Nam Gia Tiểu Nhị Phải Lập Gia Đình
Chương 2
Edit+Beta: 明明
“Tích tích” đồng hồ báo thức vang lên, một cánh tay trắng nõn duỗi ra, sau đó không chút do dự ấn tắt.
Người đẹp nằm ở trên giường vẫn mở to miệng không hề quan tâm hình tượng ngáy o o, thiếu chút nữa là ngáy to.
Nhạc Chính Nhị ngồi ở trên ghế tượng trưng cho lão đại cười ha ha, lúc cậu tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, thì liền tỉnh lại, đợi đến lúc nhìn thấy thời gian trên đồng hồ báo thức, Nhạc Chính Nhị mơ màng nháy mắt, sau đó đờ mờ một câu, nhanh chóng rời giường đánh răng rửa mặt, năm phút sau cũng đã lái xe xuất phát.
Nhạc Chính Nhị lái xe trong lòng sốt ruột, cậu thật chưa từng trải qua cuộc sống mỗi ngày đúng giờ đi làm này.
Bởi vì đêm qua bị kích thích cho nên về nhà xao động, tuốt nhiều hơn, vì vậy buổi sáng hôm nay ngủ nhiều hơn hai tiếng, này có nghĩa là cậu đi làm trễ. Phải biết rằng đối với Nam Ninh người này mà nói luôn tuân thủ giờ giấc, đi trễ căn bản là chuyện không thể nào. Cho nên Nhạc Chính Nhị hiện tại trong lòng chỉ hy vọng không có người phát hiện chuyện cậu đến trễ.
Nhạc Chính Nhị trước kia chưa từng trải qua loại cuộc sống đúng giờ này, tuy trong lòng nghĩ dứt khoát từ chức thì được rồi, nhưng cũng biết việc này không thực tế, bởi vì một khi từ chức thì có nghĩa cậu phải về nhà lập gia đình ==, Nhạc Chính Nhị nghĩ đến đây liền quyết định vẫn là ngoan ngoãn đi làm.
Đợi đến lúc Nhạc Chính Nhị vội vã đến công ty, đã là mười một giờ sáng, giờ tan sở là một giờ, mà Nhạc Chính Nhị tuy đến muốn, nhưng lúc bước vào cửa công ty, tất cả hình thức cũng lập tức thay đổi.
Bước chân dưới chân cũng trở nên chậm rãi, toàn bộ tư thái đi đường cũng trở nên cao quý, thoạt nhìn chính là một thế gia công tử, hơn nữa trên gương mặt xinh đẹp cùng với hơi thở Omega trên người cũng như có như không, dẫn tới toàn bộ người tại đại sảnh đều nhìn về phía cậu, may mắn cậu hiện tại còn chưa tới kì động dục, bằng không những người vây xem cậu chỉ sợ cầm giữ không được trực tiếp đi lên làm cậu.
Nhạc Chính Nhị chống lại ánh mắt những người này áp lực như đi trên núi lớn, tuy trên mặt trưng ra bộ dáng lãnh điễm cao quý, nhưng trong lòng đã sớm gầm thét, nhìn cái gì vậy, chưa nhìn thấy người đẹp trai như vậy sao? A thao, lão tử rất muốn chạy như bay.
Chờ cậu sau khi từng bước bước vào thang máy, cả người mới thả lỏng, móc ra bánh mua ở cửa ra vào công ty mở to miệng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa uống sữa đậu nành ùng ục ục, hai cái chân cũng đứng hình chữ bát, bộ dáng công tử thế gia cũng đã sớm không thấy tăm hơi.
Cậu công tác ở tầng 30, cho nên chỉ cần cậu nhanh một chút, tốc độ hoàn toàn đuổi kịp, hơn nữa bây giờ là giờ làm việc, tuyệt đối sẽ không có người có thể nhìn thấy cậu.
Nhạc Chính Nhị tính toán vô cùng tốt, chỉ tiếc ông trời không toại nguyện người.
“Leng keng” một tiếng, cửa thang máy vang lên.
Nhạc Chính Nhị trong miệng ngậm lấy bánh còn chưa nhai hơn nữa còn đang hút sữa đậu nành, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn trước cửa thang máy, cả người quả thực chính là sợ ngây người, bộ dạng như vậy muốn ngu bao nhiêu thì ngu bấy nhiêu.
Chỉ thấy cửa thang máy từ từ mở ra, thân ảnh bên ngoài cũng dần dần xuất hiện, lúc Nhạc Chính Nhị nhìn thấy người kia, chỉ cảm thấy cả người không ổn, cậu chỉ cảm thấy thời gian cửa thang máy mở ra bị kéo dài vô hạn, mà người đàn ông đứng ngoài cửa thang máy cũng khiến cho cậu giống như bị sét đánh.
Hách Liên Lâm, một Alpha khiến cậu có chết cũng nhớ rõ, đối thủ cạnh tranh của cậu, rất có thể chính là người đàn ông giết cậu.
Xa cách hai tháng, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy người trước mặt này so với trước kia khí thế hơn, cả người đều tản ra một loại khí thế cùng người ngoài xa cách ngàn dặm, lông mày đen nhánh, mắt đen kịch, ngũ quan thâm thúy, dáng người cao ngất, một Alpha khiến cậu có chút hâm mộ, một người đàn ông thích hợp để cho mọi ngước lên nhìn.
Đối với người này, cảm giác của Nhạc Chính Nhị rất phức tạp, vừa kiêng kị vừa thưởng thức anh, hơn nữa thường xuyên sinh ra ảo giác trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng.
“Hách…” Thanh âm vừa ra khỏi miệng, Nhạc Chính Nhị mới giật mình tỉnh lại, cậu sớm đã không còn là người năm đó sánh vai với người đàn ông trước mắt rồi, cậu lúc này chẳng qua là một nhân viên nhỏ mà thôi, trong lòng hụt hẫng, “khục khục” Nhạc Chín Nhị xấu hổ nở nụ cười, chỉ có điều Hách Liên Lâm ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu, hứ, có gì đặc biệt hơn người chứ, Nhạc Chính Nhị ở trong lòng vừa tức vừa chua xót, cuối cùng đành phải cúi đầu tiếp tục miệng lớn ăn bữa sáng, dù sao ở trước mặt người đàn ông này phá hủy hình tượng cũng không có gì, vì cậu biết rõ người đàn ông này thực xin lỗi căn bản không để người khác vào trong mắt, chỉ là cậu rất khó hiểu, người đàn ông này tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là Long Bang lại có động tác mới, được rồi, những việc này đều không liên quan đến cậu nữa, cậu chỉ cần quan tâm không để cho cái mông cậu bị người khác ngấp nghé thế là được, Nhạc Chính Nhị hụt hẫng nghĩ.
Lúc Hách Liên Lâm vào thang máy, liền nhìn thấy omega tướng mạo xinh đẹp, tướng ăn khó coi, tâm tình âm trầm mấy tháng liên tục khi nhìn thấy người trước mặt này đột nhiên trở nên thoải mái, hơn nữa trong lòng của anh bỗng nhiên có một loại cảm giác rất quen thuộc, âm thầm nhíu mày, Hách Liên Lâm cảm thấy anh mấy ngày nay quá mệt nhọc, bằng không thì làm sao có thể ở trên người người khác cảm thấy hơi thở của người kia, người kia không phải đã sớm chết rồi sao, không thể nào có người có thể thay thế người kia, thậm chí có người dám giống người kia, nghĩ vậy Hách Liên Lâm một trận chán ghét, lại nhìn omega trước mắt thì cảm thấy rất không thoải mái, dứt khoát quay đầu không hề nhìn.
Nhắm mắt làm ngơ, anh hôm nay tới đây chỉ là vì thị sát công ty một lát, hơn nữa quyết tâm thả lỏng tâm tình, ở lại địa phương quen thuộc kia anh cảm thấy nhất định sẽ hít thở không thông chán chường muốn chết, nghĩ đến còn có một đám anh em bang phái phải nuôi sống, Hách Liên Lâm quyết định anh vẫn là phải cân bằng tâm trạng, giúp người kia bảo vệ tốt những nơi vất vả giành được.
Nhạc Chính Nhị tuy không biết mình từ thuận mắt biến thành chán ghét, cậu hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng đến tầng 30, lại cùng người đàn ông này đợi nữa cậu sẽ kèm nén mà chết.
Nhạc Chính Nhị ăn như hổ đói ăn xong đồ ăn trong miệng, tầng 30 cuối cùng đã tới, đợi đến lúc cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, Nhạc Chính Nhị giống như một con thỏ chạy trốn ra ngoài, mẹ nó, Alpha này quả thực là lạnh chết người.
Sau khi giải quyết xong đống cặn bữa sáng trong tay, Nhạc Chính Nhị sửa sang quần áo trên người xong, mới nhân mô cẩu dạng* bước vào văn phòng.
*Nhân mô cẩu dạg: dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết.)
“Tiểu Ninh, em như thế nào mới đến?”
“Tiểu Ninh, thân thể em phải hay không xảy ra vấn đề gì rồi hả?”
“Tiểu Ninh, em có khỏe không? Nếu không khỏe, chị Liên có thể chăm sóc em.” Một hồi liếc mắt đưa tình.
“Tiểu Ninh phải chăm sóc thân thể kỹ lưỡng, đi làm cái gì không cần quá để ý, chúng tôi có thể giúp em.”
Nhạc Chính Nhị:…
Nhạc Chính Nhị cảm thấy hoa cúc xiết chặc, toàn bộ văn phòng ngoài trừ đã kết hôn có đối tượng dường như đều đang ngấp nghé mông của y, nghĩ vậy, Nhạc Chính Nhị cảm thấy một trận đau cả trứng.
“Tôi không sao, chỉ là trong nhà có chút chuyện.” Nhạc Chính Nhị nói dối là thuận tay tìm ra, dù sao chỉ cần cậu lấy khuôn mặt của Nam Ninh ra, thì tuyệt đối không có người sẽ hoài nghi cậu đang nói xạo.
Văn phòng của Nhạc Chính Nhị là một nhóm, hơn nữa là một nhóm tinh anh, người nơi này trên cơ bản đều rất có năng lực, nhưng một nhóm tinh anh như vậy mà trà trộn vào một Omega thực lực thường thường như Nam Ninh, thấy thế nào cũng không bình thường, nhưng Nam Ninh không nhìn ra, còn ở chỗ này sống rất là vui vẻ.
Chỉ là cái này không có nghĩa là Nhạc Chính Nhị không nhìn ra, ngày đầu tiên cậu bước vào văn phòng này thì đã biết rõ tác dụng của cậu là cái gì, bình hoa, hoặc là vật biểu tượng văn phòng các loại, dù sao không cần làm chính sự gì.
Trong văn phòng có mười người, ngoại trừ Nhạc Chính Nhị một omega, còn lại đều là beta hoặc là omega.
Ngoại trừ chị Liên ngày hôm qua đùa giỡn Nhạc Chính Nhị chính là alpha, còn có hai alpha khác, chẳng qua đều có bạn lữ, cho nên Nhạc Chính Nhị đối với hai người này yên tâm, còn có sáu beta khác, ba nam ba nữ, có bạn lữ chỉ có một, như vậy tính sơ sơ, văn phòng này ngoại trừ Nhạc Chính Nhị thì có sáu người độc thân.
Theo Nhạc Chính Nhị quan sát, sáu người này mỗi người đối với thân thể nguyên chủ đều ý đồ, chỉ là Nam Ninh chưa từng phát giác ra, mà cậu người này không may sau khi chiếm thân thể Nam Ninh, phải chống lại ánh mắt như lang như hổ của sáu người này áp lực như núi.
Đối với cái này, Nhạc Chính Nhị cảm thấy phiền muộn lại cảm thấy may mắn, dù sao trong lòng chính là ngũ vị tạp trần, cậu rất may mắn bản thân có thể sống thêm lần nữa, hơn nữa đối với Nam Ninh người lương thiện đơn thuần này cảm thấy rất có lỗi, trong lòng luôn trốn không được cảm giác tội lỗi này, cho nên cậu cố gắng làm Nam Ninh, để Nam Ninh trải qua cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại khiến cho cậu phiền muộn chính là, thân thể này lớn lên thật sự là rất được người thích, mỗi ngày phải đề phòng chính mình bị người khác làm cũng là một việc rất thống khổ. Hơn nữa những người này cũng không có ý xấu, cậu không thể đối với những người này dùng bạo lực hoặc dùng thử đoạn gì.
Mọi người nghe cậu nói như vậy, tự nhiên là một hồi khẩn trương, lại là bảy mồm tám lưỡi thảo luận an ủi một phen.
“Tích tích” đồng hồ báo thức vang lên, một cánh tay trắng nõn duỗi ra, sau đó không chút do dự ấn tắt.
Người đẹp nằm ở trên giường vẫn mở to miệng không hề quan tâm hình tượng ngáy o o, thiếu chút nữa là ngáy to.
Nhạc Chính Nhị ngồi ở trên ghế tượng trưng cho lão đại cười ha ha, lúc cậu tiêu diệt đối thủ cạnh tranh, thì liền tỉnh lại, đợi đến lúc nhìn thấy thời gian trên đồng hồ báo thức, Nhạc Chính Nhị mơ màng nháy mắt, sau đó đờ mờ một câu, nhanh chóng rời giường đánh răng rửa mặt, năm phút sau cũng đã lái xe xuất phát.
Nhạc Chính Nhị lái xe trong lòng sốt ruột, cậu thật chưa từng trải qua cuộc sống mỗi ngày đúng giờ đi làm này.
Bởi vì đêm qua bị kích thích cho nên về nhà xao động, tuốt nhiều hơn, vì vậy buổi sáng hôm nay ngủ nhiều hơn hai tiếng, này có nghĩa là cậu đi làm trễ. Phải biết rằng đối với Nam Ninh người này mà nói luôn tuân thủ giờ giấc, đi trễ căn bản là chuyện không thể nào. Cho nên Nhạc Chính Nhị hiện tại trong lòng chỉ hy vọng không có người phát hiện chuyện cậu đến trễ.
Nhạc Chính Nhị trước kia chưa từng trải qua loại cuộc sống đúng giờ này, tuy trong lòng nghĩ dứt khoát từ chức thì được rồi, nhưng cũng biết việc này không thực tế, bởi vì một khi từ chức thì có nghĩa cậu phải về nhà lập gia đình ==, Nhạc Chính Nhị nghĩ đến đây liền quyết định vẫn là ngoan ngoãn đi làm.
Đợi đến lúc Nhạc Chính Nhị vội vã đến công ty, đã là mười một giờ sáng, giờ tan sở là một giờ, mà Nhạc Chính Nhị tuy đến muốn, nhưng lúc bước vào cửa công ty, tất cả hình thức cũng lập tức thay đổi.
Bước chân dưới chân cũng trở nên chậm rãi, toàn bộ tư thái đi đường cũng trở nên cao quý, thoạt nhìn chính là một thế gia công tử, hơn nữa trên gương mặt xinh đẹp cùng với hơi thở Omega trên người cũng như có như không, dẫn tới toàn bộ người tại đại sảnh đều nhìn về phía cậu, may mắn cậu hiện tại còn chưa tới kì động dục, bằng không những người vây xem cậu chỉ sợ cầm giữ không được trực tiếp đi lên làm cậu.
Nhạc Chính Nhị chống lại ánh mắt những người này áp lực như đi trên núi lớn, tuy trên mặt trưng ra bộ dáng lãnh điễm cao quý, nhưng trong lòng đã sớm gầm thét, nhìn cái gì vậy, chưa nhìn thấy người đẹp trai như vậy sao? A thao, lão tử rất muốn chạy như bay.
Chờ cậu sau khi từng bước bước vào thang máy, cả người mới thả lỏng, móc ra bánh mua ở cửa ra vào công ty mở to miệng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa uống sữa đậu nành ùng ục ục, hai cái chân cũng đứng hình chữ bát, bộ dáng công tử thế gia cũng đã sớm không thấy tăm hơi.
Cậu công tác ở tầng 30, cho nên chỉ cần cậu nhanh một chút, tốc độ hoàn toàn đuổi kịp, hơn nữa bây giờ là giờ làm việc, tuyệt đối sẽ không có người có thể nhìn thấy cậu.
Nhạc Chính Nhị tính toán vô cùng tốt, chỉ tiếc ông trời không toại nguyện người.
“Leng keng” một tiếng, cửa thang máy vang lên.
Nhạc Chính Nhị trong miệng ngậm lấy bánh còn chưa nhai hơn nữa còn đang hút sữa đậu nành, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm nhìn trước cửa thang máy, cả người quả thực chính là sợ ngây người, bộ dạng như vậy muốn ngu bao nhiêu thì ngu bấy nhiêu.
Chỉ thấy cửa thang máy từ từ mở ra, thân ảnh bên ngoài cũng dần dần xuất hiện, lúc Nhạc Chính Nhị nhìn thấy người kia, chỉ cảm thấy cả người không ổn, cậu chỉ cảm thấy thời gian cửa thang máy mở ra bị kéo dài vô hạn, mà người đàn ông đứng ngoài cửa thang máy cũng khiến cho cậu giống như bị sét đánh.
Hách Liên Lâm, một Alpha khiến cậu có chết cũng nhớ rõ, đối thủ cạnh tranh của cậu, rất có thể chính là người đàn ông giết cậu.
Xa cách hai tháng, Nhạc Chính Nhị chỉ cảm thấy người trước mặt này so với trước kia khí thế hơn, cả người đều tản ra một loại khí thế cùng người ngoài xa cách ngàn dặm, lông mày đen nhánh, mắt đen kịch, ngũ quan thâm thúy, dáng người cao ngất, một Alpha khiến cậu có chút hâm mộ, một người đàn ông thích hợp để cho mọi ngước lên nhìn.
Đối với người này, cảm giác của Nhạc Chính Nhị rất phức tạp, vừa kiêng kị vừa thưởng thức anh, hơn nữa thường xuyên sinh ra ảo giác trời đã sinh ra Du sao còn sinh ra Lượng.
“Hách…” Thanh âm vừa ra khỏi miệng, Nhạc Chính Nhị mới giật mình tỉnh lại, cậu sớm đã không còn là người năm đó sánh vai với người đàn ông trước mắt rồi, cậu lúc này chẳng qua là một nhân viên nhỏ mà thôi, trong lòng hụt hẫng, “khục khục” Nhạc Chín Nhị xấu hổ nở nụ cười, chỉ có điều Hách Liên Lâm ngay cả ánh mắt cũng không cho cậu, hứ, có gì đặc biệt hơn người chứ, Nhạc Chính Nhị ở trong lòng vừa tức vừa chua xót, cuối cùng đành phải cúi đầu tiếp tục miệng lớn ăn bữa sáng, dù sao ở trước mặt người đàn ông này phá hủy hình tượng cũng không có gì, vì cậu biết rõ người đàn ông này thực xin lỗi căn bản không để người khác vào trong mắt, chỉ là cậu rất khó hiểu, người đàn ông này tại sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ là Long Bang lại có động tác mới, được rồi, những việc này đều không liên quan đến cậu nữa, cậu chỉ cần quan tâm không để cho cái mông cậu bị người khác ngấp nghé thế là được, Nhạc Chính Nhị hụt hẫng nghĩ.
Lúc Hách Liên Lâm vào thang máy, liền nhìn thấy omega tướng mạo xinh đẹp, tướng ăn khó coi, tâm tình âm trầm mấy tháng liên tục khi nhìn thấy người trước mặt này đột nhiên trở nên thoải mái, hơn nữa trong lòng của anh bỗng nhiên có một loại cảm giác rất quen thuộc, âm thầm nhíu mày, Hách Liên Lâm cảm thấy anh mấy ngày nay quá mệt nhọc, bằng không thì làm sao có thể ở trên người người khác cảm thấy hơi thở của người kia, người kia không phải đã sớm chết rồi sao, không thể nào có người có thể thay thế người kia, thậm chí có người dám giống người kia, nghĩ vậy Hách Liên Lâm một trận chán ghét, lại nhìn omega trước mắt thì cảm thấy rất không thoải mái, dứt khoát quay đầu không hề nhìn.
Nhắm mắt làm ngơ, anh hôm nay tới đây chỉ là vì thị sát công ty một lát, hơn nữa quyết tâm thả lỏng tâm tình, ở lại địa phương quen thuộc kia anh cảm thấy nhất định sẽ hít thở không thông chán chường muốn chết, nghĩ đến còn có một đám anh em bang phái phải nuôi sống, Hách Liên Lâm quyết định anh vẫn là phải cân bằng tâm trạng, giúp người kia bảo vệ tốt những nơi vất vả giành được.
Nhạc Chính Nhị tuy không biết mình từ thuận mắt biến thành chán ghét, cậu hiện tại thầm nghĩ nhanh chóng đến tầng 30, lại cùng người đàn ông này đợi nữa cậu sẽ kèm nén mà chết.
Nhạc Chính Nhị ăn như hổ đói ăn xong đồ ăn trong miệng, tầng 30 cuối cùng đã tới, đợi đến lúc cửa thang máy mở ra trong nháy mắt, Nhạc Chính Nhị giống như một con thỏ chạy trốn ra ngoài, mẹ nó, Alpha này quả thực là lạnh chết người.
Sau khi giải quyết xong đống cặn bữa sáng trong tay, Nhạc Chính Nhị sửa sang quần áo trên người xong, mới nhân mô cẩu dạng* bước vào văn phòng.
*Nhân mô cẩu dạg: dạng chó hình người (thành ngữ TQ), nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết.)
“Tiểu Ninh, em như thế nào mới đến?”
“Tiểu Ninh, thân thể em phải hay không xảy ra vấn đề gì rồi hả?”
“Tiểu Ninh, em có khỏe không? Nếu không khỏe, chị Liên có thể chăm sóc em.” Một hồi liếc mắt đưa tình.
“Tiểu Ninh phải chăm sóc thân thể kỹ lưỡng, đi làm cái gì không cần quá để ý, chúng tôi có thể giúp em.”
Nhạc Chính Nhị:…
Nhạc Chính Nhị cảm thấy hoa cúc xiết chặc, toàn bộ văn phòng ngoài trừ đã kết hôn có đối tượng dường như đều đang ngấp nghé mông của y, nghĩ vậy, Nhạc Chính Nhị cảm thấy một trận đau cả trứng.
“Tôi không sao, chỉ là trong nhà có chút chuyện.” Nhạc Chính Nhị nói dối là thuận tay tìm ra, dù sao chỉ cần cậu lấy khuôn mặt của Nam Ninh ra, thì tuyệt đối không có người sẽ hoài nghi cậu đang nói xạo.
Văn phòng của Nhạc Chính Nhị là một nhóm, hơn nữa là một nhóm tinh anh, người nơi này trên cơ bản đều rất có năng lực, nhưng một nhóm tinh anh như vậy mà trà trộn vào một Omega thực lực thường thường như Nam Ninh, thấy thế nào cũng không bình thường, nhưng Nam Ninh không nhìn ra, còn ở chỗ này sống rất là vui vẻ.
Chỉ là cái này không có nghĩa là Nhạc Chính Nhị không nhìn ra, ngày đầu tiên cậu bước vào văn phòng này thì đã biết rõ tác dụng của cậu là cái gì, bình hoa, hoặc là vật biểu tượng văn phòng các loại, dù sao không cần làm chính sự gì.
Trong văn phòng có mười người, ngoại trừ Nhạc Chính Nhị một omega, còn lại đều là beta hoặc là omega.
Ngoại trừ chị Liên ngày hôm qua đùa giỡn Nhạc Chính Nhị chính là alpha, còn có hai alpha khác, chẳng qua đều có bạn lữ, cho nên Nhạc Chính Nhị đối với hai người này yên tâm, còn có sáu beta khác, ba nam ba nữ, có bạn lữ chỉ có một, như vậy tính sơ sơ, văn phòng này ngoại trừ Nhạc Chính Nhị thì có sáu người độc thân.
Theo Nhạc Chính Nhị quan sát, sáu người này mỗi người đối với thân thể nguyên chủ đều ý đồ, chỉ là Nam Ninh chưa từng phát giác ra, mà cậu người này không may sau khi chiếm thân thể Nam Ninh, phải chống lại ánh mắt như lang như hổ của sáu người này áp lực như núi.
Đối với cái này, Nhạc Chính Nhị cảm thấy phiền muộn lại cảm thấy may mắn, dù sao trong lòng chính là ngũ vị tạp trần, cậu rất may mắn bản thân có thể sống thêm lần nữa, hơn nữa đối với Nam Ninh người lương thiện đơn thuần này cảm thấy rất có lỗi, trong lòng luôn trốn không được cảm giác tội lỗi này, cho nên cậu cố gắng làm Nam Ninh, để Nam Ninh trải qua cuộc sống tốt đẹp, nhưng lại khiến cho cậu phiền muộn chính là, thân thể này lớn lên thật sự là rất được người thích, mỗi ngày phải đề phòng chính mình bị người khác làm cũng là một việc rất thống khổ. Hơn nữa những người này cũng không có ý xấu, cậu không thể đối với những người này dùng bạo lực hoặc dùng thử đoạn gì.
Mọi người nghe cậu nói như vậy, tự nhiên là một hồi khẩn trương, lại là bảy mồm tám lưỡi thảo luận an ủi một phen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất