Chương 20: Tiểu ngoại truyện
Chuyện này xảy ra rất nhiều năm sau khi Mộ Tô hai người chung sống. Hôm nay bạn nhỏ Mộ Tiểu Giác minh tưởng xong, nhìn sang bên cạnh không thấy ai, quá sợ hãi, một đường xuống núi, chỉ một thoáng cát bay đá nổ hổ gầm vô cùng kinh khủng, thiên địa biến sắc.
Dân chúng dưới núi đều quỳ xuống cầu xin: “Tôn giả, xin ngài mau thu thần công lại đi!”
Mộ Tiểu Giác hừ lạnh một tiếng: “Nhân loại ngu ngốc, còn không mau gọi hắn tới! Nếu không bản tôn sẽ san bằng nơi đây thành bình địa!”
Mọi người châu đầu ghé tai hỏi rốt cuộc là muốn gọi ai tới.
Một lão giả râu tóc trắng xóa chống quải trượng mắng: “Ngu xuẩn, mau đi mời Thanh Hoan tôn giả, mau!”
Không bao lâu, thiếu niên mắt phượng áo trắng tóc đen chậm rãi đi tới.
Tất cả mọi người sắp khóc rồi, tổ tông, cầu xin ngài đi nhanh một chút a!
Chỉ thấy thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn lướt qua hắc y tôn giả trên bầu trời, tôn giả bá khí trắc lậu uy vũ bất phàm nháy mắt liền ủ rũ, bay nhanh xuống ôm eo nhỏ của hắn, cái đầu lớn lớn gác lên bả vai thiếu niên, nhẹ nhàng cọ cọ, thâm tình chăm chú nhìn hắn nói: “A Bạch, ta tưởng huynh lại đi đâu mất.”
Mọi người vây xem 囧, emma, động vật to lớn họ nhà chó đang làm nũng này là ai vậy? Dù sao thì tuyệt đối không phải là Thanh Giác tôn giả!
Sau đó, trong tiếng đưa tiễn vui vẻ của mọi người, hắc y tôn giả liền ngoan ngoãn đi theo thiếu niên áo trắng về nhà~~~
Nhìn lão giả vừa cứu mọi người từ trong dầu sôi lửa bỏng, trừ bỏ một tai nạn vô hình, tất cả đều lộ ra ánh mắt kính nể, emma, tộc trưởng thiệt thông minh!
“Hừ (╯3╰).” Lão giả ngạo kiều quay đầu, “Người trẻ tuổi đúng là không có kiến thức.”Trên đường trở về, Tô Tiểu Bạch hai tay trống trơn nhìn Mộ Tiểu Giác tay trái một con gà tay phải một con vịt, trong túi càn khôn còn chứa đầy các loại rau dưa, mặt than oán giận nói: “Chỉ là muốn ăn bữa cơm, mua chút thực phẩm thôi mà, ngươi có cần thiết phải như thế không?”
Mộ Tiểu Giác không có tay nào rảnh rỗi lấy lòng cười, đặt trán trên bả vai thiếu niên: “Huynh nghe lời đi, không phải đã nói là ta đi cùng huynh sao?”
Tô Tiểu Bạch thầm oán: “Tại sao? Một mình ta cũng được mà.”
Mộ Tiểu Giác không ngừng cố gắng: “Ngoan nha, huynh không biết mặc cả.”
Tô Tiểu Bạch không chút nào cảm kích, sắc bén vạch trần: “Ngươi cũng không biết.”
Mộ Tiểu Giác tiến vào trạng thái tà mị cuồng bá: “Hừ, không có ai dám thu tiền đồ ăn của bản tôn.”
Mẹ nó, rốt cuộc cái này có gì đáng kiêu ngạo vậy, Tô Tiểu Bạch hết nói nổi. Còn nữa, ngươi thử tưởng tượng cảnh hai đại nam nhân bá khí trắc lậu khiến cho người ta cúng bái lại tay trong tay đi chợ. Tuyệt đối là chói mù mắt người ta đó có hiểu không hả?
~
Dân chúng dưới núi đều quỳ xuống cầu xin: “Tôn giả, xin ngài mau thu thần công lại đi!”
Mộ Tiểu Giác hừ lạnh một tiếng: “Nhân loại ngu ngốc, còn không mau gọi hắn tới! Nếu không bản tôn sẽ san bằng nơi đây thành bình địa!”
Mọi người châu đầu ghé tai hỏi rốt cuộc là muốn gọi ai tới.
Một lão giả râu tóc trắng xóa chống quải trượng mắng: “Ngu xuẩn, mau đi mời Thanh Hoan tôn giả, mau!”
Không bao lâu, thiếu niên mắt phượng áo trắng tóc đen chậm rãi đi tới.
Tất cả mọi người sắp khóc rồi, tổ tông, cầu xin ngài đi nhanh một chút a!
Chỉ thấy thiếu niên kia ngẩng đầu nhìn lướt qua hắc y tôn giả trên bầu trời, tôn giả bá khí trắc lậu uy vũ bất phàm nháy mắt liền ủ rũ, bay nhanh xuống ôm eo nhỏ của hắn, cái đầu lớn lớn gác lên bả vai thiếu niên, nhẹ nhàng cọ cọ, thâm tình chăm chú nhìn hắn nói: “A Bạch, ta tưởng huynh lại đi đâu mất.”
Mọi người vây xem 囧, emma, động vật to lớn họ nhà chó đang làm nũng này là ai vậy? Dù sao thì tuyệt đối không phải là Thanh Giác tôn giả!
Sau đó, trong tiếng đưa tiễn vui vẻ của mọi người, hắc y tôn giả liền ngoan ngoãn đi theo thiếu niên áo trắng về nhà~~~
Nhìn lão giả vừa cứu mọi người từ trong dầu sôi lửa bỏng, trừ bỏ một tai nạn vô hình, tất cả đều lộ ra ánh mắt kính nể, emma, tộc trưởng thiệt thông minh!
“Hừ (╯3╰).” Lão giả ngạo kiều quay đầu, “Người trẻ tuổi đúng là không có kiến thức.”Trên đường trở về, Tô Tiểu Bạch hai tay trống trơn nhìn Mộ Tiểu Giác tay trái một con gà tay phải một con vịt, trong túi càn khôn còn chứa đầy các loại rau dưa, mặt than oán giận nói: “Chỉ là muốn ăn bữa cơm, mua chút thực phẩm thôi mà, ngươi có cần thiết phải như thế không?”
Mộ Tiểu Giác không có tay nào rảnh rỗi lấy lòng cười, đặt trán trên bả vai thiếu niên: “Huynh nghe lời đi, không phải đã nói là ta đi cùng huynh sao?”
Tô Tiểu Bạch thầm oán: “Tại sao? Một mình ta cũng được mà.”
Mộ Tiểu Giác không ngừng cố gắng: “Ngoan nha, huynh không biết mặc cả.”
Tô Tiểu Bạch không chút nào cảm kích, sắc bén vạch trần: “Ngươi cũng không biết.”
Mộ Tiểu Giác tiến vào trạng thái tà mị cuồng bá: “Hừ, không có ai dám thu tiền đồ ăn của bản tôn.”
Mẹ nó, rốt cuộc cái này có gì đáng kiêu ngạo vậy, Tô Tiểu Bạch hết nói nổi. Còn nữa, ngươi thử tưởng tượng cảnh hai đại nam nhân bá khí trắc lậu khiến cho người ta cúng bái lại tay trong tay đi chợ. Tuyệt đối là chói mù mắt người ta đó có hiểu không hả?
~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất