Nam Phụ Pháo Hôi Xé Kịch Bản Thiếu Gia Giả
Chương 41: (2): Nhóc vô lại
Tinh dầu, nước hoa và các loại mỹ phẩm khác được bày bán sang trọng ở tầng một.
Đi ngang qua khu vực quần áo nam trên tầng 4.
Cậu kéo Vinh Tranh đi vào một cửa hàng quần áo nam trên tầng bốn.
Vinh Nhung thích thú với chiếc áo phông hoạt hình màu trắng và quần âu màu xanh nước biển, đối mặt với Vinh Tranh: “Anh ơi, anh thấy bộ trang phục này thế nào?”
Cậu thường thích phong cách hip hop.
Chiếc áo phông quá rộng, có quá nhiều màu sắc tương phản và quá thời thượng, Vinh Tranh không thích.
Bộ hiện tại rất tốt.
Phong cách đơn giản và màu sắc đủ tươi mới.
Trên quần áo còn có họa tiết hoạt hình mèo béo Doremon màu xanh lam dễ thương, rất phù hợp với lứa tuổi của Nhung Nhung.
Vinh Tranh hài lòng gật đầu, “Được. Em vào thử một chút đi, anh qua bên kia chờ em.”
Vinh Tranh nhấc chân muốn đi, cánh tay bị kéo lại.
Vinh Nhung mỉm cười, “Đúng là muốn đi vào thử một chút, nhưng mà người thử không phải em.”
Đáy lòng Vinh Tranh bỗng dâng lên một dự cảm xấu.
Trong ngực anh nhét bộ quần áo mà Vinh Nhung vừa chọn: “Anh, vào trong thử xem.”
Sau cùng còn ngưỡng mặt lên, bổ sung hỏi một câu, “Có được hay không?”
Vinh Tranh liếc mèo Doraemon trên áo, trầm mặc nhận lấy
Khóe môi Vinh Nhung nhếch lên: “Anh, vậy em qua đó ngồi đợi.”
Vinh Tranh: “...”
Cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu mềm trong cửa hàng, thử làm quen với chiếc điện thoại di động vừa mua.
“Đinh -- “
Điện thoại di động truyền tới âm thanh thông báo
Là một cái tin nhắn rác
Vinh Nhung xóa tin nhắn rác.
Vừa định thoát khỏi tin nhắn, cậu liếc thấy tin nhắn sau do ngân hàng gửi đến ở bên dưới.
Trong ngân hàng của cậu thừa ra một khoảng tiền.
388 vạn 5879.
Không thiếu cũng chẳng dư
Tin nhắn này được gửi đến trưa nay
Khi đó điện thoại của cậu đã rơi xuống biển rồi.
Cậu thoát tin nhắn, bấm vào WeChat.
Bây giờ tiền đã về, không cần giữ tài khoản WeChat của Hà Vũ nữa.
“Tôi đã trả toàn bộ tiền cho cậu, một đồng cũng không thiếu.”
“Tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không nhận.”
“Được, cậu thật ác độc, nói tuyệt giao liền tuyệt giao đúng không?”
“Tôi tưởng cậu sẽ chặn tôi sau khi tôi chuyển tiền.”
“Nhung Nhung, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc là tôi đã làm gì cậu? Tại sao cậu lại nhẫn tâm như vậy, nhất định phải tuyệt giao với tôi? Đúng vậy, những năm qua tôi đã vay rất nhiều tiền nhưng tôi đã đối xử tệ với cậu trong nhiều năm qua không hề tệ, đúng không? Cậu nói rằng muốn long diên hương nên tôi đã hỏi những người xung quanh xem có thể tìm được long diên hương chất lượng tốt ở đâu. Sợ trong video chất lượng không tốt còn đặc biệt đi một chuyến. Quả nhiên chất lượng không tốt. Tôi cũng chỉ có thể nhờ chú nhỏ của mình, đợi ở địa phương mấy ngày, giúp cậu thử tất cả hương liệu ở địa phương. Hay cậu nghĩ những thứ tinh dầu, hương liệu cậu muốn kia há miệng liền có? Có lần, thời tiết quá nóng khiến tôi bị say nắng. Khi khai giảng tôi đã đưa long diên hương cho cậu, cậu cũng không nói lời cảm ơn mà chỉ cầm lấy rồi quay lại gửi cho tôi 60 vạn
Còn có một lần, sinh nhật tôi, cậu nhớ không?
Sinh nhật 18 của tôi, tổ chức bữa tiệc, mời cậu ăn chung bữa cơm. Cậu đã đánh nhau với ai đó trong bữa tiệc sinh nhật của tôi. Thậm chí không xin lỗi, nói đi là đi. Thực ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, Vinh Nhung, từ tận đáy lòng cậu, cậu có thực sự coi tôi là bạn không? Tôi nghĩ là không? Tôi tự nhủ, nếu cậu không coi tôi như một người bạn thì tại sao tôi phải thể hiện tấm lòng của mình với cậu, cậu nói đúng không? “
“Quên đi, không nói chuyện này nữa, không có ý nghĩa gì, những lời này đoán chừng cậu cũng chẳng chịu đựng nghe.”
“Tôi... ngày đó nhìn thấy tên tạp chủng kia, cậu không biết người phụ nữ đó ghê tởm đến thế nào đâu. Bà ta đang ôm thứ tạp chủng đó, kinh hãi nhìn tôi, như thể tôi sẽ dùng dao đâm bà ta vậy.
Tôi có ngu ngốc đến thế không? Đưa mình vào tù vì bà ta và đứa con hoang đó?
Tôi đã nói với mẹ về điều này. Mẹ yêu cầu tôi giữ im lặng cho đến bây giờ, bà dự định sẽ chuyển toàn bộ tài sản của bố tôi sang tên bà rồi chính thức nộp đơn ly hôn. Số tiền hơn ba triệu nhân dân tệ là do mẹ gọi cho tôi. Bà ấy nhờ tôi cảm ơn cậu, hơn ba triệu nhân dân tệ, số tiền này không hề lỗ khi để bà nhìn rõ một người đàn ông. Khi nào cậu rảnh, ra ngoài uống một ly nhé? Tôi mời cậu. “
“Tôi đã nói với cậu nhiều như vậy, tại sao cậu không thể dành một chút thời gian, dù chỉ vì thương hại tôi, cho tôi một câu trả lời?!”
“Tôi biết mà! Từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ coi tôi là bạn!”
Cánh cửa phòng thử đồ bị đẩy ra.
Vinh Tranh thay quần áo rồi đi ra.
Vinh Nhung khóa màn hình điện thoại rồi nhét vào túi.
Cậu ngẩng đầu lên.
...
Phong cách ăn mặc thông thường của Vinh Tranh chủ yếu là áo sơ mi hoặc áo sơ mi POLO, loại trang phục trang trọng và công sở hơn, giống như tùy thời mọi lúc, mọi nơi, đều ở trong cuộc họp hoặc vừa họp xong
Điều này mang lại cho anh khí chất của một doanh nhân ưu tú nhưng cũng đem lại cho anh cảm giác xa cách và khó gần.
Người ta dễ dàng quên mất vị tổng giám đốc Vinh gia này, tuổi còn trẻ đã có địa vị cao, quyết sát sát thủ, thực chất chỉ mới hai mươi bảy tuổi.
Chiếc áo phông trắng này dường như đã giải trừ Vinh Tranh khỏi một phong ấn bí ẩn nào đó, biến anh từ một ông chủ thành một anh chàng đẹp trai nhà bên.
Tựa như lúc này, Vinh Nhung dường như nhìn thấy Vinh Tranh thời học sinh.
Khi đó, anh trai vẫn chưa bắt đầu công việc kinh doanh riêng, cũng chưa trở thành Vinh tổng nghiêm khắc như sau này.
Mỗi lần cậu đi học về, anh trai đều mỉm cười bế cậu lên khi cặp sách còn chưa buông xuống, dùng một tay bế cậu lên lầu.
Anh trai cậu làm bài tập trong phòng còn cậu lắp Lego trong phòng anh.
Anh trai ngày càng bận rộn hơn khi anh vào đại học, thời gian dành cho cậu ngày càng ít.
Thường là cậu ngồi ở phòng khách đến khi trời tối, cũng không đợi được anh về nhà...
...
Vinh Tranh nhìn vào gương.
Chân mày anh từ đầu đến cuối đều không giãn ra: “Có kỳ lạ không?”
Vinh Nhung lấy lại tinh thần.
Cậu đi tới, đứng bên cạnh Vinh Tranh, cùng anh trai nhìn Vinh Tranh trong gương, “Không, rất thích hợp.”
Vinh Tranh khó chịu kéo cổ tròn tay áo ngắn của anh, liếc nhìn Vinh Nhung: “Em có hiểu lầm gì về từ thích hợp không?”
Bất kể là POLO hay áo sơ mi đều tốt, đều có cổ áo.
Bây giờ mặc cổ tròn, Vinh Tranh luôn cảm thấy cổ có chút trống không.
Vinh Tranh giơ tay lên, sờ cổ của mình một cái.
Vinh Nhung nghiện nó rồi.
Cậu kéo cánh tay anh trai ra khỏi cổ, nhét tất cả quần áo cậu chọn vào trong tay Vinh Tranh, “Anh hai, anh thử mấy cái này luôn nha?”
Vinh Tranh nhìn Vinh Nhung hứng thú không giảm, lời cự tuyệt đến mép từ đầu đến cuối cũng không nói ra
Bưng quần áo vào phòng thay.
...
“Xin chào, những món anh tôi đã thử làm phiền giúp tôi gói lại. “
Vinh Tranh bước vào phòng thử đồ thay quần áo của mình, Vinh Nhung nói với nhân viên bên cạnh.
“Được, xin ngài chờ một chút.”
Nhân viên xếp lại những quần áo Vinh Tranh đã thử qua bỏ vào túi, cung kính nói: “Chào ngài, phiền ngài đến quầy lễ tân ở đây.”
Vinh Nhung theo nhân viên đi tới quầy tính tiền.
“Xin chào, sau khi giảm giá, tổng cộng là 98.766 nhân dân tệ. Vui lòng quẹt thẻ vào đây để thanh toán.”
Động tác móc di động của Vinh Nhung ngừng một lát.
Khó trách trước khi lên đảo, ba cho cậu một tấm thẻ năm trăm ngàn để xài vặt
Lục đảo, cái tên nghe khá xanh và thân thiện với môi trường, ít carbon và giảm năng lượng, tối giản và đơn giản.
A.
Mua vài bộ quần áo mùa hè tốn rất nhiều tiền.
Đảo xanh cái gì, đây rõ ràng là một hang động bán vàng
Vinh Nhung không động đến tấm thẻ mà cha Vinh cho kia.
Cậu dùng điện thoại di động trả tiền.
Không sao.
Đến khi “Mỹ nhân say ngủ” phối ra chính thức đưa ra thị trường.
Cậu rất nhanh là có thể kiếm lại khoản tiền này!
- ------------------------------
Biết anh tôi Nhung Nhung khống rồi mà mỗi lần thấy vẫn mắc cười =)))
Btw truyện không nổi thì buồn kh có cmt, truyện nổi thì sợ drama ngày chiến đấu với chục cmt kì cục vì hai anh em:''(
Đi ngang qua khu vực quần áo nam trên tầng 4.
Cậu kéo Vinh Tranh đi vào một cửa hàng quần áo nam trên tầng bốn.
Vinh Nhung thích thú với chiếc áo phông hoạt hình màu trắng và quần âu màu xanh nước biển, đối mặt với Vinh Tranh: “Anh ơi, anh thấy bộ trang phục này thế nào?”
Cậu thường thích phong cách hip hop.
Chiếc áo phông quá rộng, có quá nhiều màu sắc tương phản và quá thời thượng, Vinh Tranh không thích.
Bộ hiện tại rất tốt.
Phong cách đơn giản và màu sắc đủ tươi mới.
Trên quần áo còn có họa tiết hoạt hình mèo béo Doremon màu xanh lam dễ thương, rất phù hợp với lứa tuổi của Nhung Nhung.
Vinh Tranh hài lòng gật đầu, “Được. Em vào thử một chút đi, anh qua bên kia chờ em.”
Vinh Tranh nhấc chân muốn đi, cánh tay bị kéo lại.
Vinh Nhung mỉm cười, “Đúng là muốn đi vào thử một chút, nhưng mà người thử không phải em.”
Đáy lòng Vinh Tranh bỗng dâng lên một dự cảm xấu.
Trong ngực anh nhét bộ quần áo mà Vinh Nhung vừa chọn: “Anh, vào trong thử xem.”
Sau cùng còn ngưỡng mặt lên, bổ sung hỏi một câu, “Có được hay không?”
Vinh Tranh liếc mèo Doraemon trên áo, trầm mặc nhận lấy
Khóe môi Vinh Nhung nhếch lên: “Anh, vậy em qua đó ngồi đợi.”
Vinh Tranh: “...”
Cậu ngồi trên chiếc ghế đẩu mềm trong cửa hàng, thử làm quen với chiếc điện thoại di động vừa mua.
“Đinh -- “
Điện thoại di động truyền tới âm thanh thông báo
Là một cái tin nhắn rác
Vinh Nhung xóa tin nhắn rác.
Vừa định thoát khỏi tin nhắn, cậu liếc thấy tin nhắn sau do ngân hàng gửi đến ở bên dưới.
Trong ngân hàng của cậu thừa ra một khoảng tiền.
388 vạn 5879.
Không thiếu cũng chẳng dư
Tin nhắn này được gửi đến trưa nay
Khi đó điện thoại của cậu đã rơi xuống biển rồi.
Cậu thoát tin nhắn, bấm vào WeChat.
Bây giờ tiền đã về, không cần giữ tài khoản WeChat của Hà Vũ nữa.
“Tôi đã trả toàn bộ tiền cho cậu, một đồng cũng không thiếu.”
“Tôi gọi điện thoại cho cậu nhưng cậu không nhận.”
“Được, cậu thật ác độc, nói tuyệt giao liền tuyệt giao đúng không?”
“Tôi tưởng cậu sẽ chặn tôi sau khi tôi chuyển tiền.”
“Nhung Nhung, đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nghĩ ra, rốt cuộc là tôi đã làm gì cậu? Tại sao cậu lại nhẫn tâm như vậy, nhất định phải tuyệt giao với tôi? Đúng vậy, những năm qua tôi đã vay rất nhiều tiền nhưng tôi đã đối xử tệ với cậu trong nhiều năm qua không hề tệ, đúng không? Cậu nói rằng muốn long diên hương nên tôi đã hỏi những người xung quanh xem có thể tìm được long diên hương chất lượng tốt ở đâu. Sợ trong video chất lượng không tốt còn đặc biệt đi một chuyến. Quả nhiên chất lượng không tốt. Tôi cũng chỉ có thể nhờ chú nhỏ của mình, đợi ở địa phương mấy ngày, giúp cậu thử tất cả hương liệu ở địa phương. Hay cậu nghĩ những thứ tinh dầu, hương liệu cậu muốn kia há miệng liền có? Có lần, thời tiết quá nóng khiến tôi bị say nắng. Khi khai giảng tôi đã đưa long diên hương cho cậu, cậu cũng không nói lời cảm ơn mà chỉ cầm lấy rồi quay lại gửi cho tôi 60 vạn
Còn có một lần, sinh nhật tôi, cậu nhớ không?
Sinh nhật 18 của tôi, tổ chức bữa tiệc, mời cậu ăn chung bữa cơm. Cậu đã đánh nhau với ai đó trong bữa tiệc sinh nhật của tôi. Thậm chí không xin lỗi, nói đi là đi. Thực ra tôi vẫn luôn muốn hỏi cậu, Vinh Nhung, từ tận đáy lòng cậu, cậu có thực sự coi tôi là bạn không? Tôi nghĩ là không? Tôi tự nhủ, nếu cậu không coi tôi như một người bạn thì tại sao tôi phải thể hiện tấm lòng của mình với cậu, cậu nói đúng không? “
“Quên đi, không nói chuyện này nữa, không có ý nghĩa gì, những lời này đoán chừng cậu cũng chẳng chịu đựng nghe.”
“Tôi... ngày đó nhìn thấy tên tạp chủng kia, cậu không biết người phụ nữ đó ghê tởm đến thế nào đâu. Bà ta đang ôm thứ tạp chủng đó, kinh hãi nhìn tôi, như thể tôi sẽ dùng dao đâm bà ta vậy.
Tôi có ngu ngốc đến thế không? Đưa mình vào tù vì bà ta và đứa con hoang đó?
Tôi đã nói với mẹ về điều này. Mẹ yêu cầu tôi giữ im lặng cho đến bây giờ, bà dự định sẽ chuyển toàn bộ tài sản của bố tôi sang tên bà rồi chính thức nộp đơn ly hôn. Số tiền hơn ba triệu nhân dân tệ là do mẹ gọi cho tôi. Bà ấy nhờ tôi cảm ơn cậu, hơn ba triệu nhân dân tệ, số tiền này không hề lỗ khi để bà nhìn rõ một người đàn ông. Khi nào cậu rảnh, ra ngoài uống một ly nhé? Tôi mời cậu. “
“Tôi đã nói với cậu nhiều như vậy, tại sao cậu không thể dành một chút thời gian, dù chỉ vì thương hại tôi, cho tôi một câu trả lời?!”
“Tôi biết mà! Từ đầu đến cuối cậu chưa bao giờ coi tôi là bạn!”
Cánh cửa phòng thử đồ bị đẩy ra.
Vinh Tranh thay quần áo rồi đi ra.
Vinh Nhung khóa màn hình điện thoại rồi nhét vào túi.
Cậu ngẩng đầu lên.
...
Phong cách ăn mặc thông thường của Vinh Tranh chủ yếu là áo sơ mi hoặc áo sơ mi POLO, loại trang phục trang trọng và công sở hơn, giống như tùy thời mọi lúc, mọi nơi, đều ở trong cuộc họp hoặc vừa họp xong
Điều này mang lại cho anh khí chất của một doanh nhân ưu tú nhưng cũng đem lại cho anh cảm giác xa cách và khó gần.
Người ta dễ dàng quên mất vị tổng giám đốc Vinh gia này, tuổi còn trẻ đã có địa vị cao, quyết sát sát thủ, thực chất chỉ mới hai mươi bảy tuổi.
Chiếc áo phông trắng này dường như đã giải trừ Vinh Tranh khỏi một phong ấn bí ẩn nào đó, biến anh từ một ông chủ thành một anh chàng đẹp trai nhà bên.
Tựa như lúc này, Vinh Nhung dường như nhìn thấy Vinh Tranh thời học sinh.
Khi đó, anh trai vẫn chưa bắt đầu công việc kinh doanh riêng, cũng chưa trở thành Vinh tổng nghiêm khắc như sau này.
Mỗi lần cậu đi học về, anh trai đều mỉm cười bế cậu lên khi cặp sách còn chưa buông xuống, dùng một tay bế cậu lên lầu.
Anh trai cậu làm bài tập trong phòng còn cậu lắp Lego trong phòng anh.
Anh trai ngày càng bận rộn hơn khi anh vào đại học, thời gian dành cho cậu ngày càng ít.
Thường là cậu ngồi ở phòng khách đến khi trời tối, cũng không đợi được anh về nhà...
...
Vinh Tranh nhìn vào gương.
Chân mày anh từ đầu đến cuối đều không giãn ra: “Có kỳ lạ không?”
Vinh Nhung lấy lại tinh thần.
Cậu đi tới, đứng bên cạnh Vinh Tranh, cùng anh trai nhìn Vinh Tranh trong gương, “Không, rất thích hợp.”
Vinh Tranh khó chịu kéo cổ tròn tay áo ngắn của anh, liếc nhìn Vinh Nhung: “Em có hiểu lầm gì về từ thích hợp không?”
Bất kể là POLO hay áo sơ mi đều tốt, đều có cổ áo.
Bây giờ mặc cổ tròn, Vinh Tranh luôn cảm thấy cổ có chút trống không.
Vinh Tranh giơ tay lên, sờ cổ của mình một cái.
Vinh Nhung nghiện nó rồi.
Cậu kéo cánh tay anh trai ra khỏi cổ, nhét tất cả quần áo cậu chọn vào trong tay Vinh Tranh, “Anh hai, anh thử mấy cái này luôn nha?”
Vinh Tranh nhìn Vinh Nhung hứng thú không giảm, lời cự tuyệt đến mép từ đầu đến cuối cũng không nói ra
Bưng quần áo vào phòng thay.
...
“Xin chào, những món anh tôi đã thử làm phiền giúp tôi gói lại. “
Vinh Tranh bước vào phòng thử đồ thay quần áo của mình, Vinh Nhung nói với nhân viên bên cạnh.
“Được, xin ngài chờ một chút.”
Nhân viên xếp lại những quần áo Vinh Tranh đã thử qua bỏ vào túi, cung kính nói: “Chào ngài, phiền ngài đến quầy lễ tân ở đây.”
Vinh Nhung theo nhân viên đi tới quầy tính tiền.
“Xin chào, sau khi giảm giá, tổng cộng là 98.766 nhân dân tệ. Vui lòng quẹt thẻ vào đây để thanh toán.”
Động tác móc di động của Vinh Nhung ngừng một lát.
Khó trách trước khi lên đảo, ba cho cậu một tấm thẻ năm trăm ngàn để xài vặt
Lục đảo, cái tên nghe khá xanh và thân thiện với môi trường, ít carbon và giảm năng lượng, tối giản và đơn giản.
A.
Mua vài bộ quần áo mùa hè tốn rất nhiều tiền.
Đảo xanh cái gì, đây rõ ràng là một hang động bán vàng
Vinh Nhung không động đến tấm thẻ mà cha Vinh cho kia.
Cậu dùng điện thoại di động trả tiền.
Không sao.
Đến khi “Mỹ nhân say ngủ” phối ra chính thức đưa ra thị trường.
Cậu rất nhanh là có thể kiếm lại khoản tiền này!
- ------------------------------
Biết anh tôi Nhung Nhung khống rồi mà mỗi lần thấy vẫn mắc cười =)))
Btw truyện không nổi thì buồn kh có cmt, truyện nổi thì sợ drama ngày chiến đấu với chục cmt kì cục vì hai anh em:''(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất