Nam Hậu Pháo Hôi Của Bạo Quân

Chương 129: Gia sẽ không buông tay

Trước Sau
“Trước khi bái sư, ta vẫn còn dễ thương.”

Đây là lời phàn nàn của một hoàng tử đã đánh mất vẻ “bụ bẫm trẻ con” vốn là nguồn gốc quyến rũ của bản thân sau khi làm đệ tử Kiếm Thánh hơn một năm.

“Khó trách Điện hạ gầy nhiều như vậy...”

Tiết Dao đau lòng nhéo nhéo đôi má đã mất đi cảm giác đau đớn của Điện hạ.

“Tay nghề nấu nướng của sư phụ quả thực khá đặc biệt.”

Cố Thanh Viễn khí thế rốt cục thua trận, mất bình tĩnh, do dự bênh vực sư phụ.

“Dù sao chưởng môn Thanh Long Phái rất thích ăn món sư phụ làm, còn mặt dày mày dạn cùng sư phụ ở chung một chỗ.”

Đây là một trong những lý do khiến Kiếm Thánh tự tin một cách mù quáng vào kỹ năng nấu nướng của bản thân.

Mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm với nhau, giờ này đã thấu hiểu và bao dung cho nhau hơn, hai sư huynh đệ nhìn nhau một cách trìu mến.

“Chuyện chôn cà tím...”

Cố Thanh Viễn xấu hổ mở miệng.

“Không được cho ai khác biết.”

Lục Tiềm trịnh trọng gật gật đầu bảo đảm.

Cố Thanh Viễn vỗ vỗ vai sư đệ, dùng ánh mắt biểu thị cảm ơn.

Mâu thuẫn trong sư môn được giải quyết một cách hòa bình vì vạch trần lỗi lầm của nhau. Lục Tiềm muốn dẫn thư đồng đi, nói sau này gặp lại với sư huynh.

Mà sư huynh có vẻ khó xử.

Không thể cứ như vậy buông tha tiểu sư đệ.

Cố Thanh Viễn quyết định thay thế sư phụ dạy dỗ tiểu sư đệ nhưng thất bại. Nhưng chuyện sư phụ dặn dò không thể không làm, chính là đốc thúc Lục Tiềm luyện Lưỡng Nghi Kiếm dương thức tới thượng thừa, lại bắt đầu luyện Lưỡng Nghi Kiếm âm thức.

Lục Tiềm thể chất đặc biệt, mang lại cho hắn những quan sát và phản xạ vượt xa tầm với của người bình thường, kiếm thuật phù hợp nhất với hắn là Lưỡng Nghi Kiếm biến hóa khó lường. Nhất định phải khiến hắn luyện bộ kiếm pháp kia đến mức thượng thừa, những cái khác có thể theo ý thích.

Ngoài ra, Kiếm Thánh còn đề cập chuyện Lục Tiềm một năm qua bận bịu đi thuyết phục các phiên vương, tiếp xúc mặt bẩn thỉu của thế gian, tính khí và nguyên tắc làm việc của hắn đã thay đổi, cần người khác giúp đỡ, thuyết phục tránh đi lạc lối theo Tà đạo.

Kiếm Tông đối với đệ tử thân truyền có yêu cầu nghiêm khắc, ngoại trừ thiên phú ra, còn yêu cầu người có nhân phẩm tốt.

Sư tổ từng nói, đệ tử thân truyền không được vượt quá tám người. Trong đó nếu như có đệ tử đi nhầm vào Tà đạo gây họa nhân gian không chịu hối cải, bảy người còn lại nhất định phải liên hợp tru diệt.

Lục Tiềm tuy rằng không tính là lạc lối, nhưng hắn ở vào hoàn cảnh đặc biệt, địa vị quá cao quý, một khi được nuôi dưỡng không đúng cách, hắn sẽ trở thành một vị quỷ vương có cả quyền lực và sức mạnh. Bây giờ là thời kỳ quan trọng để hình thành tính cách một người, cần phải cẩn thận.

Kiếm Thánh dự định cùng Từ chưởng môn đi hải ngoại du ngoạn, không có thời gian trông coi tiểu đồ đệ, nên viết thư cho đại đồ đệ. Không phải là vì khóc lóc kể lể tiểu đồ đệ ghét bỏ trù nghệ, chủ yếu là hi vọng đại đồ đệ có thể giúp sư phụ hướng dẫn tiểu đồ đệ.

Cố Thanh Viễn đương nhiên nghe theo mệnh lệnh sư phụ, không thể tùy tiện thả sư đệ đi.

Vốn dĩ hắn định phô trương vũ lực, bắt buộc Lục Tiềm theo mình về luyện võ, nhưng bây giờ tội chôn sống cà tím bị vạch trần, hắn khó mở miệng.

Tiết Dao nhìn ra Cố đại hiệp tựa hồ có nỗi niềm khó nói, liền chủ động dò hỏi.

Biết được ý tứ Kiếm Thánh tiền bối, Tiết Dao rất ủng hộ và đề nghị đứa trẻ phản nghịch theo sư huynh luyện công phu.

Chỉ có một vấn đề không thể giải quyết được, hiện tại đại ca và nhị ca của Lục Tiềm đang nóng lòng muốn Lục Tiềm tuân theo di chiếu phụ hoàng nhanh chóng lên ngôi. Nếu như ở cố định một chỗ tập võ, rất nhanh sẽ bị bắt về cung.

Đây cũng là điều khiến Tiết Dao lo lắng. Hiện tại không còn tam hoàng tử, ai làm hoàng đế cũng sẽ không tìm bọn họ để gây sự. Cho nên kỳ thực Tiết Dao cũng không hy vọng Lục Tiềm phải gánh vác giang sơn nặng như vậy.

Bất quá tình huống trước đó là Thái tử bị thay thế, Thái tử mới tung tích không rõ, Nhị hoàng tử kế vị là hợp lý. Hiện tại Lục Tiềm đã trở lại, có di chiếu chứng minh, người ngồi trên ngai vàng liền danh không chánh ngôn không thuận.

Tình huống này rất dễ bị các thế lực chống đối lợi dụng mượn cớ làm phản. Nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ phiền phức vô cùng, cho nên đại ca của Lục Tiềm mới lòng như lửa đốt.

Tiết Dao đánh giá cho dù Long Ngạo Thiên nhà mình chỉ làm thủ tục, hắn nhất định cũng sẽ kế thừa ngai vàng, sau này mình có thể tìm lý do để nghỉ hưu sớm.

Vấn đề vụn vặt này nọ, Tiết Dao đại thể tiết lộ một phần với Cố Thanh Viễn.

Cố Thanh Viễn vốn là đại hiệp tự do phóng khoáng, hiện tại bởi vì nhược điểm chôn cà tím bị nắm được, không dám quá kiêu ngạo. HunhHn786 Biết được tình huống cụ thể, hắn chủ động tỏ thái độ mình có thể tới cửa phục vụ, chỉ là cần một khối lệnh bài tự do ra vào hoàng cung.

Tiết Dao:

“...”

Long Ngạo Thiên có đãi ngộ đúng là không giống người khác. Đổi thành người khác, đi chỗ nào tìm được cao thủ tuyệt thế tới cửa làm gia sư.

“Cái này không thành vấn đề!”

Tiết Dao nhanh chóng thay Lục Tiềm quyết định.

“Hai ngày tới chúng ta sẽ sắp xếp phái người đưa lệnh bài cho ngươi. Hoan nghênh đến giám sát Điện hạ tập võ bất cứ lúc nào.”

“Phái ai tới đưa?”

Cố Thanh Viễn đem trường kiếm cho vào vỏ kiếm, gác lên sau gáy. Hai tay nắm hai đầu trường kiếm, khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ đi tới trước mặt Tiết Dao, rướn cổ tới, nói với Tiết Dao:

“Là ngươi tới đi. Tiểu tử, thuận tiện mang theo món gì đó, bánh ngọt hương vị không tệ.”

Tiết Dao sững sờ, ngoan ngoãn đứng thẳng.

Mấy ngày nay hắn sợ bị đánh, từ trong không gian đổi một đống món ăn ngon lấy lòng Cố Thanh Viễn. Không ngờ tới người này đã sớm biết hắn không phải Lục Tiềm, căn bản là đại hiệp xấu xa lừa ăn lừa uống. Hiện tại còn không thấy ngại đòi ăn!

Thế nhưng...

“Đại sư huynh muốn ăn cái gì?”

Loại cao thủ này, Tiết Dao không thể đắc tội. Muốn ăn gì liền cho hắn đi!

“Đại sư huynh? Ngươi bây giờ tại sao không gọi ta Cố đại hiệp? Cũng muốn ta chỉ dạy võ công cho ngươi?”

Cố Thanh Viễn nhìn chằm chằm ánh mắt kinh sợ của Tiết Dao, cố ý suy nghĩ một hồi lâu, mới trả lời:

“Chỉ cần là ngươi đưa, cái gì cũng được.”

“Vậy ta đưa cho sư huynh...”

Tiết Dao suy nghĩ một chút, đang muốn nói đưa cho hắn bánh rẻ tiền nhất.

Âm thanh thông báo của hệ thống vang lên:

“Độ chua Lục Tiềm giá trị 21.”



Tiết Dao:

“???”

“Đưa sư huynh cái gì?”

Cố Thanh Viễn truy hỏi.

“Ngày khác sẽ nói cho ngươi biết...”

Bởi vì không rõ nguyên nhân phát sinh trị số khiến Tiết Dao không dám nói tiếp nữa.

Cố Thanh Viễn nhếch môi.

“Ngươi tên là gì?”

“Tiểu sinh họ Tiết tên...”

Thông báo của hệ thống:

“Độ chua Lục Tiềm giá trị 36.”

“Ngày khác sẽ nói cho ngươi biết...”

Tiết Dao kinh hãi quay đầu nhìn đứa trẻ phản nghịch, chưa kịp nhìn rõ đã bị một móng vuốt kéo sang một bên. Không cho phép thư đồng nói chuyện cùng sư huynh, Lục Tiềm rất bá đạo nói.

“Ngày khác gặp.”

Lục Tiềm kéo tiên nữ phát đồ ăn thư đồng về phía mình, lạnh lùng từ biệt Cố Thanh Viễn.

Trên đường trở về, Lục Tiềm im lặng nắm tay thư đồng đi trong rừng cây.

Tiết Dao không dám lên tiếng, sau khi xác định giá trị kỳ dị không tiếp tục tăng lên, hắn nhỏ giọng hỏi Lục Tiềm:

“Điện hạ, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”

“Về cung.”

Lục Tiềm trầm mặt.

“Ừ.”

Tiết Dao luôn cảm thấy tâm trạng đứa trẻ phản nghịch không đúng lắm, cho nên không dám nói tiếp nữa.

Lục Tiềm nắm chặt tay hắn đến mức tê dại.

Khi họ chuẩn bị bước ra khỏi rừng cây, Tiết Dao nhẹ nhàng giật giật tay, khéo léo biểu thị muốn hắn buông ra, nhưng tay Lục Tiềm đột nhiên siết chặt.

“A...”

Tiết Dao bị nắm đau, cau mày nhìn khuôn mặt Lục Tiềm. Lông mi dài và dày khiến tiểu tử này ngay cả khi trên mặt không có chút biểu tình nào cũng lộ ra vẻ tập trung khó tả.

Tiết Dao nhất thời quên mất oán giận, Lục Tiềm chợt quay đầu, dừng bước lại, nghiêm túc nhìn hắn, nói.

“Dao Dao, Gia sẽ không buông tay.”

“Hả?”

Tiết Dao không hiểu ý tứ lời nói này. HunhHn786

Lục Tiềm tuyên bố:

“Gia sẽ ăn chân dê nướng, ăn nhiều đồ ngọt, sẽ biến trở lại đáng yêu giống như trước đây. Cho nên Dao Dao... “

“Hả?”

Tiết Dao mở to hai mắt, cố gắng hiểu thông điệp Lục Tiềm đang muốn truyền đạt với vẻ mặt nghiêm túc không thể giải thích được.

“Từ nay về sau... “

Lục Tiềm nói:

“Chỉ đút cho Điện hạ uống sữa.”

“A... Ta còn tưởng rằng chuyện gì chứ.”

Tiết Dao cười nói.

“Ta đương nhiên đút sữa cho Điện hạ.”

“Chỉ... đút cho Điện hạ.”

Nam nhân hẹp hòi nào đó nghiêm khắc nhấn mạnh.

“...”

Tiết Dao vẻ mặt bất đắc dĩ:

“Ta chỉ là mua cho sư huynh ngài chút thức ăn, cũng không đút cho hắn ăn.”

Ánh mắt Lục Tiềm sắc bén.

“... Được rồi, được rồi, vậy ta sau này cũng không mua đồ ăn cho hắn.”

Tiết Dao nhướng mày:

“Điện hạ uống sữa không?”

Đôi mắt của đứa trẻ nổi loạn vô thức thay đổi, trông như đang vẫy đuôi chờ đợi.

“Đi thôi đi thôi!”

Thư đồng ôm Điện hạ, hạnh phúc vui vẻ về cung.

Ba ngày sau, tại thư phòng.

Tiết Dao cảm thấy có chuyện kỳ lạ.

Tại sao thời kỳ nổi loạn của đứa trẻ phản nghịch lại kết thúc nhanh chóng như vậy?



Gần đây Điện hạ trở nên rất ngoan nha!

Có phải có âm mưu gì không thể cho ai biết hay không?

“Ta cũng không phải bất mãn, chỉ là sợ nàng không hài lòng ta là người thô lỗ...”

Lục Kỳ Duệ còn đang lải nhải oán giận việc mình sắp kết hôn.

Lục Tiêu vẫn như thường ngày, kiên nhẫn an ủi ngũ ca:

“Không có ai nói ca thô lỗ!”

“Nhưng nàng xuất thân thư hương thế gia...”

Lục Kỳ Duệ gãi gãi sau gáy:

“Bình thường sẽ thích ngâm thơ đối câu không phải sao?”

Tiết Dao không thể chịu đựng được Lục Kỳ Duệ lải nhải nữa nên quay lại phàn nàn.

“Cô nương con nhà quan đa số đều là như vậy. Chẳng lẽ điện hạ muốn Vương phi thích đá dế sao?”

“Cũng không phải vậy.”

Lục Kỳ Duệ đỏ mặt lầm bầm:

“Ta là sợ nàng quá đè nén...”

“Điện hạ, ngài hiện tại có vẻ không được thoải mái cho lắm.”

Tiết Dao thành thật hạ gục hắn.

Nếu Lục Tiềm ở đây, sẽ khiến Lục Kỳ Duệ khẩn trương đến mức không có thời gian mà lo lắng.

Cũng không biết Lục Tiềm bị đại ca gọi đi làm cái gì.

Vương phủ của Lục Cẩm An cách hoàng cung không xa lắm, cách khu vườn tiên đế chưa sửa xong hai con đường.

Nơi này mỗi ngày xử lý công vụ còn nhiều hơn so với bên trong hoàng cung. Hoàng đế Lục Nguyên Chiếu làm việc rất qua loa. Từ sau khi những hoạn quan cấu kết cùng Lục Sùng Sơn bị xử trí, Ti Lễ Giám không còn người có thể phụ trách nghi lễ, cơ bản đều là Lục Cẩm An xử lý việc triều chính.

Thất đệ chạy trốn mấy ngày trước chủ động về cung tự thú. Lục Cẩm An cũng không tức giận, gọi thất đệ đến làm quen thủ tục triều chính, cho hắn một chút thời gian tiếp thu, tránh việc ép buộc doạ hắn lại bỏ chạy.

Lục Tiềm hiện tại ngồi trong thư phòng hỗ trợ phê tấu chương.

Hai thái giám hầu hạ bên cạnh đều trợn tròn mắt nhìn.

Lúc trước Duệ Vương Lục Cẩm An phê tấu chương, mỗi quyển sổ cần cân nhắc đến nửa ngày, bây giờ Ninh Vương phê sổ giống như đang chơi đùa.

Lục Tiềm yêu cầu chia sổ thành hai hàng ba cột, tổng cộng xem sáu quyển cùng một lúc. Tốc độ phê duyệt nhanh khiến người ta có cảm giác hắn thật sự chưa đọc xong đã hạ bút đỏ.

Cứ như vậy, số tấu chương Duệ Vương cần một ngày mới xem xong, Ninh Vương chỉ một canh giờ đã xem hết rồi.

Mấy thái giám cụp mắt xuống, chuẩn bị sẽ tố cáo với Duệ Vương. Nói Ninh Vương chỉ là đang chơi đùa mà thôi.

“Trà.”

Sau khi phê duyệt xong, Ninh Vương dùng ngón tay trái gõ lên bàn hai lần, vẻ mặt không hài lòng.

Bởi vì trong phủ đại ca chưa bao giờ chuẩn bị sữa.

Trà bưng lên, Lục Tiềm uống một hớp. Đắng đến suýt nữa ói ra, hắn cau mày nuốt xuống, rồi đứng dậy ra ngoài tìm đại ca báo cáo kết quả. Hắn muốn nhanh về cung tìm thư đồng.

Đại ca không ở trong nhà, tỳ nữ nói với hắn là Vương gia dìu Vương phi đi ngắm hoa.

Lục Tiềm liền đi tây viện tìm.

Sau đó hắn nhìn thấy cảnh tượng đại ca đại tẩu miệng đối miệng.

Cánh hoa bay tán loạn.

Bị “bắt quả tang tại trận”, Lục Cẩm An nhìn thất đệ đang vui vẻ nhìn mình cách đó không xa với vẻ mặt kinh ngạc.

“Ngươi tới khi nào?”

Vương phi nắm khăn che mặt, ho khan để che giấu sự xấu hổ của mình, chỉ chừa một cái khe nhỏ lén nhìn phản ứng của em chồng.

Lục Tiềm ánh mắt sáng ngời nhìn anh trai và chị dâu, trong mắt tràn đầy mong đợi thúc giục bọn họ tiếp tục.

“....”

Vương phi xấu hổ đến mức muốn cắn lưỡi tự sát.

Lục Cẩm An vội vàng đỡ thê tử trở về phòng, sau đó làm theo lời thê tử ra ngoài lừa gạt thất đệ.

Hai huynh đệ ngồi trong lương đình.

“Đại ca trước đây cũng hôn khuôn mặt mũm mĩm của ngươi rất nhiều.”

Lục Cẩm An mặt không đỏ tim không đập nhanh, nói:

“Người thân thường là như vậy.”

Lục Tiềm không khỏi nói ra nghi ngờ trong lòng:

“Ca cũng không duỗi đầu lưỡi ra.”

“A... Phải”

Lục Cẩm An hắng giọng một cái.

“Hôn môi thê tử nhà mình là phải khác.”

Nếu người này không phải thất đệ hắn yêu thích nhất, Lục Cẩm An hiện tại liền lập tức diệt khẩu.

- -----------------

Tiểu kịch trường

Lục Cẩm An: hôn thê tử duỗi đầu lưỡi ra là bình thường, chính nhân quân tử cũng đều làm như vậy.

Lục Tiềm: tiếp thu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau