Chương 7
“… Trẫm truyền ngôi cho Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán. Khâm thử ——!” Chiếu thư gấp lại, thu vào trong tay áo, lui về phía sau.
Hà công công đang cầm truyền quốc ngọc tỷ cùng hoàng bào xuất hiện.
Thoán tiếp nhận ngọc tỷ, Hà công công vừa định giúp hắn phủ thêm hoàng bào, đột nhiên nghe được một tiếng quát trầm: “Đường Trì! Ngươi đến đây!”
Đường Trì sửng sốt, tức thì hiểu được, tiếp nhận hoàng bào trong tay Hà công công, run rẩy bước. Đi đến bên người Hoàng Phủ Thoán, từ phía sau phủ lên người hắn. Lập tức quỳ xuống! Miệng hô:
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tất cả mọi người trong cung Trường Xuân lập tức quỳ xuống, hô to: “Khấu kiến ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, binh sĩ tướng lãnh đứng phía sau Hoàng Phủ Nhật một trận dao động.
Hoàng Phủ Nhật nắm chặt đại đao trong tay, to tiếng nói: ” Hoàng Phủ Thoán! Ngươi đừng nghĩ mặc hoàng bào là tự nhiên có thể trở thành vua! Ta hiện tại vẫn có thể kéo ngươi xuống khỏi ngôi hoàng đế như thường! Ngươi đừng quên! Một phần ba binh quyền của quốc gia này là tay ta nắm giữ, mà môn hạ Lí thái sư lại nắm giữ một phần tư, ta hiện tại trong tay cũng sở hữu một nửa binh quyền! Ngươi muốn làm hoàng đế? Đừng mộng tưởng!”
Đem ngọc tỷ giao cho Đường Trì phía sau cầm, Hoàng Phủ Thoán đứng ở trên bậc thang cao nhìn xuống nói: ” Hoàng Phủ Nhật, ngươi thứ nhất phun ra lời lẽ bẩn thỉu vũ nhục trẫm, đã phạm trở hình. Thứ hai coi thường tiên hoàng thánh chỉ tự xưng là trẫm, đã phạm trảm hình. Thứ ba mang binh đoạt cung, đã phạm quát hình. Hiện tại, trẫm ra lệnh cho ngươi chủ động giao binh quyền đưa tay chịu trói, như thế, trẫm sẽ nể tình huynh đệ lâu nay cho người chết toàn xác. Nếu như kháng chỉ không tuân, ngươi chết sẽ không được nhập táng hoàng lăng!”
“Ngươi nói cái gì? ! Thoán tiểu tử ngươi lớn gan lắm! Ngươi! Ngươi dám vũ nhục ta như thế… Bản điện, bản điện tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Hoàng Phủ Dũ, Hoàng Phủ Nguyên! Bản điện hỏi các ngươi một lần cuối cùng, các ngươi rốt cuộc theo ai? !” Đại đao ra khỏi vỏ, “Nghĩ kĩ rồi hãy nói! Kẻo đến lúc hối hận!”
Hoàng Phủ Thoán mặt lộ vẻ cười lạnh, khinh hắn là chó sủa.
Tam hoàng tử nhịn lửa giận trong ***g ngực xuống tiến lên từng bước, ” Hoàng Phủ Nhật, ngươi luôn mồm vũ nhục đương kim Thánh Thượng, lại thừa lúc phụ hoàng vừa mới băng hà mang binh vây cung, quả nhiên là bất trung bất hiếu! Nếu ngươi hiện tại giao ra binh quyền đưa tay chịu trói, ta nể tình huynh đệ có thể cầu xin Thánh Thượng cho ngươi, tha cho ngươi tội chết. Nhưng nếu ngươi nhất định không chịu hối cải, như vậy…”
“Hừ hừ! Nói như vậy hai tiểu tử các ngươi không theo bản điện? Hảo! Hảo! Hảo! Bản điện thật muốn nhìn các ngươi đến lúc đó sẽ dùng bộ mặt như thế nào quỳ trên mặt đất hướng bản điện cầu xin tha thứ! Hoàng Phủ Thoán! Bản điện hiện tại ra lệnh cho ngươi lập tức đem truyền quốc ngọc tỷ giao ra!” Đao phong vung lên, binh sĩ vây quanh Trường Xuân cung “Soạt” giơ lên trường thương nhất tề tiến về phía trước từng bước.
“Ha ha ha! Hoàng Phủ Nhật, ngươi chỉ bằng thứ này đã nghĩ đoạt được ngôi vị hoàng đế sao? Ngoại trừ mang binh bức vua thoái vị, ngươi không có phương pháp nào tốt sao? Hừ! Không ngoài sở liệu của trẫm, đầu óc của ngươi thật đúng là không khác gì heo!” Nhếch khóe miệng, nhìn vị đại ca trên danh nghĩa kia bị ngôn ngữ của hắn đùa cợt vũ nhục tức giận đến cả người phát run, Thoán lơ đãng đối một tiểu thái giám đứng ở chỗ tối ngoắc ngoắc ngón tay. —— Trong mọi người ở đây, chỉ có thường thị Đường Trì của hắn chú ý tới sự mờ ám này của hắn.
Nâng khuôn mặt không cười lên, “Để trẫm đoán xem ngươi còn có chiêu gì chưa giở ra, ngô, ngươi sẽ không vì khẩn cấp muốn làm hoàng đế, không để ý mưu thần khuyên bảo, khư khư cố chấp lợi dụng binh phù điều binh sĩ đóng quân trong kinh thành đến để ngươi bức vua thoái vị. Đúng, ngươi tuy rằng ngốc, nhưng là biết phải lưu một đường lui, đường lui này là gì? Ân… , đại khái chính là đường của Lí thái sư kia.”
Có người chú ý bầu trời đêm tối đen bỗng nhiên xuất hiện pháo hoa, chưa tới lễ mừng năm mới, là ai vội như vậy?
“Lí thái sư hiện tại hẳn là mang theo môn hạ cùng binh sĩ mà hắn có khả năng nắm giữ đóng quân ở ngoài thành, hảo tùy thời tiếp ứng ngươi đoạt cung đúng hay không?”
Nhìn ánh mắt ý vị của người nọ, nghe suy đoán chính xác của hắn, Hoàng Phủ Nhật không khỏi rùng mình một cái. Chẳng lẽ hắn đều biết? Hắn có thể đã bố trí hết hay không? Không… Sẽ không, ta đã nhiều ngày phái người theo dõi hắn, tin tức nói hắn không có hành động gì kỳ quái.
“Về phần mẫu thân của ngươi, từng là Hoàng hậu nương nương, bà ta hiện tại có phải đang ở cung chờ đợi tin tốt của ngươi hay không? Nữ nhân ngu xuẩn, khẳng định bà ta nghĩ đứa con đầu heo của mình nhất định sẽ thành công, sau đó bà sẽ là hoàng thái hậu, từ nay về sau Lý gia bà nắm giữ cả Đại Á hoàng triều. Ha ha ha, hành vi ngu xuẩn, tự cho là ý tưởng đúng, kế hoạch trăm ngàn chỗ hở, nếu ngươi có thể thành công, thì lên trời mà diệt Đại Á!” Tính thời gian đã sắp tới, Thoán ngậm miệng không hề tiếp tục kích thích Hoàng Phủ Nhật sắp phát điên nữa. Ngược lại nhìn về phía sau hắn.
Nhìn thấy đối phương hơi hơi xoay người gật đầu, khóe miệng mỉm cười, vận khởi nội lực từ đan điền ra tiếng nói: “Các vị quan tướng quân nghe cho kĩ, trẫm biết các ngươi chỉ là nghe lệnh làm việc, chuyện tối nay sẽ không hỏi tội các ngươi! Nhưng nếu các ngươi cố ý đồng lõa, không để ý Đại Á hoàng luật, miệt thị tiền hoàng thánh chỉ, nghịch trẫm phạm thượng, vậy đừng trách quả nhân độc ác! —— Ai cũng chém hết!”
Binh sĩ vây quanh Trường Xuân cung khí thế đã không bằng vừa rồi, mỗi người đều đem ánh mắt ném đến trên người kẻ trực tiếp chỉ huy mình.
Thấy binh sĩ dao động, Hoàng Phủ Nhật giơ đao rống to: “Binh phù ở đây, ai dám lâm trận phản chiến, xử theo quân pháp lập tức chém không tha! Lên! Bắt cả những kẻ liên can cho bản điện!”
Mấy ngàn binh sĩ bỗng nhiên cảm thấy binh khí ngày thường sử dụng trở nên nặng vô cùng, nhấc chân cũng vạn phần cố hết sức.
Mắt thấy lúc gay go đã đến, Thoán lại hét lên, lần này hắn chỉ gọi tên một người: “Đỗ Uyên!”
“Có thần.” Từ phía sau đại hoàng tử một mưu thần ăn mặc như văn nhân đi ra.
Thần? Hắn, vì cái gì đối Thoán tiểu tử tự xưng hạ thần?”Đỗ Uyên?” Ánh mắt Hoàng Phủ Nhật tràn ngậpnghi hoặc.
Một người khác cũng nghe Thoán gọi Đỗ Uyên, trong lòng đã biết trước. Lại nghe Đỗ Uyên tự xưng vi thần, Đường Trì biết tối nay ước chừng đã không cần lo lắng gì, nói vậy Thoán đã đem hết thảy an bài thỏa đáng.
“Việc của ngươi đã làm tốt chưa?”
“Chuyện bệ hạ phân phó, vi thần may mắn không làm nhục mệnh.” Từ trong tay áo lấy ra một vật, đi đến trước bậc thềm quỳ xuống trình lên.
Đường Trì do dự một chút, từ sau đi ra, tiếp nhận vật ấy chuyển cho đương kim Thánh Thượng Hoàng Phủ Thoán.
Xác định không có sai lầm, Thoán chậm rãi giơ tay trái lên, “Binh phù ở đây, chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
“Đỗ Uyên ngươi!” Hoàng Phủ Nhật sờ tay vào ngực, sờ soạng nửa ngày, phát ra tiếng gào thê lương. Hắn biết, hiện giờ đại thế đã mất.
Chúng tướng sĩ nghe tiếng gào của Hoàng Phủ Nhật, cũng xác địnhbinh phù trong tay Hoàng Phủ Thoán không phải giả, lúc này thu hồi đao thương nhất tề quỳ xuống, mấy ngàn binh sĩ trong miệng cùng hô to: “Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——!”
Hoàng hậu nương nương ngồi ở đông cung chờ đứa con đăng cơ nghe cung nữ truyền tin tức đến, kêu ba tiếng bi thương rồi uống rượu độc.
Đám người Lí thái sư lưu thủ ngoài thành đột nhiên bị Trần Sâm mang binh vây quanh, môn hạ đệ tử mà hắn một tay đề bạt là Vân Ma Đại tướng quân biết Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán phụng chiếu xưng đế, liền phản bội.
Lí thái sư tuyệt vọng, nuốt vàng tự sát. Môn hạ của hắn cùng quan viên ủng hộ đại hoàng tử bị một lưới bắt hết.
Đại hoàng tử Hoàng Phủ Nhật ám sát tân hoàng không thành định đào thoát, bị Đường Trì bắt. Về sau trên đường giải về thiên lao thì chết không rõ lí do.
Bảy ngày sau, Đại Á hoàng triều 121 năm, mồng một tháng giêng, Hoàng Phủ Thoán đăng cơ xưng đế.
Đế hiệu “Thịnh Lẫm” , niên hiệu “Sùng thịnh”. Là năm, Thoán vừa tròn mười bảy tuổi.
Thịnh Lẫm đế đăng cơ, phong hạ bốn thần:
Trần Sâm —— nhị phẩm bộ binh thượng thư phụ trách chủ quản quân sự chính vụ cả nước
Đỗ Uyên —— nhị phẩm bộ lại thượng thư phụ trách chủ quản chính sự nhân sự.
Du Phi —— nhị phẩm hộ bộ thượng thư phụ trách chủ quản chính vụ tài chính.
Đường Trì —— nhị phẩm kiêu kị đô úy kiêm nhiệm tướng lãnh tối cao thị trung lang cấm vệ quân hoàng cung, thường thị bên người hoàng đế.
Phụng Thực những năm cuối, triều chính Đại Á hoàng triều hỗn loạn, thuế nặng sưu cao, hơn nữa mấy năm liên tục thiên tai khiến Tây Bắc Cảnh dân khởi phản loạn, trong đó nhất nổi danh được lòng người nhất chính là “Thay trời hành đạo, cùng lương đất bằng phẳng” Dương Hiển Quân, trong ba tháng ngắn ngủn liền phát triển đến mấy vạn người. Hợp thời Hoàng Phủ Thoán một lòng đế vị, không hề hỏi đến sự việc này, khiến cho Đường Trì khó hiểu.
Năm đầu Sùng Thịnh, Dương Hiển Quân ở Tây Bắc Cảnh đã hoàn thành chuẩn bị lực lượng, đầu xuân tháng hai, ba tháng liên tục tấn công hạ bốn tòa thành trì: Vệ Nam ( nay là đông huyện Hoạt ở Hà Nam), Diệp ( nay là huyện Diệp ở Hà Nam), Dương Địch ( nay là huyện Vũ ở Hà Nam), Võ Lao ( nay là Hổ Lao ). Khiến cho triều đình chấn động.
Ngoài cửa ngự thư phòng, kiêu kỵ đô úy kiêm nhiệm thị trung lang Đường Trì đứng ở nơi đó đã quá một tiếng đồng hồ.
Đi hay là không đi? Hiện giờ Thoán đã thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế, bên người cũng có hiền thần phụ tá, tuy rằng thời cuộc vẫn chưa ổn định, nhưng ta lưu lại cũng không còn nhiều ý nghĩa…
Chính là cứ như vậy rời đi sao? Đường Trì a Đường Trì, ngươi phải biết rằng lần này ngươi ly khai, về sau muốn đến gặp hắn cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa, nếu ta rời đi, sau này ai có thể là người tri kỷ nhất của hắn? Ai có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì hắn? Nếu có người ám toán đâm sau lưng hắn thì sao? Nếu hắn muốn nửa đêm tìm người nói chuyện phiếm mà tìm không thấy thì làm sao bây giờ? Ngươi nhẫn tâm nhìn Thoán Thoán biến thành người chỗ cao không thắng nổi lạnh sao?(ý nói tuy địa vị cao nhưng không ai thân thiết)
Vào đi thôi, nói cho hắn biết chuyện ngươi định rời đi, nếu hắn giữ lại, như vậy sẽ không ngại lưu lại một thời gian chờ thời cuộc ổn định, nhắc lại việc này sau cũng không muộn.
… Có lẽ hắn cần ta cũng nói không chừng…
“Cửa có cái gì đặc biệt hấp dẫn ngươi sao? Lại làm cho kiêu kỵ đô úy của trẫm ở bên ngoài đứng non nửa canh giờ! Hay là ngươi sợ trẫm giống mấy lần trước đem mấy cuốn sổ rối rắm khó hiểu ném cho ngươi tìm trọng điểm? Ân?” Thịnh Lẫm đế không ngẩng đầu lên, phê chỉ thịtấu chương, thuận miệng nói giỡn cùng Đường Trì vừa mới tiến tới.
“Không dám, thần chỉ là ở cửa tự hỏi một chuyện. Nhất thời nghĩ đến nhập thần, liền…”
“Úc? Trẫm còn tưởng rằng ngươi đang ngắm cung nữ nào?… Đây là cái gì! Viết cái gì vậy! Cả tấu chương đều là khen tặng nịnh hót, này dào dạt một thiên cũng không biết hắn rốt cuộc muốn nói gì! Đường Trì, ngươi xem giúp trẫm hắn đến tột cùng muốn nói cái gì!” Vừa mới nói xong, một thiên tấu chương liền hướng Đường Trì bay lại.
Đưa tay ra bắt lấy, Đường Trì dở khóc dở cười. Ai, Thoán Thoán ngươi như thế nào lại nữa! Ngươi muốn tìm người giúp phê tấu chương, vì cái gì không tìm quan văn của ngươi? Mỗi lần đều kéo ta xuống nước…
“Người đâu! Ban thưởng tọa.”
Tiểu thái giám đưa đến ghế bành cùng bàn và bút, mang tới chỗ thủ hạ của hoàng đế.
Bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống mở tấu chương ra dùng chu sa bút khoanh vùng trọng điểm, để đương kim Thánh Thượng dễ dàng phê chỉ thị.
Không đến một canh giờ, thoán đã bỏ lại sáu tấu chương.
” Quan viên ngồi không mà hưởng trong đầu đại khái chỉ có năng lực nịnh hót, kẻ nào cũng như nhau! Thật không hổ cùng là môn sinh của một người! Trong triều quan viên thực quyền, Chu lão nhân cùng môn hạ hắn thế nhưng chiếm hơn phân nửa! Quả nhân không biết triều đình này là của họ Hoàng Phủ hay họ Chu đây!”
“Kia bệ hạ vì cái gì không thu hồi quyền của bọn họ?” Đường Trì từ trong tấu chương ngẩng đầu lên.
“Chó đến đường cùng sẽ vượt tường. Trong triều thế lực nguyên bản phân hai phái, hiện một phái bị diệt trừ, một phái khác tự nhiên sẽ phát triển. Trẫm nếu hiện tại đại động bọn Chu lão nhân, tình huống sẽ không tốt.” Thoán liếc mắt nhìn thân tín của mình một cái, không có chút giấu diếm ý nghĩ trong lòng hắn.
“Bệ hạ nói tình huống không tốt chính là chuyện Chu Thừa tướng tay cầm một nửa binh quyền triều đình?”
“Chính thế. Trẫm nếu động phải Chu lão nhân, phải phá chỗ dựa vững chắc của hắn trước. Chờ hắn không có chỗ dựa vững chắc, trị hắn cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Thấy bộ dáng hắn một bức định liệu trước, Trì tò mò hỏi han: “Bệ hạ, phải chăng đã có ý kiến hay?”
Giơ lên một quyển tấu chương trong tay, tiết ra ý cười, “Rốt cục trẫm đã đợi được!”
Hà công công đang cầm truyền quốc ngọc tỷ cùng hoàng bào xuất hiện.
Thoán tiếp nhận ngọc tỷ, Hà công công vừa định giúp hắn phủ thêm hoàng bào, đột nhiên nghe được một tiếng quát trầm: “Đường Trì! Ngươi đến đây!”
Đường Trì sửng sốt, tức thì hiểu được, tiếp nhận hoàng bào trong tay Hà công công, run rẩy bước. Đi đến bên người Hoàng Phủ Thoán, từ phía sau phủ lên người hắn. Lập tức quỳ xuống! Miệng hô:
“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tất cả mọi người trong cung Trường Xuân lập tức quỳ xuống, hô to: “Khấu kiến ngô hoàng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nhìn thấy cảnh tượng đó, binh sĩ tướng lãnh đứng phía sau Hoàng Phủ Nhật một trận dao động.
Hoàng Phủ Nhật nắm chặt đại đao trong tay, to tiếng nói: ” Hoàng Phủ Thoán! Ngươi đừng nghĩ mặc hoàng bào là tự nhiên có thể trở thành vua! Ta hiện tại vẫn có thể kéo ngươi xuống khỏi ngôi hoàng đế như thường! Ngươi đừng quên! Một phần ba binh quyền của quốc gia này là tay ta nắm giữ, mà môn hạ Lí thái sư lại nắm giữ một phần tư, ta hiện tại trong tay cũng sở hữu một nửa binh quyền! Ngươi muốn làm hoàng đế? Đừng mộng tưởng!”
Đem ngọc tỷ giao cho Đường Trì phía sau cầm, Hoàng Phủ Thoán đứng ở trên bậc thang cao nhìn xuống nói: ” Hoàng Phủ Nhật, ngươi thứ nhất phun ra lời lẽ bẩn thỉu vũ nhục trẫm, đã phạm trở hình. Thứ hai coi thường tiên hoàng thánh chỉ tự xưng là trẫm, đã phạm trảm hình. Thứ ba mang binh đoạt cung, đã phạm quát hình. Hiện tại, trẫm ra lệnh cho ngươi chủ động giao binh quyền đưa tay chịu trói, như thế, trẫm sẽ nể tình huynh đệ lâu nay cho người chết toàn xác. Nếu như kháng chỉ không tuân, ngươi chết sẽ không được nhập táng hoàng lăng!”
“Ngươi nói cái gì? ! Thoán tiểu tử ngươi lớn gan lắm! Ngươi! Ngươi dám vũ nhục ta như thế… Bản điện, bản điện tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Hoàng Phủ Dũ, Hoàng Phủ Nguyên! Bản điện hỏi các ngươi một lần cuối cùng, các ngươi rốt cuộc theo ai? !” Đại đao ra khỏi vỏ, “Nghĩ kĩ rồi hãy nói! Kẻo đến lúc hối hận!”
Hoàng Phủ Thoán mặt lộ vẻ cười lạnh, khinh hắn là chó sủa.
Tam hoàng tử nhịn lửa giận trong ***g ngực xuống tiến lên từng bước, ” Hoàng Phủ Nhật, ngươi luôn mồm vũ nhục đương kim Thánh Thượng, lại thừa lúc phụ hoàng vừa mới băng hà mang binh vây cung, quả nhiên là bất trung bất hiếu! Nếu ngươi hiện tại giao ra binh quyền đưa tay chịu trói, ta nể tình huynh đệ có thể cầu xin Thánh Thượng cho ngươi, tha cho ngươi tội chết. Nhưng nếu ngươi nhất định không chịu hối cải, như vậy…”
“Hừ hừ! Nói như vậy hai tiểu tử các ngươi không theo bản điện? Hảo! Hảo! Hảo! Bản điện thật muốn nhìn các ngươi đến lúc đó sẽ dùng bộ mặt như thế nào quỳ trên mặt đất hướng bản điện cầu xin tha thứ! Hoàng Phủ Thoán! Bản điện hiện tại ra lệnh cho ngươi lập tức đem truyền quốc ngọc tỷ giao ra!” Đao phong vung lên, binh sĩ vây quanh Trường Xuân cung “Soạt” giơ lên trường thương nhất tề tiến về phía trước từng bước.
“Ha ha ha! Hoàng Phủ Nhật, ngươi chỉ bằng thứ này đã nghĩ đoạt được ngôi vị hoàng đế sao? Ngoại trừ mang binh bức vua thoái vị, ngươi không có phương pháp nào tốt sao? Hừ! Không ngoài sở liệu của trẫm, đầu óc của ngươi thật đúng là không khác gì heo!” Nhếch khóe miệng, nhìn vị đại ca trên danh nghĩa kia bị ngôn ngữ của hắn đùa cợt vũ nhục tức giận đến cả người phát run, Thoán lơ đãng đối một tiểu thái giám đứng ở chỗ tối ngoắc ngoắc ngón tay. —— Trong mọi người ở đây, chỉ có thường thị Đường Trì của hắn chú ý tới sự mờ ám này của hắn.
Nâng khuôn mặt không cười lên, “Để trẫm đoán xem ngươi còn có chiêu gì chưa giở ra, ngô, ngươi sẽ không vì khẩn cấp muốn làm hoàng đế, không để ý mưu thần khuyên bảo, khư khư cố chấp lợi dụng binh phù điều binh sĩ đóng quân trong kinh thành đến để ngươi bức vua thoái vị. Đúng, ngươi tuy rằng ngốc, nhưng là biết phải lưu một đường lui, đường lui này là gì? Ân… , đại khái chính là đường của Lí thái sư kia.”
Có người chú ý bầu trời đêm tối đen bỗng nhiên xuất hiện pháo hoa, chưa tới lễ mừng năm mới, là ai vội như vậy?
“Lí thái sư hiện tại hẳn là mang theo môn hạ cùng binh sĩ mà hắn có khả năng nắm giữ đóng quân ở ngoài thành, hảo tùy thời tiếp ứng ngươi đoạt cung đúng hay không?”
Nhìn ánh mắt ý vị của người nọ, nghe suy đoán chính xác của hắn, Hoàng Phủ Nhật không khỏi rùng mình một cái. Chẳng lẽ hắn đều biết? Hắn có thể đã bố trí hết hay không? Không… Sẽ không, ta đã nhiều ngày phái người theo dõi hắn, tin tức nói hắn không có hành động gì kỳ quái.
“Về phần mẫu thân của ngươi, từng là Hoàng hậu nương nương, bà ta hiện tại có phải đang ở cung chờ đợi tin tốt của ngươi hay không? Nữ nhân ngu xuẩn, khẳng định bà ta nghĩ đứa con đầu heo của mình nhất định sẽ thành công, sau đó bà sẽ là hoàng thái hậu, từ nay về sau Lý gia bà nắm giữ cả Đại Á hoàng triều. Ha ha ha, hành vi ngu xuẩn, tự cho là ý tưởng đúng, kế hoạch trăm ngàn chỗ hở, nếu ngươi có thể thành công, thì lên trời mà diệt Đại Á!” Tính thời gian đã sắp tới, Thoán ngậm miệng không hề tiếp tục kích thích Hoàng Phủ Nhật sắp phát điên nữa. Ngược lại nhìn về phía sau hắn.
Nhìn thấy đối phương hơi hơi xoay người gật đầu, khóe miệng mỉm cười, vận khởi nội lực từ đan điền ra tiếng nói: “Các vị quan tướng quân nghe cho kĩ, trẫm biết các ngươi chỉ là nghe lệnh làm việc, chuyện tối nay sẽ không hỏi tội các ngươi! Nhưng nếu các ngươi cố ý đồng lõa, không để ý Đại Á hoàng luật, miệt thị tiền hoàng thánh chỉ, nghịch trẫm phạm thượng, vậy đừng trách quả nhân độc ác! —— Ai cũng chém hết!”
Binh sĩ vây quanh Trường Xuân cung khí thế đã không bằng vừa rồi, mỗi người đều đem ánh mắt ném đến trên người kẻ trực tiếp chỉ huy mình.
Thấy binh sĩ dao động, Hoàng Phủ Nhật giơ đao rống to: “Binh phù ở đây, ai dám lâm trận phản chiến, xử theo quân pháp lập tức chém không tha! Lên! Bắt cả những kẻ liên can cho bản điện!”
Mấy ngàn binh sĩ bỗng nhiên cảm thấy binh khí ngày thường sử dụng trở nên nặng vô cùng, nhấc chân cũng vạn phần cố hết sức.
Mắt thấy lúc gay go đã đến, Thoán lại hét lên, lần này hắn chỉ gọi tên một người: “Đỗ Uyên!”
“Có thần.” Từ phía sau đại hoàng tử một mưu thần ăn mặc như văn nhân đi ra.
Thần? Hắn, vì cái gì đối Thoán tiểu tử tự xưng hạ thần?”Đỗ Uyên?” Ánh mắt Hoàng Phủ Nhật tràn ngậpnghi hoặc.
Một người khác cũng nghe Thoán gọi Đỗ Uyên, trong lòng đã biết trước. Lại nghe Đỗ Uyên tự xưng vi thần, Đường Trì biết tối nay ước chừng đã không cần lo lắng gì, nói vậy Thoán đã đem hết thảy an bài thỏa đáng.
“Việc của ngươi đã làm tốt chưa?”
“Chuyện bệ hạ phân phó, vi thần may mắn không làm nhục mệnh.” Từ trong tay áo lấy ra một vật, đi đến trước bậc thềm quỳ xuống trình lên.
Đường Trì do dự một chút, từ sau đi ra, tiếp nhận vật ấy chuyển cho đương kim Thánh Thượng Hoàng Phủ Thoán.
Xác định không có sai lầm, Thoán chậm rãi giơ tay trái lên, “Binh phù ở đây, chúng tướng sĩ nghe lệnh!”
“Đỗ Uyên ngươi!” Hoàng Phủ Nhật sờ tay vào ngực, sờ soạng nửa ngày, phát ra tiếng gào thê lương. Hắn biết, hiện giờ đại thế đã mất.
Chúng tướng sĩ nghe tiếng gào của Hoàng Phủ Nhật, cũng xác địnhbinh phù trong tay Hoàng Phủ Thoán không phải giả, lúc này thu hồi đao thương nhất tề quỳ xuống, mấy ngàn binh sĩ trong miệng cùng hô to: “Tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ——!”
Hoàng hậu nương nương ngồi ở đông cung chờ đứa con đăng cơ nghe cung nữ truyền tin tức đến, kêu ba tiếng bi thương rồi uống rượu độc.
Đám người Lí thái sư lưu thủ ngoài thành đột nhiên bị Trần Sâm mang binh vây quanh, môn hạ đệ tử mà hắn một tay đề bạt là Vân Ma Đại tướng quân biết Nhị hoàng tử Hoàng Phủ Thoán phụng chiếu xưng đế, liền phản bội.
Lí thái sư tuyệt vọng, nuốt vàng tự sát. Môn hạ của hắn cùng quan viên ủng hộ đại hoàng tử bị một lưới bắt hết.
Đại hoàng tử Hoàng Phủ Nhật ám sát tân hoàng không thành định đào thoát, bị Đường Trì bắt. Về sau trên đường giải về thiên lao thì chết không rõ lí do.
Bảy ngày sau, Đại Á hoàng triều 121 năm, mồng một tháng giêng, Hoàng Phủ Thoán đăng cơ xưng đế.
Đế hiệu “Thịnh Lẫm” , niên hiệu “Sùng thịnh”. Là năm, Thoán vừa tròn mười bảy tuổi.
Thịnh Lẫm đế đăng cơ, phong hạ bốn thần:
Trần Sâm —— nhị phẩm bộ binh thượng thư phụ trách chủ quản quân sự chính vụ cả nước
Đỗ Uyên —— nhị phẩm bộ lại thượng thư phụ trách chủ quản chính sự nhân sự.
Du Phi —— nhị phẩm hộ bộ thượng thư phụ trách chủ quản chính vụ tài chính.
Đường Trì —— nhị phẩm kiêu kị đô úy kiêm nhiệm tướng lãnh tối cao thị trung lang cấm vệ quân hoàng cung, thường thị bên người hoàng đế.
Phụng Thực những năm cuối, triều chính Đại Á hoàng triều hỗn loạn, thuế nặng sưu cao, hơn nữa mấy năm liên tục thiên tai khiến Tây Bắc Cảnh dân khởi phản loạn, trong đó nhất nổi danh được lòng người nhất chính là “Thay trời hành đạo, cùng lương đất bằng phẳng” Dương Hiển Quân, trong ba tháng ngắn ngủn liền phát triển đến mấy vạn người. Hợp thời Hoàng Phủ Thoán một lòng đế vị, không hề hỏi đến sự việc này, khiến cho Đường Trì khó hiểu.
Năm đầu Sùng Thịnh, Dương Hiển Quân ở Tây Bắc Cảnh đã hoàn thành chuẩn bị lực lượng, đầu xuân tháng hai, ba tháng liên tục tấn công hạ bốn tòa thành trì: Vệ Nam ( nay là đông huyện Hoạt ở Hà Nam), Diệp ( nay là huyện Diệp ở Hà Nam), Dương Địch ( nay là huyện Vũ ở Hà Nam), Võ Lao ( nay là Hổ Lao ). Khiến cho triều đình chấn động.
Ngoài cửa ngự thư phòng, kiêu kỵ đô úy kiêm nhiệm thị trung lang Đường Trì đứng ở nơi đó đã quá một tiếng đồng hồ.
Đi hay là không đi? Hiện giờ Thoán đã thuận lợi đi lên ngôi vị hoàng đế, bên người cũng có hiền thần phụ tá, tuy rằng thời cuộc vẫn chưa ổn định, nhưng ta lưu lại cũng không còn nhiều ý nghĩa…
Chính là cứ như vậy rời đi sao? Đường Trì a Đường Trì, ngươi phải biết rằng lần này ngươi ly khai, về sau muốn đến gặp hắn cũng không phải chuyện dễ. Hơn nữa, nếu ta rời đi, sau này ai có thể là người tri kỷ nhất của hắn? Ai có thể toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì hắn? Nếu có người ám toán đâm sau lưng hắn thì sao? Nếu hắn muốn nửa đêm tìm người nói chuyện phiếm mà tìm không thấy thì làm sao bây giờ? Ngươi nhẫn tâm nhìn Thoán Thoán biến thành người chỗ cao không thắng nổi lạnh sao?(ý nói tuy địa vị cao nhưng không ai thân thiết)
Vào đi thôi, nói cho hắn biết chuyện ngươi định rời đi, nếu hắn giữ lại, như vậy sẽ không ngại lưu lại một thời gian chờ thời cuộc ổn định, nhắc lại việc này sau cũng không muộn.
… Có lẽ hắn cần ta cũng nói không chừng…
“Cửa có cái gì đặc biệt hấp dẫn ngươi sao? Lại làm cho kiêu kỵ đô úy của trẫm ở bên ngoài đứng non nửa canh giờ! Hay là ngươi sợ trẫm giống mấy lần trước đem mấy cuốn sổ rối rắm khó hiểu ném cho ngươi tìm trọng điểm? Ân?” Thịnh Lẫm đế không ngẩng đầu lên, phê chỉ thịtấu chương, thuận miệng nói giỡn cùng Đường Trì vừa mới tiến tới.
“Không dám, thần chỉ là ở cửa tự hỏi một chuyện. Nhất thời nghĩ đến nhập thần, liền…”
“Úc? Trẫm còn tưởng rằng ngươi đang ngắm cung nữ nào?… Đây là cái gì! Viết cái gì vậy! Cả tấu chương đều là khen tặng nịnh hót, này dào dạt một thiên cũng không biết hắn rốt cuộc muốn nói gì! Đường Trì, ngươi xem giúp trẫm hắn đến tột cùng muốn nói cái gì!” Vừa mới nói xong, một thiên tấu chương liền hướng Đường Trì bay lại.
Đưa tay ra bắt lấy, Đường Trì dở khóc dở cười. Ai, Thoán Thoán ngươi như thế nào lại nữa! Ngươi muốn tìm người giúp phê tấu chương, vì cái gì không tìm quan văn của ngươi? Mỗi lần đều kéo ta xuống nước…
“Người đâu! Ban thưởng tọa.”
Tiểu thái giám đưa đến ghế bành cùng bàn và bút, mang tới chỗ thủ hạ của hoàng đế.
Bất đắc dĩ, đành phải ngồi xuống mở tấu chương ra dùng chu sa bút khoanh vùng trọng điểm, để đương kim Thánh Thượng dễ dàng phê chỉ thị.
Không đến một canh giờ, thoán đã bỏ lại sáu tấu chương.
” Quan viên ngồi không mà hưởng trong đầu đại khái chỉ có năng lực nịnh hót, kẻ nào cũng như nhau! Thật không hổ cùng là môn sinh của một người! Trong triều quan viên thực quyền, Chu lão nhân cùng môn hạ hắn thế nhưng chiếm hơn phân nửa! Quả nhân không biết triều đình này là của họ Hoàng Phủ hay họ Chu đây!”
“Kia bệ hạ vì cái gì không thu hồi quyền của bọn họ?” Đường Trì từ trong tấu chương ngẩng đầu lên.
“Chó đến đường cùng sẽ vượt tường. Trong triều thế lực nguyên bản phân hai phái, hiện một phái bị diệt trừ, một phái khác tự nhiên sẽ phát triển. Trẫm nếu hiện tại đại động bọn Chu lão nhân, tình huống sẽ không tốt.” Thoán liếc mắt nhìn thân tín của mình một cái, không có chút giấu diếm ý nghĩ trong lòng hắn.
“Bệ hạ nói tình huống không tốt chính là chuyện Chu Thừa tướng tay cầm một nửa binh quyền triều đình?”
“Chính thế. Trẫm nếu động phải Chu lão nhân, phải phá chỗ dựa vững chắc của hắn trước. Chờ hắn không có chỗ dựa vững chắc, trị hắn cũng dễ dàng hơn nhiều.”
Thấy bộ dáng hắn một bức định liệu trước, Trì tò mò hỏi han: “Bệ hạ, phải chăng đã có ý kiến hay?”
Giơ lên một quyển tấu chương trong tay, tiết ra ý cười, “Rốt cục trẫm đã đợi được!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất