Nam Sắc Như Đao

Chương 22: Quá Chén

Trước Sau
Ánh sáng trong phòng rất mờ, khuôn mặt Đường Tử Ngôn nhẹ nhàng ấm áp, yên lặng nhu hòa, thoạt nhìn rất thiện lương.

Nhưng anh ta có tốt bụng hay không, người đàn ông đối diện trong lòng anh ta rất rõ ràng.

Triệu Long khóe miệng giật giật gân cốt trên mặt càng ngày càng trở lên đáng sợ.

Đường Tử Ngôn hơi nhướng mắt, "Ai làm mặt cho ngươi."

Triệu Long trầm mặt trong chốc lát.

Bởi vì Đường Tử Ngôn hỏi như vậy, hẳn là sớm nhìn ra là do con người làm ra, dù sao hắn cố ý đốt thành như vậy, ngũ quan vẫn thế, vết bóng là để làm thay đổi bộ dáng của hắn.

Triệu Long không có ý định giấu diếm, "Là Hứa Vãn Hà."

Đáp án này đã ở trong dự liệu của Đường Tử Ngôn, thủ đoạn ngoan độc như vậy, ngoại trừ Hứa Vãn Hà, cũng không có người khác làm được.

Triệu Long sờ lên mặt của mình, nói tiếp, "Bởi vì hắn sợ người của lão Mạc nhận ra ta, dù sao ta cũng từng là người bên người lão đại."

Thời điểm nói 'Lão đại', sắc mặt Triệu Long vô cùng mất tự nhiên, không khỏi ngước mắt lên nhìn Đường Tử Ngôn.

Trên mặt Đường Tử Ngôn không có biểu cảm gì, "Ngươi bây giờ là người Hứa Vãn Hà?"

Triệu Long gật gật đầu, "Đúng."

"Nói như vậy, trước kia cũng thế?"

Triệu Long trầm mặc.

Đường Tử Ngôn nhìn bộ dạng này của hắn, cười nhẹ, "Còn nhớ Thứ Tư không?"

Triệu Long ngẩng đầu, "Hắn?"

"Xem ra còn nhớ rõ, " Đường Tử Ngôn mỉm cười, "Vậy ngươi cũng nên nhớ rõ Đường thúc là chết như thế nào."

Triệu Long nghe được lời này, cả người mồ hôi lạnh.

Trên đường tới đây, hắn còn buồn bực nghĩ mãi không ra tại sao Đường Tử Ngôn lại lại cứu mình ra, hóa ra đúng là có mục đích khác.

Nhưng mục đích này trong mắt Triệu Long có vẻ kỳ quái, dù sao thì qua nhiều năm như vậy Đường Tử Ngôn mới bắt đầu điều tra những chuyện như vậy.

"Nhớ, không phải..."

Đường Tử Ngôn hơi cúi xuống nhìn hắn chằm chằm, "Hứa Vãn Hà đã ra lệnh cho ngươi."

Triệu Long nhìn đôi mắt nâu nhạt trước mặt, không hiểu được rùng mình một cái, "Vâng, thế nhưng mà.."

Đường Tử Ngôn đứng lên, khẽ thở dài.

Cao độ dâng lên, như thể chợt nhận ra, nhưng dường như nó cũng kết thúc ở đây.

Tóm lại cường thế khiến cho Triệu Long không cách nào nào nói tiếp được.

"Lão Mạc nói ngươi là người của Hứa Vãn Hà, ta cũng đã đoán được, " Đường Tử Ngôn thần sắc ninh định, "Quả nhiên là hắn làm."

Triệu Long lau mồ hôi lạnh trên trán, cáo lỗi: "Đường ca, ta cũng là thay người khác làm việc."

Đường Tử Ngôn trầm ngâm một lát, "Đường thúc lúc trước đối đãi ngươi không tệ."

Triệu Long không nhớ bao nhiêu, thốt ra, "Lão đại lúc trước cũng đối đãi ngươi không tốt."

Đường Tử Ngôn cười cười, "Đúng thế, hắn đối với ta không tốt ta cũng có thể tra, hắn đối với ngươi tốt, ngươi cũng có thể giết hắn."

Triệu Long cứng lại, "Không phải ta động tay, ta chỉ là nghe Hứa Vãn Hà an bài truy đuổi người..."

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên.

Đường Tử Ngôn lấy điện thoại di động ra, hơi rũ mắt xuống, ID người gọi trên màn hình đặc biệt chói mắt trong căn phòng u ám.

Là Hứa Vãn Hà.

Thật là trớ trêu khi gọi vào thời điểm này.

Đường Tử Ngôn trả lời điện thoại với giọng điệu khác với mọi khi.

"Chuyện gì vậy?"Triệu Long chằm chằm vào mặt Đường Tử Ngôn.

Người này trời sinh túi da tốt, vừa trắng lại nhã nhặn, ôn nhuận mà thậm chí khi bị chế giễu người ta còn cho rằng đó là ảo giác.

Nhưng lần này, thật sự không phải ảo giác, đôi mắt đẹp này đầy vẻ châm chọc, nhưng giọng điệu lại lãnh đạm như thường, nói ra lời khen ngợi rất tự nhiên.

"Tôi cũng có chút chuyện riêng của mình..." Đường Tử Ngôn liếc mắt nhìn bên ngoài, "Được, chờ lâu một chút, vậy thì tôi qua chịu tội với anh."

Triệu Long gần như chắc chắn người này là ai.

Rốt cuộc, với thân phận hiện tại của Đường Tử Ngôn, chỉ có một người có thể khiến anh ta khách sáo như vậy. Lão Mạc biết đức hạnh của mình, và một ông già gian xảo chưa bao giờ lỗ mãng đến thế.

Đường Tử Ngôn đứng lên, đi ra cửa, "Ừ, không gặp không về."

Đẩy cửa ra, Phỉ Thất mặt khẩn trương đi vào.

Đường Tử Ngôn cúp điện thoại, đối mặt với Phỉ Thất, "Theo ta ra ngoài một chuyến."



Phỉ Thất có chút ngoài ý muốn, "Đường ca, cái người này..."

"Khóa lại..., tìm mấy người trông coi là được."

_____Mọi người ghé qua Wattpad mình nha:

Bởi vì Đường Tử Ngôn một tháng cũng tới Đông Hải không được vài chuyến, cho nên khi xe của anh xuất hiện ở bãi đậu xe, đám quỷ nhỏ trên lầu sẽ nói chuyện phiếm. Du Hậu nghe được rất vui vẻ, Đường Tử Ngôn đến rồi, Phỉ Thất khẳng định cũng tới cùng, cái này thật sự là muốn cái gì thì có cái đó, chính mình nếu không xử lý Phỉ Thất tì đúng là có lỗi với cơ hội trời ban.

Du Hậu xin hai bình nước từ bộ phận thực phẩm, tìm một nơi không có ai ở đó để cho tình dược vào, sau khi an bài tất cả xong, liền cất cái chai vào trong xắc tay, lắc lư đi ra ngoài.

Thẩm Hàm cũng không biết chạy đi đâu, Du Hậu vội vã tìm Phỉ Thất, chỉ có một người đi ra từ cự lâu hướng tới Đông Hải. Lúc vừa đến, từ xa đã thấy Phỉ Thất vừa vặn ra hành lang, đi vài bước về phía trước mở của cũa cho Đường Tử Ngôn.

Du Hậu đầu tiên sửng sốt một chút, sau đấy vô tư chạy như điên đến, sợ một giây sau Phỉ Thất sẽ lên xe.

Trong đêm tối chỉ thấy một bóng người cường tráng lao thẳng vào anh ta với tốc độ 100 mét..

Phỉ Thất chuẩn bị lên xe bị đụng một cái lảo đảo, cuối cùng cũng đứng vững, đang định tức giận thì bắt gặp khuôn mặt của yêu nhân.

Đường Tử Ngôn ngồi trong xe cũng ngước mắt lên nhìn người đàn ông với bộ tóc giả đang bay ngoài cửa xe, "Làm sao vậy?"

Du Hậu đỏ mặt, thở hổn hển, lấy ra một chai nước tinh khiết trong túi xách của mình, thân thiết mở nắp

"Nước tinh khiết cho anh."

Phỉ Thất đỏ mắt cho Du Hậu một cước, "Cút!"

Nước khoáng vãi đầy mặt đất, Du Hậu khuất nhục ngã sấp trên đất lên, ngoái đầu nhìn lại rưng rưng,

"Tên họ Phỉ kia! Ngươi có phải là người hay không! Một miếng nước cũng không uống sao!"

Phỉ Thất xoay người tiến vào xe, phịch một tiếng đóng cửa xe lại.

Du Hậu bật dậy định lạo tới, lại bị xịt thẳng khói xe vào mặt.

Land Rover toàn màu đen rời đi, Du Hậu ngồi trên mặt đất chờ đợi, lẳng lặng lấy điện thoại di động ra..

Đợi đầu bên kia điện thoại bắt máy, mở miệng ra là một tiếng nghẹn ngào, "Đệ đệ, đi uống rượu với ta, lão nương lúc này hoàn toàn thất tình rồi."

____

Hứa Hà Vãn đặt chỗ ở một câu lạc bộ tư nhân.

Trang trí xa hoa sang trọng, rất vừa ý mình.

Phỉ Thất mở cánh cửa được chạm khắc bằng vàng nổi, tầm mắt rơi vào mấy chai rượu quý trên bàn.

Hứa Vãn Hà lắc lắc ly rượu trong tay, hơi nhướng mày, vẻ mặt đầy kiêu ngạo..

Nhưng bởi vì sức hấp dẫn của phái nam đối với mình, anh không khó chịu như vậy.

Ít nhất Đường Tử Ngôn hiện tại không thể ghét bỏ anh ta, bởi vì anh chưa bao giờ ghét một người đàn ông, nhất là một người đàn ông có ngoại hình không tệ. Hứa Vãn Hà chỉ vào chiếc ly đã được rót sẵn trên bàn, "Tôi đợi cậu ba mươi phút, cậu tự mình phạt ba ly chứ?"

Đường Tử Ngôn ngồi xuống đối diện hắn, đánh giá ly rượu kia, "Tôi không thể uống, anh cũng biết, một ly này cũng có thể muốn mạng của tôi a."

Hứa Vãn Hà khẽ khịt mũi, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay, "Cậu xem cậu thật có tiền đồ."

Đường Tử Ngôn nhìn chằm chằm vào bờ môi ẩm hương rượu của Hứa Vãn Hà, không hiểu sao lại nhớ đến Thẩm Hàm.

Hôm đó cúp điện đi mua đồ, xe chưa đến nơi anh bị nghẹo cằm qua hôn rồi xe mới tấp vào từ từ, đèn bật sáng, ánh sáng chiếu lên đôi môi, ẩm ướt lại lấp lánh giống như này.

Đường Tử Ngôn mới đầu là giật mình, sau lại bất giác cau mày lại.

Hứa Vãn Hà hiểu sai ý, thấy tên mặt trắng này thật sự là uất ức, nên tự mình tát cạn ly rượu này, sau đó cầm lấy ly rượu trước mặt Đường Tử Yên, hào sảng cạn một hơi.

Đường Tử Ngôn lấy lại tinh thần, "Anh làm sao vậy?"

Hứa Vãn Hà đặt ly rỗng xuống, "Tự an ủi đi, cậu đã thất hứa với tôi, lưu lại mặt mũi của tôi, tôi đi uống rượu giải sầu."

Đường Tử Ngôn cười khổ, "Em còn chưa uống được."

Hứa Vãn Hà cong khóe miệng không nói gì, nhìn người khác rót cho Đường Tử Yên một ly khác, anh ta không giấu được vẻ đắc ý.

Hôm nay, định chuốc cho thằng nhóc này say rồi xử lý tốt, cho dù cuối cùng không làm gì thì nhìn bộ dạng Đường Tử Ngôn say mềm cũng không tệ.

Cũng may, Đường Tử Ngôn nổi nổi tiếng không uống được rượu, mà chính mình lại là ngàn chén không say.

Đường Tử Ngôn uống một ngụm, bỗng nhiên nở nụ cười, "Em vẫn nên uống chậm lại, vậy còn có thể nói với anh đôi câu."

Hứa Vãn Hà nhịn không được cười dữ dội, "Cậu uống đi, tôi chỉ hỏi câu vài câu, không có gì đáng ngại."

Đường Tử Ngôn không còn cách nào khác, trước tiên phải uống một nửa.

Trên mặt Hứa Vãn Hà lộ một chút vui vẻ, "Trước cậu nói không quan tâm, lần này Lão Mạc sẽ nhờ cậu giúp đỡ. Cậu có định nhúng tay tay vào hay không."

Đường Tử Ngôn lắc đầu, lại uống một nửa còn lại.

Trên mặt Hứa Vãn Hà toàn ý cười, "Cậu muốn Triệu Long để làm gì?"

Người phía sau nhướng mi, âm thầm cho tay vào túi quần.



Cả người căng cứng lạnh lẽo, Phỉ Thất cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hứa Vãn Hà.

Đường Tử Ngôn hết sức thản nhiên, thoáng nghiêng đầu, "Phỉ Thất, cậu mang người đi ra ngoài trước."

Sau lại nhìn Hứa Vãn Hà, "Anh tốt nhất cũng bảo người của anh ra ngoài đi."

____-

Du Hậu hào sảng uống một chai bia, một cạch chai bia lên bàn, hét lớn một tiếng, "Con mẹ nó!"

Thẩm Hàm không uống nhiều, trên cơ bản đều là nhìn Du Hậu, cho nên vẫn còn tỉnh táo đôi chút,

"Hậu ca... Anh là đàn ông thực thụ."

Du Hậu kéo mạnh tóc giả trên đầu xuống, người ngồi bàn bên cạnh vừa định ngồi xuống liền bị dọa sợ vội vàng thay đổi vị trí.

"Đợi ngày nào đó ông dọn hang ổ của bọn hắn, tống hắn vào ngục giam, xem hắn làm gì được..."

Thẩm Hàm vội che miệng Du Hậu, "Uống nhiều quá, uống nhiều quá, không được nói lung tung"

Du Hậu lắc đầu thật mạnh, tránh né tay Thần Hàm, "Đến lúc đó ta sẽ đập chết hắn!"

Thẩm Hàm xấu hổ nhìn xung quanh, "Anh, nếu không chúng ta đi thôi, về nhà uống được không."

"Không được! Không ai nhận ra ông đây!"

"Anh xem, anh trai, anh bây giờ quá nam tính," Thẩm Hàm đứng dậy đi tới chờ đợi. "Đi một vòng đi, em đoán chừng có mấy em gái nhỏ tới quấy rầy, anh đi nhanh lên."

Du Hậu thuận thế đứng dậy, "Coi như cậu có mắt."

Thẩm Hàm giúp Du Hậu đến quầy thanh toán tra tiền, sau còn phải dỗ anh lên xe, khi Du Dậu ngồi vào ghế bên cạnh tay lái, cậu đã mệt đến mức đổ mồ hôi hột.

Đang định thần lại, Thẩm Hàm định khởi động xe, nhưng lại bị anh ta đập một chai nước khoáng vào mặt,

Du Hậu hai mắt mờ mịt, "Dô!"

Thẩm Hàm đưa tay đẩy ra rồi khởi động xe, "Dô gì mà dô, anh uống say rồi, đây là nước."

Du Hậu làm bộ dạng không đồng ý, "Cậu mẹ nó không phải anh em!"

Thẩm Hàm lại đẩy ra, "Đừng lộn xộn."

Du Hậu nổi giận gầm lên một tiếng, "Thẩm hàm, con mẹ nó cậu không uống, hôm nay tôi không để yên cho cậu!"

Thẩm Hàm cũng khó chịu, cầm lấy nước khoáng uống một hơi, nói xong liền ném chai rỗng vào mặt Trang trưởng, "Anh có bệnh."

Du Hậu bỗng nhiên cười vô cùng quỷ dị, "Đệ đệ, chúc cậu hạnh phúc."

____

Phỉ Thất rất tò mò Đường Tử Ngôn nói gì với Hứa Vãn Hà trong đó.

Nhưng càng hiếu kỳ tại sao Đường Tử Ngôn lại uống thành như vậy.

Chính mình theo hắn ba bốn năm, đây là lần đầu thấy hắn say đến mức không đi được, chỉ có thể để người khác dìu.

Hứa Vãn Hà cũng có chút say, trước khi đi còn tới vỗ vỗ Đường Tử Ngôn, dựa vào ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói một câu,

"Tôi nào có ngươi lợi hại, cậu, mẹ nó mới lợi hại."

Đường Tử Ngôn hình hư không có ý thức gì, cúi thấp đầu xuống, để cho Phỉ Thất dìu, không nói một câu nào..

Phỉ Thất nhìn thấy Hứa Vãn Hà đã đi rồi, liền hỏi: "Anh Đường, về chỗ nào?"

Về sau lại cảm giác mình hỏi thừa.

Còn có thể về đâu.

Phỉ Thất không cần nghĩ ngợi gọi người đưa lão đại trở về nhà cũ.

Xe chạy tới nơi thì đã là lúc sáng sớm, Phỉ Thất vất vả khiêng người lên lầu, đứng ở cửa gõ cửa hồi lâu.

Trong nhà giống như không có người, Phỉ Thất bất đắc dĩ, chỉ đành tìm chìa khóa trên người Đường Tử Ngôn, lần lượt thử mấy lần mới có thể đi vào phòng.

Trong phòng có bật đèn, không giống như không có người.

Phỉ Thất tự mình dìu Đường Tử Ngôn vào phòng ngủ, mặc quần áo vào, vừa đứng dậy liền nghe thấy trong phòng tắm có tiếng vòi hoa sen yếu ớt..

Phỉ Thất nhíu chặt lông mày, nghĩ thầm tên tiểu tử Thẩm Hàm này ở nhà mà không ra mở cửa, thật không được.

Cửa phòng tắm đem mở ra, một người bước ra toàn thân tỏa hơi lạnh, hiển nhiên là vừa tắm nước lạnh.

Phỉ Thất đang muốn trách cứ hai câu, ngẩng đầu thấy đôi mắt tràn đầy tơ máu của người kia, lại đem lời định nói nuốt vào.

Nước lạnh chảy xuống chóp mũi, theo hơi thở ra lại dường như đang sôi trào.

Thẩm Hàm nhìn thẳng vào người đang nằm trên giường.

Phỉ Thất ngửi thấy mùi rượu trên người Thẩm Hàm, cũng không nói thêm gì, quay người ra khỏi phòng.

Lúc xuống lầu lại cảm thấy không đúng lắm, cảm giác như mình vừa vứt một miếng thịt tươi béo ngậy cho ác lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau