Chương 14
Thu lại ý cười trên môi, Thiên Phong xoay người, hướng chân núi đi xuống, đại não xoay chuyển một vòng, y khẽ cắn lấy đôi môi mềm mại.
Vẫn không được, bên cạnh sư tôn bây giờ đã xuất hiện quá nhiều người. Một chưởng môn, một Từ Kiệt thậm chí đến một ả nha đầu cũng muốn cướp đi sự quan tâm của người.
Thiên Phong nhíu mày, không tự chủ nắm chặt lấy hai tay, gân xanh vì dùng lực quá sức nổi trên làn da trắng mịn mặc kệ tiếp xúc với bao nhiêu ánh nắng. Y hơi nghiêng mắt, quan sát vết bớt ẩn ẩn hiện hiện nơi ống tay áo.
Cánh hoa sen chậm rãi lộ ra ngoài ánh sáng, đỏ rực tựa máu tươi mới rỉ, viền hoa tô đậm, màu đỏ sẫm, như có như không khiến người khác phải liên tưởng ngay đến huyết nhục lâu năm còn đọng lại, ma mị, yêu dã, khinh sợ.
Nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay lên huyết sen, Thiên Phong bỗng cong khóe môi, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.
Không, y không cho phép kẻ khác có ý đồ với sư tôn, không cho phép bọn họ giành đi sự chú ý của sư tôn dành cho mình. Trong hai năm nay y đã luôn cố gắng, cố gắng để mình có thể trở thành một phần trong cuộc sống sư tôn, trở thành người mà sư tôn có thể tin tưởng nhất, là nơi người an tâm mà hướng về.
Vậy thì dựa vào cái gì bọn họ có thể tranh giành với y!
Chẳng qua bên ngoài tỏ vẻ quân tử bên trong lại mưu mô xảo trá, tất cả bọn họ cũng chỉ lợi dụng sư tôn, không ai thật lòng vì người tận tụy. Nếu đã như vậy lý nào y lại phải chịu san sẻ sư tôn cho kẻ khác.
Sư tôn là của y, là của một mình Thiên Phong y, kẻ khác cũng đừng mong chạm vào. Ý trời là gì, thiên đạo là gì, ha ... chẳng qua tất cả cũng chỉ là cái cớ để con người quên đi nỗi đau từng trải, là cái vỏ bọc bao bọc bọn họ thoát khỏi quá khứ từng đi qua.
Thiên Phong lấy tay che đi một bên mắt, ý cười trên môi lại càng sâu hơn, ánh nắng vừa lên cao gắt gao bám bên mái tóc đen mượt ấy.
Bất quá dù cho có thiên đạo hay không cũng đừng mong mang sư tôn đi. Chỉ cần Thiên Phong này còn sống ngày nào thì cũng đừng hòng có ai đoạt đi thứ trong tay y, vật của y mãi mãi là của y, người của y vĩnh viễn chỉ thuộc về y, không ai có thể thay đổi được.
Chẳng qua hiện giờ vẫn chưa là lúc biến Hạ Thường Ân thành người bên cạnh mình, chỉ cần thời cơ đến, dù là sư tôn có muốn hay không y đều sẽ mang sư tôn đi, hung hăng giam người lại, để khắp thế gian này chỉ duy nhất mình y mới có thể thấy được người, yêu thương người. Cuộc sống bốn phía sô bồ, có lẽ chỉ nên ở sư tôn ở yên một chỗ, thư giản mà hưởng thụ.
"Nếu đã không thể cưỡng cầu, chi bằng trực tiếp cướp đoạt đi"
...............
Trong lúc Thiên Phong đang đau đầu nghĩ cách làm sao có thể đem sư tôn mình nhốt lại thì bên này Thường Ân cũng vất vả không kém. Hắn ngồi cạnh bên cửa sổ, tránh đi mấy tia nắng hiếu kì, cố gắng điều chỉnh hơi thở đang rối loạn. Thường Ân khẽ chau mày, híp mắt, hận không thể một đao đem quyển sách trên bàn dứt khoát chém thành hai mảnh. Nhìn bốn chữ "Bí tịch chi thư " nổi bật trên một vùng xanh thẳm hắn có chút không thể giữ vững tâm tình.
Cmn cái gì mà bí tịch, cái gì mà chứa tất cả công pháp tiên gia, tất cả đều là lừa người, là lừa người đó có được không.
Thường Ân cảm giác bây giờ trên đầu, hai tai lừa như có như không mọc ra, chắn hết cả mớ tóc đen mượt. Ném bí tịch vào lại trong chiếc hộp Từ Kiệt mang đến, Thường Ân có chút ghét bỏ bĩu môi, cứ tưởng dựa vào địa vị có thể tìm ra được công pháp nguyên chủ đang tu luyện thế mà ngay cả tên công pháp còn chưa biết, mắt hắn đã sắp rơi ra, làm hại mất đi hết cả thời gian nghỉ ngơi của hắn, đúng thật là......
Nhớ tới từ tối qua đến giờ bản thân vẫn còn chưa chợp mắt, Thường Ân dùng tay che miệng ngáp một cái, gãi gãi đầu óc đang phát ngứa khó chịu.
Kì lạ, nếu theo lý thì công pháp nguyên thân tu luyện dù bình thường hay cao minh không phải tất cả đều được ghi chép trong bí tịch tiên gia hay sao, trừ khi...
Đại não như nhớ ra điều gì, Thường Ân vội vàng nâng quyển sách lên, cầm ngược lại, mắt không tự chủ hơi co rút.
- Cấm thuật, cmn thật sự là cấm thuật !
Hắn từ tư thế ngồi nhảy cẩn lên, tim hơi đập mạnh, thân thể trở nên khô nóng. Trong nguyên tác, vốn dĩ chỉ có mình Thiên Phong mới có thể tu luyện được loại cấm thuật này, sao bây giờ cư nhiên nguyên chủ cũng có thể, chẳng những vậy còn lên được tầng thứ nhất.
Nhưng mà có luyện được hay không với hắn vốn không quan trọng, có điều để luyện được loại cấm thuật này bắt buộc kí chủ phải tu ma hoặc trong thân thể phải chứa ma khí nhưng "hắn" không phải là tiên giả mà, tại sao lại...
Ý nghĩ vẫn còn chưa được thông suốt, Thường Ân bỗng chốc giật nẩy người, trái tim nhói lên đau đớn không hiểu nguyên nhân. Hắn hốt hoảng vứt quyển lại lại bàn, theo phản xạ ôm chặt lấy lồng ngực bản thân. Mồ hôi như mưa bắt đầu tuôn trên vầng trán, cơn đau không có dấu hiệu giảm ngược lại còn đang lan rộng ra, Thường Ân tay hơi run run, hàm răng trắng ngà mạnh mẽ cắn chặt vào đôi môi tái nhợt, dòng chất lỏng màu đỏ rỉ ra mang theo mùi sắt mục đầy khó chịu. Hắn khó khăn áp chế cảm giác buồn nôn nơi cổ họng, cố gắng nghiêng người, từ túi trữ vật lấy ra một bình ngọc.
Đây là "Bổ hoàn đan", là chiến lợi phẩm hắn thu được lúc kiểm tra lại các phương thức tu luyện trong mớ kí ức hỗn độn được thừa kế từ nguyên chủ, tuy nói là đan dược bình thường nhưng đem đi so sánh với thần dược cũng không khác là mấy, hiệu quả giảm đau, trị thương có thể nói là tốt hơn hẳn so với các đan dược hắn từng nghe qua. Bất quá loại dược liệu này cũng không dễ điều chế vì nguyên liệu khá khan hiếm cộng với cách luyện chế lại vô cùng phức tạp thành thử hắn chỉ có thể luyện được vài viên, bình thường trừ lúc bệnh tình phát tác còn lại hắn luôn giữ nó trong người cơ hồ cho đến bây giờ trong bình chỉ còn đúng một viên duy nhất.
Thường Ân dốc dốc chiếc bình, từ trong viên đan nâu đậm chạy ra, vẻn vẹn nằm trong tay hắn, chỉ tiếc thuốc còn chưa đến miệng đã hung hăng bị bàn tay ngọc ngà mạnh mẽ quăng xuống đất. Nhìn chằm chằm viên thuốc nằm ngổn ngang trên sàn nhà sau đó lại quay đầu hướng đôi tay không ngừng run rẩy của mình, Thường Ân có chút cảm giác không thể thốt nên lời, hắn cmn là đã làm nên lỗi lầm gì?
Cơn đau càng lúc lại càng lan ra, thấm sâu vào cả lục phủ ngũ tạng, Thường Ân nuốt đi ngụm nước bọt cố trấn áp cảm giác khô khan nơi cuốn họng, dạ dày co thắt, xương cốt rã rời. Hắn nâng người lên hướng nơi viên thuốc rơi xuống đi qua, lại không ngờ rằng đôi chân từ lúc nào đã mất đi cảm giác, tê liệt hoàn toàn, không sức lực nâng đỡ cơ thể, Thường Ân tựa con búp bê vải cũ, nặng nề rơi xuống sàn nhà lạnh, cảm giác khắp thân mình như có hàng ngàn con ong vò vẻ đang thi nhau dạy dỗ, đầu lại bị ai đó dùng búa mạnh mẽ đập tới nổ tung, Thường Ân triệt để đánh mất đi nhận thức, quên luôn hình tượng, quên đi viên thuốc, hắn nằm trên sàn nhà lạnh cóng, tham lam hấp thụ nhiều nhất khí oxi bên ngoài.
Cơn đau lan dần, từ từ ngấm vào đại não, hắn như người lên cơn nghiện, không thể tự kiềm chế bản thân, vung tay loạn xa, cào cấu khắp nơi, đẩy ngã tất cả mọi thứ nằm trong phạm vi có thể tiếp xúc tới, bỗng trong khoang miệng, dòng chất lỏng mùi sắt rỉ chảy vào, hắn không ý thức vồ lấy cắn thật mạnh, cảm nhận vị ngọt dần lan đến Thường Ân trực tiếp ngất đi.
Nhìn sư tôn đã an ổn một chỗ, Thiên Phong lúc này mới nâng người lên, ôm chặt vào trong lòng, đạp lên đống đổ nát hướng ra ngoài, y hơi di chuyển lưỡi, cố gắng đẩy hết máu đang tuôn ra trong khoan miệng, cảm giác mềm mại vẫn lưu luyến nơi bờ môi, y cười.
Nhẹ nhàng đặt người lên giường, Thiên Phong lấy tay chạm nhẹ lên chiếc mặt nạ, sau đó lại cẩn thận lau đi vết máu đọng trên khóe môi hắn, y khẽ cau mày, sát khí không áp chế tản ra mọi ngóc ngách.
Là chuyện gì, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì, y chỉ mới rời khỏi một lúc, sư tôn đã thành ra cái dạng như vầy. Thương tiếc xoa nhẹ khuôn mặt nhu thuận, y liếm liếm môi, sau đó cuối đầu xuống đưa đầu lưỡi ma sát lên thành môi sư tôn một lúc mới quyến luyến buông ra, Thiên Phong vén mấy sợi tóc rơi xuống vầng trán cao, khẽ lẩm bẩm:
- Sư tôn, người rốt cuộc còn chuyện gì giấu đồ nhi đây ?
Vẫn không được, bên cạnh sư tôn bây giờ đã xuất hiện quá nhiều người. Một chưởng môn, một Từ Kiệt thậm chí đến một ả nha đầu cũng muốn cướp đi sự quan tâm của người.
Thiên Phong nhíu mày, không tự chủ nắm chặt lấy hai tay, gân xanh vì dùng lực quá sức nổi trên làn da trắng mịn mặc kệ tiếp xúc với bao nhiêu ánh nắng. Y hơi nghiêng mắt, quan sát vết bớt ẩn ẩn hiện hiện nơi ống tay áo.
Cánh hoa sen chậm rãi lộ ra ngoài ánh sáng, đỏ rực tựa máu tươi mới rỉ, viền hoa tô đậm, màu đỏ sẫm, như có như không khiến người khác phải liên tưởng ngay đến huyết nhục lâu năm còn đọng lại, ma mị, yêu dã, khinh sợ.
Nhẹ nhàng xoa xoa ngón tay lên huyết sen, Thiên Phong bỗng cong khóe môi, ánh mắt chợt trở nên sắc bén.
Không, y không cho phép kẻ khác có ý đồ với sư tôn, không cho phép bọn họ giành đi sự chú ý của sư tôn dành cho mình. Trong hai năm nay y đã luôn cố gắng, cố gắng để mình có thể trở thành một phần trong cuộc sống sư tôn, trở thành người mà sư tôn có thể tin tưởng nhất, là nơi người an tâm mà hướng về.
Vậy thì dựa vào cái gì bọn họ có thể tranh giành với y!
Chẳng qua bên ngoài tỏ vẻ quân tử bên trong lại mưu mô xảo trá, tất cả bọn họ cũng chỉ lợi dụng sư tôn, không ai thật lòng vì người tận tụy. Nếu đã như vậy lý nào y lại phải chịu san sẻ sư tôn cho kẻ khác.
Sư tôn là của y, là của một mình Thiên Phong y, kẻ khác cũng đừng mong chạm vào. Ý trời là gì, thiên đạo là gì, ha ... chẳng qua tất cả cũng chỉ là cái cớ để con người quên đi nỗi đau từng trải, là cái vỏ bọc bao bọc bọn họ thoát khỏi quá khứ từng đi qua.
Thiên Phong lấy tay che đi một bên mắt, ý cười trên môi lại càng sâu hơn, ánh nắng vừa lên cao gắt gao bám bên mái tóc đen mượt ấy.
Bất quá dù cho có thiên đạo hay không cũng đừng mong mang sư tôn đi. Chỉ cần Thiên Phong này còn sống ngày nào thì cũng đừng hòng có ai đoạt đi thứ trong tay y, vật của y mãi mãi là của y, người của y vĩnh viễn chỉ thuộc về y, không ai có thể thay đổi được.
Chẳng qua hiện giờ vẫn chưa là lúc biến Hạ Thường Ân thành người bên cạnh mình, chỉ cần thời cơ đến, dù là sư tôn có muốn hay không y đều sẽ mang sư tôn đi, hung hăng giam người lại, để khắp thế gian này chỉ duy nhất mình y mới có thể thấy được người, yêu thương người. Cuộc sống bốn phía sô bồ, có lẽ chỉ nên ở sư tôn ở yên một chỗ, thư giản mà hưởng thụ.
"Nếu đã không thể cưỡng cầu, chi bằng trực tiếp cướp đoạt đi"
...............
Trong lúc Thiên Phong đang đau đầu nghĩ cách làm sao có thể đem sư tôn mình nhốt lại thì bên này Thường Ân cũng vất vả không kém. Hắn ngồi cạnh bên cửa sổ, tránh đi mấy tia nắng hiếu kì, cố gắng điều chỉnh hơi thở đang rối loạn. Thường Ân khẽ chau mày, híp mắt, hận không thể một đao đem quyển sách trên bàn dứt khoát chém thành hai mảnh. Nhìn bốn chữ "Bí tịch chi thư " nổi bật trên một vùng xanh thẳm hắn có chút không thể giữ vững tâm tình.
Cmn cái gì mà bí tịch, cái gì mà chứa tất cả công pháp tiên gia, tất cả đều là lừa người, là lừa người đó có được không.
Thường Ân cảm giác bây giờ trên đầu, hai tai lừa như có như không mọc ra, chắn hết cả mớ tóc đen mượt. Ném bí tịch vào lại trong chiếc hộp Từ Kiệt mang đến, Thường Ân có chút ghét bỏ bĩu môi, cứ tưởng dựa vào địa vị có thể tìm ra được công pháp nguyên chủ đang tu luyện thế mà ngay cả tên công pháp còn chưa biết, mắt hắn đã sắp rơi ra, làm hại mất đi hết cả thời gian nghỉ ngơi của hắn, đúng thật là......
Nhớ tới từ tối qua đến giờ bản thân vẫn còn chưa chợp mắt, Thường Ân dùng tay che miệng ngáp một cái, gãi gãi đầu óc đang phát ngứa khó chịu.
Kì lạ, nếu theo lý thì công pháp nguyên thân tu luyện dù bình thường hay cao minh không phải tất cả đều được ghi chép trong bí tịch tiên gia hay sao, trừ khi...
Đại não như nhớ ra điều gì, Thường Ân vội vàng nâng quyển sách lên, cầm ngược lại, mắt không tự chủ hơi co rút.
- Cấm thuật, cmn thật sự là cấm thuật !
Hắn từ tư thế ngồi nhảy cẩn lên, tim hơi đập mạnh, thân thể trở nên khô nóng. Trong nguyên tác, vốn dĩ chỉ có mình Thiên Phong mới có thể tu luyện được loại cấm thuật này, sao bây giờ cư nhiên nguyên chủ cũng có thể, chẳng những vậy còn lên được tầng thứ nhất.
Nhưng mà có luyện được hay không với hắn vốn không quan trọng, có điều để luyện được loại cấm thuật này bắt buộc kí chủ phải tu ma hoặc trong thân thể phải chứa ma khí nhưng "hắn" không phải là tiên giả mà, tại sao lại...
Ý nghĩ vẫn còn chưa được thông suốt, Thường Ân bỗng chốc giật nẩy người, trái tim nhói lên đau đớn không hiểu nguyên nhân. Hắn hốt hoảng vứt quyển lại lại bàn, theo phản xạ ôm chặt lấy lồng ngực bản thân. Mồ hôi như mưa bắt đầu tuôn trên vầng trán, cơn đau không có dấu hiệu giảm ngược lại còn đang lan rộng ra, Thường Ân tay hơi run run, hàm răng trắng ngà mạnh mẽ cắn chặt vào đôi môi tái nhợt, dòng chất lỏng màu đỏ rỉ ra mang theo mùi sắt mục đầy khó chịu. Hắn khó khăn áp chế cảm giác buồn nôn nơi cổ họng, cố gắng nghiêng người, từ túi trữ vật lấy ra một bình ngọc.
Đây là "Bổ hoàn đan", là chiến lợi phẩm hắn thu được lúc kiểm tra lại các phương thức tu luyện trong mớ kí ức hỗn độn được thừa kế từ nguyên chủ, tuy nói là đan dược bình thường nhưng đem đi so sánh với thần dược cũng không khác là mấy, hiệu quả giảm đau, trị thương có thể nói là tốt hơn hẳn so với các đan dược hắn từng nghe qua. Bất quá loại dược liệu này cũng không dễ điều chế vì nguyên liệu khá khan hiếm cộng với cách luyện chế lại vô cùng phức tạp thành thử hắn chỉ có thể luyện được vài viên, bình thường trừ lúc bệnh tình phát tác còn lại hắn luôn giữ nó trong người cơ hồ cho đến bây giờ trong bình chỉ còn đúng một viên duy nhất.
Thường Ân dốc dốc chiếc bình, từ trong viên đan nâu đậm chạy ra, vẻn vẹn nằm trong tay hắn, chỉ tiếc thuốc còn chưa đến miệng đã hung hăng bị bàn tay ngọc ngà mạnh mẽ quăng xuống đất. Nhìn chằm chằm viên thuốc nằm ngổn ngang trên sàn nhà sau đó lại quay đầu hướng đôi tay không ngừng run rẩy của mình, Thường Ân có chút cảm giác không thể thốt nên lời, hắn cmn là đã làm nên lỗi lầm gì?
Cơn đau càng lúc lại càng lan ra, thấm sâu vào cả lục phủ ngũ tạng, Thường Ân nuốt đi ngụm nước bọt cố trấn áp cảm giác khô khan nơi cuốn họng, dạ dày co thắt, xương cốt rã rời. Hắn nâng người lên hướng nơi viên thuốc rơi xuống đi qua, lại không ngờ rằng đôi chân từ lúc nào đã mất đi cảm giác, tê liệt hoàn toàn, không sức lực nâng đỡ cơ thể, Thường Ân tựa con búp bê vải cũ, nặng nề rơi xuống sàn nhà lạnh, cảm giác khắp thân mình như có hàng ngàn con ong vò vẻ đang thi nhau dạy dỗ, đầu lại bị ai đó dùng búa mạnh mẽ đập tới nổ tung, Thường Ân triệt để đánh mất đi nhận thức, quên luôn hình tượng, quên đi viên thuốc, hắn nằm trên sàn nhà lạnh cóng, tham lam hấp thụ nhiều nhất khí oxi bên ngoài.
Cơn đau lan dần, từ từ ngấm vào đại não, hắn như người lên cơn nghiện, không thể tự kiềm chế bản thân, vung tay loạn xa, cào cấu khắp nơi, đẩy ngã tất cả mọi thứ nằm trong phạm vi có thể tiếp xúc tới, bỗng trong khoang miệng, dòng chất lỏng mùi sắt rỉ chảy vào, hắn không ý thức vồ lấy cắn thật mạnh, cảm nhận vị ngọt dần lan đến Thường Ân trực tiếp ngất đi.
Nhìn sư tôn đã an ổn một chỗ, Thiên Phong lúc này mới nâng người lên, ôm chặt vào trong lòng, đạp lên đống đổ nát hướng ra ngoài, y hơi di chuyển lưỡi, cố gắng đẩy hết máu đang tuôn ra trong khoan miệng, cảm giác mềm mại vẫn lưu luyến nơi bờ môi, y cười.
Nhẹ nhàng đặt người lên giường, Thiên Phong lấy tay chạm nhẹ lên chiếc mặt nạ, sau đó lại cẩn thận lau đi vết máu đọng trên khóe môi hắn, y khẽ cau mày, sát khí không áp chế tản ra mọi ngóc ngách.
Là chuyện gì, rốt cuộc đã sảy ra chuyện gì, y chỉ mới rời khỏi một lúc, sư tôn đã thành ra cái dạng như vầy. Thương tiếc xoa nhẹ khuôn mặt nhu thuận, y liếm liếm môi, sau đó cuối đầu xuống đưa đầu lưỡi ma sát lên thành môi sư tôn một lúc mới quyến luyến buông ra, Thiên Phong vén mấy sợi tóc rơi xuống vầng trán cao, khẽ lẩm bẩm:
- Sư tôn, người rốt cuộc còn chuyện gì giấu đồ nhi đây ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất