Chương 11
Ngự Thiên Phong nhìn theo hướng sư tôn rời bước, môi mỏng khẽ mím lại, con ngươi dường như bị thu nhỏ, đầy sát khí nhìn chằm chằm thiếu nữ yếu ớt trên mặt đất, chỉ hận không thể một đao giết chết cô ta.
Vì cái gì nữ nhân này vừa xuất hiện liền cướp đoạt đi ánh mắt, sự quan tâm vốn chỉ thuộc về duy nhất một mình y.
Không !
Y không cho phép, sư tôn là của y, của một mình y, người khác cũng đừng hòng mà chạm vào. Đừng nói là một nữ nhân ngu ngốc tự tìm đến cửa kia, ngay cả đạo lữ chính thức của người muốn tranh với y, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ. Cuộc sống của Hạ Thường Ân vốn dĩ chỉ cần Ngự Thiên Phong này là đủ.
Như Ngọc có chút khó chịu xoay đầu lộ ra đôi môi trắng bệch thiếu sức sống, thân thể không ngừng run lẫy bẫy, cảm giác như có vô vàng gió rét trực tiếp tấn công vào người. Cô không tự chủ rùng mình một cái, sau đó lại nâng mi mắt nặng trĩu đầy khó nhọc, hướng Thiên Phong đánh giá một phen.
Quả không hổ danh nam chính đại nhân. Mày thanh mi tú vừa nhìn đã biết là đại mỹ nam không ai sánh bằng. Khẽ thất thần vài giây, Như Ngọc trong lòng bĩu môi, âm thầm quyết định bỏ người trước mắt vào hậu cung rộng lớn, dù cho là chủ thần hay hệ thống cũng không ai có thể thay đổi ý định của cô. Vả lại bây giờ trong thế giới này, cô mới là nhân vật chính, liệu còn người nào có khả năng cướp đoạt đi thứ mà cô muốn sở hữu. Đôi mắt đỏ lên, ướt át vì đau đớn, Như Ngọc khẽ cắn môi, cố gắng nói vài chữ khó nhọc nặng nề.
- Có... thể giúp...
Lời nói ngọt ngào vang lên, còn chưa kịp thành câu hoàn chỉnh đã bị hành động người trước mặt đánh gãy tan nát. Thiên Phong khẽ nhếch môi, "ha" một tiếng, bực bội lấy trong người ra pháo hiệu vội vàng truyền đi, sau đó không màng đến nữ nhân còn đang há hốc mồm, chậm rãi quay về chủ cung có khí tức quen thuộc.
Sư tôn vốn dĩ chỉ bảo y đưa người đến chỗ tam sư thúc, cũng chẳng nói rõ làm cách nào. Bây giờ y dùng pháo hiệu nhờ kẻ khác thay thế, xem như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nữ nhân hạ đẳng này hẳn còn phải cảm ơn tấm lòng rộng rãi của y.
Vương Như Ngọc mở to hai mắt, không thể tin nhìn hình bóng nam chính dần đi xa, nụ cười vốn còn đọng trên môi cũng dần tan biến mất. Cô từ từ đứng dậy, phủi lớp bụi bám trên y phục rách rưới, ghét bỏ nhìn thứ dơ bẩn quấn trên người mình, nếu không phải vì để tạo thiện cảm với nam chính, cô cũng không cần phải mặc thứ đồ dành cho đám ăn mày này.
Như Ngọc khẽ đè nén tâm tình khó chịu, thân thể như cũ vẫn còn hơi run rẩy. Lúc nãy trong một khắc, dường như cô có thể cảm nhận sát khí rất lớn bao quanh bản thân, tựa như chỉ cần nhúc nhích cô liền bị xả thịt phanh thay ngay tại chỗ. Nếu không phải còn nghĩ tới lá chắn đã thiết lập, cô sớm đã bỏ chạy khỏi nơi rách nát này lâu rồi. Như Ngọc thở dài, ổn định lấy thân thể, im lặng gõ gõ hệ thống tùy thân.
- Gần đây thật sự không kẻ ẩn nấp hết ?
- Phải.
Giọng nói cứng ngắt không chút tình cảm, tựa như robot được thiết lập sẵn, vọng lên trong đầu, cẩn thận mà trả lời câu hỏi của chủ nhân.
- Vậy là ai có sát khí lớn như thế, rõ ràng nam chính còn chưa mở bàn tay vàng đâu ?
Như Ngọc hơi trầm mặc, máu vẫn chảy từng giọt qua vết thương, trộn lẫn vào đất cát nhìn có chút lạnh người. Cô lấy trong túi ra một chiếc khăn sạch, cẩn thận lau đi huyết nhục mơ hồ, từ từ khôi phục vẻ mặt sắc bén.
- Có điều mặc kệ là ai, chỉ cần dám đối đầu với ta thì đừng hòng sống sót. À ngươi tìm thấy tung tích của Tuệ Bích Dung chưa?
- Xác nhận vị trí ở Thiên Tông môn, hiện giờ cô ta là đệ tử chân truyền của Mạc Diệp.
- Đệ tử chân truyền, haha, có chút thú vị, đáng tiếc cô ta không còn yên ổn được mấy ngày nữa đâu, tất cả hào quang, địa vị, lợi ích, ngay cả người tâm tâm niệm niệm của ả nhất định thuộc về tay ta. Tuệ Bích Dung ơi là Tuệ Bích Dung, cố gắng tận hưởng chuỗi ngày hạnh phúc còn lại đi.
- Kí chủ hành động cẩn trọng, năng lượng hệ thống hao thiệt cần nạp đầy.
Lời nói trong đại não vừa ngưng lại đột nhiên một màn ảnh nhỏ mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt cô.
- Lại cạn rồi, xem ra phải tìm nguồn năng lượng mới.
Chấm dứt trao đổi cùng hệ thống, Như Ngọc lại cuối thấp mặt xuống, che đi ánh mắt đầy tham vọng, khoé môi cong lên một đường cung hoàn hảo, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương hướng đám đệ tử đang đi tới, ngất xỉu.
Men theo con đường quen thuộc trở về, Thiên Phong không hiểu vì sao trong lòng lại có một cỗ tức giận không chỗ phát, y nắm chặt hai bàn tay, chằm chằm nhìn về chủ cung đi đến. Chợt Ngự cao lãnh dừng lại, cảm nhận tiếng sáo hòa vào không khí, tâm tình như dịu đi, ánh mắt đỏ ngầu lúc nãy cũng biến mất. Y đến gần Thường Ân, chăm chỉ thực việc công việc đang bỏ lỡ.
Hạ ảnh đế hơi quay đầu, nhận ra người đến là Thiên Phong không khỏi có chút kinh ngạc dừng thổi sáo. Con trai à, ngươi không đi chăm sóc lão bà, còn ở đây làm gì vậy ? Thường Ân ngơ ngác nhìn người phía sau, vừa hay lại bắt gặp ánh mắt đang hướng đến, có chút e thẹn cuối đầu, xấu hổ lên tiếng.
- Buổi luận kiếm tháng sau đã sắp tới ngươi có chuẩn bị gì chưa ?
- Đã chuẩn bị, sư tôn yên tâm nhất định đệ tử sẽ mang chiến thắng trở về !
- Được !
Hắn nhàn nhạt trả lời, lại tiếp tục đặt sáo ngọc lên môi. Bên ngoài an tĩnh cảm thụ cuộc sống, nhưng bên trong, tên tiểu nhân nào đó đã sớm đắc ý đến mừng như điên. Các ngươi thấy chưa đây chính là con trai hắn, vừa ngoan, vừa nghe lời lại còn biết vì hắn mà cố gắng, Thường Ân có cảm giác con trai mình thật sự trưởng thành rồi.
Bất quá hắn cũng không khỏi thở dài, chỉ với tư chất tam linh căn bình thường Thiên Phong vốn không tu luyện thuận lợi như những kẻ khác, mặc dù có thể chất đặc biệt tốt nhưng cũng chẳng giúp được y bao nhiêu. Suốt hai năm cố gắng y cũng chỉ mới từ tầng sáu bức ép lắm mới lên đến tầng chín Luyện khí kì, đừng nói đến thắng trận, không bị người khác đánh chết là cũng đã may lắm rồi. Nhìn Thiên Phong một bên vui vẻ, hắn lại có chút xót xa, hết cách rồi, đến lúc đó tùy cơ bảo vệ y vậy.
Màn đêm dần buông xuống, từng cơn gió lạnh khẽ luồn qua khe cửa sổ, tạo nên tiếng vù vù khó chịu, Thường Ân vung tay đóng nhanh cánh cửa ồn ào, sau đó lại nhìn đệ tử đã vùi mình vào trong chăn ấm. Đứa bé này vẫn cứ như thế, suốt ngày chỉ biết bám theo hắn, ngay cả phòng cũng không muốn chia ra, mặc dù đã tự dặn lòng kiên quyết về việc chia phòng nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt cún con của Thiên Phong, hắn vẫn có chút không đành lòng tách ra, vì thế suốt mấy năm qua, hai người một giường cùng nhau chen chúc ngủ.
Nhận ra Thiên Phong trong chăn không đúng lắm, hắn lo lắng cẩn thận đi tới quan sát. Chỉ thấy sắc mặt Thiên Phong đã thay đổi, đôi má ửng hồng, ánh mắt bị bao trùm bởi chất lỏng trong suốt, miệng không ngừng phát ra hơi thở nặng nề. Thường Ân vội vàng bắt mạch, sau đó lại sờ trán, sờ cổ, mày đen khẽ nhíu lại, tay xoa xoa cằm dưới. Hoàn toàn bình thường không có triệu chứng sốt hay cảm, chuyện này là sao đây, vốn dĩ lúc nãy vẫn còn tốt. Hắn cuống quyết, có chút vụng về vội vàng hỏi.
- Ngươi không sao chứ ?
- Sư tôn, khó chịu !
- Khó chịu, rõ ràng vẫn rất bình thường mà.
- Sư tôn, chỗ này, chỗ này khó chịu !
Nhìn theo hướng tay của Thiên Phong chỉ, Thường Ân hai má ửng đỏ tận mang tai, chân không tự chủ khẽ run run rẩy.
- Cái này...
Vì cái gì nữ nhân này vừa xuất hiện liền cướp đoạt đi ánh mắt, sự quan tâm vốn chỉ thuộc về duy nhất một mình y.
Không !
Y không cho phép, sư tôn là của y, của một mình y, người khác cũng đừng hòng mà chạm vào. Đừng nói là một nữ nhân ngu ngốc tự tìm đến cửa kia, ngay cả đạo lữ chính thức của người muốn tranh với y, nghĩ cũng đừng hòng nghĩ. Cuộc sống của Hạ Thường Ân vốn dĩ chỉ cần Ngự Thiên Phong này là đủ.
Như Ngọc có chút khó chịu xoay đầu lộ ra đôi môi trắng bệch thiếu sức sống, thân thể không ngừng run lẫy bẫy, cảm giác như có vô vàng gió rét trực tiếp tấn công vào người. Cô không tự chủ rùng mình một cái, sau đó lại nâng mi mắt nặng trĩu đầy khó nhọc, hướng Thiên Phong đánh giá một phen.
Quả không hổ danh nam chính đại nhân. Mày thanh mi tú vừa nhìn đã biết là đại mỹ nam không ai sánh bằng. Khẽ thất thần vài giây, Như Ngọc trong lòng bĩu môi, âm thầm quyết định bỏ người trước mắt vào hậu cung rộng lớn, dù cho là chủ thần hay hệ thống cũng không ai có thể thay đổi ý định của cô. Vả lại bây giờ trong thế giới này, cô mới là nhân vật chính, liệu còn người nào có khả năng cướp đoạt đi thứ mà cô muốn sở hữu. Đôi mắt đỏ lên, ướt át vì đau đớn, Như Ngọc khẽ cắn môi, cố gắng nói vài chữ khó nhọc nặng nề.
- Có... thể giúp...
Lời nói ngọt ngào vang lên, còn chưa kịp thành câu hoàn chỉnh đã bị hành động người trước mặt đánh gãy tan nát. Thiên Phong khẽ nhếch môi, "ha" một tiếng, bực bội lấy trong người ra pháo hiệu vội vàng truyền đi, sau đó không màng đến nữ nhân còn đang há hốc mồm, chậm rãi quay về chủ cung có khí tức quen thuộc.
Sư tôn vốn dĩ chỉ bảo y đưa người đến chỗ tam sư thúc, cũng chẳng nói rõ làm cách nào. Bây giờ y dùng pháo hiệu nhờ kẻ khác thay thế, xem như cũng đã hoàn thành nhiệm vụ được giao. Nữ nhân hạ đẳng này hẳn còn phải cảm ơn tấm lòng rộng rãi của y.
Vương Như Ngọc mở to hai mắt, không thể tin nhìn hình bóng nam chính dần đi xa, nụ cười vốn còn đọng trên môi cũng dần tan biến mất. Cô từ từ đứng dậy, phủi lớp bụi bám trên y phục rách rưới, ghét bỏ nhìn thứ dơ bẩn quấn trên người mình, nếu không phải vì để tạo thiện cảm với nam chính, cô cũng không cần phải mặc thứ đồ dành cho đám ăn mày này.
Như Ngọc khẽ đè nén tâm tình khó chịu, thân thể như cũ vẫn còn hơi run rẩy. Lúc nãy trong một khắc, dường như cô có thể cảm nhận sát khí rất lớn bao quanh bản thân, tựa như chỉ cần nhúc nhích cô liền bị xả thịt phanh thay ngay tại chỗ. Nếu không phải còn nghĩ tới lá chắn đã thiết lập, cô sớm đã bỏ chạy khỏi nơi rách nát này lâu rồi. Như Ngọc thở dài, ổn định lấy thân thể, im lặng gõ gõ hệ thống tùy thân.
- Gần đây thật sự không kẻ ẩn nấp hết ?
- Phải.
Giọng nói cứng ngắt không chút tình cảm, tựa như robot được thiết lập sẵn, vọng lên trong đầu, cẩn thận mà trả lời câu hỏi của chủ nhân.
- Vậy là ai có sát khí lớn như thế, rõ ràng nam chính còn chưa mở bàn tay vàng đâu ?
Như Ngọc hơi trầm mặc, máu vẫn chảy từng giọt qua vết thương, trộn lẫn vào đất cát nhìn có chút lạnh người. Cô lấy trong túi ra một chiếc khăn sạch, cẩn thận lau đi huyết nhục mơ hồ, từ từ khôi phục vẻ mặt sắc bén.
- Có điều mặc kệ là ai, chỉ cần dám đối đầu với ta thì đừng hòng sống sót. À ngươi tìm thấy tung tích của Tuệ Bích Dung chưa?
- Xác nhận vị trí ở Thiên Tông môn, hiện giờ cô ta là đệ tử chân truyền của Mạc Diệp.
- Đệ tử chân truyền, haha, có chút thú vị, đáng tiếc cô ta không còn yên ổn được mấy ngày nữa đâu, tất cả hào quang, địa vị, lợi ích, ngay cả người tâm tâm niệm niệm của ả nhất định thuộc về tay ta. Tuệ Bích Dung ơi là Tuệ Bích Dung, cố gắng tận hưởng chuỗi ngày hạnh phúc còn lại đi.
- Kí chủ hành động cẩn trọng, năng lượng hệ thống hao thiệt cần nạp đầy.
Lời nói trong đại não vừa ngưng lại đột nhiên một màn ảnh nhỏ mờ mờ ảo ảo xuất hiện trước mặt cô.
- Lại cạn rồi, xem ra phải tìm nguồn năng lượng mới.
Chấm dứt trao đổi cùng hệ thống, Như Ngọc lại cuối thấp mặt xuống, che đi ánh mắt đầy tham vọng, khoé môi cong lên một đường cung hoàn hảo, tỏ vẻ yếu ớt đáng thương hướng đám đệ tử đang đi tới, ngất xỉu.
Men theo con đường quen thuộc trở về, Thiên Phong không hiểu vì sao trong lòng lại có một cỗ tức giận không chỗ phát, y nắm chặt hai bàn tay, chằm chằm nhìn về chủ cung đi đến. Chợt Ngự cao lãnh dừng lại, cảm nhận tiếng sáo hòa vào không khí, tâm tình như dịu đi, ánh mắt đỏ ngầu lúc nãy cũng biến mất. Y đến gần Thường Ân, chăm chỉ thực việc công việc đang bỏ lỡ.
Hạ ảnh đế hơi quay đầu, nhận ra người đến là Thiên Phong không khỏi có chút kinh ngạc dừng thổi sáo. Con trai à, ngươi không đi chăm sóc lão bà, còn ở đây làm gì vậy ? Thường Ân ngơ ngác nhìn người phía sau, vừa hay lại bắt gặp ánh mắt đang hướng đến, có chút e thẹn cuối đầu, xấu hổ lên tiếng.
- Buổi luận kiếm tháng sau đã sắp tới ngươi có chuẩn bị gì chưa ?
- Đã chuẩn bị, sư tôn yên tâm nhất định đệ tử sẽ mang chiến thắng trở về !
- Được !
Hắn nhàn nhạt trả lời, lại tiếp tục đặt sáo ngọc lên môi. Bên ngoài an tĩnh cảm thụ cuộc sống, nhưng bên trong, tên tiểu nhân nào đó đã sớm đắc ý đến mừng như điên. Các ngươi thấy chưa đây chính là con trai hắn, vừa ngoan, vừa nghe lời lại còn biết vì hắn mà cố gắng, Thường Ân có cảm giác con trai mình thật sự trưởng thành rồi.
Bất quá hắn cũng không khỏi thở dài, chỉ với tư chất tam linh căn bình thường Thiên Phong vốn không tu luyện thuận lợi như những kẻ khác, mặc dù có thể chất đặc biệt tốt nhưng cũng chẳng giúp được y bao nhiêu. Suốt hai năm cố gắng y cũng chỉ mới từ tầng sáu bức ép lắm mới lên đến tầng chín Luyện khí kì, đừng nói đến thắng trận, không bị người khác đánh chết là cũng đã may lắm rồi. Nhìn Thiên Phong một bên vui vẻ, hắn lại có chút xót xa, hết cách rồi, đến lúc đó tùy cơ bảo vệ y vậy.
Màn đêm dần buông xuống, từng cơn gió lạnh khẽ luồn qua khe cửa sổ, tạo nên tiếng vù vù khó chịu, Thường Ân vung tay đóng nhanh cánh cửa ồn ào, sau đó lại nhìn đệ tử đã vùi mình vào trong chăn ấm. Đứa bé này vẫn cứ như thế, suốt ngày chỉ biết bám theo hắn, ngay cả phòng cũng không muốn chia ra, mặc dù đã tự dặn lòng kiên quyết về việc chia phòng nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt cún con của Thiên Phong, hắn vẫn có chút không đành lòng tách ra, vì thế suốt mấy năm qua, hai người một giường cùng nhau chen chúc ngủ.
Nhận ra Thiên Phong trong chăn không đúng lắm, hắn lo lắng cẩn thận đi tới quan sát. Chỉ thấy sắc mặt Thiên Phong đã thay đổi, đôi má ửng hồng, ánh mắt bị bao trùm bởi chất lỏng trong suốt, miệng không ngừng phát ra hơi thở nặng nề. Thường Ân vội vàng bắt mạch, sau đó lại sờ trán, sờ cổ, mày đen khẽ nhíu lại, tay xoa xoa cằm dưới. Hoàn toàn bình thường không có triệu chứng sốt hay cảm, chuyện này là sao đây, vốn dĩ lúc nãy vẫn còn tốt. Hắn cuống quyết, có chút vụng về vội vàng hỏi.
- Ngươi không sao chứ ?
- Sư tôn, khó chịu !
- Khó chịu, rõ ràng vẫn rất bình thường mà.
- Sư tôn, chỗ này, chỗ này khó chịu !
Nhìn theo hướng tay của Thiên Phong chỉ, Thường Ân hai má ửng đỏ tận mang tai, chân không tự chủ khẽ run run rẩy.
- Cái này...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất