Nam Phụ Nghĩ Mình Chỉ Là Công Cụ Hình Người

Chương 13: Hàn Thành: "Nhìn xem tôi thấy gì này" ~

Trước Sau
Nam phụ nghĩ mình chỉ là công cụ hình người

Tác giả: Lâm Áng Tư | Chuyển ngữ: Charon (27/01/2022)

*

Lúc Hàn Thành về đến nhà thì nhìn thấy cậu đang ôm máy tính gõ phím thành văn.

"Đang làm gì?" Anh hỏi.

Thẩm Tinh Sơ vội vàng đem máy tính cất đi, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Không có gì, lướt web chơi chơi thôi."

Hàn Thành:......

Vốn dĩ anh chỉ tiện hỏi thăm, giờ xem ra thực sự có chút mờ ám.

Nhưng Hàn Thành cũng lười tò mò, đem túi cùng chìa khóa trong tay đưa cho Thẩm Tinh Sơ: "Mua cho cậu cái bàn nhỏ cũng mấy thứ đồ khác mà cậu muốn, chìa khóa đây, sau này không cần phải suốt ngày ở trong nhà."

Thẩm Tinh Sơ vội vàng nhận lấy, cười nói: "Cảm ơn."

"Không cần khách khí." Hàn Thành nói xong, xoay người đi ra khỏi phòng.

Anh nhanh chóng thay qua bộ đồ ngủ đơn giản, sau đó vào phòng bếp.

Thẩm Tinh Sơ theo vào, nhìn thấy Hàn Thành xắn tay áo, đang rửa rau.

Chắc anh nhìn thấy bóng cậu nên gọi qua phụ việc.

Thẩm Tinh Sơ đành phải đi đến bên cạnh anh, cùng nhau rửa rau.

Cậu nhìn cánh gà mới mua đang trên thớt, lấy lòng nói: "Anh trai, hôm nay có thể làm cánh gà chiên Coca có thể chứ?"

Nói xong, còn cố ý chớp mắt, cố tình bán manh.

"Cậu muốn ăn?"

Thẩm Tinh Sơ ngoan ngoãn gật đầu.

Hàn Thành mỉm cười: "Vậy cậu tự làm."

"Tôi sẽ không." Thẩm Tinh Sơ nịnh nọt nói: "Anh lợi hại như vậy, làm món này đi mà, anh làm nhất định sẽ đặc biệt ngon, đi mà."

"Vậy tôi được gì?" Hàn Thành cười nhẹ hỏi cậu.

Thẩm Tinh Sơ nhìn anh: "Anh muốn gì?"

Hàn Thành vẫn giữ nụ cười dịu dàng: "Rất đơn giản, bây giờ tôi cho cậu ăn no, lát nữa cậu để tôi ăn no."

Thẩm Tinh Sơ:...... Không hổ danh là tài xế lão luyện, thấy cơ hội liền muốn lái xe!

"Thành giao!" Thẩm Tinh nói xong đi ra khỏi phòng bếp lấy mấy lon Coca trở về: "Làm nhiều một chút! Tôi ăn no mới cho anh ăn no được, hiểu không?"

"Yên tâm, dù giờ cậu không ăn no thì buổi tối cũng sẽ no." Hàn Thành nhận Coca cậu đưa, kề sát bên tai cậu ôn nhu nói: "Tình yêu của tôi là nhiên liệu."

Lỗ tai Thẩm Tinh Sơ đỏ lên trong nháy mắt, cậu đẩy Hàn Thành ra, xoa xoa lỗ tai: "Bây giờ anh là đầu bếp, không phải tài xế, tập trung làm đầu bếp đi!"

Hàn Thành gật đầu: "Đã rõ, là đầu bếp, làm món gà cho cậu ăn."

Thẩm Tinh Sơ:......

"Là cánh gà!" Cậu nhấn mạnh.

"Chứ không thì là gì?" Hàn Thành bày ra vẻ mặt vô tội: "Chẳng lẽ còn có thể là gà khác à?"

Thẩm Tinh Sơ:...... 

Thẩm Tinh Sơ xoay người đi ra khỏi phòng bếp, quyết định không ở cùng lão tài xế này nữa!

Hàn Thành cười, cảm thấy cậu còn rất ngây thơ.

Không thể không nói, tay nghề nấu cơm của Hàn Thành quả thực không tồi, chỉ một lát đã làm xong bốn mặn một canh.

Thẩm Tinh Sơ vội vàng ngồi vào bàn, chuẩn bị ăn cơm.

Hàn Thành đem món cánh gà chiên Coca đặt ở trước mặt cậu xong mới ngồi xuống.

Thẩm Tinh Sơ gắp một cái cánh gà, cắn một miếng liền cảm nhận được vị thơm ngọt, không giấu diếm mà bật ngón tay cái khen ngợi Hàn Thành: "Lợi hại, bác tài xế nấu ăn đỉnh quá!"

"Đương nhiên, tài xế mà không kiêm đầu bếp thì không phải bá đạo tổng tài."

Thẩm Tinh Sơ nghe xong chỉ còn biết tặc lưỡi, tuy anh ta có phong lưu lãng tử nhưng dù sao cũng vẫn là vai chính công không thiếu gì ưu điểm, ví dụ như nấu cơm giỏi, ví dụ như lái xe giỏi, ví dụ như là tổng tài.

Một câu nói ra ba thân phận, không hổ là vai chính công!

Thẩm Tinh Sơ đang ăn thì nghe Hàn Thành nói: "Có chuyện này muốn nói với cậu, chiều mai tôi có hẹn với đám bạn nên sẽ về tương đối trễ, cậu không cần chờ, cứ tự ăn trước."

"Được." Thẩm Tinh Sơ cũng không hỏi nhiều.

Hai người trao đổi thêm vài câu, vui vẻ ăn xong bữa cơm, Thẩm Tinh Sơ đi rửa bát, Hàn Thành đi tắm.

Lại là một đêm tràn ngập tốc độ cùng tình cảm mãnh liệt, Thẩm Tinh Sơ nằm trong lòng Hàn Thành, cảm thấy mình lại có tư liệu sống để ngày mai viết truyện.

Chiều hôm sau, Hàn Thành tan làm xong đi tới quán bar.

Lần tụ tập trước, anh vì đi đón Thẩm Tinh Sơ mà rời đi sớm nên lần này đến sớm hơn giờ hẹn một chút, xem như bồi thường.

Nhưng anh tới sớm mà vẫn có người tới sớm hơn, Doãn Minh Diệu vừa thấy anh tới liền gấp không chờ nổi mà rót cho anh ly rượu: "Của cậu."

Hàn Thành ngồi xuống nhận rượu, uống một ngụm, cùng cậu ta hàn huyên.

Mọi người cũng lần lượt tới, vừa uống rượu vừa chơi trò chơi.

"Đúng rồi, có phải Gia Ngọc sắp trở lại đúng không?" Đột nhiên có người gợi chuyện.

"Hình như là vậy, tôi xem trên vòng bạn bè của cậu ta cũng có ý sẽ trở về trong mấy ngày tới."

Doãn Minh Diệu nói, cụng ly với Hàn Thành: "Chính xác là ngày nào nhỉ?"

Hàn Thành nghi hoặc nhìn cậu ta: "Sao tôi biết được?"



"Gia Ngọc không nói với cậu sao?"

"Không."

Hàn Thành có chút phiền, tại sao cậu ta lại muốn báo với anh chuyện này chứ? Cậu ta đâu cần nói cho anh biết.

Anh vẫn đang nghĩ ngợi thì màn hình điện thoại sáng lên.

Hàn Thành cầm lên, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến liền, thế mà lại là tin nhắn của Nghiêm Gia Ngọc.

Nghiêm Gia Ngọc: 【Ngày mai tôi về nước, cậu đi đón tôi nhé.】

Hàn Thành cự tuyệt nhắn lại: 【Đợt này đang bận, không có thời gian.】

Nghiêm Gia Ngọc: 【Một tiếng cũng không rảnh sao? 】

Hàn Thành: 【Công ty nhiều việc, cậu nhắn mấy người khác đón cậu đi.】

Nghiêm Gia Ngọc không nhắn lại nữa.

Hàn Thành không quan tâm, tắt điện thoại để trên bàn.

Doãn Minh Diệu còn đang nói: "Chờ Gia Ngọc trở lại rồi chúng ta có thể cùng đi chơi trò thoát khỏi mật thất, lúc trước cậu ấy rất thích chơi trò này."

Hàn Thành tự nhủ không đi, lười phí phạm đầu óc vào trò chơi kia.

Anh cúi đầu cầm ly rượu uống một ngụm.

Lúc ngẩng lên nhìn thấy đến Ngô Dương đã nhảy xong quay lại, ôm một cậu trai eo nhỏ da trằng.

Nam sinh kia không kịp né tránh nên cùng Hàn Thành bốn mắt nhìn nhau, vội vàng cúi đầu, lại không nhịn được mà âm thầm nâng mí mắt nhìn lén anh.

Ngô Dương thấy vậy liền bắt quả tang, hỏi cậu trai: "Sao, thích anh Hàn ccủa chúng tôi?"

"Không phải." Nam sinh cười tủm tỉm cầm lấy một ly rượu, vừa nhìn Ngô Dương vừa uốn éo một cách đầy ái muội.

Hàn Thành day mi tâm, cảm thấy thật cay mắt.

Anh cầm điện thoại, đứng lên đi về phía WC.

Nhưng vừa từ WC đi ra, Hàn Thành liền nhìn thấy cậu trai mới vừa ở trong lòng Ngô Dương.

"Anh trai lớn lên thật soái." Đối phương đến gần, cong lưng, muốn dựa sát vào anh, Hàn Thành yên lặng lui một bước, lạnh mặt nhìn.

Nam sinh kia cũng không vì vậy mà xấu hổ, vẫn cười tủm tỉm, cậu ta có trang điểm kẻ mắt, nhìn qua đôi mắt rất to, cười lên khóe mắt cong cong:"Đêm nay em chỉ có một mình."

"Thật ngại quá, đêm nay tôi có hai mình."

Nam sinh hơi ngạc nhiên, lại rất phóng khoáng nói: "Không sao, lưu số đi anh trai, sau này có thể tìm em."

Hàn Thành giễu cợt, giọng nói có chút lạnh lùng: "Ngại quá, cậu không xứng."

Anh nói xong, cũng lười lãng phí thêm thời gian, vòng qua cậu ta trở về.

"Nam sinh kia có phải đi tìm cậu không?" Anh vừa ngồi xuống Ngô Dương liền hỏi.

Hàn Thành đáp lời.

Ngô Dương thở dài: "Tôi biết ngay mà, thằng bé kia có ngồi cạnh tôi thì ánh mắt vẫn dán lên người cậu, lão Hàn à, vẫn phải công nhận mị lực của cậu không phải dạng vừa đâu."

"Cho nên cậu đồng ý rồi sao?" Chu Cẩm Danh hỏi.

"Đương nhiên là không." Hàn Thành nói: "Tôi cũng không phải loại người ai đến cũng không cự tuyệt."

"Đúng vậy." Doãn Minh Diệu cười nói: "Hàn thiếu của chúng ta tuy đa tình nhưng không lạm tình."

Cả đám nghe vậy đều không khỏi nở nụ cười.

Hàn Thành không cười, anh cũng không rõ tại sao mọi người đều cảm thấy anh phong lưu đa tình, rõ ràng đến tận gần đây anh còn chưa yêu đương bao giờ, cũng chưa qua đêm với ai, chuyện với Thẩm Tinh Sơ cũng là anh tình tôi nguyện, mãi gần đây mới phát sinh, chẳng hiểu là phong lưu đa tình ở chỗ nào?

Nghĩ tới đây mới nhớ ra, Nghiêm Gia Ngọc luôn nói như vậy, cậu ta luôn nói là: "Tiểu Thành, diện mạo như cậu chắc chắn rất phong lưu đa tình."

Nói nhiều thành thật, dần dần mọi người đều cảm thấy tính cách của anh chính là như vậy.

Hàn Thành buông ly rượu, không rõ tại sao Nghiêm Gia Ngọc trở lại, ở nước ngoài không tốt hơn sao? Cậu ta sao lại không tiếp tục ở nước ngoài?

Bọn Doãn Minh Diệu bọn họ đã nói qua chủ đề khác, Hàn Thành trò chuyện với họ vài câu, cùng cụng ly, đã gần 12 giờ, anh có chút mệt, chuẩn bị về nhà.

Thẩm Tinh Sơ đang gõ chữ thì nghe được tiếng mở cửa, đoán là Hàn Thành đã về.

Quả nhiên, không lâu sau Hàn Thành liền xuất hiện ở cửa phòng cậu.

"Còn chưa ngủ?"

Thẩm Tinh Sơ không nghĩ nhiều, lập tức nói: "Chờ anh đấy. Anh chưa về tôi cũng không ngủ được."

Thực tế là cậu đang có cảm hứng, gõ chữ quên thời gian.

Hàn Thành nhìn cậu, cảm thấy nhìn cậu thật thuận mắt.

"Lại đây." Anh trầm giọng nói.

Thẩm Tinh Sơ không rõ nguyên do, xốc chăn xuống giường, đi tới.

"Làm gì đây?" Cậu khó hiểu nói.

Hàn Thành giơ tay nhéo cằm cậu, trong lúc Thẩm Tinh Vũ vẫn mang vẻ mặt ngơ ngác, cúi đầu hôn lên môi cậu.

Nụ hôn vừa ôn nhu tinh tế lại mang theo chút triền miên, trong lúc răng môi vẫn đang kề cận, cười nói: "Cậu biết không, hôm nay có cái xe dù muốn câu dẫn tôi."

Thẩm Tinh Sơ kinh ngạc: "Anh gặp xe dù? Anh lên xe rồi sao?"

"Đương nhiên là không, tôi cũng không phải trạm thu rác, loại rác rưởi nào cũng nhận."

Thẩm Tinh Sơ lúc này mới vừa lòng: "Coi như anh có đạo đức nghề nghiệp."

Cậu nói xong, lại ghét bỏ: "Sao anh uống nhiều vậy, mau đi tắm đi."



Hàn Thành ôm cậu, lại hôn lên môi ngăn chặn mấy lời oán giận của cậu.

Anh còn chưa hôn đủ đâu, tắm cái gì, hôn đã rồi tính.

Thẩm Tinh Sơ bị hôn đến mơ hồ, cũng chậm rãi từ bỏ phản kháng, cùng anh tiếp tục hôn môi.

Hàn Thành vừa hôn, hai tay vừa vòng qua bế cậu nhấc lên, đặt trên bàn, tiếp tục triền miên.

Chờ đến khi nụ hôn này kết thúc, Thẩm Tinh Sơ còn có chút không kịp phản ứng, mặt đỏ hồng, thoạt nhìn có chút ngây thơ của thiếu niên.

Dưới ánh đèn, càng nhìn càng thấy đẹp.

Hàn Thành thấy vậy, đơn giản đem người bế lên, mang thẳng vào phòng tắm.

"Anh làm gì vậy?" Thẩm Tinh Sơ rốt cuộc có phản ứng, hỏi.

"Đem cậu đi tắm."

"Tôi không cần, ai biết được anh tắm xong lại muốn thăm dò đáy biển hay không, tôi không đi."

"Tôi là loại người này sao?" Hàn Thành liếc mắt nhìn cậu.

"Anh chẳng phải chính là loại người đó hay sao?!"

Thẩm Tinh Sơ vừa nói vừa giãy giụa, cuối cùng hạ cánh thành công lúc vừa đến cửa phòng tắm, một đường chạy thẳng ra ngoài.

Hàn Thành bật cười, cũng không đuổi theo cậu, chậm rãi đi vào phòng tắm.

Thẩm Tinh Sơ chạy thẳng về phòng ngủ của mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Cậu ngồi lại lên giường gõ thêm một đoạn rồi lưu file, tắt Word.

Lúc Hàn Thành đi ra thì thấy Thẩm Tinh Sơ đang nghịch điện thoại, thấy anh tắm xong còn vẫy tay gọi anh vào phòng.

"Cho anh" Thẩm Tinh Sơ đưa anh ly nước mật ong cậu vừa pha: "Tôi đọc trên mạng thấy bảo nước mật ong có thể giải rượu nên thuận tay pha cho anh một ly."

Hàn Thành nhướng mày: "Đối xử với tôi tốt vậy?"

Thẩm Tinh Sơ lập tức nghĩ đến loại logic thần kỳ kia của anh, thu tay về, tự mình uống một ngụm: "Vẫn nên đối xử với bản thân tốt hơn một chút."

Hàn Thành:......

Hàn Thành đoạt lại ly nước mật ong: "Cậu không uống rượu thì uống cái này làm gì."

"Cấp nước dưỡng da."

"À." Hàn Thành uống một ngụm, cũng không tệ lắm, ngọt ngào.

"Tôi cho cậu ăn, cho cậu ngủ, lại lo cả chuyện tính phúc suиɠ sướиɠ của cậu, cậu cũng nên đối xử tốt với tôi một chút, biết chưa?"

"Nhưng tôi sợ là sẽ yêu anh mất." Thẩm Tinh Sơ cố ý nói: "Anh đẹp trai như vậy, điều kiện tốt như vậy, đối xử với tôi tốt như vậy, còn nuôi tôi ăn cho tôi ngủ, tôi mà đối xử tốt với anh thêm một chút nữa thì có phải là đã phải lòng anh rồi không? Buzz, không hợp lý gì cả."

Hàn Thành:......

"Tuy rằng tôi vừa đẹp vừa ngầu, tính cách rộng rãi, đối với người thì nhiệt tình, đối với việc thì chân thành, nhưng gà rừng sao có thể xứng với phượng hoàng, một chú gà rừng như anh chưa đạt đến tiêu chuẩn yêu thích của tôi đâu!"

Thẩm Tinh Sơ nói xong lùi dần ra xa giường, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ trước khi Hàn Thành kịp phản ứng.

Chờ đến khi Hàn Thành nhận ra gà rừng là để chỉ anh chứ không phải chỉ cậu thì Thẩm Tinh Sơ đã chạy vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Hàn Thành bất đắc dĩ cầm chặt cái ly, cảm thấy cậu thực sự biết tự dát vàng lên mặt mình.

Trẻ con không nghe lời thì phải làm sao, hơn phân nửa là do được chiều chuộng thành quen rồi, đánh một trận đòn là ngoan ngay!

Xe thể thao không nghe lời thì phải làm sao, hơn phân nửa cũng là do được chiều chuộng thành quen rồi, nổ máy vài lần là ổn thôi!

Đòn roi mới rèn ra trẻ ngoan, đường đèo quốc lộ mới luyện ra xe tốt!

Hàn Thành ngồi trên giường Thẩm Tinh Sơ, chậm rãi uống nước mật ong.

Anh đang uống thì điện thoại có thông báo, Hàn Thành vừa mở lên xem thì thấy có tin nhắn từ tài khoản Người Bán Giáo Trình.

Người Bán Giáo Trình: 【Anh trai, có hàng mới, có đặt không?】

Hàn Thành:......

Trước khi gặp mặt Thẩm Tinh Sơ lần đầu, vì để tránh cho bọn họ lần đầu tiên lên đường đã gây tai nạn xe, xe hỏng người vong nên anh đã thêm một người chuyên bán phim để mua mấy bộ, coi như tài liệu học tập, không ngờ người anh em này lại nhanh có giáo trình mới như vậy.

Hàn Thành đấu tranh nội tâm một lát, cảm thấy xem cũng không sao, nói không chừng còn có thể truyền cảm hứng cho anh thử nghiệm những kỹ năng vào cua mới. .

Dù sao đối với một tài xế thì kỹ năng vẫn là rất quan trọng.

Hàn Thành: 【Gửi về địa chỉ mail lần trước.】

Người Bán Giáo Trình: 【Ok, giá vẫn như lần trước.】

Hàn Thành không chút do dự phát cho đối phương bao lì xì.

Không lâu sau, điện thoại anh có thông báo nhận được email mới.

Hàn Thành không định tải về điện thoại vì dù sao loại tài liệu này cũng chiếm dung lượng khá lớn, anh nhìn quanh một vòng vừa lúc nhìn đến cái máy tính mình không dùng nữa đang ở trong phòng Thẩm Tinh Sơ liền thuận tay cầm lên, mở máy.

Tốc độ mạng ở nhà không tồi, rất nhanh đã tải xong video, Hàn Thành mở thư mục 【My computer】, chuẩn bị vào ổ D xem qua giáo trình mới của mình thì thấy bên trái thư mục 【My computer】 có một thư mục được dùng thường xuyên, tên là 【Cảnh đẹp trên đỉnh núi Thu Danh (*)】

(*) raw là 秋名山, là tên một ngọn núi trong bộ truyện tranh Initial D (Vua tốc độ) kể về các tay đua xe của Nhật.

Hàn Thành:???

_________

Tác giả có điều muốn nói:

Hàn Thành: Nhìn xem tôi thấy gì này ~

Chương sau trực tiếp hiện trường hành quyết trong xã hội hiện đại.

Hàn Thành nói với Tinh Tinh: Đọc diễn cảm tất cả những gì cậu đã viết.

Tinh Tinh: Hả?!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau