Chương 41: Đại học
Kết quả so với dự đoán của cậu không khác biệt lắm, suýt soát qua khỏi một vòng số mười, ba mẹ cậu đều làm về ngành giáo dục văn hóa, tình nguyện đưa ra rất nhiều đề nghị.
Chính cậu thật ra cũng không có ý kiến gì, cơ bản đều là Quý Chính Tác giúp cậu điền nguyện vọng, kiên quyết điền kín cùng lấp đầy chỗ trống, không biết có dựa vào quan hệ hay không, thế nào cũng để cậu với thành tích thấp kém ba mươi mấy điểm nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học ở thành phố B, chuyên ngành là kỹ thuật máy tính.
Quý Chính Tác đương nhiên vào T đại, cậu vẫn nghĩ là Quý Chính Tác sẽ học máy tính hoặc Vật lý, ai ngờ là tài chính, "Vì ông ngoại với cậu đều làm trong ngành này, hơn nữa..." Mắt hắn cong cong, cười ra trong mắt sáng như sao, "Tương đối dễ nuôi gia đình sống qua ngày nữa."
Đi nhập học là phải đi cùng người nhà, do nguyên nhân cơ thể, không thể để cậu ở nhà trọ. Ba cậu đã sớm liên lạc nhà gần trường đại học cho cậu, là nhà trọ một người ở, điều kiện rất tốt, hơn nữa có phòng bếp riêng, phương tiện đầy đủ hết, một mình cậu ở dư sức có thừa.
Quý Chính Tác đến trước hai ngày, nhà hắn ở thành phố B có nhà riêng, để tiện cho hắn đi học, lại mới mua thêm một căn gần trường học. Ba mẹ Phương Yểu An về trong ngày luôn, Quý Chính Tác vừa vào cửa, đi vào câu thứ nhất là, "Ui, nho nhỏ thật cute."
Phương Yểu An căn bản không thấy phòng này nhỏ, vì vậy đối với những lời này của hắn vô cùng bất mãn, Quý Chính Tác không hề phát hiện, còn bổ sung một câu, "Cute như Tiểu An vậy." Hắn đi lên nắm tay cậu, "Đi thôi Tiểu An, đi đến chỗ của anh."
Vốn là hai người họ thỏa thuận, nhưng Phương Yểu An tạm thời lui đường, hai người cùng ở chung một chỗ không giống nói yêu đương, dù gì cũng phải có va chạm, cảm giác mới mẻ cùng tò mò kết hợp, cậu sợ tình cảm của Quý Chính Tác trượt sườn núi.
Cậu rút tay về, không được tự nhiên nói với hắn mình không muốn đi.
Mặt Quý Chính Tác ngưng một giây, lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, "Có thể nha, vậy anh ở đây cùng Tiểu An đi." Quý Chính Tác đè lên cậu, đẩy ngã cậu xuống giường, nguy hiểm mười phần cởi quần áo của cậu, "Giường của Tiểu An cũng thật cuteee."
Cậu bị lột quần, đè ở dưới người, bị làm đến cả người đỏ bừng, hai chân theo động tác cắm run lẩy bẩy, thứ đồ vật kia to dài đáng sợ, quy đầu to lớn đâm vào trong tử cung mềm mại, tinh hoàn vỗ trên thịt nhỏ đỏ tao, bốp bốp vang lên.
Phương Yểu An sắp bị lật qua, cậu treo trên cổ Quý Chính Tác, một bên kháng cự hung ác ra vào, một bên bị thao mất hồn hai lần, khoái cảm cứ đến mạnh mẽ, trong khoảnh khắc chôn vùi cậu. Trong lòng như xót không phải xót, ngứa không phải ngứa, tứ chi mở rộng, cả người nổi gân xanh, không có một nơi nào không được thỏa mãn.
Quý Chính Tác đỉnh xương hông, gân xanh trên tính khí đột nhiên nhảy lên trong đường vào hẹp non, dương tinh nóng bỏng rót vào trong tử cung cậu, vừa dài vừa lâu, nhưng tưới mãi không xong, nóng đến mức cậu cuộn tròn trên giường, cả người đỏ bừng, như một con tôm luộc, nhỏ giọng khóc.
Quý Chính Tác mặc quần áo cho cậu, ôm, nâng mông cậu lên trực tiếp ra khỏi cửa. Cậu cảm thấy mất mặt, một bên đánh khóc run rẩy một bên vùi mặt vào trong ngực Quý Chính Tác.
Quý Chính Tác tồi tệ bực bội cười một tiếng, đội cả mũ áo cùng mũ đơn lên cho cậu. Người cậu trắng, lại gầy, mặc dù cao nhưng tay chân nhỏ dài, bị Quý Chính Tác ôm như ôm em bé ở trước mặt, người khác thấy, còn tưởng cậu là con gái.
Bọn họ vào một chiếc taxi, cậu rúc lại ngồi đằng sau, cao trào khiến nước mắt rơi không ngừng, há miệng run rẩy khóc mắt hồng hồng. Quý Chính Tác dùng nửa người che kín cậu, mặt đối mặt, thăm dò vào trong lớp quần áo của cậu, hôn đôi môi bị chính hắn mút đến đỏ lên, ôm cậu nhẹ nhàng dỗ dành. "Thật xin lỗi Tiểu An, lần sau anh nhẹ nhàng hơn được không?"
Môi trên bị Quý Chính Tác ngậm vào trong miệng mút cắn, đầu lưỡi ở trong khoang miệng cậu tùy ý đảo liếm. Ở trên xe taxi làm loại chuyện này khiến Phương Yểu An cảm thấy xấu hổ, tay đặt trên ngực Quý Chính Tác đẩy hắn ra, giọng nức nở khàn khàn, "Em vẫn chưa mang đồ theo."
Quý Chính Tác hôn lỗ mũi cậu vì khóc mà đỏ lên, "Không cần mang, anh mua mới cho em, em chỉ cần đi là tốt rồi." Hắn lại suy nghĩ một chút, "Nếu như có vật gì em muốn, ngày mai anh đi lấy về cho em được không?"
Cậu không nói lời nào, rúc ở trong đây sụt sịt, cố gắng tránh mấy nụ hôn Quý Chính Tác rơi xuống, nơi này không xa, rất nhanh đã đến, lúc đưa tiền, bác tài xế còn cười trêu đùa một câu, "Chàng trai này, thật biết dỗ bạn gái nha."
Bị cậu nghe được, giận đến một cước đá văng Quý Chính Tác muốn tới ôm cậu, "Tự em có thể đi!!!!!"
Trên thực tế, sao khi cao trào chân cậu mềm như tôm, hai chân như sợi bông lung lay trước gió giẫm đạp xuống đất, Quý Chính Tác đỡ cậu, "Vẫn để anh đỡ em đi thôi, em cũng không biết đường."
Cậu vào phòng mới biết tại sao Quý Chính Tác nói phòng cậu nhỏ, cậu ngước đầu đứng ở phòng khách nhìn xung quang một vòng, nhà lớn thế này để Quý Chính Tác ở một mình?
Quý Chính Tác đặt cằm trên vai cậu, hôn lên gò má cậu một cái, "Cậu tặng anh quà đỗ đại học, qua đây, bọn mình ở nơi này."
Quý Chính Tác chưa từng làm việc nhà, nhưng cũng không chế tạo thêm rác rưởi, toàn thể căn nhà vẫn gọi là sạch sẽ. Nhưng Phương Yểu An quen ở sạch, vừa nói hắn bẩn, vừa theo bản năng cầm đồ lên bắt đầu quét dọn.
Quý Chính Tác không cản được, vẫn ở sau lưng cậu vướng tay vướng chân.
Máy điều hòa ở phòng khách hỏng cậu cũng không phát hiện, dần dần nóng đến chảy mồ hôi, vẫn là Quý Chính Tác nhắc nhở, "Tiểu An, đừng lau nữa, điều hòa hỏng rồi, em đi tắm trước đi."
Đồ dùng trong nhà đều là mới thay, trong ngoài điều hòa mới liên tiếp tuyến xảy ra vấn đề, máy móc bên trong không quay, Quý Chính Tác nhìn một chút, tự mình bắt tay vào sửa. Chờ hắn sửa xong, Phương Yểu An tắm xong đi ra, thấy hắn cả người đầy mồ hôi, nhăn mặt tránh sang hướng bên cạnh, "Nhanh đi tắm, thúi quắc, còn có quần áo của em cũng không cầm lấy."
Quý Chính Tác thích dáng vẻ oán trách của cậu, mặt hơi nhăn, quai hàm gồ lên, lông mày vặn một cái, hai mảnh môi đỏ trơn khẽ khép lại, như câu dẫn hắn đến hôn hôn.
Hắn lại híp mắt cười, dùng miệng môi đụng đụng gò má cậu một cái, "Trước mặc đồ của anh được không, ở trong ngăn kéo ấy."
Lúc hắn đi ra, Phương Yểu An đã ngủ rồi, đang đắp chăn, chỉ lộ ra đầu cùng chân, cũng không chịu đi sấy tóc, đuôi tóc còn ướt, đặt khăn tắm đệm trên gối, cứ như vậy mà ngủ.
Hắn đứng ở đầu giường yên lặng nhìn, đèn tường ấm áp chiếu sáng trên mặt Phương Yểu An, mặt hơi bụ bẫm có chút thịt bạch bạch nộn nộn, nhìn vừa thanh tú lại ngây thơ, môi hơi chu lên, cánh mũi khép lại, lông mi theo hô hấp bất an run run, dáng vẻ vừa ngủ được không lâu.
Trong lòng hắn chưa từng phồng lên, như vật lên men đang nướng trướng phình lên trong nháy mắt đó, vừa phập phồng vừa nóng bỏng, sắp phá tan ngực hắn, vỡ toang mở ra.
Hắn nghĩ, người này cuối cùng cũng ngủ trên giường của hắn, biến thành chỗ dừng chân của riêng mình hắn.
Nhiệt độ điều hòa quá thấp, Phương Yểu An ngủ trong mộng thoáng run một chút, hắn đứng dậy nâng cao nhiệt độ, lại nắm chân cậu bỏ vào trong chăn. Bàn chân Phương Yểu An vừa trắng mềm vừa có thịt, như đá ngọc, trắng đến mức dường như có thể thấy rõ mạch máu dưới da, ngón chân màu hồng nhạt, như mười cánh hoa nho nhỏ.
Hắn bị ma quỷ ám ảnh, không nhịn được khom người xuống ở trên bàn chân cậu nhẹ nhàng ấn xuống mấy nụ hôn thành kính.
Chân kia thoáng từ trong tay hắn rút về, vội vàng giấu vào trong chăn, Phương Yểu An đã tỉnh, mắt nửa khép, xấu hổ cảnh cáo hắn, "Không cho phép nháo, em mệt chết đi được!" Cậu vén chăn lên, cố gắng mở mắt ra, "Mau qua đây ngủ."
"A." Hắn đáp một tiếng, từ từ bò lên giường, cánh tay Phương Yểu An đặt trên eo hắn, vùi vào trong ngực hắn, mùi thơm ngọt ngào trên người đánh thẳng vào lỗ mũi hắn, ngôn ngữ không rõ lẩm bẩm, "Ngủ, ngủ ngon."
Hắn ôm Phương Yểu An vào trong ngực, chóp mũi để trên tóc còn ướt của cậu, hài lòng, "Ngủ ngon."
Chính cậu thật ra cũng không có ý kiến gì, cơ bản đều là Quý Chính Tác giúp cậu điền nguyện vọng, kiên quyết điền kín cùng lấp đầy chỗ trống, không biết có dựa vào quan hệ hay không, thế nào cũng để cậu với thành tích thấp kém ba mươi mấy điểm nhận được giấy báo trúng tuyển của một trường đại học ở thành phố B, chuyên ngành là kỹ thuật máy tính.
Quý Chính Tác đương nhiên vào T đại, cậu vẫn nghĩ là Quý Chính Tác sẽ học máy tính hoặc Vật lý, ai ngờ là tài chính, "Vì ông ngoại với cậu đều làm trong ngành này, hơn nữa..." Mắt hắn cong cong, cười ra trong mắt sáng như sao, "Tương đối dễ nuôi gia đình sống qua ngày nữa."
Đi nhập học là phải đi cùng người nhà, do nguyên nhân cơ thể, không thể để cậu ở nhà trọ. Ba cậu đã sớm liên lạc nhà gần trường đại học cho cậu, là nhà trọ một người ở, điều kiện rất tốt, hơn nữa có phòng bếp riêng, phương tiện đầy đủ hết, một mình cậu ở dư sức có thừa.
Quý Chính Tác đến trước hai ngày, nhà hắn ở thành phố B có nhà riêng, để tiện cho hắn đi học, lại mới mua thêm một căn gần trường học. Ba mẹ Phương Yểu An về trong ngày luôn, Quý Chính Tác vừa vào cửa, đi vào câu thứ nhất là, "Ui, nho nhỏ thật cute."
Phương Yểu An căn bản không thấy phòng này nhỏ, vì vậy đối với những lời này của hắn vô cùng bất mãn, Quý Chính Tác không hề phát hiện, còn bổ sung một câu, "Cute như Tiểu An vậy." Hắn đi lên nắm tay cậu, "Đi thôi Tiểu An, đi đến chỗ của anh."
Vốn là hai người họ thỏa thuận, nhưng Phương Yểu An tạm thời lui đường, hai người cùng ở chung một chỗ không giống nói yêu đương, dù gì cũng phải có va chạm, cảm giác mới mẻ cùng tò mò kết hợp, cậu sợ tình cảm của Quý Chính Tác trượt sườn núi.
Cậu rút tay về, không được tự nhiên nói với hắn mình không muốn đi.
Mặt Quý Chính Tác ngưng một giây, lại lộ ra nụ cười rạng rỡ, "Có thể nha, vậy anh ở đây cùng Tiểu An đi." Quý Chính Tác đè lên cậu, đẩy ngã cậu xuống giường, nguy hiểm mười phần cởi quần áo của cậu, "Giường của Tiểu An cũng thật cuteee."
Cậu bị lột quần, đè ở dưới người, bị làm đến cả người đỏ bừng, hai chân theo động tác cắm run lẩy bẩy, thứ đồ vật kia to dài đáng sợ, quy đầu to lớn đâm vào trong tử cung mềm mại, tinh hoàn vỗ trên thịt nhỏ đỏ tao, bốp bốp vang lên.
Phương Yểu An sắp bị lật qua, cậu treo trên cổ Quý Chính Tác, một bên kháng cự hung ác ra vào, một bên bị thao mất hồn hai lần, khoái cảm cứ đến mạnh mẽ, trong khoảnh khắc chôn vùi cậu. Trong lòng như xót không phải xót, ngứa không phải ngứa, tứ chi mở rộng, cả người nổi gân xanh, không có một nơi nào không được thỏa mãn.
Quý Chính Tác đỉnh xương hông, gân xanh trên tính khí đột nhiên nhảy lên trong đường vào hẹp non, dương tinh nóng bỏng rót vào trong tử cung cậu, vừa dài vừa lâu, nhưng tưới mãi không xong, nóng đến mức cậu cuộn tròn trên giường, cả người đỏ bừng, như một con tôm luộc, nhỏ giọng khóc.
Quý Chính Tác mặc quần áo cho cậu, ôm, nâng mông cậu lên trực tiếp ra khỏi cửa. Cậu cảm thấy mất mặt, một bên đánh khóc run rẩy một bên vùi mặt vào trong ngực Quý Chính Tác.
Quý Chính Tác tồi tệ bực bội cười một tiếng, đội cả mũ áo cùng mũ đơn lên cho cậu. Người cậu trắng, lại gầy, mặc dù cao nhưng tay chân nhỏ dài, bị Quý Chính Tác ôm như ôm em bé ở trước mặt, người khác thấy, còn tưởng cậu là con gái.
Bọn họ vào một chiếc taxi, cậu rúc lại ngồi đằng sau, cao trào khiến nước mắt rơi không ngừng, há miệng run rẩy khóc mắt hồng hồng. Quý Chính Tác dùng nửa người che kín cậu, mặt đối mặt, thăm dò vào trong lớp quần áo của cậu, hôn đôi môi bị chính hắn mút đến đỏ lên, ôm cậu nhẹ nhàng dỗ dành. "Thật xin lỗi Tiểu An, lần sau anh nhẹ nhàng hơn được không?"
Môi trên bị Quý Chính Tác ngậm vào trong miệng mút cắn, đầu lưỡi ở trong khoang miệng cậu tùy ý đảo liếm. Ở trên xe taxi làm loại chuyện này khiến Phương Yểu An cảm thấy xấu hổ, tay đặt trên ngực Quý Chính Tác đẩy hắn ra, giọng nức nở khàn khàn, "Em vẫn chưa mang đồ theo."
Quý Chính Tác hôn lỗ mũi cậu vì khóc mà đỏ lên, "Không cần mang, anh mua mới cho em, em chỉ cần đi là tốt rồi." Hắn lại suy nghĩ một chút, "Nếu như có vật gì em muốn, ngày mai anh đi lấy về cho em được không?"
Cậu không nói lời nào, rúc ở trong đây sụt sịt, cố gắng tránh mấy nụ hôn Quý Chính Tác rơi xuống, nơi này không xa, rất nhanh đã đến, lúc đưa tiền, bác tài xế còn cười trêu đùa một câu, "Chàng trai này, thật biết dỗ bạn gái nha."
Bị cậu nghe được, giận đến một cước đá văng Quý Chính Tác muốn tới ôm cậu, "Tự em có thể đi!!!!!"
Trên thực tế, sao khi cao trào chân cậu mềm như tôm, hai chân như sợi bông lung lay trước gió giẫm đạp xuống đất, Quý Chính Tác đỡ cậu, "Vẫn để anh đỡ em đi thôi, em cũng không biết đường."
Cậu vào phòng mới biết tại sao Quý Chính Tác nói phòng cậu nhỏ, cậu ngước đầu đứng ở phòng khách nhìn xung quang một vòng, nhà lớn thế này để Quý Chính Tác ở một mình?
Quý Chính Tác đặt cằm trên vai cậu, hôn lên gò má cậu một cái, "Cậu tặng anh quà đỗ đại học, qua đây, bọn mình ở nơi này."
Quý Chính Tác chưa từng làm việc nhà, nhưng cũng không chế tạo thêm rác rưởi, toàn thể căn nhà vẫn gọi là sạch sẽ. Nhưng Phương Yểu An quen ở sạch, vừa nói hắn bẩn, vừa theo bản năng cầm đồ lên bắt đầu quét dọn.
Quý Chính Tác không cản được, vẫn ở sau lưng cậu vướng tay vướng chân.
Máy điều hòa ở phòng khách hỏng cậu cũng không phát hiện, dần dần nóng đến chảy mồ hôi, vẫn là Quý Chính Tác nhắc nhở, "Tiểu An, đừng lau nữa, điều hòa hỏng rồi, em đi tắm trước đi."
Đồ dùng trong nhà đều là mới thay, trong ngoài điều hòa mới liên tiếp tuyến xảy ra vấn đề, máy móc bên trong không quay, Quý Chính Tác nhìn một chút, tự mình bắt tay vào sửa. Chờ hắn sửa xong, Phương Yểu An tắm xong đi ra, thấy hắn cả người đầy mồ hôi, nhăn mặt tránh sang hướng bên cạnh, "Nhanh đi tắm, thúi quắc, còn có quần áo của em cũng không cầm lấy."
Quý Chính Tác thích dáng vẻ oán trách của cậu, mặt hơi nhăn, quai hàm gồ lên, lông mày vặn một cái, hai mảnh môi đỏ trơn khẽ khép lại, như câu dẫn hắn đến hôn hôn.
Hắn lại híp mắt cười, dùng miệng môi đụng đụng gò má cậu một cái, "Trước mặc đồ của anh được không, ở trong ngăn kéo ấy."
Lúc hắn đi ra, Phương Yểu An đã ngủ rồi, đang đắp chăn, chỉ lộ ra đầu cùng chân, cũng không chịu đi sấy tóc, đuôi tóc còn ướt, đặt khăn tắm đệm trên gối, cứ như vậy mà ngủ.
Hắn đứng ở đầu giường yên lặng nhìn, đèn tường ấm áp chiếu sáng trên mặt Phương Yểu An, mặt hơi bụ bẫm có chút thịt bạch bạch nộn nộn, nhìn vừa thanh tú lại ngây thơ, môi hơi chu lên, cánh mũi khép lại, lông mi theo hô hấp bất an run run, dáng vẻ vừa ngủ được không lâu.
Trong lòng hắn chưa từng phồng lên, như vật lên men đang nướng trướng phình lên trong nháy mắt đó, vừa phập phồng vừa nóng bỏng, sắp phá tan ngực hắn, vỡ toang mở ra.
Hắn nghĩ, người này cuối cùng cũng ngủ trên giường của hắn, biến thành chỗ dừng chân của riêng mình hắn.
Nhiệt độ điều hòa quá thấp, Phương Yểu An ngủ trong mộng thoáng run một chút, hắn đứng dậy nâng cao nhiệt độ, lại nắm chân cậu bỏ vào trong chăn. Bàn chân Phương Yểu An vừa trắng mềm vừa có thịt, như đá ngọc, trắng đến mức dường như có thể thấy rõ mạch máu dưới da, ngón chân màu hồng nhạt, như mười cánh hoa nho nhỏ.
Hắn bị ma quỷ ám ảnh, không nhịn được khom người xuống ở trên bàn chân cậu nhẹ nhàng ấn xuống mấy nụ hôn thành kính.
Chân kia thoáng từ trong tay hắn rút về, vội vàng giấu vào trong chăn, Phương Yểu An đã tỉnh, mắt nửa khép, xấu hổ cảnh cáo hắn, "Không cho phép nháo, em mệt chết đi được!" Cậu vén chăn lên, cố gắng mở mắt ra, "Mau qua đây ngủ."
"A." Hắn đáp một tiếng, từ từ bò lên giường, cánh tay Phương Yểu An đặt trên eo hắn, vùi vào trong ngực hắn, mùi thơm ngọt ngào trên người đánh thẳng vào lỗ mũi hắn, ngôn ngữ không rõ lẩm bẩm, "Ngủ, ngủ ngon."
Hắn ôm Phương Yểu An vào trong ngực, chóp mũi để trên tóc còn ướt của cậu, hài lòng, "Ngủ ngon."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất