Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 162
Cái hội sở này rất thú vị, mỗi một gian ktv đều sẽ căn cứ vào một cái chủ đề riêng để thiết kế. Mà chủ đề của gian ktv này là quá khứ.
Trang hoàng rất có cảm giác niên đại, chợt vừa thấy rất giống thời điểm ban đầu lúc Giang Nghị và Lục Bạch bắt đầu xây dựng sự nghiệp, căn nhà hai người thuê khi ấy chỉ có hai mươi mét vuông.
Mà Lục Bạch dựa vào trên sô pha, từng chút từng chút xoa đầu của người nào đó trên đùi mình. Rõ ràng cực kỳ mệt mỏi, nhưng động tác trên tay vẫn như cũ không dừng lại.
Nhưng nếu thật sự có người nằm ở trên đầu gối cậu, nói vậy một màn này nhất định là một khung cảnh vô cùng ấm áp. Khá vậy bên người Lục Bạch lại không có một ai.
Cậu đang mát xa cho một người ảo tưởng mà người khác không nhìn thấy, giúp một người mà người khác không nhìn thấy tỉnh rượu. Hai tên trai ngành kia đã hoàn toàn choáng váng, lần đầu tiên nhìn thấy một màn như vậy, bọn họ căn bản không biết phải xử lý như thế nào.
Mà Giang Nghị ở phía sau bọn họ lại từ bên ngoài xuyên thấu qua một màn này, nghĩ tới hắn cùng Lục Bạch năm đó.
Giang Nghị thật sự là một tên cặn bã, nhưng hắn cũng phải tự mình thừa nhận, bất luận kẻ nào, có thể có được người như Lục Bạch làm bạn đời, đều là một chuyện đáng giá để tự hào.
Huống chi, hắn luôn khắc sâu một điều, đó chính là, Lục Bạch yêu hắn vô cùng sâu đậm.
Lúc trước thời điểm hai người còn hai bàn tay trắng, Lục Bạch so với hắn còn vất vả hơn nhiều.
Cậu không chỉ phải phụ trách thiết kế, còn phải cùng hắn đi ra ngoài lôi kéo quan hệ. Khi đó, hai người vì suy xét hiệu suất, chia nhau ở tiệu rượu chạy khắp nơi làm quen.
Lục Bạch lớn lên đẹp như vậy, ai cũng muốn mời cậu uống nhiều thêm một ly. Vì sinh ý, cậu cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng về đến nhà, cho dù cậu khó chịu như thế nào, chỉ cần nhìn thấy Giang Nghị uống say nằm ở trên giường, nhất định sẽ kiên trì giúp Giang Nghị tỉnh rượu.
Rất nhiều chuyện mặc dù không để lại dấu vết ở trong lòng, nhưng dù sao vẫn sẽ lưu lại một chút ấn ký trong trí nhớ.
Tựa như Lục Bạch, lúc trước Lục Bạch hầu hạ hắn, hắn chỉ cảm thấy Lục Bạch theo lý thường hẳn nên là như vậy.
Nhưng hiện tại mắt thấy Lục Bạch đối với không khí làm ra chuyện giống như lúc trước, ở góc độ của người thứ ba, hắn thế nhưng nhìn ra một loại thâm tình cùng ấm áp không nói nên lời.
Hắn phát hiện Lục Bạch người này thật sự rất thú vị.
Rõ ràng từ nhỏ liền chưa từng bị người nào quản giáo, lại ngoài ý muốn có thể trưởng thành đến vô cùng ưu tú. Giang Nghị lúc trước vì theo đuổi Lục Bạch, cũng phải tốn không ít công phu.
Đặc biệt là quá khứ của Lục Bạch, hắn có lẽ so với Minh Dụ còn biết rõ ràng rành mạch hơn.
Tỷ như, hắn rõ ràng biết, Lục Bạch có cha mẹ đầy đủ nhưng không khác gì một "cô nhi".
Theo lý thuyết, con cái là tấm gương phản chiếu của cha mẹ, nhưng trên thực tế, Lục Bạch cùng đôi vợ chồng ích kỷ kia lại không có nửa điểm tương đồng.
Hai người bọn họ sau khi kết hôn đều lần lượt ngoại tình, sau đó lại cùng đối tượng ngoại tình có con cái riêng. Ngày thường đối với đứa con trong giá thú là Lục Bạch chẳng quan tâm hỏi han, thuận tay ném cho bảo mẫu chiếu cố. Nhưng đối với con của tình nhân lại trái ngược hoàn toàn, hai bên lập tức ký đơn ly hôn, sau đó từng người lao vào một gia đình hạnh phúc riêng.
Mà một mình Tiểu Lục Bạch bị vứt bỏ lại, cùng với nhà cũ giống nhau, trở thành món đồ vật không muốn nhớ lại nhất trong sinh mệnh của bọn họ.
Nhưng trẻ nhỏ, chung quy là sợ tịch mịch. Tiểu Lục Bạch vừa mới vào tiểu học, không biết phải làm như thế nào, nhưng mà cậu lại không thầy dạy cũng hiểu học xong được cách lừa mình dối người.
Cậu nói với giáo viên, cha mẹ rất bận, cho nên chính mình ngày thường cùng a di bảo mẫu sống cùng với nhau. Giáo viên cũng thật sự tin, dù sao Tiểu Lục Bạch thoạt nhìn rất có giáo dưỡng, ngày thường ba bữa cơm cũng đều ăn rất ngoan, quần áo sạch sẽ, không giống bộ dạng bị ngược đãi.
Nhưng trên thực tế, dì bảo mẫu kia đã sớm tại thời điểm hai vợ chồng ly hôn mà rời đi. Là Tiểu Lục Bạch khi đó mới có bảy tuổi, học được bộ dạng một nhà ba người bình thường mà tự chiếu cố chính mình.
Sau khi cậu tan học, ngồi xổm ở chợ bán thức ăn, học theo bà cụ mua đồ bên cạnh mà ở quán bán đồ chọn chọn lựa lựa.
Sau khi về nhà, học bộ dạng các bạn học kêu ca trong nhà không cho bọn nó lập tức xem TV, phải làm bài tập trước, trước tiên mở ra TV bởi vì không có nộp phí, cho nên không thu được bất cứ tín hiệu gì, nhìn màn hình đen thui vài phút. Rồi làm bộ dạng bị thúc giục đi làm bài tập mà đóng lại TV đi làm bài.
Trong khoảng thời gian này là thời điểm Lục Bạch thấy nhẹ nhàng nhất, bởi vì đây là chuyện vốn dĩ cậu nên làm, cậu không cần phải giả bộ. Chỉ cần làm cho thật tốt là được.
Sau khi làm xong bài tập, bắt đầu sắm vai người mẹ, đứng ở ghế nhỏ tự nấu cơm cho chính mình. Rồi lại học bộ dạng người cha, một mình cô độc ở dưới lầu chơi bóng cao su.
Sáng sớm ngày hôm sau, sắm vai người mẹ, làm cho chính mình một phần cơm hộp đáng yêu tiện lợi, mang tới trường để làm bữa trưa.
Lục Bạch chưa bao giờ biết cảm giác gia đình ấm áp là cái gì, nhưng cậu lại có thể bắt chước khung cảnh gia đình của người khác để tự tưởng tượng chính mình cũng có sự ấm áp như vậy.
Cậu chưa từng được người khác yêu thương, nhưng cậu lại có thể chiếu theo bộ dạng người khác mong chờ, vụng về dùng sự thật lòng của mình đi yêu người khác.
Thậm chí bên người cậu từ trước đến nay đều không có một tấm gương ưu tú, nhưng cậu lại có thể chuẩn xác không một chút sai lầm biến chính mình thành bộ dạng mà người khác khao khát nhất.
Đây là thiên phú mà cậu sinh ra đã có sẵn, cũng là nơi phát ra sự ôn nhu vô cùng vô tận trong mắt Lục Bạch.
Mặc dù Giang Nghị đối với Lục Bạch chỉ có lợi dụng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Lục Bạch có một trái tim, so với bất cứ người nào đều mạnh mẽ và ôn nhu hơn.
Cũng đúng là bởi vậy, thời điểm trái tim này bị hắn xé vụn rơi đầy đất, hắn mới cảm thấy phá lệ thống khoái. Dù sao đều là người không được cha mẹ quan tâm mà lớn lên, dựa vào cái gì chỉ có Lục Bạch là có thể trở thành người tốt?
Nhưng Giang Nghị trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Bạch trải qua bao nhiêu vết thương chồng chất như ngày hôm nay, cậu thế nhưng vẫn còn có năng lực yêu thương người khác.
Hơn nữa người cậu yêu vẫn là Giang Nghị hắn.
Bởi vì Lục Bạch đang kêu học trưởng.
Đây là nick name bí mật giữa hắn và Lục Bạch.
Bởi vì thời điểm lần đầu tiên tiếp xúc với Lục Bạch ở thư viện, Lục Bạch đang ôn tập đại số, đây là môn Giang Nghị am hiểu nhất, thấy cậu gặp phải khó khăn, thuận tay giúp cậu giải quyết.
Lục Bạch thấy hắn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, còn tưởng rằng là học trưởng khóa trên. Giang Nghị cũng không sửa lại, liền để Lục Bạch gọi hắn như vậy. Thẳng đến vài ngày sau, Minh Dụ làm cuộc gặp mặt chính thức để giới thiệu hai người làm quen, Lục Bạch mới bừng tỉnh biết, hóa ra hai người bọn họ là cùng năm học. Tức khắc liền đỏ mặt.
Sau này, hai người thành đôi, Lục Bạch thẹn thùng, không biết xưng hô với Giang Nghị như thế nào mới có thể càng thêm thân mật một chút, vì thế liền dứt khoát kêu Giang Nghị là "Học trưởng".
Nhưng mà cơ hội như vậy cũng rất ít. Bởi vì Lục Bạch thật sự quá mức ngây thơ. Cậu đối với Giang Nghị càng thích, liền càng nhỏ tâm cẩn thận. Mỗi lần kêu lên hai chữ "học trưởng" đều là bị Giang Nghị trêu đến nóng nảy, mới nhỏ giọng kêu một tiếng, ánh mắt ôn nhu, tình yêu tràn đầy viết ở đáy mắt, làm người hận không thể chết chìm ở bên trong.
Những chi tiết này, lúc đầu đều là thứ Giang Nghị không thèm để ý nhất, cũng không biết vì cái gì, hiện tại đứng ở góc nhìn người thứ ba xem Lục Bạch diễn lại một màn vai đó, lại rất có một phen tư vị đặc biệt.
Trong phòng, hệ thống nhìn không được lẩm bẩm nói "Cái tên ngu đần này là người có máu M* à, giá trị hảo cảm của hắn thế nhưng thật sự tăng? Chỉ là tăng rất chậm."
(*) Máu M: Những người có máu M khao khát sự tổn thương. Họ cần được dằn vặt thể xác. Họ muốn bị làm đau. Đó là cách duy nhất để hội M chứng minh tình cảm tuyệt đối, sự phụ thuộc hoàn toàn và vô điều kiện vào đối phương của mình. Khi thân thể của họ được xích chặt vào tay người yêu, họ cảm thấy hoàn thiện, trọn vẹn, và hạnh phúc.
Lục Bạch ngoài mặt bất động thanh sắc, lại ở trong tâm trí cười lạnh một tiếng "Giá trị hảo cảm của hắn đương nhiên sẽ tăng lên. Dù sao ta đây chính là người giúp hắn nếm được dư vị của sự thắng lợi mà!"
"Thật tốt, có một Vu Chúc làm chiến lợi phẩm còn không tính là cái gì. Người bị hắn lợi dụng tới cực hạn như ta mới là thứ để lại cho hắn sự hưng phấn."
"Bệnh chung của đàn ông, không có bất cứ một ai khi đối mặt với chiến lợi phẩm mà còn có thể bảo trì bản tâm. Ta chính là chiến lợi phẩm tốt nhất của hắn a!"
Hệ thống vừa định tán đồng, lại đột nhiên cảm thấy bầu không khí có điểm không thích hợp lắm.
Mới vừa rồi nó cùng Lục Bạch đều đắm chìm ở trong diễn xuất, tất cả đều xem nhẹ bên người Lục Bạch đột nhiên xuất hiện một người, một người một hệ thống, đồng thời quay đầu lại nhìn, mới phát hiện người vừa xuất hiện kia, thế nhưng lớn lên cùng Hạ Cẩm Thiên giống nhau như đúc.
"Đậu má! Này mẹ nó là ảo giác hay là quỷ?" Hệ thống kinh ngạc buột miệng thốt lên.
Mà Lục Bạch cũng kinh ngạc, cậu bình tĩnh nhìn Hạ Cẩm Thiên, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời.
Khác hoàn toàn với trạng thái ngây ngốc của hệ thống, Lục Bạch nhìn thì kinh ngạc, nhưng thực tế trong lòng đã hiện lên rất nhiều suy đoán.
Đầu tiên, nếu là ảo giác, như vậy hệ thống hẳn là không thể nhìn thấy được. Nhưng từ sau khi đi vào thế giới này, mỗi một lần Hạ Cẩm Thiên xuất hiện, hệ thống kỳ thật đều thấy hết.
Cho nên, Hạ Cẩm Thiên này có lẽ chính là có thực thể, chỉ là duy chỉ mình cậu và hệ thống nhìn thấy được thôi.
Thứ hai, Lục Bạch có thể cảm nhận được độ ấm của anh.
Tuy rằng không biết anh đến đây từ lúc nào, nhưng hiện tại anh ngồi ở bên người cậu, tay ôm lấy eo cậu, vòng tay khi ôm cậu đều có độ ấm.
Lục Bạch ngừng thở, động cũng không dám động, sợ kinh động cái gì đó.
Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại cúi đầu, ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi "Bệnh chung của đàn ông? Thời điểm đối mặt với chiến lợi phẩm đều không thể bảo trì bản tâm?"
"Lục Bạch, em cũng là như thế sao?"
".......Học, học trưởng.......Anh thật sự tới sao?" Thanh âm của Lục Bạch rất nhỏ.
"Lại không tới, em có phải liền trầm mê với chó con hay không?"
"Anh thấy em rất hưởng thụ."
Lục Bạch: "........"
"Tính toán để người ta đưa em đi đâu?"
"Nếu Giang Nghị không xuất hiện, em có phải thật sự tính toán tiếp nhận nụ hôn của người kia đúng không?"
"Em không có, chỉ là diễn kịch." Lục Bạch cố kỵ ngoài cửa còn có Giang Nghị, cũng không dám có động tác quá lớn. Nhưng trên thực tế, loại nhẫn nhịn này của cậu ngược lại ở trong mắt người ngoài xem ra so với lúc nãy còn muốn động lòng người hơn.
"Hắn, hắn là tự tưởng tượng tên Giang Nghị kia bởi vì chuyện vừa rồi mà hưng sư vấn tội sao?" Tên trai ngành nhìn lén kia nhỏ giọng nói thầm với đồng bạn.
Bọn họ cũng nghe nói qua chuyện Lục Bạch phát điên, vốn dĩ nghe đồn rất đáng sợ, cũng không biết vì cái gì, có lẽ là cảnh tượng Lục Bạch ở chung với ảo giác của mình thật sự có chút quá ấm áp ngọt ngào. Ngược lại làm người xem cảm thấy đau lòng cùng thổn thức.
Chỉ cảm thấy Lục Bạch rốt cuộc phải yêu Giang Nghị tới trình độ nào, mới có thể ở thời điểm tỉnh táo kiên quyết muốn ly hôn, nhưng thời điểm phát điên lại liều mạng phóng túng lưu luyến.
"Em, em không thích bọn họ. Em chỉ thích học trưởng."
"Học trưởng đừng nóng giận, về sau em không dám nữa."
"Học trưởng...... Ôm em một cái đi." Thanh âm Lục Bạch thấp thấp, mang theo sự lấy lòng thật cẩn thận.
Phảng phất sự thật lòng cũng dựa vào trong những lời nói này, muốn đưa đến trước mặt Giang Nghị.
"Trời ơi, tôi có chút nhìn không nổi nữa rồi." Tên trai ngành kia chịu không nổi, đứa lên lùi lại phía sau một bước, trong lòng gào thét, này mẹ nó là câu chuyện khổ tình gì chứ, kết quả lại đối diện với khuôn mặt của Giang Nghị ở phía sau.
"Giang tổng......." Gã hoảng sợ, nhưng Giang Nghị lại lắc đầu, ý bảo gã không cần nói chuyện. Sau đó duổi tay đem cửa phòng của Lục Bạch đóng lại.
Như là phải vì Lục Bạch mà giữ lại một tia thể diện cuối cùng.
"Em ấy muốn ở lại đây, thì cứ để em ấy ở. Hai người các cậu canh ở bên ngoài, đừng để người khác đi vào quấy rầy em ấy. Hóa đơn.......đều tính ở trên người tôi."
Giang Nghị nói xong, liền xoay người rời đi.
Mà trong phòng, hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở một câu "Mục tiêu nhiệm vụ đã rời đi. Cái tên khốn ngu dốt này rốt cuộc xem diễn đủ rồi."
Lục Bạch ngồi nghiêm chỉnh, nhìn trộm Hạ Cẩm Thiên đang mặt vô biểu tình ở bên cạnh, đột nhiên trong lòng hiện lên chột dạ.
Thanh thanh giọng nói, Lục Bạch không biết chính mình phải nói cái gì.
Vừa lúc đó Hạ Cẩm Thiên mở miệng "Anh đều thấy."
"Thấy, thấy cái gì?"
"Từ lúc em tiến vào ktv đến bây giờ, anh đều thấy!"
Trang hoàng rất có cảm giác niên đại, chợt vừa thấy rất giống thời điểm ban đầu lúc Giang Nghị và Lục Bạch bắt đầu xây dựng sự nghiệp, căn nhà hai người thuê khi ấy chỉ có hai mươi mét vuông.
Mà Lục Bạch dựa vào trên sô pha, từng chút từng chút xoa đầu của người nào đó trên đùi mình. Rõ ràng cực kỳ mệt mỏi, nhưng động tác trên tay vẫn như cũ không dừng lại.
Nhưng nếu thật sự có người nằm ở trên đầu gối cậu, nói vậy một màn này nhất định là một khung cảnh vô cùng ấm áp. Khá vậy bên người Lục Bạch lại không có một ai.
Cậu đang mát xa cho một người ảo tưởng mà người khác không nhìn thấy, giúp một người mà người khác không nhìn thấy tỉnh rượu. Hai tên trai ngành kia đã hoàn toàn choáng váng, lần đầu tiên nhìn thấy một màn như vậy, bọn họ căn bản không biết phải xử lý như thế nào.
Mà Giang Nghị ở phía sau bọn họ lại từ bên ngoài xuyên thấu qua một màn này, nghĩ tới hắn cùng Lục Bạch năm đó.
Giang Nghị thật sự là một tên cặn bã, nhưng hắn cũng phải tự mình thừa nhận, bất luận kẻ nào, có thể có được người như Lục Bạch làm bạn đời, đều là một chuyện đáng giá để tự hào.
Huống chi, hắn luôn khắc sâu một điều, đó chính là, Lục Bạch yêu hắn vô cùng sâu đậm.
Lúc trước thời điểm hai người còn hai bàn tay trắng, Lục Bạch so với hắn còn vất vả hơn nhiều.
Cậu không chỉ phải phụ trách thiết kế, còn phải cùng hắn đi ra ngoài lôi kéo quan hệ. Khi đó, hai người vì suy xét hiệu suất, chia nhau ở tiệu rượu chạy khắp nơi làm quen.
Lục Bạch lớn lên đẹp như vậy, ai cũng muốn mời cậu uống nhiều thêm một ly. Vì sinh ý, cậu cũng chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn. Nhưng về đến nhà, cho dù cậu khó chịu như thế nào, chỉ cần nhìn thấy Giang Nghị uống say nằm ở trên giường, nhất định sẽ kiên trì giúp Giang Nghị tỉnh rượu.
Rất nhiều chuyện mặc dù không để lại dấu vết ở trong lòng, nhưng dù sao vẫn sẽ lưu lại một chút ấn ký trong trí nhớ.
Tựa như Lục Bạch, lúc trước Lục Bạch hầu hạ hắn, hắn chỉ cảm thấy Lục Bạch theo lý thường hẳn nên là như vậy.
Nhưng hiện tại mắt thấy Lục Bạch đối với không khí làm ra chuyện giống như lúc trước, ở góc độ của người thứ ba, hắn thế nhưng nhìn ra một loại thâm tình cùng ấm áp không nói nên lời.
Hắn phát hiện Lục Bạch người này thật sự rất thú vị.
Rõ ràng từ nhỏ liền chưa từng bị người nào quản giáo, lại ngoài ý muốn có thể trưởng thành đến vô cùng ưu tú. Giang Nghị lúc trước vì theo đuổi Lục Bạch, cũng phải tốn không ít công phu.
Đặc biệt là quá khứ của Lục Bạch, hắn có lẽ so với Minh Dụ còn biết rõ ràng rành mạch hơn.
Tỷ như, hắn rõ ràng biết, Lục Bạch có cha mẹ đầy đủ nhưng không khác gì một "cô nhi".
Theo lý thuyết, con cái là tấm gương phản chiếu của cha mẹ, nhưng trên thực tế, Lục Bạch cùng đôi vợ chồng ích kỷ kia lại không có nửa điểm tương đồng.
Hai người bọn họ sau khi kết hôn đều lần lượt ngoại tình, sau đó lại cùng đối tượng ngoại tình có con cái riêng. Ngày thường đối với đứa con trong giá thú là Lục Bạch chẳng quan tâm hỏi han, thuận tay ném cho bảo mẫu chiếu cố. Nhưng đối với con của tình nhân lại trái ngược hoàn toàn, hai bên lập tức ký đơn ly hôn, sau đó từng người lao vào một gia đình hạnh phúc riêng.
Mà một mình Tiểu Lục Bạch bị vứt bỏ lại, cùng với nhà cũ giống nhau, trở thành món đồ vật không muốn nhớ lại nhất trong sinh mệnh của bọn họ.
Nhưng trẻ nhỏ, chung quy là sợ tịch mịch. Tiểu Lục Bạch vừa mới vào tiểu học, không biết phải làm như thế nào, nhưng mà cậu lại không thầy dạy cũng hiểu học xong được cách lừa mình dối người.
Cậu nói với giáo viên, cha mẹ rất bận, cho nên chính mình ngày thường cùng a di bảo mẫu sống cùng với nhau. Giáo viên cũng thật sự tin, dù sao Tiểu Lục Bạch thoạt nhìn rất có giáo dưỡng, ngày thường ba bữa cơm cũng đều ăn rất ngoan, quần áo sạch sẽ, không giống bộ dạng bị ngược đãi.
Nhưng trên thực tế, dì bảo mẫu kia đã sớm tại thời điểm hai vợ chồng ly hôn mà rời đi. Là Tiểu Lục Bạch khi đó mới có bảy tuổi, học được bộ dạng một nhà ba người bình thường mà tự chiếu cố chính mình.
Sau khi cậu tan học, ngồi xổm ở chợ bán thức ăn, học theo bà cụ mua đồ bên cạnh mà ở quán bán đồ chọn chọn lựa lựa.
Sau khi về nhà, học bộ dạng các bạn học kêu ca trong nhà không cho bọn nó lập tức xem TV, phải làm bài tập trước, trước tiên mở ra TV bởi vì không có nộp phí, cho nên không thu được bất cứ tín hiệu gì, nhìn màn hình đen thui vài phút. Rồi làm bộ dạng bị thúc giục đi làm bài tập mà đóng lại TV đi làm bài.
Trong khoảng thời gian này là thời điểm Lục Bạch thấy nhẹ nhàng nhất, bởi vì đây là chuyện vốn dĩ cậu nên làm, cậu không cần phải giả bộ. Chỉ cần làm cho thật tốt là được.
Sau khi làm xong bài tập, bắt đầu sắm vai người mẹ, đứng ở ghế nhỏ tự nấu cơm cho chính mình. Rồi lại học bộ dạng người cha, một mình cô độc ở dưới lầu chơi bóng cao su.
Sáng sớm ngày hôm sau, sắm vai người mẹ, làm cho chính mình một phần cơm hộp đáng yêu tiện lợi, mang tới trường để làm bữa trưa.
Lục Bạch chưa bao giờ biết cảm giác gia đình ấm áp là cái gì, nhưng cậu lại có thể bắt chước khung cảnh gia đình của người khác để tự tưởng tượng chính mình cũng có sự ấm áp như vậy.
Cậu chưa từng được người khác yêu thương, nhưng cậu lại có thể chiếu theo bộ dạng người khác mong chờ, vụng về dùng sự thật lòng của mình đi yêu người khác.
Thậm chí bên người cậu từ trước đến nay đều không có một tấm gương ưu tú, nhưng cậu lại có thể chuẩn xác không một chút sai lầm biến chính mình thành bộ dạng mà người khác khao khát nhất.
Đây là thiên phú mà cậu sinh ra đã có sẵn, cũng là nơi phát ra sự ôn nhu vô cùng vô tận trong mắt Lục Bạch.
Mặc dù Giang Nghị đối với Lục Bạch chỉ có lợi dụng, nhưng hắn không thể không thừa nhận, Lục Bạch có một trái tim, so với bất cứ người nào đều mạnh mẽ và ôn nhu hơn.
Cũng đúng là bởi vậy, thời điểm trái tim này bị hắn xé vụn rơi đầy đất, hắn mới cảm thấy phá lệ thống khoái. Dù sao đều là người không được cha mẹ quan tâm mà lớn lên, dựa vào cái gì chỉ có Lục Bạch là có thể trở thành người tốt?
Nhưng Giang Nghị trăm triệu lần không nghĩ tới, Lục Bạch trải qua bao nhiêu vết thương chồng chất như ngày hôm nay, cậu thế nhưng vẫn còn có năng lực yêu thương người khác.
Hơn nữa người cậu yêu vẫn là Giang Nghị hắn.
Bởi vì Lục Bạch đang kêu học trưởng.
Đây là nick name bí mật giữa hắn và Lục Bạch.
Bởi vì thời điểm lần đầu tiên tiếp xúc với Lục Bạch ở thư viện, Lục Bạch đang ôn tập đại số, đây là môn Giang Nghị am hiểu nhất, thấy cậu gặp phải khó khăn, thuận tay giúp cậu giải quyết.
Lục Bạch thấy hắn nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, còn tưởng rằng là học trưởng khóa trên. Giang Nghị cũng không sửa lại, liền để Lục Bạch gọi hắn như vậy. Thẳng đến vài ngày sau, Minh Dụ làm cuộc gặp mặt chính thức để giới thiệu hai người làm quen, Lục Bạch mới bừng tỉnh biết, hóa ra hai người bọn họ là cùng năm học. Tức khắc liền đỏ mặt.
Sau này, hai người thành đôi, Lục Bạch thẹn thùng, không biết xưng hô với Giang Nghị như thế nào mới có thể càng thêm thân mật một chút, vì thế liền dứt khoát kêu Giang Nghị là "Học trưởng".
Nhưng mà cơ hội như vậy cũng rất ít. Bởi vì Lục Bạch thật sự quá mức ngây thơ. Cậu đối với Giang Nghị càng thích, liền càng nhỏ tâm cẩn thận. Mỗi lần kêu lên hai chữ "học trưởng" đều là bị Giang Nghị trêu đến nóng nảy, mới nhỏ giọng kêu một tiếng, ánh mắt ôn nhu, tình yêu tràn đầy viết ở đáy mắt, làm người hận không thể chết chìm ở bên trong.
Những chi tiết này, lúc đầu đều là thứ Giang Nghị không thèm để ý nhất, cũng không biết vì cái gì, hiện tại đứng ở góc nhìn người thứ ba xem Lục Bạch diễn lại một màn vai đó, lại rất có một phen tư vị đặc biệt.
Trong phòng, hệ thống nhìn không được lẩm bẩm nói "Cái tên ngu đần này là người có máu M* à, giá trị hảo cảm của hắn thế nhưng thật sự tăng? Chỉ là tăng rất chậm."
(*) Máu M: Những người có máu M khao khát sự tổn thương. Họ cần được dằn vặt thể xác. Họ muốn bị làm đau. Đó là cách duy nhất để hội M chứng minh tình cảm tuyệt đối, sự phụ thuộc hoàn toàn và vô điều kiện vào đối phương của mình. Khi thân thể của họ được xích chặt vào tay người yêu, họ cảm thấy hoàn thiện, trọn vẹn, và hạnh phúc.
Lục Bạch ngoài mặt bất động thanh sắc, lại ở trong tâm trí cười lạnh một tiếng "Giá trị hảo cảm của hắn đương nhiên sẽ tăng lên. Dù sao ta đây chính là người giúp hắn nếm được dư vị của sự thắng lợi mà!"
"Thật tốt, có một Vu Chúc làm chiến lợi phẩm còn không tính là cái gì. Người bị hắn lợi dụng tới cực hạn như ta mới là thứ để lại cho hắn sự hưng phấn."
"Bệnh chung của đàn ông, không có bất cứ một ai khi đối mặt với chiến lợi phẩm mà còn có thể bảo trì bản tâm. Ta chính là chiến lợi phẩm tốt nhất của hắn a!"
Hệ thống vừa định tán đồng, lại đột nhiên cảm thấy bầu không khí có điểm không thích hợp lắm.
Mới vừa rồi nó cùng Lục Bạch đều đắm chìm ở trong diễn xuất, tất cả đều xem nhẹ bên người Lục Bạch đột nhiên xuất hiện một người, một người một hệ thống, đồng thời quay đầu lại nhìn, mới phát hiện người vừa xuất hiện kia, thế nhưng lớn lên cùng Hạ Cẩm Thiên giống nhau như đúc.
"Đậu má! Này mẹ nó là ảo giác hay là quỷ?" Hệ thống kinh ngạc buột miệng thốt lên.
Mà Lục Bạch cũng kinh ngạc, cậu bình tĩnh nhìn Hạ Cẩm Thiên, sau một lúc lâu vẫn nói không ra lời.
Khác hoàn toàn với trạng thái ngây ngốc của hệ thống, Lục Bạch nhìn thì kinh ngạc, nhưng thực tế trong lòng đã hiện lên rất nhiều suy đoán.
Đầu tiên, nếu là ảo giác, như vậy hệ thống hẳn là không thể nhìn thấy được. Nhưng từ sau khi đi vào thế giới này, mỗi một lần Hạ Cẩm Thiên xuất hiện, hệ thống kỳ thật đều thấy hết.
Cho nên, Hạ Cẩm Thiên này có lẽ chính là có thực thể, chỉ là duy chỉ mình cậu và hệ thống nhìn thấy được thôi.
Thứ hai, Lục Bạch có thể cảm nhận được độ ấm của anh.
Tuy rằng không biết anh đến đây từ lúc nào, nhưng hiện tại anh ngồi ở bên người cậu, tay ôm lấy eo cậu, vòng tay khi ôm cậu đều có độ ấm.
Lục Bạch ngừng thở, động cũng không dám động, sợ kinh động cái gì đó.
Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại cúi đầu, ở bên tai cậu nhẹ giọng hỏi "Bệnh chung của đàn ông? Thời điểm đối mặt với chiến lợi phẩm đều không thể bảo trì bản tâm?"
"Lục Bạch, em cũng là như thế sao?"
".......Học, học trưởng.......Anh thật sự tới sao?" Thanh âm của Lục Bạch rất nhỏ.
"Lại không tới, em có phải liền trầm mê với chó con hay không?"
"Anh thấy em rất hưởng thụ."
Lục Bạch: "........"
"Tính toán để người ta đưa em đi đâu?"
"Nếu Giang Nghị không xuất hiện, em có phải thật sự tính toán tiếp nhận nụ hôn của người kia đúng không?"
"Em không có, chỉ là diễn kịch." Lục Bạch cố kỵ ngoài cửa còn có Giang Nghị, cũng không dám có động tác quá lớn. Nhưng trên thực tế, loại nhẫn nhịn này của cậu ngược lại ở trong mắt người ngoài xem ra so với lúc nãy còn muốn động lòng người hơn.
"Hắn, hắn là tự tưởng tượng tên Giang Nghị kia bởi vì chuyện vừa rồi mà hưng sư vấn tội sao?" Tên trai ngành nhìn lén kia nhỏ giọng nói thầm với đồng bạn.
Bọn họ cũng nghe nói qua chuyện Lục Bạch phát điên, vốn dĩ nghe đồn rất đáng sợ, cũng không biết vì cái gì, có lẽ là cảnh tượng Lục Bạch ở chung với ảo giác của mình thật sự có chút quá ấm áp ngọt ngào. Ngược lại làm người xem cảm thấy đau lòng cùng thổn thức.
Chỉ cảm thấy Lục Bạch rốt cuộc phải yêu Giang Nghị tới trình độ nào, mới có thể ở thời điểm tỉnh táo kiên quyết muốn ly hôn, nhưng thời điểm phát điên lại liều mạng phóng túng lưu luyến.
"Em, em không thích bọn họ. Em chỉ thích học trưởng."
"Học trưởng đừng nóng giận, về sau em không dám nữa."
"Học trưởng...... Ôm em một cái đi." Thanh âm Lục Bạch thấp thấp, mang theo sự lấy lòng thật cẩn thận.
Phảng phất sự thật lòng cũng dựa vào trong những lời nói này, muốn đưa đến trước mặt Giang Nghị.
"Trời ơi, tôi có chút nhìn không nổi nữa rồi." Tên trai ngành kia chịu không nổi, đứa lên lùi lại phía sau một bước, trong lòng gào thét, này mẹ nó là câu chuyện khổ tình gì chứ, kết quả lại đối diện với khuôn mặt của Giang Nghị ở phía sau.
"Giang tổng......." Gã hoảng sợ, nhưng Giang Nghị lại lắc đầu, ý bảo gã không cần nói chuyện. Sau đó duổi tay đem cửa phòng của Lục Bạch đóng lại.
Như là phải vì Lục Bạch mà giữ lại một tia thể diện cuối cùng.
"Em ấy muốn ở lại đây, thì cứ để em ấy ở. Hai người các cậu canh ở bên ngoài, đừng để người khác đi vào quấy rầy em ấy. Hóa đơn.......đều tính ở trên người tôi."
Giang Nghị nói xong, liền xoay người rời đi.
Mà trong phòng, hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở một câu "Mục tiêu nhiệm vụ đã rời đi. Cái tên khốn ngu dốt này rốt cuộc xem diễn đủ rồi."
Lục Bạch ngồi nghiêm chỉnh, nhìn trộm Hạ Cẩm Thiên đang mặt vô biểu tình ở bên cạnh, đột nhiên trong lòng hiện lên chột dạ.
Thanh thanh giọng nói, Lục Bạch không biết chính mình phải nói cái gì.
Vừa lúc đó Hạ Cẩm Thiên mở miệng "Anh đều thấy."
"Thấy, thấy cái gì?"
"Từ lúc em tiến vào ktv đến bây giờ, anh đều thấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất