Chương 32
Người dịch: Cá Voi
Trở về thị trấn giải quyết vấn đề ăn uống tắm rửa, mua đồ ăn cho sáng hôm sau, chuẩn bị thêm vài tư trang cần dùng cho chuyến đi sáng sớm,làm xong hết thảy những việc lặt vặt linh tinh ấy chúng tôi ngồi lại với nhau cùng lên lịch trình cho ngày hôm sau. Đến khi cảm giác buồn ngủ tràn về thì cũng đã hơn mười một rưỡi, nghĩ đến việc chỉ có ba bốn tiếng để ngủ gần như chẳng ai trong chúng tôi muốn đặt lưng nằm xuống. Tàn Cục nói, nếu không thì chúng ta cứ vậy thâu đêm luôn đi, dù sao cũng không ai muốn ngủ. Hai cô gái trong đoàn có vẻ mệt không chịu nổi, chúng tôi liền bảo họ về phòng ngủ một chút dưỡng sức, đến giờ chúng tôi sẽ gọi dậy. Vậy là chỉ còn bốn đứa con trai chúng tôi ngồi tụm lại trên giường chuẩn bị đánh bài thâu đêm. Kết quả đến khoảng hai giờ sáng tôi đã không chống cự nổi cơn buồn ngủ ập đến, vô thức thiếp đi lúc nào không hay.
Cảm giác như mới chỉ chợp mắt được một lúc đã bị ai đó lay tỉnh. Tôi phát hiện cư nhiên mình lại nằm gối đầu lên đùi Bành Trí Nhiên, còn cậu ấy đang dựa lưng vào tường ngủ ngon lành, một tay đặt lên người tôi, bên cạnh là Lương Minh Truyền lúc này đang cuộn tròn như tôm ngủ rất thiếu đòn.
Tôi dụi dụi mắt, lúc sau mới nhìn rõ cái tên lay tôi dậy hóa ra là Tàn Cục, tôi muốn bò dậy xem đã mấy giờ rồi nhưng chỉ mới động một cái Bành Trí Nhiên cũng tỉnh. Cậu ấy mơ màng nhìn tôi rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, tay chợt ôm chặt tôi một chút như muốn nói cậu ngoan ngoãn ngủ yên cho tôi. Tôi lầm bầm một câu rồi bò dậy đánh thức cậu ấy.
“Bành Trí Nhiên dậy đi, ba giờ mười lăm rồi, cậu dậy mau”.
Thấy cậu ấy đã tỉnh lại tôi quay sang tiếp tục đánh thức Lương Minh Truyền vẫn đang ngủ say. Đến khi ba tên chúng tôi hoàn toàn tỉnh ngủ mới phát hiện ngoài Tàn Cục còn có thêm Triệu Tử Hiên thần thanh khí sảng đang ngồi bên giường nói chuyện phiếm cùng Tàn Cục, có vẻ như cả hai trò chuyện đã khá lâu.
Không lâu sau Phương Huệ cũng xuất hiện với vẻ mặt tỉnh táo, có lẽ trước đó được Triệu Tử Hiên gọi dậy.
Nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc sau đó ăn chút đồ lót dạ, mang theo mấy tấm khăn len lớn ra đến cửa đã thấy xe chờ sẵn chúng tôi ở đó.
Thị trấn nhỏ vào sáng sớm mùa đông thực lạnh, từng cơn gió buốt liên tục thổi lên mặt rét cóng, tôi chợt nghĩ chúng tôi quả thực điên rồi mới nảy sinh ý nghĩ ngắm mặt trời mọc vào những ngày đại hàn như thế này.
Cả đoàn người vội vã lên xe, trên đường đi ngủ một giấc không biết trời trăng, đến khi xe đến dưới chân núi thời gian đã hơn năm giờ sáng. Chú lái xe nói chờ chúng tôi ở đây, bảo chúng tôi hãy cứ đợi trời sáng hẳn rồi hãy xuống núi.
Sau khi xuống xe mọi người thảo luận một chút, quyết định để tôi và Bành Trí Nhiên đi đầu dẫn đường, hai cô gái đi giữa, sau cùng là Tàn Cục và Lương Minh Truyền, cứ như vậy mà đi. Sáu người chúng tôi chỉ có hai cái điện thoại, Bành Trí Nhiên đi đầu cầm một cái, cái còn lại đưa cho Lương Minh Truyền đi cuối chốt đoàn.
Đoạn đường đầu tiên không nhiều bụi cây nên khá dễ đi nhưng đến lưng chừng núi thì bắt đầu không ổn, càng đi con đường dưới chân càng hẹp lại, cảm giác như phía trước vốn không hề tồn tại con đường nào. Hơn mười phút sau Bành Trí Nhiên chợt dừng lại, bắt đầu quan sát xung quanh. Hai cô gái thấy chúng tôi bỗng nhiên dừng lại, lo lắng hỏi: “Sao vậy”.
Bành Trí Nhiên nhìn tôi, trả lời họ: “Không sao, tớ thấy có vẻ đã đi được hơn nửa đường rồi, nghỉ ngơi uống chút nước đã.”
Tôi cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn tôi như có điều muốn nói, liền đến gần cậu ấy thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Thấy bốn người phía sau không nghi ngờ gì, đang đứng nói chuyện với nhau, Bành Trí Nhiên ghé tai tôi nói nói: “Có cái gì đấy không ổn. Đi được hơn mười phút rồi nhưng tớ thấy hình như chúng ta chỉ đang đi một vòng tròn!”.
Quỷ dựng tường! Nghe vậy tôi hoảng hốt nhìn cậu ấy, Bành Trí Nhiên vội bịt miệng tôi lại như muốn nói cậu đừng nói lớn như vậy
“Đừng nghĩ bậy! Có lẽ chỉ là đường núi trong đêm khó đi mà thôi!”.
Tôi gật đầu, liếc nhìn bốn người đứng không xa phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao đây?”
Bành Trí Nhiên dùng chút ánh sáng ít ỏi từ màn hình điện thoại phát ra soi quanh một vòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Thử lần nữa xem, nếu vẫn không thoát được chỗ này đành phải chờ đến khi trời sáng”. Cậu ấy nhìn tôi: “ Cậu khẽ nói với Lương Minh Truyền và Tàn Cục tình hình hiện tại, đừng để hai cô gái biết kẻo bị dọa sợ, bảo mọi người nắm tay nhau cùng đi, đừng quay đầu lại nhìn là được.”
Tôi khẽ gật đầu, rồi vờ hỏi Lương Minh Truyền có muốn ăn chút điểm tâm không, nhẹ giọng nói với cậu ấy, cậu ấy vừa nghe đã hiểu ra vấn đề, gật đầu ra hiệu với tôi sau đó thay tôi chuyển lời đến Tàn Cục, thật may hai cô gái không hề nghi ngờ gì.
Tôi quay lại nháy mắt ra hiệu với Bành Trí Nhiên, cậu ấy hiểu ý liền cao giọng nói lớn: “ Con đường phía trước càng lên cao càng khó đi, để an toàn mọi người hãy nắm lấy tay nhau, cẩn thận một chút”.
Vậy là Bành Trí Nhiên nắm tay tôi, tôi nắm tay Triệu Tử Hiên, phía sau là Phương Huệ, Lương Minh Truyền và cuối cùng là Tàn Cục, sáu người nắm tay nhau bắt đầu lộ trình hướng đến đỉnh núi. Đi được khoảng mười lăm phút sau tôi cảm nhận được bàn tay Bành Trí Nhiên đang nắm lấy tay tôi nắm chặt hơn một chút, cậu ấy ngoảnh lại khẽ gật với tôi một cái thật nhẹ, tôi liền hiểu vậy là chúng tôi đã thoát được chỗ ban đầu. Đến lúc này tôi mới nhận ra bàn tay tôi nằm trong bàn tay cậu ấy, khăng khít đến nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Mất thêm hai mươi phút nữa chúng tôi mới lên đến đỉnh núi.
Trên này ngoại trừ mấy thân cây nghiêng nghiêng ngả ngả và những phiến đá trơ trụi thì chẳng có gì, chỉ có những cơn gió không ngừng thổi, quả thực khiến người ta thất vọng. Đứng trên đỉnh núi gió lạnh thổi buốt tận xương, gió lớn khiến bên tai chỉ nghe được tiếng gió ù ù không ngừng, muốn nói chuyện với nhau phải nói gần như hét lên mới nghe rõ được. Vốn dĩ trước khi khởi hành chúng tôi đã nghĩ đến vấn đề này nên đã mặc rất nhiều áo ấm, thế nhưng lên đến đây vẫn bị gió thổi lạnh cóng, cũng may mang thêm hai tấm khăn lớn, nhường hai cô gái trong đoàn khoác lên mình cho đỡ phần nào lạnh giá.
Mấy người chúng tôi túm tụm lại ngồi sau một tảng đá lớn tránh gió nhưng cũng không đỡ lạnh hơn được bao nhiêu. Bành Trí Nhiên thấy tôi lạnh run cầm cập liền kéo tôi đứng dậy nói: “ Dậy vận động một chút, cậu mau nhảy tại chỗ cho người ấm lên”. Nói rồi kéo tôi lại một chỗ cùng giậm chân.
Tôi vừa giậm giậm chân vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tảng sáng, hôm nay thật nhiều mây, sợ rằng những đám mây kia rồi sẽ che khuất mất mặt trời khiến chúng tôi có lẽ khó lòng thấy được cảnh mặt trời lên.
“Mẹ nó!” Tôi mắng. Âm thanh vừa ra khỏi miệng đã bị tan vào tiếng gió. “ Cậu xem mây dày thế này nếu không xem được cảnh mặt trời mọc thì mẹ nó quá đen đủi!”
Bành Trí Nhiên vừa giậm chân vừa nhìn sắc trời, hai tay xoa vào nhau hà hơi một cái, trả lời gần như hét lên: “Mong là có thể xem được”. Nói xong thấy tôi lạnh run toàn thân, khẽ cau mày: “Cậu lạnh lắm sao?”
Tôi gật đầu. Nói thừa. Tôi mặc mấy cái áo khoác đều là loại thân ngắn, tuy không rộng nhưng không phải loại ôm sát người, chỉ cần một cơn gió thổi cũng lạnh run, đâu có giống cậu ấy mặc nào là áo lông vũ áo gió.
Cậu ấy như nghĩ ngợi gì đó rồi chợt ôm lấy tôi vào lòng cùng giậm chân, khẽ nói bên tai tôi: “Có ấm hơn chút nào không?”.
Hơi thở nóng ấm từ cậu ấy phả lên tai khiến tôi khẽ rùng mình một cái, nhưng tôi bị lạnh đến nỗi không còn sức trả lời cậu ấy, vội vàng ôm cậu ấy thật chặt. Quả nhiên cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
Được một lúc Bành Trí Nhiên chợt dừng lại, đột ngột nhìn về phía Lương Minh Truyền bọn họ tránh gió sau phía bên kia tảng đá. Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy nhưng không thấy gì khác lạ, chỉ thấy Lương Minh Truyền cùng Phương Huệ đang khoác chung một tấm khăn len chụm đầu nói chuyện. Tôi ngoảnh đầu lại nghi hoặc hỏi Bành Trí Nhiên: “ Có chuyện gì vậy?”
Dường như cậu ấy cực kỳ giận dữ, cứ chằm chằm nhìn về phía bên đó, tôi lại nhìn sang đó lần nữa. Lần này tôi đã biết cậu ấy nhìn gì, sau lưng Lương Minh Truyền và Phương Huệ là Tàn Cục với Triệu Tử Hiên cũng đang khoác chung một tấm khăn, hai người ngồi sát như dính vào nhau đang trò chuyện, trông vừa ấm áp vừa ám muội.
Tôi chợt thấy Triệu Tử Hiên cười với Tàn Cục, rồi hôn cậu ấy một cái!
Tôi chớp chớp mắt, con mẹ nó tôi không hoa mắt phải không! Hai người bọn họ mới quen biết được bao lâu! Thực con mẹ nó cũng quá phong lưu rồi đi!
“Khốn nạn!” Vòng tay đang ôm tôi của Bành Trí Nhiên lập tức buông thành nắm đấm. Tôi vội vàng ôm ghì chặt cậu ấy: “Cậu định làm gì!”. Xem ra vừa rồi thật sự tôi không có hoa mắt, Triệu Tử Hiên thật sự hôn Tàn Cục đó!
Bành Trí Nhiên tức giận nhìn tôi: “Cậu không thấy? Mẹ nó tớ phải đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
“Đừng đừng đừng! Chỉ là hôn một cái mà thôi!”. Thấy cậu ấy giận dữ như vậy tôi nghĩ mình không nên để Bành Trí Nhiên hiểu lầm về mối quan hệ của tôi với Tàn Cục thêm nữa, nếu không quả thực không công bằng với Tàn Cục. Cậu ấy không cần phải gánh thay tôi gáo nước này. Hơn nữa nếu cậu ấy và Triệu Tử Hiên thật lòng bén duyên với nhau vậy thì chẳng phải vì sự ích kỷ của tôi làm liên lụy đến hai người họ sao. Nghĩ vậy tôi liền sống chết lôi Bành Trí Nhiên đến sau một thân cây lớn để tránh tầm mắt bốn người bên kia, định mở lời giải thích mọi chuyện với cậu ấy. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng đã bị Bành Tí Nhiên tức giận trừng tôi: “ Cậu cũng rộng lượng quá nhỉ. Chỉ hôn một cái? Có phải về sau hai anh em các cậu dùng chung một người đàn ông cậu cũng không cảm thấy ghê tởm ha?”
Tôi nhất thời hóa đá, mặt đỏ gay: “Bành Trí Nhiên cậu nói bậy gì đó?”
“Tớ nói sai?” Lời nói Bành Trí Nhiên trở nên cay nghiệt chưa từng có: “ Hai anh em cậu tuy không phải anh em ruột nhưng xem ra tác phong như đúc một khuôn nhỉ! Một thì chưa quen được mấy tháng đã lên giường, một thì chưa quen được mấy ngày đã hôn môi! Mẹ nó cậu còn không biết ngượng! Tên đó nam nữ đều ăn, cậu con mẹ nó hiểu hắn được bao nhiêu? Cậu……” Cậu ấy chỉ vào rồi: “Liệu cậu có biết hắn có bệnh hay không đã lên giường với hắn!”
“Bành Trí Nhiên……” Nghe những lời nói đó tôi bỗng cảm nhận được mặt mình dần nóng lên thế nhưng toàn thân lạnh buốt. Bệnh? Bệnh gì? Bành Trí Nhiên cậu sợ tôi mắc bệnh gì? Vào những năm 90 hiểu biết đối với AIDS còn rất hạn chế, đa số mọi người chỉ biết đồng tính dễ mắc AIDS mà không biết bản chất căn bệnh là do đâu. Tôi cảm thấy mình sắp khó trụ nổi, cười khổ nhìn cậu ấy: “Bành Trí Nhiên cậu sợ tôi mắc bệnh gì? Bệnh giang mai hay là AIDS? AIDS đâu chỉ người đồng tính mới mắc phải, dính máu người bệnh hoặc dùng chung kim tiêm mới có thể bị lây nhiễm! Nếu cậu sợ người đồng tính mang bệnh AIDS thì con mẹ nó cậu còn sống chung với tôi làm gì?”. Nói xong những lời đó tôi đã có phần không khống chế được cảm xúc, giọng nói bất giác to dần lên. May là trên đỉnh núi gió lớn thổi không ngừng, lời vừa nói ra lập tức bị gió tạt đi mất, có lẽ Lương Minh Truyền bọn họ không nghe được gì.
Bành Trí Nhiên rõ ràng không ngờ tôi sẽ kích động đến vậy, nhất thời luống cuống: “Không phải, ý tớ không phải vậy. Ý tớ là hắn ta quá……mẹ nó, sao cậu lại mẫn cảm đến vậy!”
Phải, tôi mẫn cảm. Vì tôi không giống người ta nên tôi mẫn cảm! Tôi không giống cậu không giống bao người ngoài kia cho nên tôi mới trở nên mẫn cảm! Tôi lùi một bước, nhìn cậu ấy chợt cảm thấy lòng tôi thực thê lương biết mấy: “Thôi bỏ đi, hay là khi trở về cậu hãy chuyển đi đi. Thật ra cậu vẫn luôn kiêng dè tớ, tớ biết mà. Tuy cậu không nói ra nhưng tớ cảm nhận được khi bên tớ cậu có điều gì đó không thoải mái. Thôi cậu hãy chuyển ra đi Bành Trí Nhiên à”
Cậu ấy có phần luống cuống,bước vội lên: “Tớ không có!”
“Cậu có!”
“ Tớ không có!” Biểu cảm cậu ấy có điểm mất mát.
Tôi khẽ nhắm mắt, không muốn tiếp tục cãi nhau với cậu ấy vì chuyện này nữa. Dù có hay không thì có gì khác đâu. Ở bên cậu ấy mỗi phút mỗi giây tôi đều vô cùng khát vọng tình yêu của cậu ấy, có đôi khi ngắm sườn mặt cậu ấy khi đang xem tivi, tôi tha thiết muốn được tiến đến hôn cậu ấy một cái. Nếu còn tiếp tục sống chung với Bành Trí Nhiên tôi sợ mình sẽ phát điên mất. Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi.
Tôi xua tay nói: “ Thôi, cứ cho là cậu không phiền. Nếu cậu không chuyển, vậy thì tớ chuyển”. Nói xong tôi xoay người chuẩn bị bỏ đi. Ngắm mặt trời cái gì, mẹ nó Lương Minh Tàn Cục bọn họ có đôi có cặp cùng nhau ngắm cảnh mặt trời lên, nhưng người tôi yêu không yêu tôi, cho dù có mọc ra chín mặt trời ông đây cũng không có tâm trạng!
Kết quả tôi vừa xoay người chưa kịp bước đi đã bị một vòng tay ôm vào lòng.
“Không được chuyển!”. Bành Trí Nhiên siết chặt lấy tôi, ngang ngược nói.
Tôi không vùng vẫy cũng không phản kháng, lòng tôi đã quá mệt, tâm trí chẳng còn muốn chống cự làm chi. Hôm nay trời nhiều mây, phương đông đã dần sáng tỏ nhưng vẫn chưa thấy hình dáng mặt trời xuyên qua đám mây dày. Bầu trời xám xịt thật giống tình yêu của tôi.Trong khoảnh khắc này tôi có chút nản lòng, nói: “ Bỏ đi, Bành Trí Nhiên, cậu kiêng dè tớ cũng được không kiêng dè tớ cũng được, sống cùng cậu trái tim tớ thực sự rất mệt, cậu tha cho tớ được không.”
“Tớ không kiêng dè cậu, thật sự thật sự không có. Tin tớ đi mà…” Giọng cậu ấy vang lên nghe thật buồn, luẩn quẩn bên tai khiến lòng tôi nặng trĩu.
Nhưng Bành Trí Nhiên à, tớ tin cậu hay không thì có sao, cậu sẽ không bao giờ hiểu tớ yêu cậu biết bao nhiêu.
Tôi đau đớn nghĩ, không gật đầu cũng không nhúc nhích, mặc cho vòng tay cậu ấy ôm tôi chặt chẽ.
Thấy tôi an tĩnh không nói một lời, cậu ấy liền buông tôi ra, nhìn rõ đau thương trong ánh mắt tôi, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp. Rất lâu sau cậu ấy khẽ thở dài: “ Vậy như thế này cậu có tin tớ không…….”.
Nói rồi nghiêng người qua, hôn tôi.
Trở về thị trấn giải quyết vấn đề ăn uống tắm rửa, mua đồ ăn cho sáng hôm sau, chuẩn bị thêm vài tư trang cần dùng cho chuyến đi sáng sớm,làm xong hết thảy những việc lặt vặt linh tinh ấy chúng tôi ngồi lại với nhau cùng lên lịch trình cho ngày hôm sau. Đến khi cảm giác buồn ngủ tràn về thì cũng đã hơn mười một rưỡi, nghĩ đến việc chỉ có ba bốn tiếng để ngủ gần như chẳng ai trong chúng tôi muốn đặt lưng nằm xuống. Tàn Cục nói, nếu không thì chúng ta cứ vậy thâu đêm luôn đi, dù sao cũng không ai muốn ngủ. Hai cô gái trong đoàn có vẻ mệt không chịu nổi, chúng tôi liền bảo họ về phòng ngủ một chút dưỡng sức, đến giờ chúng tôi sẽ gọi dậy. Vậy là chỉ còn bốn đứa con trai chúng tôi ngồi tụm lại trên giường chuẩn bị đánh bài thâu đêm. Kết quả đến khoảng hai giờ sáng tôi đã không chống cự nổi cơn buồn ngủ ập đến, vô thức thiếp đi lúc nào không hay.
Cảm giác như mới chỉ chợp mắt được một lúc đã bị ai đó lay tỉnh. Tôi phát hiện cư nhiên mình lại nằm gối đầu lên đùi Bành Trí Nhiên, còn cậu ấy đang dựa lưng vào tường ngủ ngon lành, một tay đặt lên người tôi, bên cạnh là Lương Minh Truyền lúc này đang cuộn tròn như tôm ngủ rất thiếu đòn.
Tôi dụi dụi mắt, lúc sau mới nhìn rõ cái tên lay tôi dậy hóa ra là Tàn Cục, tôi muốn bò dậy xem đã mấy giờ rồi nhưng chỉ mới động một cái Bành Trí Nhiên cũng tỉnh. Cậu ấy mơ màng nhìn tôi rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, tay chợt ôm chặt tôi một chút như muốn nói cậu ngoan ngoãn ngủ yên cho tôi. Tôi lầm bầm một câu rồi bò dậy đánh thức cậu ấy.
“Bành Trí Nhiên dậy đi, ba giờ mười lăm rồi, cậu dậy mau”.
Thấy cậu ấy đã tỉnh lại tôi quay sang tiếp tục đánh thức Lương Minh Truyền vẫn đang ngủ say. Đến khi ba tên chúng tôi hoàn toàn tỉnh ngủ mới phát hiện ngoài Tàn Cục còn có thêm Triệu Tử Hiên thần thanh khí sảng đang ngồi bên giường nói chuyện phiếm cùng Tàn Cục, có vẻ như cả hai trò chuyện đã khá lâu.
Không lâu sau Phương Huệ cũng xuất hiện với vẻ mặt tỉnh táo, có lẽ trước đó được Triệu Tử Hiên gọi dậy.
Nhanh chóng chuẩn bị đồ đạc sau đó ăn chút đồ lót dạ, mang theo mấy tấm khăn len lớn ra đến cửa đã thấy xe chờ sẵn chúng tôi ở đó.
Thị trấn nhỏ vào sáng sớm mùa đông thực lạnh, từng cơn gió buốt liên tục thổi lên mặt rét cóng, tôi chợt nghĩ chúng tôi quả thực điên rồi mới nảy sinh ý nghĩ ngắm mặt trời mọc vào những ngày đại hàn như thế này.
Cả đoàn người vội vã lên xe, trên đường đi ngủ một giấc không biết trời trăng, đến khi xe đến dưới chân núi thời gian đã hơn năm giờ sáng. Chú lái xe nói chờ chúng tôi ở đây, bảo chúng tôi hãy cứ đợi trời sáng hẳn rồi hãy xuống núi.
Sau khi xuống xe mọi người thảo luận một chút, quyết định để tôi và Bành Trí Nhiên đi đầu dẫn đường, hai cô gái đi giữa, sau cùng là Tàn Cục và Lương Minh Truyền, cứ như vậy mà đi. Sáu người chúng tôi chỉ có hai cái điện thoại, Bành Trí Nhiên đi đầu cầm một cái, cái còn lại đưa cho Lương Minh Truyền đi cuối chốt đoàn.
Đoạn đường đầu tiên không nhiều bụi cây nên khá dễ đi nhưng đến lưng chừng núi thì bắt đầu không ổn, càng đi con đường dưới chân càng hẹp lại, cảm giác như phía trước vốn không hề tồn tại con đường nào. Hơn mười phút sau Bành Trí Nhiên chợt dừng lại, bắt đầu quan sát xung quanh. Hai cô gái thấy chúng tôi bỗng nhiên dừng lại, lo lắng hỏi: “Sao vậy”.
Bành Trí Nhiên nhìn tôi, trả lời họ: “Không sao, tớ thấy có vẻ đã đi được hơn nửa đường rồi, nghỉ ngơi uống chút nước đã.”
Tôi cảm thấy ánh mắt cậu ấy nhìn tôi như có điều muốn nói, liền đến gần cậu ấy thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Thấy bốn người phía sau không nghi ngờ gì, đang đứng nói chuyện với nhau, Bành Trí Nhiên ghé tai tôi nói nói: “Có cái gì đấy không ổn. Đi được hơn mười phút rồi nhưng tớ thấy hình như chúng ta chỉ đang đi một vòng tròn!”.
Quỷ dựng tường! Nghe vậy tôi hoảng hốt nhìn cậu ấy, Bành Trí Nhiên vội bịt miệng tôi lại như muốn nói cậu đừng nói lớn như vậy
“Đừng nghĩ bậy! Có lẽ chỉ là đường núi trong đêm khó đi mà thôi!”.
Tôi gật đầu, liếc nhìn bốn người đứng không xa phía sau, nhỏ giọng hỏi: “Làm sao đây?”
Bành Trí Nhiên dùng chút ánh sáng ít ỏi từ màn hình điện thoại phát ra soi quanh một vòng, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: “Thử lần nữa xem, nếu vẫn không thoát được chỗ này đành phải chờ đến khi trời sáng”. Cậu ấy nhìn tôi: “ Cậu khẽ nói với Lương Minh Truyền và Tàn Cục tình hình hiện tại, đừng để hai cô gái biết kẻo bị dọa sợ, bảo mọi người nắm tay nhau cùng đi, đừng quay đầu lại nhìn là được.”
Tôi khẽ gật đầu, rồi vờ hỏi Lương Minh Truyền có muốn ăn chút điểm tâm không, nhẹ giọng nói với cậu ấy, cậu ấy vừa nghe đã hiểu ra vấn đề, gật đầu ra hiệu với tôi sau đó thay tôi chuyển lời đến Tàn Cục, thật may hai cô gái không hề nghi ngờ gì.
Tôi quay lại nháy mắt ra hiệu với Bành Trí Nhiên, cậu ấy hiểu ý liền cao giọng nói lớn: “ Con đường phía trước càng lên cao càng khó đi, để an toàn mọi người hãy nắm lấy tay nhau, cẩn thận một chút”.
Vậy là Bành Trí Nhiên nắm tay tôi, tôi nắm tay Triệu Tử Hiên, phía sau là Phương Huệ, Lương Minh Truyền và cuối cùng là Tàn Cục, sáu người nắm tay nhau bắt đầu lộ trình hướng đến đỉnh núi. Đi được khoảng mười lăm phút sau tôi cảm nhận được bàn tay Bành Trí Nhiên đang nắm lấy tay tôi nắm chặt hơn một chút, cậu ấy ngoảnh lại khẽ gật với tôi một cái thật nhẹ, tôi liền hiểu vậy là chúng tôi đã thoát được chỗ ban đầu. Đến lúc này tôi mới nhận ra bàn tay tôi nằm trong bàn tay cậu ấy, khăng khít đến nỗi lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Mất thêm hai mươi phút nữa chúng tôi mới lên đến đỉnh núi.
Trên này ngoại trừ mấy thân cây nghiêng nghiêng ngả ngả và những phiến đá trơ trụi thì chẳng có gì, chỉ có những cơn gió không ngừng thổi, quả thực khiến người ta thất vọng. Đứng trên đỉnh núi gió lạnh thổi buốt tận xương, gió lớn khiến bên tai chỉ nghe được tiếng gió ù ù không ngừng, muốn nói chuyện với nhau phải nói gần như hét lên mới nghe rõ được. Vốn dĩ trước khi khởi hành chúng tôi đã nghĩ đến vấn đề này nên đã mặc rất nhiều áo ấm, thế nhưng lên đến đây vẫn bị gió thổi lạnh cóng, cũng may mang thêm hai tấm khăn lớn, nhường hai cô gái trong đoàn khoác lên mình cho đỡ phần nào lạnh giá.
Mấy người chúng tôi túm tụm lại ngồi sau một tảng đá lớn tránh gió nhưng cũng không đỡ lạnh hơn được bao nhiêu. Bành Trí Nhiên thấy tôi lạnh run cầm cập liền kéo tôi đứng dậy nói: “ Dậy vận động một chút, cậu mau nhảy tại chỗ cho người ấm lên”. Nói rồi kéo tôi lại một chỗ cùng giậm chân.
Tôi vừa giậm giậm chân vừa ngẩng đầu nhìn bầu trời dần tảng sáng, hôm nay thật nhiều mây, sợ rằng những đám mây kia rồi sẽ che khuất mất mặt trời khiến chúng tôi có lẽ khó lòng thấy được cảnh mặt trời lên.
“Mẹ nó!” Tôi mắng. Âm thanh vừa ra khỏi miệng đã bị tan vào tiếng gió. “ Cậu xem mây dày thế này nếu không xem được cảnh mặt trời mọc thì mẹ nó quá đen đủi!”
Bành Trí Nhiên vừa giậm chân vừa nhìn sắc trời, hai tay xoa vào nhau hà hơi một cái, trả lời gần như hét lên: “Mong là có thể xem được”. Nói xong thấy tôi lạnh run toàn thân, khẽ cau mày: “Cậu lạnh lắm sao?”
Tôi gật đầu. Nói thừa. Tôi mặc mấy cái áo khoác đều là loại thân ngắn, tuy không rộng nhưng không phải loại ôm sát người, chỉ cần một cơn gió thổi cũng lạnh run, đâu có giống cậu ấy mặc nào là áo lông vũ áo gió.
Cậu ấy như nghĩ ngợi gì đó rồi chợt ôm lấy tôi vào lòng cùng giậm chân, khẽ nói bên tai tôi: “Có ấm hơn chút nào không?”.
Hơi thở nóng ấm từ cậu ấy phả lên tai khiến tôi khẽ rùng mình một cái, nhưng tôi bị lạnh đến nỗi không còn sức trả lời cậu ấy, vội vàng ôm cậu ấy thật chặt. Quả nhiên cảm thấy ấm áp hơn hẳn.
Được một lúc Bành Trí Nhiên chợt dừng lại, đột ngột nhìn về phía Lương Minh Truyền bọn họ tránh gió sau phía bên kia tảng đá. Tôi nhìn theo ánh mắt cậu ấy nhưng không thấy gì khác lạ, chỉ thấy Lương Minh Truyền cùng Phương Huệ đang khoác chung một tấm khăn len chụm đầu nói chuyện. Tôi ngoảnh đầu lại nghi hoặc hỏi Bành Trí Nhiên: “ Có chuyện gì vậy?”
Dường như cậu ấy cực kỳ giận dữ, cứ chằm chằm nhìn về phía bên đó, tôi lại nhìn sang đó lần nữa. Lần này tôi đã biết cậu ấy nhìn gì, sau lưng Lương Minh Truyền và Phương Huệ là Tàn Cục với Triệu Tử Hiên cũng đang khoác chung một tấm khăn, hai người ngồi sát như dính vào nhau đang trò chuyện, trông vừa ấm áp vừa ám muội.
Tôi chợt thấy Triệu Tử Hiên cười với Tàn Cục, rồi hôn cậu ấy một cái!
Tôi chớp chớp mắt, con mẹ nó tôi không hoa mắt phải không! Hai người bọn họ mới quen biết được bao lâu! Thực con mẹ nó cũng quá phong lưu rồi đi!
“Khốn nạn!” Vòng tay đang ôm tôi của Bành Trí Nhiên lập tức buông thành nắm đấm. Tôi vội vàng ôm ghì chặt cậu ấy: “Cậu định làm gì!”. Xem ra vừa rồi thật sự tôi không có hoa mắt, Triệu Tử Hiên thật sự hôn Tàn Cục đó!
Bành Trí Nhiên tức giận nhìn tôi: “Cậu không thấy? Mẹ nó tớ phải đánh chết đôi cẩu nam nữ này!”
“Đừng đừng đừng! Chỉ là hôn một cái mà thôi!”. Thấy cậu ấy giận dữ như vậy tôi nghĩ mình không nên để Bành Trí Nhiên hiểu lầm về mối quan hệ của tôi với Tàn Cục thêm nữa, nếu không quả thực không công bằng với Tàn Cục. Cậu ấy không cần phải gánh thay tôi gáo nước này. Hơn nữa nếu cậu ấy và Triệu Tử Hiên thật lòng bén duyên với nhau vậy thì chẳng phải vì sự ích kỷ của tôi làm liên lụy đến hai người họ sao. Nghĩ vậy tôi liền sống chết lôi Bành Trí Nhiên đến sau một thân cây lớn để tránh tầm mắt bốn người bên kia, định mở lời giải thích mọi chuyện với cậu ấy. Nhưng tôi chưa kịp mở miệng đã bị Bành Tí Nhiên tức giận trừng tôi: “ Cậu cũng rộng lượng quá nhỉ. Chỉ hôn một cái? Có phải về sau hai anh em các cậu dùng chung một người đàn ông cậu cũng không cảm thấy ghê tởm ha?”
Tôi nhất thời hóa đá, mặt đỏ gay: “Bành Trí Nhiên cậu nói bậy gì đó?”
“Tớ nói sai?” Lời nói Bành Trí Nhiên trở nên cay nghiệt chưa từng có: “ Hai anh em cậu tuy không phải anh em ruột nhưng xem ra tác phong như đúc một khuôn nhỉ! Một thì chưa quen được mấy tháng đã lên giường, một thì chưa quen được mấy ngày đã hôn môi! Mẹ nó cậu còn không biết ngượng! Tên đó nam nữ đều ăn, cậu con mẹ nó hiểu hắn được bao nhiêu? Cậu……” Cậu ấy chỉ vào rồi: “Liệu cậu có biết hắn có bệnh hay không đã lên giường với hắn!”
“Bành Trí Nhiên……” Nghe những lời nói đó tôi bỗng cảm nhận được mặt mình dần nóng lên thế nhưng toàn thân lạnh buốt. Bệnh? Bệnh gì? Bành Trí Nhiên cậu sợ tôi mắc bệnh gì? Vào những năm 90 hiểu biết đối với AIDS còn rất hạn chế, đa số mọi người chỉ biết đồng tính dễ mắc AIDS mà không biết bản chất căn bệnh là do đâu. Tôi cảm thấy mình sắp khó trụ nổi, cười khổ nhìn cậu ấy: “Bành Trí Nhiên cậu sợ tôi mắc bệnh gì? Bệnh giang mai hay là AIDS? AIDS đâu chỉ người đồng tính mới mắc phải, dính máu người bệnh hoặc dùng chung kim tiêm mới có thể bị lây nhiễm! Nếu cậu sợ người đồng tính mang bệnh AIDS thì con mẹ nó cậu còn sống chung với tôi làm gì?”. Nói xong những lời đó tôi đã có phần không khống chế được cảm xúc, giọng nói bất giác to dần lên. May là trên đỉnh núi gió lớn thổi không ngừng, lời vừa nói ra lập tức bị gió tạt đi mất, có lẽ Lương Minh Truyền bọn họ không nghe được gì.
Bành Trí Nhiên rõ ràng không ngờ tôi sẽ kích động đến vậy, nhất thời luống cuống: “Không phải, ý tớ không phải vậy. Ý tớ là hắn ta quá……mẹ nó, sao cậu lại mẫn cảm đến vậy!”
Phải, tôi mẫn cảm. Vì tôi không giống người ta nên tôi mẫn cảm! Tôi không giống cậu không giống bao người ngoài kia cho nên tôi mới trở nên mẫn cảm! Tôi lùi một bước, nhìn cậu ấy chợt cảm thấy lòng tôi thực thê lương biết mấy: “Thôi bỏ đi, hay là khi trở về cậu hãy chuyển đi đi. Thật ra cậu vẫn luôn kiêng dè tớ, tớ biết mà. Tuy cậu không nói ra nhưng tớ cảm nhận được khi bên tớ cậu có điều gì đó không thoải mái. Thôi cậu hãy chuyển ra đi Bành Trí Nhiên à”
Cậu ấy có phần luống cuống,bước vội lên: “Tớ không có!”
“Cậu có!”
“ Tớ không có!” Biểu cảm cậu ấy có điểm mất mát.
Tôi khẽ nhắm mắt, không muốn tiếp tục cãi nhau với cậu ấy vì chuyện này nữa. Dù có hay không thì có gì khác đâu. Ở bên cậu ấy mỗi phút mỗi giây tôi đều vô cùng khát vọng tình yêu của cậu ấy, có đôi khi ngắm sườn mặt cậu ấy khi đang xem tivi, tôi tha thiết muốn được tiến đến hôn cậu ấy một cái. Nếu còn tiếp tục sống chung với Bành Trí Nhiên tôi sợ mình sẽ phát điên mất. Tôi thật sự quá mệt mỏi rồi.
Tôi xua tay nói: “ Thôi, cứ cho là cậu không phiền. Nếu cậu không chuyển, vậy thì tớ chuyển”. Nói xong tôi xoay người chuẩn bị bỏ đi. Ngắm mặt trời cái gì, mẹ nó Lương Minh Tàn Cục bọn họ có đôi có cặp cùng nhau ngắm cảnh mặt trời lên, nhưng người tôi yêu không yêu tôi, cho dù có mọc ra chín mặt trời ông đây cũng không có tâm trạng!
Kết quả tôi vừa xoay người chưa kịp bước đi đã bị một vòng tay ôm vào lòng.
“Không được chuyển!”. Bành Trí Nhiên siết chặt lấy tôi, ngang ngược nói.
Tôi không vùng vẫy cũng không phản kháng, lòng tôi đã quá mệt, tâm trí chẳng còn muốn chống cự làm chi. Hôm nay trời nhiều mây, phương đông đã dần sáng tỏ nhưng vẫn chưa thấy hình dáng mặt trời xuyên qua đám mây dày. Bầu trời xám xịt thật giống tình yêu của tôi.Trong khoảnh khắc này tôi có chút nản lòng, nói: “ Bỏ đi, Bành Trí Nhiên, cậu kiêng dè tớ cũng được không kiêng dè tớ cũng được, sống cùng cậu trái tim tớ thực sự rất mệt, cậu tha cho tớ được không.”
“Tớ không kiêng dè cậu, thật sự thật sự không có. Tin tớ đi mà…” Giọng cậu ấy vang lên nghe thật buồn, luẩn quẩn bên tai khiến lòng tôi nặng trĩu.
Nhưng Bành Trí Nhiên à, tớ tin cậu hay không thì có sao, cậu sẽ không bao giờ hiểu tớ yêu cậu biết bao nhiêu.
Tôi đau đớn nghĩ, không gật đầu cũng không nhúc nhích, mặc cho vòng tay cậu ấy ôm tôi chặt chẽ.
Thấy tôi an tĩnh không nói một lời, cậu ấy liền buông tôi ra, nhìn rõ đau thương trong ánh mắt tôi, cậu ấy nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp. Rất lâu sau cậu ấy khẽ thở dài: “ Vậy như thế này cậu có tin tớ không…….”.
Nói rồi nghiêng người qua, hôn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất