Nam Phụ Ta Đây Không Làm

Chương 45

Trước Sau
Giọng nói y vô cùng bình tĩnh nhưng trong phút chốc lại khiến kẻ khác như bị trăm nghìn bàn tay vô hình vây lấy, không chút cảm xúc đồng loạt kéo xuống vực sâu.

Thiên Phong nâng tay, mũi kiếm từ đỉnh đầu mạnh mẽ giáng xuống, vạch ra trên mặt đất một đường nứt dài, chạy dọc đến bức tường phía sau, không chút do dự phá vỡ nó thành trăm nghìn mảnh nhỏ, thành công đánh bay Phục Dục đang từ xa tiến tới.

Phục Dục chau mày, vội vội vàng vàng quẹt đi vết máu đang trào ra ở miệng, sau đó y mới khoanh tay, cười cợt:

- Thì ra danh môn chính phái hiện giờ đã sa sút đến thế, ngay cả một tên tu ma cũng có thể dễ dàng xâm nhập, hay là vị tiên trưởng trước mắt đây tâm tính cũng chẳng đơn thuần chút nào.

- Câm miệng!

Không đợi Phục Dục nói xong, Thiên Phong đã nhanh chóng lao đến, y nhích chân, thân ảnh trong không khí dường như biến mất, sau đó lại đột ngột xuất hiện sau lưng đối phương, một chưởng đánh mạnh vào vị trí người kia không thể nào lường trước.

Bị tập kích bất ngờ, Phục Dục ngạc nhiên mở to mắt, khó khăn xoay người hướng ngược lại, y nắm chặt hai tay, đôi chân di chuyển liên tục, cố gắng thoát khỏi hàng loạt ma chưởng hùng mạnh ngay sát bên.

Thấy vậy, Thiên Thong cũng không mất đi cảnh giác. Y tụ khí tung chưởng, sau đó mới vung tay, Vô Tâm không chút lưu tình mạnh mẽ phóng ra, xé nát đi lớp không khí bình lặng, như dã thú đói khát điên cuồng tấn công con mồi.

Hai nguồn ma lực đâm thẳng vào nhau, tạo ra một cơn chấn động lớn, khiến ngay cả mặt đất vững vàng cũng bị lay động nhẹ. Thường Ân một bên quan sát, đứng ngồi không yên, hắn thử vận dụng linh lực bản thân, kết quả cũng như mò kim đáy bể, một chút cũng chẳng có phản ứng gì. Hạ ảnh đế thở dài, ngọc bội trong lòng ngực vẫn không ngừng nóng lên, cơ hồ như muốn thiêu đốt cả y phục hắn.

- Thiên Phong!

Thường Ân hét lớn, vội vàng đỡ lấy thân ảnh đang loạng choạng lùi về phía sau, đôi tay có chút run rẩy ôm chằm lấy đệ tử vào lòng.

Không ổn.

Ngự Thiên Phong không ngừng giãy dụa, ánh mắt mất đi vẻ tinh nghịch hằng ngày, toàn thân hiện giờ chỉ toàn mùi nồng nặc của ma khí.

Giống như là, như là...

Bị ma khí cắn thân.

Thường Ân cảm thấy trong tim như có vô số gai nhọn châm lấy, đau đến khó thở.

Đáng chết.

Tên ngốc này biết rõ bản thân vẫn chưa luyện hoá thành công được ma khí thế mà lại...



Hạ cung chủ không ngừng tự trách, hắn theo bản năng liên tục gọi tên Thiên Phong. Trong lúc hoảng loạn, tạm thời không tìm ra được cách giải quyết, hắn đành phải điểm lấy nguyệt đạo y, sau đó mới từ trong trữ giới lấy ra một vài viên đan dược.

Thiên Phong vẫn không thể trấn áp ma khí, y kịch liệt vùng vẫy, ngay cả nguyệt đạo cũng nhanh chóng bị giải đi. Khắp người gân xanh đã chi chít nổi lên, Thiên Phong dường như sắp không khống chế được bản thân mình.

Y cắn chặt môi tới chảy máu, tay cào mạnh lên da thịt bản thân, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh run rẩy, đôi mắt từ lâu sớm đã nhuốm màu huyết nhục, ma khí ở bí cảnh quy tụ càng ngày càng nồng, cơ hồ chỉ cần trong chớp nhoáng liền đem người trong lòng Thường Ân từng chút, từng chút ăn mòn.

- Thiên Phong…

- Ngự Thiên Phong, mau ngưng thần, ngưng thần điều khí, đừng để ma khí chiếm lấy tâm trí ngươi.

- Ngự Thiên Phong, ngươi có nghe ta nói không?

Thiên Phong, làm ơn đi, đừng khiến ta sợ, ta không muốn mất ngươi.

"Hung"

Trong đầu dường như truyền đến một giọng nói, xuyên qua mạch cảm xác hỗn độn của hắn, không nhanh không chậm khiến Thường Ân ngay tức khắc bình tĩnh lại.

Phải rồi là Hung!

Trong nguyên tác không phải không nói qua, lúc Thiên Phong bị tẩu hoả, không biết cơ duyên nào tìm được Hung không những đã cứu y một mạng, còn giúp y gia tăng công lực của chính bản thân mình.

Phải rồi, chính là nó!

Thường Ân nhẹ nhàng đặt Thiên Phong nằm xuống, mặc kệ Phục Dục đang mỏi mệt tựa lưng vào góc tường không xa, hắn nhanh chóng từ trong ngực lấy ra miếng ngọc đang phát sáng, như kẻ mất hồn từ từ hành động theo tiềm thức chỉ dẫn.

Thường Ân thẩy ngọc bội lên cao, xoay tay kết ấn, miệng không ngừng lẩm bẩm chú ngữ, hắn đột nhiên mở mắt, cắn đứt ngón tay, dùng máu vẽ giữa không trung vài nét, lập nên một trận pháp cổ xưa, nhanh chóng phá nát ngọc bội.

Quang ngọc vỡ ra, lập tức lụi tàn, giữa tâm pháp trận phát ra một luồng sáng mạnh. Gió lạnh nổi lên, chạm qua da thịt Thường Ân, vừa vẹn khiến thần trí hắn thanh tỉnh. Hạ cung chủ thất thần, nhìn về phía trước.

Đây...

Là hắn làm sao?

Quả thật không nhớ rõ, lúc nãy hắn chẳng qua là nghe thấy một giọng nói, sau đó... sau đó... thật sự là không thể nhớ ra.

Không lẽ là hắn bỗng nhiên thức tỉnh skill bá chủ, một mình thu thập được Hung?



Còn đang đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, Thường Ân đã bị tiếng gầm của trời cao đưa trở về thực tại bấy giờ.

Hắc vân cuộn tròn, ôm lấy những tia sét đỏ xanh ngang dọc, bên trong luồng sáng mới tạo ấy, một vật từ từ chậm rãi rơi xuống, kéo theo âm vang than khóc của vạn vật xung quanh.

Nhất Hung hiện thế, máu chảy thành sông.

Phục Dục vốn vẫn còn đang bị thương nằm yên một chỗ, thế mà khi thấy Hung đã hiện thế, y lập tức bò dậy, nhanh chóng nhặt lấy thanh đao trên mặt đất, dùng hết sức lực đạp lên không trung. trên khuôn mặt đầy máu nở nụ cười lớn:

- Cuối cùng nó cũng là của ta.

Mà lúc này Thiên Phong cũng đột nhiên thanh tỉnh, y chống Vô Tâm khó khăn đứng dậy, hướng Hung mạnh mẽ lao tới.

Hai người hai phía, hai thân ảnh trên không, đạp lên pháp trận, xuyên qua luồng sáng, giành lấy bảo vật phía trong. Tuy nhiên. Hung vốn cũng không phải là vật bình thường, tà khí ấp ủ ngàn năm, không ngừng phát ra tín hiệu chết chóc.

- Cẩn thận.

Thường Ân bên dưới lo lắng không yên, hắn lấy ra tờ phù chú, dùng máu vẽ hình, tạo ra một lá khiên vững chắc che chắn cho Thiên Phong.

Tà khí lan toả, thấm vào da thịt, ăn mòn xương cốt, phá nát thần hồn. Hung hiện thế đã tạo nên một đợt bão cuồn nộ, thổi bay lớp đất bụi mù mịt xung quanh. Thiên Phong cảm thấy thân thể như bị bóp nát, cơ bắp co rút như sét đánh vào người, đập vào phổi tới khó chịu. Y nheo mắt, cắn răng rướn người, trước khi tà khí ăn mòn đi cơ thể lập tức chuyển hoá thành khí lực cho bản thân.

Được rồi!

Thiên Phong nắm chặt lấy Hung trong tay, tâm trận đột nhiên mất đi vật bảo vệ, vỡ nát, tạo một áp lực lớn đánh bay những người phía trên ra ngoài.

Phục Dục đập mạnh thân thể xuống nền đất, lục phủ ngũ tạng gần như bị bào mòn hết, trong miệng không ngừng hộc máu. Bỗng trước mặt xuất hiện lưỡi kiếm, y cũng lười ngẩng đầu, cảm nhận đau đớn xuyên qua da thịt, vào sâu tận xương cốt.

Hết thật rồi, Phục Dục y thua rồi, thua thật rồi.

Phục Dục cười mỉm, nhắm mắt, chờ đợi Vô Tâm vươn lên, xé gió đâm thẳng vào tim y.

Không có gì.

Phục Dục ngạc nhiên mở mắt ra, chỉ thấy lưỡi kiếm xuyên thấu qua hồn phách người phía trước. Con ngươi y co rút, đôi tay run run, miệng lẩm bẩm:

- Tiêu Nghiên...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau