Nam Phụ Cải Biên: Nam Nữ Chủ Tránh Xa Ta Ra
Chương 57: Nấu ăn mỗi ngày
_ Hứa !
_ Ừ hứa ! - Trác Tường Vi cười một cách bất lực.
Nhận được lời bảo đám chắc chắn, Phùng Tiểu Văn thoả mãn lăn qua lăn lại trên người Trác Tường Vi, tìm vị trí thoải mái nhất lăn ra, ngủ.
Mà Trác chủ tịch bị dục hoả đốt thân lại chẳng giám làm gì, sợ liều quá thì lại mất vợ như chơi nên cũng đành ngậm ngùi.
Thôi thì bữa nay còn được ôm người ta ngủ.
Hơn hẳn những ngày khác rồi còn gì.
Sáng hôm sau, Phùng Tiểu Văn thức dậy, đã thấy bản thân ở một căn phòng xa lạ. Bàn làm việc và tủ sách ngăn nắp, vật dụng nhìn kiểu gì cũng thấy đắt tiền hơn đồ nhà mình.
Cậu nhớ tối qua đi ăn thịt nướng với đám nhóc kia, rồi đi karaoke. Lúc về thì mình đã say đến mất tỉnh táo. Thế là ai đã đưa mình về nhỉ ?
Tâm Như Phúc ? Không thể nào. Dù cậu ta muốn đưa mình về thật thì cái lão Tuý giữ vợ hơn giữ vàng đó sẽ đồng ý chắc.
Phùng Tiểu Văn đang điểm một loạt cái tên khác trong đầu thì tiếng mở của phòng tắm vang lên. Trác Tường Vi chỉ cuốn một chiếc khăn tăm ngang hông, để lộ cơ bắm săn chắc và đường nhân ngư quyến rũ.
Cậu nhìn hắn, lại lấy tay chọc chọc vào cái bụng nhỏ của mình.
Người ta thì cơ bụng sáu múi, mình thì bụng toàn mỡ ! Cuộc đời sao lại bất công tới như vậy chứ aaaaaaaa.
Trác Tường Vi đến bên cạnh cậu, tự nhiên ngồi xuống giường, phì cười học theo động tác vừa nãy chọc chọc bụng Phùng Tiểu Văn.
Cảm giác mềm mềm ấm ấm khiến cho hắn chỉ muốn ôm người vào lòng, hôn hôn nơi bụng cậu mấy cái.
Phần dưới thân lại bắt đầu đau.
Hai người ngồi sát cạnh nhau, Phùng Tiểu Văn cảm giác như cậu có thể ngửi thấy rõ mùi cây bạc hà toả ra từ người Trác Tường Vi.
Bất giác hành động của cậu có chút ngượng nghịu. Mà Trác Tường Vi giống như nhận ra điều đó, cậu càng cố cách xa bao nhiêu, hắn càng xích lại gần bấy nhiêu.
Phùng Tiểu Văn lấy cớ muốn đi tắm, sau đó nhanh chóng lẩn vài nhà vệ sinh. Cậu nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, không dám tin đây là mặt mình.
Đến lúc cậu ngốc ở trong phòng tắm xong, Trác Tường Vi đã nấu xong một bữa ăn thịnh xoạn.
Hắn vừa nhìn bé Hamster nhà mình lấp lấp ló ló ở của phòng ngủ thì bắt đầu than thở. - A ~ Tiểu Thiên Thiên ~~ Cái đồ có mới nới cũ. Tối hôm qua còn ôm người ta đi ngủ mà sáng nay đã làm như không có chuyện gì rồi. Cậu xem, cả đời tôi chưa từng thân mật với ai như vậy. Tiểu Thiên Thiên có phải nên chịu trách nhiệm không ?
Phùng Tiểu Văn cản thấy bản thân vô cùng oan ức, mặc dù không nhớ rõ bản thân trong lúc say đã làm những gì. Nhưng theo như lời người nào đó nói, thì chẳng phải cậu chỉ ôm hắn có một chút thôi sao.
Cũng chẳng sờ mó được nhiều chỗ. Thế mà hắn dám nói như thể cậu đã cướp mất trinh tiết cả đời của hắn không bằng. Đồ mặt dày !
_ Ôm có tí làm gì căng ! Chịu tránh nhiệm thì chịu trách nhiệm, cùng lắm tôi nấu ăn cho cậu mỗi ngày là được chứ gì !
Phùng Tiểu Văn chỉ buột miệng một câu, ai ngờ sau này kết hôn nghĩ lại, nếu hôm đó cậu không mạnh miệng nói sẽ nấu ăn cho hắn mỗi ngày, có phải sẽ không bị người nào đó lừa đi cả đời hay không.
Trác Tường Vi không nghĩ chỉ than một câu mà đã thu lại lời lớn như thế, trong lòng hớn hở nhưng vẫn phải tỏ ra buồn tủi.
Nói gì thì nói, hắn cũng là người ăn được ăn đậu hủ của bé Hamster, giờ còn không chỉ có thể ăn đậu hủ còn có thể ăn đồ ăn cậu nấu.
Không sợ không đem được người về nhà.
_ Thật nhớ ... Tiểu Thiên Thiên nhất định phải nấu cho tôi ăn mỗi ngày đó. Không được nuốt đâu đó.
_ Biết rồi. - Phùng Tiểu Văn cau mày.
Trác Tường Vi sợ Phùng Tiểu Văn đổi ý, cắm đầu vào bàn thức ăn. Hắn tưởng tưởng đến những ngày được ăn đồ ăn của cậu nấu, có dở tệ cũng là mĩ thực. Nghĩ thôi mà khoé miệng đã cong lên.
Phùng Tiểu Văn nhìn hắn, nhớ đến mấy đứa trẻ nhỏ được hứa sẽ cho kẹo ở cô nhi viện mà cậu từng đi kiếp trước.
Cái vẻ mặt mong chờ này, nếu thất hứa chắc hắn sẽ nổi điên lên mất.
Cậu ăn rất ít chắc tại hôm qua quá chén, sáng vẫn còn đau đầu mà vẫn phải bồi cái tên nam thứ dở hơi này nên càng mệt mỏi hơn.
Cùng lúc, chuông điện thoại vang lên, là Tâm Như Phúc gọi đến - Alo, anh Mạn Thiên ? Hình như nhà trường đang có quyết định kỉ luật lớp mình vì cái vụ hôm qua đấy. Rảnh vãi. Mà sao cũng kệ, bọn nó nhắn cho em, nhờ em báo với anh, hôm nay lớp mình cúp. Anh đừng đi học, à mà kêu Trác Tường Vi cúp cùng anh luôn nhé ? Chủ tịch hội học sinh cúp học, nghĩ thôi là thấy vui rồi hắc hắc.
_ Chú mày vui quá nhỉ ? Kỉ luật á ? Kệ đi, anh mày cóc quan tâm. Hôm qua uống có tí rượu mà giờ đau đầu vãi ra, đếch đi học đâu. Mấy đứa không nói thì anh cũng nghỉ. Ừ, ok, Trác chủ tich hả, đang ở cạnh anh này, ừ, nghỉ học thôi, ở nhà chơi cho đã, chứ đi để nghe mấy cái lão ấy diễn văn chắc anh mày bị rụng tóc vì ngủ quá nhiều mất.
_ Ừ hứa ! - Trác Tường Vi cười một cách bất lực.
Nhận được lời bảo đám chắc chắn, Phùng Tiểu Văn thoả mãn lăn qua lăn lại trên người Trác Tường Vi, tìm vị trí thoải mái nhất lăn ra, ngủ.
Mà Trác chủ tịch bị dục hoả đốt thân lại chẳng giám làm gì, sợ liều quá thì lại mất vợ như chơi nên cũng đành ngậm ngùi.
Thôi thì bữa nay còn được ôm người ta ngủ.
Hơn hẳn những ngày khác rồi còn gì.
Sáng hôm sau, Phùng Tiểu Văn thức dậy, đã thấy bản thân ở một căn phòng xa lạ. Bàn làm việc và tủ sách ngăn nắp, vật dụng nhìn kiểu gì cũng thấy đắt tiền hơn đồ nhà mình.
Cậu nhớ tối qua đi ăn thịt nướng với đám nhóc kia, rồi đi karaoke. Lúc về thì mình đã say đến mất tỉnh táo. Thế là ai đã đưa mình về nhỉ ?
Tâm Như Phúc ? Không thể nào. Dù cậu ta muốn đưa mình về thật thì cái lão Tuý giữ vợ hơn giữ vàng đó sẽ đồng ý chắc.
Phùng Tiểu Văn đang điểm một loạt cái tên khác trong đầu thì tiếng mở của phòng tắm vang lên. Trác Tường Vi chỉ cuốn một chiếc khăn tăm ngang hông, để lộ cơ bắm săn chắc và đường nhân ngư quyến rũ.
Cậu nhìn hắn, lại lấy tay chọc chọc vào cái bụng nhỏ của mình.
Người ta thì cơ bụng sáu múi, mình thì bụng toàn mỡ ! Cuộc đời sao lại bất công tới như vậy chứ aaaaaaaa.
Trác Tường Vi đến bên cạnh cậu, tự nhiên ngồi xuống giường, phì cười học theo động tác vừa nãy chọc chọc bụng Phùng Tiểu Văn.
Cảm giác mềm mềm ấm ấm khiến cho hắn chỉ muốn ôm người vào lòng, hôn hôn nơi bụng cậu mấy cái.
Phần dưới thân lại bắt đầu đau.
Hai người ngồi sát cạnh nhau, Phùng Tiểu Văn cảm giác như cậu có thể ngửi thấy rõ mùi cây bạc hà toả ra từ người Trác Tường Vi.
Bất giác hành động của cậu có chút ngượng nghịu. Mà Trác Tường Vi giống như nhận ra điều đó, cậu càng cố cách xa bao nhiêu, hắn càng xích lại gần bấy nhiêu.
Phùng Tiểu Văn lấy cớ muốn đi tắm, sau đó nhanh chóng lẩn vài nhà vệ sinh. Cậu nhìn khuôn mặt đỏ bừng trong gương, không dám tin đây là mặt mình.
Đến lúc cậu ngốc ở trong phòng tắm xong, Trác Tường Vi đã nấu xong một bữa ăn thịnh xoạn.
Hắn vừa nhìn bé Hamster nhà mình lấp lấp ló ló ở của phòng ngủ thì bắt đầu than thở. - A ~ Tiểu Thiên Thiên ~~ Cái đồ có mới nới cũ. Tối hôm qua còn ôm người ta đi ngủ mà sáng nay đã làm như không có chuyện gì rồi. Cậu xem, cả đời tôi chưa từng thân mật với ai như vậy. Tiểu Thiên Thiên có phải nên chịu trách nhiệm không ?
Phùng Tiểu Văn cản thấy bản thân vô cùng oan ức, mặc dù không nhớ rõ bản thân trong lúc say đã làm những gì. Nhưng theo như lời người nào đó nói, thì chẳng phải cậu chỉ ôm hắn có một chút thôi sao.
Cũng chẳng sờ mó được nhiều chỗ. Thế mà hắn dám nói như thể cậu đã cướp mất trinh tiết cả đời của hắn không bằng. Đồ mặt dày !
_ Ôm có tí làm gì căng ! Chịu tránh nhiệm thì chịu trách nhiệm, cùng lắm tôi nấu ăn cho cậu mỗi ngày là được chứ gì !
Phùng Tiểu Văn chỉ buột miệng một câu, ai ngờ sau này kết hôn nghĩ lại, nếu hôm đó cậu không mạnh miệng nói sẽ nấu ăn cho hắn mỗi ngày, có phải sẽ không bị người nào đó lừa đi cả đời hay không.
Trác Tường Vi không nghĩ chỉ than một câu mà đã thu lại lời lớn như thế, trong lòng hớn hở nhưng vẫn phải tỏ ra buồn tủi.
Nói gì thì nói, hắn cũng là người ăn được ăn đậu hủ của bé Hamster, giờ còn không chỉ có thể ăn đậu hủ còn có thể ăn đồ ăn cậu nấu.
Không sợ không đem được người về nhà.
_ Thật nhớ ... Tiểu Thiên Thiên nhất định phải nấu cho tôi ăn mỗi ngày đó. Không được nuốt đâu đó.
_ Biết rồi. - Phùng Tiểu Văn cau mày.
Trác Tường Vi sợ Phùng Tiểu Văn đổi ý, cắm đầu vào bàn thức ăn. Hắn tưởng tưởng đến những ngày được ăn đồ ăn của cậu nấu, có dở tệ cũng là mĩ thực. Nghĩ thôi mà khoé miệng đã cong lên.
Phùng Tiểu Văn nhìn hắn, nhớ đến mấy đứa trẻ nhỏ được hứa sẽ cho kẹo ở cô nhi viện mà cậu từng đi kiếp trước.
Cái vẻ mặt mong chờ này, nếu thất hứa chắc hắn sẽ nổi điên lên mất.
Cậu ăn rất ít chắc tại hôm qua quá chén, sáng vẫn còn đau đầu mà vẫn phải bồi cái tên nam thứ dở hơi này nên càng mệt mỏi hơn.
Cùng lúc, chuông điện thoại vang lên, là Tâm Như Phúc gọi đến - Alo, anh Mạn Thiên ? Hình như nhà trường đang có quyết định kỉ luật lớp mình vì cái vụ hôm qua đấy. Rảnh vãi. Mà sao cũng kệ, bọn nó nhắn cho em, nhờ em báo với anh, hôm nay lớp mình cúp. Anh đừng đi học, à mà kêu Trác Tường Vi cúp cùng anh luôn nhé ? Chủ tịch hội học sinh cúp học, nghĩ thôi là thấy vui rồi hắc hắc.
_ Chú mày vui quá nhỉ ? Kỉ luật á ? Kệ đi, anh mày cóc quan tâm. Hôm qua uống có tí rượu mà giờ đau đầu vãi ra, đếch đi học đâu. Mấy đứa không nói thì anh cũng nghỉ. Ừ, ok, Trác chủ tich hả, đang ở cạnh anh này, ừ, nghỉ học thôi, ở nhà chơi cho đã, chứ đi để nghe mấy cái lão ấy diễn văn chắc anh mày bị rụng tóc vì ngủ quá nhiều mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất