Nam Nhi Cũng Đổ Lệ

Chương 27

Trước Sau
Đường Trì điên rồi! Cộng thêm sốt cao với ngoại thương.

Sau một canh giờ trải qua, Hoàng Phủ Thoán rốt cuộc xác định Đường Trì thật sự xác xác thực thực hóa điên rồi. Không phải là m bộ, không phải giả vờ.

Suốt đêm, mạo hiểm mưa to gió lớn, Phong thái y bị bí mật triệu tiến tẩm cung của hoàng đế.

Lúc Phong thái ý thấy Đường Trí đã hóa điên, hòm thuốc trong tay suýt rơi xuống đất, chút nữa là đã bại lộ quan hệ của hắn và Đường Trì.

Hiện giờ, cả hoàng cung, ngoại trừ bản thân hoàng đế, hai người thái giám hầu hạ bên cạnh hắn và Đường Trì, biết người đã từng là Thị trung lang bị giam ở trong tẩm cung hoàng đế, chỉ có một vị thái y Phong Thập.

Những người khác, như là Chu thái hậu, Thục Phi, Trân quý phi cho người âm thầm phía người điều tra thiên lao, đáng tiếc lại bị Thịnh Lẫm đế hạ nghiêm lệnh, làm các nàng không tìm được bất kỳ tin tức gì về Đường Trì.

Trân quý phi cố lấy gan hỏi hoàng đế xử trí Đường Trì ra sao, xong trả lời cũng chỉ là: Y đã chịu nghiêm phạt mà y phải nhận lãnh. Quan sát sắc mặt hoàng đế, thấy hắn không muốn nhắc tới việc này, liền cũng không dám lại hỏi thêm nữa.

Đường Trí hóa điên xem Úc Vinh cung như nhà, khóc nháo muốn đến bên đó. Thoán cũng không biết là xuất phát từ tâm tư gỉ, thỉnh thoảng vào ban đêm cũng sẽ đẫn y đế đó một chút. Đợi ở bên cạnh y, nhìn y ở trong Úc Vinh cung dạo chơi khắp nơi, ngây ngẩn, chơi đùa, chờ y mệt đến ngủ say, sẽ ôm y quay trở về Vị Ương cung.

Dần dần, Thoán bắt đầu hài lòng với loại quan hệ này, bề ngoài xem ra hắn dường như không chú tâm đến chuyện điên khùng của Đường Trì, như cũ ôm y ngủ, buổi tối lấy y tiết dục, ngược đãi trước kia tuy giảm nhiều, nhưng mỗi khi trong miệng Trì gọi ra cái từ “Thoán Thoán” này, thì vẫn sẽ kích thích hắn tực giận như trước.

Từ từ, Đường Trì hóa điên cũng biết, không thể ở đây trước mặt nam nhân làm hắn rất đau rất đau này nói ra điều cấm kỵ này.

Hoàng đế cũng không vội để thái ý trị liệu cho chứng điên của Đường Trì. Có lẽ với hắn mà nói, Trì hóa điên lúc này mới chân chính tính là thuộc về hắn, sẽ không phản bội, sẽ không lừa dối, sẽ không thương tổn, chỉ là Đường Trì của hắn.

Hoàng đế hài lòng với tình trạng hiện tại, ngoại trừ thời gian lâm triều cùng xử lý quốc sự, còn lại phần lớn thời gian, sẽ luôn lựa chọn trở lại tẩm cung ở cùng với Đường Trì.

Năm thứ ba Thịnh Lẫm, ngày mười lăm tháng mười, buổi tối, Vị Ương cung.

Đường Trì ngồi trước cửa sổ, ngây ngốc ngước đầu nhìn vọng vào bầu trời đêm, y đã duy trì tư thế như vậy nửa ngày. Gió đêm lạnh buốt thổi loạn bay mái tóc của y.

Đương kim thiên tử Hoàng Phủ Thoán ngồi trước án thư, phê chỉ thị cho tấu chương mà thủ lĩnh Tả cung quân Tôn Sa Hải đưa lên, chú ý Đường Trì đã duy trì bộ dạng như vậy nửa ngày.

Khép lại tấu chương trong tay, hoàng đế đứng dậy, thuận tay lấy một kiện áo khoán đi đến sau lưng Đường Trì, nâng cách tay y lên giúp y mặc vào, từ phía sau ôm lấy y, vươn hai tay ra phía trước buộc từng gút áo.

Đường Trì quay đầu, ngước đầu nhìn nam nhân phía sau, khuôn mặt thuần hậu thanh tú nở ra một nụ cười, “Cảm ơn.”

Tất cả gút áo được buộc xong, xoa xoa gương mặt của y, lấy tay vuốt lại mái tóc dài của y, Thoán âm thanh chậm rãi nói: “Trời lạnh, sau này không nên ngồi trước cửa sổ lâu như vậy.”

“Ngày mai khí trời nhất định tốt. Ngươi xem, ánh sao trên bầu trời rất rõ ràng, Ngưu Lang cùng Chức Nữ cũng có thể thấy…” Vươn tay chỉ, chỉ vào bầu trời đêm tối như mực không thể thấy được gì.

“Phải? Đứng lên, cùng trẫm trở về tẩm cung, tối nay nếu như ngươi nghe lời, ngày mai trẫm sẽ mang ngươi quay về .” Thoán vỗ vỗ bờ vai y, ý bảo y đứng lên.

Đường Trì thân thể co rụt lại, hai tay cầm song cửa sổ, “Ngươi biết câu chuyện Ngưu Lang và Chức Nữ không? Ngươi biết trong chuyện ai yêu Ngưu Lang nhất không?”

Thoán nhắm mắt lại, rồi mở ra, trên mặt biểu tình có phần nhẫn nại, “Đường Trì, tối nay ngươi lại muốn kể chuyện xưa cho trẫm nghe sao?” Quan sát y, không nhanh không chậm nói: “Trẫm tối nay không muốn nghe chuyện xưa, trẫm muốn ôm ngươi. Nếu như ngươi không muốn quay về tẩm cung lên giường làm, như vậy trẫm cũng sẽ không ngại ở chỗ này làm ngươi. Ngươi nghe hiểu không?”

Đường Trì cũng không biết là nghe hiểu hay không hiểu, ngước nhìn bầu trời đêm tiếp tục nói: “Ta biết… người người đều ao ước tán thưởng tình yêu của Ngưu Lang Chức Nữ, xem bọn họ gặp nhau ở cầu ô thước. Thế nhưng, nhưng không ai để ý đến, có người so với Chức Nữ còn yêu Ngưu Lang nhiều hơn…”

Gút áo vừa buộc lại được tháo ra, không chỉ áo khoác vừa mặp vào, ngay cả áo bên trong cũng bị cởi ra, một bàn tay lành lạnh vói vào bênt rong ngực y.

“Ngươi muốn kể cũng có thể, kể không được ngừng, ngươi dám ngừng lại, trẫm tối nay sẽ không cho ngươi sống thoải mái.” Kề sát vào tai y, nam nhân thân là hoàng đế cười đến rất *** ô, “Đường Trì, phải biết rõ, những chuyện này đều là do ngươi tự tìm… đến, để trẫm yêu thương ngươi thật tốt…” Áo khoác bị quăng trên mặt đất.

Đường Trì vẫn ngước nhìn bầu trời đêm như trước, môi mấp máy liên tục, “Hắn từ nhỏ cùng Ngưu Lang lớn lên, cùng nhau ăn, cùng nhau ngủ, Ngưu Lang cũng đối đãi với hắn rất tốt, sẽ không mắng hắn, bình thường cùng hắn tâm sự trò chuyện, cứ như vậy, ngày này sàng ngày khác, hắn càng ngày càng thích Ngưu Lang, chờ đến lúc hắn phát hiện tình ý đối với Ngưu Lang, Ngưu Lang đã có Chức Nữ…”

Thân thể Đường Trì bị ôm lấy, quần dài rồi đến quần lót cũng bị cởi xuống, hai chân bị tách ra, bị ép ngồi xuống.

“Ư…” Hai tay y nắm chặt thành quyền, thân thể không tự chủ được mà căng cứng.

“Hắn… hắn vẫn hy vọng có thể cứ như vậy cùng… Ngưu Lang hai người… cùng nhau sinh sống… Ư!” Muốn nâng thân thể đứng dậy, nhưng hai vai bị chặn lại, không chỉ không rút ra, mà ngược lại lại càng xuyên vào càng sâu!

Đường Trì thở hổn hển, cố gắng giảm bớt nổi thống khổ như kim châm, khuôn mặt và cơ thể không thể tiếp tục bảo trì bình tĩnh, “A… Thấy Ngưu Lang cùng Chức Nữ hạnh phúc bên nhau… Hắn, hắn không thể làm gì khác hơn là đem tình ý này thật sâu thật sâu… giấu ở trong lòng… Ngươi biết… biết không, hắn cuối cùng tự nói với bản thân tình ý là… nói là… ư… cái gì…”

Thân thể bị khống chế, cử động phun ra nuốt vào làm y vạn phần thống khổ. Đau đớn kịch liệt, làm y nghĩ rằng mình cứ như thế sẽ bị xé nát!

“Ta biết… hắn nói… hắn lần đầu tiên mở miệng nói là… là, hãy lột da ta, phủ lên trên người, ngươi có thể bay… lên trời để gặp Chức Nữ! Ư…”

“Ngươi đang nói đến cái con bò già đó sao? Nó chỉ là một con súc sinh mà thôi!”



“… Đúng, hắn là súc sinh… Hắn biết bản thân là súc sinh, biết bản thân không xứng với Ngưu Lang… Biết Ngưu Lang vĩnh biễn sẽ không có khả năng yêu hắn… Cho nên… hắn để ngươi mình yêu được hạnh phúc… Hắn lựa chọn… A a a!”

Đường Trí đau đến nắm lấy tay hắn, dồn dập thở hổn hển, hít vào một ngụm không khí lớn, “Nói cho ta biết… nói cho ta biết… Ngưu Lang khoác da hắn… khi cùng Chức Nữ gặp gỡ, có hay không… nghĩ đến hắn… Nói cho ta biết…”

“Con bò già sống đến cuối cũng chỉ là gia súc, sau khi lột da cũng chỉ là một cái công cụ. Ngươi cho rằng Ngưu lang việc gì phải nghĩ đến một cái công cụ?”

“Công cụ sao? Chỉ là một cái công cụ sao? Ha ha… Vì sao lại đau nhức như thế… Rõ ràng đã chưa từng trải qua… Vì sao còn có thể đau nhức như thế… Ha ha…”

Cười khúc khích rồi chuyển thành cười đau đớn, cười đau đớn rồi chuyển thành cười thảm, nam tử ấn lấy trái tim, vừa cười, vừa vô thanh chảy lệ, mở rộng hai chân ngồi ở trên đùi nam nhân, theo động tác của nam nhân mà nhấp nhô.

Đường Trì càng ngày càng suy nhược, càng ngày càng một câu cũng không nói, đối với đủ loại yêu cầu vô lý của hoàng đế cũng càng ngày càng không chống cự, dường như thân thể này đã không còn phải của y, mặc cho Thoán chà đạp, đại đa số thời gian một ngày, y không hề ngước nhìn bầu trời, mà là yên lặng nhìn nam nhân bên cạnh, si ngốc ngắm nhìn thật lâu thật lâu.

Buổi tối nam nhân bên người sau khi thõa mãn đã chìm vào mộng đẹp, y sẽ mở đôi mắt mệt mỏi, liên tục nhìn khuôn mặt ngủ say của hắn.

Năm thứ ba Thịnh Lẫm, ngày hai tháng mười một, buổi trưa.

Ngoài cửa phòng vốn của tiền nhiệm Thị lang trung kiêm kiêu kỵ đô úy, bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh. Người đến như là không có võ công, bước đi cũng không có nhanh nhẹn như người bình thường, đi một chút thì nghỉ ngơi một chút, giống như đi lại không được tốt. Trông thấy mặc trên người ý đúng là áo gầm hoàng sắc thêu kim long tung bay, chẳng lẽ là đương kim thánh thượng?

Lúc này, hiện tại thánh thượng đang ở ngự thư phòng cùng các quan lại thương nghị quốc sự. Quan viên phụ trách thủ vệ kinh thành dâng lên tấu sớ, nói có thành vệ báo cáo thấy có người tướng mạo giống như người đứng đầu phản quân Dương Hiển ở trong kinh thành, thỉnh cầu chỉ thị thánh thượng có nên điều tra kỹ càng hay không.

Như vậy, người xuất hiện bên ngoài cửa phòng Thị lang trung tiền nhiệm là…

Người đến dừng lại bước chân, ngây ngốc ngơ ngác nhìn cửa phòng hết nửa ngày, sau một lúc lâu, tay mới đẩy cửa đi vào.

Thịnh Lẫm đế nhìn tấu chương trong tay, theo thói quen ngón tay áp út gõ nhẹ lên trên long án, mở miệng nói: “Nếu như tung tích của Dương Hiển đến nước có thể lọt vào trong mắt của thành vệ tuần tra, đều này chứng tỏ hắn ở kinh thành hoạt động đã không phải một ngày hai ngày.”

“Đỗ Uyên, ngươi tất tốc phái người cùng kinh đô phũ doãn hợp tác, điều tra kỹ càng trong kinh thành một hai tháng nay có xảy ra thay đổi gì kỳ lạ không. Từ công việc phòng thủ, dân tình, lời đồn, từ trong quân ngũ đến tội phạm các phương diện đều phải sàn lọc cẩn thận một lần! Ngoài ra, thay mặt trẫm ban thưởng hậu hỉ cho thành vệ báo cáo.”

“Vâng, thần tuân chỉ.” Đỗ Uyên cúi người lĩnh mệnh.

“Trương khanh, ngươi ngoài trừ tăng cường thủ vệ trong cung, buổi tối cũng phái người tăng cường phòng vệ kinh thành. Mặt khác, ngươi mang theo ba người thổ mộc sư điều tra các nơi trong kinh thành, nhất là đất đai xung quanh hoàng thành, nhìn xem có địa đạo nào không.”

“Thần tuân chỉ. Bệ hạ, vì sao phái thần điều tra địa đạo?” Tân nhiệm thủ lĩnh cấm vệ quân Trương Lương Thủ không hiểu lý do chuyện đó, thẳng thắn hỏi hoàng đế.

Cười cười, Đỗ Uyên đứng ở một bên trả lời vấn đề của hắn, “Trương đại nhân, ngươi đã quên lần trước lúc hoàng thượng ngự giá thân chinh, vàng bạc của Dương Hiểu làm thế nào biết mất sao?”

“A!” Trương Lương Thủ bừng tỉnh đại ngộ, vỗ tay một cái, “Khá lắm Dương Hiễn! Ta đã quên hắn còn có thể có chiêu lão thử đào hang này!”

“Hừ! Nếu như để hắn đào địa đạo thông đến hoàng thành, đến lúc đó không cần hắn chém ngươi, trẫm sẽ trước tiên trị tội ngươi không hoàn thành cương vị công tác!” Thịnh Lẫm đế nửa đùa giỡn nửa uy hiếp nói.

“Hắc hắc, thần không dám, thần cho dù không ngủ, cũng sẽ đem đất đai xung quanh hoàng thành tất cả đào đến mười bảy mười tám thước! Thần không bằng Đường đại nhân tỉ mỉ chu đáo, có thể đem sự tình làm một ácch cẩn thận, cho nên không thể làm gì khác hơn là phải làm phiền quan lại cùng bọn thủ hạ huynh đệ…” Xoa xoa mũi, còn muốn tiếp tục nói.

Đột nhiên, Đỗ Uyên nhanh chóng đột nhiên ho khan hai tiếng. Hộ bộ thượng thư Du Phi phụ trách tài chính bên cạnh không để cho Trương Lương Thủ có cơ hội nói tiếp, cầm tấu sớ tiến lên phía trước. Đỗ Uyên lôi kéo Trương Lương Thủ, xin cáo lui ra ngoài.

Trong ngự thư phòng, chỉ còn hai ngươi đương kim thánh thượng cùng hộ bộ thượng thư, đối với tình trạng tài chính hiện nay của Đại Á hoàng triều, thui chi trưng thu thuế đều tiến hành mật đàm.

Nam từ từ trong phòng vốn của Đường Trì đi ra đã tham đổi một thân bố y màu lam, bước khập khiển tiến về phía Úc Vinh cung. Trên đường, người thấy y đều mở to hai mắt. Thế nhưng không ai dám ngăn cản y.

Đi tới bên trong dãy giả sơn, tìm một gốc tùng, khom người từ phía sau chui vào.

Ngồi ở trong hang động nhỏ trong núi có núi, nam tử lấy vật gì đó ở trong phòng kia mở ra.

Đầu tiên, y lựa chọn một một loại dược thảo gì đó, bỏ vào trong miệng chậm rãi nuốt xuống.

Tiếp theo, y mở ra một bức tranh. Tỉ mỉ sờ vào bức tranh ngoằn nghèo không biết vẽ cái gì, thấy năm chữ “Thoán Thoán tặng Đường Trì”, nam tử nở nụ cười. Cười đến thê lương, cười đến đau thương. Một lát, mới vươn ngón tay nhiều lần vuốt lên trên mặt chữ.

Trong một bọc nhỏ khác để một khối ngọc thạch, nam tử lấy ra, như là nhớ lại điều gì, trên mặt lan ra đỏ ửng. Một lát sau, y đem nó đeo lên trên cổ.

Tựa vào vách đá, nhìn chăm chú chữ triện trên bức tranh, nam tử bỗng nhiên làm ra một hành động kỳ quái. Y kéo bức tranh lên, kề lại gần môi, hôn lên. Nụ hôn thủy chung tại một chỗ: Thoán Thoán.

“Ha ha… Không nên cười ta, Thoán Thoán.”

Ngươi cho đến bây giờ vẫn không có hôn qua ta, mặc kệ ngươi đã phá hư thân thể của ta bao nhiêu, mặc kệ ngươi trong miệng đã nói ra bao nhiêu thứ, cũng không bằng một lần, ngươi từng dùng môi của mình hôn ta.

Đối với ngươi mà nói, có lẽ ta không đáng để ngươi hôn môi, có lẽ môi của ta cũng như hạ thể của ta giống nhau chỉ có thể dùng để ngươi phát tiết, có lẽ ngươi cho rằng cùng ta hôn môi cũng bẩn giống như nơi đó. Thế nhưng, ta vẫn luôn luôn nhớ ngươi đã từng hôn ta một lần, dù chỉ có một lần cũng tốt. Ngươi cười sao, cười ta giống như một nữ nhân cũng không sao.



“Thoán Thoán, ta không hối hận đi đến bên cạnh ngươi, cũng không hối hận đối với ngươi này sinh tình cảm ngoài tình cảm huynh đệ, ngươi đối với ta như vậy, ta nghĩ ta sẽ hận ngươi, thế nhưng, ta tìm không thấy được hận ý đối với ngươi.”

Bây giờ, ta hiểu được vì sao con bò già không tiếc để người mình yêu thương lột da mình, cũng muốn để hắn đi gặp người khác. Nếu như ta biến mất có thể cho ngươi một lần nữa vui vẻ trở lại, nếu như sự kết thúc của ta có thể để ngươi không hề hận ta nữa, ta nguyện ý làm bất cứ chuyện gì.

“Xin lỗi, Thoán Thoán… Ta đã không còn cách nào mà chịu đựng được nữa… Ta không phải người sắt, cũng không phải đầu gỗ, ta chỉ là một người bình thường, một người nam nhân ngu ngốc không cẩn thận yêu đệ đệ của mình…”

Không nên hận ta nữa, không nên khinh bỉ ta nữa, không nên đem ta sỉ nhục cho người khác nhìn, khinh bỉ của ngươi đã là tổn thương lớn nhất đối với ta. Không nên lại một lần nữa vừa bên tai kêu đại ca của ngươi, nhưng lại cười nhạo ta *** tiện, không nên lại vừa đùa bỡn cơ thể ta, trên mặt lại đều là nụ cười châm chọc.

Không nên éo ta nói yêu ngươi, ngươi lại… một bên đánh đập ta…

“Thoán Thoán, ta đi, vĩnh viễn cũng sẽ không trở về. Ta không biết ta sẽ đến tầng địa ngục thứ mấy, mặc kệ ở nơi nào, ta cũng sẽ nhớ ngươi… Không mong ngươi thường xuyên nhớ đến ta, thỉnh thoảng nửa đêm sẽ quay về trong mộng…”

Đã đến lúc rồi sao? Thoán Thoán có thể hay không đến đây trước khi ta chết liếc mắt nhìn ta? Có lẽ, ta cầu hắn, hắn sẽ hôn ta một lần cũng không chừng…

Thoán Thoán, xin lỗi, ta điều không phải một người đại ca tốt, không có khả năng chiếu cố ngươi thật tốt, không có khả năng bảo vệ ngươi thật tốt, trong lòng đối với ngươi còn có tình cảm lưu luyến dơ bẩn như vậy, mẫu thân cùng ma ma cũng sẽ phỉ nhổ ta…

Trong địa ngục, sẽ chỉ có một mình ta sao…

Thoán Thoán, nhanh lên một chút, để ta có thể thấy mặt ngươi lần cuối cùng, ta muốn nói với ngươi…

Giờ mùi.

Thịnh Lẫm đế xử lý xong quốc sự trở về Vị Ương cung, chỉ nhìn thấy tiểu thái giám cang giữa ở cửa tẩm cung, không có thấy Đường Trì ở trong tẩm cung đợi hắn. Hỏi tiểu thái giám, tiểu thám gia điệu bộ nói: Không có thấy Đường Trì đi ra khỏi cửa.

Cửa sổ trong tẩm cung vẫn như bình thường mở rộng. Đây là nơi duy nhân Đường Trí hóa điên không thể ra khỏi tẩm cung, cũng có thể bày ra bộ dáng ngây ngẩn nhìn bầu trời.

Hôm nay, Thoán trong lòng một lần nữa hạ quyết định, đợi đến khi tìm được Đường Trì, sau đó kiên quyết không cho y lúc một mình một chỗ tiếp xúc với bên ngoài, cho dù y lại cầu xin thế nào cũng tuyệt đối sẽ không nhẹ dạ.

Giờ thân.

Thịnh Lẫm đế tìm được Đường Trì.

Đường Trì mặt một thân bố y màu lam như lần đầu tiên đến gặp hắn, chân trần, trong lòng ôm một bức tranh, trên cổ đeo một khối ngọc lộ ra, cuộn mình an tĩnh nằm trong hang động của tòa giả sơn, đã ngừng hô hấp.

Hắn khom người tiến vào bên trong hang động nhỏ hẹo, ở bên cạnh Đường Trì ngồi xuống. Dừng lại ở trên nụ cười chứa đầy bi thương quen thuộc, dừng lại trên nước mắt nơi khóe mi chưa khô, thật lâu.

Bỗng nhiên, Thoán nở nụ cười. Cúi người nằm úp sấp bên tai nam tử, nhẹ giọng nói: “Đường Trì, ngươi muốn ngủ đến khi nào, trẫm đã trở về. Còn không đứng dậy, cẩn thận trẫm sẽ phạt ngươi.” Vừa nói vừa vươn tay phải, dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi ướt át nơi khóe mắt.

Đem ngón tay cái dính nước mắt của Đường Trì vào trong miệng, liếm một chút.

“Nước mắt của ngươi rất lạnh, ngươi ở chỗ này ngủ đã rất lâu sao? Ngươi xem, mặt của ngươi đều đã lạnh buốt đến tái xanh. Sao lại lạnh cóng…” Tay rốt cuộc đặt ở trên mặt nam tử, trên cổ, rồi trên cánh tay.

Mở rộng cánh tay, đem người ngủ trên mặt đất kéo vào trong lòng. Bàn tay tiến vào trong y phục của y, tới gần nơi trái tim của y, dừng lại.

“Ngươi lựa chọn rời khỏi trẫm sao?” Cười, có một loại cô đơn nói không nên lời.

“Như vậy cũng tốt… Có lẽ như thế này là tốt nhất, có lẽ trẫm đã một mực chờ đến ngày hôm nay, mở mắt trừng trừng nhìn ngươi càng ngày càng suy yếu… Sau đó, trẫm cũng sẽ không cần lo lắng ngươi phản bội, không bao giờ nữa sợ ngươi lừa đối, không bao giờ nữa để ý trái tim… đau nhức. Đường Trì, Đường Trì của trẫm…” Mặt áp mặt, nhẹ nhàng vỗ về hai gò má băng lãnh của y, nam nhân nỉ non.

Bức họa cuộn tròn trong lòng Đường Trí rớt ra, rơi trên mặt đất mở ra một nửa.

Thoán nhặt lên cuộn tranh trên mặt đất, ôm nam tử chậm rãi mở ra. Một lát, bức họa cuộn tròn từ từ hiện ra.

“Đêm đó, ngươi uống say như vậy… Ha ha, ngươi như vậy trẫm rất thích… rất thích…”

Trẫm thật không ngờ bức vẽ xấu xí ngươi sẽ lại coi trọng như vậy… Vì sao ngươi lại quan tâm bức họa này như vậy? Còn mang theo nó giả bộ cái gì, chết cũng muốn mang theo nó.

Vì sao? Trẫm tiện tay tặng cho ngươi một cái gì đó lại thực sự quan trọng với ngươi đến vậy sao? Khối ngọc này, ngươi cũng đeo. Trẫm tặng cho ngươi chỉ có hai vật này thôi sao? Trẫm tặng cho ngươi… thì ra ít như vậy.

Vuốt ve khối ngọc, nhớ tới lời vàng ý ngọc từng nói với y, nhớ tới lời thề y từng đối với hắn mà phát thệ, vẻ mặt hoàng đế toát ra biểu tình kỳ dị.

Hắn cúi đầu nhìn về phía nam tử trong lòng, giống như là đang tự hỏi, “Đường Trì, ngươi rốt cuộc vì cái gì mà đến bên cạnh trẫm, ngươi… yêu trẫm, ngươi biết rõ trẫm là đệ đệ ruột thịt của ngươi… còn yêu trẫm, là thật sao… Ngươi thực sự yêu trẫm, ngươi thực sự đối tốt với trẫm, không có mục đích không có giả tạo, cho nên trẫm đối với ngươi như vậy, ngươi cũng không rời đi, phải không?”

“Trì, nói cho trẫm, tỉnh lại nói cho trẫm, nói tình cảm của ngươi đối với trẫm không có một tia giả tạo, nói đi… Tỉnh dậy, tỉnh dậy kể chuyện xưa cho trẫm nghe, tỉnh dậy… Đừng ngủ nữa…”

Âm thanh khi thì phẫn nộ, khi thì vui mừng, khi thì bi ai, khi thì cô đơn liên tục từ trong hang động truyền ra. Trong đó, thậm chí còn có hỗn loạn tiếng thở dốc kích tình của nam nhân

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau