Chương 3
La Nguyên Hậu là thần y giang hồ, y thuật cao siêu, kết giao bằng hữu không ít, Hà Tranh cân nhắc trong lòng, nếu có thể thỉnh hắn trợ giúp mình ra khỏi cung, dựa theo tính cách của La Nguyên Hậu trong nguyên tác, hẳn là sẽ không cự tuyệt lời thỉnh cầu của cậu.
Loại ý tưởng này một khi đã nảy mầm sẽ ngày càng sinh sôi, nhưng vì tránh tị hiềm, Hà Tranh không thể trực tiếp đi Thái Y Viện, cậu ăn uống xong liền đi ra khỏi phòng nhìn trái nhìn phải, thấy có tiểu thái giám gần đó liền cất tiếng hỏi:"Văn Uyên Các đi lối nào?"
Văn Uyên Các là tàng thư trong cung, La Nguyên Hậu nghe theo tướng quốc tiến cử vào cung, kỳ thật là vì ở Văn Uyên Các coa một ít y thư đã tuyệt tích trong giang hồ. Hà Tranh nhớ rõ, trong nguyên tác miêu tả La Nguyên Hậu sẽ thường xuyên đứng ở bên cạnh cửa sổ Văn Uyên Các nhìn lén Hà Tranh, bởi vì sau này nguyên chủ ở tại tẩm cung Phi Trạch điện, mỗi lần Phương Thiên Chước trở về đều phải đi qua Văn Uyên Các.
Tiểu thái giám cũng rất lanh lợi, vừa thấy cậu đi ra từ tẩm cung của hoàng đế, lại thấy cậu dung nhan tuyệt sắc, liền biết thân biết phận cậu bất phàm, nói:"Chỉ đông chỉ tây chỉ sợ cũng không rõ ràng, công tử có cần hay không để nô tài dẫn đường?"
Người cổ nhân thật là nhiệt tình, Hà Tranh cảm thán trong lòng:"Đa tạ."
"Nô tài không dám, công tử đừng làm nô gia sợ." Tiểu thái giám bước nhanh chân về phía trước, đầu rũ cong eo, Hà Tranh nhìn hắn như vậy trong lòng thấy có chút quái dị, muốn khuyên một câu tuổi trẻ khi đi đường phải lưng thẳng đầu thẳng, nhưng đột nhiên nghĩ tới đây không phải hiện đại, tự nhiên có quy củ, không nên nói bậy hại người thì hơn.
Từ tẩm cung của hoàng đế cách Văn Uyên Các không xa, tiểu thái giám mang theo cậu đi tầm một khắc là tới rồi:"Là nơi này ạ."
Ngoài cửa Văn Uyên Các là hai binh lính đang trông coi, thấy có người tới liền quát:"Người tới là ai, người phương nào?"
Hà Tranh ngốc lăng, này là muốn hỏi tên cậu hay muốn cậu phải giới thiệu, mà người tới là người phương nào, cậu lên nói là cậu là người hậu thế hay là người tướng quốc. Hà Tranh chỉ biết có game vắt óc suy nghĩ hồi lâu, mới kỳ quái đáp:"Ta sao? Ta là Hà Tranh con vợ lẽ của Hà Tương tướng quốc, muốn vào xem thư tịch."
Bọn họ hiển nhiên cũng không biết Hà Tranh là ai:"Thủ dụ đâu?"
"A, thủ dụ?"
"Tàng thư các là nơi trọng địa, không có thủ dụ của bệ hạ không được vào."
Hai binh lính gác cửa thiết diện vô tư, kiên định không bị sắc đẹp dụ dỗ. Hà Tranh chỉ có thể hậm hực lui về phía sau hai bước, quay người lại, đột nhiên đối diện với một ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"La đại nhân." Binh lính canh giữ ở cửa chào hỏi với người nọ.
La Nguyên Hậu gương mặt đoan chính anh tuấn, vừa thấy chính là một người thành thật, Hà Tranh nhịn không được đối với hắn cười cười.
Trong lòng La Nguyên Hậu khiếp sợ. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy được dấu vết không che giấu được trên cổ Hà Tranh, liên tưởng đến thân phận Hà Tranh không có khả năng đi vào trong cung, hắn liền đoán được tác dụng của Hà Tranh khi đang đứng ở đây.
Dược kia, thế nhưng dành cho chính người mình thương sinh nhi tử!!
Đồng tử hắn co rút lại, trên mặt trong nháy mắt xẹt qua nỗi đau đớn.
"Hà công tử." Hắn chủ động mở miệng.
Trong nguyên tác, nguyên chủ biết dược sinh tử là do hắn điều chế ra, cho nên cho rằng hắn cùng với cha mình thông đồng làm bậy, chưa bao giờ cho hắn một nửa phần sắc mặt tốt, nhưng giờ phút này thay đổi thành Hà Tranh thì lại không giống nhau, cậu hơi hơi ưỡn thẳng ngực, hàm chứa mong chờ mà nói:"La thái y, ta muốn đi vào trong đó đọc sách."
La Nguyên Hậu theo bản năng nhìn về phía hai quan binh, trong đó có một người nói:"Đại nhân đừng làm khó dễ tiểu nhân, tàng thư các là nơi trọng địa, không có thủ dụ của bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không được vào."
Hà Tranh thấy hắn nhíu mày, lập tức thiện nhân giải ý nói:"Được, ta đi tìm Phương... Bệ hạ xin thủ dụ."
Cậu âm thầm nghĩ mã sợ, thiếu chút nữa đã gọi thẳng tên Phương Thiên Chước, muốn chết muốn chết, nơi này mà gọi trực tiếp tên hoàng đế không phải là chê mạng quá dài sao.
La Nguyên Hậu đứng đó ngơ ngác nhìn cậu rời đi, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Hà Tranh một lần nữa trở lại tẩm cung, xoa xoa bụng nhỏ của mình có chút sợ hãi, nơi này không phải hiện đại, tùy tiện tra Baidu một chút là có thể biết được phương pháp tránh thai như thế nào, cậu cần tìm ra một phương pháp, mà La Nguyên Hậu lại biết, cậu muốn mượn sức La Nguyên Hậu đứng về phía mình.
Không có việc gì làm thời gian trôi qua đặc biệt chậm, Hà Tranh đứng tại chỗ, rồi lại ngồi xuống bàn mơ màng trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cậu giật mình ngồi thẳng người, ánh mắt mê mang tức khắc đối diện với nam nhân đội miện quan đang tiến vào.
Rèm châu trên đầu y rung động ánh mắt lãnh đạm nhìn Hà Tranh, bỗng nhiên tay y dang ra.
Lập tức có cung nhân tiến lên giúp y thay y phục, tháo mũ miện, lúc này Hà Tranh mới hậu tri hậu giác biết được đây là y đã hạ triều trở lại.
Cậu lập tức đứng thẳng người, trợn to mắt nhìn những động tác của các cung nhân đó. Triều phục to rộng bị cởi ra, Phương Thiên Chước lắc lắc ống tay áo to rộng, xoay người ngồi xuống một bên cạnh bàn, Nam Môn Lương lập tức nhận trà từ tay cung nhân đưa tới.
Cung nhân đem đồ ăn lên như nước chảy mây trôi, Hà Tranh ngốc ngốc đứng ở một bên, ngón chân cọ cọ mũi giày, không biết phải làm sao cho tốt.
Đồ ăn đã được bê xong, cung nhân xôi nổi lui ra, Hà Tranh nhìn xung quanh, cũng muốn đi theo, lại bị Nam Môn Lương đứng ở cửa chặn lại:"Còn không tới hầu hạ hoàng thượng dùng bữa?"
Hà Tranh đành phải quay lại, cầm lấy đôi đũa hỏi:"Bệ hạ muốn ăn cái gì, ta gắp cho ngài."
Phương Thiên Chước ghé mắt, Nam Môn Lương lại khẽ quát một tiếng:"Dám ở trước mặt bệ hạ xưng ta? Tướng quốc không có dạy tôn ti cho con cháu trong nhà sao?"
Cái gì mà con cháu, Phương Thiên Chước còn không có lớn bằng cậu đâu, nếu ở hậu đại, Phương Thiên Chước còn phải gọi cậu một tiếng ca. Hà Tranh nhợt nhạt nở nụ cười, ra vẻ nho nhã nói:"Bệ hạ muốn ăn cái gì, ngô gắp cho ngài?"
Phương Thiên Chước nhướn mày, mí mắt Nam Môn Lương nhảy một cái, Hà Tranh thật muốn trầm cảm. Cậu ngày thường thật sự không có đọc tiểu thuyết, chơi game đã chiếm rất nhiều thời gian của cậu, quyển sách này kỳ thật là do một bằng hữu đề cử, nói bên trong có một nhân vật pháo hôi giống tên cậu, cậu tò mò lật xem, ma xui quỷ khiến thế nào lại xuyên qua, còn việc xưng hô với cổ nhân như thế nào, quả thật là cậu chưa có nghiên cứu qua.
Cậu vắt hết óc nghĩ đến nguyên chủ trong sách xưng hô như thế nào, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu:"Bổn, bản công tử......?"
Cậu nhớ rõ khi nguyên chủ diễu võ dương oai đều xưng hô như vậy.
Sắc mặt Nam Môn Lương lúc trắng lúc xanh, đôi mắt Phương Thiên Chước mị mị, trong nháy mắt kia, Hà Tranh cảm giác đầu mình bị thủng mất một lỗ, máu chảy đầm đìa. Nhưng giấy tiếp theo, liền thấy y cười ra tiếng, trên mặt Nam Môn Lương cũng lộ ra nụ cười.
Tay Phương Thiên Chước vỗ vỗ lên đùi, thanh âm nhu hòa:"Lại đây."
Hà Tranh nhìn nhìn ghế bên cạnh y, Phương Thiên Chước hơi nghiêng đầu, cậu lập tức thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn đi tới ngồi trên đùi y.
Lại một lần nữa bị nam nhân ôm ở trong ngực, Hà Tranh vẫn biệt nữu và cứng nhắc người như cũ, Phương Thiên Chước cúi đầu, hô hấp ấm áp phả vào mặt cậu, nói:"Tướng quốc công bận rộn công việc, đối với việc dạy dỗ Tranh nhi chểnh mảng, về tình về lý cũng có thể hiểu được. Không có việc gì, dùng bữa đi."
Hà Tranh không nghe ra ý ngoài lời của y, nhưng nghe hiểu ý y bảo mình ăn cơm, cậu ngồi ở trong lồng tiếng Phương Thiên Chước cầm lấy đôi đũa, gắp một đũa thịt giống như là thịt bò, đang định đưa đến miệng mình, đường đũa vừa chuyển, lại đưa đến trước miệng Phương Thiên Chước:"Ngươi ăn trước đi."
Cậu lại không lưu ý chính mình đã quên tôn xưng, Phương Thiên Chước khẽ cười một tiếng, cũng không có so đo.
Biệt biệt nữu nữu dùng xong bữa cơm, tay Phương Thiên Chước ở trên người cậu lại táy máy, môi cũng bắt đầu đụng vào cổ cậu. Hà Tranh vặn vẹo đầu, bỗng nhiên nghĩ đến:"Bệ hạ, ta ta muốn đi Văn Uyên Các đọc sách, học tập thêm nhiều tri thức..... Ta ba.... Cha đích thực không giáo dục ta tốt, ta nghĩ nếu về sau muốn ở bên cạnh ngươi, làm một người hiểu chuyện, ai gặp cũng thích."
Ánh mắt cậu chân thành, vòng eo cứng đờ, Phương Thiên Chước cong khóe miệng, khẽ cười nói:"Tranh nhi ăn như thế nào?"
Như thế nào? Hà Tranh gật đầu, ngoan ngoãn nói:"Ta no rồi."
"Nếu như vậy, liền bồi trẫm ngủ trưa một lát."
Ấm no sinh dâm dục. Phương Thiên Chước đại ý là no đến căng, Hà Tranh bị bắt "ngủ trưa", lần nữa tỉnh lại trời đã tối đen.
Phương Thiên Chước hiển nhiên rất muốn hài tử, nếu không sẽ không thường xuyên cùng cậu lên giường như vậy, như vậy chẳng bao lâu nữa bụng cậu sẽ to lên. Nhưng lần này lên giường ít nhất cậu cũng không lỗ, ít nhất cũng lấy được thủ dụ ea vào Văn Uyên Các tới tay.
Ngày hôm sau Phương Thiên Chước đúng hạn thượng triều, Hà Tranh gấp không chờ nổi chạy tới Văn Uyên Các.
Văn Uyên Các tàng thư lên tới hơn bảy mươi vạn cuốn. Hà Tranh đi vào đầu bay đầy sao, đập vào mắt tất cả đều là sách. Cậu quay cuồng trái phải trong chốc lát, tìm được một quyển sách bản thân muốn tìm hiểu để đọc.
Quả nhiên, La Nguyên Hậu lại tới đọc sách y.
Hắn đi đến trước cái bàn mình hay ngồi, bỗng nhiên nghe được động tĩnh, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy đằng sau kệ sách ló ra một gương mặt tuyệt sắc dung nhan.
Tim hắn đập chậm hai nhịp, Hà Tranh nhìn trái nhìn phải, cầm sách đi tới, thanh thanh giọng nói, vẫn không nén được âm khàn khàn:"La đại nhân hôm nay tới có chút muộn."
"Đi bắt mạch cho Lạc phi nương nương."
Lạc phi? Hà Tranh nhớ vị này hình như là nữ nhi của thái sư, trong nguyên tác còn đi tìm Hà Tranh gây phiền toái, cậu lắc lắc đầu, quyết định phải giải quyết việc trước mắt:"La thái y, ta tùy tiện xem quyển sách này, có mấy chứ không biết."
La Nguyên Hậu đem sách của mình buông xuống, ôn hòa nói:"Chữ gì?"
Nơi này chữ đều là chữ phồn thể, Hà Tranh tuy không biết viết, nhưng nhận mặt chữ thì không thành vấn đề, cậu nhìn nhìn, tìm được một chữ nói:"Thật không tiện, ngươi có thể nói cha ta biết chữ này là chữ gì được không?''
Cậu đứng ở bên cạnh La Nguyên Hậu, trên người mang theo mùi hương khiến người ta mê muội. Hương vị kia là do một loại dược bên trong phối phương chế tạo ra thuốc sinh tử, dược lực kia thấm nhuần vào thân thể Hà Tranh, sẽ khiến nam nhân tiếp cận cậu ý loạn tình mê. Hà Tương muốn cho thêm loại dược này vào thuốc sinh tử vì muốn Phương Thiên Chước không rời bỏ được Hà Tranh.
Hầu kết La Nguyên Hậu lăn lộn, tĩnh tâm rũ mắt, thấp giọng nói:"Đây là tránh, tránh né chi tránh."
Hà Tranh nga một tiếng, liên tục lật vài tờ:"Vậy chữ này?"
"Chữ này là.... " La Nguyên Hậu thấy rõ chữ kia, cổ họng bỗng nhiên khẩn trương, giương mắt về phía cậu.
Đôi mắt Hà Tranh thanh thấu, gương mặt tinh xảo vô phong hiện lên một mạt cười:"Làm phiền La thái y."
Thánh, thai.
Ánh mắt La Nguyên Hậu ngưng trọng, Hà Tranh lại cười cười:"Ta muốn tìm hiểu chút lịch sử, đại nhân có thể đề cử không?"
La Nguyên Hậu xoay người đi lấy hai quyển sách quay lại giới thiệu cho cậu, Hà Tranh ngồi xuống đối diện hắn. Cậu hiện tại không thể chơi game, tâm vô ngoại vật, dễ dàng xem xong quyển sách trong tay. La Nguyên Hậu lại không thể chuyên tâm, hắn nhìn người đối diện khuôn mặt trắng như tuyết, thần sắc có chút phức tạp, nỗ lực khắc chế, mới đem cái tay muốn chạm vào cậu thu về.
Hắn cúi đầu, Hà Tranh nhấc mi lên nhìn hắn một cái, lại dường như không có việc gì rũ mi xuống.
Nếu La Nguyên Hậu cảm thấy áy náy, chủ động đưa ra ý muốn dẫn cậu rời đi, Hà Tranh cũng không thể tránh nợ hắn một nhân tình.
Hà Tranh đột nhiên khụ khụ, La Nguyên Hậu lập tức ngẩng đầu:"Công tử thân thể không khỏe?"
"Hai ngày nay.... " Hà Tranh lại ôn ôn nhu nhu cười:"Bệ hạ lăn lộn có chút tàn nhẫn."
Ánh mắt cậu ôn hòa, nhưng La Nguyên Hậu lại nhìn ra được từ trong đôi mắt cậu vài phần chua xót, trong lòng đau đớn, đốt ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, đôi mắt kiên định như đã hạ quyết tâm, đang muốn nói gì đó thì bị một đạo âm thanh đánh gãy.
"Tham kiến bệ hạ."
"Bình thân." Phương Thiên Chước đã thay đi miện phục, đi nhanh tiến vào, Hà Tranh nhìn nhìn La Nguyên Hậu đang đọc sách giống mình. Tròng mắt vừa chuyển, bỗng nhiên hung hăng ho lên, gương mặt trắng như tuyết vì dùng sức ho mà nổi lên mạt ủng đỏ.
Phương Thiên Chước dừng một chút, bước nhanh lại đây, nhíu mày nói:"Sao lại thế này?"
Hà Tranh che miệng, vẫy vẫy tay nói:"Không có việc gì, bệ hạ như thế nào tới?''
Phương Thiên Chước trầm giọng nói:"Trẫm cùng Hạ tướng quân tới tìm đọc binh thư."
Y liếc mắt một cái, La Nguyên Hậu cung kính hành lễ.
Hà Tranh thấy phía sau y là một n nhân tướng mạo ôn nhuận, trên má trái còn mang theo một vết sẹo. Trong đầu cậu đột nhiên có một bóng đèn sáng lên, một nhân vật trọng yếu trong truyện xuất hiện, vai chính thụ trong nguyên tác!!
"Hạ tướng quân." Hà Tranh đứng lên hành lễ với hắn. Cậu biết Phương Thiên Chước hiện tại đối với Hạ Nhuận chưa sinh ra tâm tư kia. Còn Hạ Nhuận, thời điểm nguyên chủ bị mổ bụng mới biết được Phương Thiên Chước chính là kẻ thù diệt môn mà mình tìm kiếm nhiều năm. Cho nên về sau hai bọn họ như thế nào ở bên nhau, Hà Tranh cũng không biết được.
Tóm lại, căn cứ vào nội dung kịch bản mà cậu thấy kia, Hạ Nhuận cũng không ôn lương vô hại như vẻ mặt ngoài. Phương Thiên Chước nếu không phải vì bị Hà Tranh ngốc nghếch kia chọc tức, cũng sẽ không uống rượu say đem Hạ Nhuận thành Hà Tranh mà thượng, càng sẽ không cho là, không có Hà Tranh thì có thể xem Hạ Nhuận làm đối tượng, cho nên hai người ma xui quỷ khiến, dằn vặt lẫn nhau cả một đời.
Quá thảm.
Cho rằng mình sắp được La thái y mang ra khỏi cung, Hà Tranh suýt cười ra tiếng.
Phương Thiên Chước lấy ngón tay câu lấy cằm của cậu nói:"Tranh Nhi ho thành như vậy, thái y có thể chẩn đoán?"
La Nguyên Hậu nói:"Thần sẽ đưa cho công tử ít dược nhuận cổ họng."
Phương Thiên Chước bỏ cằm Hà Tranh ra:"Nếu không khỏe, liền về cung nghỉ ngơi trước đi, trẫm sẽ về muộn một chút."
Hà Tranh đáp ứng một tiếng, cầm sách lên nói:"Ta có thể mang cái này về sao?"
Phương Thiên Chước gật đầu, Hà Tranh nhất thời vui vẻ, thấy Phương Thiên Chước cùng Hạ Nhuận đi ra, lập tức ném cho La Nguyên Hậu ánh mắt hiểu rõ.
Tim La Nguyên Hậu đập thình thịch loạn nhịp, đợi đến khi Hà Tranh đã rời đi, mới thu dọn đồ đạc rời đi.
Phương Thiên Chước liếc mắt nhìn cậu biến mất, mâu sắc có chút tối tăm.
Tác giả có lời muốn nói:
La Nguyên Hậu: Cậu ấy tín nhiệm ta như vậy, xem ra cũng có ý định với ta.
Phương hoàng:....
Rút đao ing.
______
22:58"
10/3/22
Loại ý tưởng này một khi đã nảy mầm sẽ ngày càng sinh sôi, nhưng vì tránh tị hiềm, Hà Tranh không thể trực tiếp đi Thái Y Viện, cậu ăn uống xong liền đi ra khỏi phòng nhìn trái nhìn phải, thấy có tiểu thái giám gần đó liền cất tiếng hỏi:"Văn Uyên Các đi lối nào?"
Văn Uyên Các là tàng thư trong cung, La Nguyên Hậu nghe theo tướng quốc tiến cử vào cung, kỳ thật là vì ở Văn Uyên Các coa một ít y thư đã tuyệt tích trong giang hồ. Hà Tranh nhớ rõ, trong nguyên tác miêu tả La Nguyên Hậu sẽ thường xuyên đứng ở bên cạnh cửa sổ Văn Uyên Các nhìn lén Hà Tranh, bởi vì sau này nguyên chủ ở tại tẩm cung Phi Trạch điện, mỗi lần Phương Thiên Chước trở về đều phải đi qua Văn Uyên Các.
Tiểu thái giám cũng rất lanh lợi, vừa thấy cậu đi ra từ tẩm cung của hoàng đế, lại thấy cậu dung nhan tuyệt sắc, liền biết thân biết phận cậu bất phàm, nói:"Chỉ đông chỉ tây chỉ sợ cũng không rõ ràng, công tử có cần hay không để nô tài dẫn đường?"
Người cổ nhân thật là nhiệt tình, Hà Tranh cảm thán trong lòng:"Đa tạ."
"Nô tài không dám, công tử đừng làm nô gia sợ." Tiểu thái giám bước nhanh chân về phía trước, đầu rũ cong eo, Hà Tranh nhìn hắn như vậy trong lòng thấy có chút quái dị, muốn khuyên một câu tuổi trẻ khi đi đường phải lưng thẳng đầu thẳng, nhưng đột nhiên nghĩ tới đây không phải hiện đại, tự nhiên có quy củ, không nên nói bậy hại người thì hơn.
Từ tẩm cung của hoàng đế cách Văn Uyên Các không xa, tiểu thái giám mang theo cậu đi tầm một khắc là tới rồi:"Là nơi này ạ."
Ngoài cửa Văn Uyên Các là hai binh lính đang trông coi, thấy có người tới liền quát:"Người tới là ai, người phương nào?"
Hà Tranh ngốc lăng, này là muốn hỏi tên cậu hay muốn cậu phải giới thiệu, mà người tới là người phương nào, cậu lên nói là cậu là người hậu thế hay là người tướng quốc. Hà Tranh chỉ biết có game vắt óc suy nghĩ hồi lâu, mới kỳ quái đáp:"Ta sao? Ta là Hà Tranh con vợ lẽ của Hà Tương tướng quốc, muốn vào xem thư tịch."
Bọn họ hiển nhiên cũng không biết Hà Tranh là ai:"Thủ dụ đâu?"
"A, thủ dụ?"
"Tàng thư các là nơi trọng địa, không có thủ dụ của bệ hạ không được vào."
Hai binh lính gác cửa thiết diện vô tư, kiên định không bị sắc đẹp dụ dỗ. Hà Tranh chỉ có thể hậm hực lui về phía sau hai bước, quay người lại, đột nhiên đối diện với một ánh mắt đầy ngạc nhiên.
"La đại nhân." Binh lính canh giữ ở cửa chào hỏi với người nọ.
La Nguyên Hậu gương mặt đoan chính anh tuấn, vừa thấy chính là một người thành thật, Hà Tranh nhịn không được đối với hắn cười cười.
Trong lòng La Nguyên Hậu khiếp sợ. Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy được dấu vết không che giấu được trên cổ Hà Tranh, liên tưởng đến thân phận Hà Tranh không có khả năng đi vào trong cung, hắn liền đoán được tác dụng của Hà Tranh khi đang đứng ở đây.
Dược kia, thế nhưng dành cho chính người mình thương sinh nhi tử!!
Đồng tử hắn co rút lại, trên mặt trong nháy mắt xẹt qua nỗi đau đớn.
"Hà công tử." Hắn chủ động mở miệng.
Trong nguyên tác, nguyên chủ biết dược sinh tử là do hắn điều chế ra, cho nên cho rằng hắn cùng với cha mình thông đồng làm bậy, chưa bao giờ cho hắn một nửa phần sắc mặt tốt, nhưng giờ phút này thay đổi thành Hà Tranh thì lại không giống nhau, cậu hơi hơi ưỡn thẳng ngực, hàm chứa mong chờ mà nói:"La thái y, ta muốn đi vào trong đó đọc sách."
La Nguyên Hậu theo bản năng nhìn về phía hai quan binh, trong đó có một người nói:"Đại nhân đừng làm khó dễ tiểu nhân, tàng thư các là nơi trọng địa, không có thủ dụ của bệ hạ, bất luận kẻ nào cũng không được vào."
Hà Tranh thấy hắn nhíu mày, lập tức thiện nhân giải ý nói:"Được, ta đi tìm Phương... Bệ hạ xin thủ dụ."
Cậu âm thầm nghĩ mã sợ, thiếu chút nữa đã gọi thẳng tên Phương Thiên Chước, muốn chết muốn chết, nơi này mà gọi trực tiếp tên hoàng đế không phải là chê mạng quá dài sao.
La Nguyên Hậu đứng đó ngơ ngác nhìn cậu rời đi, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt, phát ra một tiếng vang nhỏ.
Hà Tranh một lần nữa trở lại tẩm cung, xoa xoa bụng nhỏ của mình có chút sợ hãi, nơi này không phải hiện đại, tùy tiện tra Baidu một chút là có thể biết được phương pháp tránh thai như thế nào, cậu cần tìm ra một phương pháp, mà La Nguyên Hậu lại biết, cậu muốn mượn sức La Nguyên Hậu đứng về phía mình.
Không có việc gì làm thời gian trôi qua đặc biệt chậm, Hà Tranh đứng tại chỗ, rồi lại ngồi xuống bàn mơ màng trong chốc lát, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, cậu giật mình ngồi thẳng người, ánh mắt mê mang tức khắc đối diện với nam nhân đội miện quan đang tiến vào.
Rèm châu trên đầu y rung động ánh mắt lãnh đạm nhìn Hà Tranh, bỗng nhiên tay y dang ra.
Lập tức có cung nhân tiến lên giúp y thay y phục, tháo mũ miện, lúc này Hà Tranh mới hậu tri hậu giác biết được đây là y đã hạ triều trở lại.
Cậu lập tức đứng thẳng người, trợn to mắt nhìn những động tác của các cung nhân đó. Triều phục to rộng bị cởi ra, Phương Thiên Chước lắc lắc ống tay áo to rộng, xoay người ngồi xuống một bên cạnh bàn, Nam Môn Lương lập tức nhận trà từ tay cung nhân đưa tới.
Cung nhân đem đồ ăn lên như nước chảy mây trôi, Hà Tranh ngốc ngốc đứng ở một bên, ngón chân cọ cọ mũi giày, không biết phải làm sao cho tốt.
Đồ ăn đã được bê xong, cung nhân xôi nổi lui ra, Hà Tranh nhìn xung quanh, cũng muốn đi theo, lại bị Nam Môn Lương đứng ở cửa chặn lại:"Còn không tới hầu hạ hoàng thượng dùng bữa?"
Hà Tranh đành phải quay lại, cầm lấy đôi đũa hỏi:"Bệ hạ muốn ăn cái gì, ta gắp cho ngài."
Phương Thiên Chước ghé mắt, Nam Môn Lương lại khẽ quát một tiếng:"Dám ở trước mặt bệ hạ xưng ta? Tướng quốc không có dạy tôn ti cho con cháu trong nhà sao?"
Cái gì mà con cháu, Phương Thiên Chước còn không có lớn bằng cậu đâu, nếu ở hậu đại, Phương Thiên Chước còn phải gọi cậu một tiếng ca. Hà Tranh nhợt nhạt nở nụ cười, ra vẻ nho nhã nói:"Bệ hạ muốn ăn cái gì, ngô gắp cho ngài?"
Phương Thiên Chước nhướn mày, mí mắt Nam Môn Lương nhảy một cái, Hà Tranh thật muốn trầm cảm. Cậu ngày thường thật sự không có đọc tiểu thuyết, chơi game đã chiếm rất nhiều thời gian của cậu, quyển sách này kỳ thật là do một bằng hữu đề cử, nói bên trong có một nhân vật pháo hôi giống tên cậu, cậu tò mò lật xem, ma xui quỷ khiến thế nào lại xuyên qua, còn việc xưng hô với cổ nhân như thế nào, quả thật là cậu chưa có nghiên cứu qua.
Cậu vắt hết óc nghĩ đến nguyên chủ trong sách xưng hô như thế nào, nửa ngày mới nghẹn ra được một câu:"Bổn, bản công tử......?"
Cậu nhớ rõ khi nguyên chủ diễu võ dương oai đều xưng hô như vậy.
Sắc mặt Nam Môn Lương lúc trắng lúc xanh, đôi mắt Phương Thiên Chước mị mị, trong nháy mắt kia, Hà Tranh cảm giác đầu mình bị thủng mất một lỗ, máu chảy đầm đìa. Nhưng giấy tiếp theo, liền thấy y cười ra tiếng, trên mặt Nam Môn Lương cũng lộ ra nụ cười.
Tay Phương Thiên Chước vỗ vỗ lên đùi, thanh âm nhu hòa:"Lại đây."
Hà Tranh nhìn nhìn ghế bên cạnh y, Phương Thiên Chước hơi nghiêng đầu, cậu lập tức thu hồi tầm mắt, ngoan ngoãn đi tới ngồi trên đùi y.
Lại một lần nữa bị nam nhân ôm ở trong ngực, Hà Tranh vẫn biệt nữu và cứng nhắc người như cũ, Phương Thiên Chước cúi đầu, hô hấp ấm áp phả vào mặt cậu, nói:"Tướng quốc công bận rộn công việc, đối với việc dạy dỗ Tranh nhi chểnh mảng, về tình về lý cũng có thể hiểu được. Không có việc gì, dùng bữa đi."
Hà Tranh không nghe ra ý ngoài lời của y, nhưng nghe hiểu ý y bảo mình ăn cơm, cậu ngồi ở trong lồng tiếng Phương Thiên Chước cầm lấy đôi đũa, gắp một đũa thịt giống như là thịt bò, đang định đưa đến miệng mình, đường đũa vừa chuyển, lại đưa đến trước miệng Phương Thiên Chước:"Ngươi ăn trước đi."
Cậu lại không lưu ý chính mình đã quên tôn xưng, Phương Thiên Chước khẽ cười một tiếng, cũng không có so đo.
Biệt biệt nữu nữu dùng xong bữa cơm, tay Phương Thiên Chước ở trên người cậu lại táy máy, môi cũng bắt đầu đụng vào cổ cậu. Hà Tranh vặn vẹo đầu, bỗng nhiên nghĩ đến:"Bệ hạ, ta ta muốn đi Văn Uyên Các đọc sách, học tập thêm nhiều tri thức..... Ta ba.... Cha đích thực không giáo dục ta tốt, ta nghĩ nếu về sau muốn ở bên cạnh ngươi, làm một người hiểu chuyện, ai gặp cũng thích."
Ánh mắt cậu chân thành, vòng eo cứng đờ, Phương Thiên Chước cong khóe miệng, khẽ cười nói:"Tranh nhi ăn như thế nào?"
Như thế nào? Hà Tranh gật đầu, ngoan ngoãn nói:"Ta no rồi."
"Nếu như vậy, liền bồi trẫm ngủ trưa một lát."
Ấm no sinh dâm dục. Phương Thiên Chước đại ý là no đến căng, Hà Tranh bị bắt "ngủ trưa", lần nữa tỉnh lại trời đã tối đen.
Phương Thiên Chước hiển nhiên rất muốn hài tử, nếu không sẽ không thường xuyên cùng cậu lên giường như vậy, như vậy chẳng bao lâu nữa bụng cậu sẽ to lên. Nhưng lần này lên giường ít nhất cậu cũng không lỗ, ít nhất cũng lấy được thủ dụ ea vào Văn Uyên Các tới tay.
Ngày hôm sau Phương Thiên Chước đúng hạn thượng triều, Hà Tranh gấp không chờ nổi chạy tới Văn Uyên Các.
Văn Uyên Các tàng thư lên tới hơn bảy mươi vạn cuốn. Hà Tranh đi vào đầu bay đầy sao, đập vào mắt tất cả đều là sách. Cậu quay cuồng trái phải trong chốc lát, tìm được một quyển sách bản thân muốn tìm hiểu để đọc.
Quả nhiên, La Nguyên Hậu lại tới đọc sách y.
Hắn đi đến trước cái bàn mình hay ngồi, bỗng nhiên nghe được động tĩnh, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy đằng sau kệ sách ló ra một gương mặt tuyệt sắc dung nhan.
Tim hắn đập chậm hai nhịp, Hà Tranh nhìn trái nhìn phải, cầm sách đi tới, thanh thanh giọng nói, vẫn không nén được âm khàn khàn:"La đại nhân hôm nay tới có chút muộn."
"Đi bắt mạch cho Lạc phi nương nương."
Lạc phi? Hà Tranh nhớ vị này hình như là nữ nhi của thái sư, trong nguyên tác còn đi tìm Hà Tranh gây phiền toái, cậu lắc lắc đầu, quyết định phải giải quyết việc trước mắt:"La thái y, ta tùy tiện xem quyển sách này, có mấy chứ không biết."
La Nguyên Hậu đem sách của mình buông xuống, ôn hòa nói:"Chữ gì?"
Nơi này chữ đều là chữ phồn thể, Hà Tranh tuy không biết viết, nhưng nhận mặt chữ thì không thành vấn đề, cậu nhìn nhìn, tìm được một chữ nói:"Thật không tiện, ngươi có thể nói cha ta biết chữ này là chữ gì được không?''
Cậu đứng ở bên cạnh La Nguyên Hậu, trên người mang theo mùi hương khiến người ta mê muội. Hương vị kia là do một loại dược bên trong phối phương chế tạo ra thuốc sinh tử, dược lực kia thấm nhuần vào thân thể Hà Tranh, sẽ khiến nam nhân tiếp cận cậu ý loạn tình mê. Hà Tương muốn cho thêm loại dược này vào thuốc sinh tử vì muốn Phương Thiên Chước không rời bỏ được Hà Tranh.
Hầu kết La Nguyên Hậu lăn lộn, tĩnh tâm rũ mắt, thấp giọng nói:"Đây là tránh, tránh né chi tránh."
Hà Tranh nga một tiếng, liên tục lật vài tờ:"Vậy chữ này?"
"Chữ này là.... " La Nguyên Hậu thấy rõ chữ kia, cổ họng bỗng nhiên khẩn trương, giương mắt về phía cậu.
Đôi mắt Hà Tranh thanh thấu, gương mặt tinh xảo vô phong hiện lên một mạt cười:"Làm phiền La thái y."
Thánh, thai.
Ánh mắt La Nguyên Hậu ngưng trọng, Hà Tranh lại cười cười:"Ta muốn tìm hiểu chút lịch sử, đại nhân có thể đề cử không?"
La Nguyên Hậu xoay người đi lấy hai quyển sách quay lại giới thiệu cho cậu, Hà Tranh ngồi xuống đối diện hắn. Cậu hiện tại không thể chơi game, tâm vô ngoại vật, dễ dàng xem xong quyển sách trong tay. La Nguyên Hậu lại không thể chuyên tâm, hắn nhìn người đối diện khuôn mặt trắng như tuyết, thần sắc có chút phức tạp, nỗ lực khắc chế, mới đem cái tay muốn chạm vào cậu thu về.
Hắn cúi đầu, Hà Tranh nhấc mi lên nhìn hắn một cái, lại dường như không có việc gì rũ mi xuống.
Nếu La Nguyên Hậu cảm thấy áy náy, chủ động đưa ra ý muốn dẫn cậu rời đi, Hà Tranh cũng không thể tránh nợ hắn một nhân tình.
Hà Tranh đột nhiên khụ khụ, La Nguyên Hậu lập tức ngẩng đầu:"Công tử thân thể không khỏe?"
"Hai ngày nay.... " Hà Tranh lại ôn ôn nhu nhu cười:"Bệ hạ lăn lộn có chút tàn nhẫn."
Ánh mắt cậu ôn hòa, nhưng La Nguyên Hậu lại nhìn ra được từ trong đôi mắt cậu vài phần chua xót, trong lòng đau đớn, đốt ngón tay dùng sức trở nên trắng bệch, đôi mắt kiên định như đã hạ quyết tâm, đang muốn nói gì đó thì bị một đạo âm thanh đánh gãy.
"Tham kiến bệ hạ."
"Bình thân." Phương Thiên Chước đã thay đi miện phục, đi nhanh tiến vào, Hà Tranh nhìn nhìn La Nguyên Hậu đang đọc sách giống mình. Tròng mắt vừa chuyển, bỗng nhiên hung hăng ho lên, gương mặt trắng như tuyết vì dùng sức ho mà nổi lên mạt ủng đỏ.
Phương Thiên Chước dừng một chút, bước nhanh lại đây, nhíu mày nói:"Sao lại thế này?"
Hà Tranh che miệng, vẫy vẫy tay nói:"Không có việc gì, bệ hạ như thế nào tới?''
Phương Thiên Chước trầm giọng nói:"Trẫm cùng Hạ tướng quân tới tìm đọc binh thư."
Y liếc mắt một cái, La Nguyên Hậu cung kính hành lễ.
Hà Tranh thấy phía sau y là một n nhân tướng mạo ôn nhuận, trên má trái còn mang theo một vết sẹo. Trong đầu cậu đột nhiên có một bóng đèn sáng lên, một nhân vật trọng yếu trong truyện xuất hiện, vai chính thụ trong nguyên tác!!
"Hạ tướng quân." Hà Tranh đứng lên hành lễ với hắn. Cậu biết Phương Thiên Chước hiện tại đối với Hạ Nhuận chưa sinh ra tâm tư kia. Còn Hạ Nhuận, thời điểm nguyên chủ bị mổ bụng mới biết được Phương Thiên Chước chính là kẻ thù diệt môn mà mình tìm kiếm nhiều năm. Cho nên về sau hai bọn họ như thế nào ở bên nhau, Hà Tranh cũng không biết được.
Tóm lại, căn cứ vào nội dung kịch bản mà cậu thấy kia, Hạ Nhuận cũng không ôn lương vô hại như vẻ mặt ngoài. Phương Thiên Chước nếu không phải vì bị Hà Tranh ngốc nghếch kia chọc tức, cũng sẽ không uống rượu say đem Hạ Nhuận thành Hà Tranh mà thượng, càng sẽ không cho là, không có Hà Tranh thì có thể xem Hạ Nhuận làm đối tượng, cho nên hai người ma xui quỷ khiến, dằn vặt lẫn nhau cả một đời.
Quá thảm.
Cho rằng mình sắp được La thái y mang ra khỏi cung, Hà Tranh suýt cười ra tiếng.
Phương Thiên Chước lấy ngón tay câu lấy cằm của cậu nói:"Tranh Nhi ho thành như vậy, thái y có thể chẩn đoán?"
La Nguyên Hậu nói:"Thần sẽ đưa cho công tử ít dược nhuận cổ họng."
Phương Thiên Chước bỏ cằm Hà Tranh ra:"Nếu không khỏe, liền về cung nghỉ ngơi trước đi, trẫm sẽ về muộn một chút."
Hà Tranh đáp ứng một tiếng, cầm sách lên nói:"Ta có thể mang cái này về sao?"
Phương Thiên Chước gật đầu, Hà Tranh nhất thời vui vẻ, thấy Phương Thiên Chước cùng Hạ Nhuận đi ra, lập tức ném cho La Nguyên Hậu ánh mắt hiểu rõ.
Tim La Nguyên Hậu đập thình thịch loạn nhịp, đợi đến khi Hà Tranh đã rời đi, mới thu dọn đồ đạc rời đi.
Phương Thiên Chước liếc mắt nhìn cậu biến mất, mâu sắc có chút tối tăm.
Tác giả có lời muốn nói:
La Nguyên Hậu: Cậu ấy tín nhiệm ta như vậy, xem ra cũng có ý định với ta.
Phương hoàng:....
Rút đao ing.
______
22:58"
10/3/22
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất