Nam Phụ Độc Ác Online Nuôi Con
Chương 96
Giọng nói của Hạ Minh Ngọc rất nặng, hiện ra chút ít khàn khàn.
Đàm Khanh rất ít khi nghe thấy Hạ Minh Ngọc nói chuyện với mình kiểu này.
Giống như trong quá trình chung sống bình thường của hai người, Hạ Minh Ngọc sẽ gọi hắn là Khanh Khanh, nhưng gần như không gọi hắn là cục cưng gì đó.
Nhưng lúc thân mật hôn nhau vừa rồi, Hạ Minh Ngọc lại như cực kì thích gọi hắn là cục cưng.
Có một loại cảm giác chiếm hữu và nâng trong lòng bàn tay yêu chiều.
Hai chân Hạ Minh Ngọc kẹp lấy đùi Đàm Khanh, nắm tay Đàm Khanh thử cào một cái trong lòng bàn tay.
Đại khái là thấy Đàm Khanh có chút do dự với đề nghị của mình, Hạ Minh Ngọc liền cúi đầu hôn một cái lên môi Đàm Khanh, dụ dỗ à nói: “Rất nhanh sẽ dễ chịu, Khanh Khanh là cục cưng nghe lời, đúng không?”
Đương nhiên là đúng rồi.
Khanh Khanh là yêu quái tuyệt nhất trên đời này.
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc nịnh nọt cực kì vui vẻ, đôi mắt cong cong, miệng nhỏ bla bla dát vàng lên mặt mình: “Khanh Khanh ngoan ngoãn, siêu dễ nuôi!”
Dễ nuôi bao giờ.
Chỉ là bây giờ thật sự rất ngoan.
Sắc mặt của Hạ Minh Ngọc càng thâm trầm thêm mấy phần, tay trái vốn đang nắm tay Đàm Khanh cũng dần dần đổi thành năm ngón tay đan xen.
Chậm rãi dời lên trên, đặt hai tay Đàm Khanh lên đỉnh đầu.
Sau đó sờ lên Đàm Tiểu Khanh vừa được an ủi giống như ban thưởng.
Chym nhỏ của Đàm Khanh có màu sắc phấn hồng, cảm giác non nớt không diễn tả được, lại thêm chủ nhân chym nhỏ không hề quen thuộc với kết cấu sinh lý cơ thể người, bị bắt nạt muốn khóc mà không khóc được, dẫn đến trên đầu đã ướt sũng.
Lại thêm kế hoạch mấy lần trước đều không đạt được, đồng thời còn phải ở riêng hai nơi với Đàm Khanh lâu như vậy không bởi vì nguyên nhân khách quan.
Kỹ xảo trên tay Hạ Minh Ngọc đã không thể so sánh với ngày xưa rồi.
Cứ nhìn Đàm Khanh bị kỹ thuật này tra tấn đến mức nước mắt sắp rơi xuống là có thể nghiệm chứng đầy đủ.
Không đạt được điều mình muốn, đương nhiên Hạ Minh Ngọc sẽ không dễ dàng buông tha cho Đàm Khanh.
Động tác trên tay lúc ngừng lúc làm, kiên nhẫn lại dụ hoặc từng tiếng lôi kéo Đàm Khanh đi vào trong cạm bẫy: “Cục cưng có hài lòng không? Dễ chịu thoải mái không?”
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc nuông chiều, cả người đều đã làm ổ ở trong lòng anh, tự động tự cọ xát, lẩm bẩm làm nũng: “Khanh Khanh muốn sờ sờ nữa.”
Hạ Minh Ngọc vươn cánh tay ra, vòng qua cái eo mảnh khảnh của Đàm Khanh, ôm vào trong lòng.
Hai người dựa vào đầu giường, Hạ Minh Ngọc cúi người mổ mổ vành tai Đàm Khanh: “Được, ông xã lại sờ sờ, Khanh Khanh mở chân ra một chút, có được không?”
Đàm Khanh không có chút phòng bị nào với đàn ông thúi, ngoan ngoãn chủ động tách chân ra.
Xếp mình thành hình chữ đại mặc người chém giết.
Đây là phòng của Hạ Minh Ngọc, trên giường rộng gần ba mét lớn ngoại trừ mấy cái gối và điều khiển điều hoà, chỉ còn có vài thứ đã sớm chuẩn bị đặt ở phía dưới gối.
Hạ Minh Ngọc vừa vuốt ve Đàm Khanh, nghe tiếng than thở như khóc như rên của hắn.
Vừa lật cái gối gần nhất ra, để lộ dầu bôi trơn vị đào tinh xảo mà Đàm Khanh thích nhất.
Đàm Khanh nhỏ yếu, bất lực, tham hoan, còn lười động đậy đã bị Hạ Minh Ngọc sờ đến mức mềm thành một vũng nước, tựa ở trước ngực Hạ Minh Ngọc như không xương, gác cằm lên vai Hạ Minh Ngọc, ánh mắt mê man, có một cảm giác vui sướng nguyên thủy nhất.
Hạ Minh Ngọc đưa tay vặn bình ra, đột nhiên có chút ý xấu để cái bình kia lại gần mũi Đàm Khanh, nhẫn nại lừa gạt: “Cục cưng ngửi đi, có thích không?”
Đàm Khanh sao có thể hiểu được loài người còn có nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái như vậy chứ, siêu nghe lời hít mũi một cái, rất phối hợp nói: “Vị dâu tây, thích.”
Hạ Minh Ngọc liền cười hôn một chút Đàm Khanh cái cổ, nối liền xuống một câu: “Vậy bôi cho cục cưng một ít, có được không?”
Đàm Khanh: “…”
Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không có chứng cứ.
Không nói nên lời.
Liền không có lý do cự tuyệt.
Đàm Khanh không quá nhạy cảm ưm ưm hai tiếng, cũng không tính là phản kháng cũng không tính là đáp ứng, cho đến khi ngón tay của Hạ Minh Ngọc xâm chiếm tiến vào, mới phát hiện ra rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Bị lừa bị lừa!
Trong nháy mắt Đàm Khanh đã nhớ tới nỗi sợ đã từng bị đâm đâm đâm, toàn bộ lông hồ ly đều xù lên, đưa tay đưa chân muốn bò ra khỏi lòng Hạ Minh Ngọc.
Nhưng mà đã đến một bước này, đương nhiên Hạ Minh Ngọc không có khả năng để lại cho Đàm Khanh dù là một chút cơ hội.
Sức lực bản thân Đàm Khanh vốn đã không sánh bằng Hạ Minh Ngọc, cộng thêm Hạ Minh Ngọc cố ý nhốt Đàm Khanh ở trong lòng.
Sau một vài động tác.
Cả người Đàm Khanh đã bị trêu đùa lúc trước khiến cho ẩm ướt mềm mềm không chỉ không thể thoát ra ngoài, ngược lại sơ ý một chút, ngã thẳng lên trên vật cứng của Hạ Minh Ngọc.
Nhớ tới lần trước không hề vui sướng của hai người, đến nay đã thất bại rất nhiều lần.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc sâu hơn, bỗng nhiên hung ác quyết tâm.
Bóp lấy eo mềm của Đàm Khanh kéo một phát về trước người mình, tay kia đỡ lấy của mình, nặng nề đưa vào.
Đàm Khanh căn bản không thể kịp phản ứng, đã bị chọc một cái, ngơ ngác ngừng động tác, bị Hạ Minh Ngọc chiếm lấy hoàn toàn.
Lần này quyết tâm tới đột nhiên, thậm chí Hạ Minh Ngọc cũng không kịp dùng vị đào đã chuẩn bị.
Cách một lớp cơ thể thật mỏng, thậm chí Đàm Khanh có thể cảm nhận được hình dạng và gân mạch trương cứng.
Hơn nửa ngày sau.
Đàm Khanh mới phán đoán mình lại bị Hạ Minh Ngọc thọc, hắn tủi thân đỏ mắt, mở miệng liền nhục mạ Hạ Minh Ngọc: “Đồ móng heo nhà anh hu hu hu tui đau quá Khanh Khanh thật là khó chịu hu hu hu…”
Đương nhiên Hạ Minh Ngọc sẽ không buông tha cho Đàm Khanh nữa.
Hắn ôm người yêu đã sắp khóc thành người nước mắt trong lòng, dốc lòng trấn an, lại tự mình đưa tay làm phía trước giúp Đàm Khanh, vô cùng ôn nhu dán vào tai Đàm Khanh nói khẽ: “Lần này sẽ không bị thương, cục cưng đừng khóc, em nhìn đi, anh không động.”
Lừa đảo.
Đương nhiên vẫn sẽ đau.
Đàm Khanh cảm thấy cả người hồ ly của mình đều bị chống đến tràn đầy, hắn dùng tay bám lấy giường dịch lên trước một chút, có ý đồ len lén dịch mình ra khỏi người Hạ Minh Ngọc để chạy mất.
Kết quả còn chưa chạy được 0,5 cm, đã bị Hạ Minh Ngọc dễ như trở bàn tay bắt được túm về, ngược lại bị đâm ác hơn.
Hạ Minh Ngọc bất mãn với việc Đàm Khanh chạy trốn, lần này động tác không được dịu dàng cho lắm.
Nhưng mà trùng hợp là, bị bỗng nhiên kéo về, không biết là đụng phải chỗ nào.
Cả người Đàm Khanh đều bị đâm đến cứng lại, dồn dập phát ra một tiếng khóc.
Giữa hai người căn bản không hề có khoảng cách, Đàm Khanh dù chỉ là hô hấp đơn giản cũng đều bị Hạ Minh Ngọc thu hết vào mắt.
Hạ Minh Ngọc kéo lại tay Đàm Khanh một lần nữa.
Năm ngón tay đan xen, Hạ Minh Ngọc chạm vào tai Đàm Khanh: “Đụng phải cục cưng, hả?”
Nửa đêm dài dằng dặc.
Cơ thể hồ yêu vốn trời sinh mẫn cảm, lại bị Hạ Minh Ngọc chế trụ nhược điểm.
Đàm Khanh ngay cả âm thanh phản kháng cũng không phát ra được, cầu xin khóc lóc đến mức đôi mắt đỏ bừng.
Mãi cho đến cuối cùng, chân trời màu trắng xám dần dần hiện lên chút màu sắc nhàn nhạt.
Cuống họng Đàm Khanh đã sắp khàn đến mức không phát ra được âm thanh, chỉ là trong mấy lần cuối cùng khóc lóc bắt lấy tay Hạ Minh Ngọc, liều mạng lắc đầu: “Không muốn, không được, không muốn đùa nữa hu hu hu…”
Hạ Minh Ngọc dịu dàng vén tóc mai ẩm ướt vì mồ hôi ra sau tai Đàm: “Rất nhanh, cục cưng chờ thêm chút nữa.”
Đàm Khanh căng chặt eo thành một hình dây cung: “Không, không được lộ đuôi…”
Không khống chế được, cái đuôi sẽ lộ ra…
Cái đuôi…
Sẽ bị phát hiện!
Ngay lúc Đàm Khanh duy trì một tia lý trí cuối cùng để giấu cái đuôi đi—
Hạ Minh Ngọc lại gần như ác ý duỗi ngón tay ra, đè lên xương cùng của Đàm Khanh, giảm thấp giọng nói: “Không sao, cục cưng, có đuôi cũng không sao cả. Cho ông xã nhìn, được không?”
Không được!
Không…
Không muốn rót Khanh Khanh.
Ô, sắp lộ ra rồi…
Sáng sớm mang theo hơi lạnh tới rất nhanh.
Bá tổng chưa bao giờ dậy muộn lần đầu tiên dừng việc chạy bộ buổi sáng cố định mỗi ngày, nằm ở trên giường với người yêu, tỉ mỉ giúp người yêu dịch góc chăn.
Mồ hôi mỏng trên trán Đàm Khanh đã được tỉ mỉ lau sạch, ngủ rất say, chỉ là trên gương mặt còn mang theo màu ửng đỏ rõ ràng.
Một cái đuôi màu trắng xoã tung lộ ra một chóp nhọn dọc theo góc chăn, túm lông màu ra tỏa ra ánh sáng lung linh trong nắng nhẹ.
Hạ Minh Ngọc ôm người vào trong lòng, một tay vuốt ve bụng dưới bị rót nhưng vẫn có chút trống rỗng của Đàm Khanh, một tay sờ cái đuôi mềm như tơ lụa kia.
Giống như đang vuốt mèo.
Nhưng lại khó nuôi hơn mèo nhiều.
Nhưng mà cũng… sờ sướng hơn mèo?
Đáy mắt người đàn ông có cảm giác thoả mãn rõ ràng, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của Đàm Khanh.
Sau đó cầm điện thoại trên tủ đầu giường, gửi tin cho Lâm Vũ: “Hôm nay không đến công ty, có việc gấp thì gửi thư.”
Lâm Vũ vì để không trọc đầu cũng để lấy thêm mấy năm tiền lương cho nên ngủ sớm dậy sớm, lúc này đang đứng trong nhà vệ sinh đánh răng : “…”
Cái này đúng sao?
Là một ông chủ, nói không đi làm là không đi làm.
Mặc dù một ngày không đi làm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng từ khi ông chủ nhà mình kết hôn, tần suất không đi làm cũng quá nhiều rồi???
Lâm Vũ đã đoán được hôm nay lại phải chịu đựng cơn bão của các giám đốc, trong lòng cực kì đau buồn, lúc làm bữa sáng còn lặng lẽ cho mình thêm một miếng trứng ốp.
Trong lòng đầy áp lực ăn uống no đủ, trước khi đi ra ngoài còn soi gương như thường lệ.
Rất tốt, cảm giác hôm nay càng trọc hơn hôm qua một chút.
Phân công công việc hôm nay xong, Hạ Minh Ngọc đặt Đàm Khanh ngay cả ngủ cũng không thành thật lên trên gối đầu, sau đó xuống giường vào bếp chuẩn bị bữa sáng canh thịt và bột cho Đàm Kỷ Kỷ.
Người lớn ngẫu nhiên ăn ít không có vấn đề gì, nhưng trẻ con thì không được.
Lại thêm Hạ Tề và Liêu Nhàn tự mình chọn thực đơn cho nhóc con rất có quy củ, muốn bao nhiêu khoa học có bấy nhiêu khoa học.
Dần dà, từ nhỏ Đàm Kỷ Kỷ đã được nuôi thành thói quen tốt đẹp, không kén ăn, thời gian mỗi lần cơm canh cũng rất cố định.
Đương nhiên, nếu có thêm đồ ăn cũng sẽ không từ chối.
Hạ Minh Ngọc tâm trạng rất tốt cho con trai ăn xong, lại chơi đồ chơi với Đàm Kỷ Kỷ trong phòng trẻ con một lát.
Chỉ là đồ chơi bình thường đương nhiên không vui bằng toà thành to đùng trong phòng khách rồi.
Đàm Kỷ Kỷ chơi vịt nhỏ thích nhất với ba ba lớn một lát xong, lại chơi xe mô hình thêm lát nữa.
Cuối cùng chơi xếp gỗ và ghép hình một lát, liền ngẩng đầu nhỏ lên, bám vào đùi Hạ Minh Ngọc.
Nhóc con phát ra âm sữa không quá lưu loát, muốn kéo ba ba lớn ra phòng khách: “Ba ba ba, đi!”
Hạ Minh Ngọc cúi người, dễ dàng bế nhóc con lên, đặt trên vai mình, kiên nhẫn nói: “Con trai, không thể ra phòng khách, ba nhỏ mệt mỏi, để hắn tỉnh ngủ chúng ta lại chơi, biết không?”
Làm một người cha, Hạ Minh Ngọc không tính là quá nghiêm ngặt, nhưng từ nhỏ đã dạy cho Đàm Kỷ Kỷ phải biết quy củ.
Như thế nào là ranh giới cuối cùng, tiêu chuẩn làm người như thế nào, phải tuân thủ thời gian, hết lòng giữ vững lời hứa.
Mà còn về người yêu…
Được rồi, không có tiêu chuẩn, cũng không có điểm mấu chốt.
Dù sao có cũng là để bị Đàm Khanh thay đổi.
Nhóc con trắng nõn như bánh gạo nếp từ nhỏ đã rất sùng bái mấy ba của mình.
Nghe được Hạ Minh Ngọc nói như vậy, Đàm Kỷ Kỷ liền rút cánh tay bắp chân nhỏ của mình về, tuột xuống từ trên đùi Hạ Minh Ngọc, ôm lấy vịt vàng nhỏ của mình một lần nữa: “Vâng, ba ba, chờ.”
Hạ Minh Ngọc xoa đầu con: “Ừm, chờ ba nhỏ dậy, một nhà chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi.”
Đối với Hạ Minh Ngọc mà nói, giáo dục Đàm Kỷ Kỷ dễ dàng hơn giáo dục Đàm Khanh nhiều.
Chơi với con trai hơn một giờ, sau đó đặt nhóc con đã thấm mệt nhắm hai mắt lại lên trên giường.
Chờ Đàm Kỷ Kỷ ngủ say.
Hạ Minh Ngọc liền đứng lên, trở về tới phòng ngủ chính của anh và Đàm Khanh lần nữa.
Trên giường lớn, Đàm Khanh còn đang ngủ.
Không biết là bởi vì tiếp nhận quá nhiều nên có chút đau, hay là bởi vì quá mệt.
Ngủ hơn một giờ, tư thế của Đàm Khanh gần như không hề thay đổi so với lúc Hạ Minh Ngọc rời đi, rất ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Ầm ĩ cả một buổi tối, lại chơi với con trai hơn nửa buổi sáng.
Hạ Minh Ngọc kéo chăn ra, ôm Đàm Khanh vào trong lòng, chuẩn bị ngủ tiếp với hắn.
Nhưng mà vừa nằm xuống không bao lâu.
Điện thoại của Đàm Khanh liền vang lên.
Tiếng chuông vẫn là chuông hệ thống của điện thoại, đơn điệu lại buồn tẻ, vang lên lặp đi lặp lại, nửa ngày cũng không có ý dừng lại.
Mặc dù hai người đã đủ thân mật, nhưng Hạ Minh Ngọc cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của Đàm Khanh…
Không phải là không muốn, mà là lo lắng chiếm giữ một lần, sẽ muốn có lần thứ hai.
Hạ Minh Ngọc không muốn doạ Đàm Khanh.
Nhưng mà cuộc điện thoại thật sự là chấp nhất ngoài dự đoán, một lần không thông còn có lần thứ hai.
Mắt thấy Đàm Khanh vốn đang ngủ rất ngon cũng phải nhăn mày trong giấc mơ.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc càng lạnh hơn mấy phần, đưa tay lấy điện thoại của Đàm Khanh ở đầu giường tới.
Số lạ.
Dừng lại mấy giây, số kia liền gọi thêm lần nữa.
Hạ Minh Ngọc trực tiếp nhận điện thoại, trầm giọng nói: “Ai vậy?”
Có vẻ như người bên kia điện thoại sửng sốt một lát, tiếp theo cười mà không cười nói: “Hạ, Minh, Ngọc?”
Chỉ nghe giọng điệu, lộ ra vẻ ngả ngớn khinh miệt.
Nhưng mà lại nhấn nhá từng chữ rõ ràng, giống như là hung dữ nhằn từ trong hàm răng ra.
Hạ Minh Ngọc chỉ do dự một lát, mở miệng trả lời: “Nhan Mộc.”
Nhan Mộc cười ha hả bên kia điện thoại, không rõ ý nói: “Đúng là một loài người không tính quá đần, có thể đoán được là tôi, Đàm Khanh nói cho anh? Vì sao cậu ấy không nhận điện thoại của tôi.”
Loài người.
Hạ Minh Ngọc bắt được hai chữ này từ trong miệng Nhan Mộc: “Đàm Khanh mệt mỏi, còn đang ngủ.”
Trong thế giới lời nói của người trưởng thành…
Mệt mỏi, đây thật sự là một từ ngữ cực kì vi diệu.
Nhất là còn xảy ra vào sáng sớm.
Mà cố tình Nhan Mộc đều cực kì nhạy cảm với tất cả những chuyện có liên quan đến Đàm Khanh, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: “Hạ Minh Ngọc, anh đang khoe khoang với tôi sao?”
Hạ Minh Ngọc dịch cái đuôi lộ ra khỏi chăn vì Đàm Khanh xoay người về, vô cùng lãnh đạm: “Anh có cái gì đáng để tôi khoe khoang với anh.”
Nhan Mộc: “…”
Đại khái là giận quá hoá cười.
Nhan Mộc nhếch miệng: “Chỉ bằng tôi cũng là yêu.”
“Hạ Minh Ngọc, chờ tương lai anh hóa thành một nắm cát vàng, chờ tương lai ngay cả mộ bia của anh cũng mục nát.”
“Chờ đến lúc ngay cả Đàm Khanh đều quên anh, anh nói xem đến lúc đó người ở bên cạnh cậu ấy chính là ai? Ha ha ha ha ha ha…”
Trong sách xưa từng ghi chép giao bắt nguồn từ rắn, hóa thành rồng, thường ẩn vào hồ nước sâu, thích máu người, ghét người sống.
Tiếng cười tùy ý của Nhan Mộc cũng khác với con người, có một loại cảm giác vô tình, giống như là lưỡi rắn băng lãnh thổi qua giác quan, nghe có vẻ lạnh lẽo chết lặng.
Không biết qua bao lâu.
Nhan Mộc mới ngừng lại được: “Tôi lần theo cậu ấy tìm tới đây, vất vả lắm mới tìm được cậu ấy! Hạ Minh Ngọc, loài người ti tiện như anh căn bản không hiểu.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Lí do này mang đến cho Nhan Mộc lòng tự tin cực lớn, hắn ta lại âm trầm nở nụ cười lần nữa: “Nói với anh cũng vô dụng, anh căn bản cũng không biết Đàm Khanh thích gì.”
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh.
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay trắng muốt của Đàm Khanh, chậm rãi nói: “Ít ra em ấy sẽ không thích loại bệnh tâm thần nam mặc đồ nữ như anh.”
Nhan Mộc: “Anh mắng ai là bệnh tâm thần?!”
Đàm Khanh còn đang mơ mơ màng màng ngủ.
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng bước xuống giường, đóng cửa phòng, đi đến trước cửa sổ trong phòng khách.
Đối diện cửa sổ chính là toà nhà văn phòng của họ Hạ cao bảy mươi bảy tầng.
Căn biệt thự cao cấp ở bên trái cũng là họ Hạ.
Còn có khách sạn sáu sao đến toàn bộ trung tâm thương mại bên phải nhìn sang ở phía sau, tất cả đều họ Hạ.
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nhìn giang sơn của họ Hạ xung quanh, lạnh lùng đâm xuyên ống thở của Nhan Mộc: “Anh có biết một cái áo ngủ của người yêu tôi đã tốn bao nhiêu nhân dân tệ không? Anh có biết đại ngôn và tài nguyên truyền hình điện ảnh là tôi tiêu bao nhiêu tiền mới lấy được cho em ấy không. Anh có biết ngay cả sữa bột mà em ấy thích uống cũng là loại đặc biệt của hoàng cung châu Âu không?”
“Nhan Mộc, anh quen Đàm Khanh đã lâu như cách mà anh nói.”
Hạ Minh Ngọc cười một tiếng, “Tôi khuyên anh tỉnh táo một điểm, lúc trước em ấy chướng mắt anh, bây giờ vẫn chướng mắt anh như cũ.”
Nhan Mộc: “…”
Nghèo khó.
Dường như là nan đề cộng đồng mà tất cả đại yêu đi vào xã hội loài người gặp phải.
Mặc dù Nhan Mộc đã sớm tiến vào tiêu chuẩn bậc trung trong thường thường, nhưng cách giai cấp tư bản chủ nghĩa của Hạ Minh Ngọc, dường như còn kém rất xa.
Huống chi.
Nhan Mộc tức giận đến mức sắp điên rồi: “Trước kia sở dĩ Đàm Khanh không ở cùng với tôi là bởi vì…”
Giọng điệu của Hạ Minh Ngọc mang theo vẻ cao thương như khi dẫn nhân viên ra nước ngoài đầu tư bỏ vốn 200 triệu tệ, “Bởi vì anh xấu xí, không có bản lĩnh, hay là không có chút cảm giác tồn tại nào?”
Nhan Mộc: “…”
Bởi vì hắn ta chỉ là con rắn xanh mà Đàm Khanh dùng để chơi dây.
Bởi vì đủ dài đủ mềm, còn có màu sắc, có thể chơi được rất nhiều kiểu.
— “Hôm nay Phượng Hoàng cũng không nhổ lông cho ta bện quả bóng bằng lông Phượng Hoàng chơi, tức giận nha.”
— “Hôm nay túm được lông Phượng Hoàng! Ai nha thật là dễ nhìn! Đẹp như váy hoa của tiểu cô nương vậy!”
— “Ngươi thành thật một chút đừng xoay loạn xạ, ta muốn bện ngươi thành một bông hoa ném lên cây ngô đồng hù chết y!”
— “Phượng Hoàng thật là phiền, rõ ràng đều là những thôn dân kia sai.”
— “Là những thôn dân kia vào trong sơn động của ta trộm đồ, còn muốn bắt ta đi bán cho Hoàng đế gì đó, ta cũng không phải cố ý giết bọn họ, làm gì giận ta đến mức không nói chuyện với ta nữa!”
— “Ta muốn đi độ kiếp chơi!”
— “Phượng Hoàng chết rồi.”
Cuối cùng Phượng Hoàng đã chết rồi.
Hắn ta có thể đợi đến khi Phượng Hoàng chết đi, đương nhiên cũng có thể chờ được đến lúc Hạ Minh Ngọc chết.
Chỉ là một người bình thường.
Nhan Mộc cười vài tiếng âm u: “Tùy anh nói thế nào, Hạ Minh Ngọc, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ chết, tôi không so đo với anh.”
Nói xong thì hung dữ cúp điện thoại.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc nặng nề đứng một hồi trước cửa sổ.
Màu trắng bạc ở chân trời đã sớm mờ đi, một tia nắng mới lên đang từ từ chiếu xuống.
Sau đó khúc xạ ra ánh sáng lộng lẫy trên logo văn phòng gắn ở tường kính của toà nhà Hạ thị.
Hạ Minh Ngọc quay người trở về phòng ngủ, lặng lẽ đặt điện thoại của Đàm Khanh về chỗ cũ.
Vừa trả về không bao lâu.
Người trên giường liền yếu ớt khó chịu lẩm bẩm hai tiếng, quen thói ôm lấy eo Hạ Minh Ngọc, cả người đều quấn đi lên.
Gối ôm cỡ lớn biết kể chuyện trước khi ngủ lại biết vỗ về dỗ ngủ.
Thích.
Trên làn da lộ ra bên ngoài của Đàm Khanh còn in lại vết đỏ mà Hạ Minh Ngọc để lại tối hôm qua, cực kì rõ ràng trên nước da trắng nõn đến quá đáng.
Hạ Minh Ngọc đưa tay ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt vuốt eo Đàm Khanh: “Tỉnh ngủ?”
Đàm Khanh không chút nghĩ ngợi chôn đầu vào trước ngực Hạ Minh Ngọc: “Còn chưa đâu.”
Hạ Minh Ngọc lắc đầu, đưa tay sờ lên một đường khe hẹp lõm xuống thật sâu dọc theo chăn mền, hạ giọng: “Khanh Khanh, đuôi cáo nhỏ lộ ra rồi.”
Đàm Khanh giật mình một cái liền tỉnh!
Lập tức đưa tay sờ mông một cái.
Cái mông cái đuôi!
Hạ Minh Ngọc còn nhìn thấy!
Mặc dù hôm qua, không đúng, lúc rạng sáng hôm nay đã mềm thành nước, nhưng lại không uống say.
Cảm giác sung sướng và căng trướng ở bên trong đại não của Đàm Khanh, càng nhớ rõ từ đầu đến cuối…
Hắn vừa khóc, vừa cầu, vừa bị Hạ Minh Ngọc cắm đến mức lộ đuôi.
Cái đuôi còn tự động tự quấn ở trên đùi Hạ Minh Ngọc, không thể khống chế làm anh vui lòng.
A a a a a a a!
Đây là mất mặt cỡ nào! Mất mặt! Mất mặt hồ ly!
Coi như lúc này cái đuôi bán mình cầu vinh đã sớm tự động ẩn về.
Nhưng Đàm Khanh vẫn hận không thể ôm cái đuôi giấu mình đi.
Vốn dĩ còn ngoan ngoãn co lại trong lòng Hạ Minh Ngọc tức giận hừ hừ trở mình, dùng lưng quay về phía Hạ Minh Ngọc, dáng vẻ từ nay cắt đứt quan hệ.
Sắc mặt vốn dĩ đang âm trầm vì cuộc điện thoại vừa rồi của Hạ Minh Ngọc đã dần dần hòa hoãn xuống.
Vươn tay, ôm Đàm Khanh từ phía sau lưng: “Hồ ly rất tốt, cái đuôi cũng rất đẹp. Đàm Khanh, anh rất thích.”
Đàm Khanh dùng chân đá đá Hạ Minh Ngọc, siêu hung cảnh cáo anh: “Không cho phép nói về cái đuôi của tui! Không cho phép sờ!”
Hạ Minh Ngọc hôn gáy Đàm Khanh một chút: “Thế nhưng Khanh Khanh, anh đã sờ cả một buổi tối rồi.”
Anh dừng một chút, lại nói khẽ, “Sờ đuôi của em, sẽ thoải mái hơn sao?”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh vô cùng phẫn nộ, giãy dụa muốn thoát khỏi lòng Hạ Minh Ngọc: “A a a a a a a a không cho phép anh nói chuyện! Giữ yên lặng! Không cho phép nhúc nhích! Hôm nay chúng ta cãi nhau một ngày!”
Hạ Minh Ngọc kéo Đàm Khanh về: “Không cãi nhau.”
Đàm Khanh: “…”
Còn như vậy được???
Đàm Khanh trừng mắt không dám tin nhìn Hạ Minh Ngọc một chút.
Lại thấy Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, nghiêm túc hôn lên môi của mình.
“Chúng ta không cãi nhau, Đàm Khanh.”
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc có mấy phần thở dài bé nhỏ đến mức không thể nhận ra, giống như là bất đắc dĩ, lại giống là thỏa hiệp, “Trước khi anh chết, em ở bên anh thật tốt, không được cần ai cả. Chờ sau này anh chết…”
Đợi đến khi thật sự âm dương xa cách.
Hạ Minh Ngọc sờ lên cái xoáy trên đỉnh đầu Đàm, dịu dàng nói: “Chờ đến lúc đó…”
“Cái gì mà đến với chưa đến lúc đó chứ.”
Đàm Khanh chui ra khỏi lòng Hạ Minh Ngọc, duỗi chân đạp Hạ Minh Ngọc một cái, trừng mắt lạnh lùng nói, “Anh nói nhiều quá đi, tui đói rồi! Khanh Khanh muốn ăn cơm.”
Đàm Khanh rất ít khi nghe thấy Hạ Minh Ngọc nói chuyện với mình kiểu này.
Giống như trong quá trình chung sống bình thường của hai người, Hạ Minh Ngọc sẽ gọi hắn là Khanh Khanh, nhưng gần như không gọi hắn là cục cưng gì đó.
Nhưng lúc thân mật hôn nhau vừa rồi, Hạ Minh Ngọc lại như cực kì thích gọi hắn là cục cưng.
Có một loại cảm giác chiếm hữu và nâng trong lòng bàn tay yêu chiều.
Hai chân Hạ Minh Ngọc kẹp lấy đùi Đàm Khanh, nắm tay Đàm Khanh thử cào một cái trong lòng bàn tay.
Đại khái là thấy Đàm Khanh có chút do dự với đề nghị của mình, Hạ Minh Ngọc liền cúi đầu hôn một cái lên môi Đàm Khanh, dụ dỗ à nói: “Rất nhanh sẽ dễ chịu, Khanh Khanh là cục cưng nghe lời, đúng không?”
Đương nhiên là đúng rồi.
Khanh Khanh là yêu quái tuyệt nhất trên đời này.
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc nịnh nọt cực kì vui vẻ, đôi mắt cong cong, miệng nhỏ bla bla dát vàng lên mặt mình: “Khanh Khanh ngoan ngoãn, siêu dễ nuôi!”
Dễ nuôi bao giờ.
Chỉ là bây giờ thật sự rất ngoan.
Sắc mặt của Hạ Minh Ngọc càng thâm trầm thêm mấy phần, tay trái vốn đang nắm tay Đàm Khanh cũng dần dần đổi thành năm ngón tay đan xen.
Chậm rãi dời lên trên, đặt hai tay Đàm Khanh lên đỉnh đầu.
Sau đó sờ lên Đàm Tiểu Khanh vừa được an ủi giống như ban thưởng.
Chym nhỏ của Đàm Khanh có màu sắc phấn hồng, cảm giác non nớt không diễn tả được, lại thêm chủ nhân chym nhỏ không hề quen thuộc với kết cấu sinh lý cơ thể người, bị bắt nạt muốn khóc mà không khóc được, dẫn đến trên đầu đã ướt sũng.
Lại thêm kế hoạch mấy lần trước đều không đạt được, đồng thời còn phải ở riêng hai nơi với Đàm Khanh lâu như vậy không bởi vì nguyên nhân khách quan.
Kỹ xảo trên tay Hạ Minh Ngọc đã không thể so sánh với ngày xưa rồi.
Cứ nhìn Đàm Khanh bị kỹ thuật này tra tấn đến mức nước mắt sắp rơi xuống là có thể nghiệm chứng đầy đủ.
Không đạt được điều mình muốn, đương nhiên Hạ Minh Ngọc sẽ không dễ dàng buông tha cho Đàm Khanh.
Động tác trên tay lúc ngừng lúc làm, kiên nhẫn lại dụ hoặc từng tiếng lôi kéo Đàm Khanh đi vào trong cạm bẫy: “Cục cưng có hài lòng không? Dễ chịu thoải mái không?”
Đàm Khanh bị Hạ Minh Ngọc nuông chiều, cả người đều đã làm ổ ở trong lòng anh, tự động tự cọ xát, lẩm bẩm làm nũng: “Khanh Khanh muốn sờ sờ nữa.”
Hạ Minh Ngọc vươn cánh tay ra, vòng qua cái eo mảnh khảnh của Đàm Khanh, ôm vào trong lòng.
Hai người dựa vào đầu giường, Hạ Minh Ngọc cúi người mổ mổ vành tai Đàm Khanh: “Được, ông xã lại sờ sờ, Khanh Khanh mở chân ra một chút, có được không?”
Đàm Khanh không có chút phòng bị nào với đàn ông thúi, ngoan ngoãn chủ động tách chân ra.
Xếp mình thành hình chữ đại mặc người chém giết.
Đây là phòng của Hạ Minh Ngọc, trên giường rộng gần ba mét lớn ngoại trừ mấy cái gối và điều khiển điều hoà, chỉ còn có vài thứ đã sớm chuẩn bị đặt ở phía dưới gối.
Hạ Minh Ngọc vừa vuốt ve Đàm Khanh, nghe tiếng than thở như khóc như rên của hắn.
Vừa lật cái gối gần nhất ra, để lộ dầu bôi trơn vị đào tinh xảo mà Đàm Khanh thích nhất.
Đàm Khanh nhỏ yếu, bất lực, tham hoan, còn lười động đậy đã bị Hạ Minh Ngọc sờ đến mức mềm thành một vũng nước, tựa ở trước ngực Hạ Minh Ngọc như không xương, gác cằm lên vai Hạ Minh Ngọc, ánh mắt mê man, có một cảm giác vui sướng nguyên thủy nhất.
Hạ Minh Ngọc đưa tay vặn bình ra, đột nhiên có chút ý xấu để cái bình kia lại gần mũi Đàm Khanh, nhẫn nại lừa gạt: “Cục cưng ngửi đi, có thích không?”
Đàm Khanh sao có thể hiểu được loài người còn có nhiều đồ vật kỳ kỳ quái quái như vậy chứ, siêu nghe lời hít mũi một cái, rất phối hợp nói: “Vị dâu tây, thích.”
Hạ Minh Ngọc liền cười hôn một chút Đàm Khanh cái cổ, nối liền xuống một câu: “Vậy bôi cho cục cưng một ít, có được không?”
Đàm Khanh: “…”
Luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không có chứng cứ.
Không nói nên lời.
Liền không có lý do cự tuyệt.
Đàm Khanh không quá nhạy cảm ưm ưm hai tiếng, cũng không tính là phản kháng cũng không tính là đáp ứng, cho đến khi ngón tay của Hạ Minh Ngọc xâm chiếm tiến vào, mới phát hiện ra rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Bị lừa bị lừa!
Trong nháy mắt Đàm Khanh đã nhớ tới nỗi sợ đã từng bị đâm đâm đâm, toàn bộ lông hồ ly đều xù lên, đưa tay đưa chân muốn bò ra khỏi lòng Hạ Minh Ngọc.
Nhưng mà đã đến một bước này, đương nhiên Hạ Minh Ngọc không có khả năng để lại cho Đàm Khanh dù là một chút cơ hội.
Sức lực bản thân Đàm Khanh vốn đã không sánh bằng Hạ Minh Ngọc, cộng thêm Hạ Minh Ngọc cố ý nhốt Đàm Khanh ở trong lòng.
Sau một vài động tác.
Cả người Đàm Khanh đã bị trêu đùa lúc trước khiến cho ẩm ướt mềm mềm không chỉ không thể thoát ra ngoài, ngược lại sơ ý một chút, ngã thẳng lên trên vật cứng của Hạ Minh Ngọc.
Nhớ tới lần trước không hề vui sướng của hai người, đến nay đã thất bại rất nhiều lần.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc sâu hơn, bỗng nhiên hung ác quyết tâm.
Bóp lấy eo mềm của Đàm Khanh kéo một phát về trước người mình, tay kia đỡ lấy của mình, nặng nề đưa vào.
Đàm Khanh căn bản không thể kịp phản ứng, đã bị chọc một cái, ngơ ngác ngừng động tác, bị Hạ Minh Ngọc chiếm lấy hoàn toàn.
Lần này quyết tâm tới đột nhiên, thậm chí Hạ Minh Ngọc cũng không kịp dùng vị đào đã chuẩn bị.
Cách một lớp cơ thể thật mỏng, thậm chí Đàm Khanh có thể cảm nhận được hình dạng và gân mạch trương cứng.
Hơn nửa ngày sau.
Đàm Khanh mới phán đoán mình lại bị Hạ Minh Ngọc thọc, hắn tủi thân đỏ mắt, mở miệng liền nhục mạ Hạ Minh Ngọc: “Đồ móng heo nhà anh hu hu hu tui đau quá Khanh Khanh thật là khó chịu hu hu hu…”
Đương nhiên Hạ Minh Ngọc sẽ không buông tha cho Đàm Khanh nữa.
Hắn ôm người yêu đã sắp khóc thành người nước mắt trong lòng, dốc lòng trấn an, lại tự mình đưa tay làm phía trước giúp Đàm Khanh, vô cùng ôn nhu dán vào tai Đàm Khanh nói khẽ: “Lần này sẽ không bị thương, cục cưng đừng khóc, em nhìn đi, anh không động.”
Lừa đảo.
Đương nhiên vẫn sẽ đau.
Đàm Khanh cảm thấy cả người hồ ly của mình đều bị chống đến tràn đầy, hắn dùng tay bám lấy giường dịch lên trước một chút, có ý đồ len lén dịch mình ra khỏi người Hạ Minh Ngọc để chạy mất.
Kết quả còn chưa chạy được 0,5 cm, đã bị Hạ Minh Ngọc dễ như trở bàn tay bắt được túm về, ngược lại bị đâm ác hơn.
Hạ Minh Ngọc bất mãn với việc Đàm Khanh chạy trốn, lần này động tác không được dịu dàng cho lắm.
Nhưng mà trùng hợp là, bị bỗng nhiên kéo về, không biết là đụng phải chỗ nào.
Cả người Đàm Khanh đều bị đâm đến cứng lại, dồn dập phát ra một tiếng khóc.
Giữa hai người căn bản không hề có khoảng cách, Đàm Khanh dù chỉ là hô hấp đơn giản cũng đều bị Hạ Minh Ngọc thu hết vào mắt.
Hạ Minh Ngọc kéo lại tay Đàm Khanh một lần nữa.
Năm ngón tay đan xen, Hạ Minh Ngọc chạm vào tai Đàm Khanh: “Đụng phải cục cưng, hả?”
Nửa đêm dài dằng dặc.
Cơ thể hồ yêu vốn trời sinh mẫn cảm, lại bị Hạ Minh Ngọc chế trụ nhược điểm.
Đàm Khanh ngay cả âm thanh phản kháng cũng không phát ra được, cầu xin khóc lóc đến mức đôi mắt đỏ bừng.
Mãi cho đến cuối cùng, chân trời màu trắng xám dần dần hiện lên chút màu sắc nhàn nhạt.
Cuống họng Đàm Khanh đã sắp khàn đến mức không phát ra được âm thanh, chỉ là trong mấy lần cuối cùng khóc lóc bắt lấy tay Hạ Minh Ngọc, liều mạng lắc đầu: “Không muốn, không được, không muốn đùa nữa hu hu hu…”
Hạ Minh Ngọc dịu dàng vén tóc mai ẩm ướt vì mồ hôi ra sau tai Đàm: “Rất nhanh, cục cưng chờ thêm chút nữa.”
Đàm Khanh căng chặt eo thành một hình dây cung: “Không, không được lộ đuôi…”
Không khống chế được, cái đuôi sẽ lộ ra…
Cái đuôi…
Sẽ bị phát hiện!
Ngay lúc Đàm Khanh duy trì một tia lý trí cuối cùng để giấu cái đuôi đi—
Hạ Minh Ngọc lại gần như ác ý duỗi ngón tay ra, đè lên xương cùng của Đàm Khanh, giảm thấp giọng nói: “Không sao, cục cưng, có đuôi cũng không sao cả. Cho ông xã nhìn, được không?”
Không được!
Không…
Không muốn rót Khanh Khanh.
Ô, sắp lộ ra rồi…
Sáng sớm mang theo hơi lạnh tới rất nhanh.
Bá tổng chưa bao giờ dậy muộn lần đầu tiên dừng việc chạy bộ buổi sáng cố định mỗi ngày, nằm ở trên giường với người yêu, tỉ mỉ giúp người yêu dịch góc chăn.
Mồ hôi mỏng trên trán Đàm Khanh đã được tỉ mỉ lau sạch, ngủ rất say, chỉ là trên gương mặt còn mang theo màu ửng đỏ rõ ràng.
Một cái đuôi màu trắng xoã tung lộ ra một chóp nhọn dọc theo góc chăn, túm lông màu ra tỏa ra ánh sáng lung linh trong nắng nhẹ.
Hạ Minh Ngọc ôm người vào trong lòng, một tay vuốt ve bụng dưới bị rót nhưng vẫn có chút trống rỗng của Đàm Khanh, một tay sờ cái đuôi mềm như tơ lụa kia.
Giống như đang vuốt mèo.
Nhưng lại khó nuôi hơn mèo nhiều.
Nhưng mà cũng… sờ sướng hơn mèo?
Đáy mắt người đàn ông có cảm giác thoả mãn rõ ràng, cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt đang yên tĩnh ngủ của Đàm Khanh.
Sau đó cầm điện thoại trên tủ đầu giường, gửi tin cho Lâm Vũ: “Hôm nay không đến công ty, có việc gấp thì gửi thư.”
Lâm Vũ vì để không trọc đầu cũng để lấy thêm mấy năm tiền lương cho nên ngủ sớm dậy sớm, lúc này đang đứng trong nhà vệ sinh đánh răng : “…”
Cái này đúng sao?
Là một ông chủ, nói không đi làm là không đi làm.
Mặc dù một ngày không đi làm cũng không có vấn đề gì.
Nhưng từ khi ông chủ nhà mình kết hôn, tần suất không đi làm cũng quá nhiều rồi???
Lâm Vũ đã đoán được hôm nay lại phải chịu đựng cơn bão của các giám đốc, trong lòng cực kì đau buồn, lúc làm bữa sáng còn lặng lẽ cho mình thêm một miếng trứng ốp.
Trong lòng đầy áp lực ăn uống no đủ, trước khi đi ra ngoài còn soi gương như thường lệ.
Rất tốt, cảm giác hôm nay càng trọc hơn hôm qua một chút.
Phân công công việc hôm nay xong, Hạ Minh Ngọc đặt Đàm Khanh ngay cả ngủ cũng không thành thật lên trên gối đầu, sau đó xuống giường vào bếp chuẩn bị bữa sáng canh thịt và bột cho Đàm Kỷ Kỷ.
Người lớn ngẫu nhiên ăn ít không có vấn đề gì, nhưng trẻ con thì không được.
Lại thêm Hạ Tề và Liêu Nhàn tự mình chọn thực đơn cho nhóc con rất có quy củ, muốn bao nhiêu khoa học có bấy nhiêu khoa học.
Dần dà, từ nhỏ Đàm Kỷ Kỷ đã được nuôi thành thói quen tốt đẹp, không kén ăn, thời gian mỗi lần cơm canh cũng rất cố định.
Đương nhiên, nếu có thêm đồ ăn cũng sẽ không từ chối.
Hạ Minh Ngọc tâm trạng rất tốt cho con trai ăn xong, lại chơi đồ chơi với Đàm Kỷ Kỷ trong phòng trẻ con một lát.
Chỉ là đồ chơi bình thường đương nhiên không vui bằng toà thành to đùng trong phòng khách rồi.
Đàm Kỷ Kỷ chơi vịt nhỏ thích nhất với ba ba lớn một lát xong, lại chơi xe mô hình thêm lát nữa.
Cuối cùng chơi xếp gỗ và ghép hình một lát, liền ngẩng đầu nhỏ lên, bám vào đùi Hạ Minh Ngọc.
Nhóc con phát ra âm sữa không quá lưu loát, muốn kéo ba ba lớn ra phòng khách: “Ba ba ba, đi!”
Hạ Minh Ngọc cúi người, dễ dàng bế nhóc con lên, đặt trên vai mình, kiên nhẫn nói: “Con trai, không thể ra phòng khách, ba nhỏ mệt mỏi, để hắn tỉnh ngủ chúng ta lại chơi, biết không?”
Làm một người cha, Hạ Minh Ngọc không tính là quá nghiêm ngặt, nhưng từ nhỏ đã dạy cho Đàm Kỷ Kỷ phải biết quy củ.
Như thế nào là ranh giới cuối cùng, tiêu chuẩn làm người như thế nào, phải tuân thủ thời gian, hết lòng giữ vững lời hứa.
Mà còn về người yêu…
Được rồi, không có tiêu chuẩn, cũng không có điểm mấu chốt.
Dù sao có cũng là để bị Đàm Khanh thay đổi.
Nhóc con trắng nõn như bánh gạo nếp từ nhỏ đã rất sùng bái mấy ba của mình.
Nghe được Hạ Minh Ngọc nói như vậy, Đàm Kỷ Kỷ liền rút cánh tay bắp chân nhỏ của mình về, tuột xuống từ trên đùi Hạ Minh Ngọc, ôm lấy vịt vàng nhỏ của mình một lần nữa: “Vâng, ba ba, chờ.”
Hạ Minh Ngọc xoa đầu con: “Ừm, chờ ba nhỏ dậy, một nhà chúng ta sẽ đi ra ngoài chơi.”
Đối với Hạ Minh Ngọc mà nói, giáo dục Đàm Kỷ Kỷ dễ dàng hơn giáo dục Đàm Khanh nhiều.
Chơi với con trai hơn một giờ, sau đó đặt nhóc con đã thấm mệt nhắm hai mắt lại lên trên giường.
Chờ Đàm Kỷ Kỷ ngủ say.
Hạ Minh Ngọc liền đứng lên, trở về tới phòng ngủ chính của anh và Đàm Khanh lần nữa.
Trên giường lớn, Đàm Khanh còn đang ngủ.
Không biết là bởi vì tiếp nhận quá nhiều nên có chút đau, hay là bởi vì quá mệt.
Ngủ hơn một giờ, tư thế của Đàm Khanh gần như không hề thay đổi so với lúc Hạ Minh Ngọc rời đi, rất ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
Ầm ĩ cả một buổi tối, lại chơi với con trai hơn nửa buổi sáng.
Hạ Minh Ngọc kéo chăn ra, ôm Đàm Khanh vào trong lòng, chuẩn bị ngủ tiếp với hắn.
Nhưng mà vừa nằm xuống không bao lâu.
Điện thoại của Đàm Khanh liền vang lên.
Tiếng chuông vẫn là chuông hệ thống của điện thoại, đơn điệu lại buồn tẻ, vang lên lặp đi lặp lại, nửa ngày cũng không có ý dừng lại.
Mặc dù hai người đã đủ thân mật, nhưng Hạ Minh Ngọc cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện riêng tư của Đàm Khanh…
Không phải là không muốn, mà là lo lắng chiếm giữ một lần, sẽ muốn có lần thứ hai.
Hạ Minh Ngọc không muốn doạ Đàm Khanh.
Nhưng mà cuộc điện thoại thật sự là chấp nhất ngoài dự đoán, một lần không thông còn có lần thứ hai.
Mắt thấy Đàm Khanh vốn đang ngủ rất ngon cũng phải nhăn mày trong giấc mơ.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc càng lạnh hơn mấy phần, đưa tay lấy điện thoại của Đàm Khanh ở đầu giường tới.
Số lạ.
Dừng lại mấy giây, số kia liền gọi thêm lần nữa.
Hạ Minh Ngọc trực tiếp nhận điện thoại, trầm giọng nói: “Ai vậy?”
Có vẻ như người bên kia điện thoại sửng sốt một lát, tiếp theo cười mà không cười nói: “Hạ, Minh, Ngọc?”
Chỉ nghe giọng điệu, lộ ra vẻ ngả ngớn khinh miệt.
Nhưng mà lại nhấn nhá từng chữ rõ ràng, giống như là hung dữ nhằn từ trong hàm răng ra.
Hạ Minh Ngọc chỉ do dự một lát, mở miệng trả lời: “Nhan Mộc.”
Nhan Mộc cười ha hả bên kia điện thoại, không rõ ý nói: “Đúng là một loài người không tính quá đần, có thể đoán được là tôi, Đàm Khanh nói cho anh? Vì sao cậu ấy không nhận điện thoại của tôi.”
Loài người.
Hạ Minh Ngọc bắt được hai chữ này từ trong miệng Nhan Mộc: “Đàm Khanh mệt mỏi, còn đang ngủ.”
Trong thế giới lời nói của người trưởng thành…
Mệt mỏi, đây thật sự là một từ ngữ cực kì vi diệu.
Nhất là còn xảy ra vào sáng sớm.
Mà cố tình Nhan Mộc đều cực kì nhạy cảm với tất cả những chuyện có liên quan đến Đàm Khanh, gần như là cắn răng nghiến lợi nói: “Hạ Minh Ngọc, anh đang khoe khoang với tôi sao?”
Hạ Minh Ngọc dịch cái đuôi lộ ra khỏi chăn vì Đàm Khanh xoay người về, vô cùng lãnh đạm: “Anh có cái gì đáng để tôi khoe khoang với anh.”
Nhan Mộc: “…”
Đại khái là giận quá hoá cười.
Nhan Mộc nhếch miệng: “Chỉ bằng tôi cũng là yêu.”
“Hạ Minh Ngọc, chờ tương lai anh hóa thành một nắm cát vàng, chờ tương lai ngay cả mộ bia của anh cũng mục nát.”
“Chờ đến lúc ngay cả Đàm Khanh đều quên anh, anh nói xem đến lúc đó người ở bên cạnh cậu ấy chính là ai? Ha ha ha ha ha ha…”
Trong sách xưa từng ghi chép giao bắt nguồn từ rắn, hóa thành rồng, thường ẩn vào hồ nước sâu, thích máu người, ghét người sống.
Tiếng cười tùy ý của Nhan Mộc cũng khác với con người, có một loại cảm giác vô tình, giống như là lưỡi rắn băng lãnh thổi qua giác quan, nghe có vẻ lạnh lẽo chết lặng.
Không biết qua bao lâu.
Nhan Mộc mới ngừng lại được: “Tôi lần theo cậu ấy tìm tới đây, vất vả lắm mới tìm được cậu ấy! Hạ Minh Ngọc, loài người ti tiện như anh căn bản không hiểu.”
Hạ Minh Ngọc: “…”
Lí do này mang đến cho Nhan Mộc lòng tự tin cực lớn, hắn ta lại âm trầm nở nụ cười lần nữa: “Nói với anh cũng vô dụng, anh căn bản cũng không biết Đàm Khanh thích gì.”
Trong phòng ngủ hoàn toàn yên tĩnh.
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng nhéo nhéo đầu ngón tay trắng muốt của Đàm Khanh, chậm rãi nói: “Ít ra em ấy sẽ không thích loại bệnh tâm thần nam mặc đồ nữ như anh.”
Nhan Mộc: “Anh mắng ai là bệnh tâm thần?!”
Đàm Khanh còn đang mơ mơ màng màng ngủ.
Hạ Minh Ngọc nhẹ nhàng bước xuống giường, đóng cửa phòng, đi đến trước cửa sổ trong phòng khách.
Đối diện cửa sổ chính là toà nhà văn phòng của họ Hạ cao bảy mươi bảy tầng.
Căn biệt thự cao cấp ở bên trái cũng là họ Hạ.
Còn có khách sạn sáu sao đến toàn bộ trung tâm thương mại bên phải nhìn sang ở phía sau, tất cả đều họ Hạ.
Hạ Minh Ngọc lạnh lùng nhìn giang sơn của họ Hạ xung quanh, lạnh lùng đâm xuyên ống thở của Nhan Mộc: “Anh có biết một cái áo ngủ của người yêu tôi đã tốn bao nhiêu nhân dân tệ không? Anh có biết đại ngôn và tài nguyên truyền hình điện ảnh là tôi tiêu bao nhiêu tiền mới lấy được cho em ấy không. Anh có biết ngay cả sữa bột mà em ấy thích uống cũng là loại đặc biệt của hoàng cung châu Âu không?”
“Nhan Mộc, anh quen Đàm Khanh đã lâu như cách mà anh nói.”
Hạ Minh Ngọc cười một tiếng, “Tôi khuyên anh tỉnh táo một điểm, lúc trước em ấy chướng mắt anh, bây giờ vẫn chướng mắt anh như cũ.”
Nhan Mộc: “…”
Nghèo khó.
Dường như là nan đề cộng đồng mà tất cả đại yêu đi vào xã hội loài người gặp phải.
Mặc dù Nhan Mộc đã sớm tiến vào tiêu chuẩn bậc trung trong thường thường, nhưng cách giai cấp tư bản chủ nghĩa của Hạ Minh Ngọc, dường như còn kém rất xa.
Huống chi.
Nhan Mộc tức giận đến mức sắp điên rồi: “Trước kia sở dĩ Đàm Khanh không ở cùng với tôi là bởi vì…”
Giọng điệu của Hạ Minh Ngọc mang theo vẻ cao thương như khi dẫn nhân viên ra nước ngoài đầu tư bỏ vốn 200 triệu tệ, “Bởi vì anh xấu xí, không có bản lĩnh, hay là không có chút cảm giác tồn tại nào?”
Nhan Mộc: “…”
Bởi vì hắn ta chỉ là con rắn xanh mà Đàm Khanh dùng để chơi dây.
Bởi vì đủ dài đủ mềm, còn có màu sắc, có thể chơi được rất nhiều kiểu.
— “Hôm nay Phượng Hoàng cũng không nhổ lông cho ta bện quả bóng bằng lông Phượng Hoàng chơi, tức giận nha.”
— “Hôm nay túm được lông Phượng Hoàng! Ai nha thật là dễ nhìn! Đẹp như váy hoa của tiểu cô nương vậy!”
— “Ngươi thành thật một chút đừng xoay loạn xạ, ta muốn bện ngươi thành một bông hoa ném lên cây ngô đồng hù chết y!”
— “Phượng Hoàng thật là phiền, rõ ràng đều là những thôn dân kia sai.”
— “Là những thôn dân kia vào trong sơn động của ta trộm đồ, còn muốn bắt ta đi bán cho Hoàng đế gì đó, ta cũng không phải cố ý giết bọn họ, làm gì giận ta đến mức không nói chuyện với ta nữa!”
— “Ta muốn đi độ kiếp chơi!”
— “Phượng Hoàng chết rồi.”
Cuối cùng Phượng Hoàng đã chết rồi.
Hắn ta có thể đợi đến khi Phượng Hoàng chết đi, đương nhiên cũng có thể chờ được đến lúc Hạ Minh Ngọc chết.
Chỉ là một người bình thường.
Nhan Mộc cười vài tiếng âm u: “Tùy anh nói thế nào, Hạ Minh Ngọc, dù sao sớm muộn gì anh cũng sẽ chết, tôi không so đo với anh.”
Nói xong thì hung dữ cúp điện thoại.
Sắc mặt Hạ Minh Ngọc nặng nề đứng một hồi trước cửa sổ.
Màu trắng bạc ở chân trời đã sớm mờ đi, một tia nắng mới lên đang từ từ chiếu xuống.
Sau đó khúc xạ ra ánh sáng lộng lẫy trên logo văn phòng gắn ở tường kính của toà nhà Hạ thị.
Hạ Minh Ngọc quay người trở về phòng ngủ, lặng lẽ đặt điện thoại của Đàm Khanh về chỗ cũ.
Vừa trả về không bao lâu.
Người trên giường liền yếu ớt khó chịu lẩm bẩm hai tiếng, quen thói ôm lấy eo Hạ Minh Ngọc, cả người đều quấn đi lên.
Gối ôm cỡ lớn biết kể chuyện trước khi ngủ lại biết vỗ về dỗ ngủ.
Thích.
Trên làn da lộ ra bên ngoài của Đàm Khanh còn in lại vết đỏ mà Hạ Minh Ngọc để lại tối hôm qua, cực kì rõ ràng trên nước da trắng nõn đến quá đáng.
Hạ Minh Ngọc đưa tay ôm người vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt vuốt eo Đàm Khanh: “Tỉnh ngủ?”
Đàm Khanh không chút nghĩ ngợi chôn đầu vào trước ngực Hạ Minh Ngọc: “Còn chưa đâu.”
Hạ Minh Ngọc lắc đầu, đưa tay sờ lên một đường khe hẹp lõm xuống thật sâu dọc theo chăn mền, hạ giọng: “Khanh Khanh, đuôi cáo nhỏ lộ ra rồi.”
Đàm Khanh giật mình một cái liền tỉnh!
Lập tức đưa tay sờ mông một cái.
Cái mông cái đuôi!
Hạ Minh Ngọc còn nhìn thấy!
Mặc dù hôm qua, không đúng, lúc rạng sáng hôm nay đã mềm thành nước, nhưng lại không uống say.
Cảm giác sung sướng và căng trướng ở bên trong đại não của Đàm Khanh, càng nhớ rõ từ đầu đến cuối…
Hắn vừa khóc, vừa cầu, vừa bị Hạ Minh Ngọc cắm đến mức lộ đuôi.
Cái đuôi còn tự động tự quấn ở trên đùi Hạ Minh Ngọc, không thể khống chế làm anh vui lòng.
A a a a a a a!
Đây là mất mặt cỡ nào! Mất mặt! Mất mặt hồ ly!
Coi như lúc này cái đuôi bán mình cầu vinh đã sớm tự động ẩn về.
Nhưng Đàm Khanh vẫn hận không thể ôm cái đuôi giấu mình đi.
Vốn dĩ còn ngoan ngoãn co lại trong lòng Hạ Minh Ngọc tức giận hừ hừ trở mình, dùng lưng quay về phía Hạ Minh Ngọc, dáng vẻ từ nay cắt đứt quan hệ.
Sắc mặt vốn dĩ đang âm trầm vì cuộc điện thoại vừa rồi của Hạ Minh Ngọc đã dần dần hòa hoãn xuống.
Vươn tay, ôm Đàm Khanh từ phía sau lưng: “Hồ ly rất tốt, cái đuôi cũng rất đẹp. Đàm Khanh, anh rất thích.”
Đàm Khanh dùng chân đá đá Hạ Minh Ngọc, siêu hung cảnh cáo anh: “Không cho phép nói về cái đuôi của tui! Không cho phép sờ!”
Hạ Minh Ngọc hôn gáy Đàm Khanh một chút: “Thế nhưng Khanh Khanh, anh đã sờ cả một buổi tối rồi.”
Anh dừng một chút, lại nói khẽ, “Sờ đuôi của em, sẽ thoải mái hơn sao?”
Đàm Khanh: “…”
Đàm Khanh vô cùng phẫn nộ, giãy dụa muốn thoát khỏi lòng Hạ Minh Ngọc: “A a a a a a a a không cho phép anh nói chuyện! Giữ yên lặng! Không cho phép nhúc nhích! Hôm nay chúng ta cãi nhau một ngày!”
Hạ Minh Ngọc kéo Đàm Khanh về: “Không cãi nhau.”
Đàm Khanh: “…”
Còn như vậy được???
Đàm Khanh trừng mắt không dám tin nhìn Hạ Minh Ngọc một chút.
Lại thấy Hạ Minh Ngọc cúi đầu xuống, nghiêm túc hôn lên môi của mình.
“Chúng ta không cãi nhau, Đàm Khanh.”
Trong giọng nói của Hạ Minh Ngọc có mấy phần thở dài bé nhỏ đến mức không thể nhận ra, giống như là bất đắc dĩ, lại giống là thỏa hiệp, “Trước khi anh chết, em ở bên anh thật tốt, không được cần ai cả. Chờ sau này anh chết…”
Đợi đến khi thật sự âm dương xa cách.
Hạ Minh Ngọc sờ lên cái xoáy trên đỉnh đầu Đàm, dịu dàng nói: “Chờ đến lúc đó…”
“Cái gì mà đến với chưa đến lúc đó chứ.”
Đàm Khanh chui ra khỏi lòng Hạ Minh Ngọc, duỗi chân đạp Hạ Minh Ngọc một cái, trừng mắt lạnh lùng nói, “Anh nói nhiều quá đi, tui đói rồi! Khanh Khanh muốn ăn cơm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất