Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 204
Nói vậy người đàn ông một mình chơi cờ, một mình nói chuyện phiếm kia chính là đại thiếu gia Lục gia đã phát điên, còn về hộp gỗ mà ông ôm trong lòng, hẳn chính là người cha đã chết của cậu.
Lục Bạch không có đi lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn một lúc, cậu không có quấy rầy bất cứ người nào, đem hoa trong tay cắm vào khe hở trên cửa gỗ, sau đó liền xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Lục Hoàn đang đứng chờ ở nơi đó, thấy Lục Bạch đi ra liền thuận thế hỏi cậu "Không vào xem sao?"
Lục Bạch lắc đầu "Đã là cảnh còn người mất, hà tất phải quấy rầy bọn họ làm gì?"
"Hơn nữa em nghĩ, như vậy cũng đủ rồi. Bởi vì cho dù nhà chính Lục gia nhìn em như thế nào, thì ở trong mắt hai người cha của em, em vẫn là đứa con ra đời trong sự chờ mong của bọn họ. Chỉ điểm này cũng đã đủ rồi."
Mới vừa rồi Lục Bạch nghe được rõ ràng, đại thiếu gia phát điên của Lục gia cùng một người cha khác của cậu nói chuyện phiếm, nói chính là "Còn có ba ngày nữa bảo bảo của chúng ta có thể ra đời. Có muốn nghĩ tên hay không?"
"Thật sự không được, vậy gọi là Lục Bạch đi!"
"Gà trống cả đời gọi mặt trời thức dậy, con của chúng ta nhất định sẽ sáng ngời giống như mặt trời."
Thời điểm Lục Bạch nghe đến đó, trong lòng cũng là ấm áp. Cậu quay đàu nhìn về phía Lục Hoàn, cười nói "Học trưởng, em kỳ thật rất cao hứng."
"Em vẫn luôn cho rằng, "Bạch" trong Lục Bạch có nghĩa là trống không. Bởi vì không có cha mẹ, bị vứt bỏ, cho nên nhân sinh cùng tương lai đều là trống rỗng. Vì vậy đây là lần đầu tiên em biết, hóa ra "Bạch" trong Lục Bạch còn có thể giải thích như vậy."
"Yên tâm, em sẽ không phụ lòng cái tên của mình. Chờ em trở lại."
Lục Bạch chủ động duỗi tay ôm lấy Lục Hoàn.
Lục Hoàn hiểu rõ, cái ôm lần này đại biểu cho lần biệt ly ngắn ngủi của bọn họ ở thế giới này. Nhưng mà không quan trọng, rất nhanh thôi, đứa nhỏ của anh sẽ trở lại thế giới thuộc về chính mình, dùng phương thức kiên định nhất từng bước một đi tới bên người anh.
Anh sẽ vẫn luôn chờ đợi Lục Bạch, thẳng đến khi có thể đem Lục Bạch ôm vào trong lòng.
Thời điểm Lục Bạch rời khỏi viện điều dưỡng, Hàn Trăn và Viên Vũ đều chờ ở bên ngoài.
Còn có một ngày Lục Bạch liền xuất ngoại, hai người bọn họ đều muốn cùng Lục Bạch tụ tập một lần, coi như vì cậu đưa tiễn.
Hàn Trăn còn có chút lo lắng, đầu gối của Lục Bạch trải qua lần phẫu thuật thứ hai đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ngày thường đi đường cùng sinh hoạt vẫn không thuận tiện như cũ, căn bản không rời được khỏi sự hỗ trợ của gậy chống.
Nhưng nước ngoài trời xa đất lạ, vạn nhất gặp phải Địch Tuấn Thanh thứ hai, vậy Lục Bạch phải làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, Hàn Trăn liền có lòng muốn khuyên bảo Lục Bạch xuất ngoại trễ một chút, không được thì chờ gã một năm, gã có thể cùng Lục Bạch đi du học để tiện thể chiếu cố cậu.
Nhưng mà còn chưa nói xong đã bị Lục Bạch cho một cái tát nhẹ nhàng vào đầu.
"Như thế nào? Là bài vở không đủ nhiều? Không cần em nhớ thương anh. Yên tâm đi!" Ngữ khí của Lục Bạch nhẹ nhàng, Hàn Trăn nghĩ nghĩ, dựa vào sự mạnh mẽ của Lục Bạch cũng thật là gã làm chuyện thừa, đơn giản cũng liền buông xuống.
Mà Viên Vũ lại dặn dò Lục Bạch chuyện khác, ví dụ như chú ý thân thể, ví dụ như tới nước ngoài nếu buồn chán thì có thể tùy thời liên hệ gì đó.
Ba người vẫn luôn vừa ăn cơm vừa nói chuyện tới buổi tối.
Thời điểm tách ra, Hàn Trăn nhịn không được mở miệng hỏi Lục Bạch một vấn đề: "Lục ca, anh tính toán cả đời không để ý tới Lục gia sao?"
"Ừ." Lục Bạch gật gật đầu.
"Sẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?" Hàn Trăn vẫn luôn cảm thấy, cha ruột của Lục Bạch cũng không phải không yêu cậu. Mà người cầm quyền hiện tại của Lục gia Lục Hoàn rõ ràng thân cận với Lục Bạch. Có Lục gia với bối cảnh lớn như vậy không dựa vào, lại nhất định muốn rời xa quê hương, ngẫm lại liền cảm thấy Lục Bạch khó tránh khỏi quá mức vất vả.
Nhưng Lục Bạch lại kiên định mà lắc đầu "Không được, có chút tình cảm là không cách nào có thể chữa khỏi. Quá ỷ lại không phải chuyện tốt. Con người dù sao vẫn phải đi về phía trước."
"Anh như vậy, Lục gia cũng vậy."
Hàn Trăn nghe Lục Bạch nói, đột nhiên có chút hâm mộ. Không chỉ hâm mộ với sự kiên định của Lục Bạch, mà càng là hâm mộ với dũng khí chất chứa trong lòng Lục Bạch.
Viên Vũ cũng giống vậy nhìn Lục Bạch, rất hy vọng chính mình trong tương lai có thể trở thành một người giống như Lục Bạch.
Cứ như thế, ba người tách ra, từng người hướng về con đường riêng của mình.
Bản án bạo lực học đường lúc trước đã hoàn toàn hạ màn, mà quá khứ tràn ngập sương mù của bọn họ cũng dần dần tản ra. Tương lai chờ đợi bọn họ sẽ là khoảng trời càng rộng lớn hơn.
Lục Bạch là người đầu tiên mang bọn họ từ trong mây đen che trời lấp đất ra ngoài, hiện tại đã đi về phía trước rồi.
Viên Vũ và Hàn Trăn nghĩ, con đường sau này bọn họ có lẽ cũng có thể tự mình đi, cẩn thận mà đi, thẳng lưng tiến về phía trước.
Bốn năm sau, Lục Bạch tốt nghiệp, ở lại ngôi trường năm đó làm trao đổi sinh nước ngoài tiếp tục học nghiên cứu. Cùng lúc đó, cậu cũng không có quên thực tiễn. Phương diện mà cậu nghiên cứu là tâm lý học thanh thiếu niên.
Theo lý thuyết, một sinh viên ưu tú của ngành tâm lý học, hơn nữa còn từng tự thân trải nghiệm qua, Lục Bạch hẳn là nhẹ nhàng mà trở thành một người xuất sắc của ngành sản xuất.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Lục Bạch thế nhưng rút lui.
Ngay cả giáo viên của Lục Bạch cũng không rõ mục địch cậu làm như vậy, nhưng mà rất nhanh, sau khi công ty của Lục Bạch đưa ra thị trường, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ chuyện mà Lục Bạch chân chính muốn làm.
Cậu thành lập một quỹ hội, chuyên môn giải oan cho những thiếu niên phải chịu đựng bạo lực học đường.
Lục Bạch không chỉ tổ chức một nhóm các bác sĩ tâm lý ưu tú nhằm khai thông vấn đề trong lòng cho các thiếu niên phải chịu đựng việc bị bắt nạt, đồng thời quỹ hội còn có đoàn luật sư tương ứng dùng phương thức công chính công bằng vì bọn họ tìm kiếm một phần đáp án chính nghĩa.
Vòng đi vòng lại, Hàn Trăn cùng Viên Vũ cuối cùng cũng tiến vào quỹ hội, trở thành cánh tay đắc lực của Lục Bạch.
Mà theo sự phát triển của quỹ hội, những học sinh nhận được trợ giúp cũng càng ngày càng nhiều.
Không thể nói trên thế giới này không còn bốn chữ "bạo lực học đường", nhưng mà ít nhất, sẽ không bao giờ có học sinh bởi vì bị bắt nạt mà không có chỗ khiến nại để cuối cùng phải tìm tới con đường chết.
Lục Bạch lợi dụng quỹ hội, ở trong đám trẻ phải chịu bạo lực học đường truyền đạt một tin tức. Chỉ cần chính bản thân mình không thỏa hiệp, thì sẽ luôn có người kéo em một phen, giúp em từ trong vũng bùn đứng lên.
Lại qua ba năm, Địch Tuấn Thanh ra tù.
Nhìn thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, Địch Tuấn Thanh có một loại cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Công tử nhà giàu năm đó ở trong nhiều năm phung phí thời gian, đã biến thành một kẻ trung niên vừa vô dụng lại bình thường.
Mà Lục Lộc đã từng tuyên bố rằng sẽ không rời không bỏ hắn lại đã sớm không biết đi theo cha mẹ biến mất đi nơi nào.
Địch Tuấn Thanh đứng ở trên đường phố đã hoàn toàn không quen biết, mà đến một người có thể dò hỏi cũng đều không có.
Theo bản năng muốn quay trở về ngôi nhà đã từng ở, lại đột nhiên nhớ ra, căn nhà kia đã sớm ở thời điểm công ty Địch gia phá sản bị ngân hàng thu lại bán đấu giá để gán nợ.
Hắn đã thật sự hai bàn tay trắng, trọng điểm là muốn tìm công việc lại đến cả chứng minh thử cũng đều không có. Chỉ có thể cầm giấy chứng minh trong ngục giam đi Cục Cảnh Sát làm lại.
Nói đến cũng khéo, hắn ở Cục Cảnh Sát gặp được người quen cũ, là Lục Tây.
Thời gian dài trôi qua như vậy, Lục Tây cũng trở thành tổ trưởng. Nhưng mà bộ dạng của gã cùng năm đó lại hoàn toàn bất đồng.
Không chỉ có trở nên nghiêm túc dị thường, ngay cả xử lý vấn đề cũng trở nên càng thêm việc công xử theo pháp công.
Thời điểm nhìn thấy Địch Tuấn Thanh, Lục Tây ngoài ý muốn không có ý tứ ra tay giáo huấn hắn. Chỉ là kêu Địch Tuấn Thanh dựa theo quy trình tự mình xử lý.
"Anh không có cái gì khác muốn nói với tôi sao?" Địch Tuấn Thanh nhịn không được mở miệng hỏi Lục Tây.
Lục Tây hỏi lại Địch Tuấn Thanh "Cậu có cái gì muốn nói với Lục Bạch không?"
Đương nhiên là không có! Địch Tuấn Thanh sau khi trầm mặc một lúc lâu cuối cùng vẫn là rời đi.
Thời gian dài như vậy, Địch Tuấn Thanh căn bản không dám đi hỏi hiện trạng của Lục Bạch. Mặc dù hắn tin tưởng, Lục Bạch nhất định sống vô cùng tốt, nhưng hắn vẫn như cũ không dám xem, phảng phất giống như nếu tra xét chính là chân chính nhận thua.
Nhưng hôm nay gặp phải người xưa, trong lòng Địch Tuấn Thanh vẫn là nhịn không được tò mò, cuối cùng hắn mượn điện thoại của Lục Tây, lên mạng tra tên của Lục Bạch.
Nhìn lời tán dương che trời lấp đất, Địch Tuấn Thanh đột nhiên phản ứng lại, hắn cùng Lục Bạch hoàn toàn biến thành hai người khác nhau một trời một vực.
Hắn như cũ là kẻ tiểu nhân đê tiện tối tăm không có ý tốt. Mà Lục Bạch cũng đã đem sự nhiệt tình lúc trước từng làm hai mắt hắn đau đớn phóng thích ra ngoài, sưởi ấm vô số những người đã từng chịu thương tổn giống như cậu.
Hắn cuối cùng vẫn là thua.
Thất bại thảm hại.
Chỉ tiếc Lục Bạch hiện tại chỉ sợ sẽ không bao giờ nhớ rõ một người như Địch Tuấn Thanh. Địch Tuấn Thanh đem điện thoại trả lại Lục Tây, không một tiếng động mà biến mất.
Mà Địch Tuấn Thanh không biết chính là, Lục Lộc giống như hắn biến mất ở trong biển người, một đời này cũng không có thành công trở thành bác sĩ tâm lý. Gã thậm chí bởi vì Lục gia bần cùng, không ngừng phải chuyển nhà, trốn nợ, cuối cùng đến đại học cũng không có thi đậu.
Rốt cuộc bị cha mẹ gã cầm đi, bán cho một ông già làm tình nhân. Cũng là phí thời gian cả đời.
Lục Bạch ở hai mươi năm sau qua đời.
Thân thể đau ốm làm cậu trong năm năm cuối cơ hồ đều là nằm ở trên giường bệnh, đi lại cũng chỉ có thể dựa vào xe lăn. Nhưng mà Lục Bạch chưa từng oán trách điều gì. Thậm chí cậu còn đầu tư mở phòng thí nghiệm khớp xương sinh vật, hi vọng tương lai có thể làm ra khớp xương sinh vật với tác dụng thay thế khớp xương người, như vậy có thể trợ giúp cho càng nhiều người lại lần nữa được đứng lên.
Có thể nói, cả đời này của Lục Bạch đều như là đèn chỉ đường cho những người nhấp nhô.
Rất nhiều người đều cảm thấy, mặc kệ là gặp khó khăn gì, chỉ cần nhìn thấy Lục Bạch là lại có thêm được dũng khí đứng lên từ nghịch cảnh.
Cuối cùng, thời điểm trước khi Lục Bạch rời đi, bồi ở bên giường cậu vẫn như cũ là Lục Hoàn.
Nhưng mà lúc này đây, Lục Bạch cầm tay Lục Hoàn, dẫn đầu hứa hẹn "Học trưởng, lần này gặp lại chính là đời đời kiếp kiếp cũng không xa rời nhau."
Lục Hoàn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, chỉ nói một câu "A Bạch, anh chờ em."
Lục Bạch an tâm nhắm mắt lại, linh hồn rút ra khỏi thân thể.
Bất quá lúc này cậu không có trở lại không gian của Chủ Thần, mà là tới một thế giới hỗn độn.
Xung quanh cái gì cũng đều không có, chỉ có một mảnh hư vô.
Mà hệ thống cũng đột nhiên tuyên bố kết quả cho điểm cuối cùng.
[ Sáu thế giới hoàn thành, cấp bậc hoàn thành SSS, độ vừa ý của người hứa nguyện SSS, giá trị hảo cảm thu hoạch một trăm! ]
[ Ký chủ đạt được tư cách trở về thế giới ban đầu.]
[ Có trở về hay không? ]
"Có!"
[ Cần thời gian hồi tưởng hay không? ]
"Không!"
Đây là đáp án Lục Bạch đã nghĩ từ sớm, bởi vậy, sau khi làm xong lựa chọn, hệ thống không có chậm trễ trực tiếp dựa theo lựa chọn của Lục Bạch đem cậu truyền tống về thế giới ban đầu.
Cảm giác quen thuộc khi linh hồn xuyên qua đánh úp tới, nhưng mà lúc này đây, Lục Bạch không có bất cứ cảm giác xa lạ gì, duy nhất có được chính là cảm giác thân xác quen thuộc của chính mình.
Chính là tình huống trên người cùng điều lúc trước cậu nói với hệ thống không sai biệt lắm. Sau khi gặp tai nạn xe cộ, quả nhiên bị thương nặng. Hiện tại còn chưa thể đi lại. Nhưng mà sau khi linh hồn quay về, Lục Bạch đã có thể mở mắt ra đánh giá tình huống xung quanh.
Nhưng cậu còn chưa có kịp thời đem tất cả vuốt lại cho cẩn thận đã đối diện với một đôi mắt đỏ ửng.
Thanh niên ngồi ở mép giường nhìn như là luôn canh giữ ở bên người Lục Bạch, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi, nhưng mà lực nắm tay Lục Bạch lại rất dùng sức. Thấy Lục Bạch tỉnh lại, dục vọng độc chiếm trong ánh mắt cũng trở nên càng thêm rõ ràng.
Thấy Lục Bạch không nói lời nào, lực siết tay Lục Bạch của hắn trở nên càng thêm dùng sức, gần sát bên tai Lục Bạch nhẹ giọng nói "Tỉnh rồi cũng đừng chơi loại tình tiết mất trí nhớ cũ rích này."
"Anh rõ ràng vẫn luôn nhớ rõ tôi đúng không?"
"Cố ý xem tôi què chân, còn làm tôi mang ơn đội nghĩa gọi anh là cha nuôi nhỏ."
Lục Bạch không có đi lại gần, chỉ đứng từ xa nhìn một lúc, cậu không có quấy rầy bất cứ người nào, đem hoa trong tay cắm vào khe hở trên cửa gỗ, sau đó liền xoay người rời đi.
Cách đó không xa, Lục Hoàn đang đứng chờ ở nơi đó, thấy Lục Bạch đi ra liền thuận thế hỏi cậu "Không vào xem sao?"
Lục Bạch lắc đầu "Đã là cảnh còn người mất, hà tất phải quấy rầy bọn họ làm gì?"
"Hơn nữa em nghĩ, như vậy cũng đủ rồi. Bởi vì cho dù nhà chính Lục gia nhìn em như thế nào, thì ở trong mắt hai người cha của em, em vẫn là đứa con ra đời trong sự chờ mong của bọn họ. Chỉ điểm này cũng đã đủ rồi."
Mới vừa rồi Lục Bạch nghe được rõ ràng, đại thiếu gia phát điên của Lục gia cùng một người cha khác của cậu nói chuyện phiếm, nói chính là "Còn có ba ngày nữa bảo bảo của chúng ta có thể ra đời. Có muốn nghĩ tên hay không?"
"Thật sự không được, vậy gọi là Lục Bạch đi!"
"Gà trống cả đời gọi mặt trời thức dậy, con của chúng ta nhất định sẽ sáng ngời giống như mặt trời."
Thời điểm Lục Bạch nghe đến đó, trong lòng cũng là ấm áp. Cậu quay đàu nhìn về phía Lục Hoàn, cười nói "Học trưởng, em kỳ thật rất cao hứng."
"Em vẫn luôn cho rằng, "Bạch" trong Lục Bạch có nghĩa là trống không. Bởi vì không có cha mẹ, bị vứt bỏ, cho nên nhân sinh cùng tương lai đều là trống rỗng. Vì vậy đây là lần đầu tiên em biết, hóa ra "Bạch" trong Lục Bạch còn có thể giải thích như vậy."
"Yên tâm, em sẽ không phụ lòng cái tên của mình. Chờ em trở lại."
Lục Bạch chủ động duỗi tay ôm lấy Lục Hoàn.
Lục Hoàn hiểu rõ, cái ôm lần này đại biểu cho lần biệt ly ngắn ngủi của bọn họ ở thế giới này. Nhưng mà không quan trọng, rất nhanh thôi, đứa nhỏ của anh sẽ trở lại thế giới thuộc về chính mình, dùng phương thức kiên định nhất từng bước một đi tới bên người anh.
Anh sẽ vẫn luôn chờ đợi Lục Bạch, thẳng đến khi có thể đem Lục Bạch ôm vào trong lòng.
Thời điểm Lục Bạch rời khỏi viện điều dưỡng, Hàn Trăn và Viên Vũ đều chờ ở bên ngoài.
Còn có một ngày Lục Bạch liền xuất ngoại, hai người bọn họ đều muốn cùng Lục Bạch tụ tập một lần, coi như vì cậu đưa tiễn.
Hàn Trăn còn có chút lo lắng, đầu gối của Lục Bạch trải qua lần phẫu thuật thứ hai đã tốt hơn rất nhiều, nhưng ngày thường đi đường cùng sinh hoạt vẫn không thuận tiện như cũ, căn bản không rời được khỏi sự hỗ trợ của gậy chống.
Nhưng nước ngoài trời xa đất lạ, vạn nhất gặp phải Địch Tuấn Thanh thứ hai, vậy Lục Bạch phải làm sao bây giờ?
Nghĩ như vậy, Hàn Trăn liền có lòng muốn khuyên bảo Lục Bạch xuất ngoại trễ một chút, không được thì chờ gã một năm, gã có thể cùng Lục Bạch đi du học để tiện thể chiếu cố cậu.
Nhưng mà còn chưa nói xong đã bị Lục Bạch cho một cái tát nhẹ nhàng vào đầu.
"Như thế nào? Là bài vở không đủ nhiều? Không cần em nhớ thương anh. Yên tâm đi!" Ngữ khí của Lục Bạch nhẹ nhàng, Hàn Trăn nghĩ nghĩ, dựa vào sự mạnh mẽ của Lục Bạch cũng thật là gã làm chuyện thừa, đơn giản cũng liền buông xuống.
Mà Viên Vũ lại dặn dò Lục Bạch chuyện khác, ví dụ như chú ý thân thể, ví dụ như tới nước ngoài nếu buồn chán thì có thể tùy thời liên hệ gì đó.
Ba người vẫn luôn vừa ăn cơm vừa nói chuyện tới buổi tối.
Thời điểm tách ra, Hàn Trăn nhịn không được mở miệng hỏi Lục Bạch một vấn đề: "Lục ca, anh tính toán cả đời không để ý tới Lục gia sao?"
"Ừ." Lục Bạch gật gật đầu.
"Sẽ không cảm thấy đáng tiếc sao?" Hàn Trăn vẫn luôn cảm thấy, cha ruột của Lục Bạch cũng không phải không yêu cậu. Mà người cầm quyền hiện tại của Lục gia Lục Hoàn rõ ràng thân cận với Lục Bạch. Có Lục gia với bối cảnh lớn như vậy không dựa vào, lại nhất định muốn rời xa quê hương, ngẫm lại liền cảm thấy Lục Bạch khó tránh khỏi quá mức vất vả.
Nhưng Lục Bạch lại kiên định mà lắc đầu "Không được, có chút tình cảm là không cách nào có thể chữa khỏi. Quá ỷ lại không phải chuyện tốt. Con người dù sao vẫn phải đi về phía trước."
"Anh như vậy, Lục gia cũng vậy."
Hàn Trăn nghe Lục Bạch nói, đột nhiên có chút hâm mộ. Không chỉ hâm mộ với sự kiên định của Lục Bạch, mà càng là hâm mộ với dũng khí chất chứa trong lòng Lục Bạch.
Viên Vũ cũng giống vậy nhìn Lục Bạch, rất hy vọng chính mình trong tương lai có thể trở thành một người giống như Lục Bạch.
Cứ như thế, ba người tách ra, từng người hướng về con đường riêng của mình.
Bản án bạo lực học đường lúc trước đã hoàn toàn hạ màn, mà quá khứ tràn ngập sương mù của bọn họ cũng dần dần tản ra. Tương lai chờ đợi bọn họ sẽ là khoảng trời càng rộng lớn hơn.
Lục Bạch là người đầu tiên mang bọn họ từ trong mây đen che trời lấp đất ra ngoài, hiện tại đã đi về phía trước rồi.
Viên Vũ và Hàn Trăn nghĩ, con đường sau này bọn họ có lẽ cũng có thể tự mình đi, cẩn thận mà đi, thẳng lưng tiến về phía trước.
Bốn năm sau, Lục Bạch tốt nghiệp, ở lại ngôi trường năm đó làm trao đổi sinh nước ngoài tiếp tục học nghiên cứu. Cùng lúc đó, cậu cũng không có quên thực tiễn. Phương diện mà cậu nghiên cứu là tâm lý học thanh thiếu niên.
Theo lý thuyết, một sinh viên ưu tú của ngành tâm lý học, hơn nữa còn từng tự thân trải nghiệm qua, Lục Bạch hẳn là nhẹ nhàng mà trở thành một người xuất sắc của ngành sản xuất.
Nhưng ai có thể nghĩ đến, Lục Bạch thế nhưng rút lui.
Ngay cả giáo viên của Lục Bạch cũng không rõ mục địch cậu làm như vậy, nhưng mà rất nhanh, sau khi công ty của Lục Bạch đưa ra thị trường, bọn họ rốt cuộc hiểu rõ chuyện mà Lục Bạch chân chính muốn làm.
Cậu thành lập một quỹ hội, chuyên môn giải oan cho những thiếu niên phải chịu đựng bạo lực học đường.
Lục Bạch không chỉ tổ chức một nhóm các bác sĩ tâm lý ưu tú nhằm khai thông vấn đề trong lòng cho các thiếu niên phải chịu đựng việc bị bắt nạt, đồng thời quỹ hội còn có đoàn luật sư tương ứng dùng phương thức công chính công bằng vì bọn họ tìm kiếm một phần đáp án chính nghĩa.
Vòng đi vòng lại, Hàn Trăn cùng Viên Vũ cuối cùng cũng tiến vào quỹ hội, trở thành cánh tay đắc lực của Lục Bạch.
Mà theo sự phát triển của quỹ hội, những học sinh nhận được trợ giúp cũng càng ngày càng nhiều.
Không thể nói trên thế giới này không còn bốn chữ "bạo lực học đường", nhưng mà ít nhất, sẽ không bao giờ có học sinh bởi vì bị bắt nạt mà không có chỗ khiến nại để cuối cùng phải tìm tới con đường chết.
Lục Bạch lợi dụng quỹ hội, ở trong đám trẻ phải chịu bạo lực học đường truyền đạt một tin tức. Chỉ cần chính bản thân mình không thỏa hiệp, thì sẽ luôn có người kéo em một phen, giúp em từ trong vũng bùn đứng lên.
Lại qua ba năm, Địch Tuấn Thanh ra tù.
Nhìn thế giới bên ngoài đã hoàn toàn thay đổi, Địch Tuấn Thanh có một loại cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Công tử nhà giàu năm đó ở trong nhiều năm phung phí thời gian, đã biến thành một kẻ trung niên vừa vô dụng lại bình thường.
Mà Lục Lộc đã từng tuyên bố rằng sẽ không rời không bỏ hắn lại đã sớm không biết đi theo cha mẹ biến mất đi nơi nào.
Địch Tuấn Thanh đứng ở trên đường phố đã hoàn toàn không quen biết, mà đến một người có thể dò hỏi cũng đều không có.
Theo bản năng muốn quay trở về ngôi nhà đã từng ở, lại đột nhiên nhớ ra, căn nhà kia đã sớm ở thời điểm công ty Địch gia phá sản bị ngân hàng thu lại bán đấu giá để gán nợ.
Hắn đã thật sự hai bàn tay trắng, trọng điểm là muốn tìm công việc lại đến cả chứng minh thử cũng đều không có. Chỉ có thể cầm giấy chứng minh trong ngục giam đi Cục Cảnh Sát làm lại.
Nói đến cũng khéo, hắn ở Cục Cảnh Sát gặp được người quen cũ, là Lục Tây.
Thời gian dài trôi qua như vậy, Lục Tây cũng trở thành tổ trưởng. Nhưng mà bộ dạng của gã cùng năm đó lại hoàn toàn bất đồng.
Không chỉ có trở nên nghiêm túc dị thường, ngay cả xử lý vấn đề cũng trở nên càng thêm việc công xử theo pháp công.
Thời điểm nhìn thấy Địch Tuấn Thanh, Lục Tây ngoài ý muốn không có ý tứ ra tay giáo huấn hắn. Chỉ là kêu Địch Tuấn Thanh dựa theo quy trình tự mình xử lý.
"Anh không có cái gì khác muốn nói với tôi sao?" Địch Tuấn Thanh nhịn không được mở miệng hỏi Lục Tây.
Lục Tây hỏi lại Địch Tuấn Thanh "Cậu có cái gì muốn nói với Lục Bạch không?"
Đương nhiên là không có! Địch Tuấn Thanh sau khi trầm mặc một lúc lâu cuối cùng vẫn là rời đi.
Thời gian dài như vậy, Địch Tuấn Thanh căn bản không dám đi hỏi hiện trạng của Lục Bạch. Mặc dù hắn tin tưởng, Lục Bạch nhất định sống vô cùng tốt, nhưng hắn vẫn như cũ không dám xem, phảng phất giống như nếu tra xét chính là chân chính nhận thua.
Nhưng hôm nay gặp phải người xưa, trong lòng Địch Tuấn Thanh vẫn là nhịn không được tò mò, cuối cùng hắn mượn điện thoại của Lục Tây, lên mạng tra tên của Lục Bạch.
Nhìn lời tán dương che trời lấp đất, Địch Tuấn Thanh đột nhiên phản ứng lại, hắn cùng Lục Bạch hoàn toàn biến thành hai người khác nhau một trời một vực.
Hắn như cũ là kẻ tiểu nhân đê tiện tối tăm không có ý tốt. Mà Lục Bạch cũng đã đem sự nhiệt tình lúc trước từng làm hai mắt hắn đau đớn phóng thích ra ngoài, sưởi ấm vô số những người đã từng chịu thương tổn giống như cậu.
Hắn cuối cùng vẫn là thua.
Thất bại thảm hại.
Chỉ tiếc Lục Bạch hiện tại chỉ sợ sẽ không bao giờ nhớ rõ một người như Địch Tuấn Thanh. Địch Tuấn Thanh đem điện thoại trả lại Lục Tây, không một tiếng động mà biến mất.
Mà Địch Tuấn Thanh không biết chính là, Lục Lộc giống như hắn biến mất ở trong biển người, một đời này cũng không có thành công trở thành bác sĩ tâm lý. Gã thậm chí bởi vì Lục gia bần cùng, không ngừng phải chuyển nhà, trốn nợ, cuối cùng đến đại học cũng không có thi đậu.
Rốt cuộc bị cha mẹ gã cầm đi, bán cho một ông già làm tình nhân. Cũng là phí thời gian cả đời.
Lục Bạch ở hai mươi năm sau qua đời.
Thân thể đau ốm làm cậu trong năm năm cuối cơ hồ đều là nằm ở trên giường bệnh, đi lại cũng chỉ có thể dựa vào xe lăn. Nhưng mà Lục Bạch chưa từng oán trách điều gì. Thậm chí cậu còn đầu tư mở phòng thí nghiệm khớp xương sinh vật, hi vọng tương lai có thể làm ra khớp xương sinh vật với tác dụng thay thế khớp xương người, như vậy có thể trợ giúp cho càng nhiều người lại lần nữa được đứng lên.
Có thể nói, cả đời này của Lục Bạch đều như là đèn chỉ đường cho những người nhấp nhô.
Rất nhiều người đều cảm thấy, mặc kệ là gặp khó khăn gì, chỉ cần nhìn thấy Lục Bạch là lại có thêm được dũng khí đứng lên từ nghịch cảnh.
Cuối cùng, thời điểm trước khi Lục Bạch rời đi, bồi ở bên giường cậu vẫn như cũ là Lục Hoàn.
Nhưng mà lúc này đây, Lục Bạch cầm tay Lục Hoàn, dẫn đầu hứa hẹn "Học trưởng, lần này gặp lại chính là đời đời kiếp kiếp cũng không xa rời nhau."
Lục Hoàn nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, chỉ nói một câu "A Bạch, anh chờ em."
Lục Bạch an tâm nhắm mắt lại, linh hồn rút ra khỏi thân thể.
Bất quá lúc này cậu không có trở lại không gian của Chủ Thần, mà là tới một thế giới hỗn độn.
Xung quanh cái gì cũng đều không có, chỉ có một mảnh hư vô.
Mà hệ thống cũng đột nhiên tuyên bố kết quả cho điểm cuối cùng.
[ Sáu thế giới hoàn thành, cấp bậc hoàn thành SSS, độ vừa ý của người hứa nguyện SSS, giá trị hảo cảm thu hoạch một trăm! ]
[ Ký chủ đạt được tư cách trở về thế giới ban đầu.]
[ Có trở về hay không? ]
"Có!"
[ Cần thời gian hồi tưởng hay không? ]
"Không!"
Đây là đáp án Lục Bạch đã nghĩ từ sớm, bởi vậy, sau khi làm xong lựa chọn, hệ thống không có chậm trễ trực tiếp dựa theo lựa chọn của Lục Bạch đem cậu truyền tống về thế giới ban đầu.
Cảm giác quen thuộc khi linh hồn xuyên qua đánh úp tới, nhưng mà lúc này đây, Lục Bạch không có bất cứ cảm giác xa lạ gì, duy nhất có được chính là cảm giác thân xác quen thuộc của chính mình.
Chính là tình huống trên người cùng điều lúc trước cậu nói với hệ thống không sai biệt lắm. Sau khi gặp tai nạn xe cộ, quả nhiên bị thương nặng. Hiện tại còn chưa thể đi lại. Nhưng mà sau khi linh hồn quay về, Lục Bạch đã có thể mở mắt ra đánh giá tình huống xung quanh.
Nhưng cậu còn chưa có kịp thời đem tất cả vuốt lại cho cẩn thận đã đối diện với một đôi mắt đỏ ửng.
Thanh niên ngồi ở mép giường nhìn như là luôn canh giữ ở bên người Lục Bạch, vẻ mặt tràn đầy sự mệt mỏi, nhưng mà lực nắm tay Lục Bạch lại rất dùng sức. Thấy Lục Bạch tỉnh lại, dục vọng độc chiếm trong ánh mắt cũng trở nên càng thêm rõ ràng.
Thấy Lục Bạch không nói lời nào, lực siết tay Lục Bạch của hắn trở nên càng thêm dùng sức, gần sát bên tai Lục Bạch nhẹ giọng nói "Tỉnh rồi cũng đừng chơi loại tình tiết mất trí nhớ cũ rích này."
"Anh rõ ràng vẫn luôn nhớ rõ tôi đúng không?"
"Cố ý xem tôi què chân, còn làm tôi mang ơn đội nghĩa gọi anh là cha nuôi nhỏ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất