Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả
Chương 40: (1): Nhóc vô lại
(kẻ du đãng, bất lương, mất hết nhân cách - trích Soha từ điển Việt)
Trên đường trở về
Tốc độ của Vinh Nhung cực kỳ chậm, cơ bản duy trì tốc độ năm mươi sáu mươi thước.
Từng chiếc xe thể thao chạy sau lưng vượt qua cậu.
Còn có một chiếc lúc vượt qua cậu hạ cửa kiếng xe xuống, giơ ngón giữa
Lái một chiếc xe tốt như vậy với tốc độ ốc sên thì thật lãng phí
Nếu Vinh Tranh không ở trong xe, Vinh Nhung đã sớm vượt qua tất cả để cho những kẻ đó ngửi thấy mùi khói thải của cậu.
Vừa mới ói, Vinh Tranh hiển nhiên có chút yếu ớt.
Anh khó chịu tựa lưng vào ghế: “Khoan trở về đã, chúng ta đến khu phố thương mại trên đảo.”
Vinh Nhung không thể tưởng tượng được Vinh Tranh lại muốn đến phố thương mại trong khi đang cảm thấy khó chịu như vậy.
Điều gì quan trọng đến mức anh phải mua nó ngay hôm nay?
“Nhất định phải mua hôm nay ạ?”
“Ừ.”
Vinh Tranh nhắm mắt nghỉ ngơi, không giải thích nguyên nhân.
Vinh Nhung mím môi, lặng lẽ đi vào khu phố thương mại gần đó trên hệ thống định vị.
Không quấy rầy Vinh Tranh nghỉ ngơi.
Xe đậu ở tầng hầm của trung tâm thương mại.
Vinh Tranh xuống xe.
Vinh Nhung nâng mui xe lên, bật nhạc, không hề có ý định cùng xuống xe.
Vinh Tranh đặt một tay lên cửa xe, cúi người nhìn Vinh Nhung: “Anh kìm nén cảm giác khó chịu đi với em một chuyến mà em không cùng anh vào trong?”
Lời nói của Vinh Tranh có thể nói là một đòn chắc chắn.
Vinh Nhung không nói một lời xuống xe, dùng lực đóng cửa lại.
Lúc nãy ở trên xe nghỉ ngơi một lát, Vinh Tranh lúc này mới lấy lại tinh thần.
Anh thờ ơ liếc nhìn cậu, nói: “Hơn bảy triệu bảng, cẩn thận chút.”
Vinh Nhung chưa bao giờ thấy anh trai mình phiền phức đến thế.
Đời trước cũng không có!
Thật sự!
Nhưng cậu vẫn đi bên cạnh Vinh Tranh, không quay người rời đi.
Sau khi vào trung tâm thương mại, Vinh Tranh đi thẳng vào một cửa hàng điện thoại di động.
Vinh Nhung ngẩn ra.
Cậu lập tức hiểu ra mục đích thực sự Vinh Tranh đưa cậu đi hóng gió.
Di động của cậu đã rơi xuống biển rồi.
Anh trai cậu đây là cố ý đưa cậu đi mua điện thoại di động
Quả nhiên, trước màn chào hàng nhiệt tình của nhân viên sale, Vinh Tranh quay đầu lại hỏi: “Em thích cái nào?”
Vinh Nhung cảm thấy hờn dỗi cả một đoạn đường.
Cậu tức giận vì sao Vinh Tranh không nói cho cậu biết sớm hơn khi anh cảm thấy không khỏe, càng giận bản thân hơn vì sao cậu không thể nhận ra anh đang khó chịu.
Nhung liên quan đến tiền, cậu lại không thể không lên tiếng
“Có thể trở về rồi mua mà.”
Cậu có thể lên mạng mua một cái tương đối rẻ hơn, điều này có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
“Sớm muộn đều phải mua.”
Vinh Tranh chọn chiếc mới nhất trên thị trường, có chức năng đầy đủ và tất nhiên là giá cao nhất, “Cái này thì sao? Em thích nó không? Hay thích cái đã dùng trước đây?”
Vinh Nhung vừa nhìn thấy giá ghi trên quầy liền từ chối.
Cậu chọn một chiếc điện thoại có cùng model với Vinh Tranh.
Trước tiên, Vinh Tranh khi chọn đồ đều rất chú trọng đến tính thực dụng nên cậu mua cái này sẽ không lo “đạp hố”
Thứ hai, cái mà Vinh Tranh đang sử dụng dường như đã được dùngnhiều năm.
Sản phẩm điện tử được cập nhật nhanh chóng.
Vì đây là điện thoại di động từ vài năm trước, giá bây giờ chắc chắn không cao.
Vinh Tranh có chút bất ngờ, “Thật sự muốn cái này?”
Mặc dù cái anh đang sử dụng có hiệu năng tốt và là mẫu mới nhất vào thời điểm đó nhưng nó đã cách đây ba bốn năm rồi.
Về chức năng, chắc chắn có một khoảng cách so với các điện thoại di động mới ra mắt.
Vinh Nhung kiên quyết nói: “Em muốn cái này.”
Nếu đã sử dụng trong nhiều năm vậy thì nó thực sự rất tốt.
Dù sao cũng là mua cho Vinh Nhung, Vinh Tranh chỉ có thể theo ý cậu.
“Được, thưa ngài, giá của chiếc điện thoại này là 7899. Vui lòng thanh toán bằng thẻ tại đây.”
Nhân viên bán hàng dẫn Vinh Tranh đến một bên trả tiền.
Vinh Nhung: “!!”
Năm đó anh trai cậu rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tiền mua cái điện thoại này!?
Vinh Tranh cà thẻ, ký tên trả tiền.
Cũng đăng ký làm thẻ điện thoại di động thay thế cho Vinh Nhung.
Thẻ điện thoại di động được kích hoạt.
Điện thoại trong tay Vinh Nhung liền reo lên.
Là dãy số mà cậu quen thuộc.
Cậu ngẩng đầu lên.
Vinh Tranh nhấc máy, “Lưu số anh đi.”
Dựa trên mối quan hệ căng thẳng trước đây của họ, Vinh Tranh thực sự không có nhiều niềm tin Vinh Nhung sẽ nhớ số điện thoại di động của mình.
Vinh Nhung không nói cho anh biết, cậu thật ra đã thuộc lòng số điện thoại di động của anh.
Ở kiếp trước, khi nhớ cha mẹ và anh trai vô số lần và gần như không thể chịu nổi nữa, cậu đã nhập đi nhập lại số điện thoại di động của bố mẹ và anh trai vào điện thoại di động, rồi xóa từng cái một.
“Ừm.”
Cậu cúi đầu gõ ghi chú——
“Anh hai“.
...
“Có cái gì muốn mua không?”
Hầu hết những người đến đảo nghỉ dưỡng đều là các bậc cha mẹ cùng con cái hoặc các cặp vợ chồng trẻ.
Trong số đó có nhiều thanh niên trạc tuổi Vinh Nhung, ăn mặc thời trang.
Căn cứ theo tâm lý của các em trai người khác, em trai anh chắc hẳn cũng có tâm lý như vậy, Vinh Tranh mua cho Vinh Nhung một chiếc điện thoại di động, cũng không có ý định trực tiếp quay lại khách sạn mà định đưa Vinh Nhung đi khắp trung tâm mua sắm.
“Không có.”
Trả lời không chút do dự.
Mức tiêu thụ trên đảo quá đắt.
Đó không phải là thứ mà cậu có thể mua được với tư cách là một người nghèo.
“Anh nghe A Khỉ nói tinh dầu và hương liệu sản xuất ở Đảo Xanh khá nổi tiếng. Anh dẫn em đi xem một chút nhé?”
Vừa nhắc tới tinh dầu, hương liệu, Vinh Nhung nhất thời cũng có chút động lòng.
Vinh Tranh giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Chưa tới tám giờ, đi thôi. Thời gian còn sớm.”
Vinh Nhung đứng tại chỗ không động.
“Mệt mỏi?”
Vinh Nhung: “Chúng ta đi ăn cơm trước.”
Vinh Tranh gật đầu, “Cũng được.”
Tầng trên cùng của trung tâm thương mại chính là khu ăn uống
Hai người cùng nhau đi thang máy lên.
Vinh Tranh hỏi ý kiến của Vinh Nhung về món Nhật.
Vinh Nhung gọi cho Vinh Tranh một bát ramen, chính cậu thì gọi một ly kem.
Sợi mì rất dễ tiêu, nước súp trong kiểu Nhật vừa đủ thanh nhẹ.
Đối với Vinh Tranh, người vừa mới nôn trước đó, ramen là lựa chọn tốt nhất.
Vinh Nhung không thích ăn mì.
Khi đi ăn ngoài, cậu không bao giờ chủ động gọi mì. Ngay cả khi ăn lẩu vào mùa đông, đũa của cậu cũng không bao giờ chạm tới sợi mì.
Vì vậy, khả năng cao là món mì này không phải gọi cho cậu..
Cậu chỉ gọi một tô rồi đưa thực đơn cho người phục vụ, rốt cuộc là gọi cho ai không cần nói cũng biết.
Kem được bưng lên bàn trước
Chỉ chốc lát sau, ramen cũng được bưng lên.
Khóe mắt Vinh Tranh liếc Vinh Nhung đang cúi đầu tập trung ăn kem, lấy di động từ trong túi mở chức năng chụp anh.
Giữ điện thoại bằng cả hai tay hướng về phía ramen trên bàn.
“Anh, anh đang chụp ảnh món ramen em gọi cho anh phải không?”
Động tác Vinh Tranh ngừng một lát.
Anh chụp vài bức ảnh rồi cất điện thoại đi.
“Em nhìn thấy?”
Anh đăng lên vòng bạn bè.
Vinh Nhung hớp một ngụm kem, nói: “Vâng, em nhìn thấy rồi, ly nước ép dưa hấu trước đây, em đang nằm trong lòng anh, anh lén chụp em, cacao nóng tối hôm trước, hôm nay trên thuyền, món salad em làm cho anh...Em cũng thấy”
Kể từ khi vô tình mở được vòng bạn bè của anh trai mình vào ngày hôm đó, Vinh Nhung thỉnh thoảng vẫn chú ý đến vòng bạn bè của Vinh Tranh.
Trước đó, Dung Dung thật sự không biết anh trai mình là một người... nhàm chán như vậy.
Điều khiến Vinh Nhung dở khóc dở cười nhất là ngay khi anh trai đăng lên WeChat Moments, chắc chắn cậu sẽ nhận được lì xì từ bố mẹ ngay trong ngày đó.
Rất là có ý tranh giành ưu ái.
Chỉ trong vài ngày này, số lượng phong bao đỏ tích lũy đã đạt đến mức đáng kinh ngạc.
Tất nhiên, Vinh Nhung chưa bao giờ động đến một xu trong số tiền đó.
Cậu sẽ lưu lại và chuyển giao lại tất cả cho bố mẹ khi rời khỏi Vinh gia.
Vinh Tranh không ngờ Vinh Nhung sẽ xem vòng bạn bè của mình.
Vinh Nhung vốn là người không bao giờ để ý đến Khoảnh Khắc.
Im lặng một lúc, Vinh Tranh nói: “Xin lỗi, nếu em để ý...”
“Em không phiền đâu.”
Khoảnh khắc Vinh Tranh ngước mắt, Vinh Nhung đang dùng chiếc điện thoại di động mới mua chụp một bức ảnh.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Vinh Tranh, Vinh Nhung giơ điện thoại trong tay lên, nhếch khóe môi, vẻ mặt đắc ý nói: “Hòa rồi.”
- ------------
Lại gần 10k từ hơn 30 trang word trời ơi cứu tôi:)
Trên đường trở về
Tốc độ của Vinh Nhung cực kỳ chậm, cơ bản duy trì tốc độ năm mươi sáu mươi thước.
Từng chiếc xe thể thao chạy sau lưng vượt qua cậu.
Còn có một chiếc lúc vượt qua cậu hạ cửa kiếng xe xuống, giơ ngón giữa
Lái một chiếc xe tốt như vậy với tốc độ ốc sên thì thật lãng phí
Nếu Vinh Tranh không ở trong xe, Vinh Nhung đã sớm vượt qua tất cả để cho những kẻ đó ngửi thấy mùi khói thải của cậu.
Vừa mới ói, Vinh Tranh hiển nhiên có chút yếu ớt.
Anh khó chịu tựa lưng vào ghế: “Khoan trở về đã, chúng ta đến khu phố thương mại trên đảo.”
Vinh Nhung không thể tưởng tượng được Vinh Tranh lại muốn đến phố thương mại trong khi đang cảm thấy khó chịu như vậy.
Điều gì quan trọng đến mức anh phải mua nó ngay hôm nay?
“Nhất định phải mua hôm nay ạ?”
“Ừ.”
Vinh Tranh nhắm mắt nghỉ ngơi, không giải thích nguyên nhân.
Vinh Nhung mím môi, lặng lẽ đi vào khu phố thương mại gần đó trên hệ thống định vị.
Không quấy rầy Vinh Tranh nghỉ ngơi.
Xe đậu ở tầng hầm của trung tâm thương mại.
Vinh Tranh xuống xe.
Vinh Nhung nâng mui xe lên, bật nhạc, không hề có ý định cùng xuống xe.
Vinh Tranh đặt một tay lên cửa xe, cúi người nhìn Vinh Nhung: “Anh kìm nén cảm giác khó chịu đi với em một chuyến mà em không cùng anh vào trong?”
Lời nói của Vinh Tranh có thể nói là một đòn chắc chắn.
Vinh Nhung không nói một lời xuống xe, dùng lực đóng cửa lại.
Lúc nãy ở trên xe nghỉ ngơi một lát, Vinh Tranh lúc này mới lấy lại tinh thần.
Anh thờ ơ liếc nhìn cậu, nói: “Hơn bảy triệu bảng, cẩn thận chút.”
Vinh Nhung chưa bao giờ thấy anh trai mình phiền phức đến thế.
Đời trước cũng không có!
Thật sự!
Nhưng cậu vẫn đi bên cạnh Vinh Tranh, không quay người rời đi.
Sau khi vào trung tâm thương mại, Vinh Tranh đi thẳng vào một cửa hàng điện thoại di động.
Vinh Nhung ngẩn ra.
Cậu lập tức hiểu ra mục đích thực sự Vinh Tranh đưa cậu đi hóng gió.
Di động của cậu đã rơi xuống biển rồi.
Anh trai cậu đây là cố ý đưa cậu đi mua điện thoại di động
Quả nhiên, trước màn chào hàng nhiệt tình của nhân viên sale, Vinh Tranh quay đầu lại hỏi: “Em thích cái nào?”
Vinh Nhung cảm thấy hờn dỗi cả một đoạn đường.
Cậu tức giận vì sao Vinh Tranh không nói cho cậu biết sớm hơn khi anh cảm thấy không khỏe, càng giận bản thân hơn vì sao cậu không thể nhận ra anh đang khó chịu.
Nhung liên quan đến tiền, cậu lại không thể không lên tiếng
“Có thể trở về rồi mua mà.”
Cậu có thể lên mạng mua một cái tương đối rẻ hơn, điều này có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.
“Sớm muộn đều phải mua.”
Vinh Tranh chọn chiếc mới nhất trên thị trường, có chức năng đầy đủ và tất nhiên là giá cao nhất, “Cái này thì sao? Em thích nó không? Hay thích cái đã dùng trước đây?”
Vinh Nhung vừa nhìn thấy giá ghi trên quầy liền từ chối.
Cậu chọn một chiếc điện thoại có cùng model với Vinh Tranh.
Trước tiên, Vinh Tranh khi chọn đồ đều rất chú trọng đến tính thực dụng nên cậu mua cái này sẽ không lo “đạp hố”
Thứ hai, cái mà Vinh Tranh đang sử dụng dường như đã được dùngnhiều năm.
Sản phẩm điện tử được cập nhật nhanh chóng.
Vì đây là điện thoại di động từ vài năm trước, giá bây giờ chắc chắn không cao.
Vinh Tranh có chút bất ngờ, “Thật sự muốn cái này?”
Mặc dù cái anh đang sử dụng có hiệu năng tốt và là mẫu mới nhất vào thời điểm đó nhưng nó đã cách đây ba bốn năm rồi.
Về chức năng, chắc chắn có một khoảng cách so với các điện thoại di động mới ra mắt.
Vinh Nhung kiên quyết nói: “Em muốn cái này.”
Nếu đã sử dụng trong nhiều năm vậy thì nó thực sự rất tốt.
Dù sao cũng là mua cho Vinh Nhung, Vinh Tranh chỉ có thể theo ý cậu.
“Được, thưa ngài, giá của chiếc điện thoại này là 7899. Vui lòng thanh toán bằng thẻ tại đây.”
Nhân viên bán hàng dẫn Vinh Tranh đến một bên trả tiền.
Vinh Nhung: “!!”
Năm đó anh trai cậu rốt cuộc đã tốn bao nhiêu tiền mua cái điện thoại này!?
Vinh Tranh cà thẻ, ký tên trả tiền.
Cũng đăng ký làm thẻ điện thoại di động thay thế cho Vinh Nhung.
Thẻ điện thoại di động được kích hoạt.
Điện thoại trong tay Vinh Nhung liền reo lên.
Là dãy số mà cậu quen thuộc.
Cậu ngẩng đầu lên.
Vinh Tranh nhấc máy, “Lưu số anh đi.”
Dựa trên mối quan hệ căng thẳng trước đây của họ, Vinh Tranh thực sự không có nhiều niềm tin Vinh Nhung sẽ nhớ số điện thoại di động của mình.
Vinh Nhung không nói cho anh biết, cậu thật ra đã thuộc lòng số điện thoại di động của anh.
Ở kiếp trước, khi nhớ cha mẹ và anh trai vô số lần và gần như không thể chịu nổi nữa, cậu đã nhập đi nhập lại số điện thoại di động của bố mẹ và anh trai vào điện thoại di động, rồi xóa từng cái một.
“Ừm.”
Cậu cúi đầu gõ ghi chú——
“Anh hai“.
...
“Có cái gì muốn mua không?”
Hầu hết những người đến đảo nghỉ dưỡng đều là các bậc cha mẹ cùng con cái hoặc các cặp vợ chồng trẻ.
Trong số đó có nhiều thanh niên trạc tuổi Vinh Nhung, ăn mặc thời trang.
Căn cứ theo tâm lý của các em trai người khác, em trai anh chắc hẳn cũng có tâm lý như vậy, Vinh Tranh mua cho Vinh Nhung một chiếc điện thoại di động, cũng không có ý định trực tiếp quay lại khách sạn mà định đưa Vinh Nhung đi khắp trung tâm mua sắm.
“Không có.”
Trả lời không chút do dự.
Mức tiêu thụ trên đảo quá đắt.
Đó không phải là thứ mà cậu có thể mua được với tư cách là một người nghèo.
“Anh nghe A Khỉ nói tinh dầu và hương liệu sản xuất ở Đảo Xanh khá nổi tiếng. Anh dẫn em đi xem một chút nhé?”
Vừa nhắc tới tinh dầu, hương liệu, Vinh Nhung nhất thời cũng có chút động lòng.
Vinh Tranh giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, “Chưa tới tám giờ, đi thôi. Thời gian còn sớm.”
Vinh Nhung đứng tại chỗ không động.
“Mệt mỏi?”
Vinh Nhung: “Chúng ta đi ăn cơm trước.”
Vinh Tranh gật đầu, “Cũng được.”
Tầng trên cùng của trung tâm thương mại chính là khu ăn uống
Hai người cùng nhau đi thang máy lên.
Vinh Tranh hỏi ý kiến của Vinh Nhung về món Nhật.
Vinh Nhung gọi cho Vinh Tranh một bát ramen, chính cậu thì gọi một ly kem.
Sợi mì rất dễ tiêu, nước súp trong kiểu Nhật vừa đủ thanh nhẹ.
Đối với Vinh Tranh, người vừa mới nôn trước đó, ramen là lựa chọn tốt nhất.
Vinh Nhung không thích ăn mì.
Khi đi ăn ngoài, cậu không bao giờ chủ động gọi mì. Ngay cả khi ăn lẩu vào mùa đông, đũa của cậu cũng không bao giờ chạm tới sợi mì.
Vì vậy, khả năng cao là món mì này không phải gọi cho cậu..
Cậu chỉ gọi một tô rồi đưa thực đơn cho người phục vụ, rốt cuộc là gọi cho ai không cần nói cũng biết.
Kem được bưng lên bàn trước
Chỉ chốc lát sau, ramen cũng được bưng lên.
Khóe mắt Vinh Tranh liếc Vinh Nhung đang cúi đầu tập trung ăn kem, lấy di động từ trong túi mở chức năng chụp anh.
Giữ điện thoại bằng cả hai tay hướng về phía ramen trên bàn.
“Anh, anh đang chụp ảnh món ramen em gọi cho anh phải không?”
Động tác Vinh Tranh ngừng một lát.
Anh chụp vài bức ảnh rồi cất điện thoại đi.
“Em nhìn thấy?”
Anh đăng lên vòng bạn bè.
Vinh Nhung hớp một ngụm kem, nói: “Vâng, em nhìn thấy rồi, ly nước ép dưa hấu trước đây, em đang nằm trong lòng anh, anh lén chụp em, cacao nóng tối hôm trước, hôm nay trên thuyền, món salad em làm cho anh...Em cũng thấy”
Kể từ khi vô tình mở được vòng bạn bè của anh trai mình vào ngày hôm đó, Vinh Nhung thỉnh thoảng vẫn chú ý đến vòng bạn bè của Vinh Tranh.
Trước đó, Dung Dung thật sự không biết anh trai mình là một người... nhàm chán như vậy.
Điều khiến Vinh Nhung dở khóc dở cười nhất là ngay khi anh trai đăng lên WeChat Moments, chắc chắn cậu sẽ nhận được lì xì từ bố mẹ ngay trong ngày đó.
Rất là có ý tranh giành ưu ái.
Chỉ trong vài ngày này, số lượng phong bao đỏ tích lũy đã đạt đến mức đáng kinh ngạc.
Tất nhiên, Vinh Nhung chưa bao giờ động đến một xu trong số tiền đó.
Cậu sẽ lưu lại và chuyển giao lại tất cả cho bố mẹ khi rời khỏi Vinh gia.
Vinh Tranh không ngờ Vinh Nhung sẽ xem vòng bạn bè của mình.
Vinh Nhung vốn là người không bao giờ để ý đến Khoảnh Khắc.
Im lặng một lúc, Vinh Tranh nói: “Xin lỗi, nếu em để ý...”
“Em không phiền đâu.”
Khoảnh khắc Vinh Tranh ngước mắt, Vinh Nhung đang dùng chiếc điện thoại di động mới mua chụp một bức ảnh.
Bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Vinh Tranh, Vinh Nhung giơ điện thoại trong tay lên, nhếch khóe môi, vẻ mặt đắc ý nói: “Hòa rồi.”
- ------------
Lại gần 10k từ hơn 30 trang word trời ơi cứu tôi:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất