Nam Sủng Sao? Ta Không Cần.

Chương 124

Trước Sau
A Doãn đưa Phi Phi về phòng, chờ y vệ sinh thay đồ rồi họ mới tiếp tục đi đến chỗ đám A Tiêu. Họ cùng nhau cưỡi ngựa, bắn cung, vui đùa hết ngày này qua ngày khác. Thảo nguyên mênh mông một lẫn nữa lại vang dội tiếng cười của tuổi trẻ, tiếng cười của thanh xuân.

Cho đến một ngày, ngày họ phải ly biệt lại đến, vì sắp đến đại hỉ của A Hạo nên họ phải nhanh chóng khỏi hành lên đường.

Phi Phi biết ngày mai mọi người đều phải rời đi thì tự nhốt mình trong phòng, tự tạo kén trên giường không tiếp xúc với ai.

Đến khi cha của y bước vào đi lại giường ngồi, nhẹ giọng gọi tên y.

- Phi Phi, con sao rồi.

- Phụ thân....sao người lại vào đây.

- Hazzzz....con định tuyệt thực đến bao giờ ?

- Con.....

- Con có chuyện gì muốn nói với ta sao ?

- Vì sao tim ta phải đập vì người khác ? Vì sao trong thâm tâm một người lại nhất định phải có hình hóng của người khác ?

- Phi Phi...con lớn thật rồi, khi trái tim con đập vì người kia thì cũng là lúc con sẽ không thể nào rời xa người đó được. Đó gọi là yêu, một khi hai trái tim cùng hướng về nhau, cùng đập chung một nhịp đó mới là tình yêu.

-......

- Con nên nói ra tình cảm của mình cho người kia biết, nếu không sau này con sẽ ân hận cả đời.

- Ân hận cả đời sao ?

- Đúng vậy, sau này nếu như con muốn cũng sẽ không kịp nữa.

Phi Phi nằm trong chăn, y nghe hết những lời cha mình nói, nước mắt y lại rơi. Hình ảnh cùng A Doãn vui chơi những ngày qua một lần nữa lại hiện lên trong đầu y.

Phi Phi lau nước mắt, vùng khỏi chăn, ôm cha mìn thật chặt rồi hôn chụt lên má ông một cái không quên cảm ơn ông.

- Đa tạ Triệu thừa tướng, con đã hiểu tất cả, con đi theo tiếng gọi của trái tim con đây. Tạm biệt phụ thân.

Phi Phi vội mang giày vào rồi chạy ra khỏi phòng, y chạy vào hoàng cung, chạy khắp nơi để tìm A Doãn. Nhưng tuyệt nhiên lại không thấy bóng dáng một ai, Phi Phi bắt đầu có chút hoảng sợ. Y đi đến bật thèm nơi phòng của A Doãn ngồi thẩn thờ ở đó, nước mắt không tự chủ mà tuân ra.

- Phi Phi ?

Bỗng trước mặt y có một mũi giày, giọng nói này rất quen, mùi hương này rất quen. Y ngước nắt nhìn lên, nhìn thấy gương mặt của người cần tìm, nước mắt y một lần nữa ứa ra, không không kiềm được bật khóc nức nở.

A Doãn nhìn y bật khóc như vậy liền cuống lên ngồi xuống ôm lấy y vào lòng an ủi.

- Được rồi, ngoan...không khóc nữa.

- Hức...hức...hức....

- Đệ sao vậy ? Ai ức hiếp đệ sao ? Hay là đệ đau ở đau ?

Phi Phi lắc đầu rồi lại gật đầu, y không ngừng khóc lóc, A Tiêu và Lạc Kiều đứng nép sang một bên chỉ im lặng xem kịch hay.

- Đệ...hức....hức.....

- Đệ đau ở đau sao...nói ta nghe...Phi Phi.



Phi Phi gật đầu rồi lấy tay ôm chặt lấy ngực mình đau đớn nói.

- Đau ở đây....chỗ này này...nó đau lắm...cực kỳ đau.

- Phi Phi....đệ....

Phi Phi ngước đôi mắt ngấn lệ nhìn A Doãn, y lấy hết dũng khí trong người mình nhìn thẳng vào mắt A Doãn hỏi một câu thật tâm.

- Ngô Doãn....huynh có thích ta không ? Có bao giờ nghĩ đến ta dù chỉ một chút.

-......

A Doãn bất ngờ khi nghe Phi Phi hỏi vậy, y có chút lúng túng không trả lời được liền im lặng quay đi hướng khác.

Phi Phi nhìn thấy hành động đó của y thì thất vọng, nước mắt y lại rơi. Y cười nhạt đứng dậy, bước từng bước loạng choạng ra khỏi nơi đó, miệng vẫn lảm nhảm nói.

- Xin lỗi...ta sai rồi...nãy giờ ta chỉ muốn trêu chọc huynh thôi..ta xin lỗi....ta phải đi rồi.

-.....

Phi Phi cố đi thật chậm vì trong lòng y vẫn nhóm một ngọn lửa hi vọng nhỏ, nhưng khi y đi đến cửa của hoàng cung vẫn không nhìn thấy A Doãn đuổi thek, y biết mình đã hết hi vọng thật rồi. Trái tim y sao đau thế, đây là cảm giác gì, cảm giác của một kẻ suy tình ôm mộng ảo tưởng hay sao.

Phi Phi lên ngựa, chạy thật nhanh trên thảo nguyên xanh, y không biết mình đang đi đâu, chỉ muốn rời khỏi đó càng xa càng tốt. Cho đến khi ngựa mỏi người cũng mỏi mới dừng lại, nằm xuống thảm cỏ xanh.

Y nhớ lại những chuyện đã qua, y nhớ lại mỗi khi ở bên A Doãn, họ luôn vui vẻ bên nhau không rời. Phi Phi cố lau đi nước mắt ngăn lệ mình đừng rơi.

Y cứ như vậy co mình nằm trên thảm cỏ xanh nhìn về hướng xa xăm, cười nhạt, tự trách mình là kẻ đa tình, tự trách mình ngu ngốc khi lại chính tay phá đi tình bạn đẹp của hai người.

Cũng tại lúc đó, A Tiêu và Lạc Kiều đều ngạc nhiên không hiểu vì sao A Doãn lại không đồng ý Phi Phi. A Tiêu đi đến ngồi xuống bên cạnh A Doãn, nghi ngờ hỏi y.

- Sao ngươi lại lưỡng lự ?

- Ta....

- Ngươi hoàn toàn không có một chút cảm giác gì với Phi Phi sao ?

- Nói không thì không hẳn, nhưng ta vẫn chưa xác định được rốt cuộc tình cảm đó của ta là gì.

Lạc Kiều nãy giờ vẫn không lên tiếng, y chỉ im lặng nhíu mày nhìn A Doãn rồi lên tiếng hỏi.

- Đệ...đã làm tổn thương trái tim thảo nguyên.

- Sao ?

- Phi Phi được ví là trái tim của thảo nguyên, vì nó lúc nào cũng vui cười, lạc quan và thuần khiết. Nhưng bây giờ trái tim nó đã tổn thương, nước mắt nó lại khóc cho một người khác.

- Ta....

- Đệ vẫn còn suy nghĩ ? Ngày mai chúng ta phải khởi hành rồi, ta mong đệ sớm cho đệ ấy một câu trả lời thích đáng.

Lạc Kiều tâm trạng cũng không tốt cho lắm, y nhanh chóng bỏ ra ngoài, A Tiêu cũng chỉ lắc đầu rồi cũng nhanh chóng rời đi, để lại mình A Doãn ở đó để y tự suy nghĩ.

A Doãn tâm trạng rối bời, y không biết được trái tim mình đang muốn gì và cần gì. Y cũng khó chịu lắm, y cũng rất hoảng sợ, khi nghe Phi Phi hỏi y như vậy y có chút mừng.



Nhưng không hiểu sao y lại lo sợ, sợ một ngày nào đó Phi Phi sẽ rời xa y, sợ một ngày nào đó y sẽ phụ bạc tình cảm kia của Phi Phi.

Tâm tình rối bời, bỗng sợ dây trên cổ tay của y rơi xuống, nó là sợi dây mặt trời cùng một cặp với Phi Phi.

- Phi Phi....

A Doãn hoảng loạn, y nhanh chóng đứng dậy chạy đi, tim y bỗng đập liên hồi, y sợ hãi tột cùng. A Tiêu nhìn y chạy đi khó hiểu, đi đến giữ y lại hỏi thăm.

- A Doãn...ngươi đi đâu vậy ?

- Phi Phi...ngươi thấy Phi Phi chạy hướng nào không ?

- Ta không biết.

- Ta nghe nói tối nay sẽ có một cơn bão, Phi Phi chạy ra ngoài ta e...

A Doãn không kịp nói hết câu đã bỏ chạy, y lấy ngựa trực tiếp chạy ra ngoài tìm Phi Phi.

- Phi Phi....đệ ở đâu...Phi Phi...

-....

- Phi Phi...ta sai rồi....đệ mau ra đây đi....Phi Phi.

-.....

Đáp lại y vẫn là sự im lặng cho dù có cũng chỉ là thanh âm vọng lại của y mà thôi. Y vẫn cứ chạy, y gọi cho đến khàn cả cổ vẫn gọi, y lo sợ, sợ hãi tột cùng.

Nước mắt y đã rơi, y khóc thật rồi, bàn tay run run của y vẫn năm chắc dây cương, ánh mắt cương định nhìn xung quanh.

Bỗng y thấy phía xa có một con ngựa đang chạy về hướng y, y phát hiện ra đó là ngựa của Phi Phi. A Doãn vui mừng nhanh chóng chạy về hướng đó, đi khoảng một đoạn nữa, y phát hiện trên thảm cỏ xanh ngát kia có một thân hình đang co ro nằm đó.

- Phi Phi ?

-....

A Doãn nhanh xuống ngựa, chạy về phía Phi Phi, cả cơ thể của y bay giờ đã lạnh cóng. Trời cũng bắt đầu chuyển mây đen, A Doãn có chút khó chịu trực tiếp bế Phi Phi lên ngựa.

- A.....

- .....

Phi Phi hoảng sợ khi nhìn thấy mình đang di chuyển, cứ nghĩ mình bị bắc cóc hay đại loại như vậy liền vùng vẫy muốn trốn thoát.

- Đừng nháo.

- Hả ?

- Đệ không nghe rõ sao ?

- A Doãn ? Sao huynh ở đây ? Mà khoan sao hynh tìm được ta ?

-.......

A Doãn không nói gì, Phi Phi cũng không muốn hỏi nữa, y im lặng, vẫn nằm gọn trong vòng tay của A Doãn. Nhưng y phát hiện hướng A Doãn đang chạy là một hướng khác, không phải là hoàng cung hay là phủ thừa tướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau