Chương 19: Cúp Điện
Thẩm Hàm tiến lên hai bước, kinh ngạc nhìn người trên giường, sau đó trượt tay, chìa khóa xe rơi xuống đất.
Tiếng kim loại va chạm rõ ràng.
Người trên giường nghe được động tĩnh, như là thuận tay sờ sờ đầu giường, sau lại lật người ngồi dậy.
Sau một loạt động tác cũng mất vài giây.
Thẩm Hàm giơ tay lên trước họng súng đen, "Lão đại, tôi về muộn một chút... Không đến mức cũng bị xử bắn a..."
Đường Tử Ngôn xấu hổ buông súng, "Tôi không nghe thấy cậu mở cửa.."
Thẩm Hàm nhặt chìa khóa trên đất lên, tiện tay để ở một bên, "Cậu không ngủ à?"
Đường Từ Ngôn nhìn qua áo khoác Thẩm Hàm, "Có thể là ngủ rồi.."
"Mình cậu không sợ sao, " Thẩm Hàm mở ngăn tủ cầm khăn tắm, "Tôi về còn tưởng là cậu sẽ đi tìm người khác đấy.."
Nói xong lời này, Thẩm Hàm cảm thấy có chút không ổn, dù sao chế nhạo như vậy rõ ràng, chính mình hẳn là không có tư cách này.
Đường Tử Ngôn ngược lại là tính tình tốt, nét mặt ôn nhu, "Không muốn tìm."
Thẩm Hàm nghe lời này, không biết sao cũng có chút cao hứng.
Nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ xụ mặt quay người đi vào phòng tắm, phút cuối cùng còn không có quên giữ cửa khóa lại, về sau nghĩ nghĩ, lại mở khóa.
Một bên làm, một bên tự an ủi mình.
Dù sao cái gì đến cũng nên đến, đều đến nước này rồi.
Du Hậu có câu nói nói rất hay, quá khó chịu cũng không tốt, cuộc sống chỉ xuất hiện khi có thú vị.
~~ Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010 ~
Nghĩ tới những thứ này Thẩm Hàm sặc một cái, lại đi qua khóa cửa lại.
Đường Tử Ngôn mấy ngày nay buổi tối đều ngủ không ngon, hoặc là trắng đêm không ngủ, hoặc là đang ngủ mà tỉnh lại.
Lúc này Thẩm Hàm trở về rồi, trong lòng cũng yên ổn không ít, nằm ở trên giường nghe tiếng vòi hoa sen phòng tắm vang lên một rồi liền ngủ.
Đợi đến lúc Thẩm Hàm đi ra, người trên giường cuốn hơn phân nửa chăn mền trên người, hình như là ngủ rồi.
Thẩm Hàm lau khô tóc, thay quần áo, xong nằm xuống cạnh Đường Tử Ngôn.
Giường rất lớn, chăn mền vốn cũng không nhỏ, ai biết người này vặn vẹo như thế, giống như cuộn thịt ba chỉ, nóng lòng muốn quấn lấy chính mình.
Lúc Thẩm Hàm động tay kéo chăn phát hiện người bên cạnh đè rất chặt.
Chỉ khổ Thẩm Hàm, bên ngoài chỉ còn lại một mảnh chăn bông nhỏ, vai Thần Hân cũng không được che hết, lộ ra bên ngoài phần lớn cơ thể đã bị lạnh thật sự rất khó chịu.
Thẩm Hàm đi đến giữa kéo lại chăn bông, "Dịch một chút, cho tôi một ít..."
Theo thói quen, Đường Tử Ngôn luôn ngủ rất mỏng, mơ hồ lấy nghe anh vừa nói như vậy, liền dịch qua chừa cho chút ít..
"Không đủ, dịch chút nữa."
Bởi vì chăn quấn quanh người mấy lớp, không dễ dàng xử lý cho nên Đường Tử Ngôn mở mắt ra, lại nghĩ tới việc mặc vào..
Kết quả, trong phòng đèn bỗng nhiên tối lại.
Thẩm Hàm sửng sờ, ngồi xuống, liếc mắt nhìn ra ngoài, "Bị cúp điện?"
Sau lại đứng dậy mò tới bệ cửa sổ, kéo rèm ra.
Bên ngoài một mảng đen kịt, không có một tia sáng hay nửa điểm ánh trăng.
Thỉnh thoảng, những cơn gió lạnh rít mạnh kèm theo vài hạt mưa tạt vào kính tạo nên những âm thanh buồn tẻ.
Đường Tử Ngôn đổ mồ hôi lạnh.
Mở to mắt, cái gì đều nhìn không thấy, "Thẩm Hàm?"
"Ừ?"
"Mau tới đây."
Thẩm Hàm theo tiếng đi qua, cánh tay lạnh buốt.
"Cậu làm sao vậy" Thẩm Hàm cười cười, "Đừng sợ, ở đây có nến hay đèn khẩn cấp không?"
Đường Tử Ngôn lắc đầu, "Không có."
Thẩm Hàm thở dài, "Không có sao, tôi vẫn ở đây, mau đi ngủ đi,, ngủ rồi sẽ không sợ nữa."
Nói xong Thẩm Hàm liền phối hợp nằm xuống trên giường, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh xung quanh.
Đường Tử Ngôn cũng nằm xuống, hô hấp nhẹ, không nhúc nhích.
Thẩm Hàn biết anh không ngủ được, anh cũng không ngủ được
Hai người cứ như vậy trầm mặc nằm ở trên giường, đều có tâm sự.
Không biết có phải do là đêm tối đem áp người không thở nổi, hay là do cái khác, dù sao tim Thần Hàm đập rất dữ dội.
Hít một hơi dài, Thẩm Hàm do dự một chút, xoay người sang ngang, vươn tay chạm vào cánh tay của người bên cạnh, "Này..
"Này.."
Đầu lưỡi ướt át xông vào khoang miệng, nhưng hơi nóng vẫn có thể khơi dậy bản năng chán nản và hy vọng.
Tay chân Đường Tử Ngôn lạnh buốt.
Điều này sẽ khiến anh ấy cực kỳ cần nhiệt độ cơ thể rực lửa của một người, gần nhau, triền miên.
Tình là một cái hòa giải rất tốt, nó có thể khiến người ta quên đi những điều khó chịu, đầu óc trống rỗng, không nhớ được gì, không có gì cả.
Thẩm Hàm đứng dậy cởi áo mình ra.
Đường Tử Ngôn ngồi dậy, bấu lấy môi Thẩm Hàm, cởi bỏ bộ quần áo cuối cùng trên người anh..
Trong phòng nhất thời đều là tiếng hôn cùng tiếng quần áo ma sát.
Tính khí vốn đã nửa cứng này được những ngón tay lạnh lẽo bao bọc trong lòng bàn tay, với một lực vừa phải.
Thẩm Hàm trong lòng xiết chặt, cơ thể gục xuống, một nụ hôn sâu, mơ hồ phát ra tiếng thở gấp.
Đường Tử Ngôn bình thường không có vẻ gì là kiêu ngạo, trên giường cũng giống như vậy, vốn dĩ là một vai nên được phục vụ, nhưng thỉnh thoảng hầu hạ người khác cũng không cảm thấy gì, chỉ thấy khá thú vị.
Đặc biệt là loại sản phẩm tươi ngon này mà từ chối, sau này chỉ có thể thưởng thức trong tưởng tượng.
Đầu lưỡi của Đường Tử Ngôn lần theo đường môi đối diện, trượt xuống cằm mút mạnh.
Sự liếm láp ướt át trên cổ làm Thẩm Hàm khó có thể bình tĩnh, dưới thân cũng là nóng lên, trướng đến khó nhịn, Thẩm Hàm run lên, suýt nữa cứ như vậy bắn ra.
Đường Tử Ngôn tựa hồ đã nhận ra, buông lỏng tay chuyên tâm dùng lưỡi ra liếm dần xuống dưới, ngẫu nhiên bị hàm răng nhè nhẹ kích thích thân thể sẽ khẽ run lên một hồi.
Trong tầm mắt như trước không có một tia ánh sáng, chỉ có giác quan đã bị phóng đại quá mức, đặc biệt là xúc giác.
Mỗi một lần trêu chọc, an ủi, còn có tính khí run lên như muốn phun ra chất lỏng, tay cùng đầu lưỡi, thô ráp và ướt át, những xúc cảm này đan xen khiến đại não người như bị xé rách.
Thật đúng là quá thoải mái rồi.
Đường Tử Ngôn tinh tế dùng lưỡi phác hoạ thân thể tráng kiện dưới thân.
Cơ bắp mạnh mẽ, đường cong lưu loát.
Giống như đang nhấm nháp, Đường Tử Ngôn kiên nhẫn trêu chọc, khơi dậy tất cả dục hỏa bên trong hắn.
Khi đốt lên, bắt đầu ăn sẽ càng mỹ vị hơn.
Trong đầu Thẩm Hàm một mảnh trống rỗng, đặc biệt là thời điểm phía dưới bị người nuốt toàn bộ vào trong miệng đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Khoang miệng Đường Tử Ngôn ấm nóng, khớp hàm hoạt động nuốt vào nhả ra phi thường trơn trượt.
Đưa tay nắm lấy tóc anh, Thẩm Hàm theo bản năng mà nâng eo lên, xâm nhập vào càng sâu.
Trong miệng bắt đầu nồng đậm vị tanh mặn, Đường Tử Ngôn giãy giụa mãnh liệt, bị chất lỏng nóng hổi từ vật kia bắn ở trên cằm, sền sệt đặc quánh, có lẽ đã nhịn nhiều ngày rồi.
Đường Tử Ngôn có chút mất hứng, còn chưa bắt đầu đâu, hắn đã bắn xong trước rồi.
Cũng may người trẻ tuổi mới nếm thử ngon ngọt có rất nhiều thể lực, mà chính mình lại có rất nhiều kiên nhẫn.
Thẩm Hàm nặng nề thở ra một hơi, rồi nhiệt tình hôn Đường Tử Ngôn, niềm khát khao mãnh liệt như một đốm lửa bị đốt lên.
Đường Tử Ngôn phối hợp mà hôn thẩm hàm, thuận tay đem quần của mình lột ra.
Áo cũng bị Thẩm Hàm cởi.
Rõ ràng mục đích hai người không giống nhau.
Hơn nữa kỹ thuật cũng khác nhau.
Nhiều lần Đường Tử Ngôn không thể không đẩy Thẩm Hàm ra, luôn miệng nhắc nhở,
"Nhẹ một chút, đau."
"Lại quá nhẹ rồi.."
"Ân, như vậy coi là tạm được.."
Thời điểm cảm thấy độ cứng đã không sai biệt lắm, Đường Tử Ngôn bắt đầu lấy gel bôi trơn cùng bao cao su ở đầu giường.
Thẩm Hàm cũng mò mẫm lấy đồ, trong bóng tối hai người đồng thời đeo lên tính khí của mình.
Đường Tử Ngôn không để ý, chỉ thấp giọng nói một câu, "Nằm xuống."
Thẩm Hàm sững sờ, "Hả?"
Đường Tử Ngôn nắp gel bôi trơn, đổ lên tay một tí, cũng lười phí nước bọt, chỉ là phát lực đem người ấn nằm xuống, đem gel bôi trơn bôi lên.
Thời điểm ngón tay thon dài có hỗn hợp chất lỏng lạnh như băng trượt vào khe mông Thẩm Hàm cũng triệt để hiểu được.
Cái này rất khó khăn để tiếp nhận.
Như một nữ nhân đối với một người nam nhân khác mở rộng thân thể của mình, thật sự khuất nhục cùng khó nhịu nổi.
"Không được!" Thẩm Hàm hướng về sau rụt lại, thanh âm rất kiên quyết.
Đường Tử Ngôn thật bất ngờ, loại người ở thời điểm này nửa đường bỏ cuộc đáng bị một súng bắn chết.
Thẩm Hàm nói năng có chút lộn xộn, "Cái này... Không được.. Cái khác đều được.."
Đường Tử Ngôn có chút bất đắc dĩ, không nói chuyện, cũng không tiếp tục động tác.
Chỉ ngồi bên cạnh một lúc rồi mở miệng,
"Tới a."
Bây giờ miễn cưỡng cũng không có ý nghĩa, lui mà cầu tiến, cũng không tính quá tệ.
Thẩm Hàm vui mừng khôn xiết, "Thật sao?"
Đường Tử Ngôn đập mạnh người lao vào minh một cái, sờ thấy một bàn tay chứa đầy gel lại mò tới bao hắn đang đeo, cũng đã minh bạch.
Tiểu tử này nghĩ thật đẹp a, được anh phục vụ lại muốn ăn tươi anh a.
Chính mình đúng là thích nam nhân, nhưng cũng không ưa thích nằm dưới, dù sao cảm giác trong trí nhớ cũng không tốt lắm, chủ yếu là rất đau.
"Ngươi nghĩ cái gì vậy?" Đường Tử Ngôn có chút muốn cười, "Cởi ra."
"A..." Thẩm Hàm rất nghe lời.
Đường Tử Ngôn cũng đem áo mưa của mình lấy xuống, sau lại sáp qua dán sát vào Thẩm Hàm, linh hoạt giở trò.
Lúc nhanh lúc chậm, trêu chọc khắp nơi.
Những ngón tay ẩm ướt nhanh chóng di chuyển lên xuống ma sát, cọ nhau. Thẩm Hàm nghe thanh âm này, mặt càng phát ra nóng hổi.
Trong bóng tối tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, mà hô hấp của Đường Tử Ngôn cũng hơi gấp, thẳng đến cuối cùng, cũng không biết là ai hừ một tiếng, chất lỏng nóng bỏng bắn tung toé lên bụng của nhau.
Đường Tử Ngôn không có dừng tay, dùng ngón cái vuốt ve những đường gân trên tính khí cả hai, đem dư vị cao trào kéo dài đến một giây cuối cùng.
Thẩm Hàm chậm rãi tỉnh táo lại, bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Đường Tử Ngôn hung ác nhéo mạnh phần đỉnh, Thẩm Hàm đau đớn hô to tiếng.
Thanh âm Đường Tử Ngôn ẩn chứa một chút vui vẻ, cùng bình thường giống nhau, "Đây là trừng phạt."
"Tại sao?"
"Lâm trận bỏ chạy."
"Như vậy ah..." Thẩm Hàm bĩu môi, "Vậy trừng phạt của anh cũng quá nặng, anh lại dùng thêm ít lực ta liền đoạn tử tuyệt tôn rồi."
Đường Tử Ngôn không có lên tiếng, cười lau chân tóc ướt đẫm, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đều đổ mồ hôi.
Trong phòng không có đèn, anh không muốn nhúc nhích.
Người bên cạnh bỗng nhiên đứng lên rời đi, kế tiếp là một hồi tiếng vang binh binh pằng pằng.
Đường Tử Ngôn mở to mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Qua một lúc, một cái khăn mặt mềm mại che trên đầu chính mình, Thẩm Hàm lưu loát đem mồ hôi trên người Đường Tử Ngôn lau khô,
"Nhanh lau đi, bằng không sẽ bị cảm mạo."
Sau mới lau trên người mình, "Nếu không nằm xuống cũng khó chịu."
Đường Tử Ngôn nghiêng đầu nhìn bóng người bên cạnh, chợt phát hiện chính mình kỳ thật rất dễ cảm động.
Chỉ tiếc, thứ này đã từng bị lão già kia không ngừng giày xéo,
Giẫm đạp nó, biến nó thành một con dao sắc bén.
Tiếng kim loại va chạm rõ ràng.
Người trên giường nghe được động tĩnh, như là thuận tay sờ sờ đầu giường, sau lại lật người ngồi dậy.
Sau một loạt động tác cũng mất vài giây.
Thẩm Hàm giơ tay lên trước họng súng đen, "Lão đại, tôi về muộn một chút... Không đến mức cũng bị xử bắn a..."
Đường Tử Ngôn xấu hổ buông súng, "Tôi không nghe thấy cậu mở cửa.."
Thẩm Hàm nhặt chìa khóa trên đất lên, tiện tay để ở một bên, "Cậu không ngủ à?"
Đường Từ Ngôn nhìn qua áo khoác Thẩm Hàm, "Có thể là ngủ rồi.."
"Mình cậu không sợ sao, " Thẩm Hàm mở ngăn tủ cầm khăn tắm, "Tôi về còn tưởng là cậu sẽ đi tìm người khác đấy.."
Nói xong lời này, Thẩm Hàm cảm thấy có chút không ổn, dù sao chế nhạo như vậy rõ ràng, chính mình hẳn là không có tư cách này.
Đường Tử Ngôn ngược lại là tính tình tốt, nét mặt ôn nhu, "Không muốn tìm."
Thẩm Hàm nghe lời này, không biết sao cũng có chút cao hứng.
Nhưng không biểu hiện ra ngoài, chỉ xụ mặt quay người đi vào phòng tắm, phút cuối cùng còn không có quên giữ cửa khóa lại, về sau nghĩ nghĩ, lại mở khóa.
Một bên làm, một bên tự an ủi mình.
Dù sao cái gì đến cũng nên đến, đều đến nước này rồi.
Du Hậu có câu nói nói rất hay, quá khó chịu cũng không tốt, cuộc sống chỉ xuất hiện khi có thú vị.
~~ Mọi người ghé qua Wattpad mình nha: @IrisElisen2010 ~
Nghĩ tới những thứ này Thẩm Hàm sặc một cái, lại đi qua khóa cửa lại.
Đường Tử Ngôn mấy ngày nay buổi tối đều ngủ không ngon, hoặc là trắng đêm không ngủ, hoặc là đang ngủ mà tỉnh lại.
Lúc này Thẩm Hàm trở về rồi, trong lòng cũng yên ổn không ít, nằm ở trên giường nghe tiếng vòi hoa sen phòng tắm vang lên một rồi liền ngủ.
Đợi đến lúc Thẩm Hàm đi ra, người trên giường cuốn hơn phân nửa chăn mền trên người, hình như là ngủ rồi.
Thẩm Hàm lau khô tóc, thay quần áo, xong nằm xuống cạnh Đường Tử Ngôn.
Giường rất lớn, chăn mền vốn cũng không nhỏ, ai biết người này vặn vẹo như thế, giống như cuộn thịt ba chỉ, nóng lòng muốn quấn lấy chính mình.
Lúc Thẩm Hàm động tay kéo chăn phát hiện người bên cạnh đè rất chặt.
Chỉ khổ Thẩm Hàm, bên ngoài chỉ còn lại một mảnh chăn bông nhỏ, vai Thần Hân cũng không được che hết, lộ ra bên ngoài phần lớn cơ thể đã bị lạnh thật sự rất khó chịu.
Thẩm Hàm đi đến giữa kéo lại chăn bông, "Dịch một chút, cho tôi một ít..."
Theo thói quen, Đường Tử Ngôn luôn ngủ rất mỏng, mơ hồ lấy nghe anh vừa nói như vậy, liền dịch qua chừa cho chút ít..
"Không đủ, dịch chút nữa."
Bởi vì chăn quấn quanh người mấy lớp, không dễ dàng xử lý cho nên Đường Tử Ngôn mở mắt ra, lại nghĩ tới việc mặc vào..
Kết quả, trong phòng đèn bỗng nhiên tối lại.
Thẩm Hàm sửng sờ, ngồi xuống, liếc mắt nhìn ra ngoài, "Bị cúp điện?"
Sau lại đứng dậy mò tới bệ cửa sổ, kéo rèm ra.
Bên ngoài một mảng đen kịt, không có một tia sáng hay nửa điểm ánh trăng.
Thỉnh thoảng, những cơn gió lạnh rít mạnh kèm theo vài hạt mưa tạt vào kính tạo nên những âm thanh buồn tẻ.
Đường Tử Ngôn đổ mồ hôi lạnh.
Mở to mắt, cái gì đều nhìn không thấy, "Thẩm Hàm?"
"Ừ?"
"Mau tới đây."
Thẩm Hàm theo tiếng đi qua, cánh tay lạnh buốt.
"Cậu làm sao vậy" Thẩm Hàm cười cười, "Đừng sợ, ở đây có nến hay đèn khẩn cấp không?"
Đường Tử Ngôn lắc đầu, "Không có."
Thẩm Hàm thở dài, "Không có sao, tôi vẫn ở đây, mau đi ngủ đi,, ngủ rồi sẽ không sợ nữa."
Nói xong Thẩm Hàm liền phối hợp nằm xuống trên giường, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh xung quanh.
Đường Tử Ngôn cũng nằm xuống, hô hấp nhẹ, không nhúc nhích.
Thẩm Hàn biết anh không ngủ được, anh cũng không ngủ được
Hai người cứ như vậy trầm mặc nằm ở trên giường, đều có tâm sự.
Không biết có phải do là đêm tối đem áp người không thở nổi, hay là do cái khác, dù sao tim Thần Hàm đập rất dữ dội.
Hít một hơi dài, Thẩm Hàm do dự một chút, xoay người sang ngang, vươn tay chạm vào cánh tay của người bên cạnh, "Này..
"Này.."
Đầu lưỡi ướt át xông vào khoang miệng, nhưng hơi nóng vẫn có thể khơi dậy bản năng chán nản và hy vọng.
Tay chân Đường Tử Ngôn lạnh buốt.
Điều này sẽ khiến anh ấy cực kỳ cần nhiệt độ cơ thể rực lửa của một người, gần nhau, triền miên.
Tình là một cái hòa giải rất tốt, nó có thể khiến người ta quên đi những điều khó chịu, đầu óc trống rỗng, không nhớ được gì, không có gì cả.
Thẩm Hàm đứng dậy cởi áo mình ra.
Đường Tử Ngôn ngồi dậy, bấu lấy môi Thẩm Hàm, cởi bỏ bộ quần áo cuối cùng trên người anh..
Trong phòng nhất thời đều là tiếng hôn cùng tiếng quần áo ma sát.
Tính khí vốn đã nửa cứng này được những ngón tay lạnh lẽo bao bọc trong lòng bàn tay, với một lực vừa phải.
Thẩm Hàm trong lòng xiết chặt, cơ thể gục xuống, một nụ hôn sâu, mơ hồ phát ra tiếng thở gấp.
Đường Tử Ngôn bình thường không có vẻ gì là kiêu ngạo, trên giường cũng giống như vậy, vốn dĩ là một vai nên được phục vụ, nhưng thỉnh thoảng hầu hạ người khác cũng không cảm thấy gì, chỉ thấy khá thú vị.
Đặc biệt là loại sản phẩm tươi ngon này mà từ chối, sau này chỉ có thể thưởng thức trong tưởng tượng.
Đầu lưỡi của Đường Tử Ngôn lần theo đường môi đối diện, trượt xuống cằm mút mạnh.
Sự liếm láp ướt át trên cổ làm Thẩm Hàm khó có thể bình tĩnh, dưới thân cũng là nóng lên, trướng đến khó nhịn, Thẩm Hàm run lên, suýt nữa cứ như vậy bắn ra.
Đường Tử Ngôn tựa hồ đã nhận ra, buông lỏng tay chuyên tâm dùng lưỡi ra liếm dần xuống dưới, ngẫu nhiên bị hàm răng nhè nhẹ kích thích thân thể sẽ khẽ run lên một hồi.
Trong tầm mắt như trước không có một tia ánh sáng, chỉ có giác quan đã bị phóng đại quá mức, đặc biệt là xúc giác.
Mỗi một lần trêu chọc, an ủi, còn có tính khí run lên như muốn phun ra chất lỏng, tay cùng đầu lưỡi, thô ráp và ướt át, những xúc cảm này đan xen khiến đại não người như bị xé rách.
Thật đúng là quá thoải mái rồi.
Đường Tử Ngôn tinh tế dùng lưỡi phác hoạ thân thể tráng kiện dưới thân.
Cơ bắp mạnh mẽ, đường cong lưu loát.
Giống như đang nhấm nháp, Đường Tử Ngôn kiên nhẫn trêu chọc, khơi dậy tất cả dục hỏa bên trong hắn.
Khi đốt lên, bắt đầu ăn sẽ càng mỹ vị hơn.
Trong đầu Thẩm Hàm một mảnh trống rỗng, đặc biệt là thời điểm phía dưới bị người nuốt toàn bộ vào trong miệng đã hoàn toàn đánh mất lý trí.
Khoang miệng Đường Tử Ngôn ấm nóng, khớp hàm hoạt động nuốt vào nhả ra phi thường trơn trượt.
Đưa tay nắm lấy tóc anh, Thẩm Hàm theo bản năng mà nâng eo lên, xâm nhập vào càng sâu.
Trong miệng bắt đầu nồng đậm vị tanh mặn, Đường Tử Ngôn giãy giụa mãnh liệt, bị chất lỏng nóng hổi từ vật kia bắn ở trên cằm, sền sệt đặc quánh, có lẽ đã nhịn nhiều ngày rồi.
Đường Tử Ngôn có chút mất hứng, còn chưa bắt đầu đâu, hắn đã bắn xong trước rồi.
Cũng may người trẻ tuổi mới nếm thử ngon ngọt có rất nhiều thể lực, mà chính mình lại có rất nhiều kiên nhẫn.
Thẩm Hàm nặng nề thở ra một hơi, rồi nhiệt tình hôn Đường Tử Ngôn, niềm khát khao mãnh liệt như một đốm lửa bị đốt lên.
Đường Tử Ngôn phối hợp mà hôn thẩm hàm, thuận tay đem quần của mình lột ra.
Áo cũng bị Thẩm Hàm cởi.
Rõ ràng mục đích hai người không giống nhau.
Hơn nữa kỹ thuật cũng khác nhau.
Nhiều lần Đường Tử Ngôn không thể không đẩy Thẩm Hàm ra, luôn miệng nhắc nhở,
"Nhẹ một chút, đau."
"Lại quá nhẹ rồi.."
"Ân, như vậy coi là tạm được.."
Thời điểm cảm thấy độ cứng đã không sai biệt lắm, Đường Tử Ngôn bắt đầu lấy gel bôi trơn cùng bao cao su ở đầu giường.
Thẩm Hàm cũng mò mẫm lấy đồ, trong bóng tối hai người đồng thời đeo lên tính khí của mình.
Đường Tử Ngôn không để ý, chỉ thấp giọng nói một câu, "Nằm xuống."
Thẩm Hàm sững sờ, "Hả?"
Đường Tử Ngôn nắp gel bôi trơn, đổ lên tay một tí, cũng lười phí nước bọt, chỉ là phát lực đem người ấn nằm xuống, đem gel bôi trơn bôi lên.
Thời điểm ngón tay thon dài có hỗn hợp chất lỏng lạnh như băng trượt vào khe mông Thẩm Hàm cũng triệt để hiểu được.
Cái này rất khó khăn để tiếp nhận.
Như một nữ nhân đối với một người nam nhân khác mở rộng thân thể của mình, thật sự khuất nhục cùng khó nhịu nổi.
"Không được!" Thẩm Hàm hướng về sau rụt lại, thanh âm rất kiên quyết.
Đường Tử Ngôn thật bất ngờ, loại người ở thời điểm này nửa đường bỏ cuộc đáng bị một súng bắn chết.
Thẩm Hàm nói năng có chút lộn xộn, "Cái này... Không được.. Cái khác đều được.."
Đường Tử Ngôn có chút bất đắc dĩ, không nói chuyện, cũng không tiếp tục động tác.
Chỉ ngồi bên cạnh một lúc rồi mở miệng,
"Tới a."
Bây giờ miễn cưỡng cũng không có ý nghĩa, lui mà cầu tiến, cũng không tính quá tệ.
Thẩm Hàm vui mừng khôn xiết, "Thật sao?"
Đường Tử Ngôn đập mạnh người lao vào minh một cái, sờ thấy một bàn tay chứa đầy gel lại mò tới bao hắn đang đeo, cũng đã minh bạch.
Tiểu tử này nghĩ thật đẹp a, được anh phục vụ lại muốn ăn tươi anh a.
Chính mình đúng là thích nam nhân, nhưng cũng không ưa thích nằm dưới, dù sao cảm giác trong trí nhớ cũng không tốt lắm, chủ yếu là rất đau.
"Ngươi nghĩ cái gì vậy?" Đường Tử Ngôn có chút muốn cười, "Cởi ra."
"A..." Thẩm Hàm rất nghe lời.
Đường Tử Ngôn cũng đem áo mưa của mình lấy xuống, sau lại sáp qua dán sát vào Thẩm Hàm, linh hoạt giở trò.
Lúc nhanh lúc chậm, trêu chọc khắp nơi.
Những ngón tay ẩm ướt nhanh chóng di chuyển lên xuống ma sát, cọ nhau. Thẩm Hàm nghe thanh âm này, mặt càng phát ra nóng hổi.
Trong bóng tối tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, mà hô hấp của Đường Tử Ngôn cũng hơi gấp, thẳng đến cuối cùng, cũng không biết là ai hừ một tiếng, chất lỏng nóng bỏng bắn tung toé lên bụng của nhau.
Đường Tử Ngôn không có dừng tay, dùng ngón cái vuốt ve những đường gân trên tính khí cả hai, đem dư vị cao trào kéo dài đến một giây cuối cùng.
Thẩm Hàm chậm rãi tỉnh táo lại, bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Đường Tử Ngôn hung ác nhéo mạnh phần đỉnh, Thẩm Hàm đau đớn hô to tiếng.
Thanh âm Đường Tử Ngôn ẩn chứa một chút vui vẻ, cùng bình thường giống nhau, "Đây là trừng phạt."
"Tại sao?"
"Lâm trận bỏ chạy."
"Như vậy ah..." Thẩm Hàm bĩu môi, "Vậy trừng phạt của anh cũng quá nặng, anh lại dùng thêm ít lực ta liền đoạn tử tuyệt tôn rồi."
Đường Tử Ngôn không có lên tiếng, cười lau chân tóc ướt đẫm, lúc này mới phát hiện toàn thân mình đều đổ mồ hôi.
Trong phòng không có đèn, anh không muốn nhúc nhích.
Người bên cạnh bỗng nhiên đứng lên rời đi, kế tiếp là một hồi tiếng vang binh binh pằng pằng.
Đường Tử Ngôn mở to mắt, cảnh giác nhìn chằm chằm bốn phía.
Qua một lúc, một cái khăn mặt mềm mại che trên đầu chính mình, Thẩm Hàm lưu loát đem mồ hôi trên người Đường Tử Ngôn lau khô,
"Nhanh lau đi, bằng không sẽ bị cảm mạo."
Sau mới lau trên người mình, "Nếu không nằm xuống cũng khó chịu."
Đường Tử Ngôn nghiêng đầu nhìn bóng người bên cạnh, chợt phát hiện chính mình kỳ thật rất dễ cảm động.
Chỉ tiếc, thứ này đã từng bị lão già kia không ngừng giày xéo,
Giẫm đạp nó, biến nó thành một con dao sắc bén.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất