Chương 118: Độ chua của bạo quân
"Chân của ta..."
Đang ôm Lục Tiềm, Tiết Dao suy nghĩ rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc nói với A Châu cô nương:
"Là bởi vì chân của ta đã tê rần, cho nên muốn vịn hắn bước đi."
Lục Tiềm nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao hỏi thư đồng:
"Chân đã tê rần? Di chứng?"
Tiết Dao lúng ta lúng túng quay đầu lại hỏi:
"Di chứng gì?"
Lục Tiềm nói với thư đồng chuyện dùng ngân châm giải huyệt xong có khả năng bại liệt.
"Không có loại di chứng này."
A Châu giải thích với hai người nam nhân có hành vi đáng ngờ.
"Ngân châm của Trần đà chủ chỉ là khiến người ta mê man nửa ngày mà thôi, không có di chứng. Hắn chỉ là muốn mời các ngươi tới nơi này thôi."
"..."
Nói như vậy, bé Long Ngạo Thiên bị trúng kế?
Tiết Dao lo lắng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Tiềm.
Lục Tiềm thần sắc lãnh khốc nhìn chằm chằm A Châu, lạnh giọng nói:
"Muốn nghe Hậu Nghệ bắn mặt trời không?"
Tiết Dao:
"..."
Xong rồi xong rồi, Lục Tiềm bắt đầu đổi chủ đề, hiển nhiên hắn cảm thấy xấu hổ vì bị lừa.
Kẻ lừa đảo sẽ gặp rắc rối lớn!
Trong nguyên tác, Ninh Vương thỉnh thoảng sẽ phạm sai lầm, chuyển hướng sự chú ý của người khác, sau đó nhanh chóng lén lút xử lý đối thủ, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!
"Hậu Nghệ... bắn mặt trời?"
A Châu ngơ ngác nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi nha hoàn.
Đây là ám thị gì sao?
Nha hoàn dùng ánh mắt trả lời.
"Nghe không hiểu, thế nhưng giống như rất nguy hiểm"
Nha hoàn ra hiệu tiểu thư nhanh chóng lui lại.
"Chúng ta không quấy rầy hai vị."
A Châu biết nghe lời.
"Không quấy rầy!"
Tiết Dao vội vàng lấy lòng:
"Hoan nghênh ngươi đến bất cứ lúc nào."
A Châu thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Tiết Dao cười rạng rỡ:
"Thật sao?"
"Giả đó."
Lục Tiềm vẻ mặt lạnh lùng.
Nụ cười A Châu cứng ở khóe miệng.
"Là thật, thật!"
Tiết Dao vội vàng dỗ dành.
"Hắn nói đùa!"
A Châu cảm kích cười với Tiết Dao:
"Công tử còn chưa nói cho ta biết ngươi xưng hô như thế nào?"
Tiết Dao:
"Ta..."
Thông báo của hệ thống:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm - 1 điểm."
"... Không nói cho ngươi biết!"
Tiết Dao ôn hòa cười bỗng nhiên chuyển sang thần sắc dữ tợn, quát lớn A Châu cô nương.
Thông báo của hệ thống:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm +1 điểm."
Nụ cười của A Châu hoàn toàn biến mất rồi!
Biến thành oan ức.
Tiết Dao dùng trò đùa tiễn biệt A Châu cô nương. HunhHn786
"Ta thực sự thất vọng về Điện hạ."
Nhìn A Châu rời đi, Tiết Dao nản lòng thoái chí, nói với Lục Tiềm:
"Lúc trước Thái tử đi Giang Nam thu mua lương thực, đi tới chỗ nào cũng rất được các cô nương yêu thích. Điện hạ phải suy ngẫm lại mình."
Đại ca?
Lục Tiềm liếc mắt nhìn thư đồng.
Thông báo của hệ thống:
"Độ chua của bạo quân là 26%."
Độ chua?
Tiết Dao quay đầu nhìn về phía Lục Tiềm, mờ mịt hỏi:
"Cũng bởi vì ta nói cùng với A Châu cô nương vài câu sao? Vì ngài không nói lời nghiêm túc với người ta, nên ta phải giúp ngài dỗ dành cô nương ấy thôi mà!"
Chuyện này có gì mà chua chát, ngươi quá nhỏ mọn rồi!
Lục Tiềm nheo mắt lại nhìn chằm chằm thư đồng, lười biếng tốc độ nói cũng chầm chậm:
"Ngươi rất thích cùng đại ca đi thu mua lương thực?"
"Trọng điểm căn bản không phải thu mua lương thực!"
Tiết Dao muốn dạy Lục Tiềm những kỹ năng cơ bản để theo đuổi cô nương. HunhHn786 Nhưng nghĩ tới với kinh nghiệm của chính mình đi dạy kỹ năng cua gái cho nam chính đầy sức hút trong nguyên tác tựa hồ không quá hợp lý. Không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống cơn giận này.
"Ta không muốn lo lắng cho Điện hạ nữa!"
Tiết Dao chán nản quay người, ném mình lên giường.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, ngay sau đó, một người mặc đồ đen cúi đầu bước vào. Đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn, rồi hắn nhanh chóng rời đi mà không nói một lời.
"Bọn họ đưa thức ăn đến?!"
Tiết Dao đói đến mức hai mắt không nhìn rõ, lập tức nhảy khỏi giường.
Hai người cùng đi đến bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn trên bàn. Hai bát cơm, một đĩa dưa muối, cùng một cái đùi gà.
"Bọn họ là muốn bỏ đói Gia."
Lục Tiềm nhìn đồ ăn đơn giản, mắt lộ ra sát khí.
Tiết Dao cúi người kéo ghế ra, lặng lẽ ngồi vào bàn. Lấy đũa cho Điện hạ và mình, sau đó Tiết Dao bưng đĩa dưa muối đến trước mặt mình, gắp đùi gà vào bát của Điện hạ. Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tiềm, nói:
"Ăn đi."
Lục Tiềm nhìn Tiết Dao:
"Ngươi không ăn đùi gà?"
"Ta..."
Tiết Dao nuốt xuống ngụm nước bọt:
"Ta không muốn ăn. Mời Điện hạ ăn. Nếu nó dở quá, thật sự ngài ăn không được, ta sẽ thay Điện hạ giải quyết."
Lục Tiềm không nói gì, quay người bước tới cửa, giơ tay chỉ mái nhà phía bắc:
"Ngươi, xuống đây."
Tiết Dao buồn bực nhìn Lục Tiềm nói chuyện với không khí.
Rất nhanh, một người áo đen từ giữa không trung nhảy xuống đất, thần sắc hung ác mà nhìn chằm chằm Lục Tiềm:
"Ngươi muốn gì?"
Đại khái là không muốn để cho thư đồng thấy mình không có phong độ, Lục Tiềm bước ra khỏi ngưỡng cửa. Trở tay đóng cửa lại, hắn lãnh khốc nhìn chằm chằm hắc y nhân.
Tiết Dao không nhìn thấy bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn cơm.
Tiết Dao ngáp dài sau khi ăn xong bát cơm với vài miếng dưa muối đáng thương.
Ngân châm nhất định có thuốc mê, Tiết Dao lại cảm thấy buồn ngủ, ăn xong lại lên giường nằm một lúc.
Khi Lục Tiềm mang ba cái đùi gà đi vào, Tiết Dao đã ngủ rồi.
Điện hạ không thể làm gì khác hơn là ăn cơm một mình.
Sau khi Điện hạ ăn xong, thư đồng vẫn còn chưa có tỉnh lại.
"Dao Dao."
Lục Tiềm khom người nắm lấy búi tóc thư đồng lắc lắc mạnh một cái.
Tiết Dao ôm lấy đầu, vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy:
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
"Đồ ăn nguội, ăn đi."
Lục Tiềm giục.
"Đồ ăn? Không phải ăn xong rồi sao?"
Tiết Dao quay đầu nhìn về phía bàn, lại phát hiện trên bàn còn một cái đùi gà.
Sau một thoáng nghi ngờ, ánh mắt Tiết Dao sáng lên.
Không thể tin được nhìn bé mập mạp hiếu thảo và hiểu chuyện!
Không khỏi nghẹn ngào vì xúc động, Tiết Dao hỏi.
"Điện hạ không ăn, để lại cái đùi gà cho ta sao?!"
Vừa mới ăn xong ba cái đùi gà, Điện hạ giật mình. Hàng lông mi dài che giấu sự áy náy trong mắt. Nhìn thư đồng của mình, hắn trầm giọng run run đáp.
"Ừm..."
"Điện hạ!!"
Tiết Dao cảm động đến cực điểm, ôm Lục Tiềm, dùng sức cọ cọ vào hắn:
"Ta mới vừa rồi không nên nói như vậy. Kỳ thực so với Thái tử, ta càng thích ở cùng Điện hạ..."
Thông báo của hệ thống:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm +9 điểm."
Tiết Dao cảm động ăn xong đùi gà, liền cùng Điện hạ tập diễn thêm mấy lần. Điều này khiến Điện hạ vui vẻ không còn biết trời đâu đất đâu.
Tiết Dao vốn tưởng rằng A Châu cô nương đối với Lục Tiềm hết hy vọng rồi. Không ngờ tới vào buổi trưa, tiến độ nhiệm vụ khiến bạo quân động tâm đã đạt đến 17%.
Thực sự là kỳ lạ. Có lẽ A Châu cô nương là một người M thích bị hành hạ, thích bị Lục Tiềm ghét bỏ, sau khi quay về càng nghĩ càng hưng phấn hơn?
Sự hòa hợp kéo dài đến tối.
Tiết Dao vô tình phát hiện dưới gầm bàn có ba chiếc xương nằm cạnh nhau. Hắn ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn.
Giống như là xương đùi gà?
"Điện hạ, ở đây có ba cái xương đùi gà?"
Tiết Dao nghi ngờ hỏi.
Lục Tiềm liếc nhìn phía dưới bàn, giả vờ như không biết gì, thản nhiên nói.
"Vậy à?"
"Dưới bàn tại sao có ba cái xương đùi gà?"
Đôi mắt Tiết Dao lóe lên ánh mắt của Holmes.
"Là những người từng bị giam cầm trước đây bỏ lại."
Điện hạ ý đồ nói dối thư đồng.
"Nhưng xương còn chưa khô. Nhiệt độ căn phòng này có nóng sao?"
Tiết Dao dùng ánh mắt tia tử ngoại trừng đứa con bất hiếu trở nên bất lương không thành thật.
Lục Tiềm vẻ mặt ngơ ngác trêu chọc thư đồng:
"Có thể là giống Dao Dao dùng sữa bò bôi lên."
Tiết Dao đỏ mặt, nhảy lên phủ nhận:
"Ta là dỗ dành A Châu cô nương! Ta chưa bao giờ dùng sữa bò đắp mặt!"
"Dỗ dành nàng có ích lợi gì?"
Lục Tiềm tiến lên một bước, cúi đầu nhắc nhở thư đồng:
"Nàng không thể thả ngươi, chỉ có Gia có thể cứu ngươi ra ngoài."
"Ta dỗ dành nàng là vì ngài!"
Tiết Dao vội la lên.
Lục Tiềm kéo dài âm thanh, hài hước hỏi.
"Vậy......sao.....?"
"Đúng vậy."
Để cho ngươi cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu!
Tiết Dao tranh luận:
"Điện hạ vẫn là trẻ con, từ nhỏ đến lớn luôn nghịch ngợm gây sự, không phải ta luôn giúp giải quyết sao? Chọc giận A Châu cô nương, chúng ta phải gặp xui xẻo, ta đương nhiên phải dụ dỗ nàng."
"Ngươi giúp đỡ Gia giải quyết?"
Lục Tiềm nghiêng đầu.
Hắn vẫn luôn tin tưởng Tiết thư đồng dưới sự che chở của Điện hạ mới có thể sống đến tuổi này.
"Trợ giúp Điện hạ là chức trách của ta."
Tiết Dao kiêu ngạo nói.
"Tỷ như giúp Điện hạ ăn một cái đùi gà?"
Lục Tiềm phá rối chuyên nghiệp.
Luôn tự tin khả năng bảo hộ Điện hạ hơn mười năm, Tiết Dao trợn tròn đôi mắt.
Đứa con bất hiếu không công nhận công lao của ta sao?
"Điện hạ, ngài không nhớ ta đã làm gì cho ngài sao?"
Tiết Dao trịnh trọng nhắc nhở.
"Là bởi vì Điện hạ bảo vệ Dao Dao."
Lục Tiềm tin tưởng vững chắc, sự quan tâm của thư đồng chính là để đáp lại sự bảo vệ của hắn dành cho thư đồng.
"Rõ ràng là ta đang bảo vệ ngài!"
Tiết Dao không vui.
Vấn đề là cái nào có trước, con gà hay quả trứng.
Tiết Dao tất nhiên là người cho trước. Chịu khổ hơn mười năm mới bắt đầu nhận được chút phản hồi. Không ngờ đôi cánh của đứa con bất hiếu cứng cáp, liền muốn tước đoạt hết công lao của hắn.
Tiết Dao dựa vào lí lẽ biện luận:
"Vì để tránh cho Điện hạ bị Tam hoàng tử dọa đến rơi nước mắt, trước mỗi lần đối đầu ta đều mạo hiểm tìm hiểu xem khi nào Tam hoàng tử sẽ tham gia, giúp Điện hạ tránh khỏi nguy hiểm."
Lục Tiềm phản bác gay gắt:
"Dao Dao không cố gắng học tập, mỗi lần sư phó kiểm tra, đều là Gia viết bài."
Điều này Tiết Dao không thể nào phản bác.
Phải biết, học cùng lớp với thần đồng khó khăn biết bao nhiêu.
Bé mập mạp đã gặp qua là không quên, tốc độ học nhảy lớp kinh người. Tiết Dao thân là thư đồng, chỉ có thể cưỡng ép cùng nhảy lớp. Số lượng bài học căn bản không phải thư đồng bình thường có thể theo kịp, cho hắn ba cái đầu cũng không thể theo kịp.
Cho nên mỗi lần sư phó hỏi bài, đều là bé mập mạp hạ bút như bay ở bên cạnh "nhắc tuồng". Nhờ như thế Tiết Dao mới trở thành thư đồng duy nhất theo bên cạnh Lục Tiềm từ nhỏ đến lớn, cũng không bởi vì "thành tích theo không kịp" bị bỏ cũ thay mới.
Đứa con bất hiếu thực sự đã tiết lộ chuyện cũ. Tiết Dao bị chọc giận!
Cuộc tranh cãi ai bảo vệ ai cuối cùng trở thành sự vạch trần lẫn nhau và ngày càng trở nên căng thẳng...
Nơi khác, A Châu cùng nha hoàn bàn bạc cả buổi chiều, vẫn không có kết luận chính xác.
Dù sao nam nhân kia để ý quan tâm nàng là sự thật. Mà thỉnh thoảng hắn có phản ứng trái ngược có thể là bởi vì xấu hổ.
Về phần cái đoạn đối thoại "vặn vẹo" không chừng thật sự là bởi vì chân đã tê rần, bị tê chân khó chuyển động nên dựa vào tiểu ca giúp.
Tiết Dao hai lần từ chối yêu cầu đã khơi dậy ham muốn chinh phục của A Châu. Nếu hai người bọn họ không phải mối quan hệ như vậy, nàng vẫn có thể đấu tranh và chứng tỏ sự quyến rũ của mình.
Vì vậy, buổi tối, nàng tự mình làm món dê đã khử mùi tanh, rồi lại đi hậu viện.
"Trong mắt Điện hạ, ta chính là người vai không thể gánh tay không thể xách sao?"
Sau một buổi chiều tranh cãi, Tiết Dao đã thấy rõ sự phản nghịch của bé mập mạp.
"Gia là người bảo vệ."
Lục Tiềm kiên trì bảo vệ địa vị của mình.
"Vậy những lúc ta bảo vệ Điện hạ cũng không tính?"
Tiết Dao lại một lần nữa chất vấn.
"Điện hạ tự mình làm tốt."
Lục Tiềm có niềm tin mù quáng vào năng lực của mình.
Tiết Dao chậm rãi siết chặt nắm đấm, luôn cho rằng đối phương biết mình đã làm gì, nhưng trong mắt hắn...
"Vậy thì ngài cứ tự mình làm đi, thưa Điện hạ."
Tiết Dao quay người chạy ra ngoài cửa hít không khí, tránh né Lục Tiềm và cố gắng đem thất vọng nuốt vào trong bụng.
Sau khi chạy ra ngoài hành lang, bước vào trong sân, đất dưới chân đột nhiên vang lên một âm thanh trầm đục.
Tiết Dao chưa kịp cúi đầu đã cảm thấy một vật thể to lớn đập thẳng vào mặt mình.
Đầu óc ngay lập tức nhận ra trong sân này có thể có bẫy. Mà thân thể của hắn không phản ứng kịp. Thậm chí không kịp thấy rõ vật to lớn làm bằng vật liệu gì, chỉ có thời gian để máu trên tay và chân lạnh đi.
Vật thể khổng lồ đập thẳng vào mặt, Tiết Dao không thể tránh được.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay Tiết Dao đầy kiêu ngạo.
Tiết Dao bị một lực nào đó kéo về phía sau, lật nhào và ngã xuống, cuối cùng được bảo vệ trong vòng tay của một thiếu niên.
Tiết Dao bị đè xuống đất và bất lực nhìn vật thể khổng lồ bay qua đầu Lục Tiềm.
Sau một tiếng động lớn, trong sân đột nhiên im lặng.
Tiết Dao cảm thấy hơi thở của mình được khuếch đại vô hạn. Nhịp tim của hắn xuyên qua lớp áo mỏng lan truyền đến ngực Lục Tiềm.
Chính là lúc này, A Châu bưng thịt dê xào, cùng hai nha hoàn đi vào cửa viện.
Chứng kiến cảnh tượng ở trong sân hai người ôm ấp.
"Loảng xoảng!!!"
Cái khay trong tay A Châu rơi trên mặt đất.
Tiết Dao cùng Lục Tiềm đồng thời quay đầu lại nhìn người tới.
"... Xin lỗi... làm phiền."
A Châu khom người nhặt lên hộp thức ăn, kéo hai nha hoàn chưa nhìn thấy đủ, quay người chạy trốn!
"Không, không phải..."
Tiết Dao duỗi tay ra, hét lớn.
"A Châu cô nương!"
Đang ôm Lục Tiềm, Tiết Dao suy nghĩ rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc nói với A Châu cô nương:
"Là bởi vì chân của ta đã tê rần, cho nên muốn vịn hắn bước đi."
Lục Tiềm nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao hỏi thư đồng:
"Chân đã tê rần? Di chứng?"
Tiết Dao lúng ta lúng túng quay đầu lại hỏi:
"Di chứng gì?"
Lục Tiềm nói với thư đồng chuyện dùng ngân châm giải huyệt xong có khả năng bại liệt.
"Không có loại di chứng này."
A Châu giải thích với hai người nam nhân có hành vi đáng ngờ.
"Ngân châm của Trần đà chủ chỉ là khiến người ta mê man nửa ngày mà thôi, không có di chứng. Hắn chỉ là muốn mời các ngươi tới nơi này thôi."
"..."
Nói như vậy, bé Long Ngạo Thiên bị trúng kế?
Tiết Dao lo lắng nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lục Tiềm.
Lục Tiềm thần sắc lãnh khốc nhìn chằm chằm A Châu, lạnh giọng nói:
"Muốn nghe Hậu Nghệ bắn mặt trời không?"
Tiết Dao:
"..."
Xong rồi xong rồi, Lục Tiềm bắt đầu đổi chủ đề, hiển nhiên hắn cảm thấy xấu hổ vì bị lừa.
Kẻ lừa đảo sẽ gặp rắc rối lớn!
Trong nguyên tác, Ninh Vương thỉnh thoảng sẽ phạm sai lầm, chuyển hướng sự chú ý của người khác, sau đó nhanh chóng lén lút xử lý đối thủ, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra!
"Hậu Nghệ... bắn mặt trời?"
A Châu ngơ ngác nghiêng đầu, dùng ánh mắt hỏi nha hoàn.
Đây là ám thị gì sao?
Nha hoàn dùng ánh mắt trả lời.
"Nghe không hiểu, thế nhưng giống như rất nguy hiểm"
Nha hoàn ra hiệu tiểu thư nhanh chóng lui lại.
"Chúng ta không quấy rầy hai vị."
A Châu biết nghe lời.
"Không quấy rầy!"
Tiết Dao vội vàng lấy lòng:
"Hoan nghênh ngươi đến bất cứ lúc nào."
A Châu thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Tiết Dao cười rạng rỡ:
"Thật sao?"
"Giả đó."
Lục Tiềm vẻ mặt lạnh lùng.
Nụ cười A Châu cứng ở khóe miệng.
"Là thật, thật!"
Tiết Dao vội vàng dỗ dành.
"Hắn nói đùa!"
A Châu cảm kích cười với Tiết Dao:
"Công tử còn chưa nói cho ta biết ngươi xưng hô như thế nào?"
Tiết Dao:
"Ta..."
Thông báo của hệ thống:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm - 1 điểm."
"... Không nói cho ngươi biết!"
Tiết Dao ôn hòa cười bỗng nhiên chuyển sang thần sắc dữ tợn, quát lớn A Châu cô nương.
Thông báo của hệ thống:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm +1 điểm."
Nụ cười của A Châu hoàn toàn biến mất rồi!
Biến thành oan ức.
Tiết Dao dùng trò đùa tiễn biệt A Châu cô nương. HunhHn786
"Ta thực sự thất vọng về Điện hạ."
Nhìn A Châu rời đi, Tiết Dao nản lòng thoái chí, nói với Lục Tiềm:
"Lúc trước Thái tử đi Giang Nam thu mua lương thực, đi tới chỗ nào cũng rất được các cô nương yêu thích. Điện hạ phải suy ngẫm lại mình."
Đại ca?
Lục Tiềm liếc mắt nhìn thư đồng.
Thông báo của hệ thống:
"Độ chua của bạo quân là 26%."
Độ chua?
Tiết Dao quay đầu nhìn về phía Lục Tiềm, mờ mịt hỏi:
"Cũng bởi vì ta nói cùng với A Châu cô nương vài câu sao? Vì ngài không nói lời nghiêm túc với người ta, nên ta phải giúp ngài dỗ dành cô nương ấy thôi mà!"
Chuyện này có gì mà chua chát, ngươi quá nhỏ mọn rồi!
Lục Tiềm nheo mắt lại nhìn chằm chằm thư đồng, lười biếng tốc độ nói cũng chầm chậm:
"Ngươi rất thích cùng đại ca đi thu mua lương thực?"
"Trọng điểm căn bản không phải thu mua lương thực!"
Tiết Dao muốn dạy Lục Tiềm những kỹ năng cơ bản để theo đuổi cô nương. HunhHn786 Nhưng nghĩ tới với kinh nghiệm của chính mình đi dạy kỹ năng cua gái cho nam chính đầy sức hút trong nguyên tác tựa hồ không quá hợp lý. Không thể làm gì khác hơn là nuốt xuống cơn giận này.
"Ta không muốn lo lắng cho Điện hạ nữa!"
Tiết Dao chán nản quay người, ném mình lên giường.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa, ngay sau đó, một người mặc đồ đen cúi đầu bước vào. Đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn, rồi hắn nhanh chóng rời đi mà không nói một lời.
"Bọn họ đưa thức ăn đến?!"
Tiết Dao đói đến mức hai mắt không nhìn rõ, lập tức nhảy khỏi giường.
Hai người cùng đi đến bên cạnh bàn, cúi đầu nhìn trên bàn. Hai bát cơm, một đĩa dưa muối, cùng một cái đùi gà.
"Bọn họ là muốn bỏ đói Gia."
Lục Tiềm nhìn đồ ăn đơn giản, mắt lộ ra sát khí.
Tiết Dao cúi người kéo ghế ra, lặng lẽ ngồi vào bàn. Lấy đũa cho Điện hạ và mình, sau đó Tiết Dao bưng đĩa dưa muối đến trước mặt mình, gắp đùi gà vào bát của Điện hạ. Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tiềm, nói:
"Ăn đi."
Lục Tiềm nhìn Tiết Dao:
"Ngươi không ăn đùi gà?"
"Ta..."
Tiết Dao nuốt xuống ngụm nước bọt:
"Ta không muốn ăn. Mời Điện hạ ăn. Nếu nó dở quá, thật sự ngài ăn không được, ta sẽ thay Điện hạ giải quyết."
Lục Tiềm không nói gì, quay người bước tới cửa, giơ tay chỉ mái nhà phía bắc:
"Ngươi, xuống đây."
Tiết Dao buồn bực nhìn Lục Tiềm nói chuyện với không khí.
Rất nhanh, một người áo đen từ giữa không trung nhảy xuống đất, thần sắc hung ác mà nhìn chằm chằm Lục Tiềm:
"Ngươi muốn gì?"
Đại khái là không muốn để cho thư đồng thấy mình không có phong độ, Lục Tiềm bước ra khỏi ngưỡng cửa. Trở tay đóng cửa lại, hắn lãnh khốc nhìn chằm chằm hắc y nhân.
Tiết Dao không nhìn thấy bên ngoài, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu ăn cơm.
Tiết Dao ngáp dài sau khi ăn xong bát cơm với vài miếng dưa muối đáng thương.
Ngân châm nhất định có thuốc mê, Tiết Dao lại cảm thấy buồn ngủ, ăn xong lại lên giường nằm một lúc.
Khi Lục Tiềm mang ba cái đùi gà đi vào, Tiết Dao đã ngủ rồi.
Điện hạ không thể làm gì khác hơn là ăn cơm một mình.
Sau khi Điện hạ ăn xong, thư đồng vẫn còn chưa có tỉnh lại.
"Dao Dao."
Lục Tiềm khom người nắm lấy búi tóc thư đồng lắc lắc mạnh một cái.
Tiết Dao ôm lấy đầu, vẻ mặt mờ mịt ngồi dậy:
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
"Đồ ăn nguội, ăn đi."
Lục Tiềm giục.
"Đồ ăn? Không phải ăn xong rồi sao?"
Tiết Dao quay đầu nhìn về phía bàn, lại phát hiện trên bàn còn một cái đùi gà.
Sau một thoáng nghi ngờ, ánh mắt Tiết Dao sáng lên.
Không thể tin được nhìn bé mập mạp hiếu thảo và hiểu chuyện!
Không khỏi nghẹn ngào vì xúc động, Tiết Dao hỏi.
"Điện hạ không ăn, để lại cái đùi gà cho ta sao?!"
Vừa mới ăn xong ba cái đùi gà, Điện hạ giật mình. Hàng lông mi dài che giấu sự áy náy trong mắt. Nhìn thư đồng của mình, hắn trầm giọng run run đáp.
"Ừm..."
"Điện hạ!!"
Tiết Dao cảm động đến cực điểm, ôm Lục Tiềm, dùng sức cọ cọ vào hắn:
"Ta mới vừa rồi không nên nói như vậy. Kỳ thực so với Thái tử, ta càng thích ở cùng Điện hạ..."
Thông báo của hệ thống:
"Cảm giác an toàn Lục Tiềm +9 điểm."
Tiết Dao cảm động ăn xong đùi gà, liền cùng Điện hạ tập diễn thêm mấy lần. Điều này khiến Điện hạ vui vẻ không còn biết trời đâu đất đâu.
Tiết Dao vốn tưởng rằng A Châu cô nương đối với Lục Tiềm hết hy vọng rồi. Không ngờ tới vào buổi trưa, tiến độ nhiệm vụ khiến bạo quân động tâm đã đạt đến 17%.
Thực sự là kỳ lạ. Có lẽ A Châu cô nương là một người M thích bị hành hạ, thích bị Lục Tiềm ghét bỏ, sau khi quay về càng nghĩ càng hưng phấn hơn?
Sự hòa hợp kéo dài đến tối.
Tiết Dao vô tình phát hiện dưới gầm bàn có ba chiếc xương nằm cạnh nhau. Hắn ngồi xổm xuống nhìn kỹ hơn.
Giống như là xương đùi gà?
"Điện hạ, ở đây có ba cái xương đùi gà?"
Tiết Dao nghi ngờ hỏi.
Lục Tiềm liếc nhìn phía dưới bàn, giả vờ như không biết gì, thản nhiên nói.
"Vậy à?"
"Dưới bàn tại sao có ba cái xương đùi gà?"
Đôi mắt Tiết Dao lóe lên ánh mắt của Holmes.
"Là những người từng bị giam cầm trước đây bỏ lại."
Điện hạ ý đồ nói dối thư đồng.
"Nhưng xương còn chưa khô. Nhiệt độ căn phòng này có nóng sao?"
Tiết Dao dùng ánh mắt tia tử ngoại trừng đứa con bất hiếu trở nên bất lương không thành thật.
Lục Tiềm vẻ mặt ngơ ngác trêu chọc thư đồng:
"Có thể là giống Dao Dao dùng sữa bò bôi lên."
Tiết Dao đỏ mặt, nhảy lên phủ nhận:
"Ta là dỗ dành A Châu cô nương! Ta chưa bao giờ dùng sữa bò đắp mặt!"
"Dỗ dành nàng có ích lợi gì?"
Lục Tiềm tiến lên một bước, cúi đầu nhắc nhở thư đồng:
"Nàng không thể thả ngươi, chỉ có Gia có thể cứu ngươi ra ngoài."
"Ta dỗ dành nàng là vì ngài!"
Tiết Dao vội la lên.
Lục Tiềm kéo dài âm thanh, hài hước hỏi.
"Vậy......sao.....?"
"Đúng vậy."
Để cho ngươi cảm nhận được vẻ đẹp của tình yêu!
Tiết Dao tranh luận:
"Điện hạ vẫn là trẻ con, từ nhỏ đến lớn luôn nghịch ngợm gây sự, không phải ta luôn giúp giải quyết sao? Chọc giận A Châu cô nương, chúng ta phải gặp xui xẻo, ta đương nhiên phải dụ dỗ nàng."
"Ngươi giúp đỡ Gia giải quyết?"
Lục Tiềm nghiêng đầu.
Hắn vẫn luôn tin tưởng Tiết thư đồng dưới sự che chở của Điện hạ mới có thể sống đến tuổi này.
"Trợ giúp Điện hạ là chức trách của ta."
Tiết Dao kiêu ngạo nói.
"Tỷ như giúp Điện hạ ăn một cái đùi gà?"
Lục Tiềm phá rối chuyên nghiệp.
Luôn tự tin khả năng bảo hộ Điện hạ hơn mười năm, Tiết Dao trợn tròn đôi mắt.
Đứa con bất hiếu không công nhận công lao của ta sao?
"Điện hạ, ngài không nhớ ta đã làm gì cho ngài sao?"
Tiết Dao trịnh trọng nhắc nhở.
"Là bởi vì Điện hạ bảo vệ Dao Dao."
Lục Tiềm tin tưởng vững chắc, sự quan tâm của thư đồng chính là để đáp lại sự bảo vệ của hắn dành cho thư đồng.
"Rõ ràng là ta đang bảo vệ ngài!"
Tiết Dao không vui.
Vấn đề là cái nào có trước, con gà hay quả trứng.
Tiết Dao tất nhiên là người cho trước. Chịu khổ hơn mười năm mới bắt đầu nhận được chút phản hồi. Không ngờ đôi cánh của đứa con bất hiếu cứng cáp, liền muốn tước đoạt hết công lao của hắn.
Tiết Dao dựa vào lí lẽ biện luận:
"Vì để tránh cho Điện hạ bị Tam hoàng tử dọa đến rơi nước mắt, trước mỗi lần đối đầu ta đều mạo hiểm tìm hiểu xem khi nào Tam hoàng tử sẽ tham gia, giúp Điện hạ tránh khỏi nguy hiểm."
Lục Tiềm phản bác gay gắt:
"Dao Dao không cố gắng học tập, mỗi lần sư phó kiểm tra, đều là Gia viết bài."
Điều này Tiết Dao không thể nào phản bác.
Phải biết, học cùng lớp với thần đồng khó khăn biết bao nhiêu.
Bé mập mạp đã gặp qua là không quên, tốc độ học nhảy lớp kinh người. Tiết Dao thân là thư đồng, chỉ có thể cưỡng ép cùng nhảy lớp. Số lượng bài học căn bản không phải thư đồng bình thường có thể theo kịp, cho hắn ba cái đầu cũng không thể theo kịp.
Cho nên mỗi lần sư phó hỏi bài, đều là bé mập mạp hạ bút như bay ở bên cạnh "nhắc tuồng". Nhờ như thế Tiết Dao mới trở thành thư đồng duy nhất theo bên cạnh Lục Tiềm từ nhỏ đến lớn, cũng không bởi vì "thành tích theo không kịp" bị bỏ cũ thay mới.
Đứa con bất hiếu thực sự đã tiết lộ chuyện cũ. Tiết Dao bị chọc giận!
Cuộc tranh cãi ai bảo vệ ai cuối cùng trở thành sự vạch trần lẫn nhau và ngày càng trở nên căng thẳng...
Nơi khác, A Châu cùng nha hoàn bàn bạc cả buổi chiều, vẫn không có kết luận chính xác.
Dù sao nam nhân kia để ý quan tâm nàng là sự thật. Mà thỉnh thoảng hắn có phản ứng trái ngược có thể là bởi vì xấu hổ.
Về phần cái đoạn đối thoại "vặn vẹo" không chừng thật sự là bởi vì chân đã tê rần, bị tê chân khó chuyển động nên dựa vào tiểu ca giúp.
Tiết Dao hai lần từ chối yêu cầu đã khơi dậy ham muốn chinh phục của A Châu. Nếu hai người bọn họ không phải mối quan hệ như vậy, nàng vẫn có thể đấu tranh và chứng tỏ sự quyến rũ của mình.
Vì vậy, buổi tối, nàng tự mình làm món dê đã khử mùi tanh, rồi lại đi hậu viện.
"Trong mắt Điện hạ, ta chính là người vai không thể gánh tay không thể xách sao?"
Sau một buổi chiều tranh cãi, Tiết Dao đã thấy rõ sự phản nghịch của bé mập mạp.
"Gia là người bảo vệ."
Lục Tiềm kiên trì bảo vệ địa vị của mình.
"Vậy những lúc ta bảo vệ Điện hạ cũng không tính?"
Tiết Dao lại một lần nữa chất vấn.
"Điện hạ tự mình làm tốt."
Lục Tiềm có niềm tin mù quáng vào năng lực của mình.
Tiết Dao chậm rãi siết chặt nắm đấm, luôn cho rằng đối phương biết mình đã làm gì, nhưng trong mắt hắn...
"Vậy thì ngài cứ tự mình làm đi, thưa Điện hạ."
Tiết Dao quay người chạy ra ngoài cửa hít không khí, tránh né Lục Tiềm và cố gắng đem thất vọng nuốt vào trong bụng.
Sau khi chạy ra ngoài hành lang, bước vào trong sân, đất dưới chân đột nhiên vang lên một âm thanh trầm đục.
Tiết Dao chưa kịp cúi đầu đã cảm thấy một vật thể to lớn đập thẳng vào mặt mình.
Đầu óc ngay lập tức nhận ra trong sân này có thể có bẫy. Mà thân thể của hắn không phản ứng kịp. Thậm chí không kịp thấy rõ vật to lớn làm bằng vật liệu gì, chỉ có thời gian để máu trên tay và chân lạnh đi.
Vật thể khổng lồ đập thẳng vào mặt, Tiết Dao không thể tránh được.
Một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay Tiết Dao đầy kiêu ngạo.
Tiết Dao bị một lực nào đó kéo về phía sau, lật nhào và ngã xuống, cuối cùng được bảo vệ trong vòng tay của một thiếu niên.
Tiết Dao bị đè xuống đất và bất lực nhìn vật thể khổng lồ bay qua đầu Lục Tiềm.
Sau một tiếng động lớn, trong sân đột nhiên im lặng.
Tiết Dao cảm thấy hơi thở của mình được khuếch đại vô hạn. Nhịp tim của hắn xuyên qua lớp áo mỏng lan truyền đến ngực Lục Tiềm.
Chính là lúc này, A Châu bưng thịt dê xào, cùng hai nha hoàn đi vào cửa viện.
Chứng kiến cảnh tượng ở trong sân hai người ôm ấp.
"Loảng xoảng!!!"
Cái khay trong tay A Châu rơi trên mặt đất.
Tiết Dao cùng Lục Tiềm đồng thời quay đầu lại nhìn người tới.
"... Xin lỗi... làm phiền."
A Châu khom người nhặt lên hộp thức ăn, kéo hai nha hoàn chưa nhìn thấy đủ, quay người chạy trốn!
"Không, không phải..."
Tiết Dao duỗi tay ra, hét lớn.
"A Châu cô nương!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất