Nam Phụ Ác Độc Thì Phải Muốn Làm Gì
Chương 213
Lục Bạch nói, ngược lại cố ý vô cùng thân mật lại hôn Hạ Cẩm Thiên một cái nữa.
"Không phải vì kích thích bọn họ" Lục Bạch khó được lúc lộ ra thần sắc đắc ý, sau đó ghé vào bên tai Hạ Cẩm Thiên nói "Em đây là đang khoe ra với bọn họ."
"Vậy cái khoe ra này cũng có chút lợi hại, trực tiếp làm ba người tức điên rồi." Hạ Cẩm Thiên nhịn không được bị Lục Bạch chọc cười.
Ngữ khí Lục Bạch trịnh trọng "Là muốn chọc giận điên bọn họ, ai bảo học trưởng của em là người tốt nhất trên thế giới chứ!"
Lục Bạch lại hôn một cái nữa lên môi Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng, cơ hội này là cơ hội cuối cùng. Con người là sinh vật tham lam nhất, khát vọng của em đối với anh đã không chỉ là muốn ôm anh vào trong lòng, em càng muốn có được toàn bộ con người anh."
"Nhưng em chưa từng học qua làm như thế nào để yêu một người một cách bình thường, nếu anh sợ hãi, đây là cơ hội cuối cùng để từ chối em."
"Nếu không......." Ngữ khí của Lục Bạch trầm thấp, cậu cũng không phải nói đùa. Ở trong thế giới xuyên nhanh, bởi vì thân phận khác biệt nên cậu còn có thể khống chế chính mình. Mà sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lục Bạch mới hiểu được cái gì gọi là chân chính muốn thì tuyệt đối phải có được.
Cậu hận không thể ngay cả mỗi một ngụm không khí hô hấp của Hạ Cẩm Thiên đều muốn cùng anh chia sẻ.
Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại ôm cậu vào trong lòng, nghiêm túc nói "Anh chỉ hối hận không thể sớm một chút ôm lấy em."
Lục Bạch ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Thiên, hồi lâu rốt cuộc lộ ra một nụ cười ôn nhu.
"Học trưởng, em sẽ bắt hết ba người bọn họ, làm quà chúc mừng tân hôn cho chúng ta."
Hạ Cẩm Thiên gật đầu: "Hết thảy phải cẩn thận."
Hạ Cẩm Thiên cúi đầu chỉnh cà vạt cho Lục Bạch, sau đó mới đi theo người của mình cùng nhau rời đi.
Rất nhanh, phòng thay quần áo chỉ còn lại một mình Lục Bạch.
Thoạt nhìn như là vượt qua thời gian độc thân cuối cùng, nhưng mà Lục Bạch biết, chính mình bất quá là lời dẫn hấp dẫn những người đó xuất hiện, không quá mười phút, nhất định sẽ có người đi vào, ý đồ mang mình đi.
Hệ thống: "Bạch Bạch, suy đoán của ngươi đã đúng. Mấy người này chính là mấy vai chính công trong thế giới xuyên nhanh."
Lúc trước hệ thống vẫn luôn không nói chuyện là bởi vì nó cần một lần nữa thu thập tin tức ngoại giới để hợp thành tình huống cụ thể của thế giới hiện thực.
Bởi vậy, ở trong vài lần giao phong của Lục Bạch, hệ thống đột nhiên phát giác có rất nhiều chi tiết của thế giới này cùng thế giới nhỏ xuyên nhanh cơ hồ giống nhau như đúc.
Mà càng làm cho hệ thống khiếp sợ hơn vẫn là sáu tên kim chủ kia của Lục Bạch. Nếu nói, Vinh Quân và Cung Vân Triết còn có chút khác nhau, vậy Long Kiêu và Từ Duệ xác thật thật thật tại tại là cùng một người.
Tham số cụ thể của bọn họ, cùng tình cảm đối với Lục Bạch đều giống nhau như đúc.
Cho nên hệ thống cùng bản thân Lục Bạch đều hiểu rõ, người khác đều có thể xem nhẹ, nhưng mà Từ Duệ một khi bắt được Lục Bạch, hắn nhất định sẽ dùng phương thảm thiết nhất làm Lục Bạch chết không nhắm mắt.
"Ngươi nói hắn sẽ không chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi đấy chứ?" Hệ thống vô cùng sợ hãi.
Nhưng Lục Bạch lại tự mình từ trên xe lăn đứng lên, sau đó lặng lẽ đóng cameras trong phòng thay quần áo. Bắt đầu cởi lễ phục xuống khỏi người.
"Bạch Bạch?" Hệ thống nhớ rõ Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên đã định rõ muốn ở chỗ này bắt được người, vì sao tư thế này của Lục Bạch lại như muốn chạy trốn?
Lục Bạch thấp giọng "Ừ" một tiếng, sau đó thay một bộ quần áo tương đối thuận tiện, lại ngồi trở lại xe lăn.
Lễ phục cùng áo chống đạn thì đặt ở một bên. Lục Bạch nhìn thoáng qua chúng, như là đang suy nghĩ gì đó.
Hệ thống ngay từ đầu nghĩ rằng đây là vì Lục Bạch sợ vạn nhất có người tiến vào cậu không thể kịp thời đối phó, mà thời điểm khi thật sự có người đẩy cửa phòng thay quần áo ra, hệ thống mới đột nhiên phản ứng lại, mục đích của Lục Bạch chỉ sợ là muốn thuận nước đẩy thuyền, bị người trực tiếp bắt đi.
"Ngươi điên rồi!? Hiện tại ngươi đến đi đường cũng còn không thuận lợi." Hệ thống cảm thấy Lục Bạch thật sự quá mạo hiểm.
Nhưng mà Lục Bạch lại lắc đầu "Ta còn thiếu một chứng cứ, trừ khi Từ Duệ tự mình cho ta."
"Cái gì?"
"Năm đó bị đào tạo cùng ta có hai mươi thiếu niên, di thể của bọn họ đến nay còn chưa có tìm được."
"Không phải ở trong tường sao? Còn có bình tro cốt kia."
"Nhưng mấy thứ này đều không thể đóng đinh tội danh của Từ Duệ. Lúc trước chân chính làm Từ Duệ định tội là Dịch Văn Trác bị hắn giam cầm."
"Ta thời điểm ở thế giới xuyên nhanh đã nghĩ tới một chuyện, Từ Duệ trừ bỏ ở trên người ta sẽ bởi vì quá mức thần kinh mà dẫn tới mất đi vẻ bình tĩnh bên ngoài, thời điểm khác đều tương đối khôn khéo và tàn nhẫn."
"Lúc trước cảnh sát điều tra hắn còn có thể đem chính mình tẩy trắng đến sạch sẽ, không có đạo lý sau khi bị truy nã không ra khỏi nước được ngược lại lưu tại bên người Long Kiêu làm thuộc hạ."
"Ta vốn dĩ cho rằng, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Nhưng ngươi nói xem, ta được coi là kẻ thù gì?"
"Ta bất quá chỉ là một món đồ mà bọn chúng nhất định muốn có được mà thôi."
"Bạch Bạch, ý của ngươi là......."
"Hắn không đi, khẳng định là có nguyên nhân khác. Ta năm đó tạo mộ cho bọn họ chỉ là mộ chôn di vật."
"Di thể của bọn họ, đến bây giờ cũng chưa có tìm được."
"Với tính cách của Từ Duệ, chỉ có để chiến lợi phẩm ở xung quanh mới có thể hưởng thụ vui sướng. Cho nên di thể của bọn họ nhất định vẫn còn."
"Ta từng đáp ứng với họ, nhất định sẽ mang bọn họ về bên cạnh người thân của bọn họ."
"Bạch Bạch, ngươi không phải là muốn......."
"Ừ. Chứng cứ của Long Kiêu và Quản Tùng ta đã sớm giao lên rồi. Lúc trước vẫn luôn không chịu thu lưới chính là bởi vì chờ tra được hang ổ cuối cùng của Từ Duệ." Lục Bạch vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra đổi sang ngón tay khác.
"Đã sớm nói với học trưởng, thay vì nhẫn đính hôn gì đó, nhẫn kết hôn sẽ càng thích hợp hơn."
Từ Duệ xem Lục Bạch thành vật sở hữu của mình, hắn sẽ không đồng ý ở trên người Lục Bạch xuất hiện dấu vết của người khác.
Một chiếc nhẫn như vậy, làm không tốt Từ Duệ gặp mặt liền phải chặt ngón tay của Lục Bạch xuống. Hệ thống đột nhiên hiểu ra Lục Bạch đang làm cái gì.
Cậu từ lúc bắt đầu đã không cùng Hạ Cẩm Thiên nói toàn bộ tính toán của chính mình.
Buổi lễ đính hôn này, ngoài mắt là muốn đem ba người còn lại một lưới bắt hết. Nhưng trên thực tế, là bắt lấy hai người kia trước, sau đó Lục Bạch sẽ cố ý để Từ Duệ bắt đi. Chỉ vì muốn tìm được hang ổ của Từ Duệ.
Bởi vì Từ Duệ vì muốn gom đủ chiến lợi phẩm cuối cùng, cũng là bạch nguyệt quang vĩnh viễn trong lòng hắn, nhất định sẽ đem Lục Bạch đến trước mặt thi cốt của mọi người sau đó hành hạ đến chết.
Đây là sự hưởng thụ tốt nhất, càng là lời thông báo trắng trợn táo bạo.
Hắn muốn nói cho những chiến lợi phẩm chết không nhắm mắt đó, cho dù chạy trốn được thì kết cục cuối cùng cũng sẽ không có bất cứ cái gì thay đổi.
Nếu là Lục Bạch lúc trước thì hệ thống đương nhiên không lo lắng. Nhưng hiện tại trạng thái thân thể của Lục Bạch thật sự là rất không xong. Mà Từ Duệ hiện tại, cũng hoàn toàn điên loạn tới cực điểm.
"Từ từ, Bạch Bạch, ngươi không được làm vậy! Lúc trước hắn bắt Dịch Văn Trác làm muốn đem Dịch Văn Trác biến thành ngươi. Nhưng mà hắn có được ngươi thì không còn giống vậy nữa! Hắn sẽ trực tiếp lộng chết ngươi! Ngươi đã quên rồi sao? Những chuyện trong quá khứ hắn đã từng làm với ngươi!"
"Ngươi, ngươi không phải muốn cùng Hạ Cẩm Thiên bạch đầu giai lão sao? Ngươi không phải còn muốn sau khi kết thúc thời gian ở thế giới hiện thực sẽ đi giải quyết Chủ Thần sao?"
"Ừ, cho nên ta sẽ không xảy ra chuyện gì." Ngữ khí của Lục Bạch chắc chắn, sau đó cậu lấy ra điện thoại gọi cho Hạ Cẩm Thiên.
Tốc độ tiếp điện thoại của Hạ Cẩm Thiên rất nhanh "A Bạch? Bên phía em có động tĩnh sao?"
Lục Bạch nghĩ nghĩ, nói "Chút nữa Từ Duệ khả năng sẽ tới."
"......." Hạ Cẩm Thiên nháy mắt hiểu rõ ý tứ của Lục Bạch "Không được! Hiện tại anh liền đi lên tìm em!"
Lục Bạch lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cười một tiếng bất đắc dĩ "Học trưởng, khả năng không còn kịp rồi."
Vừa dứt lời, sau cổ truyền đến cảm giác đau nhức mãnh liệt. Trước mắt Lục Bạch tối sầm, điện thoại rơi xuống trên mặt đất, người cũng rơi vào trong lòng người ở đằng sau tấn công cậu.
Người đàn ông cao lớn, diện mạo vô cùng làm người thấy quen mắt, đúng là Từ Duệ ở thế giới thứ hai.
Chỉ là so với Từ Duệ khi đó còn tính là phong độ nhẹ nhàng, vị này có thể trực tiếp dùng từ âm trầm để hình dung.
Nhiều năm qua sống giống như một con chuột chui rúc trong cống, dù dung mạo có anh tuấn như thế nào cũng sẽ suy giảm mạnh.
Nhưng mà lúc này, bàn tay khi Từ Duệ vuốt mặt Lục Bạch lại phá lệ tiểu tâm cẩn thận, như là đang ôm một món đồ sứ dễ vỡ.
"Vẫn là tỉnh mới càng thêm xinh đẹp. Bất quá như bây giờ cũng rất tốt." Từ Duệ lẩm bẩm tự nói, sau đó liền trực tiếp kêu thuộc hạ đẩy một cái càng tới. Hệ thống lúc này mới phát hiện, hóa ra Từ Duệ cùng thuộc hạ của hắn đều cải trang thành nhân viên y tế.
Bọn họ lần này mang đến không ít người, một hồi đánh lên tất nhiên có nhân viên thương vong. Không khí nhân văn bên phía cảnh sát rất là nồng đậm, tự nhiên sẽ không gắng gượng nhìn người trong nhà bị hao tổn. Hiện tại dưới lầu đánh lợi hại, bọn họ nhân cơ hội trộm đem Lục Bạch đi vô cùng thích hợp.
Hạ Cẩm Thiên cho dù biết thì lại có thể như thế nào? Bản thân Lục Bạch muốn thuận nước đẩy thuyền tiến vào đầm rồng hang hổ, Hạ Cẩm Thiên cũng không có cách nào ngăn cản.
Đúng thật là không có, bên phía Hạ Cẩm Thiên mới vừa cắt đứt điện thoại của Lục Bạch liền bị người vướng. Chờ đến lúc anh chuẩn bị hết thảy cho tốt, cuối cùng thời điểm có thể xông lên phòng nghỉ lầu hai lại phát hiện Lục Bạch đã bị người mang đi.
"Đội trưởng Hạ, hai người bị tình nghi đã bắt được. Người thứ ba......." Thuộc hạ đang báo cáo, thấy phòng nghỉ một mảnh rỗng tuếch, trong lòng cũng lộp bộp một tiếng.
Hạ Cẩm Thiên khó được lúc sắc mặt trầm xuống, quay đầu nói với những người khác "Thẩm vấn Long Kiêu, hắn nhất định biết Từ Duệ sẽ đi nơi nào!"
Hạ Cẩm Thiên nhìn thoáng qua bộ lễ phục Lục Bạch cởi ra xếp chỉnh chỉnh tề tề, biết đây là đứa nhỏ cho mình chút an ủi.
Người già ở thành phố B có một tập tục, chính là lễ phục mặc lúc đính hôn phải đợi đến lúc kính rượu kết hôn mới được mặc lần nữa.
Lục Bạch đem lễ phục cởi ra chính là sợ làm bẩn thì lúc kết hôn không mặc lại được. Cậu đang dùng phương thức này an ủi Hạ Cẩm Thiên, đồng thời cũng là nói cho Hạ Cẩm Thiên biết, cậu đang đợi anh đi cứu mình.
Hạ Cẩm Thiên nhắm mắt, anh lúc trước mơ hồ cảm thấy nơi nào đó không thích hợp. Cho tới bây giờ anh mới phản ứng lại, là chứng cứ.
Chứng cứ cuối cùng có thể đem Từ Duệ định tội.
Lục Bạch sau khi trải qua thế giới xuyên nhanh nghĩ đến biện pháp tốt nhất đó chính là để chính mình trở thành ngòi nổ cuối cùng có thể định tội được Từ Duệ.
Nhưng mà Lục Bạch tuyệt đối không muốn chết, cho nên cậu nhất định sẽ để lại manh mối giúp Hạ Cẩm Thiên có thể tìm được mình cùng Từ Duệ.
Không kịp trở lại Cục Cảnh Sát, Hạ Cẩm Thiên trực tiếp tìm một gian phòng trống trên tầng, cùng Long Kiêu ngồi mặt đối mặt.
Long Kiêu cẩn thận đánh giá Hạ Cẩm Thiện, ánh mắt đầu tiên là sự nghi hoặc vi diệu, sau đó chính là ý cười vui sướng "Xem ra anh cũng là cùng đường nha!"
"Đáng tiếc, tôi sẽ không nói cho anh biết A Bạch ở đâu."
"Không phải vì kích thích bọn họ" Lục Bạch khó được lúc lộ ra thần sắc đắc ý, sau đó ghé vào bên tai Hạ Cẩm Thiên nói "Em đây là đang khoe ra với bọn họ."
"Vậy cái khoe ra này cũng có chút lợi hại, trực tiếp làm ba người tức điên rồi." Hạ Cẩm Thiên nhịn không được bị Lục Bạch chọc cười.
Ngữ khí Lục Bạch trịnh trọng "Là muốn chọc giận điên bọn họ, ai bảo học trưởng của em là người tốt nhất trên thế giới chứ!"
Lục Bạch lại hôn một cái nữa lên môi Hạ Cẩm Thiên "Học trưởng, cơ hội này là cơ hội cuối cùng. Con người là sinh vật tham lam nhất, khát vọng của em đối với anh đã không chỉ là muốn ôm anh vào trong lòng, em càng muốn có được toàn bộ con người anh."
"Nhưng em chưa từng học qua làm như thế nào để yêu một người một cách bình thường, nếu anh sợ hãi, đây là cơ hội cuối cùng để từ chối em."
"Nếu không......." Ngữ khí của Lục Bạch trầm thấp, cậu cũng không phải nói đùa. Ở trong thế giới xuyên nhanh, bởi vì thân phận khác biệt nên cậu còn có thể khống chế chính mình. Mà sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lục Bạch mới hiểu được cái gì gọi là chân chính muốn thì tuyệt đối phải có được.
Cậu hận không thể ngay cả mỗi một ngụm không khí hô hấp của Hạ Cẩm Thiên đều muốn cùng anh chia sẻ.
Nhưng mà Hạ Cẩm Thiên lại ôm cậu vào trong lòng, nghiêm túc nói "Anh chỉ hối hận không thể sớm một chút ôm lấy em."
Lục Bạch ngẩng đầu nhìn Hạ Cẩm Thiên, hồi lâu rốt cuộc lộ ra một nụ cười ôn nhu.
"Học trưởng, em sẽ bắt hết ba người bọn họ, làm quà chúc mừng tân hôn cho chúng ta."
Hạ Cẩm Thiên gật đầu: "Hết thảy phải cẩn thận."
Hạ Cẩm Thiên cúi đầu chỉnh cà vạt cho Lục Bạch, sau đó mới đi theo người của mình cùng nhau rời đi.
Rất nhanh, phòng thay quần áo chỉ còn lại một mình Lục Bạch.
Thoạt nhìn như là vượt qua thời gian độc thân cuối cùng, nhưng mà Lục Bạch biết, chính mình bất quá là lời dẫn hấp dẫn những người đó xuất hiện, không quá mười phút, nhất định sẽ có người đi vào, ý đồ mang mình đi.
Hệ thống: "Bạch Bạch, suy đoán của ngươi đã đúng. Mấy người này chính là mấy vai chính công trong thế giới xuyên nhanh."
Lúc trước hệ thống vẫn luôn không nói chuyện là bởi vì nó cần một lần nữa thu thập tin tức ngoại giới để hợp thành tình huống cụ thể của thế giới hiện thực.
Bởi vậy, ở trong vài lần giao phong của Lục Bạch, hệ thống đột nhiên phát giác có rất nhiều chi tiết của thế giới này cùng thế giới nhỏ xuyên nhanh cơ hồ giống nhau như đúc.
Mà càng làm cho hệ thống khiếp sợ hơn vẫn là sáu tên kim chủ kia của Lục Bạch. Nếu nói, Vinh Quân và Cung Vân Triết còn có chút khác nhau, vậy Long Kiêu và Từ Duệ xác thật thật thật tại tại là cùng một người.
Tham số cụ thể của bọn họ, cùng tình cảm đối với Lục Bạch đều giống nhau như đúc.
Cho nên hệ thống cùng bản thân Lục Bạch đều hiểu rõ, người khác đều có thể xem nhẹ, nhưng mà Từ Duệ một khi bắt được Lục Bạch, hắn nhất định sẽ dùng phương thảm thiết nhất làm Lục Bạch chết không nhắm mắt.
"Ngươi nói hắn sẽ không chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rồi đấy chứ?" Hệ thống vô cùng sợ hãi.
Nhưng Lục Bạch lại tự mình từ trên xe lăn đứng lên, sau đó lặng lẽ đóng cameras trong phòng thay quần áo. Bắt đầu cởi lễ phục xuống khỏi người.
"Bạch Bạch?" Hệ thống nhớ rõ Lục Bạch và Hạ Cẩm Thiên đã định rõ muốn ở chỗ này bắt được người, vì sao tư thế này của Lục Bạch lại như muốn chạy trốn?
Lục Bạch thấp giọng "Ừ" một tiếng, sau đó thay một bộ quần áo tương đối thuận tiện, lại ngồi trở lại xe lăn.
Lễ phục cùng áo chống đạn thì đặt ở một bên. Lục Bạch nhìn thoáng qua chúng, như là đang suy nghĩ gì đó.
Hệ thống ngay từ đầu nghĩ rằng đây là vì Lục Bạch sợ vạn nhất có người tiến vào cậu không thể kịp thời đối phó, mà thời điểm khi thật sự có người đẩy cửa phòng thay quần áo ra, hệ thống mới đột nhiên phản ứng lại, mục đích của Lục Bạch chỉ sợ là muốn thuận nước đẩy thuyền, bị người trực tiếp bắt đi.
"Ngươi điên rồi!? Hiện tại ngươi đến đi đường cũng còn không thuận lợi." Hệ thống cảm thấy Lục Bạch thật sự quá mạo hiểm.
Nhưng mà Lục Bạch lại lắc đầu "Ta còn thiếu một chứng cứ, trừ khi Từ Duệ tự mình cho ta."
"Cái gì?"
"Năm đó bị đào tạo cùng ta có hai mươi thiếu niên, di thể của bọn họ đến nay còn chưa có tìm được."
"Không phải ở trong tường sao? Còn có bình tro cốt kia."
"Nhưng mấy thứ này đều không thể đóng đinh tội danh của Từ Duệ. Lúc trước chân chính làm Từ Duệ định tội là Dịch Văn Trác bị hắn giam cầm."
"Ta thời điểm ở thế giới xuyên nhanh đã nghĩ tới một chuyện, Từ Duệ trừ bỏ ở trên người ta sẽ bởi vì quá mức thần kinh mà dẫn tới mất đi vẻ bình tĩnh bên ngoài, thời điểm khác đều tương đối khôn khéo và tàn nhẫn."
"Lúc trước cảnh sát điều tra hắn còn có thể đem chính mình tẩy trắng đến sạch sẽ, không có đạo lý sau khi bị truy nã không ra khỏi nước được ngược lại lưu tại bên người Long Kiêu làm thuộc hạ."
"Ta vốn dĩ cho rằng, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu. Nhưng ngươi nói xem, ta được coi là kẻ thù gì?"
"Ta bất quá chỉ là một món đồ mà bọn chúng nhất định muốn có được mà thôi."
"Bạch Bạch, ý của ngươi là......."
"Hắn không đi, khẳng định là có nguyên nhân khác. Ta năm đó tạo mộ cho bọn họ chỉ là mộ chôn di vật."
"Di thể của bọn họ, đến bây giờ cũng chưa có tìm được."
"Với tính cách của Từ Duệ, chỉ có để chiến lợi phẩm ở xung quanh mới có thể hưởng thụ vui sướng. Cho nên di thể của bọn họ nhất định vẫn còn."
"Ta từng đáp ứng với họ, nhất định sẽ mang bọn họ về bên cạnh người thân của bọn họ."
"Bạch Bạch, ngươi không phải là muốn......."
"Ừ. Chứng cứ của Long Kiêu và Quản Tùng ta đã sớm giao lên rồi. Lúc trước vẫn luôn không chịu thu lưới chính là bởi vì chờ tra được hang ổ cuối cùng của Từ Duệ." Lục Bạch vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn trên tay mình ra đổi sang ngón tay khác.
"Đã sớm nói với học trưởng, thay vì nhẫn đính hôn gì đó, nhẫn kết hôn sẽ càng thích hợp hơn."
Từ Duệ xem Lục Bạch thành vật sở hữu của mình, hắn sẽ không đồng ý ở trên người Lục Bạch xuất hiện dấu vết của người khác.
Một chiếc nhẫn như vậy, làm không tốt Từ Duệ gặp mặt liền phải chặt ngón tay của Lục Bạch xuống. Hệ thống đột nhiên hiểu ra Lục Bạch đang làm cái gì.
Cậu từ lúc bắt đầu đã không cùng Hạ Cẩm Thiên nói toàn bộ tính toán của chính mình.
Buổi lễ đính hôn này, ngoài mắt là muốn đem ba người còn lại một lưới bắt hết. Nhưng trên thực tế, là bắt lấy hai người kia trước, sau đó Lục Bạch sẽ cố ý để Từ Duệ bắt đi. Chỉ vì muốn tìm được hang ổ của Từ Duệ.
Bởi vì Từ Duệ vì muốn gom đủ chiến lợi phẩm cuối cùng, cũng là bạch nguyệt quang vĩnh viễn trong lòng hắn, nhất định sẽ đem Lục Bạch đến trước mặt thi cốt của mọi người sau đó hành hạ đến chết.
Đây là sự hưởng thụ tốt nhất, càng là lời thông báo trắng trợn táo bạo.
Hắn muốn nói cho những chiến lợi phẩm chết không nhắm mắt đó, cho dù chạy trốn được thì kết cục cuối cùng cũng sẽ không có bất cứ cái gì thay đổi.
Nếu là Lục Bạch lúc trước thì hệ thống đương nhiên không lo lắng. Nhưng hiện tại trạng thái thân thể của Lục Bạch thật sự là rất không xong. Mà Từ Duệ hiện tại, cũng hoàn toàn điên loạn tới cực điểm.
"Từ từ, Bạch Bạch, ngươi không được làm vậy! Lúc trước hắn bắt Dịch Văn Trác làm muốn đem Dịch Văn Trác biến thành ngươi. Nhưng mà hắn có được ngươi thì không còn giống vậy nữa! Hắn sẽ trực tiếp lộng chết ngươi! Ngươi đã quên rồi sao? Những chuyện trong quá khứ hắn đã từng làm với ngươi!"
"Ngươi, ngươi không phải muốn cùng Hạ Cẩm Thiên bạch đầu giai lão sao? Ngươi không phải còn muốn sau khi kết thúc thời gian ở thế giới hiện thực sẽ đi giải quyết Chủ Thần sao?"
"Ừ, cho nên ta sẽ không xảy ra chuyện gì." Ngữ khí của Lục Bạch chắc chắn, sau đó cậu lấy ra điện thoại gọi cho Hạ Cẩm Thiên.
Tốc độ tiếp điện thoại của Hạ Cẩm Thiên rất nhanh "A Bạch? Bên phía em có động tĩnh sao?"
Lục Bạch nghĩ nghĩ, nói "Chút nữa Từ Duệ khả năng sẽ tới."
"......." Hạ Cẩm Thiên nháy mắt hiểu rõ ý tứ của Lục Bạch "Không được! Hiện tại anh liền đi lên tìm em!"
Lục Bạch lại nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, cười một tiếng bất đắc dĩ "Học trưởng, khả năng không còn kịp rồi."
Vừa dứt lời, sau cổ truyền đến cảm giác đau nhức mãnh liệt. Trước mắt Lục Bạch tối sầm, điện thoại rơi xuống trên mặt đất, người cũng rơi vào trong lòng người ở đằng sau tấn công cậu.
Người đàn ông cao lớn, diện mạo vô cùng làm người thấy quen mắt, đúng là Từ Duệ ở thế giới thứ hai.
Chỉ là so với Từ Duệ khi đó còn tính là phong độ nhẹ nhàng, vị này có thể trực tiếp dùng từ âm trầm để hình dung.
Nhiều năm qua sống giống như một con chuột chui rúc trong cống, dù dung mạo có anh tuấn như thế nào cũng sẽ suy giảm mạnh.
Nhưng mà lúc này, bàn tay khi Từ Duệ vuốt mặt Lục Bạch lại phá lệ tiểu tâm cẩn thận, như là đang ôm một món đồ sứ dễ vỡ.
"Vẫn là tỉnh mới càng thêm xinh đẹp. Bất quá như bây giờ cũng rất tốt." Từ Duệ lẩm bẩm tự nói, sau đó liền trực tiếp kêu thuộc hạ đẩy một cái càng tới. Hệ thống lúc này mới phát hiện, hóa ra Từ Duệ cùng thuộc hạ của hắn đều cải trang thành nhân viên y tế.
Bọn họ lần này mang đến không ít người, một hồi đánh lên tất nhiên có nhân viên thương vong. Không khí nhân văn bên phía cảnh sát rất là nồng đậm, tự nhiên sẽ không gắng gượng nhìn người trong nhà bị hao tổn. Hiện tại dưới lầu đánh lợi hại, bọn họ nhân cơ hội trộm đem Lục Bạch đi vô cùng thích hợp.
Hạ Cẩm Thiên cho dù biết thì lại có thể như thế nào? Bản thân Lục Bạch muốn thuận nước đẩy thuyền tiến vào đầm rồng hang hổ, Hạ Cẩm Thiên cũng không có cách nào ngăn cản.
Đúng thật là không có, bên phía Hạ Cẩm Thiên mới vừa cắt đứt điện thoại của Lục Bạch liền bị người vướng. Chờ đến lúc anh chuẩn bị hết thảy cho tốt, cuối cùng thời điểm có thể xông lên phòng nghỉ lầu hai lại phát hiện Lục Bạch đã bị người mang đi.
"Đội trưởng Hạ, hai người bị tình nghi đã bắt được. Người thứ ba......." Thuộc hạ đang báo cáo, thấy phòng nghỉ một mảnh rỗng tuếch, trong lòng cũng lộp bộp một tiếng.
Hạ Cẩm Thiên khó được lúc sắc mặt trầm xuống, quay đầu nói với những người khác "Thẩm vấn Long Kiêu, hắn nhất định biết Từ Duệ sẽ đi nơi nào!"
Hạ Cẩm Thiên nhìn thoáng qua bộ lễ phục Lục Bạch cởi ra xếp chỉnh chỉnh tề tề, biết đây là đứa nhỏ cho mình chút an ủi.
Người già ở thành phố B có một tập tục, chính là lễ phục mặc lúc đính hôn phải đợi đến lúc kính rượu kết hôn mới được mặc lần nữa.
Lục Bạch đem lễ phục cởi ra chính là sợ làm bẩn thì lúc kết hôn không mặc lại được. Cậu đang dùng phương thức này an ủi Hạ Cẩm Thiên, đồng thời cũng là nói cho Hạ Cẩm Thiên biết, cậu đang đợi anh đi cứu mình.
Hạ Cẩm Thiên nhắm mắt, anh lúc trước mơ hồ cảm thấy nơi nào đó không thích hợp. Cho tới bây giờ anh mới phản ứng lại, là chứng cứ.
Chứng cứ cuối cùng có thể đem Từ Duệ định tội.
Lục Bạch sau khi trải qua thế giới xuyên nhanh nghĩ đến biện pháp tốt nhất đó chính là để chính mình trở thành ngòi nổ cuối cùng có thể định tội được Từ Duệ.
Nhưng mà Lục Bạch tuyệt đối không muốn chết, cho nên cậu nhất định sẽ để lại manh mối giúp Hạ Cẩm Thiên có thể tìm được mình cùng Từ Duệ.
Không kịp trở lại Cục Cảnh Sát, Hạ Cẩm Thiên trực tiếp tìm một gian phòng trống trên tầng, cùng Long Kiêu ngồi mặt đối mặt.
Long Kiêu cẩn thận đánh giá Hạ Cẩm Thiện, ánh mắt đầu tiên là sự nghi hoặc vi diệu, sau đó chính là ý cười vui sướng "Xem ra anh cũng là cùng đường nha!"
"Đáng tiếc, tôi sẽ không nói cho anh biết A Bạch ở đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất