Chương 18
Bạch Như uy vũ nhanh chóng lao ra, cản phá đi một chưởng đang giáng xuống, Thường Ân xoay người, vận dụng một phần công lực, đem tên ngoại môn đẩy lùi ra xa vài bước. Hắn thu lại kiếm, hướng Thiên Phong đi tới gần.
Chỉ tiếc chân còn chưa đến được mục tiêu, từ đâu nữ tử hồng y đã vội vàng chạy lại. Nhìn Như Ngọc hớt hải ôm chầm lấy Thiên Phong, đôi môi nhỏ nhắn liên tục gọi tên người đối diện, Thường Ân không khỏi có chút bật cười. Chẳng qua hắn thật sự không hiểu: nữ chính trước đây từng là luật sư, cứ ngỡ sẽ vô cùng khôn khan, nghiêm túc, đặt qui tắc chuẩn mực lên hàng đầu, không ngờ rằng lại là đại tiểu thư đài cát đa sầu, đa cảm.
Vương Như Ngọc có phần lo lắng, khoé mắt đã phủ một tầng lệ dày, chờ chực thành dòng nặng nề rơi xuống. Thân thể nàng căng cứng, bụng nóng như lửa thiêu, nhẹ nhàng cầm lấy tay Thiên Phong thủ thỉ:
- Tỉnh lại đi, huynh đừng làm muội sợ.
Phù vân nhẹ trôi, êm đềm như giọng nói của nàng, nam nhân tứ phía sớm đã ghen tị đến phát điên, rì rào vài tiếng than trách không nghe rõ. Bên này, Thường Ân vẫn im lặng cực độ, có chút vô hồn nhanh chóng lau đi vết máu đỏ tươi, cẩn thận tra kiếm trở lại vỏ. Hắn âm thầm lén quan sát vết thương trên người đồ đệ, nhịp tim trong lòng ngực đập mạnh liên hồi. Cảm giác ân hận không biết từ đâu kéo đến, nặng nề đập lên thân xác, luồn lách qua từng mạch máu, gân cốt, thấm sâu vào tâm cang, đại não.
Hắn làm vậy thật sự đúng hay không!
Chẳng qua dù đúng hay sai, có lẽ Thường Ân cũng không xoay chuyển được. Mọi việc vốn dĩ đều đã được sắp xếp từ trước, tựa như chu kì xuân hạ thu đông, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Hắn im lặng khẽ thở dài, vài lời nói lạnh lẽo thoát ra từ khoang miệng, điều hắn có thể làm lúc này cũng chỉ có vậy.
- Vô dụng, chỉ là tên ngoại môn cũng không thể thắng, ngươi tốt nhất đừng trở về chỗ ta.
- Hạ cung chủ, người có cần nói khó nghe như vậy không? Dù gì huynh ấy cũng đã cố hết sức.
- Hết sức! Ha nực cười, Hạ Thường Ân ta không có loại đệ tử này.
- Người... Thiên Phong vốn dĩ đã tới cực hạn muốn trách thì trước Hạ cung chủ đây không chỉ dạy tận tình, đến nước này lại trách ngược đệ tử, xin hỏi đúng hay sai?
- Ngươi... Hừ...
Nhật quang nhẹ nhàng đáp xuống sân đấu, vương chút vàng ưm cuối ngày lên huyết nhục còn đọng lại, Thường Ân đuối lý, tức giận xoay người rời đi. Chỉ là chân chưa kịp nhảy lên lên kiếm, bỗng từ xa vang lên tiếng gọi của Nhạc Thanh, còn chưa xác định được tình hình, Thường Ân đã hoảng hốt ôm chầm lấy thân ảnh đang chắn trước mặt.
Quang kiếm sáng lên, chặt đứt ánh nắng, một đường theo lệnh chủ nhân xuyên thủng bụng đối thủ. Thường Ân nâng tay, dùng ba phần công lực trực tiếp đánh vào người gã. Tiếng hét lớn vang lên, cả khán đài như nín lặng, tên ngoại môn tựa như xác sống, không đau đớn ngã xuống sàn, thân thể gã quằn quại trên sàn đấu, máu đỏ đen như vòi nước không khoá mạnh mẽ trào ra, vẫn không thể áp chế tiếng hừ hừ như chó tru vượn hú trong khoang miệng.
Thường Ân không quan tâm tên quái vật bị đánh ngã, hắn hơi run rẩy đỡ lấy Thiên Phong, nhìn khắp người đệ tử toàn thương tích, áo quần không lành lặn nhiễm huyết nhục mơ hồ, hắn bàng hoàng ôm chầm y vào lòng ngực, mắt không tự chủ mở to, cổ họng đã trào lên cảm giác cay nồng, khó thở.
- Chí ít kẻ vô dụng như ta vẫn có thể bảo vệ được người.
Lời vừa nói xong, Ngự Thiên Phong trực tiếp ngất đi, máu tươi từ vết thương vẫn chảy, hoà vào gió đông mang vị tanh hôi tản ra khắp khán đài. Bên dưới ồn ào vây quanh, đám người chưởng môn vừa hay cũng tới xử lý cục diện. Thường Ân nhất thời chẳng biết chuyện gì sảy ra, trong mắt hắn hiện giờ chỉ còn bóng dáng đồ đệ. Hạ cung chủ bế ngang Thiên Phong, lập tức triệu kiếm, không màng bao nhiêu ánh mắt quan sát, cứ thế một đường bay thẳng về chủ cung.
Nhẹ nhàng đặt Thiên Phong lên giường gỗ, Thường Ân nhanh chóng phong bế nguyệt đạo y, sau đó lại cẩn thận truyền linh lực vào. Thấy sắc mặt y đã tốt hơn hẳn, hắn mới điều khí, đưa đan dược vào miệng, từ tốn dìu y nằm xuống giường.
Lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, xương sườn gãy trên ba cộng với vết kiếm sâu vào phần ngực, nếu không nhờ Hồi linh thể giữ lại cho y chút sinh lực chỉ sợ cái mạng nhỏ này có muốn cũng không thể giữ được.
Thường Ân thở dài, gỡ đi chiếc mặt nạ khó chịu, mồ hôi nhận thấy đã mất tường chắn, vội vã lao xuống, không câdn thân va vào nhau lại rơi vào mắt cay nồng, nhãn cầu vì vậy cũng được phủ lên một tấm lệ mỏng trong suốt.
Ngốc!
Lời vừa thốt lên hắn cũng có chút ngẩn người, sau đó lại nặng nề thở ra.
Đứa nhỏ này nhiều năm thế mà vẫn vậy. Rõ ràng biết bản thân không thể thế mà vẫn hết lần này lần khác đều sẵn sàng giúp hắn nhận một thương, không màn báo đáp.
Còn hắn thì sao?
Ha...
vốn dĩ nhận ân huệ người khác thế mà đã có lần nào hắn nguyện ý trả. Sợ hãi, bất lực ngoài những thứ đó ra hắn đã làm được gì. Thường Ân cười khổ, đã sống ở đây được mấy năm rồi ấy thế mà hắn vẫn không thể thoát khỏi cái khuôn khổ kịch bản hay nói đúng hơn là hắn không dám làm lệch đi nó. Hắn sợ, sợ mình không thể xoay chuyển được, sợ bản thân sẽ dính vào điều phiền phức phát sinh, sợ phải đối mặt với cái chết của nguyên chủ.
Nhìn sắc mặt tái nhợt, không sức sống của Thiên Phong, tim Thường Ân có chút dồn dập, vốn dĩ đã tự hứa bản thân sẽ chăm sóc y thật tốt nhưng cuối cùng ngược lại hắn mới chính là kẻ được bảo vệ. Chợt một ý nghĩ lướt qua, Thường Ân bỗng cong môi, ý cười thoáng hiện lên khuôn mặt.
Hạ ảnh đế trước giờ không phải là người lo chuyện bao đồng, cô đơn trong giới giải trí nhiều năm đã luyện cho hắn thói quen cảnh giác với kẻ khác, trước giờ ngoài chuyện của mình việc khác một chút hắn cũng không muốn để tâm đến. Thế mà dường như lúc này, Thường Ân cảm thấy bản thân thật sự có thứ để lưu tâm rồi. Hắn cuối người, dùng khăn sạch lau hết huyết sắc trên mặt y, nhỏ giọng lên tiếng:
- Xem ra đứa con như ngươi làm ta động tâm rồi. Yên tâm đi sư tôn hứa nhất định sẽ vứt ngươi lên đỉnh nhân sinh, từ tốn đón mỹ nhân về nhà.
Chiều tà phủ lên rừng cây màu mỡ gà thơ mộng. Lúc này trong cánh rừng không xa khu thi đấu vang lên tiếng xì xào như nhánh cây bị bẻ gãy.
- Lý nào lại có thể như vậy ?
Vương Như Ngọc nấp dưới mộc lâm mạnh mẽ xé nát phiến lá trong tay, bực bội quát lên thành tiếng:
- Ngươi nói xem, vốn dĩ kế hoạch đã rất hoàn hảo, lí nào lại bị phá hoại như vậy, tên Hạ Thường Ân đó cư nhiên ra tay hủy hoại nó.
- Kí chủ xin bình tĩnh, việc này nằm ngoài phạm vi của hệ thống!
- Nằm ngoài…nằm ngoài, đám vô dụng các ngươi còn lời nào hay hơn không?
Như Ngọc hít lấy một hơi dài, khó khăn lấy lại chút bình tĩnh, âm thầm trách vấn hệ thống thông qua ý thức.
- Mau xem thử, hắn có phải cũng xuyên qua hay không?
- Đang điều tra...tải dữ liệu...chờ kết quả...kết quả...độ tương ứng linh hồn 100%, là người bình thường!
- Kì lạ, rõ ràng hắn có chút khác nguyên tác!
- Quá trình xuyên không, dữ kiện bị thay đổi là chuyện bình thường, kí chủ xin chấp hành tốt nhiệm vụ.
- Thay đổi lại thay đổi, các ngươi...
Còn chưa dạy dỗ xong hệ thống ngu ngốc, Như Ngọc đã giật nảy mình, khuôn mặt có chút ngoài mong muốn hiện lên tia hốt hoảng sau đó lại nhanh chóng biến mất lấy lại nét e thẹn dịu dàng ban đầu.
- Đại ca, là huynh à?
Vương Tuấn Anh không trả lời, từ tốn gật đầu nhẹ, ánh mắt sắc bén nổi bật trên khuôn mặt tuấn tú. Có lẽ đã quen thuộc với tính cách của vị đại ca này, Như Ngọc không chút sợ hãi, vội vàng ôm lấy cánh tay y nũng nịu.
- Huynh tìm muội có chuyện gì không ?
- Không, chỉ xem muội ở đâu.
- Lúc nãy hơi ồn ào nên muội tránh đi trước. Đại ca chuyện đó giải quyết xong chưa.
- Vẫn chưa, bây giờ ta phải tới chủ điện một chuyến, muội mau trở về phòng.
- Vâng.
Nói đoạn Tuấn Anh cũng nhanh chóng rời khỏi, Như Ngọc thu lại nụ cười trên môi, ngẫm nghĩ gì đó rồi cũng dần khuất dạng.
Một ngày mệt mỏi.
Chỉ tiếc chân còn chưa đến được mục tiêu, từ đâu nữ tử hồng y đã vội vàng chạy lại. Nhìn Như Ngọc hớt hải ôm chầm lấy Thiên Phong, đôi môi nhỏ nhắn liên tục gọi tên người đối diện, Thường Ân không khỏi có chút bật cười. Chẳng qua hắn thật sự không hiểu: nữ chính trước đây từng là luật sư, cứ ngỡ sẽ vô cùng khôn khan, nghiêm túc, đặt qui tắc chuẩn mực lên hàng đầu, không ngờ rằng lại là đại tiểu thư đài cát đa sầu, đa cảm.
Vương Như Ngọc có phần lo lắng, khoé mắt đã phủ một tầng lệ dày, chờ chực thành dòng nặng nề rơi xuống. Thân thể nàng căng cứng, bụng nóng như lửa thiêu, nhẹ nhàng cầm lấy tay Thiên Phong thủ thỉ:
- Tỉnh lại đi, huynh đừng làm muội sợ.
Phù vân nhẹ trôi, êm đềm như giọng nói của nàng, nam nhân tứ phía sớm đã ghen tị đến phát điên, rì rào vài tiếng than trách không nghe rõ. Bên này, Thường Ân vẫn im lặng cực độ, có chút vô hồn nhanh chóng lau đi vết máu đỏ tươi, cẩn thận tra kiếm trở lại vỏ. Hắn âm thầm lén quan sát vết thương trên người đồ đệ, nhịp tim trong lòng ngực đập mạnh liên hồi. Cảm giác ân hận không biết từ đâu kéo đến, nặng nề đập lên thân xác, luồn lách qua từng mạch máu, gân cốt, thấm sâu vào tâm cang, đại não.
Hắn làm vậy thật sự đúng hay không!
Chẳng qua dù đúng hay sai, có lẽ Thường Ân cũng không xoay chuyển được. Mọi việc vốn dĩ đều đã được sắp xếp từ trước, tựa như chu kì xuân hạ thu đông, vĩnh viễn cũng không thể thay đổi. Hắn im lặng khẽ thở dài, vài lời nói lạnh lẽo thoát ra từ khoang miệng, điều hắn có thể làm lúc này cũng chỉ có vậy.
- Vô dụng, chỉ là tên ngoại môn cũng không thể thắng, ngươi tốt nhất đừng trở về chỗ ta.
- Hạ cung chủ, người có cần nói khó nghe như vậy không? Dù gì huynh ấy cũng đã cố hết sức.
- Hết sức! Ha nực cười, Hạ Thường Ân ta không có loại đệ tử này.
- Người... Thiên Phong vốn dĩ đã tới cực hạn muốn trách thì trước Hạ cung chủ đây không chỉ dạy tận tình, đến nước này lại trách ngược đệ tử, xin hỏi đúng hay sai?
- Ngươi... Hừ...
Nhật quang nhẹ nhàng đáp xuống sân đấu, vương chút vàng ưm cuối ngày lên huyết nhục còn đọng lại, Thường Ân đuối lý, tức giận xoay người rời đi. Chỉ là chân chưa kịp nhảy lên lên kiếm, bỗng từ xa vang lên tiếng gọi của Nhạc Thanh, còn chưa xác định được tình hình, Thường Ân đã hoảng hốt ôm chầm lấy thân ảnh đang chắn trước mặt.
Quang kiếm sáng lên, chặt đứt ánh nắng, một đường theo lệnh chủ nhân xuyên thủng bụng đối thủ. Thường Ân nâng tay, dùng ba phần công lực trực tiếp đánh vào người gã. Tiếng hét lớn vang lên, cả khán đài như nín lặng, tên ngoại môn tựa như xác sống, không đau đớn ngã xuống sàn, thân thể gã quằn quại trên sàn đấu, máu đỏ đen như vòi nước không khoá mạnh mẽ trào ra, vẫn không thể áp chế tiếng hừ hừ như chó tru vượn hú trong khoang miệng.
Thường Ân không quan tâm tên quái vật bị đánh ngã, hắn hơi run rẩy đỡ lấy Thiên Phong, nhìn khắp người đệ tử toàn thương tích, áo quần không lành lặn nhiễm huyết nhục mơ hồ, hắn bàng hoàng ôm chầm y vào lòng ngực, mắt không tự chủ mở to, cổ họng đã trào lên cảm giác cay nồng, khó thở.
- Chí ít kẻ vô dụng như ta vẫn có thể bảo vệ được người.
Lời vừa nói xong, Ngự Thiên Phong trực tiếp ngất đi, máu tươi từ vết thương vẫn chảy, hoà vào gió đông mang vị tanh hôi tản ra khắp khán đài. Bên dưới ồn ào vây quanh, đám người chưởng môn vừa hay cũng tới xử lý cục diện. Thường Ân nhất thời chẳng biết chuyện gì sảy ra, trong mắt hắn hiện giờ chỉ còn bóng dáng đồ đệ. Hạ cung chủ bế ngang Thiên Phong, lập tức triệu kiếm, không màng bao nhiêu ánh mắt quan sát, cứ thế một đường bay thẳng về chủ cung.
Nhẹ nhàng đặt Thiên Phong lên giường gỗ, Thường Ân nhanh chóng phong bế nguyệt đạo y, sau đó lại cẩn thận truyền linh lực vào. Thấy sắc mặt y đã tốt hơn hẳn, hắn mới điều khí, đưa đan dược vào miệng, từ tốn dìu y nằm xuống giường.
Lục phủ ngũ tạng đều vỡ nát, xương sườn gãy trên ba cộng với vết kiếm sâu vào phần ngực, nếu không nhờ Hồi linh thể giữ lại cho y chút sinh lực chỉ sợ cái mạng nhỏ này có muốn cũng không thể giữ được.
Thường Ân thở dài, gỡ đi chiếc mặt nạ khó chịu, mồ hôi nhận thấy đã mất tường chắn, vội vã lao xuống, không câdn thân va vào nhau lại rơi vào mắt cay nồng, nhãn cầu vì vậy cũng được phủ lên một tấm lệ mỏng trong suốt.
Ngốc!
Lời vừa thốt lên hắn cũng có chút ngẩn người, sau đó lại nặng nề thở ra.
Đứa nhỏ này nhiều năm thế mà vẫn vậy. Rõ ràng biết bản thân không thể thế mà vẫn hết lần này lần khác đều sẵn sàng giúp hắn nhận một thương, không màn báo đáp.
Còn hắn thì sao?
Ha...
vốn dĩ nhận ân huệ người khác thế mà đã có lần nào hắn nguyện ý trả. Sợ hãi, bất lực ngoài những thứ đó ra hắn đã làm được gì. Thường Ân cười khổ, đã sống ở đây được mấy năm rồi ấy thế mà hắn vẫn không thể thoát khỏi cái khuôn khổ kịch bản hay nói đúng hơn là hắn không dám làm lệch đi nó. Hắn sợ, sợ mình không thể xoay chuyển được, sợ bản thân sẽ dính vào điều phiền phức phát sinh, sợ phải đối mặt với cái chết của nguyên chủ.
Nhìn sắc mặt tái nhợt, không sức sống của Thiên Phong, tim Thường Ân có chút dồn dập, vốn dĩ đã tự hứa bản thân sẽ chăm sóc y thật tốt nhưng cuối cùng ngược lại hắn mới chính là kẻ được bảo vệ. Chợt một ý nghĩ lướt qua, Thường Ân bỗng cong môi, ý cười thoáng hiện lên khuôn mặt.
Hạ ảnh đế trước giờ không phải là người lo chuyện bao đồng, cô đơn trong giới giải trí nhiều năm đã luyện cho hắn thói quen cảnh giác với kẻ khác, trước giờ ngoài chuyện của mình việc khác một chút hắn cũng không muốn để tâm đến. Thế mà dường như lúc này, Thường Ân cảm thấy bản thân thật sự có thứ để lưu tâm rồi. Hắn cuối người, dùng khăn sạch lau hết huyết sắc trên mặt y, nhỏ giọng lên tiếng:
- Xem ra đứa con như ngươi làm ta động tâm rồi. Yên tâm đi sư tôn hứa nhất định sẽ vứt ngươi lên đỉnh nhân sinh, từ tốn đón mỹ nhân về nhà.
Chiều tà phủ lên rừng cây màu mỡ gà thơ mộng. Lúc này trong cánh rừng không xa khu thi đấu vang lên tiếng xì xào như nhánh cây bị bẻ gãy.
- Lý nào lại có thể như vậy ?
Vương Như Ngọc nấp dưới mộc lâm mạnh mẽ xé nát phiến lá trong tay, bực bội quát lên thành tiếng:
- Ngươi nói xem, vốn dĩ kế hoạch đã rất hoàn hảo, lí nào lại bị phá hoại như vậy, tên Hạ Thường Ân đó cư nhiên ra tay hủy hoại nó.
- Kí chủ xin bình tĩnh, việc này nằm ngoài phạm vi của hệ thống!
- Nằm ngoài…nằm ngoài, đám vô dụng các ngươi còn lời nào hay hơn không?
Như Ngọc hít lấy một hơi dài, khó khăn lấy lại chút bình tĩnh, âm thầm trách vấn hệ thống thông qua ý thức.
- Mau xem thử, hắn có phải cũng xuyên qua hay không?
- Đang điều tra...tải dữ liệu...chờ kết quả...kết quả...độ tương ứng linh hồn 100%, là người bình thường!
- Kì lạ, rõ ràng hắn có chút khác nguyên tác!
- Quá trình xuyên không, dữ kiện bị thay đổi là chuyện bình thường, kí chủ xin chấp hành tốt nhiệm vụ.
- Thay đổi lại thay đổi, các ngươi...
Còn chưa dạy dỗ xong hệ thống ngu ngốc, Như Ngọc đã giật nảy mình, khuôn mặt có chút ngoài mong muốn hiện lên tia hốt hoảng sau đó lại nhanh chóng biến mất lấy lại nét e thẹn dịu dàng ban đầu.
- Đại ca, là huynh à?
Vương Tuấn Anh không trả lời, từ tốn gật đầu nhẹ, ánh mắt sắc bén nổi bật trên khuôn mặt tuấn tú. Có lẽ đã quen thuộc với tính cách của vị đại ca này, Như Ngọc không chút sợ hãi, vội vàng ôm lấy cánh tay y nũng nịu.
- Huynh tìm muội có chuyện gì không ?
- Không, chỉ xem muội ở đâu.
- Lúc nãy hơi ồn ào nên muội tránh đi trước. Đại ca chuyện đó giải quyết xong chưa.
- Vẫn chưa, bây giờ ta phải tới chủ điện một chuyến, muội mau trở về phòng.
- Vâng.
Nói đoạn Tuấn Anh cũng nhanh chóng rời khỏi, Như Ngọc thu lại nụ cười trên môi, ngẫm nghĩ gì đó rồi cũng dần khuất dạng.
Một ngày mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất