Chương 80
Ngày hôm nay mấy người Tô Bạch tìm thấy một dòng suối nhỏ, nước suối lạnh lẽo nhẹ nhàng khoan khoái xua tan phần nào mệt mỏi, đột nhiên Diệp Mính cười nhạt nói: “Nước suối này thật là kỳ quái.”
Tô Bạch nghe vậy trong lòng vừa động, Diệp Mính có thủy linh căn, từ trước đến nay thứ y hiểu rõ nhất chính là nước, nếu y nói nước này kỳ quái vậy chắc chắn có chỗ nào kỳ quái thật, “Ngươi phát hiện ra cái gì?”
Diệp Mính vừa lau đi giọt nước trên mặt vừa cười đáp: “Thủy chảy xuôi xuống chỗ thấp là đạo lý mà ai ai cũng biết, nhưng ngươi xem, con suối này lại hoàn toàn ngược lại.” Vừa rồi không ai chú ý, hơn nữa địa hình nơi này cũng tương đối bằng phẳng nên không nhận ra, bây giờ chú ý nhìn kỹ lại mới thấy quả nhiên là thế, phía đầu nguồn lại có vị trí thấp hơn.
“Đúng thật là kỳ quái.” Mọi người khó hiểu.
Diệp Mính vươn tay xuống suối, dòng nước chảy qua kẽ tay, y nhắm mắt lại cúi người thử ngửi, “Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra nước suối này có hương hoa sao?”
Mọi người cũng thử cúi xuống ngửi một lát, quả nhiên có hương hoa tươi mát thoang thoảng nhưng không hề nồng đậm, khó trách bị xem nhẹ. Mạc Ngôn cẩn thận vỗ bụng lo lắng nói: “Không biết là hương của loài hoa gì, đã sinh trưởng trong bí cảnh này thì sợ rằng không phải là vật phàm tục, nếu như có độc thì sẽ phiền toái đây.”
“Yên tâm đi, nước này hẳn là không có độc đâu.” Bùi Nhiên an ủi.
“Quả thực không có độc, trong suối còn có cá nữa mà.” Diệp Mính cũng cười.
Bạch Phàm kinh ngạc: “A, đâu đâu? Ở đâu cơ? Cho ta xem với.”
Tô Bạch nhìn bọn họ cười đùa, trong lòng ẩn ẩn nảy sinh suy đoán liền làm ra vẻ tùy ý nói: “Chúng ta đi dọc theo dòng suối này lên phía trên thử xem.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Tô Bạch, Mộ Thanh Giác nhíu mày một cái nhưng rồi lập tức giãn ra, mỉm cười, “Huynh vui là được.” Những người khác cũng không có ý kiến gì bởi vì quả thực ai cũng thấy rất hứng thú đối với dòng suối chảy ngược này.
Dọc đường ven suối bọn họ nhìn thấy không ít linh thú chạy tới uống nước, đại đa số chúng vừa gặp người là quay đầu chạy mất, cũng có con lớn gan thì đứng yên vụng trộm đánh giá bọn họ.
Càng đi về phía trước địa thế càng cao, đường đi cũng hẹp dần, hai bên suối rải đầy những viên đá lớn nhỏ khác nhau, cỏ xanh mơn mởn, cảnh sắc tuyệt đẹp, ngay cả trong suối cũng đầy những đóa hoa trôi nổi. Mấy người tâm tình sảng khoái, bước chân không khỏi chậm lại. Đi thêm một lúc, chỉ thấy bên bờ có mấy cây cao, cành lá um tùm điểm xuyết những đóa hoa màu hồng tím to bằng bàn tay, màu sắc rực rỡ, cả không gian ngan ngát hương hoa.
Một trận gió nhẹ thổi qua, đóa hoa bồng bềnh bay xuống dòng nước.
Lại đi thêm lúc nữa, vật nhỏ trong lòng Tô Bạch đột nhiên xao động bất an, nó khịt khịt mũi mấy cái, che mắt nức nở: “Rất sợ đó, có linh thú.” Mọi người liếc nhìn nhau, âm thầm cảnh giác. Lướt qua chỗ một tảng đá lớn, bọn họ suýt bị chói mù mắt, nguyên nhân là bởi vì xung quanh chi chít những đóa hoa màu đỏ rực đang nở rộ, từng chùm từng chùm như hình cái quạt xen kẽ nhau, nhìn mà hoa cả mắt.
Đây chính là hoa Hỏa Diễm, sức sống mạnh mẽ, kỳ nở hoa cũng dài hơn những loại hoa bình thường. Ngay trong bụi hoa đỏ rực này có một con dã thú hình thù kỳ quái, nhìn kỹ lại thì thấy linh thú kia có tổ hợp cái đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, vảy rồng, đuôi trâu, lông toàn thân màu nâu đỏ. Nó đang cúi đầu, há cái miệng to như một chậu máu, vươn đầu lưỡi vừa thô vừa dày dùng sức hút một hơi, nước suối liền không ngừng chảy vào trong miệng nó, thậm chí cả nước suối ở phía hạ lưu cũng bị linh lực cường đại của nó khống chế hút lấy.
Mộ Thanh Giác nhìn con linh thú kia, mỉm cười nói: “Ta từng đọc về một loại linh thú giống thế này ở trong ngọc giản, nếu ta nhớ không lầm thì nó hẳn là Kỳ Lân.”
“Kỳ Lân?!” Mọi người vừa mừng vừa sợ. Điều này cũng khó trách, bởi vì Kỳ Lân là thần thú thượng cổ, cực kỳ hiếm gặp, người bình thường có muốn cũng không thể tìm ra nó, ngay cả miêu tả trong những cuốn sách cổ cũng không nói tỉ mỉ. Nghe nói từ khi trời đất mới sinh ra, những loài biết bay đứng đầu là Phượng Hoàng, mà thú vật thì có Kỳ Lân xưng vương. Kỳ Lân chính là linh thú thuộc tính hỏa, bình thường tính cách dịu ngoan ấm áp, nhưng nếu bị chọc giận nó sẽ hung mãnh nóng nảy vô cùng.
Dường như con Kỳ Lân kia nghe thấy động tĩnh phía bên này liền ngẩng đầu, trừng đôi mắt to như hai cái chuông đồng nhìn bọn Tô Bạch nhưng không công kích mà chỉ chậm rãi liếm liếm khóe miệng, thân hình vừa động, giơ móng trước lên, định cưỡi mây rời đi.
Kỳ Lân trưởng thành biết cưỡi mây bay, Tô Bạch kinh hãi, đây chính là một trong số những bàn tay vàng của nam chính đó, “Nó sẽ cưỡi mây bay mất, mau ngăn nó lại!”
Mộ Thanh Giác gật đầu, ngón tay khẽ bắn, một dòng khí sắc bén bá đạo thẳng tắp bay về phía Kỳ Lân. Tuy Kỳ Lân biết cưỡi mây nhưng dù sao ở trên không trung cũng không tiện như dưới mặt đất. Nó tránh thoát đòn công kích của Mộ Thanh Giác, thân hình ngưng giữa không trung, há miệng kêu một tiếng vang dội, sau đó phát ra giọng nói lại vô cùng nhu hòa: “Các ngươi là người phương nào, đã xông vào Hỏa Diễm cốc của ta, chẳng lẽ còn muốn tru sát ta nữa hay sao?”
Mộ Thanh Giác rút kiếm Côn Ngô ra, chỉ thẳng mũi kiếm vào Kỳ Lân, “Đương nhiên là đệ tử tới đây rèn luyện, ngươi có thể cưỡi gió đạp mây thì cũng xứng đáng làm thú cưỡi của ta đấy.”
Trong lúc nói chuyện, Mộ Thanh Giác đã huy động Côn Ngô, khí thế kinh người ép con Kỳ Lân kia không cam lòng mà hạ xuống đất. Nó nóng nảy quát: “Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh làm chủ nhân của ta hay không!” Nói xong liền phun ra ngọn lửa cực nóng, thân thể đột nhiên phát lực, đầu hơi cúi xông mạnh về phía Mộ Thanh Giác.
“Sư huynh cứ lùi ra sau, để ta đấu với con thần thú thượng cổ này.” Mộ Thanh Giác xoay người nói với Tô Bạch, giọng nói không những không lộ chút sợ hãi mà ngược lại còn hưng phấn, nóng lòng muốn thử. Tô Bạch gật đầu, không ngăn cản vì biết y đã bị Kỳ Lân gợi lên ý chí chiến đấu. Huyền Xà và Kỳ Lân đều là thần thú thượng cổ, cũng khó trách Mộ Thanh Giác muốn đấu với nó.
Tô Bạch nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, sau khi nam chính gặp được Kỳ Lân tuy có bị thương một chút nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm mà bắt được nó, thu làm thú cưỡi. Lúc ấy Kỳ Lân đã trưởng thành, lực công kích không kém, tốc độ phi hành cũng cực kì khả quan. Kỳ Lân thiên tính cao ngạo, sùng bái kẻ mạnh, bị Mộ Thanh Giác dùng thực lực đánh bại, nó đương nhiên là bái phục cho nên vô cùng trung thành và tận tâm với nam chính. Sau này còn mấy lần cứu Mộ Thanh Giác trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Lại nghĩ tới tên Tiêu Lâu biến thái, Tô Bạch nhịn không được sợ run cả người, mịa, nếu hắn nhớ không lầm thì theo dựa theo cốt truyện tên kia sắp ám hắn rồi. Tô Bạch nhíu mày suy tư, để giữ được mạng nhỏ thì nhất định phải có được con Kỳ Lân này, nếu không có nó thì ai đưa bọn họ chạy thoát khỏi ma chưởng của biến thái. Hơn nữa dựa vào tu vi đến Kết Đan hậu kỳ của Mộ Thanh Giác hiện nay thì đã mạnh hơn nam chính trong nguyên tác khá nhiều rồi, đối chiến với Kỳ Lân hẳn là y sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Tuy là nói thế nhưng đáy lòng Tô Bạch vẫn hơi lo lắng cho Mộ Thanh Giác, liền nhìn chằm chằm một người một thú đang giằng co trong sơn cốc không chớp mắt.
Kiếm Côn Ngô chợt lóe sáng, lưu chuyển lấp lánh, cực kỳ lóa mắt. Kỳ Lân nhìn chằm chằm kẻ địch phía đối diện như tùy thời chuẩn bị phóng tới cắn xé. Mộ Thanh Giác phi thân tiến lên, bảo kiếm đâm ra với sức mạnh như lôi đình vạn quân. Kỳ Lân rống lên một tiếng, né trái tránh phải.
Lại chật vật tránh thoát một kích, Kỳ Lân phẫn hận không ngừng phun lửa. Mộ Thanh Giác hơi chút vô ý, góc áo liền dính lửa.
Bùi Nhiên thẳng người lên, thu hồi biểu tình lười biếng, ngưng mắt hỏi: “Không bằng chúng ta ra giúp Mộ sư huynh?”
Tô Bạch liếc nhìn y một cái rồi lập tức lại nhìn về phía người kia, “Tốt nhất là đừng. Kỳ Lân cao ngạo muốn chết, nếu bị mọi người vây công, nó thà chết cũng sẽ không chịu đầu hàng.”
Mọi người không có cách nào khác, đành phải yên tĩnh đứng một bên quan sát cuộc chiến. Mộ Thanh Giác huy kiếm, dứt khoát cắt đứt góc áo, ý chí chiến đấu sục sôi, chiêu nào cũng sắc bén ép cho Kỳ Lân chỉ có đường lui, hai mắt sung huyết, rõ ràng là rất phẫn nộ.
Mộ Thanh Giác híp mắt cười nguy hiểm. Y căn bản là không muốn lấy mạng nó nhưng con súc sinh này cứ khiêu khích y liên tục hết lần này tới lần khác, nếu là thú cưỡi thì đương nhiên phải biết chủ nhân lợi hại mới có thể trung thành đúng không? Khí thế của Mộ Thanh Giác tăng lên, con ngươi dần dần biến thành màu vàng dựng đứng lạnh như băng, cánh môi tím đen, hoa văn màu đen nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
Mọi người kinh hãi, y muốn biến thành hình thú. Mấy người Bạch Phàm, Diệp Mính tuy đã nghe thoáng qua về huyết mạch Huyền Xà của Mộ Thanh Giác nhưng chưa bao giờ thấy y biến hóa, lúc này đều đầy mặt hưng phấn chờ mong.
Mộ Thanh Giác thuận tay ném Côn Ngô xuống đất, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà không ngừng lớn lên, đến tận khi biến thành một con Huyền Xà toàn thân đen nhánh dài khoảng hơn mười thước. Đầu rắn nâng cao, lạnh nhạt bễ nghễ không ai bì nổi, con ngươi dựng đứng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kỳ Lân, đáy mắt chỉ có sát ý thuộc về bản năng dã thú.
“Hóa ra đúng là huyết mạch Huyền Xà, khó trách.” Kỳ Lân cảm khái một tiếng, lập tức mở cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn đánh về phía Mộ Thanh Giác.
Cái đuôi tho to ngăm đen vung lên, hung hăng đánh vào lưng Kỳ Lân. Kỳ Lân xoay người nhảy lên, giơ hai móng trước định bắt lấy đuôi rắn. Huyền Xà rút đuôi lại, cúi đầu cắn Kỳ Lân. Răng nanh của Huyền Xà vô cùng sắc bén, Kỳ Lân cực kỳ đau đớn, từng dòng máu đỏ sậm không ngừng chảy ồ ồ khỏi miệng vết thương.
Kỳ Lân liều mạng quay đầu muốn cắn xé đầu kẻ địch, Huyền Xà thấy thế liền buông nó ra, thừa dịp nó chưa kịp chuẩn bị liền quấn vài vòng kín kẽ quanh Kỳ Lân, sau đó không ngừng thắt chặt lại.
Trong nước bọt của Huyền Xà có độc, sau khi Kỳ Lân bị nó cắn tuy không nguy hiểm về tính mạng nhưng ý thức lại dần dần mờ mịt, thân thể cũng không có nửa phần sức lực. Nó thở hổn hển thử giãy dụa nhưng không những không thoát được mà còn tự làm mình đau thêm, thôi vậy, nó từ bỏ việc giãy dụa, buồn bã cúi đầu, “Ta thua.”
Huyền Xà nghe vậy mới mở miệng, phát ra giọng của Mộ Thanh Giác, chỉ là lạnh nhạt hơn bình thường một chút, “Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi có nguyện từ nay về sau làm thú cưỡi của ta hay không?” Kỳ Lân gật đầu, thấy vậy Huyền Xà mới thả nó ra.
Mãng xà màu đen to lớn ngẩng cao nửa thân trên, nhanh chóng biến hóa. Mọi người nhìn lại chỉ thấy một thanh niên tuấn mỹ tà tứ đang nhắm mắt, môi khép mở lẩm nhẩm, chính là đang hạ cấm chế. Đứng trước mặt y là con Kỳ Lân cúi đầu cung kính nhận khế ước mà chủ nhân định ra.
Một lát sau Mộ Thanh Giác mở mắt, “Ta mặc kệ trước kia ngươi như thế nào, nếu đã theo ta thì về sau phải tuân theo quy củ của ta. Nếu dám cả gan sinh ra chút tâm làm phản, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, đã nhớ kỹ chưa?” Lời này nghe cực kỳ tàn nhẫn âm độc, Kỳ Lân lại gật đầu không chút do dự, “Dạ, chủ nhân.”
Emma, tuy đã sớm biết là sẽ như vậy nhưng lúc thấy tận mắt vẫn cảm thấy rung động vô cùng. Một con dã thú to khỏe như vậy lại đang kính cẩn nghe lời, thoạt nhìn thật sự rất là tương phản manh(1) nha!
~
(1) Tương phản manh: kiểu như ngoài mặt thì một kiểu nhưng thực tế trong đầu lại nghĩ khác, hành động đối lập với vẻ ngoài kiểu rất dễ thương ý, nói chung bên Nhật có 1 từ miêu tả nó là “cái gì đó – moe” mà ta lỡ quên mất tiêu rồi, khi nào nhớ ra sẽ bổ sung.:3
Tô Bạch nghe vậy trong lòng vừa động, Diệp Mính có thủy linh căn, từ trước đến nay thứ y hiểu rõ nhất chính là nước, nếu y nói nước này kỳ quái vậy chắc chắn có chỗ nào kỳ quái thật, “Ngươi phát hiện ra cái gì?”
Diệp Mính vừa lau đi giọt nước trên mặt vừa cười đáp: “Thủy chảy xuôi xuống chỗ thấp là đạo lý mà ai ai cũng biết, nhưng ngươi xem, con suối này lại hoàn toàn ngược lại.” Vừa rồi không ai chú ý, hơn nữa địa hình nơi này cũng tương đối bằng phẳng nên không nhận ra, bây giờ chú ý nhìn kỹ lại mới thấy quả nhiên là thế, phía đầu nguồn lại có vị trí thấp hơn.
“Đúng thật là kỳ quái.” Mọi người khó hiểu.
Diệp Mính vươn tay xuống suối, dòng nước chảy qua kẽ tay, y nhắm mắt lại cúi người thử ngửi, “Chẳng lẽ các ngươi không phát hiện ra nước suối này có hương hoa sao?”
Mọi người cũng thử cúi xuống ngửi một lát, quả nhiên có hương hoa tươi mát thoang thoảng nhưng không hề nồng đậm, khó trách bị xem nhẹ. Mạc Ngôn cẩn thận vỗ bụng lo lắng nói: “Không biết là hương của loài hoa gì, đã sinh trưởng trong bí cảnh này thì sợ rằng không phải là vật phàm tục, nếu như có độc thì sẽ phiền toái đây.”
“Yên tâm đi, nước này hẳn là không có độc đâu.” Bùi Nhiên an ủi.
“Quả thực không có độc, trong suối còn có cá nữa mà.” Diệp Mính cũng cười.
Bạch Phàm kinh ngạc: “A, đâu đâu? Ở đâu cơ? Cho ta xem với.”
Tô Bạch nhìn bọn họ cười đùa, trong lòng ẩn ẩn nảy sinh suy đoán liền làm ra vẻ tùy ý nói: “Chúng ta đi dọc theo dòng suối này lên phía trên thử xem.”
Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Tô Bạch, Mộ Thanh Giác nhíu mày một cái nhưng rồi lập tức giãn ra, mỉm cười, “Huynh vui là được.” Những người khác cũng không có ý kiến gì bởi vì quả thực ai cũng thấy rất hứng thú đối với dòng suối chảy ngược này.
Dọc đường ven suối bọn họ nhìn thấy không ít linh thú chạy tới uống nước, đại đa số chúng vừa gặp người là quay đầu chạy mất, cũng có con lớn gan thì đứng yên vụng trộm đánh giá bọn họ.
Càng đi về phía trước địa thế càng cao, đường đi cũng hẹp dần, hai bên suối rải đầy những viên đá lớn nhỏ khác nhau, cỏ xanh mơn mởn, cảnh sắc tuyệt đẹp, ngay cả trong suối cũng đầy những đóa hoa trôi nổi. Mấy người tâm tình sảng khoái, bước chân không khỏi chậm lại. Đi thêm một lúc, chỉ thấy bên bờ có mấy cây cao, cành lá um tùm điểm xuyết những đóa hoa màu hồng tím to bằng bàn tay, màu sắc rực rỡ, cả không gian ngan ngát hương hoa.
Một trận gió nhẹ thổi qua, đóa hoa bồng bềnh bay xuống dòng nước.
Lại đi thêm lúc nữa, vật nhỏ trong lòng Tô Bạch đột nhiên xao động bất an, nó khịt khịt mũi mấy cái, che mắt nức nở: “Rất sợ đó, có linh thú.” Mọi người liếc nhìn nhau, âm thầm cảnh giác. Lướt qua chỗ một tảng đá lớn, bọn họ suýt bị chói mù mắt, nguyên nhân là bởi vì xung quanh chi chít những đóa hoa màu đỏ rực đang nở rộ, từng chùm từng chùm như hình cái quạt xen kẽ nhau, nhìn mà hoa cả mắt.
Đây chính là hoa Hỏa Diễm, sức sống mạnh mẽ, kỳ nở hoa cũng dài hơn những loại hoa bình thường. Ngay trong bụi hoa đỏ rực này có một con dã thú hình thù kỳ quái, nhìn kỹ lại thì thấy linh thú kia có tổ hợp cái đầu sư tử, sừng hươu, mắt hổ, vảy rồng, đuôi trâu, lông toàn thân màu nâu đỏ. Nó đang cúi đầu, há cái miệng to như một chậu máu, vươn đầu lưỡi vừa thô vừa dày dùng sức hút một hơi, nước suối liền không ngừng chảy vào trong miệng nó, thậm chí cả nước suối ở phía hạ lưu cũng bị linh lực cường đại của nó khống chế hút lấy.
Mộ Thanh Giác nhìn con linh thú kia, mỉm cười nói: “Ta từng đọc về một loại linh thú giống thế này ở trong ngọc giản, nếu ta nhớ không lầm thì nó hẳn là Kỳ Lân.”
“Kỳ Lân?!” Mọi người vừa mừng vừa sợ. Điều này cũng khó trách, bởi vì Kỳ Lân là thần thú thượng cổ, cực kỳ hiếm gặp, người bình thường có muốn cũng không thể tìm ra nó, ngay cả miêu tả trong những cuốn sách cổ cũng không nói tỉ mỉ. Nghe nói từ khi trời đất mới sinh ra, những loài biết bay đứng đầu là Phượng Hoàng, mà thú vật thì có Kỳ Lân xưng vương. Kỳ Lân chính là linh thú thuộc tính hỏa, bình thường tính cách dịu ngoan ấm áp, nhưng nếu bị chọc giận nó sẽ hung mãnh nóng nảy vô cùng.
Dường như con Kỳ Lân kia nghe thấy động tĩnh phía bên này liền ngẩng đầu, trừng đôi mắt to như hai cái chuông đồng nhìn bọn Tô Bạch nhưng không công kích mà chỉ chậm rãi liếm liếm khóe miệng, thân hình vừa động, giơ móng trước lên, định cưỡi mây rời đi.
Kỳ Lân trưởng thành biết cưỡi mây bay, Tô Bạch kinh hãi, đây chính là một trong số những bàn tay vàng của nam chính đó, “Nó sẽ cưỡi mây bay mất, mau ngăn nó lại!”
Mộ Thanh Giác gật đầu, ngón tay khẽ bắn, một dòng khí sắc bén bá đạo thẳng tắp bay về phía Kỳ Lân. Tuy Kỳ Lân biết cưỡi mây nhưng dù sao ở trên không trung cũng không tiện như dưới mặt đất. Nó tránh thoát đòn công kích của Mộ Thanh Giác, thân hình ngưng giữa không trung, há miệng kêu một tiếng vang dội, sau đó phát ra giọng nói lại vô cùng nhu hòa: “Các ngươi là người phương nào, đã xông vào Hỏa Diễm cốc của ta, chẳng lẽ còn muốn tru sát ta nữa hay sao?”
Mộ Thanh Giác rút kiếm Côn Ngô ra, chỉ thẳng mũi kiếm vào Kỳ Lân, “Đương nhiên là đệ tử tới đây rèn luyện, ngươi có thể cưỡi gió đạp mây thì cũng xứng đáng làm thú cưỡi của ta đấy.”
Trong lúc nói chuyện, Mộ Thanh Giác đã huy động Côn Ngô, khí thế kinh người ép con Kỳ Lân kia không cam lòng mà hạ xuống đất. Nó nóng nảy quát: “Vậy phải xem ngươi có đủ bản lĩnh làm chủ nhân của ta hay không!” Nói xong liền phun ra ngọn lửa cực nóng, thân thể đột nhiên phát lực, đầu hơi cúi xông mạnh về phía Mộ Thanh Giác.
“Sư huynh cứ lùi ra sau, để ta đấu với con thần thú thượng cổ này.” Mộ Thanh Giác xoay người nói với Tô Bạch, giọng nói không những không lộ chút sợ hãi mà ngược lại còn hưng phấn, nóng lòng muốn thử. Tô Bạch gật đầu, không ngăn cản vì biết y đã bị Kỳ Lân gợi lên ý chí chiến đấu. Huyền Xà và Kỳ Lân đều là thần thú thượng cổ, cũng khó trách Mộ Thanh Giác muốn đấu với nó.
Tô Bạch nhớ lại tình tiết trong nguyên tác, sau khi nam chính gặp được Kỳ Lân tuy có bị thương một chút nhưng cuối cùng vẫn hữu kinh vô hiểm mà bắt được nó, thu làm thú cưỡi. Lúc ấy Kỳ Lân đã trưởng thành, lực công kích không kém, tốc độ phi hành cũng cực kì khả quan. Kỳ Lân thiên tính cao ngạo, sùng bái kẻ mạnh, bị Mộ Thanh Giác dùng thực lực đánh bại, nó đương nhiên là bái phục cho nên vô cùng trung thành và tận tâm với nam chính. Sau này còn mấy lần cứu Mộ Thanh Giác trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Lại nghĩ tới tên Tiêu Lâu biến thái, Tô Bạch nhịn không được sợ run cả người, mịa, nếu hắn nhớ không lầm thì theo dựa theo cốt truyện tên kia sắp ám hắn rồi. Tô Bạch nhíu mày suy tư, để giữ được mạng nhỏ thì nhất định phải có được con Kỳ Lân này, nếu không có nó thì ai đưa bọn họ chạy thoát khỏi ma chưởng của biến thái. Hơn nữa dựa vào tu vi đến Kết Đan hậu kỳ của Mộ Thanh Giác hiện nay thì đã mạnh hơn nam chính trong nguyên tác khá nhiều rồi, đối chiến với Kỳ Lân hẳn là y sẽ không gặp nguy hiểm gì.
Tuy là nói thế nhưng đáy lòng Tô Bạch vẫn hơi lo lắng cho Mộ Thanh Giác, liền nhìn chằm chằm một người một thú đang giằng co trong sơn cốc không chớp mắt.
Kiếm Côn Ngô chợt lóe sáng, lưu chuyển lấp lánh, cực kỳ lóa mắt. Kỳ Lân nhìn chằm chằm kẻ địch phía đối diện như tùy thời chuẩn bị phóng tới cắn xé. Mộ Thanh Giác phi thân tiến lên, bảo kiếm đâm ra với sức mạnh như lôi đình vạn quân. Kỳ Lân rống lên một tiếng, né trái tránh phải.
Lại chật vật tránh thoát một kích, Kỳ Lân phẫn hận không ngừng phun lửa. Mộ Thanh Giác hơi chút vô ý, góc áo liền dính lửa.
Bùi Nhiên thẳng người lên, thu hồi biểu tình lười biếng, ngưng mắt hỏi: “Không bằng chúng ta ra giúp Mộ sư huynh?”
Tô Bạch liếc nhìn y một cái rồi lập tức lại nhìn về phía người kia, “Tốt nhất là đừng. Kỳ Lân cao ngạo muốn chết, nếu bị mọi người vây công, nó thà chết cũng sẽ không chịu đầu hàng.”
Mọi người không có cách nào khác, đành phải yên tĩnh đứng một bên quan sát cuộc chiến. Mộ Thanh Giác huy kiếm, dứt khoát cắt đứt góc áo, ý chí chiến đấu sục sôi, chiêu nào cũng sắc bén ép cho Kỳ Lân chỉ có đường lui, hai mắt sung huyết, rõ ràng là rất phẫn nộ.
Mộ Thanh Giác híp mắt cười nguy hiểm. Y căn bản là không muốn lấy mạng nó nhưng con súc sinh này cứ khiêu khích y liên tục hết lần này tới lần khác, nếu là thú cưỡi thì đương nhiên phải biết chủ nhân lợi hại mới có thể trung thành đúng không? Khí thế của Mộ Thanh Giác tăng lên, con ngươi dần dần biến thành màu vàng dựng đứng lạnh như băng, cánh môi tím đen, hoa văn màu đen nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
Mọi người kinh hãi, y muốn biến thành hình thú. Mấy người Bạch Phàm, Diệp Mính tuy đã nghe thoáng qua về huyết mạch Huyền Xà của Mộ Thanh Giác nhưng chưa bao giờ thấy y biến hóa, lúc này đều đầy mặt hưng phấn chờ mong.
Mộ Thanh Giác thuận tay ném Côn Ngô xuống đất, thân thể lấy tốc độ mắt thường có thể thấy mà không ngừng lớn lên, đến tận khi biến thành một con Huyền Xà toàn thân đen nhánh dài khoảng hơn mười thước. Đầu rắn nâng cao, lạnh nhạt bễ nghễ không ai bì nổi, con ngươi dựng đứng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Kỳ Lân, đáy mắt chỉ có sát ý thuộc về bản năng dã thú.
“Hóa ra đúng là huyết mạch Huyền Xà, khó trách.” Kỳ Lân cảm khái một tiếng, lập tức mở cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn đánh về phía Mộ Thanh Giác.
Cái đuôi tho to ngăm đen vung lên, hung hăng đánh vào lưng Kỳ Lân. Kỳ Lân xoay người nhảy lên, giơ hai móng trước định bắt lấy đuôi rắn. Huyền Xà rút đuôi lại, cúi đầu cắn Kỳ Lân. Răng nanh của Huyền Xà vô cùng sắc bén, Kỳ Lân cực kỳ đau đớn, từng dòng máu đỏ sậm không ngừng chảy ồ ồ khỏi miệng vết thương.
Kỳ Lân liều mạng quay đầu muốn cắn xé đầu kẻ địch, Huyền Xà thấy thế liền buông nó ra, thừa dịp nó chưa kịp chuẩn bị liền quấn vài vòng kín kẽ quanh Kỳ Lân, sau đó không ngừng thắt chặt lại.
Trong nước bọt của Huyền Xà có độc, sau khi Kỳ Lân bị nó cắn tuy không nguy hiểm về tính mạng nhưng ý thức lại dần dần mờ mịt, thân thể cũng không có nửa phần sức lực. Nó thở hổn hển thử giãy dụa nhưng không những không thoát được mà còn tự làm mình đau thêm, thôi vậy, nó từ bỏ việc giãy dụa, buồn bã cúi đầu, “Ta thua.”
Huyền Xà nghe vậy mới mở miệng, phát ra giọng của Mộ Thanh Giác, chỉ là lạnh nhạt hơn bình thường một chút, “Thắng làm vua thua làm giặc, ngươi có nguyện từ nay về sau làm thú cưỡi của ta hay không?” Kỳ Lân gật đầu, thấy vậy Huyền Xà mới thả nó ra.
Mãng xà màu đen to lớn ngẩng cao nửa thân trên, nhanh chóng biến hóa. Mọi người nhìn lại chỉ thấy một thanh niên tuấn mỹ tà tứ đang nhắm mắt, môi khép mở lẩm nhẩm, chính là đang hạ cấm chế. Đứng trước mặt y là con Kỳ Lân cúi đầu cung kính nhận khế ước mà chủ nhân định ra.
Một lát sau Mộ Thanh Giác mở mắt, “Ta mặc kệ trước kia ngươi như thế nào, nếu đã theo ta thì về sau phải tuân theo quy củ của ta. Nếu dám cả gan sinh ra chút tâm làm phản, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, đã nhớ kỹ chưa?” Lời này nghe cực kỳ tàn nhẫn âm độc, Kỳ Lân lại gật đầu không chút do dự, “Dạ, chủ nhân.”
Emma, tuy đã sớm biết là sẽ như vậy nhưng lúc thấy tận mắt vẫn cảm thấy rung động vô cùng. Một con dã thú to khỏe như vậy lại đang kính cẩn nghe lời, thoạt nhìn thật sự rất là tương phản manh(1) nha!
~
(1) Tương phản manh: kiểu như ngoài mặt thì một kiểu nhưng thực tế trong đầu lại nghĩ khác, hành động đối lập với vẻ ngoài kiểu rất dễ thương ý, nói chung bên Nhật có 1 từ miêu tả nó là “cái gì đó – moe” mà ta lỡ quên mất tiêu rồi, khi nào nhớ ra sẽ bổ sung.:3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất