Chương 53
Họ phải mất hết hai ngày mới đến được núi Ngọc Linh. NGÔ THIỄN nhìn mọi người đã thấm mệt nên đã ra lệnh tất cả nghỉ ngơi tại chỗ, một lúc nữa lên đường tiếp.
Mọi người dù nghỉ ngơi nhưng không bao giờ hết được đề phòng xung quanh. Bỗng họ nhận ra quanh chỗ này có gì đó rất kỳ lạ, không gian nơi đây nó yên tĩnh đến bất ngờ.
NGÔ THIỄN nhận ra có gì đó không ổn, toang ra lệnh tiếp tục lên đường tiếp thì họ phát hiện ra một thứ. Trong không khí có một mùi hương nhẹ, mùi hương này dù nhẹ nhưng thơm đến tê dại thần trí.
Đầu óc của họ bỗng nhiên quay cuồng đến kỳ lạ, NGÔ THIỄN cố chống cự đưa mắt nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đang dần dần ngã xuống, bất tỉnh.
NGÔ THIỄN cố bước từng bước loạng choạng đi lại chỗ LIÊN THÀNH đang ngồi. Nhưng anh chỉ đi được ba bốn bước thì ngã xuống, nơi anh chỉ cách cậu chừng một sãi tay nữa thôi.
Anh cố gắng lếch lại chỗ cậu, nhưng không được. Sức lực của anh giống như bị ai đó trút hết, cả người đều nặng nề, mắt cứ mơ màng như muốn nhắm lại.
Đang lúc mơ màng, NGÔ THIỄN nhận ra có một bóng người bước lại gần LIÊN THÀNH. Ôm cậu bế lên, rồi đi lại chỗ anh đứng đó mà nhìn xuống.
Người đó nhếch miệng cười một cái, dùng lực đá anh một cái mạnh. Trước khi rời đi, nam nhân đó đã nói một câu, cũng nhờ câu nói đó mà anh biết được người đó là ai, và sau khi nghe câu đó anh cũng ngất đi không biết gì nữa.
Đến khi anh tỉnh dậy là sáng hôm sau, vẫn ở nơi đó nhưng nhìn quanh hay tìm kiếm xung quanh cũng không hề thấy cậu. NGÔ THIỄN bắt đầu lo lắng sợ hãi, anh biết hôm qua người của anh đã trúng phải mê hồn tán của HẠO KHIÊM.
Nhưng thứ đó anh không quan tâm, thứ anh quan tâm bây giờ chính là cậu, nếu thật sự cậu rơi vào tay HẠO KHIÊM một lần nữa thì không biết có được toàn mạng hay không.
Đang lúc quẫn trí anh đã nghĩ ra cách điên rồ nhất là sẽ trực tiếp đến gặp HẠO KHIÊM để cứu cậu về. Nhận ra ý đồ của anh, mấy người trong đó đã can ngăn anh lại.
Một trong hai người đã đi cùng LIÊN THÀNH hôm trước, như nhớ gì đó móc trong người ra đưa cho NGÔ THIỄN một tờ giấy. Y nói cậu đã dặn, nếu lúc nguy cấp không có cậu ở bên thì hãy mở nó ra. NGÔ THIỄN nghe xong bằng nhanh chóng giật lấy nó và cũng nhanh mở nó ra. Trên đó chỉ vổn vẹn có mấy dòng nhưng sau khi đọc xong, anh đã vò nó sau đó đấu tranh tư tưởng rất lớn mới làm theo lời cậu viết trong đó. Nọi dung nso chỉ có vổn vẹn một câu duy nhất.
\- '' Dù có chuyện gì xảy ra cũng nhanh chóng trở về, Đến khi thật sự đủ mạnh thì hãy đến tìm nhau.''
NGÔ THIỄN cắn răng vò nát tờ giấy, cậu biết chắc HẠO KHIÊM sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng nhưng vẫn chấp nhận trở về. Anh đứng đó hướng về hoàng triều Bắc Quốc, tay siếc chặt, hai mắt nhắm lại.
\- LIÊN THÀNH, chờ ta.
Còn LIÊN THÀNH sau khi bị thứ mùi hương đó làm cho thần trí cậu mê man thì cậu cũng không biết gì cả. Đến lúc mơ màng tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất lạ.
Cậu cố nhất cơ thể nặng trĩu của mình lên thì phát hiện hai ta, hai chân mình đều bị một sợ xích to xích lại. Chưa hết, cậu cảm nhận được trên cổ mình cũng có thứ gì đó lành lạnh quấn quanh.
Chậm chậm đưa tay lên trên cổ sờ thử, thì ra nơi có cũng có một cái vòng và được nối liền với sợi xích dưới tay và chân cậu.
LIÊN THÀNH cười chua chát, cậu không ngờ cũng có lúc mình lại một lần nữa rơi vào cái tình cảnh chết tiệc này. Đang mãi mê theo đuổi cái suy nghĩ kia của mình thì bỗng nhiên có một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cậu.
Thì ra đó là ánh sáng của mặt trời, bây giờ cậu mới để ý nhiều hơn, nơi cậu đang ở bao quanh tất cả các cửa đều bị đóng kín. Không để được một ánh nắng nào lọt vào được, cậu nhíu mày lấy tay đưa lên che đi thứ ánh sáng kia.
Từ cửa có bóng dáng của một nam nhân cao lớn đang tiến về phía cậu. LIÊN THÀNH phải nhìn thật kỹ mới biết được người đó là ai. Cậu cười nhạt một cái, chỉ có y mới làm chuyện này với cậu mà thôi.
\- Tỉnh rồi à. Ta không ngờ ngươi tỉnh sớm vậy.
\- Không phải là nhờ phúc của hoàng thượng đây sao ?
\- Ngươi có vẻ bình tĩnh.
\- Chứ không lẽ ta phải khóc lóc cầu xin ngươi.
\- Hừ, ngươi có thể vui cười bên nam nhân khác vậy tại sao lại làm ra điệu bộ chán ghét này đối với ta ?
\- Vì ngươi không xứng với những thứ đó.
''Chát''
Một lực mạnh tiếp xúc với má mặt LIÊN THÀNH, năm dấu tay in đỏ trên đó. Khóe miệng cậu chảy ra một chút máu, cậu đưa mắt nhìn hắn rồi phun luôn ngụm máu còn lại trong miệng lên khuôn mặt kia.
Hắn tức giận, đưa tay nâng cằm cậu lên bóp mạnh nó lại. Hắn đưa gương mặt mình lại gần mặt cậu, gằng từng chữ.
\- Ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nếu không ta không biết ta sẽ làm gì ngươi đâu.
Hấc mặt cậu qua một bên, hắn đứng đó nhìn cậu, cười khinh bỉ rồi lấy một cái khăn trong người ra lau tay mình. Rồi lia nó vào người cậu, trước khi đi hắn còn để lại cậu một câu.
\- Dơ bẩn.
Cậu ngồi đó nhìn nam nhân kia bước ra khỏi cánh cửa kia, cậu nghe được tiếng hình như là ổ khóa tra vào nhau thì phải. Có cần kỹ đến vậy không dù gì người cậu cũng đầy xích vậy, muốn trốn cũng không phải chuyện đùa.
LIÊN THÀNH đang ngồi như nhớ ra gì đó, lấy trong áo ra một miếng ngọc bội. Cậu sờ lên từng đường nét trên đó nhưng không hiểu sao nó lại hiện hữu lên gương mặt của NGÔ THIỄN. Cậu cười cười, cậu chỉ mong anh không sao và oan toàn trở về Nam Quốc vậy là được rồi.
Cậu cứ ngồi thừ ra đó, ai mang gì vào cũng không đụng đũa, đến nước cũng không chịu uống.
Hôm nay là ngày thứ ba rồi, tình trạng cứ khéo dài vậy thì LIÊN THÀNH chưa kịp chết vì bị hắn hành hại thì chết vì tuyệt thực mất.
Hắn sau khi biết chuyện thì rất tức giận, sau khi bàn chuyện chính sự trong triều xong thì liền lập tức đến để gặp cậu.
''Rầm'' Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo nhất, LIÊN THÀNH giật mình liền đem thứ trong tay giấu vào trong người. HẠO KHIÊM thấy được hành động kia của cậu thì nhanh chóng đi đến nắm tay giật ra.
\- Ngươi là vì cái này mà tuyệt thực à.
\- Trả lại đây cho ta.
Tiếng dây xích va chạm vào nhau, tạo lên một âm thanh rất khó nghe. Vì quên chân mình cũng đang bị xích nên cậu chưa kịp bước một bước nào thì đã nhanh chóng ngã bịch xuống đất.
\- Chết tiệt, HẠO KHIÊM ngươi trả nó lại cho ta.
\- Trả ? Đã là người của ta thì đừng mong sẽ giữ đồ của kẻ khác bên người của mình. Ngươi nên nhớ một điều nếu ngươi còn chống đối ta thì chỉ làm khổ thêm mình. Ngoan ngoãn mà ăn uống vào cho ta. Còn cái này, ngươi muốn lấy ?
\- Không, tên khốn.....
HẠO KHIÊM bóp mạnh tay mình lại, miếng ngọc bội trên tay hắn đã nát vụn. Hắn thả từ từ thứ nát vụn kia xuống trước mặt cậu. Rồi cho người đem thức ăn vào, bóp miệng cậu đút từng miếng to vào. Ép cậu phải nuốt nó xuống, xong lại đổ một thứ nước gì đó đen xì vào miệng cậu. Mùi của nó rất khó ngửi, còn vị lại rất đắng, đắng đến nổi cậu phải nôn hết chúng trở ra lại.
HẠO KHIÊM thấy cậu nôn nó ra thì bịt miệng cậu lại ép cậu phải nuốt ngược nó xuống. Sau khi cậu nuốt xong thứ nước đó thì hắn mới thả cậu ra, lấy khăn lau tay của mình rồi mới ra ngoài.
Cậu ngồi đó, ho sặc sụa, cái thứ nước này thật sự rất khó uống. Nhưng cậu cũng không quan tâm, bò lại chỗ lúc nãy hai tay run run lượm hết tất cả thứ vụn kia cho vào lòng bàn tay.
HẠO KHIÊM từ ngoài tay đang cầm một cái chén khác thấy cậu cứ hết lượm rồi lại đem nó ôm vào ngực phủi phủi. Hắn tức giận ném luôn cái chén đang đựng yến xuống, buớc nhanh lại cậu. Nắm lấy cánh tay mà sốc cậu lên.
Hắn thô bạo giật hết thứ vụn trên tay cậu, cho người đem vứt nó. HẠO KHIÊM một lần nữa giáng mạnh xuống mặt cậu một cái tát, tức giận nói.
\- Ta đã bảo ngươi không được giữ bất kỳ cái gì của tên khốn kia. Ngươi bị điếc à.
\- Hừ, tên khốn là ngươi mới đúng. Ngươi không có quyền nhắc đến huynh ấy.
\- Hay cho ngươi LIÊN THÀNH, chết đến nơi vẫn lo cho tên kia. Ngươi nên nhớ chính hắn đã bỏ mặt ngươi mà một mình trở về. Ngươi ở đây mà làm tròn trách nhiệm của mình đi.
\- Nực cười ta thà chết còn hơn phải quỳ dưới ngươi.
\- Mạng ngươi là do ta quyết, ngươi nên làm tốt vai trò nam sủng của ngươi trước đây đi chứ. Nằm dưới thân của người khác mà rên rỉ đó không phải là nhiệm vụ của ngươi sao.
\- Ha..... HẠO KHIÊM ngươi biết vì sao ta thà nằm dưới thân nam nhân khác rên rỉ còn hơn quỳ gối cầu xin ngươi không ?
LIÊN THÀNH đưa đôi mắt đầu phẫn nộ kia nhìn hắn, hiện giờ người cậu hoàn toàn không còn một chút sức lực nào cả. Nếu không cậu đã đấm cho tên khốn này chết mất rồi. Cậu im lặng một chút rồi lại tiếp lời.
\- VÌ NGƯƠI KHÔNG XỨNG ĐÁNG ĐỂ CÓ ĐƯỢC NÓ, VÀ ĐỐI VỚI TA NGƯƠI CHỈ LÀ GHÊ TỞM, DƠ BẨN KHÔNG ĐÁNG ĐỂ TA PHẢI HI SINH.
Mọi người dù nghỉ ngơi nhưng không bao giờ hết được đề phòng xung quanh. Bỗng họ nhận ra quanh chỗ này có gì đó rất kỳ lạ, không gian nơi đây nó yên tĩnh đến bất ngờ.
NGÔ THIỄN nhận ra có gì đó không ổn, toang ra lệnh tiếp tục lên đường tiếp thì họ phát hiện ra một thứ. Trong không khí có một mùi hương nhẹ, mùi hương này dù nhẹ nhưng thơm đến tê dại thần trí.
Đầu óc của họ bỗng nhiên quay cuồng đến kỳ lạ, NGÔ THIỄN cố chống cự đưa mắt nhìn xung quanh. Tất cả mọi người đang dần dần ngã xuống, bất tỉnh.
NGÔ THIỄN cố bước từng bước loạng choạng đi lại chỗ LIÊN THÀNH đang ngồi. Nhưng anh chỉ đi được ba bốn bước thì ngã xuống, nơi anh chỉ cách cậu chừng một sãi tay nữa thôi.
Anh cố gắng lếch lại chỗ cậu, nhưng không được. Sức lực của anh giống như bị ai đó trút hết, cả người đều nặng nề, mắt cứ mơ màng như muốn nhắm lại.
Đang lúc mơ màng, NGÔ THIỄN nhận ra có một bóng người bước lại gần LIÊN THÀNH. Ôm cậu bế lên, rồi đi lại chỗ anh đứng đó mà nhìn xuống.
Người đó nhếch miệng cười một cái, dùng lực đá anh một cái mạnh. Trước khi rời đi, nam nhân đó đã nói một câu, cũng nhờ câu nói đó mà anh biết được người đó là ai, và sau khi nghe câu đó anh cũng ngất đi không biết gì nữa.
Đến khi anh tỉnh dậy là sáng hôm sau, vẫn ở nơi đó nhưng nhìn quanh hay tìm kiếm xung quanh cũng không hề thấy cậu. NGÔ THIỄN bắt đầu lo lắng sợ hãi, anh biết hôm qua người của anh đã trúng phải mê hồn tán của HẠO KHIÊM.
Nhưng thứ đó anh không quan tâm, thứ anh quan tâm bây giờ chính là cậu, nếu thật sự cậu rơi vào tay HẠO KHIÊM một lần nữa thì không biết có được toàn mạng hay không.
Đang lúc quẫn trí anh đã nghĩ ra cách điên rồ nhất là sẽ trực tiếp đến gặp HẠO KHIÊM để cứu cậu về. Nhận ra ý đồ của anh, mấy người trong đó đã can ngăn anh lại.
Một trong hai người đã đi cùng LIÊN THÀNH hôm trước, như nhớ gì đó móc trong người ra đưa cho NGÔ THIỄN một tờ giấy. Y nói cậu đã dặn, nếu lúc nguy cấp không có cậu ở bên thì hãy mở nó ra. NGÔ THIỄN nghe xong bằng nhanh chóng giật lấy nó và cũng nhanh mở nó ra. Trên đó chỉ vổn vẹn có mấy dòng nhưng sau khi đọc xong, anh đã vò nó sau đó đấu tranh tư tưởng rất lớn mới làm theo lời cậu viết trong đó. Nọi dung nso chỉ có vổn vẹn một câu duy nhất.
\- '' Dù có chuyện gì xảy ra cũng nhanh chóng trở về, Đến khi thật sự đủ mạnh thì hãy đến tìm nhau.''
NGÔ THIỄN cắn răng vò nát tờ giấy, cậu biết chắc HẠO KHIÊM sẽ không bỏ qua cho mình dễ dàng nhưng vẫn chấp nhận trở về. Anh đứng đó hướng về hoàng triều Bắc Quốc, tay siếc chặt, hai mắt nhắm lại.
\- LIÊN THÀNH, chờ ta.
Còn LIÊN THÀNH sau khi bị thứ mùi hương đó làm cho thần trí cậu mê man thì cậu cũng không biết gì cả. Đến lúc mơ màng tỉnh dậy, cậu phát hiện mình đang ở trong một căn phòng rất lạ.
Cậu cố nhất cơ thể nặng trĩu của mình lên thì phát hiện hai ta, hai chân mình đều bị một sợ xích to xích lại. Chưa hết, cậu cảm nhận được trên cổ mình cũng có thứ gì đó lành lạnh quấn quanh.
Chậm chậm đưa tay lên trên cổ sờ thử, thì ra nơi có cũng có một cái vòng và được nối liền với sợi xích dưới tay và chân cậu.
LIÊN THÀNH cười chua chát, cậu không ngờ cũng có lúc mình lại một lần nữa rơi vào cái tình cảnh chết tiệc này. Đang mãi mê theo đuổi cái suy nghĩ kia của mình thì bỗng nhiên có một thứ ánh sáng chiếu thẳng vào mắt cậu.
Thì ra đó là ánh sáng của mặt trời, bây giờ cậu mới để ý nhiều hơn, nơi cậu đang ở bao quanh tất cả các cửa đều bị đóng kín. Không để được một ánh nắng nào lọt vào được, cậu nhíu mày lấy tay đưa lên che đi thứ ánh sáng kia.
Từ cửa có bóng dáng của một nam nhân cao lớn đang tiến về phía cậu. LIÊN THÀNH phải nhìn thật kỹ mới biết được người đó là ai. Cậu cười nhạt một cái, chỉ có y mới làm chuyện này với cậu mà thôi.
\- Tỉnh rồi à. Ta không ngờ ngươi tỉnh sớm vậy.
\- Không phải là nhờ phúc của hoàng thượng đây sao ?
\- Ngươi có vẻ bình tĩnh.
\- Chứ không lẽ ta phải khóc lóc cầu xin ngươi.
\- Hừ, ngươi có thể vui cười bên nam nhân khác vậy tại sao lại làm ra điệu bộ chán ghét này đối với ta ?
\- Vì ngươi không xứng với những thứ đó.
''Chát''
Một lực mạnh tiếp xúc với má mặt LIÊN THÀNH, năm dấu tay in đỏ trên đó. Khóe miệng cậu chảy ra một chút máu, cậu đưa mắt nhìn hắn rồi phun luôn ngụm máu còn lại trong miệng lên khuôn mặt kia.
Hắn tức giận, đưa tay nâng cằm cậu lên bóp mạnh nó lại. Hắn đưa gương mặt mình lại gần mặt cậu, gằng từng chữ.
\- Ngươi nên ngoan ngoãn một chút, nếu không ta không biết ta sẽ làm gì ngươi đâu.
Hấc mặt cậu qua một bên, hắn đứng đó nhìn cậu, cười khinh bỉ rồi lấy một cái khăn trong người ra lau tay mình. Rồi lia nó vào người cậu, trước khi đi hắn còn để lại cậu một câu.
\- Dơ bẩn.
Cậu ngồi đó nhìn nam nhân kia bước ra khỏi cánh cửa kia, cậu nghe được tiếng hình như là ổ khóa tra vào nhau thì phải. Có cần kỹ đến vậy không dù gì người cậu cũng đầy xích vậy, muốn trốn cũng không phải chuyện đùa.
LIÊN THÀNH đang ngồi như nhớ ra gì đó, lấy trong áo ra một miếng ngọc bội. Cậu sờ lên từng đường nét trên đó nhưng không hiểu sao nó lại hiện hữu lên gương mặt của NGÔ THIỄN. Cậu cười cười, cậu chỉ mong anh không sao và oan toàn trở về Nam Quốc vậy là được rồi.
Cậu cứ ngồi thừ ra đó, ai mang gì vào cũng không đụng đũa, đến nước cũng không chịu uống.
Hôm nay là ngày thứ ba rồi, tình trạng cứ khéo dài vậy thì LIÊN THÀNH chưa kịp chết vì bị hắn hành hại thì chết vì tuyệt thực mất.
Hắn sau khi biết chuyện thì rất tức giận, sau khi bàn chuyện chính sự trong triều xong thì liền lập tức đến để gặp cậu.
''Rầm'' Cánh cửa được mở ra một cách thô bạo nhất, LIÊN THÀNH giật mình liền đem thứ trong tay giấu vào trong người. HẠO KHIÊM thấy được hành động kia của cậu thì nhanh chóng đi đến nắm tay giật ra.
\- Ngươi là vì cái này mà tuyệt thực à.
\- Trả lại đây cho ta.
Tiếng dây xích va chạm vào nhau, tạo lên một âm thanh rất khó nghe. Vì quên chân mình cũng đang bị xích nên cậu chưa kịp bước một bước nào thì đã nhanh chóng ngã bịch xuống đất.
\- Chết tiệt, HẠO KHIÊM ngươi trả nó lại cho ta.
\- Trả ? Đã là người của ta thì đừng mong sẽ giữ đồ của kẻ khác bên người của mình. Ngươi nên nhớ một điều nếu ngươi còn chống đối ta thì chỉ làm khổ thêm mình. Ngoan ngoãn mà ăn uống vào cho ta. Còn cái này, ngươi muốn lấy ?
\- Không, tên khốn.....
HẠO KHIÊM bóp mạnh tay mình lại, miếng ngọc bội trên tay hắn đã nát vụn. Hắn thả từ từ thứ nát vụn kia xuống trước mặt cậu. Rồi cho người đem thức ăn vào, bóp miệng cậu đút từng miếng to vào. Ép cậu phải nuốt nó xuống, xong lại đổ một thứ nước gì đó đen xì vào miệng cậu. Mùi của nó rất khó ngửi, còn vị lại rất đắng, đắng đến nổi cậu phải nôn hết chúng trở ra lại.
HẠO KHIÊM thấy cậu nôn nó ra thì bịt miệng cậu lại ép cậu phải nuốt ngược nó xuống. Sau khi cậu nuốt xong thứ nước đó thì hắn mới thả cậu ra, lấy khăn lau tay của mình rồi mới ra ngoài.
Cậu ngồi đó, ho sặc sụa, cái thứ nước này thật sự rất khó uống. Nhưng cậu cũng không quan tâm, bò lại chỗ lúc nãy hai tay run run lượm hết tất cả thứ vụn kia cho vào lòng bàn tay.
HẠO KHIÊM từ ngoài tay đang cầm một cái chén khác thấy cậu cứ hết lượm rồi lại đem nó ôm vào ngực phủi phủi. Hắn tức giận ném luôn cái chén đang đựng yến xuống, buớc nhanh lại cậu. Nắm lấy cánh tay mà sốc cậu lên.
Hắn thô bạo giật hết thứ vụn trên tay cậu, cho người đem vứt nó. HẠO KHIÊM một lần nữa giáng mạnh xuống mặt cậu một cái tát, tức giận nói.
\- Ta đã bảo ngươi không được giữ bất kỳ cái gì của tên khốn kia. Ngươi bị điếc à.
\- Hừ, tên khốn là ngươi mới đúng. Ngươi không có quyền nhắc đến huynh ấy.
\- Hay cho ngươi LIÊN THÀNH, chết đến nơi vẫn lo cho tên kia. Ngươi nên nhớ chính hắn đã bỏ mặt ngươi mà một mình trở về. Ngươi ở đây mà làm tròn trách nhiệm của mình đi.
\- Nực cười ta thà chết còn hơn phải quỳ dưới ngươi.
\- Mạng ngươi là do ta quyết, ngươi nên làm tốt vai trò nam sủng của ngươi trước đây đi chứ. Nằm dưới thân của người khác mà rên rỉ đó không phải là nhiệm vụ của ngươi sao.
\- Ha..... HẠO KHIÊM ngươi biết vì sao ta thà nằm dưới thân nam nhân khác rên rỉ còn hơn quỳ gối cầu xin ngươi không ?
LIÊN THÀNH đưa đôi mắt đầu phẫn nộ kia nhìn hắn, hiện giờ người cậu hoàn toàn không còn một chút sức lực nào cả. Nếu không cậu đã đấm cho tên khốn này chết mất rồi. Cậu im lặng một chút rồi lại tiếp lời.
\- VÌ NGƯƠI KHÔNG XỨNG ĐÁNG ĐỂ CÓ ĐƯỢC NÓ, VÀ ĐỐI VỚI TA NGƯƠI CHỈ LÀ GHÊ TỞM, DƠ BẨN KHÔNG ĐÁNG ĐỂ TA PHẢI HI SINH.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất