Nam Hoan Nam Ái

Chương 5: Sống chung

Trước Sau
Tiểu Lộ Lộ, em không nhận ra tôi sao?” Lăng Tỉ suy đoán liền biết Chu Lộ còn trong mộng chưa tỉnh lại, trên mặt treo lên nụ cười không đứng đắn, một bên đến gần cậu có ý đồ muốn đem người đánh thức.

Thế nhưng Chu Lộ vẫn đang bị nhấn chìm trong thế giới đáng sợ đầy bạo lực kia, căn bản không nghe rõ lời Lăng Tỉ, cậu cảm thấy thân ảnh trước mắt tràn ngập cảm giác áp bách mãnh liệt, sợ tới mức cậu liên tục lùi vào góc tối, cũng không thấy được trên mặt đất đầy mảnh vỡ nhỏ bị đánh vỡ, bàn tay cùng đầu gối lập tức bị vạch ra vài đạo vết thương.

Nhìn vết máu kéo lê trên mặt đất, ánh mắt Lăng Tỉ trầm xuống, tiến lên vài bước đem người ôm chặc để cậu không tiếp tục tự ngược, ghé vào tai cậu thì thầm: “Lại động, liền ăn em nha.”

Chu Lộ ở trong lòng Lăng Tỉ giãy dụa kịch liệt, đối với hắn quyền đấm cước đá, hốt hoảng kêu lên: “Cút đi! Súc sinh!”

Lăng Tỉ đối với bộ dạng như con non bị vây khốn này có điểm bất đắc dĩ, không muốn đem người đánh ngất, đành phải đem cậu ôm lên đặt xuống giường.

Tay chân Chu Lộ vừa đạt được tự do liền muốn leo xuống giường lại bị Lăng Tỉ xoay người đặt dưới thân, bắt lấy tay cậu đặt trên đỉnh đầu.

Điều này làm cơ thể Chu Lộ không còn cơ hội nhúc nhích, loại trói buộc này càng khiến cậu cảm thấy kinh hoàng, từng tế bào trên cơ thề đều run rẩy, ánh mắt đỏ hoe trừng Lăng Tỉ, thấp giọng ngẹn ngào: “… Cầu ngươi… Không cần…”

Lăng Tỉ nhếch lên lông mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Chu Lộ yếu đuối như vậy, không khỏi tò mò cậu mơ thấy cái gì nhưng nghĩ đến hiện tại không thích hợp, phải đợi đến khi người tỉnh lại.

Vì thế trói chặt hai cổ tay Chu Lộ càng tăng thêm lực đạo, Chu Lộ ăn đau lập tức hừ nhẹ một tiếng.

Lăng Tỉ bắt đầu đảm đương nhân vật trong giấc mộng của Chu Lộ, giở chất giọng quai quái: “Tiểu Lộ Lộ hôn tôi một chút, tôi lập tức buông em ra nà.”

Chu Lộ căn bản phân không rõ đây là thực hay ảo, cậu nghe được yêu cầu nhưng lại không phân rõ đối tượng đã không phải là Tôn Đại Vĩ trong giấc mộng kia, chỉ cảm thấy khuất nhục cùng bất lực, nước mắt không kiềm được chảy xuống.

Nhìn đến nước mắt Chu Lộ, Lăng Tỉ bất giác run lên, thiếu chút nữa liền buông ra giam cầm, hắn nhịn xuống xúc động sau đó cúi đầu cười rộ lên, cất giọng uy hiếp: “Nếu bảo bối không hôn, tôi cả đời đều không buông em ra!”

Những lời này thật sự có hiệu quả, lập tức khiến cơ thể cậu run lên, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, vừa nghĩ đến cả đời đều phải trải qua loại sinh hoạt sống không bằng chết này liền có cảm giác đáng sợ kinh khủng.



Lăng Tỉ nắm bắt lực độ, tạo ra áp lực giúp Chu Lộ, hai giây sau lại ở bên tai Chu Lộ dụ hống, “Ngoan, hôn một chút, em liền có thể giải thoát, không còn ai có thể thương tổn đến em nữa.”

“… Giải thoát… Th… Thật sự?”

Nhìn đến ánh mắt mông lung của Chu Lộ rốt cuộc hiện ra một chút thanh tỉnh, Lăng Tỉ biết mình đã chỉ dẫn thành công, “Ừ.”

Một câu đáp trả trấn tĩnh đầy khẳng định khiến cảm xúc khủng hoảng của Chu Lộ tìm thấy lối thoát, cậu sợ rằng bản thân sẽ tiếp tục bị cưỡng gian, chẳng sợ cuối cùng chỉ còn sót lại chút tôn nghiêm, cậu cũng phải bắt được cơ hội chỉ có một phần một ngàn này, vì thế cậu nhắm mắt lại, thần sắc run rẩy nhẹ nhàng hôn lên.

Tay Lăng Tỉ giữ lời hứa mà buông lỏng, sau đó nâng người bước xuống giường, rời khỏi phòng ngủ.

Nhìn người kia biến mất trong tầm mắt của mình, Chu Lộ cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên tĩnh, cậu rốt cuộc giải thoát khỏi trận bạo lực kia, thần kinh buộc chặt thật lâu hoàn toàn trở nên nhẹ nhõm, trong chốc lát đã cảm thấy mệt mỏi liền ngủ say.

Mười lăm phút sau Lăng Tỉ trở lại phòng ngủ, nhìn đến Chu Lộ an ổn ngủ say, biết là bản thân đã thành công giúp cậu kết thúc cơn ác mộng dai dẳng kia.

Lăng Tỉ đến bên giường, khom lưng, trên môi Chu Lộ in xuống một nụ hôn, cúi đầu cười rộ lên, “Tiểu Lộ Lộ, còn dám đem mình biến thành thảm như vậy, tôi liền hung hăng mà thu thập em nha.”

Nói xong liền rời khỏi phòng ngủ, lấy ra di động ấn một dãy số, ra lệnh “Đều trở về cho tôi, người lại phát sốt.”

Đám nhân viên chăm sóc thường trực của Lăng gia ở đầu kia điện thoại không ngừng kêu khổ, bọn họ đã thủ Chu Lộ cả ngày, cũng không phải bởi vì cả ngày mà mệt mỏi, mà là cả ngày đều trải qua ánh mắt vui đùa nhưng thực tế lại sắc bén như muốn róc xương cốt người khác kia, thật sự muốn suy tim a…

Đến buổi sáng hôm sau, Chu Lộ mới chính thức tỉnh lại, thời điểm mở mắt ra có loại ảo giác như đã trải qua mấy đời, cậu không rõ mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết mình mơ rất nhiều giấc mộng ngắt quãng, dường như đặc biệt thống khổ nhưng lại rất mơ hồ, nhớ rõ tối qua rõ ràng có người liên tục không ngừng gọi tên cậu.

Chu Lộ nằm ngây người một chốc liền muốn ngồi dậy, trên người lại truyền đến một trận đau nhức khiến cậu ngã trở về, cậu lúc này mới phát hiện tay cùng đầu gối của mình đều quấn băng vải, ngây ngốc nhìn một hồi lâu, không rõ đã phát sinh chuyện gì.

“Tiểu Lộ Lộ tỉnh?” Lăng Tỉ đang ở phòng khách, nghe trong phòng ngủ có tiếng động liền lập tức xuất hiện ở cửa.



Thấy rõ người trước cửa, trong mắt Chu Lộ lập tức hiện ra chán ghét, “Anh như thế nào sẽ ở chỗ này?”

Lăng Tỉ mỉm cười, “Đây là nhà tôi, em nói tôi như thế nào ở chỗ này?”

Chu Lộ nhìn kết cấu bố trí xung quanh của căn phòng, quả thật không phải chung cư mình sống, nheo mắt lạnh giọng hỏi: “Tôi như thế nào lại ở đây?”

Lăng Tỉ âm thầm “chậc chậc” hai tiếng, nghĩ rằng ngày hôm qua bộ dạng Tiểu Lộ Lộ như nai con khiến người ta thương tiếc, hai mắt còn đẫm lệ long lanh nhìn hắn, Chu Lộ của lúc này chỉ khiến hắn muốn hung hăng đè cậu xuống khi dễ.

“Đúng vậy, em như thế nào sẽ ở đây, không chỉ vậy, còn ngủ trong phòng của tôi, trên giường của tôi.” Nói xong, Lăng Tỉ còn đi đến đầu giường, nhướn mày ái muội nhìn về phía Chu Lộ.

Chu Lộ hừ nhẹ một tiếng, đỡ người ngồi dậy muốn xuống giường, Lăng Tỉ lại nói tiếp: “Chung cư của em đã bị tôi bán mất rồi, em đã không còn chỗ ở nha.”

“Cái gì!?”

“Về sau em đều phải sống chung với tôi ở đây. Honey, hoan nghênh về nhà!” Lăng Tỉ giang hai tay ôm lấy, nghiêng đầu cười, mặt đầy về đểu giả.

Chu Lộ tức đến sắc mặt trắng bệch, nếu không phải trên tay có thương tích không dùng lực được thì cậu sớm đã một tay tát xuống, tên vô sỉ khốn khiếp này!

Lăng Tỉ năng lên cằm Chu Lộ, nhếch môi cười, “Tiểu Lộ Lộ, tôi nhưng biết bí mật của em nha, nếu em không ngoan, tôi sẽ đem bí mật của em truyền ra ngoài.”

Chu Lộ đối với hắn hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, “Lăng Tỉ, anh con mẹ nó chừa chút mặt mũi được không?”

Trên khuôn mặt anh tuấn của Lăng Tỉ hiện ra thần sắc khó xử, suy nghĩ một hồi liền nói: “Không được, muốn mặt liền không có được em.”

Chu Lộ rốt cuộc tức giận đem hắn đạp ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau