Chương 84: Tịch Dung
Đến giờ cơm tối, Ban Ngọc vẫn ngồi xổm trước cửa phòng làm việc không muốn đi ăn cơm.
Khúc Văn Hân chọc chọc đầu hắn, bất đắc dĩ nói, "Đến cả con cũng không ăn cơm? Muốn liều mạng chung với Nam Nam à? Hai đứa này không đứa nào khiến mẹ bớt lo..."
"Từ giữa trưa Nam Nam đã không ăn gì rồi." Ban Ngọc quay đầu cọ cọ tấm thảm dưới chân, moi góc tường, "Nam Nam không để ý đến con, cũng không chịu ra... Đã nhốt mình trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi..."
Khúc Văn Hân trợn trắng mắt, tiến lên một bước gõ cửa phòng, "Nam Nam, ra ăn cơm đi, ăn xong lại làm, nghe lời."
Không có tiếng đáp lại.
Ban Ngọc ngẩng đầu nhìn bà cực kỳ đáng thương, uể oải nói, "Vô dụng thôi, cửa này con đổi rồi, dùng vật liệu cách âm tốt nhất, mẹ gọi nhỏ như vậy Nam Nam ở bên trong không nghe thấy đâu..."
"... Nam Nam! Ra ăn cơm!"
"Kêu lớn tiếng hơn cũng vô dụng, không nghe được, đã nói là vật liệu cách âm tốt nhất rồi mà..."
Khúc Văn Hân chán nản, tiếp tục chọc đầu hắn, "Rảnh quá đổi cửa làm gì? Hay lắm, bây giờ kêu thế nào Nam Nam cũng không nghe thấy."
Ban Ngọc cảm thấy quá tủi thân, giải thích, "Thì con sợ làm ồn đến Nam Nam mà, công cụ làm việc của con phát ra tiếng ồn lắm, em ấy hay nằm trên sô pha phòng nhỏ nghỉ ngơi, con sợ ảnh hưởng..."
Khúc Văn Hân hận sắt không thành thép đánh hắn một cái, rút di động gọi cho bên quản lý bất động sản.
Mười phút sau, người của công ty bất động sản tới đưa ra chìa khóa dự phòng.
Ban Ngọc trừng mắt.
"Đần muốn chết." Khúc Văn Hân đẩy hắn, lập tức mở cửa, "Bao giờ rảnh đi qua chỗ quản lý bất động sản lấy thêm mấy chiếc chìa khóa dự phòng nữa đi, ngày thường không dùng không có nghĩa là không bao giờ dùng đến, bất cẩn quá."
"Vâng vâng vâng, ngày mai con đi!" Ban Ngọc luôn miệng đáp ứng, sau đó đẩy bà ra chạy tọt vào phòng, "Nam Nam, em lại không nghe lời, mau đi ăn cơm!"
Bách Nam ngồi trước bàn làm việc giật thót, cuối cùng đã dời lực chú ý ra khỏi con búp bê, hưng phấn đứng dậy nhảy bổ vào Ban Ngọc, ôm hắn hôn mạnh một cái, vui vẻ nói, "Tiểu Ngọc, anh tuyệt quá đi! Làm được rồi! Dùng những mảnh ngọc bị nứt có đốm đen, cả khối 'kê du hoàng' nữa, thật sự có thể dùng ngọc chạm ra tròng mắt búp bê! Còn có điêu khắc vi mô, điêu khắc vi mô lợi hại nhất! Đôi mắt kia dưới ánh đèn đẹp lắm! Đẹp lắm!"
Ban Ngọc bị cậu hôn thoắt cái đỏ bừng mặt, muốn lên mặt dạy dỗ một chút, nhưng ngay sau đó môi đã bị chặn lại.
Bách Nam kích động ôm hắn hôn hôn gặm gặm, hôn xong còn nhéo vành tai hắn cười đến vui vẻ, "Tiểu Ngọc, tác phẩm của em sắp hoàn thành rồi, anh có vui không?"
"Vui, vui chứ..." Ban Ngọc mặt đỏ tai hồng, giọng mềm xuống như muỗi kêu, "Em dùng phương pháp điêu khắc vi mô? Cục ngọc bị đốm đen kia hữu dụng?"
"Ừm, em chọn phần bị đốm dày đặc nhất để làm..."
Ục ục ——
"Á..." Bách Nam che bụng, nhíu mày, "Tiểu Ngọc, em đói."
Cuối cùng Ban Ngọc đã tỉnh táo thoát khỏi cơn u mê sắc đẹp của bà xã, lại xụ mặt nghiêm túc trách, "Nam Nam, buổi trưa em không ăn cơm! Em còn khóa trái anh ở ngoài nữa! Không được có lần sau!"
"Chắc chắn không có lần sau." Bách Nam chột dạ ôm hắn, hôn hôn lên mặt, sau đó cố ý gia tăng động tác thân mật giữa hai người, "Tiểu Ngọc, em vui quá..."
"Anh, anh cũng vui... Nhưng vẫn phải ăn cơm..." Cơn giận của Ban Ngọc nhanh chóng bốc hơi không thấy đâu nữa.
Khúc Văn Hân nhìn hai người ôm nhau bên kia cánh cửa, mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một đêm qua đi, hôm sau Bách Nam dậy trễ.
Ban Ngọc đã rời giường từ sớm, đến chỗ công ty quản lý bất động sản yêu cầu làm ba bộ chìa khóa biệt thự số 11! Hắn tự giữ một bộ, hai bộ còn lại lần lượt đưa cho Khúc Văn Hân và Ban Giác.
Ban Giác nhìn hắn đưa chìa khóa nhà, đen mặt, "Anh cho mày nghỉ để hỗ trợ Bách Nam, mày giúp thế này đấy à? Sáng sớm tinh mơ đi rèn chìa khóa? Xem ra còn nhàn rỗi lắm..."
"Không! Em rất bận!" Ban Ngọc nhanh chóng lùi lại, chạy tót lên lầu, "Em đi gọi Nam Nam dậy! Anh mau đi làm đi! Tạm biệt!"
Ban Giác: "......"
Khúc Văn Hân mỉm cười đi từ trong bếp ra, nhét chiếc bánh bao thỏ con vào tay Ban Giác, nói, "Ăn thử xem, Nam Nam dạy mẹ làm đấy, mẹ nhớ hồi nhỏ con thích con thỏ lắm."
Sắc mặt Ban Giác vặn vẹo cầm bánh bao thỏ con ra cửa, tâm tình rất vi diệu —— Cứ cảm thấy cái nhà này... càng ngày càng đáng sợ.
Phần khó nhất là đôi mắt đã chuẩn bị xong, búp bê mới trên cơ bản xem như sắp hoàn thành.
Bách Nam lật sổ thiết kế trang phục do bà Tưởng gửi đến, nhíu mày, "Bộ trang sức dùng vàng chế tác, đồng tử búp bê em dùng 'kê du hoàng', còn quần áo... vẫn dùng màu vàng như kế hoạch? Thực ra em thấy màu đen cũng không tồi, hai màu đen vàng đứng gần nhau rất có hiệu quả thị giác..."
Ban Ngọc chăm chú nhìn búp bê trên bàn mà không chán mắt, nói, "Nam Nam thật lợi hại, những hoa văn tròn nhỏ trong mắt búp bê là đốm ngọc đen? Cả ánh sáng phát ra... dáng mắt nửa mở đẹp hơn mở to nhiều. Nam Nam, làm sao em nghĩ ra được?"
"Tiểu Ngọc..." Bách Nam buồn cười nhìn hắn, đặt sổ thiết kế qua một bên, bóp vành tai, "Còn nhìn nữa em sẽ ghen đấy, anh có nghe thấy em nói gì không."
"Ghen?" Ban Ngọc nhanh chóng nghiêng đầu, xoay người ôm cậu vui vẻ nói, "Như vậy đã ghen rồi? Nam Nam, em chưa bao giờ ăn giấm vì anh đâu nhé."
"Đó là vì em tin tưởng anh." Bách Nam tránh vòng ôm của hắn, kéo người ra ngoài, "Thôi, đi ăn cơm, cơm nước xong theo em đi một chuyến sang nhà chú Tưởng, em có vài vấn đề muốn hỏi."
"Ừ, tụi mình cùng đi." Ban Ngọc nắm chặt tay cậu, lén cười đến vui vẻ.
Tốt quá, Nam Nam biết ghen tị.
Mất thêm mấy ngày may trang phục xong, Bách Nam lấy phần phỉ thúy có đốm đen còn thừa ra, bắt đầu làm phối sức.
Ban Ngọc trợn mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, tức giận, giận xong lại bắt đầu lo lắng —— Lần này Nam Nam có tiếp tục làm việc đến bỏ cơm nữa không?
Vệ sĩ Giáp do dự một hồi mới tiến lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở, "Cậu hai, mấy hôm trước cậu vừa đi lấy chìa khóa dự phòng..."
"Hả? Cái gì?"
"Cho nên nếu cậu Nam không ra, cậu có thể lấy chìa khóa mở cửa đi vào..."
"......"
Ban Ngọc quay đầu chạy sang biệt thự cách vách lấy chìa khóa, lại vội vàng quay về hầm hè mở cửa, cố nện bước thật mạnh đi vào, sau đó nhìn thấy Bách Nam đang tập trung làm việc lại vô thức không dám thở mạnh.
"Nam Nam?"
Lực chú ý của Bách Nam vẫn nằm ở vật trên tay, cả đầu cũng không buồn quay lại.
Ban Ngọc lặng lẽ tiến đến sau lưng cậu, tầm mắt đảo qua những thứ nằm trên bàn làm việc, sửng sốt, "Nam Nam, em làm mấy cục đá này làm gì?"
Không có tiếng trả lời.
Ban Ngọc tức giận, rất tức giận, hắn duỗi tay nắm lấy tay Bách Nam thăm dò, một tay khác lay mặt cậu, thò đầu hôn một cái, hung tợn nói, "Nam Nam, anh giận rồi!"
Tư thế hôn như vậy sẽ làm cổ không thoải mái, rốt cuộc Bách Nam cũng hoàn hồn, buông dụng cụ nghiêng người ngửa đầu để cho hắn gặm, ánh mắt tràn đầy khó hiểu, hàm hồ nói, "Tiểu Ngọc, anh vào từ bao giờ thế?"
Ban Ngọc lùi lại, tức giận trừng cậu không nói gì.
Bách Nam nhẹ nhàng "À" một tiếng, nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn phối sức bán thành phẩm bày trên bàn, chột dạ nắm tay hắn, dịu giọng, "Xin lỗi, em lại quên ăn cơm rồi."
"Em còn khóa cửa!" Ban Ngọc ấm ức lên án.
Bách Nam ngẩn người, "Lần này em đâu có khóa, vặn tay nắm là mở được rồi mà."
"......"
"Tiểu Ngọc." Ánh mắt Bách Nam lộ ra ý cười, tiến lên ôm hắn ăn vạ, cố ý kéo dài giọng, "Em đói, đói lắm rồi, chúng ta đi ăn cơm đi?"
"...Hừ!" Ban Ngọc xụ mặt ôm lại cậu, sau đó cố sức nhét nhét người vào lòng mình!
Nam Nam làm nũng đúng là... đáng ghét nhất!
Trước hội đấu giá năm ngày, Ban Ngọc bị Ban Giác kêu về Cổ Vận, Khúc Văn Hân cũng kết thúc cuộc sống bà chủ gia đình nhàn nhã, chủ động yêu cầu giúp đỡ hai đứa con. Tô Tuyết Đào tâm lý cho Bách Nam tạm nghỉ học, còn phái Cung Nhạc đến giúp cậu xử lý những công đoạn cuối cùng cho tác phẩm. Ban Ngọc cực kỳ bất mãn muốn lén chạy về, nhưng luôn bị Khúc Văn Hân giám thị từng bước nhốt lại trong văn phòng Cổ Vận.
Trước hội đấu giá hai ngày, Bách Nam đặt búp bê lên giá, xếp những cục đá phỉ thúy đốm đen xung quanh làm background. Chỉnh xong tư thế, cậu lại lấy một sợi dây xích vàng tự đúc quấn lên cánh tay và hai chân búp bê.
Cung Nhạc dạo quanh giá trưng bày một vòng, tán thưởng, "Tiểu Nam, tay nghề của em đúng là không chê vào đâu được, rất tốt rất tốt, đến lúc đó đặt dưới một tá đèn..."
Bách Nam mỉm cười, lấy bộ trang sức bản thu nhỏ do Ban Ngọc chế tác, nhẹ nhàng mang lên người búp bê, yên lặng đánh giá một hồi mới nói, "Hoàn thành rồi, sư huynh, trang sức có đẹp không?"
Cung Nhạc nhìn búp bê rũ mắt ngồi trên đống đá, ánh mắt chạm phải tia nhìn sắc bén lạnh băng của nó, cúi đầu xoa mặt, gật đầu, "Chói mắt, cực kỳ... chói mắt."
[ Phòng Làm Việc Nam Gia Hữu Ngọc: Đếm ngược đến Hội đấu giá, tác phẩm mới đã hoàn thành, cảm ơn mọi người cổ vũ. ]
Các fan nhanh chóng nhào lên, sau đó choáng váng: [ Nam Nam, ảnh đâu? ]
[ Phòng Làm Việc Nam Gia Hữu Ngọc: Trước khi hội đấu giá bắt đầu, tác phẩm được bảo mật. 【 mỉm cười 】]
Các fan:......
[ Các fan: Nam Nam, cậu nói đi! Rốt cuộc là ai đã dạy hư cậu rồi! Bảo mật cái cc gì, cầu đăng ảnh! Hoặc là selfie cũng được! Chúng tui muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu, icon mặt cười tự động của hệ thống thực ra mang nghĩa troll đó! Là troll đó biết không! ]
[ Dung Tây đáng thương chìm trong một góc: Thôi được rồi, hội đấu giá đúng không, chúng ta gặp nhau ở đó vậy. ]
[ Các fan: Đờ mờ, lầu trên... ]
Ngày chín tháng chín, tại trụ sở chính Cổ Vận.
Bách Nam ngồi trong gian hàng của Ban Ngọc nghe hắn và Cố Sa Văn tranh luận, tay nghịch một bộ khóa liên hoàn*.
*Khoá liên hoàn 连环锁
Một thanh niên tóc dài râu ria đầy mặt từ đâu nhào đến, lớn tiếng rống gào, "Ban Ngọc, Lưu Dũng, Cố Sa Văn, cứu mạng! Anh họ tôi ở nước ngoài trở về rồi! Anh ta muốn bắt tôi đi gặp ba mẹ! Con theo tôi tới tận đây!"
Lưu Dũng sửng sốt, "Hà Đông? Rốt cuộc cậu đã ra khỏi ổ chó rồi à?"
Cố Sa Văn nhanh chóng lùi ra sau trốn vào một góc, không nỡ nhìn thẳng Vương Hà Đông, gian nan nói, "Cái mùi này... Hà Đông, đã bao lâu rồi anh không cắt tóc cạo râu tắm rửa thay quần áo?"
"Hả? Cắt tóc? Chắc là hai tháng, râu thì hình như một tháng? Mà lần cuối cùng tôi tắm là bao giờ ấy nhỉ..."
Ban Ngọc nhìn anh ta đầy ghét bỏ, đi đến bên cạnh Bách Nam kéo người ra sau, nhỏ giọng nói, "Nam Nam, em tránh xa ra một chút, Vương Hà Đông dơ dáy quá, tụi mình không nên chơi với anh ta đâu."
Vương Hà Đông trừng mắt, đỏ mặt nói, "Vì sao lại không chơi với tôi? Không phải chỉ là cắt tóc tắm rửa thay quần áo thôi sao, tôi đi là được chứ gì. Báo cho mà biết, tôi đã hoàn thành "Bát tiên bộ" rồi nhớ, hừ! Ai lợi hại bằng tôi không?"
"Tôi không cần loại lợi hại như thế đâu..." Cố Sa Văn lẩm bẩm.
Vương Hà Đông trừng mắt, chuẩn bị tư thế đánh người, "Cố Sa Văn, tôi muốn đánh cược với cậu! Tôi muốn thi thố xem ai lợi hại hơn!"
"Đánh rắm!"
Hai người xông vào đánh nhau.
Bách Nam buồn cười thò đầu ra nhìn bọn họ, hỏi, "Tiểu Ngọc, đây là người bạn yêu ngọc thành si của anh, Vương Hà Đông?"
Ban Ngọc cực kỳ không tình nguyện gật đầu, "Nam Nam, thực ra anh chỉ thừa nhận Vương Hà Đông sạch sẽ tươm tất là bạn, còn người này... đại khái là không quen biết gì hết..."
"Nam Nam? Là 'Nam Ốc' đó sao?" Đột nhiên giọng nói ôn nhuận trầm thấp từ bên ngoài vọng vào, sau đó một thanh niên tuấn tú trên dưới ba mươi xuất hiện trước gian hàng, ánh mắt lướt qua tất mọi người, sau đó dừng lại trước Bách Nam, mỉm cười, "Chào cậu Bách Nam, tôi là Tịch Dung, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."
Bách Nam nghi hoặc, "Anh là..."
Sau khi người thanh niên kia tiến vào, Vương Hà Đông lập tức nhảy lên người Cố Sa Văn quấn chặt không buông, hoảng hốt nói, "Anh, anh họ, anh thật sự đuổi tới tận đây! Em, em phải nói này! Em không theo anh ra nước ngoài đâu! Nằm mơ! Em không muốn gặp ba mẹ! Càng không muốn đi xem mắt."
Tịch Dung lạnh lùng liếc một cái, mỉm cười, "Em họ, lại không ngoan rồi... Chờ đấy, anh sẽ xử lý mày sau."
Vương Hà Đông run lập cập.
Bách Nam càng nghi hoặc hơn, "Anh là anh họ của anh Vương Hà Đông? Vậy..."
"Tôi là Dung Tây." Tịch Dung quay đầu nhìn cậu, nụ cười càng thân thiết hơn, ngữ khí lại như nghiến răng nghiến lợi, "Chủ shop Nam Ốc à, cậu còn nhớ rõ nửa năm trước tôi đã đặt làm búp bê ⅓ trên shop nhà cậu không?"
"......"
Khúc Văn Hân chọc chọc đầu hắn, bất đắc dĩ nói, "Đến cả con cũng không ăn cơm? Muốn liều mạng chung với Nam Nam à? Hai đứa này không đứa nào khiến mẹ bớt lo..."
"Từ giữa trưa Nam Nam đã không ăn gì rồi." Ban Ngọc quay đầu cọ cọ tấm thảm dưới chân, moi góc tường, "Nam Nam không để ý đến con, cũng không chịu ra... Đã nhốt mình trong đó mấy tiếng đồng hồ rồi..."
Khúc Văn Hân trợn trắng mắt, tiến lên một bước gõ cửa phòng, "Nam Nam, ra ăn cơm đi, ăn xong lại làm, nghe lời."
Không có tiếng đáp lại.
Ban Ngọc ngẩng đầu nhìn bà cực kỳ đáng thương, uể oải nói, "Vô dụng thôi, cửa này con đổi rồi, dùng vật liệu cách âm tốt nhất, mẹ gọi nhỏ như vậy Nam Nam ở bên trong không nghe thấy đâu..."
"... Nam Nam! Ra ăn cơm!"
"Kêu lớn tiếng hơn cũng vô dụng, không nghe được, đã nói là vật liệu cách âm tốt nhất rồi mà..."
Khúc Văn Hân chán nản, tiếp tục chọc đầu hắn, "Rảnh quá đổi cửa làm gì? Hay lắm, bây giờ kêu thế nào Nam Nam cũng không nghe thấy."
Ban Ngọc cảm thấy quá tủi thân, giải thích, "Thì con sợ làm ồn đến Nam Nam mà, công cụ làm việc của con phát ra tiếng ồn lắm, em ấy hay nằm trên sô pha phòng nhỏ nghỉ ngơi, con sợ ảnh hưởng..."
Khúc Văn Hân hận sắt không thành thép đánh hắn một cái, rút di động gọi cho bên quản lý bất động sản.
Mười phút sau, người của công ty bất động sản tới đưa ra chìa khóa dự phòng.
Ban Ngọc trừng mắt.
"Đần muốn chết." Khúc Văn Hân đẩy hắn, lập tức mở cửa, "Bao giờ rảnh đi qua chỗ quản lý bất động sản lấy thêm mấy chiếc chìa khóa dự phòng nữa đi, ngày thường không dùng không có nghĩa là không bao giờ dùng đến, bất cẩn quá."
"Vâng vâng vâng, ngày mai con đi!" Ban Ngọc luôn miệng đáp ứng, sau đó đẩy bà ra chạy tọt vào phòng, "Nam Nam, em lại không nghe lời, mau đi ăn cơm!"
Bách Nam ngồi trước bàn làm việc giật thót, cuối cùng đã dời lực chú ý ra khỏi con búp bê, hưng phấn đứng dậy nhảy bổ vào Ban Ngọc, ôm hắn hôn mạnh một cái, vui vẻ nói, "Tiểu Ngọc, anh tuyệt quá đi! Làm được rồi! Dùng những mảnh ngọc bị nứt có đốm đen, cả khối 'kê du hoàng' nữa, thật sự có thể dùng ngọc chạm ra tròng mắt búp bê! Còn có điêu khắc vi mô, điêu khắc vi mô lợi hại nhất! Đôi mắt kia dưới ánh đèn đẹp lắm! Đẹp lắm!"
Ban Ngọc bị cậu hôn thoắt cái đỏ bừng mặt, muốn lên mặt dạy dỗ một chút, nhưng ngay sau đó môi đã bị chặn lại.
Bách Nam kích động ôm hắn hôn hôn gặm gặm, hôn xong còn nhéo vành tai hắn cười đến vui vẻ, "Tiểu Ngọc, tác phẩm của em sắp hoàn thành rồi, anh có vui không?"
"Vui, vui chứ..." Ban Ngọc mặt đỏ tai hồng, giọng mềm xuống như muỗi kêu, "Em dùng phương pháp điêu khắc vi mô? Cục ngọc bị đốm đen kia hữu dụng?"
"Ừm, em chọn phần bị đốm dày đặc nhất để làm..."
Ục ục ——
"Á..." Bách Nam che bụng, nhíu mày, "Tiểu Ngọc, em đói."
Cuối cùng Ban Ngọc đã tỉnh táo thoát khỏi cơn u mê sắc đẹp của bà xã, lại xụ mặt nghiêm túc trách, "Nam Nam, buổi trưa em không ăn cơm! Em còn khóa trái anh ở ngoài nữa! Không được có lần sau!"
"Chắc chắn không có lần sau." Bách Nam chột dạ ôm hắn, hôn hôn lên mặt, sau đó cố ý gia tăng động tác thân mật giữa hai người, "Tiểu Ngọc, em vui quá..."
"Anh, anh cũng vui... Nhưng vẫn phải ăn cơm..." Cơn giận của Ban Ngọc nhanh chóng bốc hơi không thấy đâu nữa.
Khúc Văn Hân nhìn hai người ôm nhau bên kia cánh cửa, mỉm cười, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Một đêm qua đi, hôm sau Bách Nam dậy trễ.
Ban Ngọc đã rời giường từ sớm, đến chỗ công ty quản lý bất động sản yêu cầu làm ba bộ chìa khóa biệt thự số 11! Hắn tự giữ một bộ, hai bộ còn lại lần lượt đưa cho Khúc Văn Hân và Ban Giác.
Ban Giác nhìn hắn đưa chìa khóa nhà, đen mặt, "Anh cho mày nghỉ để hỗ trợ Bách Nam, mày giúp thế này đấy à? Sáng sớm tinh mơ đi rèn chìa khóa? Xem ra còn nhàn rỗi lắm..."
"Không! Em rất bận!" Ban Ngọc nhanh chóng lùi lại, chạy tót lên lầu, "Em đi gọi Nam Nam dậy! Anh mau đi làm đi! Tạm biệt!"
Ban Giác: "......"
Khúc Văn Hân mỉm cười đi từ trong bếp ra, nhét chiếc bánh bao thỏ con vào tay Ban Giác, nói, "Ăn thử xem, Nam Nam dạy mẹ làm đấy, mẹ nhớ hồi nhỏ con thích con thỏ lắm."
Sắc mặt Ban Giác vặn vẹo cầm bánh bao thỏ con ra cửa, tâm tình rất vi diệu —— Cứ cảm thấy cái nhà này... càng ngày càng đáng sợ.
Phần khó nhất là đôi mắt đã chuẩn bị xong, búp bê mới trên cơ bản xem như sắp hoàn thành.
Bách Nam lật sổ thiết kế trang phục do bà Tưởng gửi đến, nhíu mày, "Bộ trang sức dùng vàng chế tác, đồng tử búp bê em dùng 'kê du hoàng', còn quần áo... vẫn dùng màu vàng như kế hoạch? Thực ra em thấy màu đen cũng không tồi, hai màu đen vàng đứng gần nhau rất có hiệu quả thị giác..."
Ban Ngọc chăm chú nhìn búp bê trên bàn mà không chán mắt, nói, "Nam Nam thật lợi hại, những hoa văn tròn nhỏ trong mắt búp bê là đốm ngọc đen? Cả ánh sáng phát ra... dáng mắt nửa mở đẹp hơn mở to nhiều. Nam Nam, làm sao em nghĩ ra được?"
"Tiểu Ngọc..." Bách Nam buồn cười nhìn hắn, đặt sổ thiết kế qua một bên, bóp vành tai, "Còn nhìn nữa em sẽ ghen đấy, anh có nghe thấy em nói gì không."
"Ghen?" Ban Ngọc nhanh chóng nghiêng đầu, xoay người ôm cậu vui vẻ nói, "Như vậy đã ghen rồi? Nam Nam, em chưa bao giờ ăn giấm vì anh đâu nhé."
"Đó là vì em tin tưởng anh." Bách Nam tránh vòng ôm của hắn, kéo người ra ngoài, "Thôi, đi ăn cơm, cơm nước xong theo em đi một chuyến sang nhà chú Tưởng, em có vài vấn đề muốn hỏi."
"Ừ, tụi mình cùng đi." Ban Ngọc nắm chặt tay cậu, lén cười đến vui vẻ.
Tốt quá, Nam Nam biết ghen tị.
Mất thêm mấy ngày may trang phục xong, Bách Nam lấy phần phỉ thúy có đốm đen còn thừa ra, bắt đầu làm phối sức.
Ban Ngọc trợn mắt nhìn cửa phòng làm việc đóng chặt, tức giận, giận xong lại bắt đầu lo lắng —— Lần này Nam Nam có tiếp tục làm việc đến bỏ cơm nữa không?
Vệ sĩ Giáp do dự một hồi mới tiến lên một bước, nhỏ giọng nhắc nhở, "Cậu hai, mấy hôm trước cậu vừa đi lấy chìa khóa dự phòng..."
"Hả? Cái gì?"
"Cho nên nếu cậu Nam không ra, cậu có thể lấy chìa khóa mở cửa đi vào..."
"......"
Ban Ngọc quay đầu chạy sang biệt thự cách vách lấy chìa khóa, lại vội vàng quay về hầm hè mở cửa, cố nện bước thật mạnh đi vào, sau đó nhìn thấy Bách Nam đang tập trung làm việc lại vô thức không dám thở mạnh.
"Nam Nam?"
Lực chú ý của Bách Nam vẫn nằm ở vật trên tay, cả đầu cũng không buồn quay lại.
Ban Ngọc lặng lẽ tiến đến sau lưng cậu, tầm mắt đảo qua những thứ nằm trên bàn làm việc, sửng sốt, "Nam Nam, em làm mấy cục đá này làm gì?"
Không có tiếng trả lời.
Ban Ngọc tức giận, rất tức giận, hắn duỗi tay nắm lấy tay Bách Nam thăm dò, một tay khác lay mặt cậu, thò đầu hôn một cái, hung tợn nói, "Nam Nam, anh giận rồi!"
Tư thế hôn như vậy sẽ làm cổ không thoải mái, rốt cuộc Bách Nam cũng hoàn hồn, buông dụng cụ nghiêng người ngửa đầu để cho hắn gặm, ánh mắt tràn đầy khó hiểu, hàm hồ nói, "Tiểu Ngọc, anh vào từ bao giờ thế?"
Ban Ngọc lùi lại, tức giận trừng cậu không nói gì.
Bách Nam nhẹ nhàng "À" một tiếng, nhìn đồng hồ trên tường, lại nhìn phối sức bán thành phẩm bày trên bàn, chột dạ nắm tay hắn, dịu giọng, "Xin lỗi, em lại quên ăn cơm rồi."
"Em còn khóa cửa!" Ban Ngọc ấm ức lên án.
Bách Nam ngẩn người, "Lần này em đâu có khóa, vặn tay nắm là mở được rồi mà."
"......"
"Tiểu Ngọc." Ánh mắt Bách Nam lộ ra ý cười, tiến lên ôm hắn ăn vạ, cố ý kéo dài giọng, "Em đói, đói lắm rồi, chúng ta đi ăn cơm đi?"
"...Hừ!" Ban Ngọc xụ mặt ôm lại cậu, sau đó cố sức nhét nhét người vào lòng mình!
Nam Nam làm nũng đúng là... đáng ghét nhất!
Trước hội đấu giá năm ngày, Ban Ngọc bị Ban Giác kêu về Cổ Vận, Khúc Văn Hân cũng kết thúc cuộc sống bà chủ gia đình nhàn nhã, chủ động yêu cầu giúp đỡ hai đứa con. Tô Tuyết Đào tâm lý cho Bách Nam tạm nghỉ học, còn phái Cung Nhạc đến giúp cậu xử lý những công đoạn cuối cùng cho tác phẩm. Ban Ngọc cực kỳ bất mãn muốn lén chạy về, nhưng luôn bị Khúc Văn Hân giám thị từng bước nhốt lại trong văn phòng Cổ Vận.
Trước hội đấu giá hai ngày, Bách Nam đặt búp bê lên giá, xếp những cục đá phỉ thúy đốm đen xung quanh làm background. Chỉnh xong tư thế, cậu lại lấy một sợi dây xích vàng tự đúc quấn lên cánh tay và hai chân búp bê.
Cung Nhạc dạo quanh giá trưng bày một vòng, tán thưởng, "Tiểu Nam, tay nghề của em đúng là không chê vào đâu được, rất tốt rất tốt, đến lúc đó đặt dưới một tá đèn..."
Bách Nam mỉm cười, lấy bộ trang sức bản thu nhỏ do Ban Ngọc chế tác, nhẹ nhàng mang lên người búp bê, yên lặng đánh giá một hồi mới nói, "Hoàn thành rồi, sư huynh, trang sức có đẹp không?"
Cung Nhạc nhìn búp bê rũ mắt ngồi trên đống đá, ánh mắt chạm phải tia nhìn sắc bén lạnh băng của nó, cúi đầu xoa mặt, gật đầu, "Chói mắt, cực kỳ... chói mắt."
[ Phòng Làm Việc Nam Gia Hữu Ngọc: Đếm ngược đến Hội đấu giá, tác phẩm mới đã hoàn thành, cảm ơn mọi người cổ vũ. ]
Các fan nhanh chóng nhào lên, sau đó choáng váng: [ Nam Nam, ảnh đâu? ]
[ Phòng Làm Việc Nam Gia Hữu Ngọc: Trước khi hội đấu giá bắt đầu, tác phẩm được bảo mật. 【 mỉm cười 】]
Các fan:......
[ Các fan: Nam Nam, cậu nói đi! Rốt cuộc là ai đã dạy hư cậu rồi! Bảo mật cái cc gì, cầu đăng ảnh! Hoặc là selfie cũng được! Chúng tui muốn nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu, icon mặt cười tự động của hệ thống thực ra mang nghĩa troll đó! Là troll đó biết không! ]
[ Dung Tây đáng thương chìm trong một góc: Thôi được rồi, hội đấu giá đúng không, chúng ta gặp nhau ở đó vậy. ]
[ Các fan: Đờ mờ, lầu trên... ]
Ngày chín tháng chín, tại trụ sở chính Cổ Vận.
Bách Nam ngồi trong gian hàng của Ban Ngọc nghe hắn và Cố Sa Văn tranh luận, tay nghịch một bộ khóa liên hoàn*.
*Khoá liên hoàn 连环锁
Một thanh niên tóc dài râu ria đầy mặt từ đâu nhào đến, lớn tiếng rống gào, "Ban Ngọc, Lưu Dũng, Cố Sa Văn, cứu mạng! Anh họ tôi ở nước ngoài trở về rồi! Anh ta muốn bắt tôi đi gặp ba mẹ! Con theo tôi tới tận đây!"
Lưu Dũng sửng sốt, "Hà Đông? Rốt cuộc cậu đã ra khỏi ổ chó rồi à?"
Cố Sa Văn nhanh chóng lùi ra sau trốn vào một góc, không nỡ nhìn thẳng Vương Hà Đông, gian nan nói, "Cái mùi này... Hà Đông, đã bao lâu rồi anh không cắt tóc cạo râu tắm rửa thay quần áo?"
"Hả? Cắt tóc? Chắc là hai tháng, râu thì hình như một tháng? Mà lần cuối cùng tôi tắm là bao giờ ấy nhỉ..."
Ban Ngọc nhìn anh ta đầy ghét bỏ, đi đến bên cạnh Bách Nam kéo người ra sau, nhỏ giọng nói, "Nam Nam, em tránh xa ra một chút, Vương Hà Đông dơ dáy quá, tụi mình không nên chơi với anh ta đâu."
Vương Hà Đông trừng mắt, đỏ mặt nói, "Vì sao lại không chơi với tôi? Không phải chỉ là cắt tóc tắm rửa thay quần áo thôi sao, tôi đi là được chứ gì. Báo cho mà biết, tôi đã hoàn thành "Bát tiên bộ" rồi nhớ, hừ! Ai lợi hại bằng tôi không?"
"Tôi không cần loại lợi hại như thế đâu..." Cố Sa Văn lẩm bẩm.
Vương Hà Đông trừng mắt, chuẩn bị tư thế đánh người, "Cố Sa Văn, tôi muốn đánh cược với cậu! Tôi muốn thi thố xem ai lợi hại hơn!"
"Đánh rắm!"
Hai người xông vào đánh nhau.
Bách Nam buồn cười thò đầu ra nhìn bọn họ, hỏi, "Tiểu Ngọc, đây là người bạn yêu ngọc thành si của anh, Vương Hà Đông?"
Ban Ngọc cực kỳ không tình nguyện gật đầu, "Nam Nam, thực ra anh chỉ thừa nhận Vương Hà Đông sạch sẽ tươm tất là bạn, còn người này... đại khái là không quen biết gì hết..."
"Nam Nam? Là 'Nam Ốc' đó sao?" Đột nhiên giọng nói ôn nhuận trầm thấp từ bên ngoài vọng vào, sau đó một thanh niên tuấn tú trên dưới ba mươi xuất hiện trước gian hàng, ánh mắt lướt qua tất mọi người, sau đó dừng lại trước Bách Nam, mỉm cười, "Chào cậu Bách Nam, tôi là Tịch Dung, tôi có chút chuyện muốn nói với cậu."
Bách Nam nghi hoặc, "Anh là..."
Sau khi người thanh niên kia tiến vào, Vương Hà Đông lập tức nhảy lên người Cố Sa Văn quấn chặt không buông, hoảng hốt nói, "Anh, anh họ, anh thật sự đuổi tới tận đây! Em, em phải nói này! Em không theo anh ra nước ngoài đâu! Nằm mơ! Em không muốn gặp ba mẹ! Càng không muốn đi xem mắt."
Tịch Dung lạnh lùng liếc một cái, mỉm cười, "Em họ, lại không ngoan rồi... Chờ đấy, anh sẽ xử lý mày sau."
Vương Hà Đông run lập cập.
Bách Nam càng nghi hoặc hơn, "Anh là anh họ của anh Vương Hà Đông? Vậy..."
"Tôi là Dung Tây." Tịch Dung quay đầu nhìn cậu, nụ cười càng thân thiết hơn, ngữ khí lại như nghiến răng nghiến lợi, "Chủ shop Nam Ốc à, cậu còn nhớ rõ nửa năm trước tôi đã đặt làm búp bê ⅓ trên shop nhà cậu không?"
"......"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất