Chương 20
“Đường đại nhân, hoàng thượng buổi tối đối với ngươi có phải hay không cũng thực ôn nhu?”. Giọng nói của nữ nhân kia cứ lặp lại liên tục như ma chú, không ngừng vọng lại trong đầu y.
Ôn nhu? Hắn đối với ta ư? Ha ha ha! Ta ruốt cuộc là cái gì chứ, mà có thể khiến hắn đối xử ôn nhu với ta!
Ôn nhu… Trò đùa giỡn đó ta không quan tâm, không quan tâm! Không có liên quan, vì ta là nam nhân, không có ngữ khí thùy mị, không có tuổi thơ ấp ám, không có sự âu yếm dịu dàng, không có ôn nhu… Ta cũng không cần quan tâm!
Ta chỉ cần đối với hắn hết mực ôn nhu là được rồi, chỉ cần đối với hắn như thế là tốt rồi.
… Cho dù hắn có đem tâm của ngươi cho người khác dẫm đạp?
Không phải, Thoán Thoán nhất định sẽ không làm như thế. Kia chẳng qua là một mảnh trúc đâu đâu cũng có mà thôi, tặng người khác cũng đâu không có vấn đề gì…
Không có vấn đề gì, thật sao?
Không muốn bị người khác nhìn thấy nét cười ngượng ngạo của bản thân, hai tay Đường Trì liền che mặt đi.
Trân phi cũng biết chuyện này, có phải toàn bộ người trong hậu cung cũng biết chuyện này hay không? Trong triều quan viên nữa? Đội quân cấm vệ quân nữa? Bọn họ cũng biết sao? Bọn họ sẽ nghĩ ta như thế nào?
Không cần quan tâm, bọn họ nhìn ngươi thế nào cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần Thoán còn đem ngươi để ở trong lòng, chỉ cần hắn còn cần ngươi, hết thảy những chuyện kia cũng không là gì. Ưỡn ngực, hảo hảo bảo hộ hắn, vì hắn đón gió che mưa, vì hắn vào sinh ra tử, chăm sóc hắn, nhìn hắn mà mỉm cười nhân thế, nhìn hắn hạnh phúc tươi cười, nhìn con cháu hắn đầy đàn.
Vậy còn ngươi?
Ta? Ta sẽ say trong giấc mộng, ha ha…
Mỗi lần có người nhìn đến y, y đều làm ra vẻ vui vẻ, gật đầu mỉm cười. Sau đó, thừa dịp mọi người không chú ý, Đường Trì lại biến mất dần trong bóng đêm không biết bao nhiêu lần. Tối nay, Thoán dường như muốn đến chỗ Trân phi.
Thịnh Lẫm đế ngồi trong căn phòng của thị lang, chờ đợi y trở về. Tối nay hắn lại không về, trong khoảng thời gian này y rốt cuộc đã đi đến nơi nào?
Canh một đã qua, tiếng trống canh hai lại vang lên.
Tới lúc gần canh ba, hoàng đế đứng lên, rời khỏi phòng của Đường Trì, đi đến tẩm cung của hắn.
Đường Trì, trẫm chờ chính ngươi nói cho trẫm biết, trong khoảng thời gian này ban đêm ngươi đều đã đi đến nơi nào, đã làm gì.
Gần như khôi phục được tình hình thiên hạ, trong cung, trong triều cũng tạm thời thái bình. Khi mọi người không có chuyện để làm, chính là lúc bắt đầu thích khua môi múa mép, trao đổi cho nhau những tin tức có thể làm cho cuộc sống sinh hoạt trở nên kích thích. Lời đồn đãi cứ như vậy chậm rãi khuếch tán dần.
“Hoàng thượng kế vị ba năm, vì cớ gì đến nay thánh thượng vẫn chưa lập hậu?”
“Đúng vậy, hơn nữa đến nay không có con nối dòng, nếu thánh thượng có chuyện gì, Đại Á hoàng triều sau này…”
“Nghe nói hoàng thượng không thường đến thăm cung điện của tần phi, cũng rất ít chiêu tẩm… Còn có a, hạ quan còn nghe nói đến nay chưa có tần phi nào từng ngủ trên long sàng.”
“Hạ quan từng nghe người ta nói, hoàng thượng tựa hồ thường xuyên đi đến chỗ của Đường đại nhân. Ngươi cũng biết, Đường đại nhân đang ngụ ở bên sườn tẩm cung của hoàng thượng?”
“Tôi còn nghe người ta nói, Đường đại nhân dường như đối với hoàng thượng có… Hắc hắc!”
“Ngươi thấy không, Đường đại nhân hôm nay dường như khí sắc không tốt, hành tung bất định, ngươi nói hắn…”
“Hôm nay tôi thấy hoàng thượng lúc dọc đường, sờ soạng Đường đại nhân một phen…”
“Hì hì, hoàng thượng sủng hạnh Đường đại nhân xem ra cũng không phải không có nguyên nhân, nói vậy Đường đại nhân ở trên giường…”
“Cái gì! Đúng là nhìn thôi không thể đoán được, Đường Trì kia nhìn bên ngoài chính trực ngay thẳng, không ngờ bên trong lại như vậy…”
“Thật là! Một đại nam nhân, tuổi lớn hơn so với hoàng thượng, cũng không biết hắn làm thế nào dụ dỗ được đương kim thánh thượng! Thật sự là không biết liêm sỉ!”
“Đường Trì kia không phải là dùng mê dược chứ, hay đúng là hắn dùng mê dược với hoàng thượng? Nếu không như thế nào hậu cung hảo hảo giai lệ hoàng thượng không ôm, lại muốn đi ôm một nam nhân trong phòng? Nếu Đường Trì kia quốc sắc thiên hương thì có thể lý giải, nhưng…”
“Một quan thần được súng ái như thế bên cạnh hoàng thượng! Nói không chừng Đại Á hoàng triều chúng ta sẽ bị hủy trên tay của loại người vô sỉ này!”
…
Vừa vờ như không nhìn thấy bóng những người đó, vừa liếc nhìn khuôn mặt của họ đang tụ tập ở Triêu cung bàn tán to nhỏ cái gì đó, Đường Trì vẫn đứng thẳng, vẫn như thường ngày đi đến phía sau ngự thư phòng tìm hoàng thượng.
Lúc mới vừa tới cửa muốn cất bước đi vào, bỗng nhiên thái giám tổng quản đến trước cửa khom người, ngăn cản đường đi của y.
“Đường đại nhân, hoàng thượng bảo ngài không cần vào trong. Người đang bận, ngài không nên vào.”
“Là có ý gì?” Đường Trì khó hiểu.
“Ý tứ đã rõ ràng, hoàng thượng phân phó như thế. Nếu như không có gọi triệu kiến, Đường đại nhân về sau không cần lại đến ngự thư phòng.” Lưu Hỉ ngẩng đầu, vẻ mặt dào dạt đắc ý.
“Đã hiểu.” Đường Trì mặt không chút thay đổi, xoay người rời đi.
Lưu Hỉ đến nhìn bóng dáng y rời đi, âm thầm mỉm cười, cất bước đi vào ngự thư phòng, thuận tay đóng cửa phòng.
“Đường Trì đồng ý về nghỉ ngơi rồi chứ?” Thịnh Lẫm đế đang ngồi đọc sớ, cũng không ngẩng đầu lên dò hỏi.
“Vâng, nô tài đã chuyển lời đến Đường đại nhân, nói hoàng thượng thấy hắn sắc mặt không tốt nên bảo hắn quay về nghỉ ngơi. A, hoàng thượng…”
“Chuyện gì? Nói.”
“Đường đại nhân vừa rồi nhờ nô tài chuyển lời đến thánh thượng, nói trong khoảng thời gian này bởi vì trong triều tin đồn thổi rất nhiều, vì tránh hiềm nghi, sau này hắn sẽ cố gắng không đến ngự thư phòng giúp hoàng thượng xử lý công sự nữa.”
Buông bút, Thịnh Lẫm đế nhíu mày, xiết chặt án thư, “Đã biết, ngươi cũng đi xuống đi, không gọi đến thì cũng đừng vào!”
“Vâng, nô tài cáo lui.” Lưu Hỉ khom người rời đi.
Hắn xử lý công sự không cần đến ta nữa sao? Hay là tránh hiềm nghi? Đột nhiên Đường Trì nhàn hạ, phát hiện bản thân không có việc gì làm, vì tránh không suy nghĩ miên man quá nhiều, y trở lại phòng bắt đầu đọc sách thuốc. Hai ngày này nếu thật sự không có chuyện gì làm, phải đi tìm Phong thái y lãnh giáo một chút y thuật vậy.
“Đường Trì đâu?” Thịnh Lẫm đế không kiên nhẫn mà ném tấu chương trong tay xuống, hỏi thái giám tổng quản.
“Đường đại nhân dường như ở thái y viện.”
“Hắn đi thái y viện làm cái gì?”
“Nô tài không biết.”
“Đi tìm hắn về đây! Lệnh cho hắn lập tức tới gặp trẫm!”
“Tuân lệnh”
Rời khỏi rồi dạo qua một vòng, Lưu Hỉ liền trở lại ngự thư phòng, “Khởi bẩm thánh thượng, Đường đại nhân nói… Hắn…”
“Hắn nói cái gì!” Hoàng đế tức giận!“Hắn nói không phải cẩu, gọi là đến quát là làm theo, hoàng thượng muốn tìm tốt nhất là đi tìm Trân phi… Hoàng thượng tha mạng! Lời này không phải nô tài nói, là Đường đại nhân nói!” Thấy hoàng thượng đứng dậy đập bàn, Lưu Hỉ đến sợ tới mức vội vàng quỳ gối nằm sấp xuống, hô to tha mạng.
“Người đâu! Bãi giá tới thái y viện!” Thịnh Lẫm đế gầm lên giận dữ!
Trong viện thái y, Đường Trì đang được Phong thái y chỉ bảo cái gì đó.
“Trì nhi…” Phong thái y muốn nói lại thôi.
“Ngài có điều gì muốn nói, cháu nghe đây.” Đường Trì buông dược thảo trong tay xuống, mỉm cười với Phong Thập.
“Ngươi đối với hoàng thượng…”
“Thánh thượng giá lâm ──”
Thoán đến thái y viện làm cái gì? Đường trì trong bụng đầy nghi vấn, cùng thái y trong viện quỳ xuống.
“Hạ thần khấu kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ──”
“Đừng!” Đường Trì bị hoàng đế đá một cước ôm bụng ngả lăn trên mặt đất.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng bớt giận!” Không biết phát sinh chuyện gì Phong thái y vội vàng quỳ xuống bên cạnh hoàng đế, nghĩ muốn ngăn cản hành vi tàn nhẫn của hắn.
Thịnh Lẫm đế quẳng mũ ô quan y xuống, một phen kéo y đứng lên, chưa nói một câu, đem y từ trong phòng thuốc tha đi.
Đường Trì nghiêng ngả lảo đảo không biết chuyện gì xảy ra, cũng không dám phản kháng. Căn bản hắn cũng không cho phép y phản kháng, đành theo Thịnh Lẫm đang nổi giận bừng bừng này vào trong phòng của hắn.
Đứng ở bên ngoài mọi người không biết bên trong chính phát sinh chuyện gì, cũng không dám vào trong thăm dò, hai mắt nhìn nhau không biết như thế nào cho phải.
Một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ trong ốc vang lên, sau đó im bặt mà ngừng hẳn như là bị nuốt phải cái gì cứng ở trong họng. Trong phòng lập tức truyền ra tiếngthân thể bị đánh…
Thái y cùng bọn thị vệ cúi đầu, bọn họ không phải không biết rõ âm thanh cùng với lời đồn đãi kia nói lên chuyện gì.
Phó úy cấm vệ quân Nguyên Khiêm Thành trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.
Thái giám Lưu Hỉ khống biết tâm tư đang nghĩ cái gì, trên mặt thoáng chốc lại ưu tư lại hoan hỉ.
Chức quan nhị phẩm cùng với danh hiệu thủ lĩnh cầm đầu cấm vệ quân dũng mãnh của Đường Trì bị tước đi, nhưng chức danh thị trung lang hầu hạ bên cạnh hoàng thượng vẫn được giữ như trước. Ba ngày sau, ngày hai mươi tháng năm năm Thịnh Lẫm thứ ba, Trân phi được phong làm tần phi chi thủ ( đứng đầu) ── Trân quý phi.
Từ hồi, Đường Trì bị hoàng thượng phế bỏ danh hiệu thủ lĩnh cấm vệ quân, lời đồn đại trong cung về việc y được hoàng thượng sủng như luyến đồng đã hoàn toàn biến mất. Thật may mắn, hoàng thượng có con mắt anh minh, chỉ xem y như một ngoạn thần ( đồ chơi), cũng không có giao cho y thực quyền, các đại thần cũng liền mắt nhắm mắt mở, không hề lấy việc này lên tố trình.
Đối mặt với sự châm biếm của nhân sĩ từ trong lẫn ngoài cung, Đường Trì nhắm mắt lại, đóng chặt tai lại, miệng khép lại, nỗ lực cố gắng đối với bên ngoài làm như không nhìn, không nghe thấy, không hỏi.
Mà nguyên nhân khi xảy ra chuyện ấy mà y vẫn không rời khỏi, đơn giản là vì ngày đó ở thái y viện, trong lúc y đang muốn hôn mê bất tỉnh, y đã nghe được lời Thoán ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói ─ câu: Trì, trẫm rất nhớ ngươi.
Thịnh Lẫm đế tựa hồ càng ngày càng sủng ái Trân phi, đối với sự sủng hạnh cưng chìu Đường Trì lúc trước thì giờ càng ngày càng không lưu tình. Nhất là khi có chuyện không như ý, nhẹ thì mắng, nặng thì đánh, hơn nữa đều là đánh ngay trước mặt kẻ khác.
Ngày hôm đó, Đường Trì ở bên cạnh hầu hạ hoàng đế cùng Trân quý phi vẽ tranh, không biết làm sao đánh đổ chén sứ tẩy bút, khiến cho tâm huyết Trân quý phi tìm tòi tỉ mĩ họa lên bức tranh ấy bị bôi uế. Thái giám tổng quản Lưu Hỉ liền kêu thản thốt.
“A! Ô…” Cái miệng nhỏ nhắn của Trân quý phi bị méo mó, đôi mắt đỏ hoe nhìn bức tranh kỳ công của nàng bị hủy hoại.
“Thực xin lỗi! Thần không phải cố ý! Quý phi nương nương thỉnh…” Đường Trì biết rõ đây không phải lỗi của y, nhưng vẫn khom lưng nhận lỗi.
“Ô… Đường đại nhân, ta biết ngươi không thích ta sai khiến ngươi. Nhưng mà nếu thấy không thích thì ngươi cũng nên nói ra chứ, lại còn muốn dùng cách này… Ô ô…” Trân quý phi xoay đầu, bổ nhào vào trong lòng ngực của hoàng thượng vừa mới bỏ thư quyển đi tới.
“Sao lại thế này? Đường Trì ngươi biết đây là lần thứ mấy! Ngươi đã quên trẫm lần trước đã nói nếu ngươi còn tái phạm thì lần sau tuyệt không tha thứ rồi chứ? Người đâu! Lấy trúc bản ( thanh trúc) ra đây!” Hoàng đế gầm lên.
“Hoàng… thượng, không cần trừng phạt Đường đại nhân… Là ta không tốt, là ta không nên làm cho Đường đại nhân…” Trân quý phi vì Đường Trì cầu xin.
“Không cần nhiều lời! Đường Trì, quỳ xuống!”
Lưu Hỉ đem trúc bản đưa đến, trộm nhìn về phía Đường Trì lộ ra ánh mắt nham hiểm cùng tiếng cười nhạo.
Ngẩng đầu, Đường Trì nhìn về phía hoàng đế với ánh mắt tràn ngập bi thương. Thoán Thoán, ngươi thay đổi rồi, thay đổi nhiều quá, vì cái gì phải đối với ta như vậy?
Tinh thần Đường Trì ngày một gầy gò, càng sa sút đi, y biết bản thân lúc này sắp đến giới hạn của sự chịu đựng rồi. Nhưng trong tâm vẫn một khoảng lặng, y vẫn như cũ mong ước chuyện này chỉ là tạm thời, chẳng qua Thoán vì tị hiềm mà làm ra chuyện tàn bạo này. Chờ một khoảng thời gian nữa qua đi, mọi chuyện sẽ trở lại như xưa.
Y không cần Thoán phải yêu thương y, cũng không yêu cầu Thoán thích y bằng một nửa việc vui mừng khi Trân phi có thai, chỉ cần hắn còn tín nhiệm y, chỉ cần hắn còn cần y vì hắn làm việc, như vậy là đủ rồi. Chỉ cần khôi phục như trước kia, là được rồi.
Không tránh né ánh mắt Đường Trì, Thịnh Lẫm đế dõi theo y, trút một gậy trúc bản xuống.
Năm bản qua đi, Trân quý phi đã sợ đến không dám nhìn nữa.
Hai mươi bản qua đi, đường trì bởi vì thân thể vốn dĩ đã suy nhược, cuối cùng liền ngất đi. Nhưng suốt buổi, cũng không có phát ra một tiếng cầu xin cùng thốt lên kêu thảm thiết, thậm chí ngay cả rên rỉ cũng đều không phát ra.
Giơ tay phất lên, Thịnh Lẫm đế sai người đem Đường Trì kéo đi ra ngoài.
Trân quý phi buông cánh tay nhỏ bé đang che đôi mắt xuống, chạy đến bên hoàng đế, nằm ở trong lòng ngực hắn phát ra âm thanh bé xíu nói: “Hoàng thượng, ta rất sợ, người nói Đường đại nhân có thể hay không bởi vì chuyện này lần mà càng thêm hận ta không?”
Thịnh Lẫm đế sờ sờ đầu của nàng, ôn hòa cười nói: “Phu nhân không cần lo lắng, trẫm sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn phu nhân.”
“Hoàng thượng… Ngươi đối với ta thật tốt…” Trân quý phi thỏa mãn nở nụ cười.
Lưu Hỉ trông thấy, biết chắc là không nên lưu lại, xoay người lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn muốn đem tin tức hiện tại mau chóng đưa đến cho quý nhân cấp trên, làm gian tế giúp nàng phán đoán đưa ra hành động tiếp theo.
Thoán ngoài miệng cùng Trân quý phi trò chuyện, ánh mắt lại vẫn nhìn theo hướng thân ảnh Đường Trì bị đưa đi, mãi cho đến khi thân ảnh ấy biến mất khỏi tầm mắt.
Từ trên mặt đất ẩm thấp bò lên, Đường Trì đứng dậy lắc lư thân hình đi ra khỏi cung. Trên đường đi, cấm vệ quân nhìn y đều cúi đầu, không đành lòng nhìn cũng không có đến gọi, càng không ai dám tiến đến nâng đỡ.
Thật vất vả mới đem bản thân trở về phòng, đầu Đường Trì ngả xuống giường. Lệ theo mắt của y từ từ chậm rãi hạ xuống.
Thoán, cho ta một cái lý do, cho ta một cái lý do tại sao đối với ta như vậy, cầu ngươi!
Mệt mỏi quá độ cùng đau xót, khiến cho y mơ màng từ từ rơi vào mộng ảo.
Đêm khuya, một bong người từ bên ngoài cửa tới vào, do dự đi đến trước giường Đường Trì.
Thấy y đã muốn ngủ say, liền xòe bàn tay tới, nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má y, giơ ngón tay cái lên, cực kỳ ôn nhu mà lau đi những giọt lệ còn đọng lại trên má y.
“Cũng sắp… Cũng đã sắp xong rồi…”
Bóng người chậm rãi ngồi xuống, quỳ gối trước giường đem đầu nằm sấp vào trong lòng ngực của Đường Trì, hai tay ôm chặt y, lẳng lặng nghe tim của y đập thật lâu.
Mãi cho đến khi trời gần sáng, bóng người yên lặng cũng giống như lúc mới đến mà lẳng lặng rời đi.
Ôn nhu? Hắn đối với ta ư? Ha ha ha! Ta ruốt cuộc là cái gì chứ, mà có thể khiến hắn đối xử ôn nhu với ta!
Ôn nhu… Trò đùa giỡn đó ta không quan tâm, không quan tâm! Không có liên quan, vì ta là nam nhân, không có ngữ khí thùy mị, không có tuổi thơ ấp ám, không có sự âu yếm dịu dàng, không có ôn nhu… Ta cũng không cần quan tâm!
Ta chỉ cần đối với hắn hết mực ôn nhu là được rồi, chỉ cần đối với hắn như thế là tốt rồi.
… Cho dù hắn có đem tâm của ngươi cho người khác dẫm đạp?
Không phải, Thoán Thoán nhất định sẽ không làm như thế. Kia chẳng qua là một mảnh trúc đâu đâu cũng có mà thôi, tặng người khác cũng đâu không có vấn đề gì…
Không có vấn đề gì, thật sao?
Không muốn bị người khác nhìn thấy nét cười ngượng ngạo của bản thân, hai tay Đường Trì liền che mặt đi.
Trân phi cũng biết chuyện này, có phải toàn bộ người trong hậu cung cũng biết chuyện này hay không? Trong triều quan viên nữa? Đội quân cấm vệ quân nữa? Bọn họ cũng biết sao? Bọn họ sẽ nghĩ ta như thế nào?
Không cần quan tâm, bọn họ nhìn ngươi thế nào cũng không có vấn đề gì. Chỉ cần Thoán còn đem ngươi để ở trong lòng, chỉ cần hắn còn cần ngươi, hết thảy những chuyện kia cũng không là gì. Ưỡn ngực, hảo hảo bảo hộ hắn, vì hắn đón gió che mưa, vì hắn vào sinh ra tử, chăm sóc hắn, nhìn hắn mà mỉm cười nhân thế, nhìn hắn hạnh phúc tươi cười, nhìn con cháu hắn đầy đàn.
Vậy còn ngươi?
Ta? Ta sẽ say trong giấc mộng, ha ha…
Mỗi lần có người nhìn đến y, y đều làm ra vẻ vui vẻ, gật đầu mỉm cười. Sau đó, thừa dịp mọi người không chú ý, Đường Trì lại biến mất dần trong bóng đêm không biết bao nhiêu lần. Tối nay, Thoán dường như muốn đến chỗ Trân phi.
Thịnh Lẫm đế ngồi trong căn phòng của thị lang, chờ đợi y trở về. Tối nay hắn lại không về, trong khoảng thời gian này y rốt cuộc đã đi đến nơi nào?
Canh một đã qua, tiếng trống canh hai lại vang lên.
Tới lúc gần canh ba, hoàng đế đứng lên, rời khỏi phòng của Đường Trì, đi đến tẩm cung của hắn.
Đường Trì, trẫm chờ chính ngươi nói cho trẫm biết, trong khoảng thời gian này ban đêm ngươi đều đã đi đến nơi nào, đã làm gì.
Gần như khôi phục được tình hình thiên hạ, trong cung, trong triều cũng tạm thời thái bình. Khi mọi người không có chuyện để làm, chính là lúc bắt đầu thích khua môi múa mép, trao đổi cho nhau những tin tức có thể làm cho cuộc sống sinh hoạt trở nên kích thích. Lời đồn đãi cứ như vậy chậm rãi khuếch tán dần.
“Hoàng thượng kế vị ba năm, vì cớ gì đến nay thánh thượng vẫn chưa lập hậu?”
“Đúng vậy, hơn nữa đến nay không có con nối dòng, nếu thánh thượng có chuyện gì, Đại Á hoàng triều sau này…”
“Nghe nói hoàng thượng không thường đến thăm cung điện của tần phi, cũng rất ít chiêu tẩm… Còn có a, hạ quan còn nghe nói đến nay chưa có tần phi nào từng ngủ trên long sàng.”
“Hạ quan từng nghe người ta nói, hoàng thượng tựa hồ thường xuyên đi đến chỗ của Đường đại nhân. Ngươi cũng biết, Đường đại nhân đang ngụ ở bên sườn tẩm cung của hoàng thượng?”
“Tôi còn nghe người ta nói, Đường đại nhân dường như đối với hoàng thượng có… Hắc hắc!”
“Ngươi thấy không, Đường đại nhân hôm nay dường như khí sắc không tốt, hành tung bất định, ngươi nói hắn…”
“Hôm nay tôi thấy hoàng thượng lúc dọc đường, sờ soạng Đường đại nhân một phen…”
“Hì hì, hoàng thượng sủng hạnh Đường đại nhân xem ra cũng không phải không có nguyên nhân, nói vậy Đường đại nhân ở trên giường…”
“Cái gì! Đúng là nhìn thôi không thể đoán được, Đường Trì kia nhìn bên ngoài chính trực ngay thẳng, không ngờ bên trong lại như vậy…”
“Thật là! Một đại nam nhân, tuổi lớn hơn so với hoàng thượng, cũng không biết hắn làm thế nào dụ dỗ được đương kim thánh thượng! Thật sự là không biết liêm sỉ!”
“Đường Trì kia không phải là dùng mê dược chứ, hay đúng là hắn dùng mê dược với hoàng thượng? Nếu không như thế nào hậu cung hảo hảo giai lệ hoàng thượng không ôm, lại muốn đi ôm một nam nhân trong phòng? Nếu Đường Trì kia quốc sắc thiên hương thì có thể lý giải, nhưng…”
“Một quan thần được súng ái như thế bên cạnh hoàng thượng! Nói không chừng Đại Á hoàng triều chúng ta sẽ bị hủy trên tay của loại người vô sỉ này!”
…
Vừa vờ như không nhìn thấy bóng những người đó, vừa liếc nhìn khuôn mặt của họ đang tụ tập ở Triêu cung bàn tán to nhỏ cái gì đó, Đường Trì vẫn đứng thẳng, vẫn như thường ngày đi đến phía sau ngự thư phòng tìm hoàng thượng.
Lúc mới vừa tới cửa muốn cất bước đi vào, bỗng nhiên thái giám tổng quản đến trước cửa khom người, ngăn cản đường đi của y.
“Đường đại nhân, hoàng thượng bảo ngài không cần vào trong. Người đang bận, ngài không nên vào.”
“Là có ý gì?” Đường Trì khó hiểu.
“Ý tứ đã rõ ràng, hoàng thượng phân phó như thế. Nếu như không có gọi triệu kiến, Đường đại nhân về sau không cần lại đến ngự thư phòng.” Lưu Hỉ ngẩng đầu, vẻ mặt dào dạt đắc ý.
“Đã hiểu.” Đường Trì mặt không chút thay đổi, xoay người rời đi.
Lưu Hỉ đến nhìn bóng dáng y rời đi, âm thầm mỉm cười, cất bước đi vào ngự thư phòng, thuận tay đóng cửa phòng.
“Đường Trì đồng ý về nghỉ ngơi rồi chứ?” Thịnh Lẫm đế đang ngồi đọc sớ, cũng không ngẩng đầu lên dò hỏi.
“Vâng, nô tài đã chuyển lời đến Đường đại nhân, nói hoàng thượng thấy hắn sắc mặt không tốt nên bảo hắn quay về nghỉ ngơi. A, hoàng thượng…”
“Chuyện gì? Nói.”
“Đường đại nhân vừa rồi nhờ nô tài chuyển lời đến thánh thượng, nói trong khoảng thời gian này bởi vì trong triều tin đồn thổi rất nhiều, vì tránh hiềm nghi, sau này hắn sẽ cố gắng không đến ngự thư phòng giúp hoàng thượng xử lý công sự nữa.”
Buông bút, Thịnh Lẫm đế nhíu mày, xiết chặt án thư, “Đã biết, ngươi cũng đi xuống đi, không gọi đến thì cũng đừng vào!”
“Vâng, nô tài cáo lui.” Lưu Hỉ khom người rời đi.
Hắn xử lý công sự không cần đến ta nữa sao? Hay là tránh hiềm nghi? Đột nhiên Đường Trì nhàn hạ, phát hiện bản thân không có việc gì làm, vì tránh không suy nghĩ miên man quá nhiều, y trở lại phòng bắt đầu đọc sách thuốc. Hai ngày này nếu thật sự không có chuyện gì làm, phải đi tìm Phong thái y lãnh giáo một chút y thuật vậy.
“Đường Trì đâu?” Thịnh Lẫm đế không kiên nhẫn mà ném tấu chương trong tay xuống, hỏi thái giám tổng quản.
“Đường đại nhân dường như ở thái y viện.”
“Hắn đi thái y viện làm cái gì?”
“Nô tài không biết.”
“Đi tìm hắn về đây! Lệnh cho hắn lập tức tới gặp trẫm!”
“Tuân lệnh”
Rời khỏi rồi dạo qua một vòng, Lưu Hỉ liền trở lại ngự thư phòng, “Khởi bẩm thánh thượng, Đường đại nhân nói… Hắn…”
“Hắn nói cái gì!” Hoàng đế tức giận!“Hắn nói không phải cẩu, gọi là đến quát là làm theo, hoàng thượng muốn tìm tốt nhất là đi tìm Trân phi… Hoàng thượng tha mạng! Lời này không phải nô tài nói, là Đường đại nhân nói!” Thấy hoàng thượng đứng dậy đập bàn, Lưu Hỉ đến sợ tới mức vội vàng quỳ gối nằm sấp xuống, hô to tha mạng.
“Người đâu! Bãi giá tới thái y viện!” Thịnh Lẫm đế gầm lên giận dữ!
Trong viện thái y, Đường Trì đang được Phong thái y chỉ bảo cái gì đó.
“Trì nhi…” Phong thái y muốn nói lại thôi.
“Ngài có điều gì muốn nói, cháu nghe đây.” Đường Trì buông dược thảo trong tay xuống, mỉm cười với Phong Thập.
“Ngươi đối với hoàng thượng…”
“Thánh thượng giá lâm ──”
Thoán đến thái y viện làm cái gì? Đường trì trong bụng đầy nghi vấn, cùng thái y trong viện quỳ xuống.
“Hạ thần khấu kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ──”
“Đừng!” Đường Trì bị hoàng đế đá một cước ôm bụng ngả lăn trên mặt đất.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng bớt giận!” Không biết phát sinh chuyện gì Phong thái y vội vàng quỳ xuống bên cạnh hoàng đế, nghĩ muốn ngăn cản hành vi tàn nhẫn của hắn.
Thịnh Lẫm đế quẳng mũ ô quan y xuống, một phen kéo y đứng lên, chưa nói một câu, đem y từ trong phòng thuốc tha đi.
Đường Trì nghiêng ngả lảo đảo không biết chuyện gì xảy ra, cũng không dám phản kháng. Căn bản hắn cũng không cho phép y phản kháng, đành theo Thịnh Lẫm đang nổi giận bừng bừng này vào trong phòng của hắn.
Đứng ở bên ngoài mọi người không biết bên trong chính phát sinh chuyện gì, cũng không dám vào trong thăm dò, hai mắt nhìn nhau không biết như thế nào cho phải.
Một tiếng thê lương kêu thảm thiết từ trong ốc vang lên, sau đó im bặt mà ngừng hẳn như là bị nuốt phải cái gì cứng ở trong họng. Trong phòng lập tức truyền ra tiếngthân thể bị đánh…
Thái y cùng bọn thị vệ cúi đầu, bọn họ không phải không biết rõ âm thanh cùng với lời đồn đãi kia nói lên chuyện gì.
Phó úy cấm vệ quân Nguyên Khiêm Thành trên mặt lộ ra thần sắc thống khổ.
Thái giám Lưu Hỉ khống biết tâm tư đang nghĩ cái gì, trên mặt thoáng chốc lại ưu tư lại hoan hỉ.
Chức quan nhị phẩm cùng với danh hiệu thủ lĩnh cầm đầu cấm vệ quân dũng mãnh của Đường Trì bị tước đi, nhưng chức danh thị trung lang hầu hạ bên cạnh hoàng thượng vẫn được giữ như trước. Ba ngày sau, ngày hai mươi tháng năm năm Thịnh Lẫm thứ ba, Trân phi được phong làm tần phi chi thủ ( đứng đầu) ── Trân quý phi.
Từ hồi, Đường Trì bị hoàng thượng phế bỏ danh hiệu thủ lĩnh cấm vệ quân, lời đồn đại trong cung về việc y được hoàng thượng sủng như luyến đồng đã hoàn toàn biến mất. Thật may mắn, hoàng thượng có con mắt anh minh, chỉ xem y như một ngoạn thần ( đồ chơi), cũng không có giao cho y thực quyền, các đại thần cũng liền mắt nhắm mắt mở, không hề lấy việc này lên tố trình.
Đối mặt với sự châm biếm của nhân sĩ từ trong lẫn ngoài cung, Đường Trì nhắm mắt lại, đóng chặt tai lại, miệng khép lại, nỗ lực cố gắng đối với bên ngoài làm như không nhìn, không nghe thấy, không hỏi.
Mà nguyên nhân khi xảy ra chuyện ấy mà y vẫn không rời khỏi, đơn giản là vì ngày đó ở thái y viện, trong lúc y đang muốn hôn mê bất tỉnh, y đã nghe được lời Thoán ghé vào lỗ tai y nhẹ nhàng nói ─ câu: Trì, trẫm rất nhớ ngươi.
Thịnh Lẫm đế tựa hồ càng ngày càng sủng ái Trân phi, đối với sự sủng hạnh cưng chìu Đường Trì lúc trước thì giờ càng ngày càng không lưu tình. Nhất là khi có chuyện không như ý, nhẹ thì mắng, nặng thì đánh, hơn nữa đều là đánh ngay trước mặt kẻ khác.
Ngày hôm đó, Đường Trì ở bên cạnh hầu hạ hoàng đế cùng Trân quý phi vẽ tranh, không biết làm sao đánh đổ chén sứ tẩy bút, khiến cho tâm huyết Trân quý phi tìm tòi tỉ mĩ họa lên bức tranh ấy bị bôi uế. Thái giám tổng quản Lưu Hỉ liền kêu thản thốt.
“A! Ô…” Cái miệng nhỏ nhắn của Trân quý phi bị méo mó, đôi mắt đỏ hoe nhìn bức tranh kỳ công của nàng bị hủy hoại.
“Thực xin lỗi! Thần không phải cố ý! Quý phi nương nương thỉnh…” Đường Trì biết rõ đây không phải lỗi của y, nhưng vẫn khom lưng nhận lỗi.
“Ô… Đường đại nhân, ta biết ngươi không thích ta sai khiến ngươi. Nhưng mà nếu thấy không thích thì ngươi cũng nên nói ra chứ, lại còn muốn dùng cách này… Ô ô…” Trân quý phi xoay đầu, bổ nhào vào trong lòng ngực của hoàng thượng vừa mới bỏ thư quyển đi tới.
“Sao lại thế này? Đường Trì ngươi biết đây là lần thứ mấy! Ngươi đã quên trẫm lần trước đã nói nếu ngươi còn tái phạm thì lần sau tuyệt không tha thứ rồi chứ? Người đâu! Lấy trúc bản ( thanh trúc) ra đây!” Hoàng đế gầm lên.
“Hoàng… thượng, không cần trừng phạt Đường đại nhân… Là ta không tốt, là ta không nên làm cho Đường đại nhân…” Trân quý phi vì Đường Trì cầu xin.
“Không cần nhiều lời! Đường Trì, quỳ xuống!”
Lưu Hỉ đem trúc bản đưa đến, trộm nhìn về phía Đường Trì lộ ra ánh mắt nham hiểm cùng tiếng cười nhạo.
Ngẩng đầu, Đường Trì nhìn về phía hoàng đế với ánh mắt tràn ngập bi thương. Thoán Thoán, ngươi thay đổi rồi, thay đổi nhiều quá, vì cái gì phải đối với ta như vậy?
Tinh thần Đường Trì ngày một gầy gò, càng sa sút đi, y biết bản thân lúc này sắp đến giới hạn của sự chịu đựng rồi. Nhưng trong tâm vẫn một khoảng lặng, y vẫn như cũ mong ước chuyện này chỉ là tạm thời, chẳng qua Thoán vì tị hiềm mà làm ra chuyện tàn bạo này. Chờ một khoảng thời gian nữa qua đi, mọi chuyện sẽ trở lại như xưa.
Y không cần Thoán phải yêu thương y, cũng không yêu cầu Thoán thích y bằng một nửa việc vui mừng khi Trân phi có thai, chỉ cần hắn còn tín nhiệm y, chỉ cần hắn còn cần y vì hắn làm việc, như vậy là đủ rồi. Chỉ cần khôi phục như trước kia, là được rồi.
Không tránh né ánh mắt Đường Trì, Thịnh Lẫm đế dõi theo y, trút một gậy trúc bản xuống.
Năm bản qua đi, Trân quý phi đã sợ đến không dám nhìn nữa.
Hai mươi bản qua đi, đường trì bởi vì thân thể vốn dĩ đã suy nhược, cuối cùng liền ngất đi. Nhưng suốt buổi, cũng không có phát ra một tiếng cầu xin cùng thốt lên kêu thảm thiết, thậm chí ngay cả rên rỉ cũng đều không phát ra.
Giơ tay phất lên, Thịnh Lẫm đế sai người đem Đường Trì kéo đi ra ngoài.
Trân quý phi buông cánh tay nhỏ bé đang che đôi mắt xuống, chạy đến bên hoàng đế, nằm ở trong lòng ngực hắn phát ra âm thanh bé xíu nói: “Hoàng thượng, ta rất sợ, người nói Đường đại nhân có thể hay không bởi vì chuyện này lần mà càng thêm hận ta không?”
Thịnh Lẫm đế sờ sờ đầu của nàng, ôn hòa cười nói: “Phu nhân không cần lo lắng, trẫm sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn phu nhân.”
“Hoàng thượng… Ngươi đối với ta thật tốt…” Trân quý phi thỏa mãn nở nụ cười.
Lưu Hỉ trông thấy, biết chắc là không nên lưu lại, xoay người lặng lẽ đi ra ngoài. Hắn muốn đem tin tức hiện tại mau chóng đưa đến cho quý nhân cấp trên, làm gian tế giúp nàng phán đoán đưa ra hành động tiếp theo.
Thoán ngoài miệng cùng Trân quý phi trò chuyện, ánh mắt lại vẫn nhìn theo hướng thân ảnh Đường Trì bị đưa đi, mãi cho đến khi thân ảnh ấy biến mất khỏi tầm mắt.
Từ trên mặt đất ẩm thấp bò lên, Đường Trì đứng dậy lắc lư thân hình đi ra khỏi cung. Trên đường đi, cấm vệ quân nhìn y đều cúi đầu, không đành lòng nhìn cũng không có đến gọi, càng không ai dám tiến đến nâng đỡ.
Thật vất vả mới đem bản thân trở về phòng, đầu Đường Trì ngả xuống giường. Lệ theo mắt của y từ từ chậm rãi hạ xuống.
Thoán, cho ta một cái lý do, cho ta một cái lý do tại sao đối với ta như vậy, cầu ngươi!
Mệt mỏi quá độ cùng đau xót, khiến cho y mơ màng từ từ rơi vào mộng ảo.
Đêm khuya, một bong người từ bên ngoài cửa tới vào, do dự đi đến trước giường Đường Trì.
Thấy y đã muốn ngủ say, liền xòe bàn tay tới, nhẹ nhàng mơn trớn hai gò má y, giơ ngón tay cái lên, cực kỳ ôn nhu mà lau đi những giọt lệ còn đọng lại trên má y.
“Cũng sắp… Cũng đã sắp xong rồi…”
Bóng người chậm rãi ngồi xuống, quỳ gối trước giường đem đầu nằm sấp vào trong lòng ngực của Đường Trì, hai tay ôm chặt y, lẳng lặng nghe tim của y đập thật lâu.
Mãi cho đến khi trời gần sáng, bóng người yên lặng cũng giống như lúc mới đến mà lẳng lặng rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất