Chương 23: Hỗn Loạn
Đường Tử Ngôn Ngôn vẫn còn chút tỉnh táo.
Lúc đầu thật giống nằm lì trên giường, về sau lật người lại vẫn hừ một tiếng.
Vốn một tiếng này không quá vướng bận, nhưng lúc này nó trực tiếp thành một ngòi nổ.
Những nụ hôn liên tiếp vào giữa lông mày, mắt và môi.
Có người ngậm lấy bờ môi của mình, đem đầu lưỡi chui vào, hôn say đắm.
Đường Tử Ngôn trong mơ hồ hình như đáp lại rồi, nhưng dường như không phải, chỉ có điều lúc tỉnh táo suy nghĩ, người này quá đói khát, hôn như muốn ăn tươi đầu lưỡi người khác.
Sự thật cũng đúng như Đường Tử Ngôn nghĩ, Thẩm Hàm chẳng những đói, mà còn đói đến mức phát điên lên rồi.
Dục vọng mạnh mẽ đỏ cả mắt.
Thẩm Hàm nóng lòng muốn cởi quần áo của Đường Tử Ngôn ra, chỉ trực tiếp kéo áo lên, vừa vặn lộ ra hai hạt đậu* trên ngực. (* mình không hiểu đoạn này lắm)
Thân thể bao giữ trong chăn đệm, như mỹ vị, trắng mềm mại, nhu hồng.
Quả thật khiến người ta chảy nước miếng.
Đường Tử Ngôn rất buồn ngủ, thân thể rối như tơ vò, lồng ngực rất buồn bực, định đẩy người ra xa, kết quả anh đã mê man trước khi giơ tay lên.
Ánh sáng mờ mịt, những bóng đen đè nên nhau, như là dã thú hưởng dụng con mồi, tinh tế gặm thức ăn, nhấm nháp từ đầu đến chân.
Khi Đường Tử Ngôn tỉnh lại,....là bị đau đến mức tỉnh lại.
Trong người nóng bừng không chịu nổi, cả người như bị dao rạch, xé đau.
Có tiếng thì thầm bên tai, "Xử nam?"
Phản ứng Đường Tử Ngôn đầu tiên là nứt hoa cúc.( thực ra chính là h*u m*n nhưng mình sửa một chút:
Lúc đầu thật giống nằm lì trên giường, về sau lật người lại vẫn hừ một tiếng.
Vốn một tiếng này không quá vướng bận, nhưng lúc này nó trực tiếp thành một ngòi nổ.
Những nụ hôn liên tiếp vào giữa lông mày, mắt và môi.
Có người ngậm lấy bờ môi của mình, đem đầu lưỡi chui vào, hôn say đắm.
Đường Tử Ngôn trong mơ hồ hình như đáp lại rồi, nhưng dường như không phải, chỉ có điều lúc tỉnh táo suy nghĩ, người này quá đói khát, hôn như muốn ăn tươi đầu lưỡi người khác.
Sự thật cũng đúng như Đường Tử Ngôn nghĩ, Thẩm Hàm chẳng những đói, mà còn đói đến mức phát điên lên rồi.
Dục vọng mạnh mẽ đỏ cả mắt.
Thẩm Hàm nóng lòng muốn cởi quần áo của Đường Tử Ngôn ra, chỉ trực tiếp kéo áo lên, vừa vặn lộ ra hai hạt đậu* trên ngực. (* mình không hiểu đoạn này lắm)
Thân thể bao giữ trong chăn đệm, như mỹ vị, trắng mềm mại, nhu hồng.
Quả thật khiến người ta chảy nước miếng.
Đường Tử Ngôn rất buồn ngủ, thân thể rối như tơ vò, lồng ngực rất buồn bực, định đẩy người ra xa, kết quả anh đã mê man trước khi giơ tay lên.
Ánh sáng mờ mịt, những bóng đen đè nên nhau, như là dã thú hưởng dụng con mồi, tinh tế gặm thức ăn, nhấm nháp từ đầu đến chân.
Khi Đường Tử Ngôn tỉnh lại,....là bị đau đến mức tỉnh lại.
Trong người nóng bừng không chịu nổi, cả người như bị dao rạch, xé đau.
Có tiếng thì thầm bên tai, "Xử nam?"
Phản ứng Đường Tử Ngôn đầu tiên là nứt hoa cúc.( thực ra chính là h*u m*n nhưng mình sửa một chút:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất