Chương 2: Bí mật bại lộ
A!!” Chu lộ kêu thảm một tiếng, tay còn lại theo phản xạ bắt lấy chân Tôn Đại Vĩ.
“Ai nha, Chu tổng, ngài nhìn đôi mắt của của tôi nè, không phát hiện bàn tay quý giá của cậu ở đây, thật sự vô cùng xin lỗi a.” Tôn Đại Vĩ ngoài miệng giả vờ khách sáo, dưới chân lại nặng nề nghiền ép, mùi máu tươi chậm rãi tản ra.
“A… ” Gương mặt tuấn tú của Chu Lộ đều vặn vẹo, cơ thể cuộn tròn bên chân Tôn Đại Vĩ, cái loại đau đến tê xương rách thịt này khiến đại não của cậu trì độn, toàn bộ thần kinh căng chặt.
“… Tôn Đại Vĩ… Ông muốn như thế nào!?”
Tôn Đại Vĩ khom người, vươn ra bàn tay bẩn thỉu sờ gương mặt phủ một lớp mồ hôi của Chu Lộ, ha hả cười hai tiếng, “Chu tổng, tôi là phế vật nên tránh không được nghèo nàn, tích góp mấy tháng liền mua một đôi giày da thế này, hiện tại dính bẩn, muốn ngài liếm giúp tôi.”
“Ông con mẹ nó nằm mơ đi!”
Chu Lợi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tôn Đại Vĩ, trong mắt lộ ra một mảnh tơ máu, cậu đã rất nhiều năm không chịu qua loại sỉ nhục này, ký ức ở thời kỳ niên thiếu kia không khống chế được tụ lại trong đầu cậu, đem áp lực dưới đáy lòng không dám cho bất cứ kẻ nào nhìn trộm cùng tất cả hận ý phát ra ngoài.
Tôn Đại Vĩ bị giật mình trước đôi mắt mang theo sát ý của cậu, nhất thời có ảo giác muốn bỏ chạy, nhưng vừa nghĩ đến Chu Lộ bị chính mình hạ dược, căn bản không có việc gì lớn, lập tức dùng một tay bóp lấy khuôn mặt Chu Lộ.
“Chu tổng, tôi cho ngài thêm một cơ hội, ngẫm lại xem liếm hay vẫn là không liếm.”
Trên mu bàn tay truyền đến từng trận đau nhức, Chu Lộ nghiến răng mới không kêu ra, nhưng hô hấp trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
“… Tôn Đại Vĩ.. Dù cho ông hôm nay giết tôi… Ông ở trong mắt tôi cũng chỉ là một tên phế vật nghe không hiểu tiếng người mà thôi… ” Chu Lộ cười lạnh một tiếng, nhịn đau nói tiếp: “Tôi như thế nào lại nghe lời một tên phế vật!”
Tôn Đại Vĩ vừa nghe xong liền như kẻ điên mà quyền đấm cước đá đối với Chu Lộ, “Vì tên tiện nhân như mày, khiến tao mất việc, không còn vợ con, mày như thế nào còn dám mắng tao phế vật!”
Chu Lô cắn răng không nói một lời, cậu vĩnh viễn không có thói quen khuất phục.
Tôn Đại Vĩ phát tiết một lúc mới có chút bình tĩnh, liền nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây.
“Chu Lộ, mày cho là lão tử không dám giết mày? Lão tử là muốn mày sống không bằng chết a! Ha ha ha!”
Nói xong nắm lấy tóc Chu Lộ, mạnh mẽ đem cậu kéo đến sofa ở giữa văn phòng.
Cả người Chu Lộ đều kêu gào đau đớn, cảm giác rõ ràng bản thân lập tức liền muốn ngất đi, nhưng lại bị trận đau đớn kế tiếp kéo lại thanh tỉnh, cứ như vậy lập đi lập lại trận dày vò.
Tay Tôn Đại Vĩ nắm lấy cà vạt kéo lê cậu đi, lại xé rách hai bên vạt áo, áo sơmi đắt giá khảm kim cương liền “phịch” một tiếng nằm dưới đất.
Nhìn Chu Lộ cả người phủ đầy vết xanh tím, trong mắt Tôn Đại Vĩ hiện ra một tia hưng phấn, gã thực vừa lòng bộ dáng hiện tại của Chu Lộ bị mình tra tấn đến yếu đuối vô năng.
Chu Lộ từ đầu còn đang đè nén cảm giác đau nhức trên người còn chưa phản ứng lại Tôn Đại Vĩ muốn làm cái gì, thẳng đến khi Tôn Đại Vĩ cởi ra lưng quần của cậu, Chu Lộ trong nháy mắt liền có chút thanh tỉnh, lập tức giãy dụa chống lại.
Tôn Đại Vĩ không nghĩ tới bộ dạng này của Chu Lộ còn có khí lực lớn như vậy, giận dữ thuận tay “Rắc” đè lại hai cánh tay Chu Lộ.
Chu Lộ kêu gào vài tiếng, cơ thể mất đi trọng tâm ngã về ghế sofa, lại nhấc chân đá vào người Tôn Đại Vĩ, Tôn Đại Vĩ thấy cậu không biết điều, liền gấp gáp rút ra dây lưng của gã, trên người cậu quất mấy roi, lực đạo rất lớn, từng vệt đọng máu.
Chu Lộ rốt cuộc không nhịn được thét lớn, như một con cá mình đầy vết dao nằm trên thớt, mở miệng hít khí.
Tôn Đại Vĩ nhìn cậu muốn lập tức sắp ngất xỉu, nhỏ giọng mắng “Mẹ nó”, từ trên người cậu đứng dậy, trong túi móc ra một ống tiêm.
Chu Lộ đã không rõ Tôn Đại Vĩ đối với mình đang làm gì, cậu thấy chính mình ở ngay cạnh một lốc xoáy tối đen, cậu rất muốn cứ như vậy liều mạng xông vào, chỉ là không rõ có thứ gì đó kéo lấy cánh tay của mình, đem cậu lôi ra khỏi lốc xoáy, càng ngày càng xa.
Tôn Đại Vĩ đem thuốc tiêm vào trong cơ thể cậu, lại đứng dậy đi rót cốc nước, đổ ở trên người Chu Lộ.
Cảm giác đau nhói bén nhọn khiến Chu Lộ mở ra hai mắt, vài giây sau cậu liền phát hiện cả người nổi lên một luồng cảm giác mềm mại lâng lâng, chỉ là tư duy càng thêm yếu ớt.
“Đây là thứ tốt tôi dùng chút tiền còn xót lại mua được, đặc biệt hiếu kính cho ngài.” Tôn Đại Vĩ ngồi xổm bên cạnh Chu Lộ cười nói.
Gương mặt Chu Lộ sưng phù, chỉ có thể mở nửa mắt nhìn về phía Tôn Đại Vĩ, “… Tôn Đại Vĩ… Cầu ông dừng tay, tôi có thể cho ông một tấm chi phiếu… Đủ ông xài cả đời.”
Tay Tôn Đại Vĩ đang kéo khóa quần đình trệ, gã nghĩ chính mình nghe lầm, Chu Lộ người này vĩnh viễn là một bộ dáng cao cao tại thượng, không sợ trời không sợ đất thế nhưng cầu gã.
Chu Lộ thấy gã dừng lại động tác cho rằng có cơ hội chuyển mình, đang muốn mở miệng thuyết phục gã, không nghĩ đến Tôn Đại Vĩ lại đặt mông ngồi trên đùi cậu cười ha hả, “Chu tổng, ngài đã không còn cơ hội, tựa như tôi không có cơ hội sửa chữa báo cáo, cũng không còn cơ hội nhìn thấy con gái của tôi!”
Nói xong liền đem quần tây của cậu tuột đến đầu gối, lại nhanh chóng đem quân lót màu trắng của cậu cũng kéo xuống.
Chu Lộ gần như tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, một phần quái dị của cậu cư nhiên dưới tình huống tồi tệ này bị người khác phát hiện…
Khi Tôn Đại Vĩ nhìn đến nhục căn của Chu Lộ liền có chút sửng sốt, sau đó một trận cười chói tai trào phúng, “Không nghĩ tới dáng dấp Chu tổng tuấn tú lịch sự, phía dưới thế nhưng lại là hàng trang sức không xài được, loại kích thước này của cậu chỉ sợ là sáp không đến tử cung của nữ nhân đi.”
Tay Tôn Đại Vĩ nắm lấy nhục căn mềm nhũn của Chu Lộ, còn muốn châm chọc vài câu, lại phát hiện dưới âm nang nho nhỏ tựa hồ có thứ gì đó có thể mở ra.
Tôn Đại Vĩ nghi hoặc dùng một tay nhấc lên nhục căn cùng túi tinh của Chu Lộ, một tay đẩy ra cặp đùi khép chặt của Chu Lộ, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tách ra, kẽ hở kia thật sự bị gã tách ra một vết nứt, còn ẩn ẩn thấy được che giấu là hai cánh hoa hồng nộn cùng âm đế.
Tôn Đại Vĩ hít vào một hơi, trên mặt hiện ra biểu tin khó tin, nguyên lai nghe đồn Chu Lộ là người song tính!
“Ai nha, Chu tổng, ngài nhìn đôi mắt của của tôi nè, không phát hiện bàn tay quý giá của cậu ở đây, thật sự vô cùng xin lỗi a.” Tôn Đại Vĩ ngoài miệng giả vờ khách sáo, dưới chân lại nặng nề nghiền ép, mùi máu tươi chậm rãi tản ra.
“A… ” Gương mặt tuấn tú của Chu Lộ đều vặn vẹo, cơ thể cuộn tròn bên chân Tôn Đại Vĩ, cái loại đau đến tê xương rách thịt này khiến đại não của cậu trì độn, toàn bộ thần kinh căng chặt.
“… Tôn Đại Vĩ… Ông muốn như thế nào!?”
Tôn Đại Vĩ khom người, vươn ra bàn tay bẩn thỉu sờ gương mặt phủ một lớp mồ hôi của Chu Lộ, ha hả cười hai tiếng, “Chu tổng, tôi là phế vật nên tránh không được nghèo nàn, tích góp mấy tháng liền mua một đôi giày da thế này, hiện tại dính bẩn, muốn ngài liếm giúp tôi.”
“Ông con mẹ nó nằm mơ đi!”
Chu Lợi nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Tôn Đại Vĩ, trong mắt lộ ra một mảnh tơ máu, cậu đã rất nhiều năm không chịu qua loại sỉ nhục này, ký ức ở thời kỳ niên thiếu kia không khống chế được tụ lại trong đầu cậu, đem áp lực dưới đáy lòng không dám cho bất cứ kẻ nào nhìn trộm cùng tất cả hận ý phát ra ngoài.
Tôn Đại Vĩ bị giật mình trước đôi mắt mang theo sát ý của cậu, nhất thời có ảo giác muốn bỏ chạy, nhưng vừa nghĩ đến Chu Lộ bị chính mình hạ dược, căn bản không có việc gì lớn, lập tức dùng một tay bóp lấy khuôn mặt Chu Lộ.
“Chu tổng, tôi cho ngài thêm một cơ hội, ngẫm lại xem liếm hay vẫn là không liếm.”
Trên mu bàn tay truyền đến từng trận đau nhức, Chu Lộ nghiến răng mới không kêu ra, nhưng hô hấp trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
“… Tôn Đại Vĩ.. Dù cho ông hôm nay giết tôi… Ông ở trong mắt tôi cũng chỉ là một tên phế vật nghe không hiểu tiếng người mà thôi… ” Chu Lộ cười lạnh một tiếng, nhịn đau nói tiếp: “Tôi như thế nào lại nghe lời một tên phế vật!”
Tôn Đại Vĩ vừa nghe xong liền như kẻ điên mà quyền đấm cước đá đối với Chu Lộ, “Vì tên tiện nhân như mày, khiến tao mất việc, không còn vợ con, mày như thế nào còn dám mắng tao phế vật!”
Chu Lô cắn răng không nói một lời, cậu vĩnh viễn không có thói quen khuất phục.
Tôn Đại Vĩ phát tiết một lúc mới có chút bình tĩnh, liền nhớ tới mục đích hôm nay mình tới đây.
“Chu Lộ, mày cho là lão tử không dám giết mày? Lão tử là muốn mày sống không bằng chết a! Ha ha ha!”
Nói xong nắm lấy tóc Chu Lộ, mạnh mẽ đem cậu kéo đến sofa ở giữa văn phòng.
Cả người Chu Lộ đều kêu gào đau đớn, cảm giác rõ ràng bản thân lập tức liền muốn ngất đi, nhưng lại bị trận đau đớn kế tiếp kéo lại thanh tỉnh, cứ như vậy lập đi lập lại trận dày vò.
Tay Tôn Đại Vĩ nắm lấy cà vạt kéo lê cậu đi, lại xé rách hai bên vạt áo, áo sơmi đắt giá khảm kim cương liền “phịch” một tiếng nằm dưới đất.
Nhìn Chu Lộ cả người phủ đầy vết xanh tím, trong mắt Tôn Đại Vĩ hiện ra một tia hưng phấn, gã thực vừa lòng bộ dáng hiện tại của Chu Lộ bị mình tra tấn đến yếu đuối vô năng.
Chu Lộ từ đầu còn đang đè nén cảm giác đau nhức trên người còn chưa phản ứng lại Tôn Đại Vĩ muốn làm cái gì, thẳng đến khi Tôn Đại Vĩ cởi ra lưng quần của cậu, Chu Lộ trong nháy mắt liền có chút thanh tỉnh, lập tức giãy dụa chống lại.
Tôn Đại Vĩ không nghĩ tới bộ dạng này của Chu Lộ còn có khí lực lớn như vậy, giận dữ thuận tay “Rắc” đè lại hai cánh tay Chu Lộ.
Chu Lộ kêu gào vài tiếng, cơ thể mất đi trọng tâm ngã về ghế sofa, lại nhấc chân đá vào người Tôn Đại Vĩ, Tôn Đại Vĩ thấy cậu không biết điều, liền gấp gáp rút ra dây lưng của gã, trên người cậu quất mấy roi, lực đạo rất lớn, từng vệt đọng máu.
Chu Lộ rốt cuộc không nhịn được thét lớn, như một con cá mình đầy vết dao nằm trên thớt, mở miệng hít khí.
Tôn Đại Vĩ nhìn cậu muốn lập tức sắp ngất xỉu, nhỏ giọng mắng “Mẹ nó”, từ trên người cậu đứng dậy, trong túi móc ra một ống tiêm.
Chu Lộ đã không rõ Tôn Đại Vĩ đối với mình đang làm gì, cậu thấy chính mình ở ngay cạnh một lốc xoáy tối đen, cậu rất muốn cứ như vậy liều mạng xông vào, chỉ là không rõ có thứ gì đó kéo lấy cánh tay của mình, đem cậu lôi ra khỏi lốc xoáy, càng ngày càng xa.
Tôn Đại Vĩ đem thuốc tiêm vào trong cơ thể cậu, lại đứng dậy đi rót cốc nước, đổ ở trên người Chu Lộ.
Cảm giác đau nhói bén nhọn khiến Chu Lộ mở ra hai mắt, vài giây sau cậu liền phát hiện cả người nổi lên một luồng cảm giác mềm mại lâng lâng, chỉ là tư duy càng thêm yếu ớt.
“Đây là thứ tốt tôi dùng chút tiền còn xót lại mua được, đặc biệt hiếu kính cho ngài.” Tôn Đại Vĩ ngồi xổm bên cạnh Chu Lộ cười nói.
Gương mặt Chu Lộ sưng phù, chỉ có thể mở nửa mắt nhìn về phía Tôn Đại Vĩ, “… Tôn Đại Vĩ… Cầu ông dừng tay, tôi có thể cho ông một tấm chi phiếu… Đủ ông xài cả đời.”
Tay Tôn Đại Vĩ đang kéo khóa quần đình trệ, gã nghĩ chính mình nghe lầm, Chu Lộ người này vĩnh viễn là một bộ dáng cao cao tại thượng, không sợ trời không sợ đất thế nhưng cầu gã.
Chu Lộ thấy gã dừng lại động tác cho rằng có cơ hội chuyển mình, đang muốn mở miệng thuyết phục gã, không nghĩ đến Tôn Đại Vĩ lại đặt mông ngồi trên đùi cậu cười ha hả, “Chu tổng, ngài đã không còn cơ hội, tựa như tôi không có cơ hội sửa chữa báo cáo, cũng không còn cơ hội nhìn thấy con gái của tôi!”
Nói xong liền đem quần tây của cậu tuột đến đầu gối, lại nhanh chóng đem quân lót màu trắng của cậu cũng kéo xuống.
Chu Lộ gần như tuyệt vọng nhắm lại hai mắt, một phần quái dị của cậu cư nhiên dưới tình huống tồi tệ này bị người khác phát hiện…
Khi Tôn Đại Vĩ nhìn đến nhục căn của Chu Lộ liền có chút sửng sốt, sau đó một trận cười chói tai trào phúng, “Không nghĩ tới dáng dấp Chu tổng tuấn tú lịch sự, phía dưới thế nhưng lại là hàng trang sức không xài được, loại kích thước này của cậu chỉ sợ là sáp không đến tử cung của nữ nhân đi.”
Tay Tôn Đại Vĩ nắm lấy nhục căn mềm nhũn của Chu Lộ, còn muốn châm chọc vài câu, lại phát hiện dưới âm nang nho nhỏ tựa hồ có thứ gì đó có thể mở ra.
Tôn Đại Vĩ nghi hoặc dùng một tay nhấc lên nhục căn cùng túi tinh của Chu Lộ, một tay đẩy ra cặp đùi khép chặt của Chu Lộ, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa tách ra, kẽ hở kia thật sự bị gã tách ra một vết nứt, còn ẩn ẩn thấy được che giấu là hai cánh hoa hồng nộn cùng âm đế.
Tôn Đại Vĩ hít vào một hơi, trên mặt hiện ra biểu tin khó tin, nguyên lai nghe đồn Chu Lộ là người song tính!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất