Chương 120
Tô Ngọc Hành biến mất ở trong bóng đêm, không để người chú ý mà lén quan sát xung quanh. Gió đêm thổi qua, mang đến một mùi hương mát lạnh như có như không. Hình như là… hương hoa.
Hương hoa không có gì là kỳ lạ, nhưng mùi hương nhạt như vậy lại có thể đọng trong cánh mũi thì thật bất thường. Tô Ngọc Hành đi theo mùi thơm, không tìm được nguồn gốc, nhưng lại thấy Anh Ba đang luyện công dưới ánh trăng.
“Ai?” Du mục dân tộc trời sinh cảnh giác khiến Anh Ba rất nhanh đã phát hiện có người tới gần.
Tô Ngọc Hành cũng không giấu diếm, thoải mái đi tới.
“Là ngươi?” Anh Ba khẽ nhíu mày, “Đã muộn thế này sao ngươi còn ở đây?”
Tô Ngọc Hành nói: “Bẩm công tử, ta vốn định nghỉ ngơi, nhưng lúc tắt đèn chợt ngửi thấy hương hoa, đi theo mùi hương thì tìm đến được đây.”
Anh Ba lơ đễnh hỏi: “Nơi này khắp nơi đều có hoa dại, gió thổi hương bay, có gì mà kỳ lạ?”
Tô Ngọc Hành không trực tiếp phản bác hắn, mà khom người nhặt từ dưới mắt đất lên một đóa hoa dại không biết tên, đưa cho Anh Ba: “Công tử ngửi xem, lại ngửi hương hoa trong không khí, thấy có gì khác biệt không?”
Anh Ba nhận đóa hoa dại cẩn thận ngửi, lại dùng lực hít hà không khí, nghiêng đầu nói: “Nghe ngươi nhắc nhở, hình như có chút không giống. Nhưng không giống ở chỗ nào, ta lại không nói được.”
Tô Ngọc Hành nói: “Hoa dại tự sinh tự diệt, trong hương hoa sẽ mang theo hương thơm của bùn đất. Nhưng hương hoa trong không khí lại mát lạnh, như là hương hoa sau khi tuyết tan. Chắc hẳn hoa này đã từng được tưới nước tuyết.”
“Trên thảo nguyên này, nước uống cũng là cả vấn đề, ai lại tốn công sức kiếm nước tuyết tưới cho hoa đây?” Anh Ba nói xong thì chợt bừng tỉnh, vội che mũi, âm thanh bị chặn lại, “Ý của tiên sinh là… trong hương hoa này có độc?”
Tô Ngọc Hành ra vẻ huyền bí trả lời: “Có thể nói có, cũng có thể nói không.”
Anh Ba không kiên nhẫn vò mái tóc: “Ngươi có ý gì? Cái gì gọi là có thể nói có, cũng có thể nói không, nghe như câu vè vậy. Ngươi có thể giải thích dễ hiểu được không?”
Tô Ngọc Hành kiên nhẫn giải thích: “Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, bách thảo đều có độc, bách thảo cũng đều là thuốc, mà giới hạn giữa độc và thuốc chỉ là một đôi tay người dùng thuốc. Tỷ như hương hoa công tử đang ngửi thấy, bản thân nó chỉ là hương thơm thấm vào ruột gan, không chút tổn hại với thân thể, nhưng nếu kết hợp với dược liệu đặc biệt, thì có thể trở thành thuốc độc trí mạng.”
“Thuốc độc… Phụ thân… Không được!” Anh Ba thả đao trong tay xuống, “Ta phải đi tìm phụ thân.”
“Công tử!” Tô Ngọc Hành vội vàng ngăn hắn lại, “Công tử bình tĩnh, chớ làm việc lỗ mãng.”
Anh Ba vừa giãy vừa hô: “Mẫu thân của ta đã bị người hại chết! Giờ lại có kẻ muốn hại phu thân, ngươi nói ta bình tĩnh thế nào?”
Tô Ngọc Hành vội nói: “Ta biết ngươi sốt ruột muốn cứu phụ thân, nhưng nói có kẻ muốn hại phụ thân ngươi, ngươi có chứng cứ gì không?”
Anh Ba bị Tô Ngọc Hành hỏi làm cho bối rối, nhìn y, hỏi ngược lại: “Không phải ngươi nói hương hoa trong không khí phối hợp với dược liệu đặc biệt sẽ biến thành thuốc độc sao?”
Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười nhìn thiếu niên không lớn không nhỏ trước mắt: “Không sai, lời này là ta nói, nhưng ta chỉ nói là có khả năng, cũng không biết thứ dược liệu nào kết hợp cùng với hương hoa này có thể trở thành thuốc độc. Không điều tra rõ ràng, nếu công tử lỗ mãng xông tới, chẳng phải là bứt dây động rừng hay sao?”
Anh Ba nghe lời khuyên nhủ của Tô Ngọc Hành, ngừng giãy dụa, đôi mắt nhìn y càng mở lớn: “Không phải ngươi là người hành y bán thuốc…?”
Một câu này khiến sau lưng Tô Ngọc Hành đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nói sai gì đó, để lộ sơ hở? Nhưng nhiều năm giả ngây giả dại rèn luyện cho y khả năng nhẫn nhịn lớn hơn người thường. Dù trong lòng y đang hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn không chút đổi sắc, thản nhiên cười nói: “Lời này của công tử thật thú vị, ta không phải là người hành y bán thuốc, vậy ta làm việc gì?”
“Người hành y bán thuốc không giống đa mưu túc trí như ngươi.”
“Ha ha… Công tử, ngươi cảm thấy Tô mỗ đa mưu túc trí lắm sao?”
“Ta nhìn không ra.” Anh Ba lắc đầu, “Trong những câu chuyện kể thường nói người Nguyên Quốc các ngươi có rất nhiều bộ mặt, thay đổi một cái liền không nhận ra dáng vẻ lúc trước nữa rồi, dù cho dáng vẻ của ngươi vốn không phải như vậy.”
“Ha ha…” Tô Ngọc Hành lại bật cười lớn, “Công tử, ai nói với ngươi là người Nguyên Quốc có rất nhiều bộ mặt? Thứ ngươi xem chắc là truyền thuyết đi. Chỉ có những con quỷ trong truyền thuyết mới có nhiều mặt, con người không có được bản lĩnh này đâu.”
“Ta cũng không biết là truyền thuyết gì.” Anh Ba trả lời, “Năm đó nhặt được trên thảo nguyên, có lẽ là thương đội người Nguyên Quốc các ngươi làm rơi.”
Tô Ngọc Hành nhìn Anh Ba, đột nhiên hỏi: “Công tử thích đọc truyền thuyết của Nguyên Quốc sao?”
“Ừ! Thích! Rất thích! Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân thường hay kể chuyện truyền thuyết Nguyên Quốc cho ta nghe.”
“Ồ? Nguyên Quốc và Tây Ngõa không ngừng giao chiến, lệnh đường lại có thể tiếp thu văn hóa Nguyên Quốc, thật là hiếm thấy.” Tô Ngọc Hành hỏi, “Công tử thì sao? Công tử thích văn hóa của Nguyên Quốc chứ? Hay là… chỉ muốn gặp đại quân của Nguyên Quốc trên chiến trường?”
Anh Ba cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu không phải lo cơm ăn áo mặc, ai lại muốn đi đánh nhau chứ?”
“Nói như vậy, nếu lương thảo của Tây Ngõa dư thừa, công tử cũng không muốn chiến tranh đúng không?” Trong mắt Tô Ngọc Hành hiện vẻ vui sướng, nhưng rất nhanh lại lộ vẻ nghi kỵ, tiếp tục thăm dò, “Công tử đã từng nói suy nghĩ này với phụ thân của mình chưa?”
Anh Ba ngẩng đầu nhìn y, nghiêm túc trả lời: “Những lời này chính là phụ thân nói với ta. Nhưng… người không muốn ta nói với người ngoài, phụ thân nói sợ đến tai Quân chủ, y sẽ không vui. Cho nên, những lời này người không được nói với bất cứ người nào khác. Nếu không, ta sẽ cắt lưỡi ngươi ném cho chó ăn, biết chưa hả?”
Tô Ngọc Hành vui vẻ thầm nghĩ: “Xem ra chuyến này xâm nhập hang hổ thu hoạch không ít.”
Nghe Anh Ba nói như vậy, y giả bộ sợ hãi che miệng, vội nói: “Yên tâm, yên tâm, miệng ta rất kín, ta sẽ không nói lung tung, ngươi đừng cắt lưỡi ta.”
Anh Ba thấy y như vậy, hài lòng cười nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ giữ lại lưỡi cho ngươi.”
Tô Ngọc Hành lấy từ trong ống tay áo ra một nhánh cây, đưa cho Anh Ba nói: “Công tử, ngươi đưa thứ này đặt bên cạnh phụ thân một hồi, ta có thể biết được ngài ấy có bị trúng độc hay không.”
“Thật sao? Lợi hại như vậy à?” Anh Ba vội nhận lấy nhánh cây, nhưng lại lộ vẻ khó xử, “Phụ thân là tộc trưởng, sao có thể mang nhánh cây này theo người? Nếu ta nói cho người biết tác dụng của nó, liệu có phải là bứt dây động rừng như ngươi nói không?”
“Đương nhiên là không thể nói cho ngài ấy biết tác dụng của nó rồi.” Tô Ngọc Hành ghé sát tai Anh Ba, nhỏ giọng nói mấy câu. Anh Ba liên tục gật đầu.
“Đúng vậy! Cách này rất hay! Ngươi thật quá thông minh!”
Hương hoa không có gì là kỳ lạ, nhưng mùi hương nhạt như vậy lại có thể đọng trong cánh mũi thì thật bất thường. Tô Ngọc Hành đi theo mùi thơm, không tìm được nguồn gốc, nhưng lại thấy Anh Ba đang luyện công dưới ánh trăng.
“Ai?” Du mục dân tộc trời sinh cảnh giác khiến Anh Ba rất nhanh đã phát hiện có người tới gần.
Tô Ngọc Hành cũng không giấu diếm, thoải mái đi tới.
“Là ngươi?” Anh Ba khẽ nhíu mày, “Đã muộn thế này sao ngươi còn ở đây?”
Tô Ngọc Hành nói: “Bẩm công tử, ta vốn định nghỉ ngơi, nhưng lúc tắt đèn chợt ngửi thấy hương hoa, đi theo mùi hương thì tìm đến được đây.”
Anh Ba lơ đễnh hỏi: “Nơi này khắp nơi đều có hoa dại, gió thổi hương bay, có gì mà kỳ lạ?”
Tô Ngọc Hành không trực tiếp phản bác hắn, mà khom người nhặt từ dưới mắt đất lên một đóa hoa dại không biết tên, đưa cho Anh Ba: “Công tử ngửi xem, lại ngửi hương hoa trong không khí, thấy có gì khác biệt không?”
Anh Ba nhận đóa hoa dại cẩn thận ngửi, lại dùng lực hít hà không khí, nghiêng đầu nói: “Nghe ngươi nhắc nhở, hình như có chút không giống. Nhưng không giống ở chỗ nào, ta lại không nói được.”
Tô Ngọc Hành nói: “Hoa dại tự sinh tự diệt, trong hương hoa sẽ mang theo hương thơm của bùn đất. Nhưng hương hoa trong không khí lại mát lạnh, như là hương hoa sau khi tuyết tan. Chắc hẳn hoa này đã từng được tưới nước tuyết.”
“Trên thảo nguyên này, nước uống cũng là cả vấn đề, ai lại tốn công sức kiếm nước tuyết tưới cho hoa đây?” Anh Ba nói xong thì chợt bừng tỉnh, vội che mũi, âm thanh bị chặn lại, “Ý của tiên sinh là… trong hương hoa này có độc?”
Tô Ngọc Hành ra vẻ huyền bí trả lời: “Có thể nói có, cũng có thể nói không.”
Anh Ba không kiên nhẫn vò mái tóc: “Ngươi có ý gì? Cái gì gọi là có thể nói có, cũng có thể nói không, nghe như câu vè vậy. Ngươi có thể giải thích dễ hiểu được không?”
Tô Ngọc Hành kiên nhẫn giải thích: “Vạn vật trên thế gian tương sinh tương khắc, bách thảo đều có độc, bách thảo cũng đều là thuốc, mà giới hạn giữa độc và thuốc chỉ là một đôi tay người dùng thuốc. Tỷ như hương hoa công tử đang ngửi thấy, bản thân nó chỉ là hương thơm thấm vào ruột gan, không chút tổn hại với thân thể, nhưng nếu kết hợp với dược liệu đặc biệt, thì có thể trở thành thuốc độc trí mạng.”
“Thuốc độc… Phụ thân… Không được!” Anh Ba thả đao trong tay xuống, “Ta phải đi tìm phụ thân.”
“Công tử!” Tô Ngọc Hành vội vàng ngăn hắn lại, “Công tử bình tĩnh, chớ làm việc lỗ mãng.”
Anh Ba vừa giãy vừa hô: “Mẫu thân của ta đã bị người hại chết! Giờ lại có kẻ muốn hại phu thân, ngươi nói ta bình tĩnh thế nào?”
Tô Ngọc Hành vội nói: “Ta biết ngươi sốt ruột muốn cứu phụ thân, nhưng nói có kẻ muốn hại phụ thân ngươi, ngươi có chứng cứ gì không?”
Anh Ba bị Tô Ngọc Hành hỏi làm cho bối rối, nhìn y, hỏi ngược lại: “Không phải ngươi nói hương hoa trong không khí phối hợp với dược liệu đặc biệt sẽ biến thành thuốc độc sao?”
Tô Ngọc Hành dở khóc dở cười nhìn thiếu niên không lớn không nhỏ trước mắt: “Không sai, lời này là ta nói, nhưng ta chỉ nói là có khả năng, cũng không biết thứ dược liệu nào kết hợp cùng với hương hoa này có thể trở thành thuốc độc. Không điều tra rõ ràng, nếu công tử lỗ mãng xông tới, chẳng phải là bứt dây động rừng hay sao?”
Anh Ba nghe lời khuyên nhủ của Tô Ngọc Hành, ngừng giãy dụa, đôi mắt nhìn y càng mở lớn: “Không phải ngươi là người hành y bán thuốc…?”
Một câu này khiến sau lưng Tô Ngọc Hành đổ mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ mình nói sai gì đó, để lộ sơ hở? Nhưng nhiều năm giả ngây giả dại rèn luyện cho y khả năng nhẫn nhịn lớn hơn người thường. Dù trong lòng y đang hoảng hốt, nhưng ngoài mặt vẫn không chút đổi sắc, thản nhiên cười nói: “Lời này của công tử thật thú vị, ta không phải là người hành y bán thuốc, vậy ta làm việc gì?”
“Người hành y bán thuốc không giống đa mưu túc trí như ngươi.”
“Ha ha… Công tử, ngươi cảm thấy Tô mỗ đa mưu túc trí lắm sao?”
“Ta nhìn không ra.” Anh Ba lắc đầu, “Trong những câu chuyện kể thường nói người Nguyên Quốc các ngươi có rất nhiều bộ mặt, thay đổi một cái liền không nhận ra dáng vẻ lúc trước nữa rồi, dù cho dáng vẻ của ngươi vốn không phải như vậy.”
“Ha ha…” Tô Ngọc Hành lại bật cười lớn, “Công tử, ai nói với ngươi là người Nguyên Quốc có rất nhiều bộ mặt? Thứ ngươi xem chắc là truyền thuyết đi. Chỉ có những con quỷ trong truyền thuyết mới có nhiều mặt, con người không có được bản lĩnh này đâu.”
“Ta cũng không biết là truyền thuyết gì.” Anh Ba trả lời, “Năm đó nhặt được trên thảo nguyên, có lẽ là thương đội người Nguyên Quốc các ngươi làm rơi.”
Tô Ngọc Hành nhìn Anh Ba, đột nhiên hỏi: “Công tử thích đọc truyền thuyết của Nguyên Quốc sao?”
“Ừ! Thích! Rất thích! Lúc ta còn nhỏ, mẫu thân thường hay kể chuyện truyền thuyết Nguyên Quốc cho ta nghe.”
“Ồ? Nguyên Quốc và Tây Ngõa không ngừng giao chiến, lệnh đường lại có thể tiếp thu văn hóa Nguyên Quốc, thật là hiếm thấy.” Tô Ngọc Hành hỏi, “Công tử thì sao? Công tử thích văn hóa của Nguyên Quốc chứ? Hay là… chỉ muốn gặp đại quân của Nguyên Quốc trên chiến trường?”
Anh Ba cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu không phải lo cơm ăn áo mặc, ai lại muốn đi đánh nhau chứ?”
“Nói như vậy, nếu lương thảo của Tây Ngõa dư thừa, công tử cũng không muốn chiến tranh đúng không?” Trong mắt Tô Ngọc Hành hiện vẻ vui sướng, nhưng rất nhanh lại lộ vẻ nghi kỵ, tiếp tục thăm dò, “Công tử đã từng nói suy nghĩ này với phụ thân của mình chưa?”
Anh Ba ngẩng đầu nhìn y, nghiêm túc trả lời: “Những lời này chính là phụ thân nói với ta. Nhưng… người không muốn ta nói với người ngoài, phụ thân nói sợ đến tai Quân chủ, y sẽ không vui. Cho nên, những lời này người không được nói với bất cứ người nào khác. Nếu không, ta sẽ cắt lưỡi ngươi ném cho chó ăn, biết chưa hả?”
Tô Ngọc Hành vui vẻ thầm nghĩ: “Xem ra chuyến này xâm nhập hang hổ thu hoạch không ít.”
Nghe Anh Ba nói như vậy, y giả bộ sợ hãi che miệng, vội nói: “Yên tâm, yên tâm, miệng ta rất kín, ta sẽ không nói lung tung, ngươi đừng cắt lưỡi ta.”
Anh Ba thấy y như vậy, hài lòng cười nói: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ giữ lại lưỡi cho ngươi.”
Tô Ngọc Hành lấy từ trong ống tay áo ra một nhánh cây, đưa cho Anh Ba nói: “Công tử, ngươi đưa thứ này đặt bên cạnh phụ thân một hồi, ta có thể biết được ngài ấy có bị trúng độc hay không.”
“Thật sao? Lợi hại như vậy à?” Anh Ba vội nhận lấy nhánh cây, nhưng lại lộ vẻ khó xử, “Phụ thân là tộc trưởng, sao có thể mang nhánh cây này theo người? Nếu ta nói cho người biết tác dụng của nó, liệu có phải là bứt dây động rừng như ngươi nói không?”
“Đương nhiên là không thể nói cho ngài ấy biết tác dụng của nó rồi.” Tô Ngọc Hành ghé sát tai Anh Ba, nhỏ giọng nói mấy câu. Anh Ba liên tục gật đầu.
“Đúng vậy! Cách này rất hay! Ngươi thật quá thông minh!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất