Chương 126: Nam nhân mặc y phục xanh lục:
Sau ba ngày những thành viên Huyền Dạ Tông bị cấm quân giam giữ đã khai ra địa chỉ các phân hội.
Vụ việc này nhanh chóng gây chấn động giang hồ.
Người trong gian hồ đang suy đoán thái độ của triều đình, là muốn chấn chỉnh giang hồ hay là muốn giết gà dọa khỉ.
Những môn phái lớn trên giang hồ cả hai phe hắc bạch cơ bản cũng sẽ không bị quan phủ tiêu diệt, bởi vì quan hệ đến lợi ích đôi bên.
Có những nguồn thu người giang hồ có thể nhúng tay vào mà triều đình không tiện ra mặt. Ví dụ như sòng bạc, kỹ viện, bảo tiêu, mua bán tin tức cơ bản đều là sản nghiệp của các ban phái. Khoản lợi nhuận này cũng là một trong những nguồn thu lớn của chính quyền địa phương.
Một ví dụ khác là việc kiểm soát ngôn luận. Đại Tề không có tổ chức gián điệp hoàng gia chuyên dụng. Các đời hoàng đế vẫn lưu hành hình tượng rộng lượng. Đôi khi có một số học giả Nho giáo thất vọng triều đình tụ tập thành nhóm đưa ra ý kiến bất mãn trong dân chúng.
Đôi khi sẽ xuất hiện một số phát ngôn bất mãn đối triều đình nhưng không tới nỗi phạm vương pháp. Lúc này không biết tại sao sẽ xuất hiện ban phái giang hồ gây phiền phức cho những người đưa ra phát ngôn đó. HunhHn786
Hắc bạch trên giang hồ đều hiểu rõ người ở sau hậu trường chỉ thị là ai.
Cho nên bất kỳ thời đại nào, ban phái giang hồ cũng đều có thể phát triển lớn mạnh, cơ bản chỉ có hai loại nguyên nhân. Thứ nhất là có chính trị gia đứng sau hậu trường lợi dụng lợi ích chung để duy trì sự sống của ban phái. Thứ hai là triều đình không đủ năng lực và không thể để đàn áp.
Đại Tề hiển nhiên thuộc về loại thứ nhất. Các môn phái trên giang hồ có thể được coi là những chi nhánh ẩn giấu của triều đình. Cho nên người trong giang hồ đều suy đoán: Huyền Dạ Tông bị đào ba thước đất, tám phần mười là vì tham lợi ích không nên sờ, xấu xa đến mức triều đình giết gà để dọa khỉ.
Kết quả động thái đột ngột này của triều đình thực sự đã khiến nhiều ban phái lớn nhỏ bắt đầu điên cuồng thanh lý thu nhập tài sản và tích cực nộp những khoản “thuế còn thiếu” cho triều đình để tự bảo vệ mình.
Cho nên đừng đoán người phía trên đang nghĩ gì. Ai có thể ngờ rằng cấm quân hoàng gia đột nhiên bao vây trấn áp một môn phái chỉ để tìm kiếm thư đồng của một vị Vương gia.
Vào ngày thứ ba của cuộc vây hãm, Chưởng môn Huyền Dạ Tông cùng con gái đã bị bắt ở phân hội sau núi vùng ngoại ô kinh thành.
Sau đó không lâu, tung tích thư đồng cũng bị hỏi ra.
Tiết Dao hôm qua đã được Chưởng môn Huyền Dạ Tông phái người hộ tống về kinh, nhưng ở trên đường bị nam nhân thần bí mặc y phục xanh lục cướp đi. Phu xe một mình về phân hội báo tin. Chưởng môn Huyền Dạ Tông đã sắp xếp ba vị trưởng lão đi tìm người, trước mắt chưa nhận được tin báo lại.
Vì vậy, cấm quân nhận được mệnh lệnh mới. Nhiệm vụ từ vây bắt người Huyền Dạ Tông biến thành lùng bắt nam nhân mặc y phục xanh lục.
Những suy nghĩ của cấp trên có thể nói là ngày càng trở nên bí ẩn và khó đoán hơn.
“Thất đệ, ngươi suy nghĩ kỹ xem, trong một năm qua ngươi có đắc tội với vị cao thủ giang hồ nào không!”
Lục Tiêu từ khi rời khỏi cung đều thúc giục đệ đệ mỗi ngày kiểm điểm bản thân.
Lục Tiềm ngồi ở ghế bành, vẫn luôn nhắm mắt suy ngẫm, cũng chưa trả lời.
“Nói chuyện với đệ đó!”
Lục Tiêu gấp gáp không nhịn nổi.
“Đã nói không có.”
Lục Tiềm mở mắt nhìn lục ca, trong mắt hiếm thấy có một tia hung hãn nóng nảy.
“Gia luyện khinh công, đắc tội cao thủ thế nào?”
Trên thực tế là Lục Tiềm đối với kiếm thuật của bản thân phán đoán sai.
Hơn một năm nay, hắn luyện thành một bộ kiếm thuật biến hóa đa dạng, không muốn nói là bất khả chiến bại thì ít nhất hắn hiếm khi gặp đối thủ ngang tài.
Nhưng cao thủ Lục Tiềm gặp qua chỉ có Kiếm Thánh cùng Từ chưởng môn. Hai vị cao nhân mỗi lần giao thủ, đều có thể đánh bại hắn trong tám đến mười hiệp đấu, cho nên Lục Tiềm nhận định kiếm thuật của chính mình không ra gì. Chỉ có kinh công sánh ngang cùng Kiếm Thánh, hắn coi như là khá lắm rồi.
Kiếm Thánh rất đau lòng về điều này. Tiểu tử chỉ trải qua luyện tập hơn một năm, từ “nghiệp dư” liền dựa vào thiên phú kinh người luyện thành khinh công không phân cao thấp với sư phụ. Điều này lại không có thể khiến sư phụ cảm thấy tự hào và hài lòng.
Bị hạ gục trên bờ cát sư phụ nghĩ lẩn quẩn trong lòng, dưới cơn nóng giận viết thư từ bỏ đệ tử.
Vốn muốn đồ đệ thể hiện lòng hiếu thảo, dỗ dành sư phụ, nhưng không ngờ tên đồ đệ đã gói ba hũ mật xuống núi, không bao giờ quay trở lại.
Kiếm Thánh dùng bồ câu gửi thư phàn nàn với đại đồ đệ của mình, nói rằng tiểu đồ đệ đã làm sư phụ đau lòng đến mức nào, tức giận đến mức sư phụ muốn bế quan.
Cố Thanh Viễn xem xong thư liền ngạc nhiên. Hắn nghĩ thầm Huyền Dạ Tông trước đó gởi thư cũng không phải lừa gạt hắn. Hắn thật sự có một vị tiểu sư đệ.
Vì vậy Cố Thanh Viễn bỏ hết việc đang làm, vội vàng đi điều tra tiểu sư đệ bị Huyền Dạ Tông bắt giữ, hy vọng có thể trút giận thay sư phụ.
Những thứ này đều là chuyện riêng của Kiếm Thánh, người bên ngoài không ai biết được nội tình, Lục Tiềm cũng không hề biết chuyện.
Biểu hiện sốt ruột nhất vẫn là Lục Tiêu. Từ khi thất đệ về cung nói bị thất lạc Dao Dao, ba ngày qua, hắn ngủ tổng cộng không tới bốn canh giờ.
“Bắt giữ nam tử mặc y phục xanh lục cũng không phải biện pháp hay.”
Lục Kỳ Duệ nhíu mày nhìn về phía hai đệ đệ:
“Nếu việc này tiếp tục, sẽ gây phẫn nộ trong dân chúng.”
“Đã loại trừ kẻ tình nghi.”
Lục Tiêu nói.
“Những người không biết võ công, chúng ta sẽ thả ra. Bắt nam tử mặc y phục xanh lục trong hai ngày qua cũng chỉ có chút tác dụng. Qua hai ngày nữa, nghi phạm chắc là sẽ thay quần áo khác.”
“Ta nói cho đệ biết, người này hoặc là đang muốn tống tiền chúng ta, hoặc là hắn bắt nhầm người. A Dao tốt tính như vậy, ở đâu ra kẻ thù?”
Lục Kỳ Duệ nói.
“Chắc chắn sẽ ổn thôi. Chúng ta hãy kiên trì chờ mấy ngày, sẽ có người đưa tới cửa.”
Nghe Lục Kỳ Duệ nói câu “A Dao tốt tính như vậy”, phút chốc Lục Tiềm đang nhắm mắt suy ngẫm, trong đầu chợt lóe lên vô số hình ảnh.
Đều là hình ảnh thư đồng bĩu môi vẻ mặt có chút hờn dỗi.
Nhiều thứ không thu hút sự chú ý của người liên quan khi chúng xảy ra, nhưng chúng trở nên sống động hơn sau khi trải qua sự mất mát.
Trong trí nhớ của Lục Tiềm, khuôn mặt của thư đồng dường như bị ánh trăng chiếu rọi, nửa trong suốt nửa trắng nõn, đôi mắt cứ như đầy nước nhìn hắn, mang theo chút phẫn nộ không nói rõ.
Trước đây, Lục Tiềm cảm thấy thư đồng thường giận đột ngột và không có lý do.
Cho tới giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra ánh mắt kia ẩn chứa bất lực cùng ỷ lại. Đột nhiên nhớ đến ngày ấy rời cung, thư đồng nghiêm túc trịnh trọng giúp hắn đóng gói hành lý, biểu tình bình tĩnh có chút run rẩy lo lắng.
Tiết Dao dường như luôn thích dùng đường vòng, làm theo cách khiến người ta coi đó là điều hiển nhiên, để cho người khác không muốn vứt bỏ hắn, để tránh người khác phát hiện hắn ghét chuyện đó rất nhiều.
Tiết Dao không giống Lục Tiềm, không bao giờ dám yêu cầu chăm sóc một cách công khai, chỉ dám nói bóng gió trộm chút quan tâm để sưởi ấm lòng mình.
Lục Tiềm tính cách thẳng thắn từ khi còn nhỏ đã khiến hắn không thực sự hiểu được biểu cảm của thư đồng. Chỉ đến lúc này hắn mới ngộ ra và thêm một số chú thích mới vào mỗi biểu cảm thư đồng trong nhận thức của mình.
Mặc dù vẫn không thể hiểu được biểu cảm kỳ lạ và quanh co của thư đồng nhà mình, nhưng Lục Tiềm đã đọc được sự hờn dỗi và ỷ lại ẩn giấu dưới biểu hiện mạnh mẽ và bình tĩnh của thư đồng.
“Ta không chờ được nữa!”
Lục Tiêu bỗng nhiên vỗ bàn trà một cái.
“Ta cùng quân đội đi phía nam tìm kiếm. Người môn phái kia nói A Dao bị bắt cóc trong khu rừng phía nam, nghi phạm nói không chừng ở gần đó. Ta muốn đi đến khách điếm chung quanh kiểm tra một lần!”
“Được.”
Lục Tiềm đứng lên nói.
“Đi.”
“Ôi chao các ngươi...”
Lục Kỳ Duệ cũng đứng lên. Hắn không ngờ tới lục đệ lại có lúc bốc đồng như thế, càng không có nghĩ tới thất đệ lý trí đến không có tình người cũng có thời khắc hành động cảm tính.
Tiết Dao mất tích khiến cho hai đệ đệ tính cách khác biệt của Lục Kỳ Duệ thể hiện ra đặc điểm trái ngược thường ngày, và đạt được sự đồng thuận đáng kinh ngạc.
Đây thực sự là một khoảnh khắc lịch sử.
Huynh đệ ba người cùng đi đến rừng cây phía nam nơi Tiết Dao mất tích, bắt đầu tìm kiếm ở khách điếm gần đó.
Người phu xe tại hiện trường vụ án nói nam nhân mặc y phục xanh lục là từ phía nam đuổi theo, như vậy điểm dừng chân của hắn rất có thể ở phía nam chỗ này.
Cũng may nam tử mặc y phục xanh lục không nhiều. Sau khi hỏi chưởng quầy thì được biết trong vòng ba ngày qua tất cả khách nam mặc y phục xanh lá đều không thể thoát khỏi phạm vi điều tra. Tuy nhiên Lục Tiềm lại không phát hiện ai trong số đó là cao thủ nội công thâm hậu.
Chạng vạng, Lục Kỳ Duệ ghé lại quán trà ven đường kêu một bình trà, để hai đệ đệ ngồi xuống nghỉ chân một chút.
Lục Tiêu không nhịn được bất mãn với thất đệ:
“Nếu ngươi không bảo vệ được A Dao, xuất cung liền ngoan ngoãn mang theo đội thị vệ, bây giờ...”
Giọng nói của một người đàn ông xa lạ từ phía sau truyền đến:
“Hai cân thịt đầu heo, chọn da mỏng một chút.”
Lục Tiềm đột nhiên ngước mắt, lỗ tai giật giật. Luồng khí bao quanh cơ thể giống như vô số xúc tu vô hình hướng về phía người đang mua thịt đầu heo phía sau.
“Thêm hai vò nữ nhi hồng.”
Người kia còn nói.
“Khách quan trong nhà có tiệc à?”
Chủ quán bắt chuyện.
“Nếu lệnh truy nã được ban bố, người thần bí sợ phiền toái, hắn sẽ diệt…...”
Lục Tiêu lo lắng vô cùng lẩm bẩm.
Lục Tiềm thấp giọng ngắt lời lục ca:
“Nhìn phía sau Gia, nam nhân mua thịt đầu heo là mặc y phục màu xanh lục phải không?”
Lục Tiêu đột nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, có chút tức giận nghiêng đầu nhìn một cái, đột nhiên mở to hai mắt, quay đầu lại nhỏ giọng trả lời:
“Đúng... là y phục màu xanh lục có đường viền chỉ bạc, thắt lưng màu trắng có hoa văn sẫm màu...”
Lục Tiềm cắt ngang lời nói:
“Vũ khí gì?”
“Giống như là kiếm.”
“Giống?”
“So với kiếm dài hơn rất nhiều, hắn vác nó trên vai.”
Lục Tiềm không nói.
Ba huynh đệ hiểu ngầm ngừng thở.
Khi người mua thịt đầu lợn treo hai vò rượu lên chuôi kiếm, nhặt thịt lên và quay người...
“Động thủ.”
Lục Tiềm ra lệnh một tiếng, ba anh em lập tức đứng dậy, lao về phía người mặc y phục xanh lục.
Lục Tiêu không để ý tới phong độ quân tử, đánh lén từ sau lưng, ý đồ đoạt được vũ khí của người kia.
Không ngờ tới người kia vác vò rượu nặng nề, quay người tránh đòn đánh lén của Lục Tiêu, dễ dàng thoát khỏi tấn công của ba anh em, nhón chân xuống đất bậc bay lên nhẹ như lông hồng, thoát khỏi vòng vây.
Người mặc y phục xanh lục quay người, đặt vò rượu treo trên kiếm xuống đất, đứng thẳng lên, uể oải phàn nàn với ba anh em:
“Bước đi coi chừng một chút, nếu rượu ngon bị đổ cũng chỉ có phật tổ có thể thay ta tha thứ các ngươi.”
Phía sau mấy trăm thị vệ hoàng gia lập tức tiến lên, bao vây người mặc y phục xanh lục.
“Khẩu khí thật là lớn.”
Lục Kỳ Duệ không nói hai lời, rút kiếm lao về phía trước, muốn tự tay khuất phục kẻ tình nghi.
Nhưng mà vẻn vẹn bốn chiêu, kiếm trong tay hắn đã bị đánh rơi.
Lục Tiêu vội vã tiến lên nhặt kiếm giúp ca ca, thấp giọng động viên:
“Ngũ ca bớt giận, tên này xảo quyệt, không muốn trực diện chiến đấu, nhưng hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi Bát Quái Chương của ta.”
Nói xong, Lục Tiêu quay người tấn công, nhưng người mặc y phục xanh lục đã xử lý đòn tấn công của hắn rất gọn gàng.
Lục Kỳ Duệ vội vàng tiến lên giữ lục đệ.
“Thôi đi lục đệ, chúng ta tha hắn một lần, chớ cùng giang hồ lâu la chấp nhặt, để thị vệ bắt trói hắn đem về thẩm vấn.”
“Hừ.”
Lục Tiềm rút ra bội kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử mặc y phục xanh lục, nói:
“Gia không để hắn kiêu ngạo.”
“Thất đệ!”
Lục Kỳ Duệ và Lục Tiêu vừa định can ngăn thì thấy Lục Tiềm cầm kiếm trong tay bước tới. Nhưng rồi hắn vấp phải hòn đá dưới chân, lập tức quỳ một chân xuống đất hành đại lễ với người mặc y phục xanh lục.
Nam nhân mặc y phục xanh lục:
“...”
Lục Kỳ Duệ và Lục Tiêu vội vàng tiến lên nâng dậy đệ đệ:
“Quên đi, quên đi... thả hắn đi, thả hắn đi!”
Nam nhân mặc y phục xanh lục vốn đang cảm giác thiếu niên mặc y phục tím kia nội lực thâm hậu, xuất thân có chút không tầm thường, không ngờ tới bước đi bất ổn, liền không còn hứng thú tỷ thí.
Hắn dùng kiếm nhặt hai vò rượu trên mặt đất lên, phi thân lướt ra khỏi vây quanh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Lục Tiềm thấy đối phương quả thực trúng kế, liền đứng lên, phi thân đuổi theo.
Hắn vừa mới nhìn ra võ công của người này không thể dò được, dù có bao nhiêu thị vệ cũng không thể ngăn cản người này trốn thoát. Hắn muốn tìm được tung tích Tiết Dao, chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến cho người này buông lỏng cảnh giác, chờ cơ hội để theo dõi.
“Thất đệ!”
Lục Kỳ Duệ và Lục Tiêu vẻ mặt kinh ngạc.
Lần đầu chứng kiến khinh công như vậy, chỉ chớp mắt thất đệ cùng nam nhân mặc y phục xanh lục đã biến mất trong không khí.
“Sư thúc, đến phiên ngài.”
Một nam tử mặt đỏ gõ gõ bàn cờ. Hắn rướn cổ lên vẻ mặt cân nhắc nhìn người đối diện chỉ mặc một bộ nội y mỏng manh nói:
“Đừng sợ nha, ván này thua có thể cởi quần trước, ta để lại cho ngài một chiếc khố.”
Tiết Dao cầm quân trắng trong tay nhìn bàn cờ, ánh mắt tối sầm, mặt đỏ đến mang tai, cảm giác như mọi người trong phòng đều đang cười thầm mình.
Lời chế giễu tưởng tượng khiến tai hắn bắt đầu ù đi.
Bọn khốn kiếp kia là cố ý nhục nhã hắn.
Nếu biết trước, có lẽ hắn đã chọn thi đấu võ thuật và giả vờ bị thương để không phải tiếp tục thi đấu.
Hắn đã chọn thi đấu cờ vây và đã thua bốn ván liên tiếp. Nếu thua thêm hai ván nữa, hắn sẽ phải cởi trần trước mặt nhóm người này.
Mặc dù việc cởi quần áo trước mặt đàn ông khác không phải là chuyện gì to tát, cũng không phải là hắn chưa từng vào nhà tắm công cộng, nhưng tình huống hiện tại rất đặc biệt.
Nhóm nam nhân trước mắt này đều là đệ tử kiếm tông, cơ bụng tám múi tiêu chuẩn.
Tiết Dao đang mang danh phận đệ tử Kiếm Thánh, khi cởi quần áo mà chỉ có một khối cơ bụng thật không hợp lý. Lục Tiềm sẽ bị hắn làm xấu hổ tám đời.
“Hí khúc Liên Hoa Lạc đi sư thúc.”
Nam tử mặt đỏ thúc giục với nụ cười tươi.
Cầm quân cờ trắng bằng ngón trỏ và ngón giữa, Tiết Dao lắc lắc nó phương hướng lay động bất định.
Đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay của Tiết Dao, chậm rãi ấn quân cờ trong tay hắn lên bàn cờ.
Tiết Dao sững sờ, nghiêng đầu, phát hiện người nắm chặt tay mình là nam nhân mặc trang phục tiểu nhị.
“Ngươi gây loạn cái gì!”
Nam nhân mặt đỏ nhìn thấy chiêu này lại chắn đường thắng lợi của hắn, tức giận, xua tay đuổi tiểu nhị tọc mạch ra ngoài. Hắn nhìn Tiết Dao “rộng lượng” nói:
“Bước này không tính! Sư thúc xin cứ tự nhiên.”
Tiết Dao bối rối nhìn xuống bàn cờ và đưa tay định lấy quân cờ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía trên đầu mình.
“Hí khúc Liên Hoa Lạc không hối hận.”
Giọng nói quen quá!
Tim Tiết Dao ngừng đập, từ từ quay đầu lại, ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt nâu điềm tĩnh.
“Ngươi...”
Tiết Dao giật mình cổ họng nghẹn.
“Khách quan cần hỗ trợ không?”
Người nào đó trong trang phục tiểu nhị cắt ngang lời nói của thư đồng, mỉm cười ra tay cứu viện:
“Một trăm văn tiền 1 trận.”
Tiết Dao:
“...”
Phí thăng cấp sức mạnh của hoàng tử có hợp lý không?
Kỹ năng chơi cờ vây của bé mập mạp là kinh thiên động địa, hắn đã bất khả chiến bại ở tuổi mười ba!
“Ngươi hỗ trợ cái gì? Làm chuyện của ngươi đi!”
Nam tử mặt đỏ cau mày đuổi “bồi bàn“.
Lục Tiềm mặc y phục tiểu nhị nghiêng đầu, nghi hoặc mà dò hỏi:
“Khách quan sợ?”
Nam nhân mặt đỏ lập tức đứng dậy hét lớn.
“Chỉ sợ ngươi không đủ sức chơi! Một ván một ngàn lượng, ngươi có dám chơi không?”
Lục Tiềm mỉm cười.
Tiết Dao:
“...”
Chuyện gì đang xảy ra vậy, đứa trẻ nổi loạn dường như đã trở nên đẹp trai hơn sau vài ngày không gặp. Chết tiệt, tại sao hắn ta lại cười như Long Ngạo Thiên chính hiệu vậy?
Vụ việc này nhanh chóng gây chấn động giang hồ.
Người trong gian hồ đang suy đoán thái độ của triều đình, là muốn chấn chỉnh giang hồ hay là muốn giết gà dọa khỉ.
Những môn phái lớn trên giang hồ cả hai phe hắc bạch cơ bản cũng sẽ không bị quan phủ tiêu diệt, bởi vì quan hệ đến lợi ích đôi bên.
Có những nguồn thu người giang hồ có thể nhúng tay vào mà triều đình không tiện ra mặt. Ví dụ như sòng bạc, kỹ viện, bảo tiêu, mua bán tin tức cơ bản đều là sản nghiệp của các ban phái. Khoản lợi nhuận này cũng là một trong những nguồn thu lớn của chính quyền địa phương.
Một ví dụ khác là việc kiểm soát ngôn luận. Đại Tề không có tổ chức gián điệp hoàng gia chuyên dụng. Các đời hoàng đế vẫn lưu hành hình tượng rộng lượng. Đôi khi có một số học giả Nho giáo thất vọng triều đình tụ tập thành nhóm đưa ra ý kiến bất mãn trong dân chúng.
Đôi khi sẽ xuất hiện một số phát ngôn bất mãn đối triều đình nhưng không tới nỗi phạm vương pháp. Lúc này không biết tại sao sẽ xuất hiện ban phái giang hồ gây phiền phức cho những người đưa ra phát ngôn đó. HunhHn786
Hắc bạch trên giang hồ đều hiểu rõ người ở sau hậu trường chỉ thị là ai.
Cho nên bất kỳ thời đại nào, ban phái giang hồ cũng đều có thể phát triển lớn mạnh, cơ bản chỉ có hai loại nguyên nhân. Thứ nhất là có chính trị gia đứng sau hậu trường lợi dụng lợi ích chung để duy trì sự sống của ban phái. Thứ hai là triều đình không đủ năng lực và không thể để đàn áp.
Đại Tề hiển nhiên thuộc về loại thứ nhất. Các môn phái trên giang hồ có thể được coi là những chi nhánh ẩn giấu của triều đình. Cho nên người trong giang hồ đều suy đoán: Huyền Dạ Tông bị đào ba thước đất, tám phần mười là vì tham lợi ích không nên sờ, xấu xa đến mức triều đình giết gà để dọa khỉ.
Kết quả động thái đột ngột này của triều đình thực sự đã khiến nhiều ban phái lớn nhỏ bắt đầu điên cuồng thanh lý thu nhập tài sản và tích cực nộp những khoản “thuế còn thiếu” cho triều đình để tự bảo vệ mình.
Cho nên đừng đoán người phía trên đang nghĩ gì. Ai có thể ngờ rằng cấm quân hoàng gia đột nhiên bao vây trấn áp một môn phái chỉ để tìm kiếm thư đồng của một vị Vương gia.
Vào ngày thứ ba của cuộc vây hãm, Chưởng môn Huyền Dạ Tông cùng con gái đã bị bắt ở phân hội sau núi vùng ngoại ô kinh thành.
Sau đó không lâu, tung tích thư đồng cũng bị hỏi ra.
Tiết Dao hôm qua đã được Chưởng môn Huyền Dạ Tông phái người hộ tống về kinh, nhưng ở trên đường bị nam nhân thần bí mặc y phục xanh lục cướp đi. Phu xe một mình về phân hội báo tin. Chưởng môn Huyền Dạ Tông đã sắp xếp ba vị trưởng lão đi tìm người, trước mắt chưa nhận được tin báo lại.
Vì vậy, cấm quân nhận được mệnh lệnh mới. Nhiệm vụ từ vây bắt người Huyền Dạ Tông biến thành lùng bắt nam nhân mặc y phục xanh lục.
Những suy nghĩ của cấp trên có thể nói là ngày càng trở nên bí ẩn và khó đoán hơn.
“Thất đệ, ngươi suy nghĩ kỹ xem, trong một năm qua ngươi có đắc tội với vị cao thủ giang hồ nào không!”
Lục Tiêu từ khi rời khỏi cung đều thúc giục đệ đệ mỗi ngày kiểm điểm bản thân.
Lục Tiềm ngồi ở ghế bành, vẫn luôn nhắm mắt suy ngẫm, cũng chưa trả lời.
“Nói chuyện với đệ đó!”
Lục Tiêu gấp gáp không nhịn nổi.
“Đã nói không có.”
Lục Tiềm mở mắt nhìn lục ca, trong mắt hiếm thấy có một tia hung hãn nóng nảy.
“Gia luyện khinh công, đắc tội cao thủ thế nào?”
Trên thực tế là Lục Tiềm đối với kiếm thuật của bản thân phán đoán sai.
Hơn một năm nay, hắn luyện thành một bộ kiếm thuật biến hóa đa dạng, không muốn nói là bất khả chiến bại thì ít nhất hắn hiếm khi gặp đối thủ ngang tài.
Nhưng cao thủ Lục Tiềm gặp qua chỉ có Kiếm Thánh cùng Từ chưởng môn. Hai vị cao nhân mỗi lần giao thủ, đều có thể đánh bại hắn trong tám đến mười hiệp đấu, cho nên Lục Tiềm nhận định kiếm thuật của chính mình không ra gì. Chỉ có kinh công sánh ngang cùng Kiếm Thánh, hắn coi như là khá lắm rồi.
Kiếm Thánh rất đau lòng về điều này. Tiểu tử chỉ trải qua luyện tập hơn một năm, từ “nghiệp dư” liền dựa vào thiên phú kinh người luyện thành khinh công không phân cao thấp với sư phụ. Điều này lại không có thể khiến sư phụ cảm thấy tự hào và hài lòng.
Bị hạ gục trên bờ cát sư phụ nghĩ lẩn quẩn trong lòng, dưới cơn nóng giận viết thư từ bỏ đệ tử.
Vốn muốn đồ đệ thể hiện lòng hiếu thảo, dỗ dành sư phụ, nhưng không ngờ tên đồ đệ đã gói ba hũ mật xuống núi, không bao giờ quay trở lại.
Kiếm Thánh dùng bồ câu gửi thư phàn nàn với đại đồ đệ của mình, nói rằng tiểu đồ đệ đã làm sư phụ đau lòng đến mức nào, tức giận đến mức sư phụ muốn bế quan.
Cố Thanh Viễn xem xong thư liền ngạc nhiên. Hắn nghĩ thầm Huyền Dạ Tông trước đó gởi thư cũng không phải lừa gạt hắn. Hắn thật sự có một vị tiểu sư đệ.
Vì vậy Cố Thanh Viễn bỏ hết việc đang làm, vội vàng đi điều tra tiểu sư đệ bị Huyền Dạ Tông bắt giữ, hy vọng có thể trút giận thay sư phụ.
Những thứ này đều là chuyện riêng của Kiếm Thánh, người bên ngoài không ai biết được nội tình, Lục Tiềm cũng không hề biết chuyện.
Biểu hiện sốt ruột nhất vẫn là Lục Tiêu. Từ khi thất đệ về cung nói bị thất lạc Dao Dao, ba ngày qua, hắn ngủ tổng cộng không tới bốn canh giờ.
“Bắt giữ nam tử mặc y phục xanh lục cũng không phải biện pháp hay.”
Lục Kỳ Duệ nhíu mày nhìn về phía hai đệ đệ:
“Nếu việc này tiếp tục, sẽ gây phẫn nộ trong dân chúng.”
“Đã loại trừ kẻ tình nghi.”
Lục Tiêu nói.
“Những người không biết võ công, chúng ta sẽ thả ra. Bắt nam tử mặc y phục xanh lục trong hai ngày qua cũng chỉ có chút tác dụng. Qua hai ngày nữa, nghi phạm chắc là sẽ thay quần áo khác.”
“Ta nói cho đệ biết, người này hoặc là đang muốn tống tiền chúng ta, hoặc là hắn bắt nhầm người. A Dao tốt tính như vậy, ở đâu ra kẻ thù?”
Lục Kỳ Duệ nói.
“Chắc chắn sẽ ổn thôi. Chúng ta hãy kiên trì chờ mấy ngày, sẽ có người đưa tới cửa.”
Nghe Lục Kỳ Duệ nói câu “A Dao tốt tính như vậy”, phút chốc Lục Tiềm đang nhắm mắt suy ngẫm, trong đầu chợt lóe lên vô số hình ảnh.
Đều là hình ảnh thư đồng bĩu môi vẻ mặt có chút hờn dỗi.
Nhiều thứ không thu hút sự chú ý của người liên quan khi chúng xảy ra, nhưng chúng trở nên sống động hơn sau khi trải qua sự mất mát.
Trong trí nhớ của Lục Tiềm, khuôn mặt của thư đồng dường như bị ánh trăng chiếu rọi, nửa trong suốt nửa trắng nõn, đôi mắt cứ như đầy nước nhìn hắn, mang theo chút phẫn nộ không nói rõ.
Trước đây, Lục Tiềm cảm thấy thư đồng thường giận đột ngột và không có lý do.
Cho tới giờ khắc này, hắn đột nhiên hiểu ra ánh mắt kia ẩn chứa bất lực cùng ỷ lại. Đột nhiên nhớ đến ngày ấy rời cung, thư đồng nghiêm túc trịnh trọng giúp hắn đóng gói hành lý, biểu tình bình tĩnh có chút run rẩy lo lắng.
Tiết Dao dường như luôn thích dùng đường vòng, làm theo cách khiến người ta coi đó là điều hiển nhiên, để cho người khác không muốn vứt bỏ hắn, để tránh người khác phát hiện hắn ghét chuyện đó rất nhiều.
Tiết Dao không giống Lục Tiềm, không bao giờ dám yêu cầu chăm sóc một cách công khai, chỉ dám nói bóng gió trộm chút quan tâm để sưởi ấm lòng mình.
Lục Tiềm tính cách thẳng thắn từ khi còn nhỏ đã khiến hắn không thực sự hiểu được biểu cảm của thư đồng. Chỉ đến lúc này hắn mới ngộ ra và thêm một số chú thích mới vào mỗi biểu cảm thư đồng trong nhận thức của mình.
Mặc dù vẫn không thể hiểu được biểu cảm kỳ lạ và quanh co của thư đồng nhà mình, nhưng Lục Tiềm đã đọc được sự hờn dỗi và ỷ lại ẩn giấu dưới biểu hiện mạnh mẽ và bình tĩnh của thư đồng.
“Ta không chờ được nữa!”
Lục Tiêu bỗng nhiên vỗ bàn trà một cái.
“Ta cùng quân đội đi phía nam tìm kiếm. Người môn phái kia nói A Dao bị bắt cóc trong khu rừng phía nam, nghi phạm nói không chừng ở gần đó. Ta muốn đi đến khách điếm chung quanh kiểm tra một lần!”
“Được.”
Lục Tiềm đứng lên nói.
“Đi.”
“Ôi chao các ngươi...”
Lục Kỳ Duệ cũng đứng lên. Hắn không ngờ tới lục đệ lại có lúc bốc đồng như thế, càng không có nghĩ tới thất đệ lý trí đến không có tình người cũng có thời khắc hành động cảm tính.
Tiết Dao mất tích khiến cho hai đệ đệ tính cách khác biệt của Lục Kỳ Duệ thể hiện ra đặc điểm trái ngược thường ngày, và đạt được sự đồng thuận đáng kinh ngạc.
Đây thực sự là một khoảnh khắc lịch sử.
Huynh đệ ba người cùng đi đến rừng cây phía nam nơi Tiết Dao mất tích, bắt đầu tìm kiếm ở khách điếm gần đó.
Người phu xe tại hiện trường vụ án nói nam nhân mặc y phục xanh lục là từ phía nam đuổi theo, như vậy điểm dừng chân của hắn rất có thể ở phía nam chỗ này.
Cũng may nam tử mặc y phục xanh lục không nhiều. Sau khi hỏi chưởng quầy thì được biết trong vòng ba ngày qua tất cả khách nam mặc y phục xanh lá đều không thể thoát khỏi phạm vi điều tra. Tuy nhiên Lục Tiềm lại không phát hiện ai trong số đó là cao thủ nội công thâm hậu.
Chạng vạng, Lục Kỳ Duệ ghé lại quán trà ven đường kêu một bình trà, để hai đệ đệ ngồi xuống nghỉ chân một chút.
Lục Tiêu không nhịn được bất mãn với thất đệ:
“Nếu ngươi không bảo vệ được A Dao, xuất cung liền ngoan ngoãn mang theo đội thị vệ, bây giờ...”
Giọng nói của một người đàn ông xa lạ từ phía sau truyền đến:
“Hai cân thịt đầu heo, chọn da mỏng một chút.”
Lục Tiềm đột nhiên ngước mắt, lỗ tai giật giật. Luồng khí bao quanh cơ thể giống như vô số xúc tu vô hình hướng về phía người đang mua thịt đầu heo phía sau.
“Thêm hai vò nữ nhi hồng.”
Người kia còn nói.
“Khách quan trong nhà có tiệc à?”
Chủ quán bắt chuyện.
“Nếu lệnh truy nã được ban bố, người thần bí sợ phiền toái, hắn sẽ diệt…...”
Lục Tiêu lo lắng vô cùng lẩm bẩm.
Lục Tiềm thấp giọng ngắt lời lục ca:
“Nhìn phía sau Gia, nam nhân mua thịt đầu heo là mặc y phục màu xanh lục phải không?”
Lục Tiêu đột nhiên bị cắt đứt dòng suy nghĩ, có chút tức giận nghiêng đầu nhìn một cái, đột nhiên mở to hai mắt, quay đầu lại nhỏ giọng trả lời:
“Đúng... là y phục màu xanh lục có đường viền chỉ bạc, thắt lưng màu trắng có hoa văn sẫm màu...”
Lục Tiềm cắt ngang lời nói:
“Vũ khí gì?”
“Giống như là kiếm.”
“Giống?”
“So với kiếm dài hơn rất nhiều, hắn vác nó trên vai.”
Lục Tiềm không nói.
Ba huynh đệ hiểu ngầm ngừng thở.
Khi người mua thịt đầu lợn treo hai vò rượu lên chuôi kiếm, nhặt thịt lên và quay người...
“Động thủ.”
Lục Tiềm ra lệnh một tiếng, ba anh em lập tức đứng dậy, lao về phía người mặc y phục xanh lục.
Lục Tiêu không để ý tới phong độ quân tử, đánh lén từ sau lưng, ý đồ đoạt được vũ khí của người kia.
Không ngờ tới người kia vác vò rượu nặng nề, quay người tránh đòn đánh lén của Lục Tiêu, dễ dàng thoát khỏi tấn công của ba anh em, nhón chân xuống đất bậc bay lên nhẹ như lông hồng, thoát khỏi vòng vây.
Người mặc y phục xanh lục quay người, đặt vò rượu treo trên kiếm xuống đất, đứng thẳng lên, uể oải phàn nàn với ba anh em:
“Bước đi coi chừng một chút, nếu rượu ngon bị đổ cũng chỉ có phật tổ có thể thay ta tha thứ các ngươi.”
Phía sau mấy trăm thị vệ hoàng gia lập tức tiến lên, bao vây người mặc y phục xanh lục.
“Khẩu khí thật là lớn.”
Lục Kỳ Duệ không nói hai lời, rút kiếm lao về phía trước, muốn tự tay khuất phục kẻ tình nghi.
Nhưng mà vẻn vẹn bốn chiêu, kiếm trong tay hắn đã bị đánh rơi.
Lục Tiêu vội vã tiến lên nhặt kiếm giúp ca ca, thấp giọng động viên:
“Ngũ ca bớt giận, tên này xảo quyệt, không muốn trực diện chiến đấu, nhưng hắn sẽ không bao giờ thoát khỏi Bát Quái Chương của ta.”
Nói xong, Lục Tiêu quay người tấn công, nhưng người mặc y phục xanh lục đã xử lý đòn tấn công của hắn rất gọn gàng.
Lục Kỳ Duệ vội vàng tiến lên giữ lục đệ.
“Thôi đi lục đệ, chúng ta tha hắn một lần, chớ cùng giang hồ lâu la chấp nhặt, để thị vệ bắt trói hắn đem về thẩm vấn.”
“Hừ.”
Lục Tiềm rút ra bội kiếm, lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử mặc y phục xanh lục, nói:
“Gia không để hắn kiêu ngạo.”
“Thất đệ!”
Lục Kỳ Duệ và Lục Tiêu vừa định can ngăn thì thấy Lục Tiềm cầm kiếm trong tay bước tới. Nhưng rồi hắn vấp phải hòn đá dưới chân, lập tức quỳ một chân xuống đất hành đại lễ với người mặc y phục xanh lục.
Nam nhân mặc y phục xanh lục:
“...”
Lục Kỳ Duệ và Lục Tiêu vội vàng tiến lên nâng dậy đệ đệ:
“Quên đi, quên đi... thả hắn đi, thả hắn đi!”
Nam nhân mặc y phục xanh lục vốn đang cảm giác thiếu niên mặc y phục tím kia nội lực thâm hậu, xuất thân có chút không tầm thường, không ngờ tới bước đi bất ổn, liền không còn hứng thú tỷ thí.
Hắn dùng kiếm nhặt hai vò rượu trên mặt đất lên, phi thân lướt ra khỏi vây quanh, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
Lục Tiềm thấy đối phương quả thực trúng kế, liền đứng lên, phi thân đuổi theo.
Hắn vừa mới nhìn ra võ công của người này không thể dò được, dù có bao nhiêu thị vệ cũng không thể ngăn cản người này trốn thoát. Hắn muốn tìm được tung tích Tiết Dao, chỉ có thể nghĩ biện pháp khiến cho người này buông lỏng cảnh giác, chờ cơ hội để theo dõi.
“Thất đệ!”
Lục Kỳ Duệ và Lục Tiêu vẻ mặt kinh ngạc.
Lần đầu chứng kiến khinh công như vậy, chỉ chớp mắt thất đệ cùng nam nhân mặc y phục xanh lục đã biến mất trong không khí.
“Sư thúc, đến phiên ngài.”
Một nam tử mặt đỏ gõ gõ bàn cờ. Hắn rướn cổ lên vẻ mặt cân nhắc nhìn người đối diện chỉ mặc một bộ nội y mỏng manh nói:
“Đừng sợ nha, ván này thua có thể cởi quần trước, ta để lại cho ngài một chiếc khố.”
Tiết Dao cầm quân trắng trong tay nhìn bàn cờ, ánh mắt tối sầm, mặt đỏ đến mang tai, cảm giác như mọi người trong phòng đều đang cười thầm mình.
Lời chế giễu tưởng tượng khiến tai hắn bắt đầu ù đi.
Bọn khốn kiếp kia là cố ý nhục nhã hắn.
Nếu biết trước, có lẽ hắn đã chọn thi đấu võ thuật và giả vờ bị thương để không phải tiếp tục thi đấu.
Hắn đã chọn thi đấu cờ vây và đã thua bốn ván liên tiếp. Nếu thua thêm hai ván nữa, hắn sẽ phải cởi trần trước mặt nhóm người này.
Mặc dù việc cởi quần áo trước mặt đàn ông khác không phải là chuyện gì to tát, cũng không phải là hắn chưa từng vào nhà tắm công cộng, nhưng tình huống hiện tại rất đặc biệt.
Nhóm nam nhân trước mắt này đều là đệ tử kiếm tông, cơ bụng tám múi tiêu chuẩn.
Tiết Dao đang mang danh phận đệ tử Kiếm Thánh, khi cởi quần áo mà chỉ có một khối cơ bụng thật không hợp lý. Lục Tiềm sẽ bị hắn làm xấu hổ tám đời.
“Hí khúc Liên Hoa Lạc đi sư thúc.”
Nam tử mặt đỏ thúc giục với nụ cười tươi.
Cầm quân cờ trắng bằng ngón trỏ và ngón giữa, Tiết Dao lắc lắc nó phương hướng lay động bất định.
Đột nhiên, một bàn tay mảnh khảnh nắm lấy bàn tay của Tiết Dao, chậm rãi ấn quân cờ trong tay hắn lên bàn cờ.
Tiết Dao sững sờ, nghiêng đầu, phát hiện người nắm chặt tay mình là nam nhân mặc trang phục tiểu nhị.
“Ngươi gây loạn cái gì!”
Nam nhân mặt đỏ nhìn thấy chiêu này lại chắn đường thắng lợi của hắn, tức giận, xua tay đuổi tiểu nhị tọc mạch ra ngoài. Hắn nhìn Tiết Dao “rộng lượng” nói:
“Bước này không tính! Sư thúc xin cứ tự nhiên.”
Tiết Dao bối rối nhìn xuống bàn cờ và đưa tay định lấy quân cờ thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía trên đầu mình.
“Hí khúc Liên Hoa Lạc không hối hận.”
Giọng nói quen quá!
Tim Tiết Dao ngừng đập, từ từ quay đầu lại, ngẩng mặt lên, nhìn vào đôi mắt nâu điềm tĩnh.
“Ngươi...”
Tiết Dao giật mình cổ họng nghẹn.
“Khách quan cần hỗ trợ không?”
Người nào đó trong trang phục tiểu nhị cắt ngang lời nói của thư đồng, mỉm cười ra tay cứu viện:
“Một trăm văn tiền 1 trận.”
Tiết Dao:
“...”
Phí thăng cấp sức mạnh của hoàng tử có hợp lý không?
Kỹ năng chơi cờ vây của bé mập mạp là kinh thiên động địa, hắn đã bất khả chiến bại ở tuổi mười ba!
“Ngươi hỗ trợ cái gì? Làm chuyện của ngươi đi!”
Nam tử mặt đỏ cau mày đuổi “bồi bàn“.
Lục Tiềm mặc y phục tiểu nhị nghiêng đầu, nghi hoặc mà dò hỏi:
“Khách quan sợ?”
Nam nhân mặt đỏ lập tức đứng dậy hét lớn.
“Chỉ sợ ngươi không đủ sức chơi! Một ván một ngàn lượng, ngươi có dám chơi không?”
Lục Tiềm mỉm cười.
Tiết Dao:
“...”
Chuyện gì đang xảy ra vậy, đứa trẻ nổi loạn dường như đã trở nên đẹp trai hơn sau vài ngày không gặp. Chết tiệt, tại sao hắn ta lại cười như Long Ngạo Thiên chính hiệu vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất