Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 38

Trước Sau
Mặt trời nhẹ nhàng vùi mình trong mây trắng, thổi đi vài cánh hoa tô điểm cả không gian, Ngự Thiên Phong chậm rãi thu lại vài phần lo lắng, thả ra sát khí nhìn chằm chằm người đối diện, y nói:

- Ngươi tới đây làm gì?

- Đệ tử à đâu cần nói chuyện xa xách như vậy, gọi một tiếng sư tôn xem nào.

Hắc y nhân từ trên cao nhảy xuống, vươn tay định ôm choàng lấy vai Thiên Phong, chỉ tiếc cổ áo còn chưa kịp chạm đến lớp y phục đã bị Vô Tâm mạnh mẽ xé đi một mảnh vải. Hắc y nhân lặng người, chằm chằm nhìn vết rách ở thân áo, khuôn mặt bị lớp vải dày che kín diện mạo cơ hồ khẽ nhăn, y hơi thở dài, tỏ ra có chút thất vọng lên tiếng.

- Ngọc Hoành ta đây cũng vô cùng quý mến ngươi, sao đệ tử lại đối với ta như vậy.

- Từ trước đến giờ ngoài Hạ Thường Ân, Thiên Phong ta chưa từng có sư tôn nào khác. Nói, lão cáo già như ngươi tới đây làm gì?

- Thật là đau lòng mà, ta vốn phát hiện ngươi trước, giúp đỡ ngươi tìm được chỗ tốt, cho vũ khí, dạy tâm thuật cuối cùng vẫn thua một kẻ chỉ biết sai bảo ngươi...

- Đừng dài dòng, mau nói, ta còn bận đi tìm sư tôn!

Thiên Phong dường như sắp không giữ nổi bình tĩnh, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ bỗng chốc xuất hiện vài vết nhăn, y bực bội lên tiếng, giọng nói nghe ra thập phần khó chịu. Thiên Phong nâng mặt, nửa lưỡi kiếm đỏ thẩm đã rời khỏi vỏ, lạnh lẽo chạm vào da thịt của hắc y. Ngọc Hoàng bị hành động này làm cho giật mình, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, y nâng tay, nhanh chóng đẩy lưỡi hái ra khỏi cơ thể, sau đó mới nhích chân, trong chớp mắt đã lùi khỏi vị trí cũ xa ra vài met.

- Chỉ muốn đến báo tin thứ ngươi tìm đang ở bí cảnh này.

- Thật!

- Phải,

Ngọc Hoành lấy ra một tấm bản đồ, không chút do dự vứt thẳng vào người phía trước, y phục trong gió khẽ bay bay, cản đi vài cánh hoa từ trên trời rơi xuống:

- Về phía tây bắc, đến chỗ long mãn, thứ ngươi cần tìm đang ở đó. À sư tôn tốt bụng nói cho ngươi nghe, Thường Ân hắn đã quên đệ tử nhỏ như ngươi rồi, hiện giờ vẫn vai kề vai với Tuyết Nam kìa...

- Cút!



Một tiếng nổ ầm ầm lớn vang lên, tại vị trí Ngọc Hoành đứng khi nãy không báo trước liền xuất hiện một lỗ hổng lớn, cát bụi tung bay mù mịt, phủ lên hố sâu trên mặt đất một tầng mờ mờ ảo ảo. Hắc y nhân dưới cặp mắt tràn đầy phẫn nộ của Thiên Phong nhẹ nhàng đạp lên không khí, chậm rãi nâng gót xoay người, ba phi tiêu trong tay áo lập tức bay ra, ẩn ẩn trong sương mù đất bụi, sau đó nhanh như chớp đã nằm gọn trong lòng bàn tay của Thiên Phong. Ngọc Hoàng nói:

- Không tệ nhưng cần tập luyện nhiều thêm. Sư tôn nói ngươi nghe, đừng nên đặt quá nhiều kì vọng cho Hạ cung chủ đó. Bản thân hắn vốn là một tên bại hoại, sẽ không tiếc tình thân đẩy ngươi xuống ma vực đâu. Thế nhé, bảo trọng, ta đi đây.

Nói đoạn, Ngọc Hoành từ tốn đi khuất, Thiên Phong rốt cuộc cũng thả lỏng được gân cốt, đạp lên sỏi đá đã rối loạn, dựa theo hướng mà người lúc trước đã chỉ nhanh chóng đi tìm Thường Ân, hơi thở y càng lúc càng dồn dập, mắt phượng đăm chiêu nhìn về phương xa.

Sư tôn tốt nhất người không được sảy ra chuyện gì,

Nếu không,

Nếu không ta nhất định sẽ nhốt người lại một chỗ mãi không buông...

...

Trong khi đệ tử đang khổ cực vượt qua con đường đầy nguy hiểm thì bên này Thường Ân cũng chẳng thuận lợi gì. Hắn cầm chặt lấy Bạch Như, một đường kiếm vung ra, cánh tay cắm chặt dưới mặt đất liền đứt mất, xung quanh lại vang lên vài tiếng ùng ục, trên lớp nền mềm nhũn tựa bùn đen, mười bàn tay nhoi nhúc trồi lên, ngón tay đã phân hủy chậm rãi lìa khỏi chỗ cũ, nhẹ nhàng rơi xuống đất, nhúc nhích tựa thân sâu lớn bám lên cành hoa sữa.

Sương mù màu bạc phủ lên không gian một mùi ẩm mốc, Thường Ân xoa xoa mi mắt đã ướt đẫm, hắn to giọng, dưới âm vàng ồ ồ của sấm chớp gào lớn:

- Tuyết Nam ngươi không sao chứ!

Âm thanh nhanh chóng truyền đi, không biết bao lâu mới có tin phản hồi.

- Bên ta vẫn ổn, ngươi cẩn thận một chút bổn toạ sang cứu ngươi.

- Lo cho bản thân mình trước đi, ta không...

Lời còn chưa kịp nói xong, một quả cầu điện đã lấp loé từ trên trời dũng mãnh lao xuống, tia điện chớp mắt xoẹ ngang bốn phía, phát ra vài ánh sáng nóng như lửa đốt, thiêu cháy hết vạn vật xung quanh.



Thường Ân phủi lấy lớp ngoại bào đang bén hoả, mồ hôi lạnh như ăn mòn cả tủy sống, hắn dùng lực, mượn đà lui ra sau, vừa vẹn tránh được tổn thương của vài cầu điện liên tiếp.

Mặt đất lại ùn ùn trăm tay quỷ, xương trắng thêu dệt vài đám sâu bọ gớm giếc, Thường Ân dường như nghe thấy bên tai tiếng tu la gào thét, địa ngục dang tay mở rộng, Vô Thường đã cầm cờ chỉ dẫn xuống điện Diêm La. Hắn nặng nề chỉnh kiếm, một bước tránh né cầu điện là một chân tiến tới ngục quỷ gọi mời, sấm chớt vạch nát trời cao, xa xa tiếng Tuyết Nam vang lên:

- Thường Ân, ngươi không sao chứ. Chờ bổn toạ, ta nhanh chóng đến cứu ngươi.

- Thường Ân, trả lời ta đi, mau nói gì đi...

Giọng Bình vương càng lúc càng gấp gáp, xuyên qua tiếng ma sát của cầu điện, vừa vào đến tai của Thường Ân chỉ còn lại âm thanh ù ù không nghe rõ. Khắp người hắn dường như đã rã rời, da thịt chạy dọc cảm giác tê dại của điện áp, kiếm trong tay đi sai một nhịp, cả thân thể cung chủ đã ăn trọn một quả cầu.

Thường Ân bị lực hất đi xa, dạ dày cuồn cuộn trào ra một ngụm siro mùi rỉ sắt, huyết bào thành công che đi máu vết thương đang ào ào chảy xuống. Mặt đất lại rung chuyển, tay quỷ nhanh chóng ngoi lên, cầm chặt chân hắn mạnh mẽ kéo sâu vào lòng đất. Hạ ảnh đế dường như đã bất lực, vỏ bọc thường ngày bị phá vỡ, lộ ra con người yếu đuối trước cái chết đang đến gần.

Suy cho cùng bản thân hắn cũng chỉ là phàm nhân xác thịt, cũng biết sợ hãi trước tử thần đang liền kề nhưng... như thế có lẽ cũng tốt, hắn chắc đã được trả tự do rồi, lại có thể thoải mái cùng fan họp mặt, trò chuyện vui vẻ như lúc trước.

Có điều,

Thường Ân bỗng nhiên cong môi, răng trắng nhuộm đỏ màu của dịch chất, hắn mặc kệ cảm giác bị kéo lê, hơi thở dài, thất vọng ngẫm nghĩ.

Vượt qua cả quãng đường dài như thế vẫn chẳng thể gặp lại đệ tử ngoan, vẫn chưa biết y sống chết như thế nào, có chút không cam tâm.

Nếu bây giờ gặp lại Thiên Phong lần cuối thì tốt rồi.

Thường Ân cười cười, mở to mắt nhìn trời cao bị rạch nát, hắn hít vào một hơi thật sâu, dưới tiếng vang ầm ầm của vạn vật dùng sức hét lên, giọng nói còn càng càng nhỏ cuối cũng hoàn toàn biến mất.

- Thiên Phong, ta thích ngươi, phải cố gắng sống thật tốt, ta bên ngoài sẽ luôn nhớ về hình dáng của ngươi, nhất định sẽ nhờ quan hệ chuyển thể cuốn tiểu...

Lúc này dưới ánh sánh xanh xanh đỏ đỏ, khuôn mặt người được gọi lập tức hiện ra. Thiên Phong xé xác tay quỷ đang nhoi nhúc, cẩn thận ôm lấy sư tôn vào lòng. Y che đi đôi mắt đã đỏ ửng, nhỏ giọng thì thào vài tai người đã bất tỉnh nhân sự:

- Không ngờ lại được nghe chính miệng người nói ra câu này. Nhưng sư tôn à người biết không? Người nói sai rồi, hoàn toàn sai rồi…vốn dĩ giữa ta và ngươi không tồn tại cái tình cảm gọi là thích mà là yêu. Ngự Thiên Phong ta yêu ngươi, sư tôn à...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau