Chương 12
- Cái này...
- Ta...ta...
Thường Ân liếc nhìn đôi mắt sâu thẩm, ẩm ướt của Thiên Phong, tim bỗng dưng đập mạnh, thiếu điều muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài. Dưới ánh nến lung linh, kì ảo, đồ đệ hắn thở ra từng hơi mạnh, thân thể khẽ run lên, ủy khuất mà cầm lấy góc chăn ra sức vò nát trên giường. Vài lời vừa ra đến miệng tựa như có một rào cản vô hình chặn lấy, lập tức bật ngược lại cuốn họng hắn, ấp úng mãi vẫn không thể thốt lên. Thường Ân đen mặt, trong lòng thầm dơ ngón giữa.
"Thiên" à hắn đây đã gây nên tội tình gì ?
Thời gian tựa như một cuốn phim quay chậm, mỗi phân cảnh đều phải trải qua hàng trăm nghìn phút, gió buốt bên ngoài thừa dịp đẩy tung cửa sổ, mang theo chút hơi lạnh len lõi vào.
Nhìn nơi nào đó trong đũng quần của nam chính vẫn không có dấu hiệu lắng xuống ngược lại còn ngẩng cao đầu hơn, Thường Ân triệt để nghe thấy tim mình vỡ vụn, mắt không tự chủ mở to, nhìn chằm chằm đệ tử. Toi rồi, hắn có cảm giác tiết tháo giữ gìn bấy lâu nay hoàn toàn mất sạch.
Cơ mà thật không hổ danh là nam chính nha, không những có khuôn mặt anh tú, thân hình lý tưởng đến cả tiểu đệ đệ cũng không tệ, như thế này hèn gì khi hắn đọc đến lúc Thiên Phong "làm" nữ chính, Vương Như Ngọc phải mất tới ba, bốn ngày nằm trên giường, ngay cả dũi eo cũng không thể nhúc nhích nổi, chỉ biết im lặng mà mặc nam chính săn sóc, tắm rửa. Nếu là hắn...
Khụ...khụ...hình như là lạc đề rồi, quay lại vấn đề chính đi. Nhưng hắn bây giờ là phải quay lại như thế nào đây... ?
Cmn không lẽ một ảnh đế đại nhân như hắn lại hướng một phàm phu tục tử nhẹ nhàng nói ngươi động dục à, như vậy thật sự rất nhục nhã.
Thiên phong một bên cắn góc chăn một bên im lặng quan sát biểu tình sư tôn, nhận thấy hắn trầm tư không nói, y có chút nóng vội, nước mắt nhanh chóng đọng thành giọt lăn dài xuống má.
- Sư tôn, đệ tử có phải bị bệnh gì không ?
- Ngươi... ngươi...Khụ...thật ra ngươi không bị gì cả, chỉ là ...chỉ...
Nghe được giọng điệu có chút uất ức của đệ tử, Thường Ân đỏ mặt, vành tai không hẹn mà cùng lúc nóng lên, hắn chữ được chữ mất, gấp gáp trả lời.
- Chỉ là ngươi ...ngươi tới lúc trưởng thành thôi !
- Trưởng thành, đệ tử trưởng thành nhưng nó có liên quan gì tới chuyện này chứ ? Sư tôn đệ tử khó chịu !
Bầu không khí nhất thời trầm xuống, ánh đèn cầy yếu ớt thu người trước áp lực gió tạo ra, Thiên Phong như có như không bỏ qua thái độ ngượng ngùng của sư tôn mình, ánh mắt ngập nước, vẫn mặt dày tiếp tục tra hỏi.
- Ta...ngươi...ta....
Hạ cung chủ nói không thành tiếng, trong lúc này khả năng giao tiếp dường như như bị mất đi, tìm mãi vẫn không quay trở lại. Hắn cmn phải làm sao trả lời vấn đề này ?
Trước kia là ảnh đế, cuộc sống của Thường Ân luôn có hàng vạn người ngưỡng mộ nhưng liệu có ai biết bên trong sự sùng bái đó là gì không ? Được triệu người ca tụng cũng đồng nghĩa với việc có hàng ngàn ánh mắt theo dõi, cuộc sống của hắn luôn bị quản lí chặt chẽ nhất, từ ăn uống đến ra ngoài ngay cả việc giải quyết nhu cầu bình thường cũng phải làm thật cẩn thận. Hắn chưa từng tiếp xúc thân thể với người khác, ngay cả mộng xuân Thường Ân hắn cũng không biết lần cuối diễn ra là khi nào đi.
Khẽ thở dài, Thường Ân nhìn Thiên Phong có chút chua xót, hắn cuối thấp người xuống, hất đi mấy sợi tóc mai dính trên vầng trán ẩm ướt, Thường Ân kéo tay y ra, cẩn thận dùng bàn tay bao lại ngón tay y di chuyển
- Ngươi...cứ thế này...khụ ...khụ... thế này...chỗ đó là được....!
Nói xong, mặc kệ thiết lập nhân vật gì đó, thể diện uy nghiêm gì đó, Hạ phong chủ tay chân cứng đờ vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng nhỏ để lại ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên ở lại.
Thiên Phong ngây người, ngón tay vẫn cứ duỗi ra, cảm nhận khí tức người bên cạnh còn lưu lại, bên dưới trướng lên mang theo cảm giác khó chịu.
Y khẽ cười, nụ cười đầy sung sướng, bàn tay thu về không nhanh không chậm di chuyển ở địa phương nào đó, còn đâu dáng vẻ không hiểu chuyện lúc nãy.
Kì thật đây cũng không phải lần đầu tiên đi, nhưng mà y muốn nhìn thấy biểu tình của sư tôn như thế nào, thật không thể ngờ biểu hiện còn vượt xa tưởng tượng của y. Sư tôn cư nhiên không ghét bỏ, còn tình nguyện giúp y giải quyết. Nhớ lại điệu bộ ấp úng, vành tai đỏ bừng của người, tay không tự chủ di chuyển nhanh hơn đến khi toàn căn phòng mang mùi vị lạ lẫm. Thiên Phong lau đi giọt mồ hôi trên trán, nét mặt tuấn tú nay lại thêm vẻ trăng hoa của người phát tình. Y cười cười, lòng tràn ngập vui mừng, gió bên ngoài vẫn thổi không nhẹ, không mạnh hòa vào không gian mang chút tư vị thanh nhàn...
Thường Ân chạy vội ra khỏi căn phòng, chân dừng lại bên rừng trúc nhỏ. Đêm về khuya, cảnh vật dù đẹp đến thế nào đi nữa cũng không mang lại cho người khác cảm giác an toàn. Thường Ân chậm rãi nhận ra tia lạnh buốt trong linh hồn mình. Kì thật dù là nguyên anh kì, thân thể sẽ không chịu ảnh hưởng bởi thời tiết nhưng dẫu sao thì linh hồn hắn cũng chỉ là con người bình thường ở thời hiện đại, vả lại hắn hoàn toàn không thích cái cảm giác bị bóng tối bao lấy xung quanh này.
Thường Ân lấy trong trữ giới một lá bùa, niệm niệm câu chú lá bùa bỗng chốc hóa tro, trước mắt hắn hiện ra đốm lửa nhỏ. Hắn men theo ánh sáng đến căn phòng mình hay uống trà. Vốn lúc đầu chỉ định quét dọn nó làm nơi thư giản, không ngờ có lúc hắn phải chạy vào đây định cư qua đêm. Nhớ lại chiếc giường ấm áp hoa lệ của mình, hắn có cảm giác trái tim như bị ai rạch một đường, đau nhưng không thể nói, có nhà cũng chẳng về được.
Ngự Thiên Phong !
Phải cũng tại tên Ngự Thiên Phong đó, nếu không phải tại y hắn cũng đâu tới mức ngủ tại nơi lạnh thế này. Có điều cũng đâu thể trách y được, nam nhân mà không sớm thì muộn, chỉ là hắn thật sự không hiểu tại sao vừa gặp nữ chính, Thiên Phong của hắn liền trở nên như vậy. Cmn đây không phải là nhày nghĩ nhiều tối nằm mơ trong truyền thuyết đó chứ.
Thường Ân cảm thấy tam quan vỡ vụn, hắn đây có lẽ cần chỉnh đốn lại tư duy để phù hợp với thế giới không tiết tháo này !
Đang mãi suy nghĩ bỗng một cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, Thường Ân vội ôm lấy một bên mặt, tháo nhanh chiếc mặt nạ ra, sau đó lại điều khí đang giao động hỗn loạn trong cơ thể. Hắn buông tay, từ một bên mặt, một đường xăm kì quái hiện ra, kéo dài từ trán xuống tận gò má trái, uốn lượn tạo thành cánh hoa rực rỡ.
Quan sát gương mặt mình qua tấm gương phản chiếu, Thường Ân không khỏi có chút bực dọc, chẳng hiểu nguyên chủ tu luyện môn pháp gì, hại hắn vừa mới tiếp nhận truyền thừa đùng một cái xuất hiện cánh hoa đỏ rực, khiến hắn ngay cả tháo mặt nạ cũng không dám, ăn đeo, tắm đeo ngay cả ngủ cũng không thể buông ra. Đã bị cưỡng bức xăm hình thì thôi đi, đằng này hình xăm cứ như một con dao lớn, cứ cách ba tháng lại trở chứng một lần. Từng cơn đau bất giác ập đến tựa muốn mang khuôn mặt hắn xẻ đôi ra, linh khí bị hút đi hết, dao động mãi không ngừng, thân thể hắn cứ như một cánh hoa tàn úa, mặc cho cơn đau giằng xéo, chờ chực một tràng gió nhẹ thổ qua liền trực tiếp rơi xuống.
Thường Ân lau vội giọt mồ hôi trên trán, tốt lắm lại phát đau. Khụ ... các ngươi đừng hiểu lầm ý hắn, hắn đây vốn không phải M đâu, chăng qua mỗi lần tái phát, đường xăm sẽ mờ đi một mảng, đến tận bây giờ cũng chỉ còn mờ mờ ảo ảo.
Đêm khuya, Thường Ân trằn trọc không ngủ được, cố gắng chống chọi lại giá lạnh cùng đau đớn, đến khi hắn vừa chợp mắt cũng là lúc hừng đông vừa lên.
Hắn tỏ vẻ... cuộc sống vốn không ngừng gió to sóng lớn.
Cánh cửa phòng truyền đến tiếng người gõ, khỏi cần hỏi, hắn cũng biết là ai, tại cái cung phủ này ngoài hắn ra còn ai vào được nữa. Thường Ân trước giờ luôn là người gắt ngủ, vừa lúc mới chợp mắt lại có người đến phá đám, hắn không khỏi có chút bực bội. Tay phải choàng vội ngoại y, tay trái nhanh chóng đeo mặt nạ, Thường Ân chỉnh chỉnh giọng mình, hướng ngoài cửa lên tiếng.
- Vào đi...
- Ta...ta...
Thường Ân liếc nhìn đôi mắt sâu thẩm, ẩm ướt của Thiên Phong, tim bỗng dưng đập mạnh, thiếu điều muốn từ lồng ngực nhảy ra ngoài. Dưới ánh nến lung linh, kì ảo, đồ đệ hắn thở ra từng hơi mạnh, thân thể khẽ run lên, ủy khuất mà cầm lấy góc chăn ra sức vò nát trên giường. Vài lời vừa ra đến miệng tựa như có một rào cản vô hình chặn lấy, lập tức bật ngược lại cuốn họng hắn, ấp úng mãi vẫn không thể thốt lên. Thường Ân đen mặt, trong lòng thầm dơ ngón giữa.
"Thiên" à hắn đây đã gây nên tội tình gì ?
Thời gian tựa như một cuốn phim quay chậm, mỗi phân cảnh đều phải trải qua hàng trăm nghìn phút, gió buốt bên ngoài thừa dịp đẩy tung cửa sổ, mang theo chút hơi lạnh len lõi vào.
Nhìn nơi nào đó trong đũng quần của nam chính vẫn không có dấu hiệu lắng xuống ngược lại còn ngẩng cao đầu hơn, Thường Ân triệt để nghe thấy tim mình vỡ vụn, mắt không tự chủ mở to, nhìn chằm chằm đệ tử. Toi rồi, hắn có cảm giác tiết tháo giữ gìn bấy lâu nay hoàn toàn mất sạch.
Cơ mà thật không hổ danh là nam chính nha, không những có khuôn mặt anh tú, thân hình lý tưởng đến cả tiểu đệ đệ cũng không tệ, như thế này hèn gì khi hắn đọc đến lúc Thiên Phong "làm" nữ chính, Vương Như Ngọc phải mất tới ba, bốn ngày nằm trên giường, ngay cả dũi eo cũng không thể nhúc nhích nổi, chỉ biết im lặng mà mặc nam chính săn sóc, tắm rửa. Nếu là hắn...
Khụ...khụ...hình như là lạc đề rồi, quay lại vấn đề chính đi. Nhưng hắn bây giờ là phải quay lại như thế nào đây... ?
Cmn không lẽ một ảnh đế đại nhân như hắn lại hướng một phàm phu tục tử nhẹ nhàng nói ngươi động dục à, như vậy thật sự rất nhục nhã.
Thiên phong một bên cắn góc chăn một bên im lặng quan sát biểu tình sư tôn, nhận thấy hắn trầm tư không nói, y có chút nóng vội, nước mắt nhanh chóng đọng thành giọt lăn dài xuống má.
- Sư tôn, đệ tử có phải bị bệnh gì không ?
- Ngươi... ngươi...Khụ...thật ra ngươi không bị gì cả, chỉ là ...chỉ...
Nghe được giọng điệu có chút uất ức của đệ tử, Thường Ân đỏ mặt, vành tai không hẹn mà cùng lúc nóng lên, hắn chữ được chữ mất, gấp gáp trả lời.
- Chỉ là ngươi ...ngươi tới lúc trưởng thành thôi !
- Trưởng thành, đệ tử trưởng thành nhưng nó có liên quan gì tới chuyện này chứ ? Sư tôn đệ tử khó chịu !
Bầu không khí nhất thời trầm xuống, ánh đèn cầy yếu ớt thu người trước áp lực gió tạo ra, Thiên Phong như có như không bỏ qua thái độ ngượng ngùng của sư tôn mình, ánh mắt ngập nước, vẫn mặt dày tiếp tục tra hỏi.
- Ta...ngươi...ta....
Hạ cung chủ nói không thành tiếng, trong lúc này khả năng giao tiếp dường như như bị mất đi, tìm mãi vẫn không quay trở lại. Hắn cmn phải làm sao trả lời vấn đề này ?
Trước kia là ảnh đế, cuộc sống của Thường Ân luôn có hàng vạn người ngưỡng mộ nhưng liệu có ai biết bên trong sự sùng bái đó là gì không ? Được triệu người ca tụng cũng đồng nghĩa với việc có hàng ngàn ánh mắt theo dõi, cuộc sống của hắn luôn bị quản lí chặt chẽ nhất, từ ăn uống đến ra ngoài ngay cả việc giải quyết nhu cầu bình thường cũng phải làm thật cẩn thận. Hắn chưa từng tiếp xúc thân thể với người khác, ngay cả mộng xuân Thường Ân hắn cũng không biết lần cuối diễn ra là khi nào đi.
Khẽ thở dài, Thường Ân nhìn Thiên Phong có chút chua xót, hắn cuối thấp người xuống, hất đi mấy sợi tóc mai dính trên vầng trán ẩm ướt, Thường Ân kéo tay y ra, cẩn thận dùng bàn tay bao lại ngón tay y di chuyển
- Ngươi...cứ thế này...khụ ...khụ... thế này...chỗ đó là được....!
Nói xong, mặc kệ thiết lập nhân vật gì đó, thể diện uy nghiêm gì đó, Hạ phong chủ tay chân cứng đờ vội vội vàng vàng chạy ra khỏi phòng nhỏ để lại ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên ở lại.
Thiên Phong ngây người, ngón tay vẫn cứ duỗi ra, cảm nhận khí tức người bên cạnh còn lưu lại, bên dưới trướng lên mang theo cảm giác khó chịu.
Y khẽ cười, nụ cười đầy sung sướng, bàn tay thu về không nhanh không chậm di chuyển ở địa phương nào đó, còn đâu dáng vẻ không hiểu chuyện lúc nãy.
Kì thật đây cũng không phải lần đầu tiên đi, nhưng mà y muốn nhìn thấy biểu tình của sư tôn như thế nào, thật không thể ngờ biểu hiện còn vượt xa tưởng tượng của y. Sư tôn cư nhiên không ghét bỏ, còn tình nguyện giúp y giải quyết. Nhớ lại điệu bộ ấp úng, vành tai đỏ bừng của người, tay không tự chủ di chuyển nhanh hơn đến khi toàn căn phòng mang mùi vị lạ lẫm. Thiên Phong lau đi giọt mồ hôi trên trán, nét mặt tuấn tú nay lại thêm vẻ trăng hoa của người phát tình. Y cười cười, lòng tràn ngập vui mừng, gió bên ngoài vẫn thổi không nhẹ, không mạnh hòa vào không gian mang chút tư vị thanh nhàn...
Thường Ân chạy vội ra khỏi căn phòng, chân dừng lại bên rừng trúc nhỏ. Đêm về khuya, cảnh vật dù đẹp đến thế nào đi nữa cũng không mang lại cho người khác cảm giác an toàn. Thường Ân chậm rãi nhận ra tia lạnh buốt trong linh hồn mình. Kì thật dù là nguyên anh kì, thân thể sẽ không chịu ảnh hưởng bởi thời tiết nhưng dẫu sao thì linh hồn hắn cũng chỉ là con người bình thường ở thời hiện đại, vả lại hắn hoàn toàn không thích cái cảm giác bị bóng tối bao lấy xung quanh này.
Thường Ân lấy trong trữ giới một lá bùa, niệm niệm câu chú lá bùa bỗng chốc hóa tro, trước mắt hắn hiện ra đốm lửa nhỏ. Hắn men theo ánh sáng đến căn phòng mình hay uống trà. Vốn lúc đầu chỉ định quét dọn nó làm nơi thư giản, không ngờ có lúc hắn phải chạy vào đây định cư qua đêm. Nhớ lại chiếc giường ấm áp hoa lệ của mình, hắn có cảm giác trái tim như bị ai rạch một đường, đau nhưng không thể nói, có nhà cũng chẳng về được.
Ngự Thiên Phong !
Phải cũng tại tên Ngự Thiên Phong đó, nếu không phải tại y hắn cũng đâu tới mức ngủ tại nơi lạnh thế này. Có điều cũng đâu thể trách y được, nam nhân mà không sớm thì muộn, chỉ là hắn thật sự không hiểu tại sao vừa gặp nữ chính, Thiên Phong của hắn liền trở nên như vậy. Cmn đây không phải là nhày nghĩ nhiều tối nằm mơ trong truyền thuyết đó chứ.
Thường Ân cảm thấy tam quan vỡ vụn, hắn đây có lẽ cần chỉnh đốn lại tư duy để phù hợp với thế giới không tiết tháo này !
Đang mãi suy nghĩ bỗng một cảm giác đau đớn quen thuộc truyền đến, Thường Ân vội ôm lấy một bên mặt, tháo nhanh chiếc mặt nạ ra, sau đó lại điều khí đang giao động hỗn loạn trong cơ thể. Hắn buông tay, từ một bên mặt, một đường xăm kì quái hiện ra, kéo dài từ trán xuống tận gò má trái, uốn lượn tạo thành cánh hoa rực rỡ.
Quan sát gương mặt mình qua tấm gương phản chiếu, Thường Ân không khỏi có chút bực dọc, chẳng hiểu nguyên chủ tu luyện môn pháp gì, hại hắn vừa mới tiếp nhận truyền thừa đùng một cái xuất hiện cánh hoa đỏ rực, khiến hắn ngay cả tháo mặt nạ cũng không dám, ăn đeo, tắm đeo ngay cả ngủ cũng không thể buông ra. Đã bị cưỡng bức xăm hình thì thôi đi, đằng này hình xăm cứ như một con dao lớn, cứ cách ba tháng lại trở chứng một lần. Từng cơn đau bất giác ập đến tựa muốn mang khuôn mặt hắn xẻ đôi ra, linh khí bị hút đi hết, dao động mãi không ngừng, thân thể hắn cứ như một cánh hoa tàn úa, mặc cho cơn đau giằng xéo, chờ chực một tràng gió nhẹ thổ qua liền trực tiếp rơi xuống.
Thường Ân lau vội giọt mồ hôi trên trán, tốt lắm lại phát đau. Khụ ... các ngươi đừng hiểu lầm ý hắn, hắn đây vốn không phải M đâu, chăng qua mỗi lần tái phát, đường xăm sẽ mờ đi một mảng, đến tận bây giờ cũng chỉ còn mờ mờ ảo ảo.
Đêm khuya, Thường Ân trằn trọc không ngủ được, cố gắng chống chọi lại giá lạnh cùng đau đớn, đến khi hắn vừa chợp mắt cũng là lúc hừng đông vừa lên.
Hắn tỏ vẻ... cuộc sống vốn không ngừng gió to sóng lớn.
Cánh cửa phòng truyền đến tiếng người gõ, khỏi cần hỏi, hắn cũng biết là ai, tại cái cung phủ này ngoài hắn ra còn ai vào được nữa. Thường Ân trước giờ luôn là người gắt ngủ, vừa lúc mới chợp mắt lại có người đến phá đám, hắn không khỏi có chút bực bội. Tay phải choàng vội ngoại y, tay trái nhanh chóng đeo mặt nạ, Thường Ân chỉnh chỉnh giọng mình, hướng ngoài cửa lên tiếng.
- Vào đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất