Chương 50
Nếu có thời gian ngồi thả hồn ngắm mây thì ngươi cũng nên xuống núi dọn dẹp đống ma khí do mình kéo ra kia đi.
Mạc Diệp thu lại linh lực, chậm rãi nhảy xuống kiếm, y dùng một tay chống lấy hông, tay còn lại uốn uốn loạn tóc rơi trước ngực. Toàn thân kim bào lộng lẫy, tóc buột dây vàng, thắt lưng hồng ngọc, chân mang ủng vải thêu hoa sen, từ xa nhìn lại, Mạc Diệp không khác gì một tượng vàng đang di chuyển, cho dù là trên hay dưới đều không ngừng tỏa ra hòa quang của những con người giàu có. Thường Ân lấy tay che mắt, có chút khó khăn nhìn người đối diện, hắn trầm mặt, nói:
- Lần sau đến chỗ ta ngươi có thể chọn một bộ y phục nào đơn giản hơn được không?
- Đây là bộ y phục đơn giản nhất mà ta có.
Mạc Diệp nhún vai, vô cùng tự nhiên đáp trả, sau đó y từ tốn ngồi xuống, vươn tay rót lấy một cốc trà còn nóng hổi:
- Nhờ có Hạ cung chủ mà trong vòng mấy năm vừa qua tu tiên giới ồn ào hơn hẳn. Bái phục.
- Ngươi đến đây chắc cũng không phải để nói những thứ nhàn chán này.
Mạc Diệp cười cười, đặt lại ly trà xuống bàn đá, y lấy trong túi ra một phong thư đỏ sẫm, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Thường Ân.
- Hai tháng nữa là tiệc mừng thọ bảy mươi của Vương lão gia, chưởng môn phá lệ cho Như Ngọc trở về phụ giúp, đồng thời hạ lệnh phái ta và ngươi đến tham dự góp vui cùng.
Thường Ân im lặng không nói, thuận tay đón lấy phong thư, nhanh chóng nhìn sơ qua một lượt, sau đó hắn mới gật đầu lại nghe Mạc Diệp bỗng nhiên nói tiếp.
- Ta vô tình nghe bảo hai hôm trước... trong lúc ta đi phong ấn ma khí ở Hội Tinh, ngươi cùng Thanh ca trò chuyện rất lâu nhỉ.
Mạc Diệp hơi nhướng mày, làm như vô ý đùa nghịch ngọc bội vắt ngang hông, y cố gắng thả lỏng thân thể, thế nhưng vẫn không che được giọng điệu mang chút khẩn trương gấp gáp của chính bản thân mình.
Nghe tới đây Thường Ân bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện. Hắn theo phản xạ lập tức đứng lên, bạch y hơi động, đem 3 ngón tay có chút mỏi mệt vội vã dơ lên trời. Gió thổi qua da đầu lạnh buốt, Hạ cung chủ nhanh chóng bày ra một tư thế nghiêm chỉnh như chào cờ, mặt không biến sắc hào hùng nói:
- Thiên địa chứng giám, Hạ Thường Ân cùng Nhạc Thanh hoàn toàn trong sạch, không hề có một hành vi ăn vụng nào trong bóng tối, nếu phản lời thề ngũ lôi oanh đỉnh.
- Thật?
- Thật!
Mạc Diệp nhẹ nhàng thở ra, sau đó không nhanh không chậm đảo mắt, y nắm tay che miệng, giả vờ ho nhẹ vài cái rồi lại ngập ngừng lên giọng:
- Ai...ai biểu ngươi phải thề thốt. Trò chuyện thôi mà...ta...ta mới không để ý.
Không để ý, ngươi nghĩ mắt ta mù à!
Thường Ân trong lòng không ngừng hung hăng mắng chửi, bên ngoài vẫn một vẻ thanh tao hiểu chuyện. Hắn im lặng không đáp, nhẹ nhàng lấy ra từ trong giỏ tre bên cạnh một lọ hạt dưa, bắt đầu cao lãnh ngồi cắn.
Mạc Diệp: !!!
Dùng cái vẻ mặt không biểu cảm ngồi nhâm nhi hạt dưa nhỏ, quả thật càng nhìn càng thấy đáng sợ!
Mạc Diệp không tự chủ rùng mình một cái, khắp thân bắt đầu nổi từng mảng da gà, ga vịt. Y chau mày, lơ đảng thay đổi tầm mắt, sau đó chậm rãi chỉ tay về một phía, châm chọc:
- Mà này, ngươi đừng quá dung túng cho đồ đệ mình nữa được không, chẳng qua là bế quan vài năm, ngươi lại vẽ nên bao nhiêu là trận pháp xung quanh bảo vệ. Người ngoài không biết còn tưởng Tuyệt Nhất sơn này đang thu dưỡng ma tu nữa đó.
Vốn vẫn còn thong thả nghỉ ngơi, vừa nghe đến hai chữ ma tu đơn giản, Thường Ân như có tật giật mình, ngụm nước thơm ngon còn chưa kịp chạy xuống cuốn họng đã bị áp lực đẩy hết ra ngoài. Hắn vỗ ngực, ho sặc sụa, mắt, mũi đỏ lên vì nghẹn.
- Hạ Thường Ân ngươi sao vậy?
- Ta...ta không sao.
Thường Ân vội vã đứng lên, có chút vụng về hong khô chỗ nước vừa văng lên áo, hắn im lặng chỉnh lấy mặt nạ, cố gắng giấu đi gương mặt đã không còn bình tĩnh.
- Này, không phải là ngươi thu dưỡng ma tu thật chứ.
- Đừng nói bậy, việc này nếu truyền ra ngoài ít nhiều đều ảnh hưởng đến thanh danh môn phái chúng ta...
Sau đó hắn mới hạ giọng:
- Ngươi không phải còn có việc tìm chưởng môn hay sao, ở đây làm gì nữa. Bình thường giờ này huynh ấy đều đến Vân Xuân đài quan sát.
Vừa nghe đến đây Mạc Diệp liền đập bàn, khẩn trương đáp:
- Đúng rồi, chút thì quên chuyện quan trọng mất, không nói nhảm với ngươi nữa, ta đi đây.
Bóng người đối diện vừa đi khuất Thường Ân như rút được lệnh đặc xá, cả người thoát khỏi núi đao kề cổ, phù một cái nhẹ nhàng thở ra. Hắn chậm rãi quay đầu về pháp trận, nghĩ nghĩ lại dùng linh lực kiểm tra tỉ mĩ thêm vài lần.
Năm đó sau khi lấy được Hung, Hạ cung chủ chiếu theo điều lệ giao lại cho chưởng môn xem xét. Không ngờ tới Nhạc Thanh chỉ cầm ngắm nghía có vài lần, cũng chẳng thèm nghiên cứu, cất giữ, tùy tiện thở dài, nói cái gì mà trời định, nhân duyên... cứ thế để cho hắn bảo quản.
Mà Thường Ân trong tay nắm giữ tà vật, lòng cứ thấp thỏm không yên, cuối cùng hắn quyết định tuân theo nguyên tác, vật hoàn cố chủ, trực tiếp đưa cho Thiên Phong tu luyện.
Tà khí ngàn năm, âm trầm khó tưởng, mắt thấy Thiên Phong đã và động yên tĩnh bế quan, hắn bên ngoài liền nhanh chóng tạo nên nhiều pháp trận vững chắc, tránh để ma khí thoát ra ngoài khiến người khác sinh lòng nghi hoặc.
Phút chốc mà đã trải qua ba năm nhàn chán, Thường Ân trong ba năm này phải nói vô cùng nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức khiến hắn cảm thấy chỉ cần thiếu Thiên Phong, thế gian này liền không còn một chút thú vị gì. Hạ ảnh đế lại tiếp tục thở dài, cắn lấy hạt dưa, lên tiếng oán trách:
- Ngươi còn chưa chịu ra à, bắt ta đợi đến khi nào nữa đây…
Mạc Diệp thu lại linh lực, chậm rãi nhảy xuống kiếm, y dùng một tay chống lấy hông, tay còn lại uốn uốn loạn tóc rơi trước ngực. Toàn thân kim bào lộng lẫy, tóc buột dây vàng, thắt lưng hồng ngọc, chân mang ủng vải thêu hoa sen, từ xa nhìn lại, Mạc Diệp không khác gì một tượng vàng đang di chuyển, cho dù là trên hay dưới đều không ngừng tỏa ra hòa quang của những con người giàu có. Thường Ân lấy tay che mắt, có chút khó khăn nhìn người đối diện, hắn trầm mặt, nói:
- Lần sau đến chỗ ta ngươi có thể chọn một bộ y phục nào đơn giản hơn được không?
- Đây là bộ y phục đơn giản nhất mà ta có.
Mạc Diệp nhún vai, vô cùng tự nhiên đáp trả, sau đó y từ tốn ngồi xuống, vươn tay rót lấy một cốc trà còn nóng hổi:
- Nhờ có Hạ cung chủ mà trong vòng mấy năm vừa qua tu tiên giới ồn ào hơn hẳn. Bái phục.
- Ngươi đến đây chắc cũng không phải để nói những thứ nhàn chán này.
Mạc Diệp cười cười, đặt lại ly trà xuống bàn đá, y lấy trong túi ra một phong thư đỏ sẫm, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Thường Ân.
- Hai tháng nữa là tiệc mừng thọ bảy mươi của Vương lão gia, chưởng môn phá lệ cho Như Ngọc trở về phụ giúp, đồng thời hạ lệnh phái ta và ngươi đến tham dự góp vui cùng.
Thường Ân im lặng không nói, thuận tay đón lấy phong thư, nhanh chóng nhìn sơ qua một lượt, sau đó hắn mới gật đầu lại nghe Mạc Diệp bỗng nhiên nói tiếp.
- Ta vô tình nghe bảo hai hôm trước... trong lúc ta đi phong ấn ma khí ở Hội Tinh, ngươi cùng Thanh ca trò chuyện rất lâu nhỉ.
Mạc Diệp hơi nhướng mày, làm như vô ý đùa nghịch ngọc bội vắt ngang hông, y cố gắng thả lỏng thân thể, thế nhưng vẫn không che được giọng điệu mang chút khẩn trương gấp gáp của chính bản thân mình.
Nghe tới đây Thường Ân bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện. Hắn theo phản xạ lập tức đứng lên, bạch y hơi động, đem 3 ngón tay có chút mỏi mệt vội vã dơ lên trời. Gió thổi qua da đầu lạnh buốt, Hạ cung chủ nhanh chóng bày ra một tư thế nghiêm chỉnh như chào cờ, mặt không biến sắc hào hùng nói:
- Thiên địa chứng giám, Hạ Thường Ân cùng Nhạc Thanh hoàn toàn trong sạch, không hề có một hành vi ăn vụng nào trong bóng tối, nếu phản lời thề ngũ lôi oanh đỉnh.
- Thật?
- Thật!
Mạc Diệp nhẹ nhàng thở ra, sau đó không nhanh không chậm đảo mắt, y nắm tay che miệng, giả vờ ho nhẹ vài cái rồi lại ngập ngừng lên giọng:
- Ai...ai biểu ngươi phải thề thốt. Trò chuyện thôi mà...ta...ta mới không để ý.
Không để ý, ngươi nghĩ mắt ta mù à!
Thường Ân trong lòng không ngừng hung hăng mắng chửi, bên ngoài vẫn một vẻ thanh tao hiểu chuyện. Hắn im lặng không đáp, nhẹ nhàng lấy ra từ trong giỏ tre bên cạnh một lọ hạt dưa, bắt đầu cao lãnh ngồi cắn.
Mạc Diệp: !!!
Dùng cái vẻ mặt không biểu cảm ngồi nhâm nhi hạt dưa nhỏ, quả thật càng nhìn càng thấy đáng sợ!
Mạc Diệp không tự chủ rùng mình một cái, khắp thân bắt đầu nổi từng mảng da gà, ga vịt. Y chau mày, lơ đảng thay đổi tầm mắt, sau đó chậm rãi chỉ tay về một phía, châm chọc:
- Mà này, ngươi đừng quá dung túng cho đồ đệ mình nữa được không, chẳng qua là bế quan vài năm, ngươi lại vẽ nên bao nhiêu là trận pháp xung quanh bảo vệ. Người ngoài không biết còn tưởng Tuyệt Nhất sơn này đang thu dưỡng ma tu nữa đó.
Vốn vẫn còn thong thả nghỉ ngơi, vừa nghe đến hai chữ ma tu đơn giản, Thường Ân như có tật giật mình, ngụm nước thơm ngon còn chưa kịp chạy xuống cuốn họng đã bị áp lực đẩy hết ra ngoài. Hắn vỗ ngực, ho sặc sụa, mắt, mũi đỏ lên vì nghẹn.
- Hạ Thường Ân ngươi sao vậy?
- Ta...ta không sao.
Thường Ân vội vã đứng lên, có chút vụng về hong khô chỗ nước vừa văng lên áo, hắn im lặng chỉnh lấy mặt nạ, cố gắng giấu đi gương mặt đã không còn bình tĩnh.
- Này, không phải là ngươi thu dưỡng ma tu thật chứ.
- Đừng nói bậy, việc này nếu truyền ra ngoài ít nhiều đều ảnh hưởng đến thanh danh môn phái chúng ta...
Sau đó hắn mới hạ giọng:
- Ngươi không phải còn có việc tìm chưởng môn hay sao, ở đây làm gì nữa. Bình thường giờ này huynh ấy đều đến Vân Xuân đài quan sát.
Vừa nghe đến đây Mạc Diệp liền đập bàn, khẩn trương đáp:
- Đúng rồi, chút thì quên chuyện quan trọng mất, không nói nhảm với ngươi nữa, ta đi đây.
Bóng người đối diện vừa đi khuất Thường Ân như rút được lệnh đặc xá, cả người thoát khỏi núi đao kề cổ, phù một cái nhẹ nhàng thở ra. Hắn chậm rãi quay đầu về pháp trận, nghĩ nghĩ lại dùng linh lực kiểm tra tỉ mĩ thêm vài lần.
Năm đó sau khi lấy được Hung, Hạ cung chủ chiếu theo điều lệ giao lại cho chưởng môn xem xét. Không ngờ tới Nhạc Thanh chỉ cầm ngắm nghía có vài lần, cũng chẳng thèm nghiên cứu, cất giữ, tùy tiện thở dài, nói cái gì mà trời định, nhân duyên... cứ thế để cho hắn bảo quản.
Mà Thường Ân trong tay nắm giữ tà vật, lòng cứ thấp thỏm không yên, cuối cùng hắn quyết định tuân theo nguyên tác, vật hoàn cố chủ, trực tiếp đưa cho Thiên Phong tu luyện.
Tà khí ngàn năm, âm trầm khó tưởng, mắt thấy Thiên Phong đã và động yên tĩnh bế quan, hắn bên ngoài liền nhanh chóng tạo nên nhiều pháp trận vững chắc, tránh để ma khí thoát ra ngoài khiến người khác sinh lòng nghi hoặc.
Phút chốc mà đã trải qua ba năm nhàn chán, Thường Ân trong ba năm này phải nói vô cùng nhàn rỗi, nhàn rỗi đến mức khiến hắn cảm thấy chỉ cần thiếu Thiên Phong, thế gian này liền không còn một chút thú vị gì. Hạ ảnh đế lại tiếp tục thở dài, cắn lấy hạt dưa, lên tiếng oán trách:
- Ngươi còn chưa chịu ra à, bắt ta đợi đến khi nào nữa đây…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất