Nam Mạnh Bà

Chương 11: Tơ Hồng

Trước Sau
Lúc Lý Thiến Thiến nói ra lời này, đã hạ quyết tâm ăn cả ngã về không rồi, cho nên cô không có do dự, nói tiếp: “Em biết hai chữ sinh tử cách nhau xa xôi chừng nào, em không phải là muốn làm khó mọi người, nhưng anh ấy uổng mạng cơ mà, anh ấy có thể đầu thai không?”

Diêm Vương nhíu mày, vừa định mở miệng, quay đầu thấy Nguyệt Bán Thất đăm chiêu nhìn mình, lời muốn nói bỗng dưng khựng lại, quẹo lưỡi như quẹo cua: “Hắn ta không phải là không đầu thai được. Thành Uổng Mạng là một tòa âm thành, những âm hồn không thể đầu thai đều ở đó hết, sống như ở trên dương gian, chờ đợi ngày luân hồi dài đăng đẳng, nếu bây giờ cho hắn đầu thai ngay thì lại không công bằng cho lắm.”

Nguyệt Lão đứng một bên, than với chả thở: “Hai đứa bây vốn là một mối lương duyên tốt, đáng tiếc. Ê Diêm Vương, chuyện đó á...”

Ánh mắt Diêm Vương âm trầm nhìn Nguyệt Lão như muốn nói ‘ông giỏi thì nói tiếp đi’, Nguyệt Lão bo cua, ngậm miệng.

Haizzz Diêm Vương quá nạnh nùng, dẫu cho muốn xin cũng xin không được.

Hèn chi đó giờ vẫn là chó độc thân. Hứ! Đáng đời lắm!

Diêm Vương: “Nếu cô chịu dùng phúc báo đời này của mình tới đổi, ta có thể suy xét lại.”

Lý Thiến Thiến gật đầu: “Em đồng ý.”

Hữu Thiên Nhân: “Không được. Anh ở âm tào địa phủ, chờ bao lâu cũng được. Chuyện lần này là anh liên lụy tới em, em không nên trả giá nhiều như vậy, không đáng. Còn nữa....là do chính bản thân anh vô dụng, không bảo vệ được em.”

Lý Thiến Thiến nói: “Anh cũng đã cố hết sức rồi mà, bây giờ anh đừng hỏi em làm vậy có đáng hay không. Em lớn lên mặt mũi bình thường, gia cảnh bần cùng lại còn không có bằng cấp. Từ bé cho tới bây giờ, chưa ai đối xử ôn nhu với em như anh. Bằng tốt nghiệp gì đó rất tốt, nhưng trước giờ em chưa bao giờ nghĩ ngợi nhiều. Sau này gặp anh, từng giây từng phút em đều cảm thấy thật hạnh phúc.”

Lý Thiến Thiến nâng tay vuốt ve mặt Hữu Thiên Nhân dù cho không chạm được anh, nhưng cô vẫn cố chấp: “Nếu lúc anh còn sống, gặp anh thì tốt biết mấy.”

Hữu Thiên Nhân cuối đầu.

“Nhưng không sao cả, anh đầu thai sớm một chút, chúng ta còn có cơ hội gặp nhau mà.” Lý Thiến Thiến cười hì hì nói: “Lỡ mốt mà em có đá anh đi kiếm thằng khác, thì lúc đó anh cũng đã đi đến cầu Nại Hà, còn em thì còn sống nhăn răng. Ừm ừm mấy câu này cũng đúng á.”

Mặt Hữu Thiên Nhân càng thêm âm u.

“Chỉ có một chút phúc báo mà thôi, ngay cả làm minh hôn cho dù tổn dương thọ em cũng không để ý, thì sao mà để ý mấy cái này.” Lý Thiến Thiến thì thào nhắc: “Nhưng mà tiếc rằng, lễ kết hôn của tụi mình còn chưa kịp hoàn thành nữa.” Nói tới đây, mắt cô sáng lên, nhìn về phía Nguyệt Lão.

“Con với anh ấy có tơ hồng buộc chặt một chỗ có sao không?” Lý Thiến Thiến hỏi: “Kiếp sau hai chúng con có còn gặp được nhau không?”

Nguyệt Lão lúng túng nói: “Cái này thì lão không biết. Tình duyên mấy đời mấy kiếp là do các ngươi tranh thủ, níu kéo lại nhau, chứ không phải ta muốn buộc là buộc đâu.”

Hai mắt Lý Thiến Thiến ảm đạm, cô gật gật đầu: “Vậy tụi mình cố gắng tranh thủ chút thời gian ít ỏi này đi, nếu kiếp sau hai ta gặp nhau thì tốt rồi.”

Hữu Thiên Nhân không nói gì, anh biết chuyện này xảy ra rất thấp.

Nguyệt Lão vuốt vuốt ra, trộm nhìn Lý Thiến Thiến, lại đá lông nheo liếc nhìn Hữu Thiên Nhân, buồn buồn trong lòng. Mấy đời sau có nên lương duyên được hay không ông không biết, nhưng mà ông biết hai đứa này không phải bỏ lỡ nhau một lần đâu.

Kiếp trước của Lý Thiến Thiến là do sai lầm của Nguyệt Lão, cho nên ông mới gấp ráp tìm đối tượng cho cô chính là kiếp trước của Hữu Thiên Nhân. Nhưng mà ngờ đâu, Lý Thiến Thiến đâm đầu tự tử, cho nên tơ hồng của cô và Hữu Thiên Nhân bị đứt đoạn, sau đó thì chàng trai ấy một đời đơn côi.

Mà hiện tại bây giờ, Hữu Thiên Nhân là đứa chết trước, mà Lý Thiến Thiến....

Chẳng lẽ là báo ứng?

Nguyệt Lão rụt cổ, cự tuyệt nhận cái mũ này.

Lý Thiến Thiến: “Em muốn làm xong toàn bộ nghi thức cưới được không?”

Hữu Thiên Nhân nhìn Diêm Vương.

Diêm Vương: “Tùy hai đứa bây.”

Yêu cầu không phải mấy cái nghi thức tào lao của tên đạo sĩ kia, thì hai đứa muốn làm gì thì làm.

Quăng tên đạo sĩ thúi kia, ném thằng ôn nhát gan Hữu Thiên Lễ đi, thanh lý dọn dẹp phòng khách lại gọn gàng. Nguyệt Lão vung tay một cái, phòng khách lạnh lẽo âm u lập tức bùm chíu thành một hỷ đường đỏ rực.

Quần áo của Lý Thiến Thiến và Hữu Thiên Nhân cũng bị thay đổi, trường bào đỏ tươi khoác trên vai, mũ phượng khăn voan đỏ thắm, hai người khoác lên mình cổ phục sánh đôi cùng nhau, nhìn ưng mắt lắm. Trong tay hai người họ còn có một quả cầu hoa đỏ thẳm.



Lý Thiến Thiến bật cười: “Hồi trước em cũng từng mơ sẽ được khoác lên mình cổ phục mà bước lên xe hoa.” Không ngờ bây giờ giấc mơ đó thành hiện thực rồi.

Được Diêm Vương và Mạnh Bà làm khách mời, có Nguyệt Lão làm MC đám cưới, hôn lễ đặc biệt như vầy, không phải ai nói muốn là muốn được.

Đầu Lý Thiến Thiến đội khăn voan đỏ thẳm, nhìn thấy chân chú rể bay qua bay lại, thời thời khắc khắc nhắc nhở cô, người đứng đối diện mình không phải là người.

Nhưng mà cô không có sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy ấm áp trong lòng nữa kìa.

Nhất bái thiên địa, có hai vị thần minh âm ty tề các làm chứng. Nhị bái cao đường, cha mẹ không có, hướng chân trời xa kia mà bái lạy ông bà tổ tiên. Phu thê giao bái, từ nay về sau đồng vợ đồng chồng dìu dắt nhau đi hết quãng đời còn lại...

Nhưng mà đáng tiếc, quãng đời còn lại của hai người họ, chỉ còn lại mấy phút đồng hồ mà thôi.

Nguyệt Lão nhìn mà xót, một bên lau nước mắt nước mũi tè le, một bên lén lén mà trừng Diêm Vương vài cái.

Một gậy đánh cho đôi uyên ương lìa xa nhau, cũng chỉ có Diêm Vương ý chí sắc lạnh mới làm được.

À quên, trên Thiên Đình còn có một Tây Vương Mẫu y chang vậy nữa!

Diêm Vương: “Khóc cũng vô vụng mà thôi, duyên phận kiếp này của hai đứa nó đã đứt rồi.”

Nguyệt Lão: “Ai nói dị, còn tơ hồng chứ bộ, hic.”

Diêm Vương: “Bây giờ tơ hồng của ông chỉ ràng buộc hai đứa nó thôi.”

Hữu Thiên Nhân đã mất, Lý Thiến Thiến còn ràng buộc với một quỷ hồn, thì giống như ngày xưa người ta bắt góa phụ thủ tiết mà thôi. Không ý nghĩa gì cả.

Nguyệt Lão nhìn đôi tình lữ đáng thương, cảm thán một tiếng, tay chạm lên chân bọn họ, tơ hồng đỏ thẫm kia cứ ngỡ dường như sẽ mãi đan giao hai con người giờ đây đã mất.

“Cắt đứt.” Nguyệt Lão nói.

Lý Thiến Thiến mím môi, ngăn cho chính mình không được khóc, gật đầu tạ lỗi với Nguyệt Lão: “Xin lỗi, là con gây ra phiền phức cho ngài rồi.”

Nguyệt Lão xua tay: “Căn nguyên mọi chuyện là do bản thân lão, lão cầu mong cho hai đứa con kiếp sau....có được kết quả tốt hơn, khổ hai đứa rồi.”

Lý Thiến Thiến: “Vâng.”

Diêm Vương: “Được rồi, đi thôi.”

Hữu Thiên Nhân lưu luyến nhìn thoáng qua Lý Thiến Thiến, sau đó lê bước đi theo phía sau Chung Quỳ dần dần biến mất.

Nguyệt Bán Thất nhìn Lý Thiến Thiến đang kiềm nén nức nở, nói: “Cô giúp anh ta không cần phải ở thành Uổng Mạng chờ, anh ta rất nhanh sẽ được đầu thai. Bảy ngày sau ta có thể đưa hắn tới Vọng Hương đài cáo biệt cô lần cuối.”

Lý Thiến Thiến ngẩn đầu: “Em sẽ đến.”

“Xong chuyện rồi, ông đi đi.” Ánh mắt Diêm Vương ghét bỏ nhìn Nguyệt Lão.

Nguyệt Lão tức giận giơ thẳng chân: “Nắm râu kéo ta từ hơn ba mươi tầng trời xuống tới đây, ta đi theo ngươi chạy vòng vòng. Bây giờ ngay cả một chén trà cũng không có, đuổi lão già này về trời rồi! Dòng thứ keo kiệt bủn xỉn.”

Diêm Vương: “Ông muốn uống canh Mạnh Bà hử?”

Nguyệt Lão sờ sờ chùm râu, bay cái vèo mất tiu.

Hồi đó, hai Mạnh Bà tiền nhiệm nấu canh lão còn có thể miễn cưỡng uống được một tí. Nhưng mà bây giờ, vị trước mắt nấu canh, uống coi chừng đầu óc lên mây, đứng giữa thiên đình mà nhảy hiphop luôn á.

“Không phải là ta chê ngươi đâu, mà đã ba ngàn năm trôi qua, nấu quá dở luôn á.” Nguyệt Lão nhỏ giọng lầm bầm.

Diêm Vương nghe lão lẩm lập tức xoay người qua, hên cho Nguyệt Lão là ổng chạy nhanh, cho nên Diêm Vương nắm râu ổng không kịp.

Diêm Vương:......Ba ngàn năm qua rồi mà vẫn thèm ăn đập.

Chuyện kế tiếp chính là mang Hữu Thiên Nhân đi đến âm tào địa hủ, tốc độ so với hồi xưa còn nhanh hơn. Không giống như mấy âm hồn khác, phải điều tra cuộc đời, chỉnh sửa lại tội ác, thưởng phạt phân mình gì gì đó.



Dẫu cho có là trần gian hay âm phủ, được tay to mặt bự chiếu cố thì luôn được ưu tiên một chút mà, chỉ trong vòng ba ngày, phía bên Diêm Vương đã có kết quả rồi.

Hữu Thiên Nhân lúc còn sống chưa từng làm ác, trời sanh tính tình lương thiện, thường giúp đỡ người khác, cho dù chuyện nhỏ bé cũng được ghi lại ở trong sổ Sinh Tử, nên thưởng.

Mặt khác, có phúc báo của Lý Thiến Thiến bảo hộ nên không cần phải ở thành Uổng Mạng chờ đợi, phán quan khoan dung đối đãi, kiếp sau đầu thai làm người, gia đình giàu sang phú quý, an bình sum túc, có được một cuộc đời viên mãn.

Sau đó, quỷ sai mang anh ta tới bên cầu Nại Hà, chờ cho anh ấy lên Vọng Hương Đài nhìn lại, đêm đến đi tới Mạnh Bà Trang tiến vào luân hồi.

Đến ngày thứ bảy, cuối cùng Lý Thiến Thiến cũng đến, lúc Nguyệt Bán Thất dẫn Hữu Thiên Nhân đến, trên mặt Lý Thiến Thiến đều là kích động và nhung nhớ. Một người một quỷ uống nước trò chuyện một hồi, Nguyệt Bán Thất với hội âm hồn chị em bạn dì ngồi chờ rất xa, không làm phiền.

Thời gian rất lâu, thời gian gặp gỡ là một ngày, nhưng mà đối với hai đứa kia thì bao nhiêu cũng không đủ. Cho đến khi quỷ sai tới thông báo cho Nguyệt Bán Thất biết thời gian đã đến, Hữu Thiên Nhân nên đi rồi, Nguyệt Bán Thất mới đi tới tách hai đứa nó ra.

“Đây không phải là kết thúc.” Nguyệt Bán Thất: “Có duyên hai người các người sẽ gặp lại nhau.”

Lý Thiến Thiến cười nói: “Hy vọng là vậy.”

Nhìn Hữu Thiên Nhân được dẫn đến bên cầu Nại Hà, Nguyệt Bán Thất hỏi Lý Thiến Thiến: “Sau đó, cô đã làm gì vậy?”

Lý Thiến Thiến: “Em cãi nhau với ba mẹ một trận ầm ĩ.”

Nguyệt Bán Thất nhìn cô ta.

Lý Thiến Thiến: “Tuy chưa đến nỗi đoạn tuyệt quan hệ, nhưng kì thực không khác là bao. Mười vạn tiền bị anh em lấy, em sẽ đem trả lại. Tiền do chính bản thân mình kiếm ra mới là tốt nhất. Em không muốn xen vào chuyện của anh em nữa, chuyện của anh ta thì tự anh ta chịu trách nhiệm.”

Nguyệt Bán Thất: “Cô nghĩ được như vậy là tốt rồi.”

Lý Thiến Thiến: “Vâng ạ. Sau đó em định tìm một luật sư kiện lên tòa án. Nếu anh trai Hữu Thiên Nhân cố ý lừa đảo để giết anh ấy, em tin chắc chắn sẽ tìm được chứng cứ. Âm phủ có luật của âm phủ, nhân gian cũng có luật của nó. Nợ bao nhiêu đòi bấy nhiêu.”

Nguyệt Bán Thất: “Sau đó thì sao?”

Lý Thiến Thiến: “Sau đó, có lẽ em sẽ ở như vầy đợi anh ấy. Coi như là đợi kiếp sau của anh ấy.”

Nguyệt Bán Thất: “Chưa chắc gì kiếp sau hai đứa ở cùng nhau được, cô sống như vậy uổng cho năm dài tháng rộng.”

Lý Thiến Thiến: “Chờ anh ấy không uổng đâu mà, em nói thiệt đó. Kiếp sau không ở cùng nhau, thì đợi kiếp sau, kiếp sau nữa, chắc chắn chúng em sẽ gặp lại nhau." Ngài biết không, thời khắc mà em nằm mộng gặp được anh ấy, em có cảm giác như rốt cuộc ‘em cũng chờ được anh’, giống như kiếp trước em cùng anh ấy ở cùng một chỗ.”

Trên mặt Lý Thiến Thiến không có vẻ gì là lo lắng, vừa cười vừa lê đôi chân bước từng bước mà đi rồi, không chờ Nguyệt Bán Thất đưa Hữu Thiên Nhân lên cầu Nại Hà. Cô chỉ đang cố gắng kiên cường, có một số việc cô chẳng thể nào mà dám đối mặt.

Nguyệt Bán Thất vén màn đi đến cầu Nại Hà, Hữu Thiên Nhân đang đứng đó chờ. Thời gian đã tới rồi, Nguyệt Bán Thất cầm một cái bát, múc đầy canh, đưa đến trước mặt Hữu Thiên Nhân.

Hữu Thiên Nhân nhìn thấy nước canh trong suốt, hỏi một câu: “Có thể không uống được không?”

Nguyệt Bán Thất: “Cái giá của việc không muốn uống rất cao.”

Hữu Thiên Nhân: “Tôi biết, quỷ sai đã nói cho tôi nghe rồi, tôi không nghĩ sẽ uống canh đâu, nếu ở sông Vong Xuyên chìm nổi nghìn năm, nghìn năm sau, tôi đi tìm em ấy tiếp tục tiền duyên.”

Nguyệt Bán Thất: “Sau này ngươi và cô ta sẽ ở cùng nhau, hà cớ gì phải làm như vậy?”

Hữu Thiên Nhân: “Uống chén canh này, tất cả kí ức của tôi sẽ mất hết, tôi cùng cô ấy kiếp sau có thể cùng nhau, dẫu là gặp nhưng lại không nhớ được nhau, chỉ là một hồi mộng thoáng chốc là qua mà thôi. Một nghìn năm đổi lấy một đời viên mãn, tôi rất bằng lòng. Em ấy cược phúc báo của mình, tôi gửi em ấy một lời hứa hẹn nghìn năm chẳng phai.”

Nói xong, buông bát, nhìn Nguyệt Bán Thất mỉm cười, xoay người từ trên cầu Nại Hà nhảy xuống, đắm thân mình vào giữa sông cuồn cuộn nước chảy, bát canh lăn vài vòng rồi dừng lại.

Nguyệt Bán Thất không có cản anh ta, trầm mặc mà nhìn cái bát kia, một lúc lâu sau mới xoay người đi vào Vọng Hương đài.

“Ta nghỉ ngơi một chút, đừng cho ai đến làm phiền ta.”

Mấy tiểu quỷ phía sau gật đầu lia lịa.

Tâm trạng của Mạnh gia như đang nổi bão, ai mà dám chọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau