Chương 73
Cả ba nhanh chóng đem ba người vào trong ngay lập tức cho người mang nước đến lau người cho họ. Hiện tại họ đã sốt mê mang không biết gì hết, vì hôm qua ba người LIÊN THÀNH đã ở xuất đêm trên mái nhà, đã vậy họ đã uống không biết bao nhiêu là rượu.
\- Ba người họ sao rồi ?
\- Chỉ là cảm lạnh thôi với lại do họ đã uống quá nhiều nên dẫn đến sốt cao vậy.
NGÔ THIỄN, NGÔ DIỆN nghe NGÔ LÃNG nói xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may chỉ là cảm thông thường, chứ nếu họ có mệnh hệ gì chắc ba người sống không nổi quá.
Cả ba đang ngồi uống trà thì vị công công già ngày nào hớt hãi chạy vào. Vừa đưa tay vuốt ngực vừa thở, rồi đi lại chỗ ba người ngồi xuống giật cốc trà trên tay NGÔ DIỆN uống.
\- Khát chết ta rồi.
\- Lão công công, ông già rồi thì đừng có chạy, mắc công lại hành tụi con nữa.
\- Haz.... vì ai mà tôi phải khổ cơ chứ.
\- Được rồi, được rồi người là nhất.
NGÔ DIỆN đưa hai tay lên như đầu hàng ông, lão công công là người đã tận tình chăm sóc họ từ nhỏ cho đến giờ, nên cả ba người đều quý mến ông.
NGÔ THIỄN ngồi cười cười, uống hết cốc trà trên tay, anh đặt ly xuống rồi mới nhẹ giọng hỏi ông.
\- Vậy lão công công ''chạy'' đến đây có việc gì không ạ.
Lão công công đang ngồi thưởng thức trà, nghe anh nói vậy, ông liền đặt mạnh cốc trà xuống bàn, đứng phắc dậy.
\- Thôi chết, xém chút nữa ta quên.
\- Có chuyện gì sao lão công công ?
NGÔ LÃNG giật mình vì hành động đó của ông, y cũng nhanh chóng lên tiếng hỏi. Lão gia gia nhìn ba người rồi chuyển vẻ mặt nhăn nhó.
\- Tại ba ngươi làm ta quên mất, hôm nay có buổi thượng triều, sao ba người không lên. Các quan đại thần đang chờ trên đó, ta sốt ruột không thấy nên đoán ba người ở đây nên chạy tới.
Lời của ông vừa nói ra, cả ba đều mắt mở to, đúng là sáng nay có buổi thượng triều thật. Vì lo cho ba người LIÊN THÀNH mà họ quên mất.
NGÔ THIỄN đưa tay đập mạnh xuống bàn một cái, hôm nay là buổi quan trọng. Bàn về lễ hội mùa xuân, một lễ hội rất quan trọng của nước Nam,sao mà anh quên đi mất như vậy cớ chứ.
\- Thôi chết, chúng ta phải nhanh lên, chuyện này không thể bỏ qua được. Nhưng....
\- Huynh yên tâm, thuốc đệ có sẵn bên phủ chỉ cần cho người qua lấy thôi.
\- Đành vậy.
Anh dù không muốn rời đi, nhưng đại thần đã chờ sẵn và lễ hội lần này rất quan trọng phải chuẩn bị thật tốt không được sơ xuất gì.
Anh đành miễn cưỡng gọi hai người TIỂU LIÊN và TIỂU TÂM vào căn dặn thật kỹ. Đến nỗi NGÔ DIỆN phải lên tiếng ngăn anh lại và lôi anh ra ngoài.
\- TIỂU TÂM, ngươi qua chỗ ta lấy ít thuốc về cho ba người kia uống. Xong việc chúng ta sẽ trở lại.
\- Vâng.
NGÔ LÃNG dặn dò xong cũng đi ra ngoài, cả ba nhanh chóng đi đến chính điện. Buổi thượng triều hôm nay có vẻ lâu hơn bình thường, vì đây là buổi tiệc xuân chào mừng một năm mới, an khang thịnh vượng.
Bình thường trong buổi tiệc có lễ tế thần linh chọn ra năm người đẹp nhất. Một là đại diện cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, và một là đại diện thần cai quản bốn mùa đó.
Nhưng ngặc nổi năm nay họ vẫn chưa chọn được ai cả, họ đã mở một cuộc tuyển chọn để chọn ra năm người xứng đáng nhất. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được, vì yêu cầu không phải xinh đẹp không mà họ phải có tài múa hoa, múa lụa và cả múa kiếm nữa.
Vấn đề nang giải này đàn là chướng ngại lớn nhất của họ, thì bỗng lão công công la lên lột tiếng.
\- A ! Không phải trong cung chúng ta có sao ? Sao lại tuyển chọn làm gì nữa.
\- Lão công công, ông tìm được người rồi ?
\- Bẩm hoàng thượng, vi thần mới nhớ đến một người, vừa y họ lại đủ cả năm người
Mọi người đều lấy làm lạ, trong cung có người sao, sao họ không biết cơ chứ. Bỗng như có một luồng sáng chạy qua đầu A DOANH, y bất giác nói lớn.
\- Ý người là năm người của độc vương.
\- Đúng, đúng, là năm người họ, không phải họ còn hai muội muội đang làm nữ quản trong cung sao ?
Nghe xong đáp án của ông, mọi người như ong vỡ tổ ai cũng bàn tán, đa phần là họ đều đồng ý với ý khiến của ông. Nhưng chuyện tìm ra là một chuyện khác còn làm sao để họ đồng ý là một chuyện khác.
Tất cả những người có mặt ở đó, bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía hoàng thượng và hai vị vương gia.
NGÔ THIỄN lắc đầu bất lực, mỗi khi có chuyện gì liên quan đến độc vương, y rằng đều dồn vào cho anh hết. Anh đưa tay lên vuốt mặt, rồi cũng miễn cưỡng gậc đầu.
Tất cả hầu như chỉ cần cái gậc đầu của anh thôi, liền lập tức vui vẻ, sao đó cáo lỗi xin luôi, lấy lý do ra về để chuẩn bị tốt cho lễ hội sắp đến. Cả ba người NGÔ THIỄN dỡ khóc dỡ cưòi nhìn nhau, không biết rốt cuộc họ làm hoàng thượng vương gia cốt là có tác dụng gì.
Cả ba nhanh chóng gạt chuyện đó sang bên, cùng nhau đến Dạ Uyển cung xem xem ba người kia đã đỡ chưa. NGÔ LÃNG đang đi thì như chợt nhớ ra chuyện gì đó, gương mặt chuyển xanh như lo sợ. Y nhanh chóng chạy đi rất nhanh, quên luôn cả chào hai người kia.
Quay lại lúc sáng lúc ba người bọn anh đã đi khỏi, TIỂU TÂM vì còn việc nên đã nhờ TIỂU LIÊN sang chỗ NGÔ LÃNG để lấy thuốc.
TIỂU LIÊN nghe sư tỷ mình dặn thì cũng nhanh chóng đi, nhưng khi tới nơi trong phòng thuốc của NGÔ LÃNG có biết bao nhiêu là loại thuốc. Cô gãi gãi đầu rồi bước vào, nhìn quanh một lượt, miệng mồm há hốc, không biết là loại nào.
Đột nhiên cô nhìn thấy trên cái bếp nhỏ gần của sổ, hình như đang nấu gì đó. Đi lại và mở nó ra xem là gì, thì mùi thuốc xộc thẳng vào mũi làm cô khó chịu đến lạ.
\- Chắc là loại này, phải tìm ba cái chén rót mới được.
Cô đi tìm chén, rót thứ thuốc đó chia đều cho cả ba, rồi nhanh chóng đem về Dạ Uyển cung. Sau khi ép ba người kia uống xong mớ thuốc đắng đó, thì cô cũng đi làm việc riêng của mình.
Còn NGÔ LÃNG khi y trở về phòng thuốc của mình, t nhìn về chỗ cửa sổ, mồ hôi trên tráng không ngừng ứa ra.
\- Thôi chết rồi, đúng như mình nghĩ, TIỂU TÂM đã lấy nhầm thuốc rồi.
Y nhanh chân chạy đến Dạ Uyển cung nhanh nhất có thể, nếu để ban người uống phải thứ thuốc đó thì nguy to.
Lúc y vừa chạy đến cũng là lúc hai người NGÔ THIỄN và NGÔ DIỆN cũng vừa ngồi vào bàn uống được cốc trà.
Y chạy vào, thở hổn hển, vôin đưa tay lau vội mồ hôi trên mặt, y cất giọng hỏi.
\- Ba người họ đã uống thuốc chưa ?
\- Tụi ta cũng không biết, hai người chúng ta cũng vừa tới thôi.
\- TIỂU TÂM đâu ?
Y vừa dứt câu thì TIỂU TÂM, TIỂU LIÊN cũng từ bên ngoài tay bưng cháo đàn bước vào. Hai người cuối đầu hành lễ ba người thì NGÔ LÃNG gấp gáp hỏi.
\- Ba người họ uống thuốc chưa ?
\- Rồi, lúc sáng TIỂU LIÊN đã cho họ uống hết rồi.
Câu nói của TIỂU TÂM như sét đánh bên tai NGÔ LÃNG, anh loạng choạng ngồi luôn xuống ghế. Đưa đôi mắt nhìn TIỂU LIÊN như tìm tja hi vọng cuối cùng, y hỏi.
\- Ngươi có phải lấy thuốc từ trong nồi ta đnag đun bên cửa sổ không ?
\- Vâng đúng là ta đã lấy từ đó, bộ có chuyện gì sao ?
\- Không xong rồi, đó không phải là thuốc cảm lạnh.
Bốn người đứng hình khi nghe y nói như vậy kèm theo gương mặt thất thần, sợ hãi rầu rĩ của y càng làm cho mọi người thêm lo.
NGÔ THIỄN lấy lại trạng thái ban đầu sốt ruột, y lên tiếng hỏi nhị đề của mình.
\- Rốt cuộc vấy đó là thuốc gì ?
\- Là......
\- Nhị ca huynh mau nói đi, đừng ấp úng nữa, mọi người đang sơt ruột lắm rồi.
\- Là thuốc giúp thai phụ nhanh có con, ta nghe mọi người hay than vãn về việc đó nên mới nguyên cứu thử. Nó được ta nấu đặt ở bên cửa sổ, ta chưa kịp dùng thử trên phụ nữ thì giờ đã nằm hết trong bụng na người kia rồi.
Y vừa nói vừa ôm đầu, không biết thuốc đó có tác dụng hay không. Nhưng y chủ yếu là cho phụ nữ dùng, bây giờ ba người lại uống mà cả ba đều là nam nhân nữa. Y sợ nó phản tác dụng rồi hại ngược lại họ.
Còn bốn người kia nghe xong như sét đánh ngang tai một cái đùng vậy. Cái chuyện gì đang xảy ra vậy, lúc nãy NGÔ LÃNG nói cái gì mà phụ nữ, mà thuốc... Cả bốn nhìn nhau rồi nhìn NGÔ LÃNG cùng đồng thanh.
\- THUỐC GIÚP PHỤ NỮ NHANH CÓ CON ?
Thôi chết rồi, kiểu ni năm người chết chắc rồi, khi không lại đi điều chế thuốc đó làm gì, giờ nếu ba người đó có chuyện gì thì biết phải làm sao ?
...\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*...
\- Ba người họ sao rồi ?
\- Chỉ là cảm lạnh thôi với lại do họ đã uống quá nhiều nên dẫn đến sốt cao vậy.
NGÔ THIỄN, NGÔ DIỆN nghe NGÔ LÃNG nói xong cũng thở phào nhẹ nhõm. Cũng may chỉ là cảm thông thường, chứ nếu họ có mệnh hệ gì chắc ba người sống không nổi quá.
Cả ba đang ngồi uống trà thì vị công công già ngày nào hớt hãi chạy vào. Vừa đưa tay vuốt ngực vừa thở, rồi đi lại chỗ ba người ngồi xuống giật cốc trà trên tay NGÔ DIỆN uống.
\- Khát chết ta rồi.
\- Lão công công, ông già rồi thì đừng có chạy, mắc công lại hành tụi con nữa.
\- Haz.... vì ai mà tôi phải khổ cơ chứ.
\- Được rồi, được rồi người là nhất.
NGÔ DIỆN đưa hai tay lên như đầu hàng ông, lão công công là người đã tận tình chăm sóc họ từ nhỏ cho đến giờ, nên cả ba người đều quý mến ông.
NGÔ THIỄN ngồi cười cười, uống hết cốc trà trên tay, anh đặt ly xuống rồi mới nhẹ giọng hỏi ông.
\- Vậy lão công công ''chạy'' đến đây có việc gì không ạ.
Lão công công đang ngồi thưởng thức trà, nghe anh nói vậy, ông liền đặt mạnh cốc trà xuống bàn, đứng phắc dậy.
\- Thôi chết, xém chút nữa ta quên.
\- Có chuyện gì sao lão công công ?
NGÔ LÃNG giật mình vì hành động đó của ông, y cũng nhanh chóng lên tiếng hỏi. Lão gia gia nhìn ba người rồi chuyển vẻ mặt nhăn nhó.
\- Tại ba ngươi làm ta quên mất, hôm nay có buổi thượng triều, sao ba người không lên. Các quan đại thần đang chờ trên đó, ta sốt ruột không thấy nên đoán ba người ở đây nên chạy tới.
Lời của ông vừa nói ra, cả ba đều mắt mở to, đúng là sáng nay có buổi thượng triều thật. Vì lo cho ba người LIÊN THÀNH mà họ quên mất.
NGÔ THIỄN đưa tay đập mạnh xuống bàn một cái, hôm nay là buổi quan trọng. Bàn về lễ hội mùa xuân, một lễ hội rất quan trọng của nước Nam,sao mà anh quên đi mất như vậy cớ chứ.
\- Thôi chết, chúng ta phải nhanh lên, chuyện này không thể bỏ qua được. Nhưng....
\- Huynh yên tâm, thuốc đệ có sẵn bên phủ chỉ cần cho người qua lấy thôi.
\- Đành vậy.
Anh dù không muốn rời đi, nhưng đại thần đã chờ sẵn và lễ hội lần này rất quan trọng phải chuẩn bị thật tốt không được sơ xuất gì.
Anh đành miễn cưỡng gọi hai người TIỂU LIÊN và TIỂU TÂM vào căn dặn thật kỹ. Đến nỗi NGÔ DIỆN phải lên tiếng ngăn anh lại và lôi anh ra ngoài.
\- TIỂU TÂM, ngươi qua chỗ ta lấy ít thuốc về cho ba người kia uống. Xong việc chúng ta sẽ trở lại.
\- Vâng.
NGÔ LÃNG dặn dò xong cũng đi ra ngoài, cả ba nhanh chóng đi đến chính điện. Buổi thượng triều hôm nay có vẻ lâu hơn bình thường, vì đây là buổi tiệc xuân chào mừng một năm mới, an khang thịnh vượng.
Bình thường trong buổi tiệc có lễ tế thần linh chọn ra năm người đẹp nhất. Một là đại diện cho bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, và một là đại diện thần cai quản bốn mùa đó.
Nhưng ngặc nổi năm nay họ vẫn chưa chọn được ai cả, họ đã mở một cuộc tuyển chọn để chọn ra năm người xứng đáng nhất. Nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được, vì yêu cầu không phải xinh đẹp không mà họ phải có tài múa hoa, múa lụa và cả múa kiếm nữa.
Vấn đề nang giải này đàn là chướng ngại lớn nhất của họ, thì bỗng lão công công la lên lột tiếng.
\- A ! Không phải trong cung chúng ta có sao ? Sao lại tuyển chọn làm gì nữa.
\- Lão công công, ông tìm được người rồi ?
\- Bẩm hoàng thượng, vi thần mới nhớ đến một người, vừa y họ lại đủ cả năm người
Mọi người đều lấy làm lạ, trong cung có người sao, sao họ không biết cơ chứ. Bỗng như có một luồng sáng chạy qua đầu A DOANH, y bất giác nói lớn.
\- Ý người là năm người của độc vương.
\- Đúng, đúng, là năm người họ, không phải họ còn hai muội muội đang làm nữ quản trong cung sao ?
Nghe xong đáp án của ông, mọi người như ong vỡ tổ ai cũng bàn tán, đa phần là họ đều đồng ý với ý khiến của ông. Nhưng chuyện tìm ra là một chuyện khác còn làm sao để họ đồng ý là một chuyện khác.
Tất cả những người có mặt ở đó, bắt đầu đổ dồn ánh mắt về phía hoàng thượng và hai vị vương gia.
NGÔ THIỄN lắc đầu bất lực, mỗi khi có chuyện gì liên quan đến độc vương, y rằng đều dồn vào cho anh hết. Anh đưa tay lên vuốt mặt, rồi cũng miễn cưỡng gậc đầu.
Tất cả hầu như chỉ cần cái gậc đầu của anh thôi, liền lập tức vui vẻ, sao đó cáo lỗi xin luôi, lấy lý do ra về để chuẩn bị tốt cho lễ hội sắp đến. Cả ba người NGÔ THIỄN dỡ khóc dỡ cưòi nhìn nhau, không biết rốt cuộc họ làm hoàng thượng vương gia cốt là có tác dụng gì.
Cả ba nhanh chóng gạt chuyện đó sang bên, cùng nhau đến Dạ Uyển cung xem xem ba người kia đã đỡ chưa. NGÔ LÃNG đang đi thì như chợt nhớ ra chuyện gì đó, gương mặt chuyển xanh như lo sợ. Y nhanh chóng chạy đi rất nhanh, quên luôn cả chào hai người kia.
Quay lại lúc sáng lúc ba người bọn anh đã đi khỏi, TIỂU TÂM vì còn việc nên đã nhờ TIỂU LIÊN sang chỗ NGÔ LÃNG để lấy thuốc.
TIỂU LIÊN nghe sư tỷ mình dặn thì cũng nhanh chóng đi, nhưng khi tới nơi trong phòng thuốc của NGÔ LÃNG có biết bao nhiêu là loại thuốc. Cô gãi gãi đầu rồi bước vào, nhìn quanh một lượt, miệng mồm há hốc, không biết là loại nào.
Đột nhiên cô nhìn thấy trên cái bếp nhỏ gần của sổ, hình như đang nấu gì đó. Đi lại và mở nó ra xem là gì, thì mùi thuốc xộc thẳng vào mũi làm cô khó chịu đến lạ.
\- Chắc là loại này, phải tìm ba cái chén rót mới được.
Cô đi tìm chén, rót thứ thuốc đó chia đều cho cả ba, rồi nhanh chóng đem về Dạ Uyển cung. Sau khi ép ba người kia uống xong mớ thuốc đắng đó, thì cô cũng đi làm việc riêng của mình.
Còn NGÔ LÃNG khi y trở về phòng thuốc của mình, t nhìn về chỗ cửa sổ, mồ hôi trên tráng không ngừng ứa ra.
\- Thôi chết rồi, đúng như mình nghĩ, TIỂU TÂM đã lấy nhầm thuốc rồi.
Y nhanh chân chạy đến Dạ Uyển cung nhanh nhất có thể, nếu để ban người uống phải thứ thuốc đó thì nguy to.
Lúc y vừa chạy đến cũng là lúc hai người NGÔ THIỄN và NGÔ DIỆN cũng vừa ngồi vào bàn uống được cốc trà.
Y chạy vào, thở hổn hển, vôin đưa tay lau vội mồ hôi trên mặt, y cất giọng hỏi.
\- Ba người họ đã uống thuốc chưa ?
\- Tụi ta cũng không biết, hai người chúng ta cũng vừa tới thôi.
\- TIỂU TÂM đâu ?
Y vừa dứt câu thì TIỂU TÂM, TIỂU LIÊN cũng từ bên ngoài tay bưng cháo đàn bước vào. Hai người cuối đầu hành lễ ba người thì NGÔ LÃNG gấp gáp hỏi.
\- Ba người họ uống thuốc chưa ?
\- Rồi, lúc sáng TIỂU LIÊN đã cho họ uống hết rồi.
Câu nói của TIỂU TÂM như sét đánh bên tai NGÔ LÃNG, anh loạng choạng ngồi luôn xuống ghế. Đưa đôi mắt nhìn TIỂU LIÊN như tìm tja hi vọng cuối cùng, y hỏi.
\- Ngươi có phải lấy thuốc từ trong nồi ta đnag đun bên cửa sổ không ?
\- Vâng đúng là ta đã lấy từ đó, bộ có chuyện gì sao ?
\- Không xong rồi, đó không phải là thuốc cảm lạnh.
Bốn người đứng hình khi nghe y nói như vậy kèm theo gương mặt thất thần, sợ hãi rầu rĩ của y càng làm cho mọi người thêm lo.
NGÔ THIỄN lấy lại trạng thái ban đầu sốt ruột, y lên tiếng hỏi nhị đề của mình.
\- Rốt cuộc vấy đó là thuốc gì ?
\- Là......
\- Nhị ca huynh mau nói đi, đừng ấp úng nữa, mọi người đang sơt ruột lắm rồi.
\- Là thuốc giúp thai phụ nhanh có con, ta nghe mọi người hay than vãn về việc đó nên mới nguyên cứu thử. Nó được ta nấu đặt ở bên cửa sổ, ta chưa kịp dùng thử trên phụ nữ thì giờ đã nằm hết trong bụng na người kia rồi.
Y vừa nói vừa ôm đầu, không biết thuốc đó có tác dụng hay không. Nhưng y chủ yếu là cho phụ nữ dùng, bây giờ ba người lại uống mà cả ba đều là nam nhân nữa. Y sợ nó phản tác dụng rồi hại ngược lại họ.
Còn bốn người kia nghe xong như sét đánh ngang tai một cái đùng vậy. Cái chuyện gì đang xảy ra vậy, lúc nãy NGÔ LÃNG nói cái gì mà phụ nữ, mà thuốc... Cả bốn nhìn nhau rồi nhìn NGÔ LÃNG cùng đồng thanh.
\- THUỐC GIÚP PHỤ NỮ NHANH CÓ CON ?
Thôi chết rồi, kiểu ni năm người chết chắc rồi, khi không lại đi điều chế thuốc đó làm gì, giờ nếu ba người đó có chuyện gì thì biết phải làm sao ?
...\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất