Chương 2: Tơ Hồng
Edit: Thái Thanh
Ở cuối con phố sầm uất có một quán trà cổ xưa.
Đây là một khu nhà cũ rất lâu đời bằng chứng là những vết rêu và những dấu tích trãi dài qua nhiều năm tháng.
Không ai biết quán trà này đã có bao lâu và cũng không ai biết được chủ nhân của quán trà này là ai. Dù cho thời thế đổi thay, thời đại có thay đổi thì quán trà vẫn sừng sững mà trú ngụ tại nơi đó.
Mọi người ai cũng đều biết có một quán trà cuối phố, nhưng ai cũng không muốn bước chân vào, có người thậm chí muốn tránh xa nơi này. Bước vào quán trà này một là người ở Âm Phủ hoặc là người cùng Âm Phủ có chút quan hệ.
Bên ngoài quán trà là nhân gian rộng lớn, bước vào cửa quán đó chính là địa ngục âm u.
Quán trà này tại Âm Phủ được gọi là Mạnh Bà Trang.
Nơi này chính là nơi giao thoa giữa hai thế giới nhân gian và âm phủ.
Âm hồn đi vào Mạnh Bà Trang uống canh Mạnh Bà quên đi chuyện kiếp này, đến bên cầu Nại Hà tiến vào luân hồi.
Chỉ là hiện tại người toại trấn tại Mạnh Bà Trang không phải là nữ tử mà lại là một nam nhân.
Lúc này, đằng sau Mạnh Bà Trang, bên cầu Nại Hà.
"Hôm nay đã có bao nhiêu vong hồn đã đi qua đây rồi?" Nguyệt Bán Thất hỏi.
"Mạnh Bà đại nhân, hôm nay đã có 8085 vong hồn đi qua cầu Nại Hà, trong đó có 32 người kháng cự không muốn uống canh Mạnh Bà." Một tiểu quỷ xốc màng tiến vào trả lời.
Nguyệt Bán Thất:" Kêu ta Mạnh gia. Lý do?"
Tiểu quỷ nói:" Có người đòi muốn được nhớ đến kiếp trước. Có người bảo rằng có người yêu đang chờ đợi mình. Có người quậy lên quậy xuống đòi sống lại. Cũng có người nói mình chết oan, tưởng rằng xuyên qua."
Nguyệt Bán Thất ngẩn đầu:" Xuyên qua? Đòi xuyên qua đâu?"
Tiểu quỷ rụt đầu, e dè mà đáp:" Này, này, này....con cũng không biết đâu." Hắn ở chỗ này làm quỷ sai đã hơn hai trăm năm, hiện tại những vong hồn hiện đại này nói cái giống gì, có một số chuyện hắn cũng không có hiểu nổi luôn á.
Nguyệt Bán Thất lại cuối đầu:" Xuyên qua uống canh, đòi sống lại uống canh, muốn nhớ đến kiếp trước cũng uống canh, không muốn uống cũng phải uống hết. Đứa nào quậy lên quậy xuống chống cự không muốn uống đều quăng xuống cầu. Cầu Nại Hà không thiếu cô hồn dã quỷ. Quăng bọn chúng xuống dưới coi có chịu ngoan ngoãn không."
"Nhưng bọn họ có tên trên sổ Sinh Tử....."
"Vậy thì giữ lại."Nguyệt Bán Thất thở dài:" Có rất nhiều người muốn đầu thai chuyễn kiếp, không có ít đâu."
Tiểu quỷ không lên tiếng, lui ra ngoài.
Nguyệt Bán Thất cầm quyển sổ sinh tử che nó lên mặt, dựa vào ghế.
Bây giờ hắn hoàn toàn hiểu được vì sao khi Mạnh Bà tiền nhiệm nhìn thấy người kế vị là hắn thì cảm động nước mắt nước mũi giàn giụa rồi.
Thời điểm gặp hắn nàng luôn lẩm bẩm nhắc mãi một câu duy nhất:" Hai ngàn năm, hai ngàn năm...”
Rốt cuộc được về hưu!!!!!!!!!!!
Ngày Mạnh Bà từ chức đó là ngày rằm tháng bảy. Vị Mạnh Bà tiền nhiệm hơn hai ngàn năm này vừa tung tăng bay nhảy vừa ngâm nga hát vang rời khỏi Mạnh Bà Trang.
Trong nháy mắt Nguyệt Bán Thất nghĩ nàng điên rồi!
Mà hiện giời Nguyệt Bán Thất thật sự cảm thấy mình điên rồi!!!!!!
Thẩm phán người chết tại Âm phủ thì có vài Thẩm phán quan. Diêm Vương phụ trách quản lí cả địa ngục. Ngay cả như vậy thì các âm quan tại địa ngục cũng bận túi bụi.Mà cầu Nại Hà chỉ có một.
Mạnh Bà cũng chỉ có một!!!!!
Các âm quan bận túi bụi thì Mạnh Bà chỉ càng bận túi bụi hơn!!!!!!
Càng ngày càng nhiều âm hồn đi đầu thai. Lúc mới kế vị chỉ có mình Mạnh Bà tự nấu canh tự phân phát. Sau có một tiểu quỷ phụ giúp Mạnh Bà phát canh. Và sau đó nữa một đội ngũ tiểu quỷ cũng không đủ luôn á. Bây giời cần đến ít nhất sáu đội ngũ quỷ sai phụ giúp Mạnh Bà phát canh.
Trên cầu Nại Hà đội ngũ vong hồn tiến vào luân hồi rất rất rất là đông. Mạnh Bà thì phụ trách nấu canh, các đội ngũ tiểu quỷ thì phụ trách phát canh. Nhưng mà á thật ra cũng có rất nhiều chuyện làm cho Mạnh Bà cảm thấy rất phiền ơi là phiền.
Thời điểm các vong hồn đang vội vã đầu thai luôn có rất nhiều vong hồn không chịu phối hợp la lối khóc lóc cầu xin bán thảm, không muốn uống canh hoặc là cầu xin những đãi ngộ khá.
Tía nó chết rồi mà còn đòi cò kè mặt cả?
Những vong hồn vô cớ gây rối đó tự nhiên có một chén canh rót thẳng vào miệng, ném một phát bay thẳng vào luân hồi.
"Mạnh Bà đại nhân."
"Kêu Mạnh gia." Nguyệt Bán Thất nói.
"Hôm nay có một quỷ hồn đã ở Vong Xuyên Hà chìm nổi ngàn năm. Đã đến lúc phải vào luân hồi,...Giờ nên làm gì đây đại nhân?"
Nguyệt Bán Thất:" Ở Vong Xuyên Hà chìm nổi ngàn năm?"
Tiểu quỷ:" Vâng."
"Kêu hắn vào đây gặp ta."
Tiểu quỷ gật đầu đi ra ngoài. Một lát sau có một nam nhân áo lam đi vào. Bước vào cửa liền chấp tay bái kiến Mạnh Bà. Chờ hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy thân ảnh Nguyệt Bán Thất hơi sững sờ, sau đó lại ngó ngó xung quanh.
"Đừng có ngó từa lưa, ta chính là Mạnh Bà." Dừng một chút Nguyệt Bán Thất nói tiếp:" Đương nhiệm."
Ánh mắt nam tử có chút mê mang, cuối cùng cũng gật đầu nói:" Bái kiến Mạnh Bà đại nhân."
"Kêu Mạnh gia." Nguyệt Bán Thất nói tiếp:" Ngươi sinh năm bao nhiêu?"
"Đã qua ngàn năm, tiểu sinh không nhớ rõ."
"Vậy năm nào ngươi đến đây đầu thai?"
"Ngày tiểu sinh đi đầu thai chính là ngày ta đi vào Vong Xuyên Hà. Hôm nay vừa vặn tròn một ngàn năm."
"Một ngàn năm.." Nguyệt Bán Thất nhìn sổ Sinh Tử nửa ngày trời. Sổ Sinh Tử ngàn năm trước không có dày như ngày hôm nay, nhưng nhân số thì lại rất nhiều. Chữ thì lại rất bất đồng với sổ sinh tử hiện tại. Tìm rất lâu mới được một cái tên.
"Khổng Vực tự Triều Tông." Nguyệt Bán Thất nói:" Sinh ra tại Trịnh Châu, hai mươi mốt tuổi bệnh chết, là một người lương thiện. Phán Quan phán ngươi kiếp sau thân mang điềm lành mà đầu thai vào một gia đình phú quý. Kỳ quái, vậy thì ngươi vì sao lại rơi vào Vong Xuyên Hà, nghìn năm không nhập vào luân hồi? Vào Vong Xuyên Hà bao nhiêu điềm lành của ngươi đều bị nước Vong Xuyên cuốn trôi đi hết. Ngươi lần này tiến nhập luân hồi, là phúc hay là họa đều phải xem vận khí của ngươi."
Khổng Vực:" Này là ta tự nguyện. Khi đó Mạnh Bà nói với ta. Nếu muốn gặp nàng ở kiếp sau mà không muốn uống canh Mạnh Bà, thì phải ở sông Vong Xuyên chờ đợi nghìn năm. Nghìn năm sau nếu tâm này bất diệc, còn nhớ rõ chuyện xưa. Thì có thể đầu thai đi vào luân hồi, quay lại nhân gian kiếm tìm nàng."
Nguyệt Bán Thất:" Thật ra.....đúng là có quy định này."
Canh Mạnh Bà uống vào quên tình, quên đi mọi chấp niệm ái, hận, tình, thù. Nhưng nếu có người cố tình không muốn quên đi hết thẩy. Thì Mạnh Bà tự nhiên cũng buông tha cho họ một lần. Đổi lại họ phải ở trong lòng sông Vong Xuyên chịu đựng ngàn năm tra tấn. Không chỉ như thế, từ sông Vong Xuyên có thể nhìn thấy cầu Nại Hà nhưng từ cầu Nại Hà chẳng bao giời nhìn thấy được giữa lòng sông Vong Xuyên. Người tình nguyện rơi vào đây chỉ có thể một lần rồi lại một lần nhìn ái nhân của mình tiến đến cầu Nại Hà, rồi lại một lần uống chén Mạnh Bà Thang.
Người rơi vào Vong Xuyên Hà nhiều vô kể. Người tự nguyện tiến vào lòng sông Vong Xuyên cũng nhiều không phải ít. Nhưng người thật sự kiên trì thì lại rất hiếm, lúc đi ra khỏi lòng song lòng chỉ mong một chén canh Mạnh Bà quên đi hết thẩy đi vào luân hồi.
Những người nghìn năm chờ đợi ai cũng đều sớm hiểu thấu. Dù cho chính mình có mang nặng kí ức đi tìm họ nhưng họ cái gì cũng đều quên, chỉ còn lại đau đớn tận tâm can là mãi trường tồn.
Ngàn năm tâm chẳng thay đổi, chỉ nhớ nhung duy nhất về một người, ngu xuẩn.
Nguyệt Bán Thất vừa mới đương nhiệm liền gặp một chuyện như thế.
Nên nói là ngu ngốc hay là đáng thương đây.
"Nếu như thế ngươi liền đi đi." Nguyệt Bán Thất nói.
"Khi ta đi đầu thai rồi, có thể cho kiếp sau ta được gần nàng ấy thêm một chút không?"
Nguyệt Bán Thất:"Có thể."
Đối với một người si tình, Nguyệt Bán Thất phá lệ khoan dung cho hắn một chút.
Bởi vì một người ngốc như hắn là quá hiếm.
Dù là quy định nhưng cũng phải có đôi lúc khoan dung, ngàn năm qua vẫn như thế.
Thư sinh kia còn nhớ rõ nơi vị ái nhân của mình sinh ra. Nguyệt Bán Thất liền đích thân đưa hắn đi. Nhìn vong hồn đã ở lòng sông Vong Xuyên hàng nghìn năm, nay đã biến mất bên phía bên kia cầu, trong lòng Nguyệt Bán Thất cũng có chút không rõ là cái cảm xúc gì.
Ngay từ đầu thư sinh kia không có uống canh Mạnh Bà. Nhưng trí nhớ hắn đều sạch sẽ, sổ sinh tử cũng không có cách nào ghi ra.
"Quỷ Tam" Nguyệt Bán Thất gọi tên tiểu quỷ ngồi gần đó.
Tiểu quỷ lên tiếng, xốc màng lên hỏi:" Mạnh, Mạnh gia đại nhân, có chuyện gì dặn dò ạ.”
"Ta đi đến quán trà. Có chuyện gì qua bên kia kêu ta."
Tiểu quỷ gật đầu đáp ứng.
Nguyệt Bán Thất so với Mạnh Bà tiền nhiệm không giống nhau. Mạnh Bà tiền nhiệm chỉ thích ngồi bên cầu Nại Hà. Còn Nguyệt Bán Thất lại thích đi đến bên quán trà phía bên kia của nhân gian xem người đến, kẻ đi.
Nguyệt Bán Thất cũng không biết vì cái gì mình lại làm như vậy. Có lẽ hắn muốn từ nơi này đây nhớ đến những kí ức đã lãng quên của hắn lúc còn sống.
Con phố này thực phồn hoa. Người qua kẻ lại rất nhộn nhịp. Nguyệt Bán Thất nhìn quần áo mà đoán ra thân phận của họ. Cũng ngẫu nhiên nghe những khách nhân của mấy cái hàng quán xung quanh chửi lộn với nhau.
Hôm nay hắn ở bên cầu Nại Hà nghe đủ các loại oán than, khóc lóc của những vong hồn bên cầu. Đương nhiên nhìn cảnh người qua qua lại lại náo nhiệt này vẫn tốt hơn.
Sau đó Nguyệt Bán Thất nhìn thấy một cô gái ngẩn ngơ đứng bên ngoài quán trà. Khi nàng ngẩn đầu lên nhìn thấy tên của quán là Vọng Hương Đài. Cô ấy phụt cười một tiếng, sau đó bước vào quán.
Đây là một cô gái rất trẻ, ước chừng hai mươi. Cô ăn mặc đơn giản nhưng lại thời thượng đi vào quán trà trang trí cổ xưa có chút không hợp nhau."Có ai không?" Cô gái ngọt ngào nở nụ cười, nhìn xung quanh đánh giá:" Đây...Đây là một cái quán trà sao?."
Có thể vào được quán trà nếu không phải là người của Âm Phủ thì chính là người cùng Âm Phủ có liên hệ.
Nguyệt Bán Thất nhìn chăm chú cô gái đó, nàng ta chính là một người sống sờ sờ.
Nguyệt Bán Thất từ trên lầu đi xuống:"Uống trà hả?"
"Trẻ quá!" Cô gái nhìn thấy Nguyệt Bán Thất từ trên lầu đi xuống hơi kinh hỉ, cười hì hì hỏi:"Anh đẹp trai, anh kết hôn chưa?"
Nguyệt Bán Thất lắc đầu.
"Suy xét một chút với em không?" Cô gái chỉ chỉ vào mình nói.
Nguyệt Bán Thất lại lắc đầu.
Cô gái nhún vai, bi thương nói:" Không có ai quan tâm đến tui hết......."
Câu kế tiếp Nguyệt Bán Thất nghe không rõ.
Không lâu sau cô gái vực dậy tinh thần, cười ha ha hỏi:" Ở đây có những loại trà nào?"
"Canh Mạnh Bà."
Cô gái hơi ngẩn ra, sau đó lớn tiếng cười nói:" Ha ha ha ha..... Canh Mạnh Bà, anh trai quán trà của anh thật có ý tứ, quán tên là Vọng Hương Đài, đừng nói loại trà bán ra thực sự là canh Mạnh Bà, vậy thì phía sau quán chính là cầu Nại Hà á nha!!"
Nguyệt Bán Thất gật gật đầu.
"Thật là buồn cười." Dừng lại một chút, cô gái nói:"Vậy lấy cho em một ấm trà, loại nào cũng được cả."
Nguyệt Bán Thất:" Chỗ này chỉ có canh Mạnh Bà thôi."
Ý cười trên mặt cô gái dần phai nhạt:" Anh trai, anh thật lạnh lung quá đi hà. Nơi này không phải là quán trà hả? Em uống cái gì cũng được, thật ra em chỉ muốn vào nghỉ ngơi một chút."
"Vậy nước lã đi."
Nữ hài chống hai tay lên má, nhìn Bán Nguyệt cười nói:" Nước lã thì nước lã. Nhưng mà em sẽ không trả tiền đâu!"
Nguyệt Bán Thất mỉm cười.
Chờ tiểu quỷ bưng nước lã lên, cô gái muốn cười nhưng lại chẳng cười nổi nữa.
Tiểu quỷ kia vận một bộ đồ màu trắng nửa trong suốt, khuôn mặt trắng bệch, một đầu tóc dài, những mạch máu trên cổ như hiện rõ lên và đáng sợ hơn là chân của nó không hề chạm đất. Nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không phải con người.
Cô gái lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ví như từ lúc nàng tiến vào trà quán rõ ràng không có điều hòa nhưng không khí lại lạnh một cách đáng sợ. Cánh cửa của trà quán mở rộng nhưng lại chẳng thể nào nghe được những tiến cười nói của những người ngoài phố. Và kể từ lúc nàng đến đây, chẳng có ai ngó ngàng hay tò mò nhìn vào đây cả!!!!!
Rõ ràng là một con phố nhộn nhịp, nếu có một quán trà theo phong cách cổ xưa như vầy thì thường phải nổi trội và đông khách mới đúng.
Quán trà này nếu nói đúng ra thì cũng không phải của nhân gian hay là của Âm Phủ. Mà nơi này chính là nơi giao nhau của hai giới Âm Dương. Là nơi duy nhất để cho những quỷ hồn ở Âm Phủ có thể nhìn thấy con người ở nhân gian.
Là nơi để cho quỷ hồn nhìn thấy nơi quê nhà của chính mình cùng với những người mình thương yêu. Thế nên chỗ này mới gọi là Vọng Hương Đài.
Ở cuối con phố sầm uất có một quán trà cổ xưa.
Đây là một khu nhà cũ rất lâu đời bằng chứng là những vết rêu và những dấu tích trãi dài qua nhiều năm tháng.
Không ai biết quán trà này đã có bao lâu và cũng không ai biết được chủ nhân của quán trà này là ai. Dù cho thời thế đổi thay, thời đại có thay đổi thì quán trà vẫn sừng sững mà trú ngụ tại nơi đó.
Mọi người ai cũng đều biết có một quán trà cuối phố, nhưng ai cũng không muốn bước chân vào, có người thậm chí muốn tránh xa nơi này. Bước vào quán trà này một là người ở Âm Phủ hoặc là người cùng Âm Phủ có chút quan hệ.
Bên ngoài quán trà là nhân gian rộng lớn, bước vào cửa quán đó chính là địa ngục âm u.
Quán trà này tại Âm Phủ được gọi là Mạnh Bà Trang.
Nơi này chính là nơi giao thoa giữa hai thế giới nhân gian và âm phủ.
Âm hồn đi vào Mạnh Bà Trang uống canh Mạnh Bà quên đi chuyện kiếp này, đến bên cầu Nại Hà tiến vào luân hồi.
Chỉ là hiện tại người toại trấn tại Mạnh Bà Trang không phải là nữ tử mà lại là một nam nhân.
Lúc này, đằng sau Mạnh Bà Trang, bên cầu Nại Hà.
"Hôm nay đã có bao nhiêu vong hồn đã đi qua đây rồi?" Nguyệt Bán Thất hỏi.
"Mạnh Bà đại nhân, hôm nay đã có 8085 vong hồn đi qua cầu Nại Hà, trong đó có 32 người kháng cự không muốn uống canh Mạnh Bà." Một tiểu quỷ xốc màng tiến vào trả lời.
Nguyệt Bán Thất:" Kêu ta Mạnh gia. Lý do?"
Tiểu quỷ nói:" Có người đòi muốn được nhớ đến kiếp trước. Có người bảo rằng có người yêu đang chờ đợi mình. Có người quậy lên quậy xuống đòi sống lại. Cũng có người nói mình chết oan, tưởng rằng xuyên qua."
Nguyệt Bán Thất ngẩn đầu:" Xuyên qua? Đòi xuyên qua đâu?"
Tiểu quỷ rụt đầu, e dè mà đáp:" Này, này, này....con cũng không biết đâu." Hắn ở chỗ này làm quỷ sai đã hơn hai trăm năm, hiện tại những vong hồn hiện đại này nói cái giống gì, có một số chuyện hắn cũng không có hiểu nổi luôn á.
Nguyệt Bán Thất lại cuối đầu:" Xuyên qua uống canh, đòi sống lại uống canh, muốn nhớ đến kiếp trước cũng uống canh, không muốn uống cũng phải uống hết. Đứa nào quậy lên quậy xuống chống cự không muốn uống đều quăng xuống cầu. Cầu Nại Hà không thiếu cô hồn dã quỷ. Quăng bọn chúng xuống dưới coi có chịu ngoan ngoãn không."
"Nhưng bọn họ có tên trên sổ Sinh Tử....."
"Vậy thì giữ lại."Nguyệt Bán Thất thở dài:" Có rất nhiều người muốn đầu thai chuyễn kiếp, không có ít đâu."
Tiểu quỷ không lên tiếng, lui ra ngoài.
Nguyệt Bán Thất cầm quyển sổ sinh tử che nó lên mặt, dựa vào ghế.
Bây giờ hắn hoàn toàn hiểu được vì sao khi Mạnh Bà tiền nhiệm nhìn thấy người kế vị là hắn thì cảm động nước mắt nước mũi giàn giụa rồi.
Thời điểm gặp hắn nàng luôn lẩm bẩm nhắc mãi một câu duy nhất:" Hai ngàn năm, hai ngàn năm...”
Rốt cuộc được về hưu!!!!!!!!!!!
Ngày Mạnh Bà từ chức đó là ngày rằm tháng bảy. Vị Mạnh Bà tiền nhiệm hơn hai ngàn năm này vừa tung tăng bay nhảy vừa ngâm nga hát vang rời khỏi Mạnh Bà Trang.
Trong nháy mắt Nguyệt Bán Thất nghĩ nàng điên rồi!
Mà hiện giời Nguyệt Bán Thất thật sự cảm thấy mình điên rồi!!!!!!
Thẩm phán người chết tại Âm phủ thì có vài Thẩm phán quan. Diêm Vương phụ trách quản lí cả địa ngục. Ngay cả như vậy thì các âm quan tại địa ngục cũng bận túi bụi.Mà cầu Nại Hà chỉ có một.
Mạnh Bà cũng chỉ có một!!!!!
Các âm quan bận túi bụi thì Mạnh Bà chỉ càng bận túi bụi hơn!!!!!!
Càng ngày càng nhiều âm hồn đi đầu thai. Lúc mới kế vị chỉ có mình Mạnh Bà tự nấu canh tự phân phát. Sau có một tiểu quỷ phụ giúp Mạnh Bà phát canh. Và sau đó nữa một đội ngũ tiểu quỷ cũng không đủ luôn á. Bây giời cần đến ít nhất sáu đội ngũ quỷ sai phụ giúp Mạnh Bà phát canh.
Trên cầu Nại Hà đội ngũ vong hồn tiến vào luân hồi rất rất rất là đông. Mạnh Bà thì phụ trách nấu canh, các đội ngũ tiểu quỷ thì phụ trách phát canh. Nhưng mà á thật ra cũng có rất nhiều chuyện làm cho Mạnh Bà cảm thấy rất phiền ơi là phiền.
Thời điểm các vong hồn đang vội vã đầu thai luôn có rất nhiều vong hồn không chịu phối hợp la lối khóc lóc cầu xin bán thảm, không muốn uống canh hoặc là cầu xin những đãi ngộ khá.
Tía nó chết rồi mà còn đòi cò kè mặt cả?
Những vong hồn vô cớ gây rối đó tự nhiên có một chén canh rót thẳng vào miệng, ném một phát bay thẳng vào luân hồi.
"Mạnh Bà đại nhân."
"Kêu Mạnh gia." Nguyệt Bán Thất nói.
"Hôm nay có một quỷ hồn đã ở Vong Xuyên Hà chìm nổi ngàn năm. Đã đến lúc phải vào luân hồi,...Giờ nên làm gì đây đại nhân?"
Nguyệt Bán Thất:" Ở Vong Xuyên Hà chìm nổi ngàn năm?"
Tiểu quỷ:" Vâng."
"Kêu hắn vào đây gặp ta."
Tiểu quỷ gật đầu đi ra ngoài. Một lát sau có một nam nhân áo lam đi vào. Bước vào cửa liền chấp tay bái kiến Mạnh Bà. Chờ hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy thân ảnh Nguyệt Bán Thất hơi sững sờ, sau đó lại ngó ngó xung quanh.
"Đừng có ngó từa lưa, ta chính là Mạnh Bà." Dừng một chút Nguyệt Bán Thất nói tiếp:" Đương nhiệm."
Ánh mắt nam tử có chút mê mang, cuối cùng cũng gật đầu nói:" Bái kiến Mạnh Bà đại nhân."
"Kêu Mạnh gia." Nguyệt Bán Thất nói tiếp:" Ngươi sinh năm bao nhiêu?"
"Đã qua ngàn năm, tiểu sinh không nhớ rõ."
"Vậy năm nào ngươi đến đây đầu thai?"
"Ngày tiểu sinh đi đầu thai chính là ngày ta đi vào Vong Xuyên Hà. Hôm nay vừa vặn tròn một ngàn năm."
"Một ngàn năm.." Nguyệt Bán Thất nhìn sổ Sinh Tử nửa ngày trời. Sổ Sinh Tử ngàn năm trước không có dày như ngày hôm nay, nhưng nhân số thì lại rất nhiều. Chữ thì lại rất bất đồng với sổ sinh tử hiện tại. Tìm rất lâu mới được một cái tên.
"Khổng Vực tự Triều Tông." Nguyệt Bán Thất nói:" Sinh ra tại Trịnh Châu, hai mươi mốt tuổi bệnh chết, là một người lương thiện. Phán Quan phán ngươi kiếp sau thân mang điềm lành mà đầu thai vào một gia đình phú quý. Kỳ quái, vậy thì ngươi vì sao lại rơi vào Vong Xuyên Hà, nghìn năm không nhập vào luân hồi? Vào Vong Xuyên Hà bao nhiêu điềm lành của ngươi đều bị nước Vong Xuyên cuốn trôi đi hết. Ngươi lần này tiến nhập luân hồi, là phúc hay là họa đều phải xem vận khí của ngươi."
Khổng Vực:" Này là ta tự nguyện. Khi đó Mạnh Bà nói với ta. Nếu muốn gặp nàng ở kiếp sau mà không muốn uống canh Mạnh Bà, thì phải ở sông Vong Xuyên chờ đợi nghìn năm. Nghìn năm sau nếu tâm này bất diệc, còn nhớ rõ chuyện xưa. Thì có thể đầu thai đi vào luân hồi, quay lại nhân gian kiếm tìm nàng."
Nguyệt Bán Thất:" Thật ra.....đúng là có quy định này."
Canh Mạnh Bà uống vào quên tình, quên đi mọi chấp niệm ái, hận, tình, thù. Nhưng nếu có người cố tình không muốn quên đi hết thẩy. Thì Mạnh Bà tự nhiên cũng buông tha cho họ một lần. Đổi lại họ phải ở trong lòng sông Vong Xuyên chịu đựng ngàn năm tra tấn. Không chỉ như thế, từ sông Vong Xuyên có thể nhìn thấy cầu Nại Hà nhưng từ cầu Nại Hà chẳng bao giời nhìn thấy được giữa lòng sông Vong Xuyên. Người tình nguyện rơi vào đây chỉ có thể một lần rồi lại một lần nhìn ái nhân của mình tiến đến cầu Nại Hà, rồi lại một lần uống chén Mạnh Bà Thang.
Người rơi vào Vong Xuyên Hà nhiều vô kể. Người tự nguyện tiến vào lòng sông Vong Xuyên cũng nhiều không phải ít. Nhưng người thật sự kiên trì thì lại rất hiếm, lúc đi ra khỏi lòng song lòng chỉ mong một chén canh Mạnh Bà quên đi hết thẩy đi vào luân hồi.
Những người nghìn năm chờ đợi ai cũng đều sớm hiểu thấu. Dù cho chính mình có mang nặng kí ức đi tìm họ nhưng họ cái gì cũng đều quên, chỉ còn lại đau đớn tận tâm can là mãi trường tồn.
Ngàn năm tâm chẳng thay đổi, chỉ nhớ nhung duy nhất về một người, ngu xuẩn.
Nguyệt Bán Thất vừa mới đương nhiệm liền gặp một chuyện như thế.
Nên nói là ngu ngốc hay là đáng thương đây.
"Nếu như thế ngươi liền đi đi." Nguyệt Bán Thất nói.
"Khi ta đi đầu thai rồi, có thể cho kiếp sau ta được gần nàng ấy thêm một chút không?"
Nguyệt Bán Thất:"Có thể."
Đối với một người si tình, Nguyệt Bán Thất phá lệ khoan dung cho hắn một chút.
Bởi vì một người ngốc như hắn là quá hiếm.
Dù là quy định nhưng cũng phải có đôi lúc khoan dung, ngàn năm qua vẫn như thế.
Thư sinh kia còn nhớ rõ nơi vị ái nhân của mình sinh ra. Nguyệt Bán Thất liền đích thân đưa hắn đi. Nhìn vong hồn đã ở lòng sông Vong Xuyên hàng nghìn năm, nay đã biến mất bên phía bên kia cầu, trong lòng Nguyệt Bán Thất cũng có chút không rõ là cái cảm xúc gì.
Ngay từ đầu thư sinh kia không có uống canh Mạnh Bà. Nhưng trí nhớ hắn đều sạch sẽ, sổ sinh tử cũng không có cách nào ghi ra.
"Quỷ Tam" Nguyệt Bán Thất gọi tên tiểu quỷ ngồi gần đó.
Tiểu quỷ lên tiếng, xốc màng lên hỏi:" Mạnh, Mạnh gia đại nhân, có chuyện gì dặn dò ạ.”
"Ta đi đến quán trà. Có chuyện gì qua bên kia kêu ta."
Tiểu quỷ gật đầu đáp ứng.
Nguyệt Bán Thất so với Mạnh Bà tiền nhiệm không giống nhau. Mạnh Bà tiền nhiệm chỉ thích ngồi bên cầu Nại Hà. Còn Nguyệt Bán Thất lại thích đi đến bên quán trà phía bên kia của nhân gian xem người đến, kẻ đi.
Nguyệt Bán Thất cũng không biết vì cái gì mình lại làm như vậy. Có lẽ hắn muốn từ nơi này đây nhớ đến những kí ức đã lãng quên của hắn lúc còn sống.
Con phố này thực phồn hoa. Người qua kẻ lại rất nhộn nhịp. Nguyệt Bán Thất nhìn quần áo mà đoán ra thân phận của họ. Cũng ngẫu nhiên nghe những khách nhân của mấy cái hàng quán xung quanh chửi lộn với nhau.
Hôm nay hắn ở bên cầu Nại Hà nghe đủ các loại oán than, khóc lóc của những vong hồn bên cầu. Đương nhiên nhìn cảnh người qua qua lại lại náo nhiệt này vẫn tốt hơn.
Sau đó Nguyệt Bán Thất nhìn thấy một cô gái ngẩn ngơ đứng bên ngoài quán trà. Khi nàng ngẩn đầu lên nhìn thấy tên của quán là Vọng Hương Đài. Cô ấy phụt cười một tiếng, sau đó bước vào quán.
Đây là một cô gái rất trẻ, ước chừng hai mươi. Cô ăn mặc đơn giản nhưng lại thời thượng đi vào quán trà trang trí cổ xưa có chút không hợp nhau."Có ai không?" Cô gái ngọt ngào nở nụ cười, nhìn xung quanh đánh giá:" Đây...Đây là một cái quán trà sao?."
Có thể vào được quán trà nếu không phải là người của Âm Phủ thì chính là người cùng Âm Phủ có liên hệ.
Nguyệt Bán Thất nhìn chăm chú cô gái đó, nàng ta chính là một người sống sờ sờ.
Nguyệt Bán Thất từ trên lầu đi xuống:"Uống trà hả?"
"Trẻ quá!" Cô gái nhìn thấy Nguyệt Bán Thất từ trên lầu đi xuống hơi kinh hỉ, cười hì hì hỏi:"Anh đẹp trai, anh kết hôn chưa?"
Nguyệt Bán Thất lắc đầu.
"Suy xét một chút với em không?" Cô gái chỉ chỉ vào mình nói.
Nguyệt Bán Thất lại lắc đầu.
Cô gái nhún vai, bi thương nói:" Không có ai quan tâm đến tui hết......."
Câu kế tiếp Nguyệt Bán Thất nghe không rõ.
Không lâu sau cô gái vực dậy tinh thần, cười ha ha hỏi:" Ở đây có những loại trà nào?"
"Canh Mạnh Bà."
Cô gái hơi ngẩn ra, sau đó lớn tiếng cười nói:" Ha ha ha ha..... Canh Mạnh Bà, anh trai quán trà của anh thật có ý tứ, quán tên là Vọng Hương Đài, đừng nói loại trà bán ra thực sự là canh Mạnh Bà, vậy thì phía sau quán chính là cầu Nại Hà á nha!!"
Nguyệt Bán Thất gật gật đầu.
"Thật là buồn cười." Dừng lại một chút, cô gái nói:"Vậy lấy cho em một ấm trà, loại nào cũng được cả."
Nguyệt Bán Thất:" Chỗ này chỉ có canh Mạnh Bà thôi."
Ý cười trên mặt cô gái dần phai nhạt:" Anh trai, anh thật lạnh lung quá đi hà. Nơi này không phải là quán trà hả? Em uống cái gì cũng được, thật ra em chỉ muốn vào nghỉ ngơi một chút."
"Vậy nước lã đi."
Nữ hài chống hai tay lên má, nhìn Bán Nguyệt cười nói:" Nước lã thì nước lã. Nhưng mà em sẽ không trả tiền đâu!"
Nguyệt Bán Thất mỉm cười.
Chờ tiểu quỷ bưng nước lã lên, cô gái muốn cười nhưng lại chẳng cười nổi nữa.
Tiểu quỷ kia vận một bộ đồ màu trắng nửa trong suốt, khuôn mặt trắng bệch, một đầu tóc dài, những mạch máu trên cổ như hiện rõ lên và đáng sợ hơn là chân của nó không hề chạm đất. Nhìn đi nhìn lại thế nào cũng không phải con người.
Cô gái lúc này mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
Ví như từ lúc nàng tiến vào trà quán rõ ràng không có điều hòa nhưng không khí lại lạnh một cách đáng sợ. Cánh cửa của trà quán mở rộng nhưng lại chẳng thể nào nghe được những tiến cười nói của những người ngoài phố. Và kể từ lúc nàng đến đây, chẳng có ai ngó ngàng hay tò mò nhìn vào đây cả!!!!!
Rõ ràng là một con phố nhộn nhịp, nếu có một quán trà theo phong cách cổ xưa như vầy thì thường phải nổi trội và đông khách mới đúng.
Quán trà này nếu nói đúng ra thì cũng không phải của nhân gian hay là của Âm Phủ. Mà nơi này chính là nơi giao nhau của hai giới Âm Dương. Là nơi duy nhất để cho những quỷ hồn ở Âm Phủ có thể nhìn thấy con người ở nhân gian.
Là nơi để cho quỷ hồn nhìn thấy nơi quê nhà của chính mình cùng với những người mình thương yêu. Thế nên chỗ này mới gọi là Vọng Hương Đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất