Chương 9: Người Xuyên Không
Sau khi nghe toàn bộ những gì mà Hạ Hạo tường thuật lại. Vẻ mặt Quân Hàn Mặc có thể nói là vô cùng nghiêm trọng. Từ những gì mà Hạ Hạo kể lại, bây giờ trong đầu hắn không cần chứng kiến tận mắt nhưng đã có bao nhiêu là suy diễn. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh Kiều Trình cưỡng hôn Kiều Minh Vy, bàn tay Quân Hàn Mặc trong vô thức siết chặt.
Thanh âm trầm thấp nhưng vô cùng có lực gằn từng chữ. " Tên khốn đó! ".
...
Kiều Trình mấy ngày nay cứ luôn rơi vào trạng thái suy tư. Hắn không thấy cô bé kia đi lại trong nhà. Hoặc có khi gặp còn chưa nhìn tới mặt người đã quay đầu chạy mất. Kiều Minh Vy đang trốn mặt hắn sao?
Không! Người cần tránh mặt phải là hắn mới đúng chứ! Hắn đã làm ra trò gì không biết!
Nhưng mà, hắn ngoại trừ cảm giác có một chút áy náy ra bỗng dưng sinh ra một cảm xúc lạ...
Hắn ngồi ở trong phòng làm việc trầm tư, ánh mắt phức tạp nhìn sang một bức ảnh trên bàn là cô bé mười bảy- mười tám tuổi đang mỉm cười xinh đẹp.
Đây là lúc Kiều Minh Vy hồi còn học trung học đã nhất quyết đem ảnh của mình đặt ở đây. Lúc đó cô còn nói: " Cháu muốn cháu mãi ở trong mắt chú ".
Nghĩ lại...bây giờ Kiều Minh Vy đã lớn thật rồi! Trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, kiều mị, hấp dẫn. Đã không còn là cô nhóc năm nào hắn có thể kiểm soát trong lòng bàn tay được nữa.
Vào lúc hắn có bao nhiêu suy nghĩ phức tạp, cửa phòng đột nhiên mở ra. Người bước vào là thuộc hạ của hắn đang giữ tay áp chế một người phụ nữ đẩy vào.
Người phụ nữ bị đẩy vào không ai khác chính là Lộ Dư Hân. Cô ta đã bị thuộc hạ của Kiều Trình tìm được.
Ngay khi nhìn thấy cô ta, Kiều Trình ngay lập tức ngồi dậy. Vừa rồi tất cả suy nghĩ trong đầu hiện tại đều đã bị hắn vứt ra sau. Hắn vừa kinh ngạc, lại không kìm được có một tia vui mừng. Hắn nhảy vụt lên ôm lấy Lộ Dư Hân.
Lộ Dư Hân từ lúc bị người ta áp chế vào vẫn luôn không hiểu chuyện gì. Vẻ mặt không chịu khuất phục mà khẽ nhíu mày nhìn xung quanh. Nếu để ý sẽ thấy trên một mảng trán của cô ta có một vết sưng nhẹ đỏ tấy. Giống như đã bị đập đầu vào đâu.
Lộ Dư Hân bất ngờ bị người đàn ông ôm vào lòng, hai mắt cô ta mở to kinh ngạc. Im lặng thật lâu mới lùi ra sau một chút, vẻ mặt cô ta khó hiểu hỏi: " Anh...anh là ai? ".
Kiều Trình khi nghe được câu hỏi này, biểu cảm đầu tiên của hắn ta là khẽ nhướn mày. Sau đó như nghĩ đến điều gì, hắn quay sang hỏi tên thuộc hạ đã đem Lộ Dư Hân trở về.
" Nói đi! Tìm được cô ấy như thế nào? ".
Tên thuộc hạ kia liền lên tiếng trả lời.
" Tôi tìm được cô Lộ ở một bìa rừng. Lúc đó cô ấy nằm ngất ở đó. Trên trán có một vết thương. Có lẽ là do lúc chạy trốn bị ngã đập đầu nên ngất đi ".
Kiều Trình vừa nghe vừa nhìn chằm chằm Lộ Dư Hân không rời. Hắn lúc này mới muốn hỏi Lộ Dư Hân để xác định lại.
" Em...không nhớ gì hết sao? ".
Lộ Dư Hân nhìn Kiều Trình với ánh mắt của một người xa lạ. Cô ta nhẹ giọng nói:
" Anh đẹp trai! Tuy anh đúng thực là rất đẹp trai. Nhưng...chúng ta quen nhau sao? ".
Kiều Trình nghe Lộ Dư Hân nói, hai mắt nhìn cô ta càng không chớp lấy nửa cái. Dường như hắn ta muốn nhìn kĩ xem có thể nhìn ra xem lời Lộ Dư Hân có thể là lời nói dối hay không.
Nhưng thái độ và biểu cảm này, còn khen hắn đẹp trai. Đây là điều trước nay chưa hề có.
Thoáng chốc, trong đầu hắn lóe lên một tia kinh hỉ. Vui mừng. Rất tốt! Hắn có thể nhân cơ hội này khiến cho Hân Hân yêu hắn.
Kiều Trình cất tiếng.
" Hân Hân. Em tên là Lộ Dư Hân. Là người phụ nữ của anh. Anh là người yêu của em- Kiều Trình ".
" Kiều Trình? Lộ Dư Hân? ".
Biểu tình Lộ Dư Hân rất lạ. Lúc thì bất ngờ, lúc lại hoảng hốt rồi rơi vào thất thần như đang nghĩ nghĩ điều gì đó.
Kiều Trình dành cho cô ta một nụ cười dịu dàng. Hắn lại ôm cô ta, giọng nói khàn thấp vang lên.
" Đừng suy nghĩ nhiều! Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho em, Hân Hân! ".
Ở bên ngoài chỗ mép cửa, Kiều Minh Vy đứng nép ở một bên lén nghe hết tình hình bên trong. Cô khẽ nhíu mi, ở trong đầu có vô số nghi hoặc.
" Lộ Dư Hân mất trí nhớ? Hay là đang giả vờ? ".
Không đúng! Chuyện này thật khác với kiếp trước. Kiếp trước Lộ Dư Hân dù trước dù sau cũng chưa hề có khả năng mất trí nhớ. Dù là giả vờ cũng không.
Lẽ nào...là do hiệu ứng cánh bướm? Bởi vì cô được trọng sinh nên đã gây ra thay đổi. Phải rồi! Là cô bày cách khiến cho Lộ Dư Hân được thả ra và trốn thoát, cho nên thay đổi khác với kiếp trước cũng là điều dễ hiểu.
Đáng lí ra cô phải vui mừng mới đúng. Vì nếu là như vậy tức là nói cô có khả năng làm thay đổi cốt truyện của thế giới này. Cũng có thể thay đổi số phận của chính mình.
Nhưng không hiểu sao cô lại có nhiều hơn là cảm giác bất an đến vậy!
Lộ Dư Hân được Kiều Trình sắp xếp cho một căn phòng trong biệt thự. Cô ta lúc này kiếm cớ đuổi khéo Kiều Trình đi. Để lại một mình mình trong căn phòng trang trọng rộng rãi nhìn xung quanh mà thầm đánh giá.
" Nói vậy đây là biệt thự của Kiều Trình- phản diện trong cuốn tiểu thuyết < Ta được ông trùm mafia cưng sủng > sao? ".
Khi cô ta nói thầm trong đầu mình câu nói đó thì khoảng chừng một vài giây sau thì lập tức có một thanh âm cứng ngắc vang lên trong đầu cô ta.
[ Phải! Và cô chính là nữ chính trong cuốn truyện này. Nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra cho cô là công lược nam chính Quân Hàn Mặc ].
Không sai! Thứ vừa mới lên tiếng là hệ thống công lược của Lộ Dư Hân.
Lộ Dư Hân chính là người xuyên không, xuyên tới thế giới này.
Thanh âm trầm thấp nhưng vô cùng có lực gằn từng chữ. " Tên khốn đó! ".
...
Kiều Trình mấy ngày nay cứ luôn rơi vào trạng thái suy tư. Hắn không thấy cô bé kia đi lại trong nhà. Hoặc có khi gặp còn chưa nhìn tới mặt người đã quay đầu chạy mất. Kiều Minh Vy đang trốn mặt hắn sao?
Không! Người cần tránh mặt phải là hắn mới đúng chứ! Hắn đã làm ra trò gì không biết!
Nhưng mà, hắn ngoại trừ cảm giác có một chút áy náy ra bỗng dưng sinh ra một cảm xúc lạ...
Hắn ngồi ở trong phòng làm việc trầm tư, ánh mắt phức tạp nhìn sang một bức ảnh trên bàn là cô bé mười bảy- mười tám tuổi đang mỉm cười xinh đẹp.
Đây là lúc Kiều Minh Vy hồi còn học trung học đã nhất quyết đem ảnh của mình đặt ở đây. Lúc đó cô còn nói: " Cháu muốn cháu mãi ở trong mắt chú ".
Nghĩ lại...bây giờ Kiều Minh Vy đã lớn thật rồi! Trở thành một người phụ nữ xinh đẹp, kiều mị, hấp dẫn. Đã không còn là cô nhóc năm nào hắn có thể kiểm soát trong lòng bàn tay được nữa.
Vào lúc hắn có bao nhiêu suy nghĩ phức tạp, cửa phòng đột nhiên mở ra. Người bước vào là thuộc hạ của hắn đang giữ tay áp chế một người phụ nữ đẩy vào.
Người phụ nữ bị đẩy vào không ai khác chính là Lộ Dư Hân. Cô ta đã bị thuộc hạ của Kiều Trình tìm được.
Ngay khi nhìn thấy cô ta, Kiều Trình ngay lập tức ngồi dậy. Vừa rồi tất cả suy nghĩ trong đầu hiện tại đều đã bị hắn vứt ra sau. Hắn vừa kinh ngạc, lại không kìm được có một tia vui mừng. Hắn nhảy vụt lên ôm lấy Lộ Dư Hân.
Lộ Dư Hân từ lúc bị người ta áp chế vào vẫn luôn không hiểu chuyện gì. Vẻ mặt không chịu khuất phục mà khẽ nhíu mày nhìn xung quanh. Nếu để ý sẽ thấy trên một mảng trán của cô ta có một vết sưng nhẹ đỏ tấy. Giống như đã bị đập đầu vào đâu.
Lộ Dư Hân bất ngờ bị người đàn ông ôm vào lòng, hai mắt cô ta mở to kinh ngạc. Im lặng thật lâu mới lùi ra sau một chút, vẻ mặt cô ta khó hiểu hỏi: " Anh...anh là ai? ".
Kiều Trình khi nghe được câu hỏi này, biểu cảm đầu tiên của hắn ta là khẽ nhướn mày. Sau đó như nghĩ đến điều gì, hắn quay sang hỏi tên thuộc hạ đã đem Lộ Dư Hân trở về.
" Nói đi! Tìm được cô ấy như thế nào? ".
Tên thuộc hạ kia liền lên tiếng trả lời.
" Tôi tìm được cô Lộ ở một bìa rừng. Lúc đó cô ấy nằm ngất ở đó. Trên trán có một vết thương. Có lẽ là do lúc chạy trốn bị ngã đập đầu nên ngất đi ".
Kiều Trình vừa nghe vừa nhìn chằm chằm Lộ Dư Hân không rời. Hắn lúc này mới muốn hỏi Lộ Dư Hân để xác định lại.
" Em...không nhớ gì hết sao? ".
Lộ Dư Hân nhìn Kiều Trình với ánh mắt của một người xa lạ. Cô ta nhẹ giọng nói:
" Anh đẹp trai! Tuy anh đúng thực là rất đẹp trai. Nhưng...chúng ta quen nhau sao? ".
Kiều Trình nghe Lộ Dư Hân nói, hai mắt nhìn cô ta càng không chớp lấy nửa cái. Dường như hắn ta muốn nhìn kĩ xem có thể nhìn ra xem lời Lộ Dư Hân có thể là lời nói dối hay không.
Nhưng thái độ và biểu cảm này, còn khen hắn đẹp trai. Đây là điều trước nay chưa hề có.
Thoáng chốc, trong đầu hắn lóe lên một tia kinh hỉ. Vui mừng. Rất tốt! Hắn có thể nhân cơ hội này khiến cho Hân Hân yêu hắn.
Kiều Trình cất tiếng.
" Hân Hân. Em tên là Lộ Dư Hân. Là người phụ nữ của anh. Anh là người yêu của em- Kiều Trình ".
" Kiều Trình? Lộ Dư Hân? ".
Biểu tình Lộ Dư Hân rất lạ. Lúc thì bất ngờ, lúc lại hoảng hốt rồi rơi vào thất thần như đang nghĩ nghĩ điều gì đó.
Kiều Trình dành cho cô ta một nụ cười dịu dàng. Hắn lại ôm cô ta, giọng nói khàn thấp vang lên.
" Đừng suy nghĩ nhiều! Từ giờ tôi sẽ chăm sóc cho em, Hân Hân! ".
Ở bên ngoài chỗ mép cửa, Kiều Minh Vy đứng nép ở một bên lén nghe hết tình hình bên trong. Cô khẽ nhíu mi, ở trong đầu có vô số nghi hoặc.
" Lộ Dư Hân mất trí nhớ? Hay là đang giả vờ? ".
Không đúng! Chuyện này thật khác với kiếp trước. Kiếp trước Lộ Dư Hân dù trước dù sau cũng chưa hề có khả năng mất trí nhớ. Dù là giả vờ cũng không.
Lẽ nào...là do hiệu ứng cánh bướm? Bởi vì cô được trọng sinh nên đã gây ra thay đổi. Phải rồi! Là cô bày cách khiến cho Lộ Dư Hân được thả ra và trốn thoát, cho nên thay đổi khác với kiếp trước cũng là điều dễ hiểu.
Đáng lí ra cô phải vui mừng mới đúng. Vì nếu là như vậy tức là nói cô có khả năng làm thay đổi cốt truyện của thế giới này. Cũng có thể thay đổi số phận của chính mình.
Nhưng không hiểu sao cô lại có nhiều hơn là cảm giác bất an đến vậy!
Lộ Dư Hân được Kiều Trình sắp xếp cho một căn phòng trong biệt thự. Cô ta lúc này kiếm cớ đuổi khéo Kiều Trình đi. Để lại một mình mình trong căn phòng trang trọng rộng rãi nhìn xung quanh mà thầm đánh giá.
" Nói vậy đây là biệt thự của Kiều Trình- phản diện trong cuốn tiểu thuyết < Ta được ông trùm mafia cưng sủng > sao? ".
Khi cô ta nói thầm trong đầu mình câu nói đó thì khoảng chừng một vài giây sau thì lập tức có một thanh âm cứng ngắc vang lên trong đầu cô ta.
[ Phải! Và cô chính là nữ chính trong cuốn truyện này. Nhiệm vụ mà hệ thống đưa ra cho cô là công lược nam chính Quân Hàn Mặc ].
Không sai! Thứ vừa mới lên tiếng là hệ thống công lược của Lộ Dư Hân.
Lộ Dư Hân chính là người xuyên không, xuyên tới thế giới này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất