Chương 112
A Tiêu dùng lực bóp mạnh tay người tên Lạc Hoàng kia rồi nhanh chóng hất hắn ngã ra đất, y quay sang đưa tay sờ lên mặt Lạc Kiều có phần hơi khó chịu.
Lạc Kiều bây giờ vẫn còn ngạc nhiên, y chỉ đứng im mở to mắt nhìn A Tiêu, mặc y cứ thổi vào mặt mình cho đỡ rát. Bỗng y bật khóc nức nở, y khóc như một đứa trẻ, như muốn trút đi mọi ấm ức của mình ra ngoài vậy.
Ai nhìn vào cũng thấy bất ngờ, một nam nhân hai mươi tuổi lại bị một cái tát lại khóc như một đứa trẻ. Nhưng Liên Thành thì khác, cậu nhìn vào đôi mắt đượm buồn ấy lại thấy được sự bi thương, sợ hãi và cả sự chán ghét.
Cậu không biết y đã trãi qua chuyện gì nhưng lần đầu gặp y cậu cảm thấy ánh mắt đó như đang cầu cứu mình vậy.
A Tiêu không cầm lòng được ôm y vào lòng cho anh một chỗ dựa rồi chờ đợi cho y truất hết tất cả.
- Ngoan...được rồi, có ta ở đây không ai có thể đụng vào huynh cả.
-....
Lạc Hoàng nhìn hai nam nhân ôm nhau giữ chốn đông người thì có phần tức giận. Hắn tiến lên lôu Lạc Kiều ra khỏi người A Tiêu nhưng cánh tay của hắn vừa mới chạm vào tay y đã bị A Doãn ngăn lại.
- Đại ca....sao nóng quá vậy, không nhìn thấy huynh ấy không muốn sao ?
- Ngươi.....
Lạc Hoàng định gạt A Doãn ra thì đám người của A Hạo lại đứng chắn trước mặt hắn. Hắn tức giận quay lên nhìn Ngô Thiễn và Liên Thành quở trách.
- Hoàng thượng, độc vương hai người đã đi quá xa rồi đấy.
- Xa ? Xa cái gì ? Nãy giờ chúng ta vẫn ngồi im mà, có đi đâu đâu ?
- Người để đám người đó làm loạn, ở đây không có phép tắc hay sao ?
Liên Thành nhìn Ngô Thiễn nhếch mày ý bảo anh nói, cậu bây giờ chỉ muốn ngồi xem. Ngô Thiễn hơi nhíu mày, nhìn xuống Lạc Kiều vẫn đang trong vòng tay của A Tiêu thì gật đầu đáp.
- Phép do ta ban ngươi có ý kiến ?
- Ta muốn đem người mình về.
- Ngươi nghĩ đây là cái chợ hay sao, muốn đến thì đến muốn đi thì đi ?
- Người của bọn ta các ngươi tự ý bắt đi vậy chuyện này người nói thế nào ?
Ngô Thiễn nghiêm giọng, cậu nhìn đám A Hạo hất tay bảo họ tránh sang một bên rồi mới lên tiếng gọi Lạc Kiều.
- Lạc Kiều, ta cho ngươi tự quyết định, muốn đi hay ở đều nằm ở ngươi, ta muốn chính miệng ngươi nói ra.
Lạc Kiều có chút run rẩy, y đi đến trước mặt Ngô Thiễn khẽ ngước đôi mắt còn đẫm lệ của mình lên nhìn qua chỗ Lạc Hoàng rồi lại cuối gằm mặt tay bấu chặt vào quần rồi mới lên tiếng.
- Ta.....
Lạc Hoàng thấy vẻ mặt sợ hãi của y thì đắc ý, hắn tiến đến gần y hơn như muốn gây sức ép với y. A Tiêu nhìn thấy ý đồ đó của hắn liền đi đến chăn ngang vào chỗ hai người rồi đưa tay nắm chặt tay Lạc Kiều.
- Làm ơn....huynh ấy dị ứng với cẩu.......
Tiểu Nha, Tiểu Phiên và mọi người thấy vậy cũng nhanh chóng chạy đến vây quay Lạc Kiều như muốn tiếp thêm sức mạnh cho Lạc Kiều.
Lạc Kiều nhìn mọi người đang ra sức bảo vệ mình thì bật cười, y hít một hơi thật sâu rồi ngước đôi mắt u buồn nhưng đầy khiên định nhìn lên Ngô Thiễn và Liên Thành dõng dạc nói lớn.
- Ta Lạc Kiều nguyện làm con tin ở lại Nam quốc, là ta tự nguyện không ai ép ta cả.
- Tốt.
- Ngươi......
Lạc Hoàng tức giận nhìn Lạc Kiều không nói nên lời, hắn lao đến định ra tay với y nhưng nhanh chóng đã bị A Hạo một cước đá lăng ra đất một lần nữa.
- Ngươi đang biết mình đang nói gì không ?
- Ta biết.
- Hừ. Ngươi biết mà ngươi vẫn dám làm trái lời ta.
- Ta đã chán làm con rối trong tay ngươi rồi, ngươi chỉ vì phát hiện ra bí mật ta thích nam nhân lại lấy đó uy hiếp ta. Bắt ta làm bất cứ chuyện gì ngươi yêu cầu, kể cả chuyện ngươi bắt ta hàng đêm phải hầu hạ ngươi. Ngươi nghỉ cái chức vị đại hoàng tử đó ta cần sao, cơ thể ta đã bị ngươi làm cho dơ bẩn, ta không muốn là con rối trong tay ngươi nữa. Lạc Hoàng thừa tướng, xin ngươi hãy buôn tha cho ta đi, coi như ta cầu xin ngươi.
Lạc Kiều như trút ra hết nổi lòng mình, y khụy người xuống gào khóc rồi ôm lấy cơ thể dơ bẩn của mình mà không ngừng run rẩy.
Y từ từ cởi bỏ từng lớp y phục trên người xuống, ai cũng bất ngờ bên dưới lớp vải gấm cao sang kia lại là một thân hình đầy rẩy những vết bầm tím và vết roi. Chưa kể có mấy chỗ còn để lại vết sẹo khá rõ, có chỗ vẫn còn quấn băng trắng vết thương chưa lành.
Liên Thành hơi nhíu mày, cậu nắm lấy một tấm rèm gần đó phóng về phía y. Tấm rèm quấn lấy y một vòng rồi bỗng Liên Thành dùng lực kéo mạnh y về phía mình.
Lạc Kiều bị một lực mạnh tác động liền mất đà bay theo, thoáng cái y đã an toàn ngồi gọn trong người Liên Thành. Cậu cởi hắc bào của mình khoác lên che đi thân thể gầy yếu đầy vết thương kia của y lại.
- Ngươi đã từng xem y là đại hoàng tử chưa ? Hay chỉ xem y như một tên nam sủng giải quyết nhu cầu khi ngươi cần ?
- Thân là hoàng tử nhưng lại nhu nhược, chuyện đó không thể trách ta.
- Vậy không lẽ trách ngươi nhiều chuyện, đi moi móc chuyện người khác ra rồi đe dọa họ ?
- Ngươi...
- Ngươi đã nghĩ đến cái hậu quả chưa ?
- Hậu quả ?
- Lá thư hoàng thượng các ngươi đã đưa cho ta.
Lạc Hoàng nhíu mày, hắn cảm nhận ra có chuyện gì đó không ổn, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh rồi chất vấn lại hai người.
- Hừ. Ngươi định lấy một lá thư mà uy hiếp ta.
Ngô Thiễn cầm lá thư bên trong còn có dấu ấn đỏ của vua đưa trước mặt Lạc Hoàng. Anh đưa lá thư cho Lạc Kiều bảo y đọc to nó lên.
- Ngươi đọc đi.
- Lạc Hoàng cùng người của hắn có âm mưu tạo phản, vì hắn có trong tay đại hoàng tử nên ta không thể làm gì được. Chỉ còn cách này nhờ hoàng thượng Ngô Thiễn và độc vương Ngụy Liên Thành ra tay cứu giúp. Điều kiện gì ta cũng chấp nhận.
Lạc Kiều đánh rơi lá thư xuống đất, thì ra cha của y đã biết chuyện từ lâu nhưng vì an toàn của y nên mới cắn răng im lặng chờ đợi.
Liên Thành thấy y thất thần liền đưa tay vỗ vai y an ủi, Lạc Hoàng hắn như mất khống chế khi nghe Lạc Kiều đọc hết lá thư đó. Hắn rút kiếm toang bắt Tiểu Phiên gần đó làm con tin uy hiếp mọi người.
Nhưng không may người hắn tóm lấy lại là A Doãn, hắn kề lưỡi kiếm sắc lạnh vào cổ y uy hiếp Liên Thành giao Lạc Kiều cho hắn.
Lạc Kiều có chút sợ hãi, y đứng dậy định chạy lại liền bị cả Liên Thành và Ngô Thiễn giữ chặt vai ngồi xuống.
Còn đám người Gia Minh, Hàn Phong và Ngô Lãng, Ngô Diện từ đầu đến giờ xác định chỉ ngồi bên ngoài xem kịch nên cũng không lên tiếng.
Thấy mọi người ai cũng thờ ơ không hề lo lắng cho A Doãn thì Lạc Hoàng có chút ngạc nhiên. Hắn sai người của mình tấn công lên chỗ cậu và anh còn mình thì một kiếm lấy mạng A Doãn.
Nhưng kiếm của hắn chưa kịp di chuyển thì đầu của hắn đã bay xuống đất nằm đó. Mắt vẫn còn trợn ngược nhìn về phía A Doãn như sợ hãi điều gì đó.
- Phế vật, vậy mà cũng đòi giết người.
A Doãn đưa chân đá cái đầu Lạc Hoàng sang một bên rồi lấy khăn tay trong người ra lau máu trên kiếm. Đám thuộc hạ của hắn nhìn chủ mình chết tức tưởi thì hoảng sợ. Họ chưa kịp phản ứng thì ngay lập tức cũng đã hộc máu mà chết.
Lạc Kiều hoảng sợ nhìn họ lần lượt hộc máu cho đến chết thì muốn ói đến nơi. Ngô Thiễn cho người vào dọn dẹp rồi cho người thông báo cho cha y biết mọi chuyện đã xong.
Lạc Kiều lúc này như nhớ ra chuyện gì đó, y liền quỳ xuống đất, gập đầu đa tạ hai người.
- Đại ơn này, Lạc Kiều ta không biết đến khi nào mới trả, đa tạ hai người đã ra tay tương trợ. Đa tạ, đa tạ, đa tạ.
Lạc Kiều cứ liên tục gập đầu mình như vậy, Liên Thành nhìn y mỉm cười rồi đỡ y đứng lên nhẹ giọng nói.
- Ta giúp phụ hoàng ngươi nhưng đổi lại ông ta phải đáp ứng được điều kiện của chúng ta. Ngươi có muốn nghe điều kiện đó là gò không ?
- Điều kiện ?
Lạc Kiều ngạc nhiên nhìn cậu, y biết không ai cho không ai điều gì, độc vương chính là vậy, y nín thở lắng ta nghe xem rốt cuộc điều kiện gì đã khiến cậu lại ra tay cứu phụ hoàng y một mạng lớn như vậy.
- Điều kiện là đại hoàng tử Lạc Kiều phải ở lại làm con tin Nam quốc và chính ngươi sẽ là người cầu thân Nam quốc bọn ta.
Lạc Kiều bây giờ vẫn còn ngạc nhiên, y chỉ đứng im mở to mắt nhìn A Tiêu, mặc y cứ thổi vào mặt mình cho đỡ rát. Bỗng y bật khóc nức nở, y khóc như một đứa trẻ, như muốn trút đi mọi ấm ức của mình ra ngoài vậy.
Ai nhìn vào cũng thấy bất ngờ, một nam nhân hai mươi tuổi lại bị một cái tát lại khóc như một đứa trẻ. Nhưng Liên Thành thì khác, cậu nhìn vào đôi mắt đượm buồn ấy lại thấy được sự bi thương, sợ hãi và cả sự chán ghét.
Cậu không biết y đã trãi qua chuyện gì nhưng lần đầu gặp y cậu cảm thấy ánh mắt đó như đang cầu cứu mình vậy.
A Tiêu không cầm lòng được ôm y vào lòng cho anh một chỗ dựa rồi chờ đợi cho y truất hết tất cả.
- Ngoan...được rồi, có ta ở đây không ai có thể đụng vào huynh cả.
-....
Lạc Hoàng nhìn hai nam nhân ôm nhau giữ chốn đông người thì có phần tức giận. Hắn tiến lên lôu Lạc Kiều ra khỏi người A Tiêu nhưng cánh tay của hắn vừa mới chạm vào tay y đã bị A Doãn ngăn lại.
- Đại ca....sao nóng quá vậy, không nhìn thấy huynh ấy không muốn sao ?
- Ngươi.....
Lạc Hoàng định gạt A Doãn ra thì đám người của A Hạo lại đứng chắn trước mặt hắn. Hắn tức giận quay lên nhìn Ngô Thiễn và Liên Thành quở trách.
- Hoàng thượng, độc vương hai người đã đi quá xa rồi đấy.
- Xa ? Xa cái gì ? Nãy giờ chúng ta vẫn ngồi im mà, có đi đâu đâu ?
- Người để đám người đó làm loạn, ở đây không có phép tắc hay sao ?
Liên Thành nhìn Ngô Thiễn nhếch mày ý bảo anh nói, cậu bây giờ chỉ muốn ngồi xem. Ngô Thiễn hơi nhíu mày, nhìn xuống Lạc Kiều vẫn đang trong vòng tay của A Tiêu thì gật đầu đáp.
- Phép do ta ban ngươi có ý kiến ?
- Ta muốn đem người mình về.
- Ngươi nghĩ đây là cái chợ hay sao, muốn đến thì đến muốn đi thì đi ?
- Người của bọn ta các ngươi tự ý bắt đi vậy chuyện này người nói thế nào ?
Ngô Thiễn nghiêm giọng, cậu nhìn đám A Hạo hất tay bảo họ tránh sang một bên rồi mới lên tiếng gọi Lạc Kiều.
- Lạc Kiều, ta cho ngươi tự quyết định, muốn đi hay ở đều nằm ở ngươi, ta muốn chính miệng ngươi nói ra.
Lạc Kiều có chút run rẩy, y đi đến trước mặt Ngô Thiễn khẽ ngước đôi mắt còn đẫm lệ của mình lên nhìn qua chỗ Lạc Hoàng rồi lại cuối gằm mặt tay bấu chặt vào quần rồi mới lên tiếng.
- Ta.....
Lạc Hoàng thấy vẻ mặt sợ hãi của y thì đắc ý, hắn tiến đến gần y hơn như muốn gây sức ép với y. A Tiêu nhìn thấy ý đồ đó của hắn liền đi đến chăn ngang vào chỗ hai người rồi đưa tay nắm chặt tay Lạc Kiều.
- Làm ơn....huynh ấy dị ứng với cẩu.......
Tiểu Nha, Tiểu Phiên và mọi người thấy vậy cũng nhanh chóng chạy đến vây quay Lạc Kiều như muốn tiếp thêm sức mạnh cho Lạc Kiều.
Lạc Kiều nhìn mọi người đang ra sức bảo vệ mình thì bật cười, y hít một hơi thật sâu rồi ngước đôi mắt u buồn nhưng đầy khiên định nhìn lên Ngô Thiễn và Liên Thành dõng dạc nói lớn.
- Ta Lạc Kiều nguyện làm con tin ở lại Nam quốc, là ta tự nguyện không ai ép ta cả.
- Tốt.
- Ngươi......
Lạc Hoàng tức giận nhìn Lạc Kiều không nói nên lời, hắn lao đến định ra tay với y nhưng nhanh chóng đã bị A Hạo một cước đá lăng ra đất một lần nữa.
- Ngươi đang biết mình đang nói gì không ?
- Ta biết.
- Hừ. Ngươi biết mà ngươi vẫn dám làm trái lời ta.
- Ta đã chán làm con rối trong tay ngươi rồi, ngươi chỉ vì phát hiện ra bí mật ta thích nam nhân lại lấy đó uy hiếp ta. Bắt ta làm bất cứ chuyện gì ngươi yêu cầu, kể cả chuyện ngươi bắt ta hàng đêm phải hầu hạ ngươi. Ngươi nghỉ cái chức vị đại hoàng tử đó ta cần sao, cơ thể ta đã bị ngươi làm cho dơ bẩn, ta không muốn là con rối trong tay ngươi nữa. Lạc Hoàng thừa tướng, xin ngươi hãy buôn tha cho ta đi, coi như ta cầu xin ngươi.
Lạc Kiều như trút ra hết nổi lòng mình, y khụy người xuống gào khóc rồi ôm lấy cơ thể dơ bẩn của mình mà không ngừng run rẩy.
Y từ từ cởi bỏ từng lớp y phục trên người xuống, ai cũng bất ngờ bên dưới lớp vải gấm cao sang kia lại là một thân hình đầy rẩy những vết bầm tím và vết roi. Chưa kể có mấy chỗ còn để lại vết sẹo khá rõ, có chỗ vẫn còn quấn băng trắng vết thương chưa lành.
Liên Thành hơi nhíu mày, cậu nắm lấy một tấm rèm gần đó phóng về phía y. Tấm rèm quấn lấy y một vòng rồi bỗng Liên Thành dùng lực kéo mạnh y về phía mình.
Lạc Kiều bị một lực mạnh tác động liền mất đà bay theo, thoáng cái y đã an toàn ngồi gọn trong người Liên Thành. Cậu cởi hắc bào của mình khoác lên che đi thân thể gầy yếu đầy vết thương kia của y lại.
- Ngươi đã từng xem y là đại hoàng tử chưa ? Hay chỉ xem y như một tên nam sủng giải quyết nhu cầu khi ngươi cần ?
- Thân là hoàng tử nhưng lại nhu nhược, chuyện đó không thể trách ta.
- Vậy không lẽ trách ngươi nhiều chuyện, đi moi móc chuyện người khác ra rồi đe dọa họ ?
- Ngươi...
- Ngươi đã nghĩ đến cái hậu quả chưa ?
- Hậu quả ?
- Lá thư hoàng thượng các ngươi đã đưa cho ta.
Lạc Hoàng nhíu mày, hắn cảm nhận ra có chuyện gì đó không ổn, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh rồi chất vấn lại hai người.
- Hừ. Ngươi định lấy một lá thư mà uy hiếp ta.
Ngô Thiễn cầm lá thư bên trong còn có dấu ấn đỏ của vua đưa trước mặt Lạc Hoàng. Anh đưa lá thư cho Lạc Kiều bảo y đọc to nó lên.
- Ngươi đọc đi.
- Lạc Hoàng cùng người của hắn có âm mưu tạo phản, vì hắn có trong tay đại hoàng tử nên ta không thể làm gì được. Chỉ còn cách này nhờ hoàng thượng Ngô Thiễn và độc vương Ngụy Liên Thành ra tay cứu giúp. Điều kiện gì ta cũng chấp nhận.
Lạc Kiều đánh rơi lá thư xuống đất, thì ra cha của y đã biết chuyện từ lâu nhưng vì an toàn của y nên mới cắn răng im lặng chờ đợi.
Liên Thành thấy y thất thần liền đưa tay vỗ vai y an ủi, Lạc Hoàng hắn như mất khống chế khi nghe Lạc Kiều đọc hết lá thư đó. Hắn rút kiếm toang bắt Tiểu Phiên gần đó làm con tin uy hiếp mọi người.
Nhưng không may người hắn tóm lấy lại là A Doãn, hắn kề lưỡi kiếm sắc lạnh vào cổ y uy hiếp Liên Thành giao Lạc Kiều cho hắn.
Lạc Kiều có chút sợ hãi, y đứng dậy định chạy lại liền bị cả Liên Thành và Ngô Thiễn giữ chặt vai ngồi xuống.
Còn đám người Gia Minh, Hàn Phong và Ngô Lãng, Ngô Diện từ đầu đến giờ xác định chỉ ngồi bên ngoài xem kịch nên cũng không lên tiếng.
Thấy mọi người ai cũng thờ ơ không hề lo lắng cho A Doãn thì Lạc Hoàng có chút ngạc nhiên. Hắn sai người của mình tấn công lên chỗ cậu và anh còn mình thì một kiếm lấy mạng A Doãn.
Nhưng kiếm của hắn chưa kịp di chuyển thì đầu của hắn đã bay xuống đất nằm đó. Mắt vẫn còn trợn ngược nhìn về phía A Doãn như sợ hãi điều gì đó.
- Phế vật, vậy mà cũng đòi giết người.
A Doãn đưa chân đá cái đầu Lạc Hoàng sang một bên rồi lấy khăn tay trong người ra lau máu trên kiếm. Đám thuộc hạ của hắn nhìn chủ mình chết tức tưởi thì hoảng sợ. Họ chưa kịp phản ứng thì ngay lập tức cũng đã hộc máu mà chết.
Lạc Kiều hoảng sợ nhìn họ lần lượt hộc máu cho đến chết thì muốn ói đến nơi. Ngô Thiễn cho người vào dọn dẹp rồi cho người thông báo cho cha y biết mọi chuyện đã xong.
Lạc Kiều lúc này như nhớ ra chuyện gì đó, y liền quỳ xuống đất, gập đầu đa tạ hai người.
- Đại ơn này, Lạc Kiều ta không biết đến khi nào mới trả, đa tạ hai người đã ra tay tương trợ. Đa tạ, đa tạ, đa tạ.
Lạc Kiều cứ liên tục gập đầu mình như vậy, Liên Thành nhìn y mỉm cười rồi đỡ y đứng lên nhẹ giọng nói.
- Ta giúp phụ hoàng ngươi nhưng đổi lại ông ta phải đáp ứng được điều kiện của chúng ta. Ngươi có muốn nghe điều kiện đó là gò không ?
- Điều kiện ?
Lạc Kiều ngạc nhiên nhìn cậu, y biết không ai cho không ai điều gì, độc vương chính là vậy, y nín thở lắng ta nghe xem rốt cuộc điều kiện gì đã khiến cậu lại ra tay cứu phụ hoàng y một mạng lớn như vậy.
- Điều kiện là đại hoàng tử Lạc Kiều phải ở lại làm con tin Nam quốc và chính ngươi sẽ là người cầu thân Nam quốc bọn ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất