Chương 78
Cậu đứng trên đó tâm trạng rối bời, vì sao anh lại xuất hiện bên dưới kia cơ chứ. Cậu nheo đôi mắt lại như trông chờ một điều gì đó.
\- Huynh vẫn chưa nói cho ta biết, sao huynh lại ở dưới đó.
\- Như ta đã nói, vì ta muốn mọi người ở đây chứng kiến giúp ta một chuyện.
\- Là chuyện gì ?
Anh như chỉ cần nghe câu đó của cậu, mỉm cười nhìn xuống dưới một lược rồi ngước lên nhìn cậu. Ba anh em nhà NGÔ THIỄN nhìn nhau rồi kẽ gật đầu, cả ba cùng nhau quỳ một chân xuống, một tay đưa lên cao quá mặt, nhìn tụi họ lẫn lượt nói.
\- LIÊN THÀNH, ta đã chờ đợi quá lâu để chờ đợi ngươi có thể chấp nhận ta, xem ta là người quan trọng nhất. LIÊN THÀNH, ngươi có đồng ý làm nương tử của ta, làm thiên hoàng của vạn bá tánh, cùng ta trị vì thiên hạ ?
\- HÀN PHOMG, lúc trước ngươi nói, nếu chỉ cần hoàng huynh ta ngõ lời lấy LIÊN THÀNH thì ngươi sẽ đồng ý lấy ta thành phu quân. Lời hứa ấy ngươi vẫn còn nhớ chứ.
\- GIA MINH, ngươi đã từng nói chỉ cần hai huynh ngươi tìm được hạnh phúc thì ngươi sẽ lập tức lên kiệu về làm nương tử Tam vương gia. ta nghĩ đến bây giờ ngươi bên thực hiện lời hứa đó là được rồi.
Mọi người như nín thở khi nghe ba người nói, họ hết nhìn anh rồi lại hướng ánh mắt nhìn lên chỗ cậu. Họ như mong đợi một điều gì đó, đôi mắt tất cả đều nhắm vào ba người cậu
Còn LIÊN THÀNH, GIA MINH, HÀN PHONG mắt mở to hết cỡ, tai họ như lùng bùng không nghe rõ gì cả. Còn chưa nói, ở đây biết bao nhiêu người bao nhiêu cặp mắt đang đổ dòn vào họ.
Ba người anh vẫn đứng dưới, ngước đôi mắt một phần mong đợi nhưng kèm trong đó có chút gì đó sợ hãi nữa.
LIÊN THÀNH lúc đầu còn bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại phong thái thanh cao của mình. Cậu bước lại sát bờ tường, nheo đôi mắt mình lại, nhìn xuống dưới.
\- NGÔ THIỄN, huynh chơi trò ''ép cung'' này là không được rồi.
\- Ta chưa từng ép ai cả, chỉ cần độc vương trả lời thật lòng cho ta biết thôi.
\- Huynh còn nhớ, lúc trước ta từng nói chỉ thích tự do chứ không thích bị tù túng không.
\- Còn.
\- Vậy huynh có biết ta đã hai lần mặt hỉ phục không ?
Hỏi đến đây, tim cậu bỗng nhói một chút, chua xót cho bản thân mình một chút. HÀN PHONG, GIA MINH vẻ mặt khó hiểu quay qua nhìn cậu rồi cũng im lặng quay đi.
Còn NGÔ THIỄN nghe cậu hỏi câu đó trong lòng dâng lên nổi chua xót, tự trách. Bàn tay anh vô thức nắm thành quyền, viền mắt đã anh cũng đã ửng đỏ rồi.
\- Ta biết, ta biết hai lần mặc hỉ phục của độc vương đều bị bắt ép và nó cùng không thành. Nhưng ta cũng phải cảm ơn nó, ta cảm thấy ta thật may mắn, vì nó không thành nên đến ngày hôm nay ta mới có thể đứng đây mạnh dạng nói ra những gì mình muốn.
\- Huynh thật sự không hối hận ?
\- Sẽ không.
\- Điều kiện để ta nguyện cưới một người huynh còn nhớ.
\- Đủ để ngươi tin tưởng, đủ để ngươi cảm thấy an toàn, và người đó thật sự yêu thương ngươi, chỉ mình ngươi, không được tam thê tứ thiếp, dù chỉ một cũng không.
\- Vậy huynh đồng ý con nối dõi nhà họ Ngô sau này bị tuyệt tử tuyệt tôn ?
\- Ta không quan tâm chuyện đó, ta chỉ cần biết ta sống đúng với những gì ta muốn. Ta dám nghĩ sẽ dám làm, còn chuyện con cháu sau này ta không quan trọng. Người cai giữ gian sơn nhưng lại sống một cuộc sống cô độc, không thể làm điều mình muốn, thì ta sẽ chọn từ bỏ tất cả, để đi theo lý tưởng cũng như cuộc sống của ta hiện tại.
\- Nhưng nếu như huynh một mực cưới ta, người dân sẽ nổi dậy, vì nam hoàng hậu là điều không thể ?
Cậu nhắm mắt quay lưng lại phía anh, che đi những giọt lệ đang rơi. Đây cũng là lý do vì sao cậu cứ hết lần này đến lần khác từ chối lễ sắc phong hay hôn lễ này. Vì cậu không muốn anh sẽ vì cậu mà phản lại tất cả hay bỏ tất cả vì cậu. Chuyện này không đáng chút nào.
Thấy cậu định bước đi, NGÔ THIỄN như không tin vào tai mình là cậu sẽ từ chối anh một cách dễ dàng như vậy. Nước mắt của anh cũng đã bắt đầu rớt rồi, anh vẫn đứng đấy nhìn cậu cất bước đi. Không chạy theo, không gọi lại, cứ thần người đứng đấy mà nhìn.
\- Độc vương, xin người đừng đi, độc vương xin người đừng đi.
Phía dưới đang im lặng chứng kiến tất cả bỗng có tiếng gọi lớn, một người rồi hai xong lại là ba rồi tất cả. Là giọng của tất cả những người ở đó, đang cầu xin cậu đừng đi.
Nhưng đáp lại lời họ vẫn bóng lưng cậu, ta áo bay trong gió nhìn cậu cô độc đến lạ. Không hiểu sao trong lòng họ cũng dâng lên một nổi gì đó rất lạ. Là thương xót hay đồng cảm hay đâu đó chỉ là những gì mà cậu đã làm cho họ trong xuất ba năm qua.
Bỗng nhiên tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, kể cả các quân lính hay các tướng trên thành trì cũng vậy.
\- Độc vương, xin người dừng bước, người cứ cho là chúng dân đang ích kỷ. Nhưng xin người hãy đồng ý những gì mà hoàng thượng đã nói. Xin Độc Vương hãy trở thành nam thiên hậu của Nam Quốc chúng tôi được không. Chúng ta không muốn ai ngồi vào vị trí đó ngoài người cả.
\-..........
\- LIÊN THÀNH, đệ hãy suy nghĩ thật kỹ, vì quyết định lần này của đệ sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của đệ đó. Ta mong đệ nếu như bước thêm bước nữa thì sẽ không hối hận.
\- PHONG Ca nói đúng, dù quyết định của ngươi ra sao thì hai người chúng ta vẫn sẽ ở bên ngươi.
\- Cả muội nữa, muội cũng sẽ đi theo mọi người.
\- Muội cũng sẽ đi theo a.
LIÊN THÀNH vẫn đứng đó, bóng lưng cậu vẫn hướng về mọi người. Giọng nói run run được phát ra từ đôi môi không ngừng run lên kia.
\- Các người vì sao lại quan tâm ta như vậy, ta không xứng để nhận được những thứ tình cảm này. Đừng thương hại ta nữa.
NGÔ THIỄN như không giữ được bình tĩnh, đưa tay rút luôn thanh kiếm đưa lên cổ mình.
\- NGÔ THIỄN ta sẽ lấy tính mạng mình ra thề, nếu như tình cảm của ta đối với NGỤY LIÊN THÀNH là giả hay đó là sự thương hại thì mạng này ta xin trả người.
Nói rồi, lưỡi kiếm của anh lại được ấn mạnh thêm một chút, máu từ đó cũng bắt đầu rỉ ra chảy xuống lưỡi kiếm sắc lạnh kia.
LIÊN THÀNH bấy giờ mới quay đầu nhìn lại, đôi mắt đã đẫm lệ của cậu mở to. Cậu nói như hét lên nhìn xuống chỗ anh.
\- Huynh điên rồi sao ? Huynh là đang ép ta ?
\- Ta không hề ép ngươi, ta chỉ lấy mạng mình ra để thề nguyện thôi.
\- Huynh điên thật rồi.
\- Đúng ta điên, ta điên vì ta đã quá yêu ngươi, ta điên chỉ vì ta không muốn ngươi mãi mãi chỉ âm thầm bên ta. Ta điên vì muốn tất cả thần dân nước nam phải biết độc vương LIÊN THÀNH chính là nương tử của hoàng thượng NGÔ THIỄN ta. Là nam hoàng hậu cũng là nam thiên hoàng duy nhất của nước Nam ta.
Anh như gào lên, quát lên nhìn cậu, thanh kiếm trên tay anh cùng lúc đã đã bị một lực rất mạnh làm nó ven xuống đất.
Một thân bạch y từ trên thành trì bay xuống, lao nhanh đến chỗ anh ôm chầm lấy anh mà khóc nấc.
\- Ta....Ta xin lỗi, ta không có ý làm tổn thương huynh, ta chỉ sợ nếu ta đồng ý thì sẽ làm phận ý dân sẽ khiến ngươi lâm nguy. Ta không có ý gì cả ?
NGÔ THIỄN đưa tay ôm chầm lấy cậu, xoa xoa đầu cậu anh mỉm cười khẽ đáp.
\- Ta hiểu, không sao, ta sẽ chờ thêm một chút nữa.
Cậu cười rồi lí nhí nói trong miệng, chỉ đủ mình anh nghe thấy.
\- Không cần đâu, ta đồng ý, ta đồng ý lấy huynh.
NGÔ THIỄN như không tin vào tai mình, anh buông cậu ra, đưa tay lau đi những giọt lệ còn trên mi cậu. Anh giọng cũng lạc đi, nhẹ nhàng hỏi lại cậu.
\- Ngươi vừa nói gì ? Ngươi nên bình tĩnh suy nghĩ đi, không cần gấp vậy đâu, ta ta có thể chờ được mà.
LIÊN THÀNH bậc cười nhìn anh đang rối như tơ vò mà chịu khôgn được. Cậu mạnh dạng nhóm chân đặt lên môi anh một nụ hôn rất nhanh. Rồi nắm tay anh, đưa lên cao nhìn xuống mọi người mỉm cười.
\- Ta NGỤY LIÊN THÀNH đồng ý lấy NGÔ THIỄN làm nam hoàng hậu là nam thiên hậu nước nam. Sau này, những ai chứng kiến mọi sự ở đây, chỉ cần hoàng thượng làm trái lời thề lúc nãy thì chính tay ta sẽ kết liễu hoàng thượng.
\- Mạng ta là do ngươi quyết định.
Sau lời tuyên bố của hai người thì một bầu không khí im lặng đến lạ. Đợi một lúc những âm thanh hoan hô, những tiếng vỗ tay còn ngày càng lớn. Ai cũng hân hoan khi nhìn hai người tài sắc vẹn toàn kia đến với nhau.
\- HÀN PHONG, GIA MINH hai người còn chờ gì nữa ?
HÀN PHONG, GIA MINH nghe NGÔ THIỄN gọi tên mình thì cũng nhanh chóng bay xuống dưới đi nhanh lại chỗ hai người NGÔ LÃNG và NGÔ DIỆN. Hai bàn tay đan vào nhau siết chặt, mỉm cười nhìn xuống phía dưới.
Hôm nay là ngày đại hội, những cũng là ngày trọng đại mà hoàng thượng và hai vị vương gia đã tìm được đường duyên cuối cùng của mình.
Anh đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi mới lên tiếng.
\- Hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều, tháng sau đại lễ sẽ được diễn ra và đại lễ sắc phong sẽ cách đó một tuần nữa. Vì sắp vào năm mới, nên nhân đây ta chúc tất cả mọi người an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Ngay ngày hôm nay ta sẽ mở kho phát ít ngân lượng và lương thực để mọi người có thêm chút gì đó để tết đến sẽ vui hơn.
\- HOAN HÔ.... ĐA TẠ HOÀNG THƯỢNG, ĐA TẠ ĐỘC VƯƠNG.......
Sáu người sau đó cuối chào mọi người rồi cũng nhanh chóng, nắm tay bước ngược lại vào trong cung.
\- Huynh vẫn chưa nói cho ta biết, sao huynh lại ở dưới đó.
\- Như ta đã nói, vì ta muốn mọi người ở đây chứng kiến giúp ta một chuyện.
\- Là chuyện gì ?
Anh như chỉ cần nghe câu đó của cậu, mỉm cười nhìn xuống dưới một lược rồi ngước lên nhìn cậu. Ba anh em nhà NGÔ THIỄN nhìn nhau rồi kẽ gật đầu, cả ba cùng nhau quỳ một chân xuống, một tay đưa lên cao quá mặt, nhìn tụi họ lẫn lượt nói.
\- LIÊN THÀNH, ta đã chờ đợi quá lâu để chờ đợi ngươi có thể chấp nhận ta, xem ta là người quan trọng nhất. LIÊN THÀNH, ngươi có đồng ý làm nương tử của ta, làm thiên hoàng của vạn bá tánh, cùng ta trị vì thiên hạ ?
\- HÀN PHOMG, lúc trước ngươi nói, nếu chỉ cần hoàng huynh ta ngõ lời lấy LIÊN THÀNH thì ngươi sẽ đồng ý lấy ta thành phu quân. Lời hứa ấy ngươi vẫn còn nhớ chứ.
\- GIA MINH, ngươi đã từng nói chỉ cần hai huynh ngươi tìm được hạnh phúc thì ngươi sẽ lập tức lên kiệu về làm nương tử Tam vương gia. ta nghĩ đến bây giờ ngươi bên thực hiện lời hứa đó là được rồi.
Mọi người như nín thở khi nghe ba người nói, họ hết nhìn anh rồi lại hướng ánh mắt nhìn lên chỗ cậu. Họ như mong đợi một điều gì đó, đôi mắt tất cả đều nhắm vào ba người cậu
Còn LIÊN THÀNH, GIA MINH, HÀN PHONG mắt mở to hết cỡ, tai họ như lùng bùng không nghe rõ gì cả. Còn chưa nói, ở đây biết bao nhiêu người bao nhiêu cặp mắt đang đổ dòn vào họ.
Ba người anh vẫn đứng dưới, ngước đôi mắt một phần mong đợi nhưng kèm trong đó có chút gì đó sợ hãi nữa.
LIÊN THÀNH lúc đầu còn bất ngờ, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại phong thái thanh cao của mình. Cậu bước lại sát bờ tường, nheo đôi mắt mình lại, nhìn xuống dưới.
\- NGÔ THIỄN, huynh chơi trò ''ép cung'' này là không được rồi.
\- Ta chưa từng ép ai cả, chỉ cần độc vương trả lời thật lòng cho ta biết thôi.
\- Huynh còn nhớ, lúc trước ta từng nói chỉ thích tự do chứ không thích bị tù túng không.
\- Còn.
\- Vậy huynh có biết ta đã hai lần mặt hỉ phục không ?
Hỏi đến đây, tim cậu bỗng nhói một chút, chua xót cho bản thân mình một chút. HÀN PHONG, GIA MINH vẻ mặt khó hiểu quay qua nhìn cậu rồi cũng im lặng quay đi.
Còn NGÔ THIỄN nghe cậu hỏi câu đó trong lòng dâng lên nổi chua xót, tự trách. Bàn tay anh vô thức nắm thành quyền, viền mắt đã anh cũng đã ửng đỏ rồi.
\- Ta biết, ta biết hai lần mặc hỉ phục của độc vương đều bị bắt ép và nó cùng không thành. Nhưng ta cũng phải cảm ơn nó, ta cảm thấy ta thật may mắn, vì nó không thành nên đến ngày hôm nay ta mới có thể đứng đây mạnh dạng nói ra những gì mình muốn.
\- Huynh thật sự không hối hận ?
\- Sẽ không.
\- Điều kiện để ta nguyện cưới một người huynh còn nhớ.
\- Đủ để ngươi tin tưởng, đủ để ngươi cảm thấy an toàn, và người đó thật sự yêu thương ngươi, chỉ mình ngươi, không được tam thê tứ thiếp, dù chỉ một cũng không.
\- Vậy huynh đồng ý con nối dõi nhà họ Ngô sau này bị tuyệt tử tuyệt tôn ?
\- Ta không quan tâm chuyện đó, ta chỉ cần biết ta sống đúng với những gì ta muốn. Ta dám nghĩ sẽ dám làm, còn chuyện con cháu sau này ta không quan trọng. Người cai giữ gian sơn nhưng lại sống một cuộc sống cô độc, không thể làm điều mình muốn, thì ta sẽ chọn từ bỏ tất cả, để đi theo lý tưởng cũng như cuộc sống của ta hiện tại.
\- Nhưng nếu như huynh một mực cưới ta, người dân sẽ nổi dậy, vì nam hoàng hậu là điều không thể ?
Cậu nhắm mắt quay lưng lại phía anh, che đi những giọt lệ đang rơi. Đây cũng là lý do vì sao cậu cứ hết lần này đến lần khác từ chối lễ sắc phong hay hôn lễ này. Vì cậu không muốn anh sẽ vì cậu mà phản lại tất cả hay bỏ tất cả vì cậu. Chuyện này không đáng chút nào.
Thấy cậu định bước đi, NGÔ THIỄN như không tin vào tai mình là cậu sẽ từ chối anh một cách dễ dàng như vậy. Nước mắt của anh cũng đã bắt đầu rớt rồi, anh vẫn đứng đấy nhìn cậu cất bước đi. Không chạy theo, không gọi lại, cứ thần người đứng đấy mà nhìn.
\- Độc vương, xin người đừng đi, độc vương xin người đừng đi.
Phía dưới đang im lặng chứng kiến tất cả bỗng có tiếng gọi lớn, một người rồi hai xong lại là ba rồi tất cả. Là giọng của tất cả những người ở đó, đang cầu xin cậu đừng đi.
Nhưng đáp lại lời họ vẫn bóng lưng cậu, ta áo bay trong gió nhìn cậu cô độc đến lạ. Không hiểu sao trong lòng họ cũng dâng lên một nổi gì đó rất lạ. Là thương xót hay đồng cảm hay đâu đó chỉ là những gì mà cậu đã làm cho họ trong xuất ba năm qua.
Bỗng nhiên tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, kể cả các quân lính hay các tướng trên thành trì cũng vậy.
\- Độc vương, xin người dừng bước, người cứ cho là chúng dân đang ích kỷ. Nhưng xin người hãy đồng ý những gì mà hoàng thượng đã nói. Xin Độc Vương hãy trở thành nam thiên hậu của Nam Quốc chúng tôi được không. Chúng ta không muốn ai ngồi vào vị trí đó ngoài người cả.
\-..........
\- LIÊN THÀNH, đệ hãy suy nghĩ thật kỹ, vì quyết định lần này của đệ sẽ ảnh hưởng đến tương lai sau này của đệ đó. Ta mong đệ nếu như bước thêm bước nữa thì sẽ không hối hận.
\- PHONG Ca nói đúng, dù quyết định của ngươi ra sao thì hai người chúng ta vẫn sẽ ở bên ngươi.
\- Cả muội nữa, muội cũng sẽ đi theo mọi người.
\- Muội cũng sẽ đi theo a.
LIÊN THÀNH vẫn đứng đó, bóng lưng cậu vẫn hướng về mọi người. Giọng nói run run được phát ra từ đôi môi không ngừng run lên kia.
\- Các người vì sao lại quan tâm ta như vậy, ta không xứng để nhận được những thứ tình cảm này. Đừng thương hại ta nữa.
NGÔ THIỄN như không giữ được bình tĩnh, đưa tay rút luôn thanh kiếm đưa lên cổ mình.
\- NGÔ THIỄN ta sẽ lấy tính mạng mình ra thề, nếu như tình cảm của ta đối với NGỤY LIÊN THÀNH là giả hay đó là sự thương hại thì mạng này ta xin trả người.
Nói rồi, lưỡi kiếm của anh lại được ấn mạnh thêm một chút, máu từ đó cũng bắt đầu rỉ ra chảy xuống lưỡi kiếm sắc lạnh kia.
LIÊN THÀNH bấy giờ mới quay đầu nhìn lại, đôi mắt đã đẫm lệ của cậu mở to. Cậu nói như hét lên nhìn xuống chỗ anh.
\- Huynh điên rồi sao ? Huynh là đang ép ta ?
\- Ta không hề ép ngươi, ta chỉ lấy mạng mình ra để thề nguyện thôi.
\- Huynh điên thật rồi.
\- Đúng ta điên, ta điên vì ta đã quá yêu ngươi, ta điên chỉ vì ta không muốn ngươi mãi mãi chỉ âm thầm bên ta. Ta điên vì muốn tất cả thần dân nước nam phải biết độc vương LIÊN THÀNH chính là nương tử của hoàng thượng NGÔ THIỄN ta. Là nam hoàng hậu cũng là nam thiên hoàng duy nhất của nước Nam ta.
Anh như gào lên, quát lên nhìn cậu, thanh kiếm trên tay anh cùng lúc đã đã bị một lực rất mạnh làm nó ven xuống đất.
Một thân bạch y từ trên thành trì bay xuống, lao nhanh đến chỗ anh ôm chầm lấy anh mà khóc nấc.
\- Ta....Ta xin lỗi, ta không có ý làm tổn thương huynh, ta chỉ sợ nếu ta đồng ý thì sẽ làm phận ý dân sẽ khiến ngươi lâm nguy. Ta không có ý gì cả ?
NGÔ THIỄN đưa tay ôm chầm lấy cậu, xoa xoa đầu cậu anh mỉm cười khẽ đáp.
\- Ta hiểu, không sao, ta sẽ chờ thêm một chút nữa.
Cậu cười rồi lí nhí nói trong miệng, chỉ đủ mình anh nghe thấy.
\- Không cần đâu, ta đồng ý, ta đồng ý lấy huynh.
NGÔ THIỄN như không tin vào tai mình, anh buông cậu ra, đưa tay lau đi những giọt lệ còn trên mi cậu. Anh giọng cũng lạc đi, nhẹ nhàng hỏi lại cậu.
\- Ngươi vừa nói gì ? Ngươi nên bình tĩnh suy nghĩ đi, không cần gấp vậy đâu, ta ta có thể chờ được mà.
LIÊN THÀNH bậc cười nhìn anh đang rối như tơ vò mà chịu khôgn được. Cậu mạnh dạng nhóm chân đặt lên môi anh một nụ hôn rất nhanh. Rồi nắm tay anh, đưa lên cao nhìn xuống mọi người mỉm cười.
\- Ta NGỤY LIÊN THÀNH đồng ý lấy NGÔ THIỄN làm nam hoàng hậu là nam thiên hậu nước nam. Sau này, những ai chứng kiến mọi sự ở đây, chỉ cần hoàng thượng làm trái lời thề lúc nãy thì chính tay ta sẽ kết liễu hoàng thượng.
\- Mạng ta là do ngươi quyết định.
Sau lời tuyên bố của hai người thì một bầu không khí im lặng đến lạ. Đợi một lúc những âm thanh hoan hô, những tiếng vỗ tay còn ngày càng lớn. Ai cũng hân hoan khi nhìn hai người tài sắc vẹn toàn kia đến với nhau.
\- HÀN PHONG, GIA MINH hai người còn chờ gì nữa ?
HÀN PHONG, GIA MINH nghe NGÔ THIỄN gọi tên mình thì cũng nhanh chóng bay xuống dưới đi nhanh lại chỗ hai người NGÔ LÃNG và NGÔ DIỆN. Hai bàn tay đan vào nhau siết chặt, mỉm cười nhìn xuống phía dưới.
Hôm nay là ngày đại hội, những cũng là ngày trọng đại mà hoàng thượng và hai vị vương gia đã tìm được đường duyên cuối cùng của mình.
Anh đưa tay ra hiệu cho mọi người im lặng, rồi mới lên tiếng.
\- Hôm nay cảm ơn mọi người rất nhiều, tháng sau đại lễ sẽ được diễn ra và đại lễ sắc phong sẽ cách đó một tuần nữa. Vì sắp vào năm mới, nên nhân đây ta chúc tất cả mọi người an khang thịnh vượng, vạn sự như ý. Ngay ngày hôm nay ta sẽ mở kho phát ít ngân lượng và lương thực để mọi người có thêm chút gì đó để tết đến sẽ vui hơn.
\- HOAN HÔ.... ĐA TẠ HOÀNG THƯỢNG, ĐA TẠ ĐỘC VƯƠNG.......
Sáu người sau đó cuối chào mọi người rồi cũng nhanh chóng, nắm tay bước ngược lại vào trong cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất