Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì

Chương 138

Trước Sau
Đây là khi Lâm Đồng không biết bao nhiêu ngày tới trước mộ Lục lão gia quỳ.

Lục Bạch lần này làm y tự mình cảm nhận được cái gì gọi là bá tổng cùng quyền thế ngập trời. Phía trước chuyện y cùng Lâm gia nháo loạn lên đến tin tức đầu đề, kết quả thế nhưng y vẫn trốn không được vận mệnh mỗi ngày đi tảo mộ.

Thậm chí Lục Bạch còn có thể âm thầm làm người đưa tin, nói y thật sự là quá oan uổng, cho nên mỗi ngày tới trước phần mộ của Lục lão gia khóc lóc kể lể tội tình của cha mẹ. Hy vọng ông nội có thể sống lại làm chủ cho mình.

[ Ai! Cái tên Lâm Đồng này cũng thật là khờ, cầu một người chết thì có ích lợi gì? Không bằng đi quỳ gối cầu xin vị hôn phu của hắn a! Lục Bạch nguyện ý ra tay, mấy cái chuyện của Lâm gia thì tính là gì? ]

[ Phỏng chừng hai người này cũng đã từng là chân ái đi! Bằng không Lâm Đồng hà tất phải nhẫn nhục chịu đựng như vậy? ]

[ Tôi cũng nghe nói qua! Nghe nói hai người bọn họ chia tay là do Lâm Đồng chủ động đề nghị. Mục đích là đau lòng Lục Bạch bị người Lâm gia hút máu.]

Bàn tán qua lại, chuyện Lâm Đồng yêu sâu đậm Lục Bạch hoàn toàn bị khẳng định. Ngay cả chuyện không phù hợp lẽ thường như thế, đều bị bọn họ vặn vẹo thành Lâm Đồng vì không muốn Lục Bạch ngột ngạt, cho nên kiên cường tự mình dựa vào dư luận cùng gia đình ruột chuyên đi hút máu đấu trí đấu dũng.

"Tôi thuê anh rốt cuộc có lợi ích gì? Một lần mở phiên tòa cũng phải kéo dài ba tháng. Tôi......" Tôi đã quỳ đến bất động rồi a! Lâm Đồng thật sự là muốn hỏng mất.

Cái khu mộ kia buổi tối vừa tối lại vừa âm trầm, y đều sợ hãi có thể hay không đột nhiên nhảy ra một con quỷ. Mà tên quay phim kia còn vẫn luôn đi theo y.

Nhanh chóng đem mấy cái trói buộc kia giải quyết, y cũng có thể đi tìm Lục Bạch nói chuyện rõ ràng. Đã không còn nỗi lo về sau, y mới có thể cẩn thận vãn hồi a!

Đúng thật là tới tình trạng này, Lâm Đồng cũng có chút nhìn rõ được ý tưởng của Lục Bạch. Nhưng y lại không thể từ bỏ Lục Bạch.

Bởi vì cả cái nhà kia không ngừng bóc lột, hơn nữa lần này mời luật sư, điều tra chứng cứ, phía trước phía sau tốn hơn mười mấy vạn. Trong tay y đã thật sự không còn tiền.

Lâm Đồng tính toán rất rõ ràng, cho dù Lục Bạch thật sự muốn cùng y từ hôn, y cũng nhất định phải từ trong tay Lục Bạch móc ra được một số tiền.

Y còn biết một bí mật, chỉ cần y có cái này, không sợ Lục Bạch không trả tiền.

Dù sao, bí mật này của y có thể trợ giúp Lục Bạch giải quyết rất nhiều vấn đề đấy!

Chỉ tiếc, Lâm Đồng mơ mộng không tồi, bản thân lại không thể chịu khổ.

Bên phía luật sư đem bản án kéo dài rồi kéo dài, Lâm Đồng bị người nhà Lâm hia tìm mọi cách dây dưa, thân thể cùng tâm lý đều chịu tra tấn nghiêm tọng đã làm y hoàn toàn suy sụp.

"Có thể cùng Lục thiếu nói một tiếng hay không? Hôm nay tôi thật sự không thể đi nổi!" Lâm Đồng đã khống chế không được tình hình của chính mình.

Nhìn chằm chằm y đi mộ địa, vẫn là mấy người bảo tiêu lúc trước ở quán bar. Ngay từ đầu Lâm Đồng còn cảm thấy ông chủ của quán bar này chỉ sợ không phải là đầu óc có vấn đề chứ, làm gì mỗi ngày lại để người một nhà làm công miễn phí cho Lục Bạch.

Loại tư thái lấy lòng này cũng quá kỳ quái.

Nhưng sau đó, y trong lúc vô tình nghe được hai người bảo tiêu kia nhắc tới cha của Lục Bạch, mặt sau lại cẩn thận tìm người điều tra, mới biết được hóa ra ông chủ của quán bar này thế nhưng là tiểu tình nhân mà cha của Lục Bạch đang bao dưỡng.

Chắc là vì lý do thấy cha Lục và mẹ Lục hồi lâu không ở cùng nhau, nên tên tiểu tình nhân này mới nổi lên suy nghĩ muốn bay lên cành cao làm phượng hoàng.

Lục Bạch bất quá là đem bằng hữu tiếp đón ở quán bar của hắn vài lần, hắn liền bày ra một bộ mẹ nhỏ yêu con giúp đỡ Lục Bạch dạy dỗ y.

Nhưng cho dù tên chủ quán bar này tương lai thật sự có thể thượng vị, thì y cũng là vị hôn thê được đính hôn từ nhỏ của Lục Bạch. Cùng loại tiểu tam như hắn có thể giống nhau sao?

Ở trước mặt y làm ra vẻ thanh cao cũng là đủ rồi! Vì thế, Lâm Đồng càng nhìn hai người bảo tiêu này càng không vừa mắt, căn nhắc muốn chơi bọn họ một vố lớn.

Y tự nhận chính mình lớn lên không tồi, rất dễ dàng thu được sự thương tiếc của đàn ông.

Mà mộ địa lại là loại địa phương phá lệ cấm kỵ, hai tên bảo tiêu này nếu chịu không nổi, tựa hồ cũng vô cùng bình thường.

Lăn lộn ở trong hào môn lâu như vậy, Lâm Đồng cũng có chút kiến thức. Thời gian kéo đến càng dài, y đối với khả năng chính mình cùng Lục Bạch tái hợp lại càng xa vời. Một khi đã như vậy, không bằng đơn giản liền tự mình tìm kiếm đường ra.

Ngày hôm ấy, từ nơi làm công đi ra, Lâm Đồng dùng ngữ khí lãnh đạm nói với hai bảo tiêu rằng quần áo trên người y bẩn, muốn đổi một bộ khác.

Hai người này không có ý kiến gì, chỉ bảo Lâm Đồng tốc độ nhanh lên một chút.

Ở phòng nghỉ dưới chân núi mộ địa, Lâm Đồng thay bộ quần áo mà chính mình đã chuẩn bị tốt từ sớm.



Mà thời điểm đi ra ngoài, lại nghe được cuộc nói chuyện phiếm của hai bảo tiêu ở bên ngoài cửa "Tôi nói á cái tên Lâm Đồng này đúng là đồ ngu xuẩn, sớm chạy không tốt sao? Tôi nghe ông chủ nói, thân thể Lục Bạch không tốt, hiện tại làm mấy chuyện này đều là lót đường cho Lâm Đồng đấy!"

"Nói như thế nào?"

"Lục Bạch lúc trước thu nạp tài nguyên của Lục gia cùng nhà ngoại hắn, sau đó đem tất cả đều thầu vào một công trình đường dài. Cái công trình này tương lai không tồi. Chỉ là giai đoạn đầu khả năng khó khăn một chút."

"Bằng không vì sao gần đây hắn phải đem người đều đuổi ra ngoài chứ? Chính là sợ chính mình một khi đi rồi, bọn họ chịu không nổi khó khăn, liền đem công trình bán ra ngoài để lấy tiền."

"Cái công trình kia rất đáng giá?"

"Đáng giá! Cuối cùng nếu có thể thành công, Lục gia sẽ kiếm được mấy trăm triệu."

"Đậu má! Lục Bạch trâu bò như vậy sao?"

"Người ta là đại thiếu gia Lục gia mà! Mười mấy tuổi đã có thể ngồi trên bàn đàm phán. Trong giới không ai không biết a! Đáng tiếc, lưu ở trong nhà một đám phế vật, rốt cuộc đem tâm huyết đều vất cho chó ăn."

"Vậy hắn đối với tên Lâm Đồng kia là thật sự......."

"Đương nhiên! Đây là sợ Lâm Đồng sau khi hắn đi rồi ăn không hết khổ, liền giúp cậu ta đứng lên trước! Tôi nghe ông chủ nói, di chúc của Lục Bạch đều viết xong rồi, để lại cho cậu ta không ít tiền."

"Trời ạ! Tên Lâm Đồng này thật đúng là phúc khí tốt."

Nhưng mà người có phúc khí tốt trong miệng bọn họ là Lâm Đồng lại không lộ ra nửa phần vui sướng, ngược lại như gặp sét đánh giữa trời quang.

Lục Bạch sắp chết?

Hắn sao có thể chết chứ?

Lâm Đồng hận không thể lập tức chạy ra chất vấn. Khác với suy nghĩ đơn giản của hai tên bảo tiêu đó, Lâm Đồng quá thông minh. Y biết Lục Bạch nếu thật sự bệnh nặng, cậu nhất định sẽ để lại tài sản cho mình.

Nhưng cũng đúng là bởi vì như vậy, Lục Bạch gần như ngu xuẩn tín nhiệm người Lục gia, cũng nhất định sẽ mong người Lục gia chiếu cố y. Như vậy chút tài sản trong tay y lúc đó nhất định giữ không được.

Cho dù người Lục gia chướng mắt, thì cũng còn có những người khác! Trong tay y cầm tiền, chính là dê béo trong mắt người khác.

Cố gắng chịu khổ làm công có ích lợi gì chứ? Nhất định phải có chỗ dựa. Hơn nữa tiền rồi cũng sẽ xài hết. Lục Bạch cả đời làm chó trong cửa cho Lục gia, chính mình trên người cũng sẽ không để lại chút tiền gì. Nhiều lắm thì cho y một căn nhà, cộng thêm mấy chục vạn liền xong việc.

Y không thể ngồi chờ chết.

Trong nháy mắt, trong lòng Lâm Đồng đã nghĩ qua vài cái y tưởng.

Nhưng mặc kệ nghĩ như thế nào, y đều tìm không thấy đối tượng để mình có thể dựa vào, trừ bỏ Lục Bạch.

Lâm Đồng quấn chặt áo khoác, mơ màng hồ đồ đi theo hai bảo tiêu đã dừng cuộc nói chuyện phiếm lên núi. Nhưng mà lúc y quỳ gối trước bia mộ của Lục lão gia, y đột nhiên nhớ tới ngày đó cha Lục dùng ánh mắt khác thường đánh giá chính mình.

Lúc ấy ánh mắt kia làm y sợ hãi đến cả người run rẩy, hiện tại lại trở thành cọng rơm cứu mạng y.

Dù sao, dù sao Lục Bạch cũng phải chết! hắn không thể ngăn cản mình tìm chỗ dựa mới được.

Nghĩ đến bên người cha Lục tùy tiện một tên tiểu tình nhân cũng đều có loại phô trương như vậy, Lâm Đồng đột nhiên bắt đầu trở nên hưng phấn.

Y cảm thấy quyết định của mình không tồi, trước tiên đào được tiền ở trên người Lục Bạch, sau đó lợi dụng quan hệ giữa mình cùng Lục Bạch, trở thành tiểu tình nhân mà cha Lục thích nhất.

Cha chồng cùng con dâu giữ đạo hiếu, loại quan hệ kích thích này, cha Lục khẳng định sẽ muốn ngừng mà không được. Nói không chừng, còn sẽ cố tình ở trước bài vị của Lục Bạch làm chút trò gì đó.

Đến lúc đó, Lục Bạch cho dù biến thành quỷ nhất định cũng sẽ tức muốn chết. Vậy y cũng coi như báo được thù mấy ngày nay.

Gục đầu xuống, Lâm Đồng nhìn như là đang hướng về phía mộ Lục lão gia cầu nguyện, nhưng trong lòng lại cảm thấy thống khoái cực kỳ, hận không thể lập tức khiến bản thân được cha Lục coi trọng.

Mà bên phía Lục Bạch, thời điểm nhìn thấy bộ quần áo trên người Lâm Đồng, tức khắc liền hiểu rõ tính toán của y.



"Em vì cái gì muốn làm cho cậu ta cùng cha em ở bên nhau?" Bạc Ngạn có điểm không rõ.

Lục Bạch chỉ chỉ bảng phân tích về Lâm Đồng "Đây là một gốc cây thố ti hoa. Hắn không có cách nào tự mình sinh tồn được. Cho nên dù bằng cách nào hắn cũng đều sẽ tìm kiếm cho mình một cây đại thụ."

"Không phải em, không phải tên cha ruột không đáng tin cậy kia của em, thì cũng sẽ là người khác."

"Hơn nữa anh không phát hiện ra sao, mặc kệ là ở thế giới nào, cốt truyện nhất định đều có tính tuyệt đối. Cho nên trong thế giới này, Lâm Đồng nhất định sẽ ở thời điểm hai mươi mấy tuổi gặp được tên đại lão cha nuôi tàn tật kia của em."

"Trong thế giới gốc, Lâm Đồng được Lục Bạch bảo hộ tốt như vậy. Trái tim trong suốt lại ngây ngô, lòng tràn đầy vui mừng yêu một người vĩnh viễn sẽ không đáp lại mình. Thứ tình cảm quý quá không quay đầu nhìn lại, được ăn cả ngã về không như vậy, tự nhiên là vị đại lão tàn tật kia tình nguyện vứt bỏ hết thảy cũng muốn có được."

Nghĩ đến miêu tả trong truyện gốc, Lục Bạch gần như muốn nôn ra.

Lâm Đồng dù cho có bao nhiều tốt, vậy cũng là Lục Bạch cậu dùng tiền dụng tâm nuôi y như tiểu vương tử. Y sạch sẽ, y trong sáng, y hết lòng hết dạ, đều là lẽ dĩ nhiên.

Dù sao, Lục Bạch đào tim đào phổi nuôi Lâm Đồng nhiều năm như vậy, trên người cõng không biết bao nhiêu cái nồi đen, chẳng lẽ còn không xứng đổi lấy thứ tình cảm mờ mịt hư vô đó của Lâm Đồng sao?

Nhưng cuối cùng, lại vẫn là không được gì cả.

Cho nên, Lục Bạch lần này cũng không nghĩ sẽ nuôi vợ thay người khác. Bản tính Lâm Đồng tham lam, nhất định phải đem toàn bộ dinh dưỡng trên cây đại thụ mà mình kí sinh hấp thụ hết mới có thể chuyển sang cây khác.

Lần này, Lục Bạch tính toán thờ ơ lạnh nhạt, nhìn xem cái gốc thố ti hoa này cuối cùng sẽ biến thành mẹ nhỏ của mình, hay là mẹ nuôi nhỏ.

Mặc kệ là cái nào, Lục Bạch cậu đều phải gặm cho bằng sạch!

Bạc Ngạn sờ sờ đầu của cậu "Đừng quá vất vả."

"Anh như này có tính là cùng em thông đồng làm bậy không?" Lục Bạch nhìn như là nói giỡn, kỳ thật lại thật sự sợ hãi Bạc Ngạn bởi vì lạnh nhạt bàng quan với cách làm của cậu mà bị phán định là có điểm không công bằng.

Mà Bạc Ngạn lại sờ sờ đầu Lục Bạch nói "Vốn dĩ Lục Bạch bởi vì tình yêu của bọn họ mà mất đi tính mạng. Dùng linh hồn tế điện mới đổi được em đến đây. Cho nên em đối với bọn họ làm bất cứ cái gì, đều là công bằng."

"Mạng người cùng danh dự cả đời đều bị hủy hoại, vĩnh viễn đều không thể hoàn lại."

"Lệ quỷ báo thù, đến thiên đạo cũng có thể mở một con mắt nhắm một con mắt, pháp tắc làm sao có thể khiến cho bọn họ sau khi bị cô phụ, lại để bọn họ đến chết cũng không thể nhắm mắt chứ?"

Lục Bạch chớp chớp mắt, qua một hồi lâu mới chậm rãi cong môi cười "Cho nên, em không phải lệ quỷ, em còn chưa có chết, nhưng em cũng có thể sao?"

"Có thể." Bạc Ngạn ôm lấy Lục Bạch, dùng cái trán của mình chống lên cái trán của Lục Bạch "Em là linh hồn kiên định nhất mà anh từng thấy, cái gì cũng không thể phá hủy được điểm mấu chốt đạo đức của em."

"Lục Bạch, pháp tắc sẽ vĩnh viễn chiếu cố em. Chỉ cần em nguyện ý duỗi tay."

Đây là Bạc Ngạn lần thứ hai giống như thổ lộ tỏ tình với Lục Bạch.

Nhưng Lục Bạch lần này vẫn như cũ không cho anh đáp án.

"Học trưởng, anh có phải.....lại muốn tức giận hay không?" Nghĩ đến phản ứng lần trước của Bạc Ngạn, Lục Bạch khó được lúc lo sợ bất an.

Nhưng lại bị Bạc Ngạn ôm càng chặt hơn "Anh sẽ không bao giờ tức giận với em. Là anh không tốt, không thể khiến em hoàn toàn tin tưởng anh."

"Hơn nữa cũng muốn chờ em trở về, Lục Bạch, thứ anh không thiếu nhất chính là thời gian. Tương lai của chúng ta còn dài."

Lục Bạch ngẩng đầu liếc nhìn Bạc Ngạn một cái, trong ánh mắt có một tia kinh ngạc cùng yếu ớt nói không nên lời.

Đời này của cậu, sợ nhất, chính là bốn chữ "tương lai còn dài".

Bởi vì trải qua những chuyện như vậy, mỗi một lần trong lòng run sợ lén lút chạy trốn, đều có một đối tượng không cách nào kháng cự được ở sau lưng nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của cậu, cùng cậu nói tương lai còn dài, sớm muộn gì cũng đem cậu bắt trở về.

Nhưng lúc này đây, không biết có phải bởi vì bốn chữ này là từ trong miệng Bạc Ngạn nói ra hay không, cậu ngoài ý muốn không có bất cứ cảm giác sợ hãi nào, ngược lại nóng lòng muốn thử.

"Học trưởng......." Ngữ khí của Lục Bạch cũng vô cùng trịnh trọng "Điều em không tin tưởng nhất chính là thời gian cùng lời hứa. Nhưng là em tin tưởng anh."

Cho nên, ngàn vạn lần đừng lừa gạt em, làm ơn hãy cố gắng làm em tận mắt nhìn thấy, "tương lai còn dài" của anh, rốt cuộc sẽ dài bao nhiêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau