Chương 144: Gia không có lời
Tiết Dao im lặng hít một hơi thật sâu. Nhưng vẫn cảm thấy mặt mình đang nóng rát nên hắn quay đầu đi với lương tâm cắn rứt. Đúng lúc nhìn thấy phía xa một hàng dài người đang cầu nguyện.
Nghĩ đến mẫu thân đang trong đội ngũ kia, Tiết Dao sợ đến đột nhiên rút tay về, đổi chủ đề:
"Điện hạ, hôm nay ngài đặc biệt đến để xem pháo hoa phải không? Chúng ta hãy xem nhanh nhé, nó sẽ kết thúc sớm."
Lục Tiềm nghiêng đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm thư đồng nhà mình:
"Gia đặc biệt tới xem ngươi."
"..."
Tiết Dao nuốt khan, tim đập nhanh đến mức sắp ngất đi, quay đầu lẩm bẩm:
"Ta có cái gì tốt để xem? Mỗi ngày đều nhìn thấy không chán sao."
"Ba ngày không thấy."
Lục Tiềm thần sắc không vui.
Thư đồng nói xin nghỉ ba ngày thì ba ngày. Điện hạ rất ngoan, chịu không nổi cũng phải nhịn, chỉ biết ở cửa phủ thư đồng chờ. Hắn chờ từ sáng hôm trước đến chiều ngày hôm sau để được nhìn thấy thư đồng.
Kết quả thư đồng chạng vạng liền oai phong lẫm liệt ra cửa, khi nhìn thấy Điện hạ còn chạy trốn nhanh hơn con thỏ.
Lục Tiềm mũi chân xoay một cái, đối diện thư đồng, gằn từng chữ.
"Cũng bởi vì Dao Dao bị bệnh liệt giường, Gia mới ba ngày không thấy được ngươi."
Bản năng sinh tồn của Tiết Dao trổi dậy, chân như được bôi dầu, hắn lập tức quay người đi về phía người bán kẹo hồ lô.
"Điện hạ ăn kẹo hồ lô nhé!"
Lục Tiềm thù dai di chuyển tầm mắt theo thư đồng, rốt cục vẫn là ngoan ngoãn cùng đi chọn kẹo hồ lô.
"Điện hạ hai cái, ta một cái."
Tiết Dao chọn ba xâu kẹo hồ lô táo, đưa cho Lục Tiềm hai xâu lớn, lại từ trong tay áo lấy ra túi tiền muốn trả tiền. Túi của Tiết Dao liền bị Lục Tiềm cướp đi. HunhHn786
Tiết Dao quay lại nhìn kẻ lấy túi tiền của mình một cách khó hiểu.
Lục Tiềm đưa tay, đem xâu kẹo hồ lô đưa lại cho Tiết Dao.
Tiết Dao tiếp nhận xâu kẹo hồ lô, rồi thấy Lục Tiềm lấy tiền ra đưa cho người bán hàng rong. Hắn quay lại nói với thư đồng.
"Gia sẽ trả tiền."
Tiết Dao lập tức không phục nói:
"Điện hạ muốn trả tiền, liền lấy tiền trong túi ngài, tại sao lại cướp tiền của người khác rồi nói mình trả tiền chứ? Cái này có khác gì là ta trả tiền!"
Lục Tiềm bình thường không quen mang theo tiền khi rời cung. Thông thường hắn đi ra ngoài trong cung cấp kinh phí đều đưa Tiết Dao giữ. Lần này hắn lẻn ra khỏi cung, không mang theo tiền nên chỉ có thể cướp túi tiền của thư đồng để giữ thể diện.
Tiết Dao thấy Lục Tiềm không nói lời nào, lập tức nắm được cán, cứu vãn thế cuộc chính mình đuối lý. Hắn lấy lại túi tiền trong tay Lục Tiềm, thẳng sống lưng dũng cảm nói:
"Hay là trả ta túi tiền đi. Điện hạ khỏi khách khí, muốn ăn cái gì tùy tiện mua, ta mời!"
Lục Tiềm nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhỏ giọng dò hỏi:
"Lúc trước tiền chi tiêu được phát Dao Dao chưa xài hết phải không? Bây giờ trả tiền còn dư cho Gia dùng."
Mỗi lần xuất cung, Lục Tiềm đều sẽ nói thái giám đưa bạc cho Tiết Dao giữ. Là một số tiền không nhỏ, đương nhiên cũng dùng không hết. Sau khi về cung Lục Tiềm cũng không yêu cầu Tiết Dao trả lại phần còn dư, coi như khen thưởng thư đồng.
Dựa vào phần khen thưởng này Tiết Dao tích lũy được một tài sản không nhỏ. Hiện tại Lục Tiềm muốn đòi món nợ này, vậy núi tài sản của Tiết Dao sẽ nhỏ đi.
Khi nhận phần thưởng Tiết Dao cũng không xem là to tát, mỗi khi có thiên tai đều đem quyên góp. Bởi vì có điểm tẩy trắng sẽ không chết đói, Tiết Dao chưa bao giờ để ý khi dùng tiền làm việc tốt. Hiện tại phải bỏ tiền ra trả nợ, hắn bắt đầu hoài nghi số tiền để dành có đủ trả nợ Lục Tiềm hay không.
Tiết Dao quyết định thật nhanh, cầm túi tiền của mình nhét vào túi tay áo Điện hạ, cũng cài nút lại, ngẩng đầu trịnh trọng nói:
"Sao ngài là nhớ kỹ mấy chuyện cũ như vậy? Điện hạ liền dùng tiền của ta đi! Tiền của ta chính là của Điện hạ, tuyệt đối đừng khách khí."
Lục Tiềm mỉm cười, ánh mắt long lanh dưới ngọn lửa. Hắn nhìn chằm chằm thư đồng láu cá nhà mình, cố ý mở miệng lôi ra chuyện cũ:
"Ta nhớ kỹ lắm đó. Lần gần nhất phát 200 lượng, dư 181 lượng 6 đồng. Ta có lòng tốt chỉ cần trả 150 lượng. Một lần khác 100 lượng..."
"Ôi chao! Kẹo hồ lô không ăn sẽ tan chảy!"
Tiết Dao luống cuống tay chân đưa kẹo hồ lô tới, cố gắng bịt miệng bé mập mạp có trí nhớ phi thường.
Lục Tiềm cụp mắt nhìn kẹo hồ lô được đưa lên miệng, sau đó lại nhìn thư đồng đang bối rối. Hắn mở miệng cắn một viên kẹo hồ lô. Sau khi ăn xong viên kẹo hồ lô, hắn lần thứ hai hăm doạ:
"Mới nói được một khoản tiền cần trả đúng chứ? Nói lại từ đầu một lần nữa đi, lần gần nhất phát 200 lượng ..."
Tiết Dao vội vàng đút thêm cho Lục Tiềm một viên kẹo hồ lô.
Lục Tiềm cắn viên kẹo hồ lô thứ hai khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười cười xấu xa. Hắn nghiêng đầu nhìn thư đồng một cái, từ xâu kẹo trong tay lấy một viên kẹo hồ lô đút cho Tiết Dao.
"Dao Dao cũng ăn."
Lo lắng Lục Tiềm miệng rảnh rỗi sẽ lôi ra chuyện cũ, dọc theo đường đi, Tiết thư đồng cứ đút kẹo hồ lô như vậy, cùng Điện hạ tương thân tương ái với nhau.
Kẹo hồ lô ăn xong, tay Tiết Dao cũng được tự do. Mỗi khi có cơ hội Lục Tiềm lại nắm lấy tay Tiết Dao, hai người nắm tay nhau đi xuống cầu.
Tiết Dao sắp chịu không nổi khi bị người chung quanh nhìn. Tất nhiên, hầu hết mọi người đều nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Lục Tiềm, khuôn mặt có ưu điểm di truyền từ gen Tịch Thái phi.
Mà Tiết Dao bởi vì trong lòng bất an, cảm giác tất cả mọi người đang nhìn tay hai người bọn họ nắm lấy nhau. Thậm chí hắn xuất hiện ảo giác bị người chỉ trỏ.
"Ta phải đi tìm mẫu thân."
Tiết Dao nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tiềm, ánh mắt là xin buông tha, rất đáng thương.
"Mẫu thân ngươi phải xếp hàng ước chừng ba khắc mới xong."
Lục Tiềm đã vừa mới tính toán qua.
"Điện hạ làm sao biết?"
Tiết Dao chất vấn.
"Đến cùng đã theo dõi ta bao lâu rồi?"
"Từ khi ngươi bắt đầu tới chợ đêm."
Lục Tiềm đột nhiên nghiêm túc nhìn Tiết Dao.
"Từ lúc ngươi ra khỏi phủ. Từ lúc ngươi ngủ đến mặt trời lên cao. Từ lúc mặt trời mọc lên phía đông."
Tim Tiết Dao run lên, hơi thở trở nên gấp gáp, đầu óc lại trống rỗng.
Trong tiềm thức, hắn muốn rút tay ra khỏi tay Lục Tiềm, nhưng không thể. Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tiềm:
"Điện hạ làm như vậy có ý nghĩa gì? Chẳng phải đã thỏa thuận xong rồi sao? Lần trước điện hạ đã gật đầu."
"Dao Dao nói không muốn, Gia gật đầu, không có nghĩa là Gia từ bỏ."
Tiết Dao đau đớn nhắm mắt lại.
"Sao Điện hạ đột nhiên tùy tiện làm khó ta? Hồi trước Điện hạ còn muốn vứt bỏ ta, một mình đi Giang Nam mà!"
"Gia đã suy nghĩ kỹ, làm như vậy không có lời."
"Cái gì gọi là không có lời?"
"Phụ hoàng chết trận, Gia cảm thấy khó chịu. Không có phụ hoàng, Gia cũng không khó chịu."
Lục Tiềm nói ra ý nghĩ bản thân:
"Gia nghĩ không có Dao Dao, Gia sẽ không khó chịu, nhưng Gia nghĩ sai rồi. Không có Dao Dao, Gia luôn khó chịu. Dao Dao không chết, tại sao Gia khó chịu? Gia không có lời. Chờ Dao Dao chết rồi lại tiếp tục khó chịu."
Tiết Dao nổi trận lôi đình:
"Điện hạ có biết nói chuyện hay không! Tổ tiên nhà ta đều trường thọ lắm, ngược lại là hoàng gia các người thường xuyên chiến đấu và chết trên sa trường. Có ta cần lo lắng cho ngài đó!"
Lục Tiềm cong khóe môi:
"Dao Dao cũng sợ Gia không còn?"
Tiết Dao sững sờ, mạnh miệng nói.
"Ngài đừng ngự giá thân chinh thì sẽ không sao. Ngài mà không còn, Tịch Thái phi sẽ sống không nổi nữa. Ngài mà không còn, ta..."
"Ngươi sẽ sống lâu như tổ tiên trường thọ nhà ngươi."
Lục Tiềm nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tiết Dao, giống như cam kết nói:
"Gia sẽ chờ ngươi đến rồi cùng nhau đầu thai."
Tiết Dao đột nhiên viền mắt nóng lên. Hắn ngẩng đầu, tầm mắt đều bị nước mắt làm mờ đi. HunhHn786 Hắn đã nhìn không rõ khuôn mặt Lục Tiềm, tức giận đến phun nước miếng.
"Phi! Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ! Điện hạ có biết nói chuyện hay không! Nói linh tinh gì đấy!"
"Dao Dao khó chịu sao?"
Lục Tiềm giơ tay lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt thư đồng nhà mình.
"Ngươi trốn tránh, nói dối, chạy trốn, Gia càng khó chịu hơn."
Tim Tiết Dao run lên, như là có thể cảm nhận được nỗi đau của Lục Tiềm.
"Điện hạ cố ý nói như vậy sao?"
Tiết Dao phát hiện tiểu tử này hiện tại đã trở nên xấu xa. Đúng là có thể nghĩ ra đủ loại biện pháp làm cho hắn mềm lòng.
"Là cố ý lừa gạt ta không bỏ được Điện hạ?"
Đôi mắt trong veo của Lục Tiềm tràn đầy ấm áp:
"Nếu Dao Dao không thích Điện hạ, ngươi có bị lừa gạt không?"
Tiết Dao xiết chặt nắm đấm.
Xong đời rồi!
Xong đời rồi!
Từng bước từng bước, tiểu xấu xa này đã làm cho hắn tự nguyện đầu hàng.
Vì sao một người rối loạn cảm xúc lại có được ánh mắt trìu mến thâm tình đến như vậy?
Nhất định là bộ lọc tình yêu đã khiến người mới yêu lần đầu như Tiết Dao mất lý trí. Hắn phải níu kéo... phải ổn định...
"Cứ coi như ta thích Điện hạ đi."
Tiết Dao cuối cùng cũng không thể giả vờ nữa, lặng lẽ thổ lộ tình cảm của mình.
"Cũng không thể thành hôn cùng Điện hạ, người trong thiên hạ sẽ không đồng ý."
"Gia cưới ngươi, chứ không cưới người trong thiên hạ, cần gì ai khác đồng ý?"
Tiết Dao nôn nóng.
"Ngài phải lên ngôi vị Hoàng đế, nhất định phải được người trong thiên hạ đồng ý, hiểu chưa?"
"Ngôi vị Hoàng đế chết tiệt."
Lục Tiềm nói.
"Không thể nói lời thô tục. Điện hạ đã xem loại thoại bản gì rồi!"
Tiết Dao vội la lên.
"Đại ca ngài đặt mọi hi vọng ở trên người ngài. Hiện tại chỉ có ngài nới danh chính ngôn thuận đăng cơ phục chúng."
"Tại sao Gia cưới thư đồng của mình thì không thể phục chúng?"
Lục Tiềm lộ ra ánh mắt bảo vệ của riêng.
"Có phải bọn họ đều nhớ nhung đến ngươi?"
"Không có ai nhớ nhung ta. Trong lịch sử chưa từng có Hoàng đế phong nam phi!"
"Gia sẽ là vị Hoàng đế vĩ đại duy nhất trước nay chưa từng có."
Lục Tiềm không keo kiệt ca ngợi chính mình.
"Lời ca ngợi đó không thể dùng ở trường hợp này!"
"Nếu chưa từng có, sao ngươi biết không thể thực hiện?"
Tiết Dao hít sâu một hơi, không có gì để nói.
"Thử một lần mới biết có thể được hay không."
Lục Tiềm dẫn dắt thư đồng từng bước một đi tới cạm bẫy nhảy vào.
"Làm sao thử?"
"Đồng ý Gia theo đuổi, nếu không thể thực hiện được thì coi như thôi."
Tiết Dao suy nghĩ một chút.
"Sẽ ảnh hưởng ngài đăng cơ. Con dân triều thần sẽ có lời oán hận. Tịch thái phi cùng các ca ca ngài sẽ không đồng ý. Tất cả sẽ phản đối, không thể thực hiện được."
Lục Tiềm gật gật đầu:
"Vậy từ bây giờ, Gia chính là phu quân của ngươi."
Tiết Dao cò kè mặc cả:
"Là hôn phu!"
Lục Tiềm nở nụ cười thật tươi, mở rộng vòng tay:
"Đến đây, hôn phu ôm một cái."
Nghĩ đến mẫu thân đang trong đội ngũ kia, Tiết Dao sợ đến đột nhiên rút tay về, đổi chủ đề:
"Điện hạ, hôm nay ngài đặc biệt đến để xem pháo hoa phải không? Chúng ta hãy xem nhanh nhé, nó sẽ kết thúc sớm."
Lục Tiềm nghiêng đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn chằm chằm thư đồng nhà mình:
"Gia đặc biệt tới xem ngươi."
"..."
Tiết Dao nuốt khan, tim đập nhanh đến mức sắp ngất đi, quay đầu lẩm bẩm:
"Ta có cái gì tốt để xem? Mỗi ngày đều nhìn thấy không chán sao."
"Ba ngày không thấy."
Lục Tiềm thần sắc không vui.
Thư đồng nói xin nghỉ ba ngày thì ba ngày. Điện hạ rất ngoan, chịu không nổi cũng phải nhịn, chỉ biết ở cửa phủ thư đồng chờ. Hắn chờ từ sáng hôm trước đến chiều ngày hôm sau để được nhìn thấy thư đồng.
Kết quả thư đồng chạng vạng liền oai phong lẫm liệt ra cửa, khi nhìn thấy Điện hạ còn chạy trốn nhanh hơn con thỏ.
Lục Tiềm mũi chân xoay một cái, đối diện thư đồng, gằn từng chữ.
"Cũng bởi vì Dao Dao bị bệnh liệt giường, Gia mới ba ngày không thấy được ngươi."
Bản năng sinh tồn của Tiết Dao trổi dậy, chân như được bôi dầu, hắn lập tức quay người đi về phía người bán kẹo hồ lô.
"Điện hạ ăn kẹo hồ lô nhé!"
Lục Tiềm thù dai di chuyển tầm mắt theo thư đồng, rốt cục vẫn là ngoan ngoãn cùng đi chọn kẹo hồ lô.
"Điện hạ hai cái, ta một cái."
Tiết Dao chọn ba xâu kẹo hồ lô táo, đưa cho Lục Tiềm hai xâu lớn, lại từ trong tay áo lấy ra túi tiền muốn trả tiền. Túi của Tiết Dao liền bị Lục Tiềm cướp đi. HunhHn786
Tiết Dao quay lại nhìn kẻ lấy túi tiền của mình một cách khó hiểu.
Lục Tiềm đưa tay, đem xâu kẹo hồ lô đưa lại cho Tiết Dao.
Tiết Dao tiếp nhận xâu kẹo hồ lô, rồi thấy Lục Tiềm lấy tiền ra đưa cho người bán hàng rong. Hắn quay lại nói với thư đồng.
"Gia sẽ trả tiền."
Tiết Dao lập tức không phục nói:
"Điện hạ muốn trả tiền, liền lấy tiền trong túi ngài, tại sao lại cướp tiền của người khác rồi nói mình trả tiền chứ? Cái này có khác gì là ta trả tiền!"
Lục Tiềm bình thường không quen mang theo tiền khi rời cung. Thông thường hắn đi ra ngoài trong cung cấp kinh phí đều đưa Tiết Dao giữ. Lần này hắn lẻn ra khỏi cung, không mang theo tiền nên chỉ có thể cướp túi tiền của thư đồng để giữ thể diện.
Tiết Dao thấy Lục Tiềm không nói lời nào, lập tức nắm được cán, cứu vãn thế cuộc chính mình đuối lý. Hắn lấy lại túi tiền trong tay Lục Tiềm, thẳng sống lưng dũng cảm nói:
"Hay là trả ta túi tiền đi. Điện hạ khỏi khách khí, muốn ăn cái gì tùy tiện mua, ta mời!"
Lục Tiềm nghiêng đầu liếc mắt nhìn một cái, nhỏ giọng dò hỏi:
"Lúc trước tiền chi tiêu được phát Dao Dao chưa xài hết phải không? Bây giờ trả tiền còn dư cho Gia dùng."
Mỗi lần xuất cung, Lục Tiềm đều sẽ nói thái giám đưa bạc cho Tiết Dao giữ. Là một số tiền không nhỏ, đương nhiên cũng dùng không hết. Sau khi về cung Lục Tiềm cũng không yêu cầu Tiết Dao trả lại phần còn dư, coi như khen thưởng thư đồng.
Dựa vào phần khen thưởng này Tiết Dao tích lũy được một tài sản không nhỏ. Hiện tại Lục Tiềm muốn đòi món nợ này, vậy núi tài sản của Tiết Dao sẽ nhỏ đi.
Khi nhận phần thưởng Tiết Dao cũng không xem là to tát, mỗi khi có thiên tai đều đem quyên góp. Bởi vì có điểm tẩy trắng sẽ không chết đói, Tiết Dao chưa bao giờ để ý khi dùng tiền làm việc tốt. Hiện tại phải bỏ tiền ra trả nợ, hắn bắt đầu hoài nghi số tiền để dành có đủ trả nợ Lục Tiềm hay không.
Tiết Dao quyết định thật nhanh, cầm túi tiền của mình nhét vào túi tay áo Điện hạ, cũng cài nút lại, ngẩng đầu trịnh trọng nói:
"Sao ngài là nhớ kỹ mấy chuyện cũ như vậy? Điện hạ liền dùng tiền của ta đi! Tiền của ta chính là của Điện hạ, tuyệt đối đừng khách khí."
Lục Tiềm mỉm cười, ánh mắt long lanh dưới ngọn lửa. Hắn nhìn chằm chằm thư đồng láu cá nhà mình, cố ý mở miệng lôi ra chuyện cũ:
"Ta nhớ kỹ lắm đó. Lần gần nhất phát 200 lượng, dư 181 lượng 6 đồng. Ta có lòng tốt chỉ cần trả 150 lượng. Một lần khác 100 lượng..."
"Ôi chao! Kẹo hồ lô không ăn sẽ tan chảy!"
Tiết Dao luống cuống tay chân đưa kẹo hồ lô tới, cố gắng bịt miệng bé mập mạp có trí nhớ phi thường.
Lục Tiềm cụp mắt nhìn kẹo hồ lô được đưa lên miệng, sau đó lại nhìn thư đồng đang bối rối. Hắn mở miệng cắn một viên kẹo hồ lô. Sau khi ăn xong viên kẹo hồ lô, hắn lần thứ hai hăm doạ:
"Mới nói được một khoản tiền cần trả đúng chứ? Nói lại từ đầu một lần nữa đi, lần gần nhất phát 200 lượng ..."
Tiết Dao vội vàng đút thêm cho Lục Tiềm một viên kẹo hồ lô.
Lục Tiềm cắn viên kẹo hồ lô thứ hai khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười cười xấu xa. Hắn nghiêng đầu nhìn thư đồng một cái, từ xâu kẹo trong tay lấy một viên kẹo hồ lô đút cho Tiết Dao.
"Dao Dao cũng ăn."
Lo lắng Lục Tiềm miệng rảnh rỗi sẽ lôi ra chuyện cũ, dọc theo đường đi, Tiết thư đồng cứ đút kẹo hồ lô như vậy, cùng Điện hạ tương thân tương ái với nhau.
Kẹo hồ lô ăn xong, tay Tiết Dao cũng được tự do. Mỗi khi có cơ hội Lục Tiềm lại nắm lấy tay Tiết Dao, hai người nắm tay nhau đi xuống cầu.
Tiết Dao sắp chịu không nổi khi bị người chung quanh nhìn. Tất nhiên, hầu hết mọi người đều nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của Lục Tiềm, khuôn mặt có ưu điểm di truyền từ gen Tịch Thái phi.
Mà Tiết Dao bởi vì trong lòng bất an, cảm giác tất cả mọi người đang nhìn tay hai người bọn họ nắm lấy nhau. Thậm chí hắn xuất hiện ảo giác bị người chỉ trỏ.
"Ta phải đi tìm mẫu thân."
Tiết Dao nghiêng đầu nhìn về phía Lục Tiềm, ánh mắt là xin buông tha, rất đáng thương.
"Mẫu thân ngươi phải xếp hàng ước chừng ba khắc mới xong."
Lục Tiềm đã vừa mới tính toán qua.
"Điện hạ làm sao biết?"
Tiết Dao chất vấn.
"Đến cùng đã theo dõi ta bao lâu rồi?"
"Từ khi ngươi bắt đầu tới chợ đêm."
Lục Tiềm đột nhiên nghiêm túc nhìn Tiết Dao.
"Từ lúc ngươi ra khỏi phủ. Từ lúc ngươi ngủ đến mặt trời lên cao. Từ lúc mặt trời mọc lên phía đông."
Tim Tiết Dao run lên, hơi thở trở nên gấp gáp, đầu óc lại trống rỗng.
Trong tiềm thức, hắn muốn rút tay ra khỏi tay Lục Tiềm, nhưng không thể. Hắn ngẩng đầu nhìn Lục Tiềm:
"Điện hạ làm như vậy có ý nghĩa gì? Chẳng phải đã thỏa thuận xong rồi sao? Lần trước điện hạ đã gật đầu."
"Dao Dao nói không muốn, Gia gật đầu, không có nghĩa là Gia từ bỏ."
Tiết Dao đau đớn nhắm mắt lại.
"Sao Điện hạ đột nhiên tùy tiện làm khó ta? Hồi trước Điện hạ còn muốn vứt bỏ ta, một mình đi Giang Nam mà!"
"Gia đã suy nghĩ kỹ, làm như vậy không có lời."
"Cái gì gọi là không có lời?"
"Phụ hoàng chết trận, Gia cảm thấy khó chịu. Không có phụ hoàng, Gia cũng không khó chịu."
Lục Tiềm nói ra ý nghĩ bản thân:
"Gia nghĩ không có Dao Dao, Gia sẽ không khó chịu, nhưng Gia nghĩ sai rồi. Không có Dao Dao, Gia luôn khó chịu. Dao Dao không chết, tại sao Gia khó chịu? Gia không có lời. Chờ Dao Dao chết rồi lại tiếp tục khó chịu."
Tiết Dao nổi trận lôi đình:
"Điện hạ có biết nói chuyện hay không! Tổ tiên nhà ta đều trường thọ lắm, ngược lại là hoàng gia các người thường xuyên chiến đấu và chết trên sa trường. Có ta cần lo lắng cho ngài đó!"
Lục Tiềm cong khóe môi:
"Dao Dao cũng sợ Gia không còn?"
Tiết Dao sững sờ, mạnh miệng nói.
"Ngài đừng ngự giá thân chinh thì sẽ không sao. Ngài mà không còn, Tịch Thái phi sẽ sống không nổi nữa. Ngài mà không còn, ta..."
"Ngươi sẽ sống lâu như tổ tiên trường thọ nhà ngươi."
Lục Tiềm nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tiết Dao, giống như cam kết nói:
"Gia sẽ chờ ngươi đến rồi cùng nhau đầu thai."
Tiết Dao đột nhiên viền mắt nóng lên. Hắn ngẩng đầu, tầm mắt đều bị nước mắt làm mờ đi. HunhHn786 Hắn đã nhìn không rõ khuôn mặt Lục Tiềm, tức giận đến phun nước miếng.
"Phi! Trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ! Điện hạ có biết nói chuyện hay không! Nói linh tinh gì đấy!"
"Dao Dao khó chịu sao?"
Lục Tiềm giơ tay lên, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau nước mắt trên khóe mắt thư đồng nhà mình.
"Ngươi trốn tránh, nói dối, chạy trốn, Gia càng khó chịu hơn."
Tim Tiết Dao run lên, như là có thể cảm nhận được nỗi đau của Lục Tiềm.
"Điện hạ cố ý nói như vậy sao?"
Tiết Dao phát hiện tiểu tử này hiện tại đã trở nên xấu xa. Đúng là có thể nghĩ ra đủ loại biện pháp làm cho hắn mềm lòng.
"Là cố ý lừa gạt ta không bỏ được Điện hạ?"
Đôi mắt trong veo của Lục Tiềm tràn đầy ấm áp:
"Nếu Dao Dao không thích Điện hạ, ngươi có bị lừa gạt không?"
Tiết Dao xiết chặt nắm đấm.
Xong đời rồi!
Xong đời rồi!
Từng bước từng bước, tiểu xấu xa này đã làm cho hắn tự nguyện đầu hàng.
Vì sao một người rối loạn cảm xúc lại có được ánh mắt trìu mến thâm tình đến như vậy?
Nhất định là bộ lọc tình yêu đã khiến người mới yêu lần đầu như Tiết Dao mất lý trí. Hắn phải níu kéo... phải ổn định...
"Cứ coi như ta thích Điện hạ đi."
Tiết Dao cuối cùng cũng không thể giả vờ nữa, lặng lẽ thổ lộ tình cảm của mình.
"Cũng không thể thành hôn cùng Điện hạ, người trong thiên hạ sẽ không đồng ý."
"Gia cưới ngươi, chứ không cưới người trong thiên hạ, cần gì ai khác đồng ý?"
Tiết Dao nôn nóng.
"Ngài phải lên ngôi vị Hoàng đế, nhất định phải được người trong thiên hạ đồng ý, hiểu chưa?"
"Ngôi vị Hoàng đế chết tiệt."
Lục Tiềm nói.
"Không thể nói lời thô tục. Điện hạ đã xem loại thoại bản gì rồi!"
Tiết Dao vội la lên.
"Đại ca ngài đặt mọi hi vọng ở trên người ngài. Hiện tại chỉ có ngài nới danh chính ngôn thuận đăng cơ phục chúng."
"Tại sao Gia cưới thư đồng của mình thì không thể phục chúng?"
Lục Tiềm lộ ra ánh mắt bảo vệ của riêng.
"Có phải bọn họ đều nhớ nhung đến ngươi?"
"Không có ai nhớ nhung ta. Trong lịch sử chưa từng có Hoàng đế phong nam phi!"
"Gia sẽ là vị Hoàng đế vĩ đại duy nhất trước nay chưa từng có."
Lục Tiềm không keo kiệt ca ngợi chính mình.
"Lời ca ngợi đó không thể dùng ở trường hợp này!"
"Nếu chưa từng có, sao ngươi biết không thể thực hiện?"
Tiết Dao hít sâu một hơi, không có gì để nói.
"Thử một lần mới biết có thể được hay không."
Lục Tiềm dẫn dắt thư đồng từng bước một đi tới cạm bẫy nhảy vào.
"Làm sao thử?"
"Đồng ý Gia theo đuổi, nếu không thể thực hiện được thì coi như thôi."
Tiết Dao suy nghĩ một chút.
"Sẽ ảnh hưởng ngài đăng cơ. Con dân triều thần sẽ có lời oán hận. Tịch thái phi cùng các ca ca ngài sẽ không đồng ý. Tất cả sẽ phản đối, không thể thực hiện được."
Lục Tiềm gật gật đầu:
"Vậy từ bây giờ, Gia chính là phu quân của ngươi."
Tiết Dao cò kè mặc cả:
"Là hôn phu!"
Lục Tiềm nở nụ cười thật tươi, mở rộng vòng tay:
"Đến đây, hôn phu ôm một cái."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất