Chương 32
Cậu bực bội cả ngày, lớp tự học buổi tối tan đầu chỉ muốn nổ tung, đụng trúng Tô Bội đang đi xuống tầng, cân nhắc một lúc, vẫn là xen vào việc người khác hỏi một câu, "Cậu biết Thi Diệp không? Lớp sáu, biết không?"
Tô Bội không có chút ấn tượng nào lắc đầu, "Không biết a."
"Không biết?" Cậu suy nghĩ một chút, nhắc nhở, "Dù gì sau này cậu vẫn nên gọi người nhà đến đón, buổi tối bên ngoài thực sự không an toàn."
Tô Bội cười rất vui vẻ, "Tớ biết rồi, ba tớ đang ở đằng kia chờ tớ, cảm ơn cậu nha, tay cậu sao lại gãy? Không sao chứ?"
"À, cái này hả?" Mắt cậu dao động, vô tình liếc dưới tầng một cái, đúng lúc nhìn thấy Quý Chính Tác đi cùng Nghiêm Bách Dư.
Cậu kịp phản ứng, lập tức cúi đầu xuống, qua loa lấy lệ nói, "Không sao, tớ đi trước đây." Cậu như lính đi trốn, chạy mất mạng.
Quý Chính Tác đứng ở cửa cầu thang, nhìn bóng lưng cậu, trong mắt lúc sáng lúc tối, một lúc lâu không chuyển động.
Nghiêm Bách Dư theo tầm mắt hắn nhìn một cái, tự tiếu phi tiếu đụng hắn một cái, "Đi."
Kỳ thi cuối kỳ cùng ngày, nghỉ lại còn phải dọn hành lý về nhà, trong trường học dòng người đông đúc, xe ba cậu chỉ có thể đậu ở cổng trường, cậu phải tự mình đi ra ngoài.
Mới từ trường đi ra, đối diện một nam sinh chạy tới, chạy rất gấp, như trận vũ bão chạy qua bên người cậu. Cậu ngây ngẩn cả người, đây không phải người kia từng thấy ở cổng trường đó sao? Nghi ngờ quay đầu lại, thấy Đường Du Kinh đứng chung với cậu ta, thân con trai nắm tay cô, thân mật đặt trên môi thở mấy hơi nóng.
Phương Yểu An bừng tỉnh hiểu ra, chả trách thấy quen, hóa ra là bạn trai Đường Du Kinh, đã gặp ở siêu thị hôm ấy, nhưng mà sao Quý Chính Tác lại quen cậu ta?
( đã ai nghĩ ra được manh mối gì chưa =)))) tôi đã nghĩ ra một đáp án khá là logic =))))))))) nhắc lại cho thím nào không nhớ nổi Đường Du Kinh chính là bạn gái cũ của Tiểu An nha =)))) cô gái đã cắm sừng Tiểu An baby cụa tui =))))))
Cậu ngây ngốc ở nơi đó, nghĩ xuất thần, cặp mắt tản ra nhìn hai người họ nắm tay.
Đường Du Kinh nhận ra tầm mắt của cậu, rút tay về, lúng túng hai mắt đi liếc cậu, thúc giục nam sinh, "Về trước đi."
Lớp mười hai nghỉ đông mười hai ngày, hôm sau vừa được nghỉ phát Ngô Uấn hẹn cậu ra ngoài chơi, cậu vào tiệm còn không nghĩ thông, Ngô Uấn lại hẹn cậu ra để học bài.
Ngô Uấn liếc mắt nhìn thấy cậu, đưa tay tỏ ý với cậu.
Cậu nhìn đối diện Ngô Uấn còn một người ngồi, dáng người không giống Lưu Tùng Sơn, ngồi xuống mới phát hiện là Nghiêm Bách Dư.
What? Rốt cuộc từ bao giờ mà hai người này chơi thân như vầy luôn?
"Lạnh không? Gọi sữa bò nóng cho anh nhá."
"Mày xem tao là trẻ con à, còn uống sữa bò."
"Không phải sợ anh lạnh hả, Quý thiếu gia không đến cùng anh à?" Ngô Uấn ngạc nhiên nhìn sau lưng cậu một chút, "Đúng là không đến thật? Kỳ quái ha."
Cậu "Ừ" một tiếng, che giấu bưng cốc sữa bò lên nhấp một miếng.
Cậu cùng Quý Chính Tác chiến tranh lạnh không rõ ràng gần nửa tháng rồi, mới bắt đầu là giận dỗi trả thù, sau đó là "Được rồi, nếu cậu ta đến tìm tôi xin lỗi, sẽ tha thứ ngay a.". Bây giờ lại bị một đống cảm giác bất lực sâu đậm chi phối, muốn làm gì đó, lại sợ làm sai.
Nghiêm Bách Dư ít nói, cũng không chen vào nói, trên bàn để máy tính của cậu ta, ngón tay quanh quẩn trên bàn phím thật nhanh, căn bản không quan tâm đến bọn họ.
Ngô Uấn hỏi kết quả cuối kỳ của cậu, cậu nói, "Sáu trăm nhiều môn."
Ngô Uấn chỉ cậu, giả bộ bi thương run run.
Phương Yểu An cảm thấy buồn cười, đánh rụng tay y, "Cậu động kinh à?"
"Anh làm tổn thương em, còn cười một tiếng cho qua." Ngô Uấn hát xong tự chọc cười mình, "Em còn dậm chân tại chỗ đây, nhưng mà đủ rồi, hai người cũng muốn đi thành phố B, em lại không cần, em còn muốn ở lại thành phố này cùng ba em, đỡ cho ba ba thừa dịp em không có ở đây mà mù mắt đi tìm mẹ ghẻ cho em."
Không biết tại sao, Phương Yểu An liếc mắt đặc biệt để ý phản ứng Nghiêm Bách Dư một chút, nhưng trên thực tế, Nghiêm Bách Dư dường như không nghe được, không hề có phản ứng nào, vẫn gõ bàn phím vừa nhanh vừa chuẩn như cũ.
Tỷ lệ lên lớp ở trường bọn họ không tệ, con đường Ngô Uấn chọn là dùng thành tích thể dục để đi, cơ bản phần lớn đại học ở thành phố A ngoại trừ mấy cái tốt nhất đều có thể đậu.
Vốn dĩ đang trò chuyện vui vẻ, trên mặt Ngô Uấn đột nhiên lạnh băng, chợt đẩy ghế đứng lên, trợn mắt nhìn tấm thủy tinh trong suốt sau lưng cậu, "Fuck" một tiếng.
Phương Yểu An còn chưa kịp hỏi, cậu lập tức xách túi hất trên lưng một cái, đạp cửa xông ra.
"Này, nó đi đâu đấy?"
Nghiêm Bách Dư nhìn cậu một cái, lại nghiêng đầu qua nhìn thấy Ngô Uấn từ bên ngoài thủy tinh không chịu đựng nổi chạy tới, cuối cùng cũng dừng tay gõ bàn phím, nhàn nhạt, "Ba cậu ấy ở trước mặt." Ngón tay vuốt ve trên cốc, lúc nhìn trong mắt cậu ta sắc bén lóe lên, "Bên cạnh có người khác."
Tim Phương Yểu An đập thình thịch, tự dưng cảm thấy kỳ quái, cũng cầm cặp sách nói tạm biệt cùng y.
Nghiêm Bách Dư ngồi đó, nhìn cậu ra cửa, bấm điện thoại, "Vào đi, người ta đi rồi, sữa bò còn lại một nửa cậu có muốn uống không?" Y hiếm thấy cong cong khóe miệng bực bội cười một chút, "Ai kêu cậu biến thái?"
Hàng năm nhà Phương Yểu An đều qua nhà ông bà ngoại đón giao thừa, bên họ hàng nhà ba cậu không có mấy bạn bè thân thích, qua lại rất ít.
Năm mới ở nông thôn rất náo nhiệt, ba cô sáu bà vây chung chỗ hơ lửa sưởi ấm, trước khi tới thạch cao trên tay cậu đã tháo ra, nhưng vẫn không khỏi trở thành đề tài chủ đạo, mọi người sôi nổi vây quanh, nói thêm vài phương pháp giảm đau như nấu canh xương thuốc bắc cho cậu, chườm bằng lòng trắng trứng rồi phải ăn nhiều cá, còn có một vài người nói bài thuốc cổ truyền hữu hiệu là bảo cậu ăn châu chấu.
Cậu ở bên cạnh nghe được, các tiểu cô nương cũng mua bong bóng nước, khắp nơi đều là bong bóng.
Phương Yến Yến bắt đầu đi bắt chuyện, điên cuồng chạy đến bên người cậu, chỉ nói, "Anh tớ có thể dùng miệng thổi bong bóng!"
"Ai chả dùng miệng thổi?"
" Không phải, anh ấy không cần nước bong bóng vẫn thổi được, đúng không Phương Yểu An!" Phương Yến Yến nắm ống tay cậu rung rung kéo qua kéo lại.
Cậu bị lôi kéo nghiêng trái nghiêng phải, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Đúng đúng đúng."
" Có thể thổi sao?"
" Có thể."
Đây là năng lực duy nhất mà cậu hơn hẳn người thường, sau khi lớn lên cũng rất ít khi chơi, dùng nước miếng thổi bong bóng luôn cảm thấy kỳ quái bẩn thỉu, hơn nữa một đống người vây quanh nhìn, bong bóng bay ra còn phải hoan hô "A! Thật là lợi hại!", vô cùng nhanh nhẹn.
Cậu từ từ thổi bong bóng, bay ra, lại bị vỡ xuống đất.
Một đám trẻ con mắt đầy khát khao vỗ tay, muốn cậu dạy cách thổi.
Cậu nhớ đến hồi còn nhỏ, mình còn làm năng lực độc nhất vô nhị này, thường xuyên dạy người khác cách thổi, Quý Chính Tác từ nhỏ đã thích làm bộ mặt vô tội đùa nghịch lưu manh, cậu vừa chu môi lên, Quý Chính Tác lập tức chạy đến thình lình hôn một hớp bên ngoài miệng cậu.
Lần đầu tiên cậu cùng người khác hôn môi, mặt mắc cở đỏ lên, "Cậu làm gì đấy, sao cậu có thể hôn tớ!?"
Bộ dạng Quý Chính Tác khi còn nhỏ đặc biệt ngoan, rất oan ức rũ mắt xuống, lông mi vừa cong vừa dài, giọng mềm dẻo còn mang theo mùi sữa hỏi cậu, "Tại sao không thể?"
"Đương nhiên không thể, kết hôn mới có thể hôn môi!"
Quý Chính Tác vui vẻ đắc ý, "Vậy tớ muốn kết hôn cùng Tiểu An, là có thể ngày ngày hôn môi rồi."
Kết hôn, còn nói muốn kết hôn kia?
A, hồi đó trên tay dứt một khối da nhỏ còn phải hôn nửa ngày, bây giờ gãy tay cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cậu nghĩ, người ta thực sự được chiều hỏng rồi, được ôm trong lòng bàn tay đau lòng vuốt vuốt che chở, bị chịu khổ một chút sẽ chờ người đến dỗ, luôn làm quá chuyện của mình lên.
Chú họ mới kết hôn trêu đùa mời cậu một điếu thuốc, cậu hút thuốc đi vội ra chỗ khác không trẻ con cùng nhau chơi pháo ở đây. Cậu biết hút thuốc, còn có thể thổi ra một vòng khói xinh đẹp, buổi đêm giao thừa rất lạnh, khói thuốc tản ra choáng váng trên mặt cậu, như đắp lên một tầng mặt nạ.
Cậu không ngại khói thuốc, trước đây mùng hai cùng Ngô Uấn trộm đi chơi học bắt chước, bây giờ Ngô Uấn vẫn không thổi ra được vòng khói xinh đẹp. Cậu nghĩ, bản thân thật sự đối với việc "Thổi" này đặc biệt tâm đắc, dùng nước miếng thổi bong bóng, phun vòng khói, hoặc hơn nữa là "Thổi kèn", mặc dù cậu không hề thường xuyên khẩu giao cho Quý Chính Tác, nhưng nhiều lần cũng có thể ngậm hắn đến gân yếu cốt mềm, tính khí tăng vọt.
Xem đi, bây giờ cậu đúng là không có tiền đồ, làm cái gì cũng có thể nghĩ đến Quý Chính Tác được.
Cậu rửa một hơi lạnh, đem mùi lửa cùng khói thuốc lá trong miệng phun ra ngoài, đập xuống đất, tắt lửa.
Rốt cuộc một người có bao nhiêu buồn chán?
Điện thoại đầu năm cậu thay đổi, cậu ở nhà ông ngoại ba ngày, đã tới tới lui lui xem tin nhắn Quý Chính Tác gửi qua xem năm lần.
Trong lòng cậu đem mình để lui mười ngàn bước, cũng không thể đi ra bước đầu tiên. Vô lực đành chịu, cậu chính xác là một người bị động.
Buổi sáng mùng ba lúc đang đánh răng, đột nhiên có cuộc điện thoại tới, giây phút nhìn thấy tên Quý Chính Tác kia, cậu thiếu chút nữa nuốt kem đánh răng vào trong. Muốn từ từ bình tĩnh rồi hãng nhận điện thoại, lại sợ Quý Chính Tác không kịp đỡ sẽ cúp máy, vẫn là vội vàng nhận.
"Này, Tiểu An."
Cậu nghĩ bộ dạng này của mình nhất định vừa làm màu vừa xấu xí, nhưng cậu thực sự quá lâu không nghe giọng Quý Chính Tác, như suối khô khốc được trút nước vào, cuối cùng cũng sống lại được.
"Ừm?" Giọng thật khó phát ra.
"Em ở nhà không? Hôm nay anh phải đến học viện Mỹ nghe một hội thảo, muốn đi cùng em, em muốn hay không muốn ra ngoài, là đóng..."
"Tôi qua luôn!" Cậu trả lời quá dứt khoát, lại lúng túng.
Quý Chính Tác hơi ngừng một chút, lại tự nhiên cười toét miệng, trong trẻo dễ nghe, ngọt ngào quen thuộc, "Vậy em nhanh lên nha, bọn mình đến chỗ hẹn."
Cậu dùng nước lạnh tưới mặt một cái, lập tức đi tìm ba cậu, nói muốn về nhà trước thời hạn, để ba cậu đưa cậu xe trạm xe lửa.
"Không phải mang theo sách đến học bài à?"
"Vâng, vẫn cảm thấy không khí ở nhà khá hơn ạ."
Phương Chí Thanh quan sát cậu mấy lần, cười một tiếng, "Đi, đi, trước qua báo với ông ngoại một tiếng, ông vẫn còn hầm thuốc bắc cho cậu đấy. Con ở nhà một mình được không? Muốn chúng ta về cùng con không?"
" Có thể, không sao, con đi tìm ông ngoại." Cậu vội vội vàng vàng chạy đi.
Không rõ ràng, như hai mười ngày khó khăn qua hoàn toàn không tồn tại vậy, cậu ngồi trên xe lửa trở về thành phố A, chặng đường ba tiếng, đi đến nơi hẹn cùng Quý Chính Tác.
Phương Yểu An đã đi được 1 nửa chặng đườngggggggggg rồi:3
Tô Bội không có chút ấn tượng nào lắc đầu, "Không biết a."
"Không biết?" Cậu suy nghĩ một chút, nhắc nhở, "Dù gì sau này cậu vẫn nên gọi người nhà đến đón, buổi tối bên ngoài thực sự không an toàn."
Tô Bội cười rất vui vẻ, "Tớ biết rồi, ba tớ đang ở đằng kia chờ tớ, cảm ơn cậu nha, tay cậu sao lại gãy? Không sao chứ?"
"À, cái này hả?" Mắt cậu dao động, vô tình liếc dưới tầng một cái, đúng lúc nhìn thấy Quý Chính Tác đi cùng Nghiêm Bách Dư.
Cậu kịp phản ứng, lập tức cúi đầu xuống, qua loa lấy lệ nói, "Không sao, tớ đi trước đây." Cậu như lính đi trốn, chạy mất mạng.
Quý Chính Tác đứng ở cửa cầu thang, nhìn bóng lưng cậu, trong mắt lúc sáng lúc tối, một lúc lâu không chuyển động.
Nghiêm Bách Dư theo tầm mắt hắn nhìn một cái, tự tiếu phi tiếu đụng hắn một cái, "Đi."
Kỳ thi cuối kỳ cùng ngày, nghỉ lại còn phải dọn hành lý về nhà, trong trường học dòng người đông đúc, xe ba cậu chỉ có thể đậu ở cổng trường, cậu phải tự mình đi ra ngoài.
Mới từ trường đi ra, đối diện một nam sinh chạy tới, chạy rất gấp, như trận vũ bão chạy qua bên người cậu. Cậu ngây ngẩn cả người, đây không phải người kia từng thấy ở cổng trường đó sao? Nghi ngờ quay đầu lại, thấy Đường Du Kinh đứng chung với cậu ta, thân con trai nắm tay cô, thân mật đặt trên môi thở mấy hơi nóng.
Phương Yểu An bừng tỉnh hiểu ra, chả trách thấy quen, hóa ra là bạn trai Đường Du Kinh, đã gặp ở siêu thị hôm ấy, nhưng mà sao Quý Chính Tác lại quen cậu ta?
( đã ai nghĩ ra được manh mối gì chưa =)))) tôi đã nghĩ ra một đáp án khá là logic =))))))))) nhắc lại cho thím nào không nhớ nổi Đường Du Kinh chính là bạn gái cũ của Tiểu An nha =)))) cô gái đã cắm sừng Tiểu An baby cụa tui =))))))
Cậu ngây ngốc ở nơi đó, nghĩ xuất thần, cặp mắt tản ra nhìn hai người họ nắm tay.
Đường Du Kinh nhận ra tầm mắt của cậu, rút tay về, lúng túng hai mắt đi liếc cậu, thúc giục nam sinh, "Về trước đi."
Lớp mười hai nghỉ đông mười hai ngày, hôm sau vừa được nghỉ phát Ngô Uấn hẹn cậu ra ngoài chơi, cậu vào tiệm còn không nghĩ thông, Ngô Uấn lại hẹn cậu ra để học bài.
Ngô Uấn liếc mắt nhìn thấy cậu, đưa tay tỏ ý với cậu.
Cậu nhìn đối diện Ngô Uấn còn một người ngồi, dáng người không giống Lưu Tùng Sơn, ngồi xuống mới phát hiện là Nghiêm Bách Dư.
What? Rốt cuộc từ bao giờ mà hai người này chơi thân như vầy luôn?
"Lạnh không? Gọi sữa bò nóng cho anh nhá."
"Mày xem tao là trẻ con à, còn uống sữa bò."
"Không phải sợ anh lạnh hả, Quý thiếu gia không đến cùng anh à?" Ngô Uấn ngạc nhiên nhìn sau lưng cậu một chút, "Đúng là không đến thật? Kỳ quái ha."
Cậu "Ừ" một tiếng, che giấu bưng cốc sữa bò lên nhấp một miếng.
Cậu cùng Quý Chính Tác chiến tranh lạnh không rõ ràng gần nửa tháng rồi, mới bắt đầu là giận dỗi trả thù, sau đó là "Được rồi, nếu cậu ta đến tìm tôi xin lỗi, sẽ tha thứ ngay a.". Bây giờ lại bị một đống cảm giác bất lực sâu đậm chi phối, muốn làm gì đó, lại sợ làm sai.
Nghiêm Bách Dư ít nói, cũng không chen vào nói, trên bàn để máy tính của cậu ta, ngón tay quanh quẩn trên bàn phím thật nhanh, căn bản không quan tâm đến bọn họ.
Ngô Uấn hỏi kết quả cuối kỳ của cậu, cậu nói, "Sáu trăm nhiều môn."
Ngô Uấn chỉ cậu, giả bộ bi thương run run.
Phương Yểu An cảm thấy buồn cười, đánh rụng tay y, "Cậu động kinh à?"
"Anh làm tổn thương em, còn cười một tiếng cho qua." Ngô Uấn hát xong tự chọc cười mình, "Em còn dậm chân tại chỗ đây, nhưng mà đủ rồi, hai người cũng muốn đi thành phố B, em lại không cần, em còn muốn ở lại thành phố này cùng ba em, đỡ cho ba ba thừa dịp em không có ở đây mà mù mắt đi tìm mẹ ghẻ cho em."
Không biết tại sao, Phương Yểu An liếc mắt đặc biệt để ý phản ứng Nghiêm Bách Dư một chút, nhưng trên thực tế, Nghiêm Bách Dư dường như không nghe được, không hề có phản ứng nào, vẫn gõ bàn phím vừa nhanh vừa chuẩn như cũ.
Tỷ lệ lên lớp ở trường bọn họ không tệ, con đường Ngô Uấn chọn là dùng thành tích thể dục để đi, cơ bản phần lớn đại học ở thành phố A ngoại trừ mấy cái tốt nhất đều có thể đậu.
Vốn dĩ đang trò chuyện vui vẻ, trên mặt Ngô Uấn đột nhiên lạnh băng, chợt đẩy ghế đứng lên, trợn mắt nhìn tấm thủy tinh trong suốt sau lưng cậu, "Fuck" một tiếng.
Phương Yểu An còn chưa kịp hỏi, cậu lập tức xách túi hất trên lưng một cái, đạp cửa xông ra.
"Này, nó đi đâu đấy?"
Nghiêm Bách Dư nhìn cậu một cái, lại nghiêng đầu qua nhìn thấy Ngô Uấn từ bên ngoài thủy tinh không chịu đựng nổi chạy tới, cuối cùng cũng dừng tay gõ bàn phím, nhàn nhạt, "Ba cậu ấy ở trước mặt." Ngón tay vuốt ve trên cốc, lúc nhìn trong mắt cậu ta sắc bén lóe lên, "Bên cạnh có người khác."
Tim Phương Yểu An đập thình thịch, tự dưng cảm thấy kỳ quái, cũng cầm cặp sách nói tạm biệt cùng y.
Nghiêm Bách Dư ngồi đó, nhìn cậu ra cửa, bấm điện thoại, "Vào đi, người ta đi rồi, sữa bò còn lại một nửa cậu có muốn uống không?" Y hiếm thấy cong cong khóe miệng bực bội cười một chút, "Ai kêu cậu biến thái?"
Hàng năm nhà Phương Yểu An đều qua nhà ông bà ngoại đón giao thừa, bên họ hàng nhà ba cậu không có mấy bạn bè thân thích, qua lại rất ít.
Năm mới ở nông thôn rất náo nhiệt, ba cô sáu bà vây chung chỗ hơ lửa sưởi ấm, trước khi tới thạch cao trên tay cậu đã tháo ra, nhưng vẫn không khỏi trở thành đề tài chủ đạo, mọi người sôi nổi vây quanh, nói thêm vài phương pháp giảm đau như nấu canh xương thuốc bắc cho cậu, chườm bằng lòng trắng trứng rồi phải ăn nhiều cá, còn có một vài người nói bài thuốc cổ truyền hữu hiệu là bảo cậu ăn châu chấu.
Cậu ở bên cạnh nghe được, các tiểu cô nương cũng mua bong bóng nước, khắp nơi đều là bong bóng.
Phương Yến Yến bắt đầu đi bắt chuyện, điên cuồng chạy đến bên người cậu, chỉ nói, "Anh tớ có thể dùng miệng thổi bong bóng!"
"Ai chả dùng miệng thổi?"
" Không phải, anh ấy không cần nước bong bóng vẫn thổi được, đúng không Phương Yểu An!" Phương Yến Yến nắm ống tay cậu rung rung kéo qua kéo lại.
Cậu bị lôi kéo nghiêng trái nghiêng phải, không thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Đúng đúng đúng."
" Có thể thổi sao?"
" Có thể."
Đây là năng lực duy nhất mà cậu hơn hẳn người thường, sau khi lớn lên cũng rất ít khi chơi, dùng nước miếng thổi bong bóng luôn cảm thấy kỳ quái bẩn thỉu, hơn nữa một đống người vây quanh nhìn, bong bóng bay ra còn phải hoan hô "A! Thật là lợi hại!", vô cùng nhanh nhẹn.
Cậu từ từ thổi bong bóng, bay ra, lại bị vỡ xuống đất.
Một đám trẻ con mắt đầy khát khao vỗ tay, muốn cậu dạy cách thổi.
Cậu nhớ đến hồi còn nhỏ, mình còn làm năng lực độc nhất vô nhị này, thường xuyên dạy người khác cách thổi, Quý Chính Tác từ nhỏ đã thích làm bộ mặt vô tội đùa nghịch lưu manh, cậu vừa chu môi lên, Quý Chính Tác lập tức chạy đến thình lình hôn một hớp bên ngoài miệng cậu.
Lần đầu tiên cậu cùng người khác hôn môi, mặt mắc cở đỏ lên, "Cậu làm gì đấy, sao cậu có thể hôn tớ!?"
Bộ dạng Quý Chính Tác khi còn nhỏ đặc biệt ngoan, rất oan ức rũ mắt xuống, lông mi vừa cong vừa dài, giọng mềm dẻo còn mang theo mùi sữa hỏi cậu, "Tại sao không thể?"
"Đương nhiên không thể, kết hôn mới có thể hôn môi!"
Quý Chính Tác vui vẻ đắc ý, "Vậy tớ muốn kết hôn cùng Tiểu An, là có thể ngày ngày hôn môi rồi."
Kết hôn, còn nói muốn kết hôn kia?
A, hồi đó trên tay dứt một khối da nhỏ còn phải hôn nửa ngày, bây giờ gãy tay cũng không thấy bóng dáng đâu.
Cậu nghĩ, người ta thực sự được chiều hỏng rồi, được ôm trong lòng bàn tay đau lòng vuốt vuốt che chở, bị chịu khổ một chút sẽ chờ người đến dỗ, luôn làm quá chuyện của mình lên.
Chú họ mới kết hôn trêu đùa mời cậu một điếu thuốc, cậu hút thuốc đi vội ra chỗ khác không trẻ con cùng nhau chơi pháo ở đây. Cậu biết hút thuốc, còn có thể thổi ra một vòng khói xinh đẹp, buổi đêm giao thừa rất lạnh, khói thuốc tản ra choáng váng trên mặt cậu, như đắp lên một tầng mặt nạ.
Cậu không ngại khói thuốc, trước đây mùng hai cùng Ngô Uấn trộm đi chơi học bắt chước, bây giờ Ngô Uấn vẫn không thổi ra được vòng khói xinh đẹp. Cậu nghĩ, bản thân thật sự đối với việc "Thổi" này đặc biệt tâm đắc, dùng nước miếng thổi bong bóng, phun vòng khói, hoặc hơn nữa là "Thổi kèn", mặc dù cậu không hề thường xuyên khẩu giao cho Quý Chính Tác, nhưng nhiều lần cũng có thể ngậm hắn đến gân yếu cốt mềm, tính khí tăng vọt.
Xem đi, bây giờ cậu đúng là không có tiền đồ, làm cái gì cũng có thể nghĩ đến Quý Chính Tác được.
Cậu rửa một hơi lạnh, đem mùi lửa cùng khói thuốc lá trong miệng phun ra ngoài, đập xuống đất, tắt lửa.
Rốt cuộc một người có bao nhiêu buồn chán?
Điện thoại đầu năm cậu thay đổi, cậu ở nhà ông ngoại ba ngày, đã tới tới lui lui xem tin nhắn Quý Chính Tác gửi qua xem năm lần.
Trong lòng cậu đem mình để lui mười ngàn bước, cũng không thể đi ra bước đầu tiên. Vô lực đành chịu, cậu chính xác là một người bị động.
Buổi sáng mùng ba lúc đang đánh răng, đột nhiên có cuộc điện thoại tới, giây phút nhìn thấy tên Quý Chính Tác kia, cậu thiếu chút nữa nuốt kem đánh răng vào trong. Muốn từ từ bình tĩnh rồi hãng nhận điện thoại, lại sợ Quý Chính Tác không kịp đỡ sẽ cúp máy, vẫn là vội vàng nhận.
"Này, Tiểu An."
Cậu nghĩ bộ dạng này của mình nhất định vừa làm màu vừa xấu xí, nhưng cậu thực sự quá lâu không nghe giọng Quý Chính Tác, như suối khô khốc được trút nước vào, cuối cùng cũng sống lại được.
"Ừm?" Giọng thật khó phát ra.
"Em ở nhà không? Hôm nay anh phải đến học viện Mỹ nghe một hội thảo, muốn đi cùng em, em muốn hay không muốn ra ngoài, là đóng..."
"Tôi qua luôn!" Cậu trả lời quá dứt khoát, lại lúng túng.
Quý Chính Tác hơi ngừng một chút, lại tự nhiên cười toét miệng, trong trẻo dễ nghe, ngọt ngào quen thuộc, "Vậy em nhanh lên nha, bọn mình đến chỗ hẹn."
Cậu dùng nước lạnh tưới mặt một cái, lập tức đi tìm ba cậu, nói muốn về nhà trước thời hạn, để ba cậu đưa cậu xe trạm xe lửa.
"Không phải mang theo sách đến học bài à?"
"Vâng, vẫn cảm thấy không khí ở nhà khá hơn ạ."
Phương Chí Thanh quan sát cậu mấy lần, cười một tiếng, "Đi, đi, trước qua báo với ông ngoại một tiếng, ông vẫn còn hầm thuốc bắc cho cậu đấy. Con ở nhà một mình được không? Muốn chúng ta về cùng con không?"
" Có thể, không sao, con đi tìm ông ngoại." Cậu vội vội vàng vàng chạy đi.
Không rõ ràng, như hai mười ngày khó khăn qua hoàn toàn không tồn tại vậy, cậu ngồi trên xe lửa trở về thành phố A, chặng đường ba tiếng, đi đến nơi hẹn cùng Quý Chính Tác.
Phương Yểu An đã đi được 1 nửa chặng đườngggggggggg rồi:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất