Chương 96
Cả nhà bốn người mất một đoạn đường dài mới có thể về đến Nam quốc, nhưng cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi sau chuyến đi dài thì trước mặt họ hiện tại khung cảnh không thể nào thốt nên lời.
Bốn người vừa bước vào cánh cổng của hoàng cung nhưng họ cứ nghĩ mình vừa bước vào một cái chuồng hay một bãi tha ma nào vậy.
Đại chính điện cửa bị sập, ngai vàng bị chém làm hai, mái ngói bên có bên không. Rồi đi đến ngự hoa viên cũng không thoát, hoa lá rơi đầy, đến nổi gốc của chúng cũng bị đào lên.
Liên Thành máu nóng đã lên đến não, cậu nhanh chóng cầm hắc kiếm đi tìm kẻ gây ra chuyện này. Đến hoàng ninh cung, nơi đây còn sơ xác hơn nữa, nó hoàn toàn bị đánh sập, gió điều hiu, giống như vườn không nhà trống.
- Đến phủ của nhị vương gia và tam vương gia.
Liên Thành gằng từng chữ rồi kéo người đi đến hai phủ của hạ vương gia kia. Nơi này cũng không khác gì cung của cậu, mấy người nơi này đang cố dọn dẹp đống đổ nát thì nhìn thấy cậu và anh đi vào. Họ như vớ được vàng, liền quỳ xuống cầu xin.
- Hoàng thượng, độc vương xin hai người mau cứu chúng thần.
- Nói. Chuyện gì đang xảy ra ?
- Độc vương là do hai vương phi của vương gia gây ra ?
- Lý do.
- Là......
- Hừ. Không nói thì đích thân ta sẽ tra hỏi họ. Họ hiện tại đang ở đâu ?
- Cung thái hậu.
Liên Thành nghe xong thì ngay lập tức đi đến đó, cậu đạp cửa xông vào, bên trong này nó cũng không khác cung cậu là mấy. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, xác định bốn thân hình to lớn kia đang đánh nhau góc bên kia.
Không nói không rằng cả hai người Ngô Thiễn và Liên Thành nhanh chóng lao đến, một kiếm một chưởng đánh bay cả bốn người ra bốn góc.
- Người đâu, bắt hai vị vương gia và hai vị vương phi lại cho ta.
- Buông ta ra....Liên Thành ngươi giám bắt ta ?
- Gia Minh ngươi là cái giống gì àm ta không có quyền bắt ? Giải đi đến chỗ thái hậu, ta sẽ đến đó ngay.
Bốn người nhanh chóng được giải đi, cậu nhanh chóng nhìn quanh tìm mấy nhóc tì kia. Ở một góc tường nơi đó có bốn cái đầu đang lúc nhúc ngoi ra.
- A Tiêu, Tiểu Nha, A Doãn, Tiểu Phiên các con mau ra đây.
- Hức.....hức....A Hạo ca ca...Tiểu Hào ca ca...........
Bốn đứa nhóc nhanh chóng chạy ra ôm chầm A Hạo và Tiểu Hào khóc xướt mướt, Ngô Thiễ thấy vậy xoa đầu từng đứa rồi cũng nhanh chóng dẫn tụi nó vào bên trong.
Trong này, thái hậu đang lấy tay day day thái dương vì quá đau đầu, nhìn thấy cậu và anh đi vào, bà liền vẫy tay bảo cậu lại.
- Liên Thành, con mau chóng giải quyết chuyện này đi, ta sắp chịu hết nổi rồi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ ?
- Con hỏi bốn đứa tụi chúng đi.
Ngô Thiễn ngồi xuống bên cạnh bà rồi hất mặt nhìn Ngô Lãng và Ngô Diện cau mày hỏi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bốn người khiến hoàng cung của ta bay luôn vậy ?
- Cái này thật sự oan cho hai người bọn đệ quá.
- Đúng. Ngô Diện nói đúng, cái này không thể nói là lỗi của chúng đệ được.
Gia Minh nghe hai người biện minh thì ngay lập tức xù lông dùng chân đạp thẳng vào hông Ngô Diện một cái rõ mạnh.
- Nói không phải sao ? Đến nương tử của mình alf ai cũng không nhận ra được. Bộ nam nhân và nữ nhân giống nhau như vậy sao ?
- Hàn Phong, huynh nói xem rốt cuộc có chuyện gì vậy ?
- Hai tên khốn đó đi tử lầu uống rượu, hai tay hai người ta không không nói. Đến tận khuya mới tìm đường về cung, nhưng thứ ta không ngờ họ lại ôm hai cung nữ cùng làm chuyện đó ngay trên giường của chúng ta.
- Ta không có....
- Ngươi không có vậy thứ ta thấy là gì ?
- Ta.....
Liên Thành và Ngô Thiễn đã hiểu nôm na câu chuyện này là gì. Cậu nhếch miệng, gõ tay lên bàn chờ đợi.
Ngô Thiễn cũng biết được cậu đang muốn làm gì, anh không suy nghĩ liền cho gọi hai cung nữ đã qua đêm với hai người họ vào.
- Người đâu, mau cho truyền hai cung nữ kia vào đây.
Một lát sau hai cung nữ kia tiến vào, mới nhìn sơ cũng biết được họ cố tình trang điểm đậm hơn bình thường. Hai ả giả vờ e thẹn oan ức đi đến quỳ xuống trước mặt hai người.
- Thần thiếp tham kiến thái hậu, hoàng thượng, độc vương, hai vị vương gia và hai vị vương phi.
Liên Thành tay đang bóc quýt nghe hai tiếng thần thiếp thì trái quýt trong tay cũng bị nát tự bao giờ.
- Thần thiếp ?
- Nô tỳ lỡ miệng, xin độc vương thứ tội.
- Tội ? Các ngươi có tội gì ?
- Nô tỳ......
Cả hai ả cứng miệng không nói lên lời, Liên Thành thây vậy chỉ nghếch miệng rồi ra lệnh cho tiểu công công đứng gần đó.
- Tập trung tất cả người của hoàng cung ra trước sân chính điện cho ta, không sót một người và cả các quan đại thần trong triều trong vòng nửa canh giờ phải có mặt tại đó.
- Vâng. Độc vương.
Cậu và Ngô Thiễn cùng thái hậu nhanh chóng đến chính điện, Gia Minh và Hàn Phong vẫn như nước với lửa với hai người kia, đến mặt cũng không thèm nhìn.
Nữa canh giờ sau, tất cả đã có mặt trước sân chính điện không sót một người, kể cả hai nữ quản Tiểu Liên và Tiểu Tâm, còn có cả hai vị tướng quân A Doanh và A Bân nữa.
Ai ai cũng có một tâm trạng lo sợ, không khí hôm nay còn áp lực hơn mọi khi. Liên Thành ra hiệu cho người dẫn hai cung nữ kia đến trước mặt mọi người. Việc nhị vị vương gia qua đêm với cung nữ chuyện đó ai cũng biết. Và hậu quả của việc đó thì ai cũng biết hai người bị chính hai vị phu nhân đuổi cùng giết tận.
- Các vị biết chuyện gì đã diễn ra phải không ?
-.....
- Thời gian hai vị vương gia trở về hoàng cung là lúc nửa đêm gần sáng. Lúc đó hầu như tất cả cá cung nữ và công công đã phải trong phòng của mình vì giờ giới nghiêm. Vậy... ta muốn hỏi hai.....cung nữ này...sao lại xuất hiện trước cửa phòng của hai vị vương gia cơ chứ. Hửm.
- Độc vương tha mạng...lúc đó hai nô tỳ vì quên chuẩn bị đồ cho vương phi nên mới đi chuẩn bị...ai ngờ....ai ngờ gặp vương gia ở đó và.....
- Vậy sao ? Các ngươi vào cung được bao lâu rồi ?
- Bẩm độc vương một năm.
- Một năm ? Vậy quy định trong cung đã nắm rõ phải không ?
- Vâng.
- Nếu như nắm rõ vậy sao các ngươi còn giám quy phạm giờ giới nghiêm ?
Câu hỏi của cậu làm cho hai ả phải câm nín, đúng là trong cung quy định trong thời gian giờ giới nghiêm không ai được phép ra khỏi phòng nếu không có sự đồng ý của nữ quản hay của hoàng thượng và độc vương.
Mọi người vẫn nín thở im lặng, ai cũng biết độc vương ghét nhất là những kẻ biết nhưng vẫn làm trái. Và ai nhìn vào cũng biết hai cung nữ nài muốn một bước lên tiên. Họ muốn lợi dụng chuyện đó để một bước trở thành quý phi. Nhưng có lẽ họ đã chọn nhầm người, chọn ai không chọn lại đi chọn hai vị vương gia.
Chuyện này cũng đương nhiên không qua được mắt của cậu, vì chuyện hậu cung anh đã giao toàn quyền cho cậu quản lý nên chuyện này anh cũng chỉ đứng bên mà không xen vào.
Liên Thành mỉm cười đầy ma mị, cậu nhanh tay lấy roi da trên tay của Tiểu Tâm, một đòn đánh mạnh vào ha ả kia.
Mọi người chỉ biết nhắm mắt, tiếng la thất thanh của hai cung nử khiến cho mọi người đều rùng mình. Cậu chưa dừng lại ở ở, một kiếm của cậu đã vô tình lướt qua cổ của hai ả kiến máu tràn ra đỏ cả y phục.
Hai ả chỉ có thể trợn tròn mắt, tay ôm cổ như không thể nào ngờ tới. Mọi người thấy màng đó thì chỉ giám cuối đầu mà nuốt nước miếng. Ai cũng biết đó chính là lời cảnh cáo của độc vương gởi đến tất cả bọn họ. Chỉ cần ai giám trái lời cậu kết cục cũng giống hai ả kia.
Liên Thành nhìn lại kết quả của mình thì chậc lưỡi thất vọng, cậu dùng khăn lau kiếm của mình rồi nhìn xuống họ lạnh giọng tuyên bố.
- Ai phản ta, ai muốn cầu lợi mà hại người khác kết quả các ngươi đã rõ. À...mà trong cung này có tất cả bao nhiêu nội quy nhỉ...
Tiểu Liên lạnh người cuối đầu, cô cố gắng lắm mới mở miệng ra được.
- 2000 nội quy.
- 2000 ? Vẫn còn ít, nữ quản chuẩn bị cho ta một chút, 5000 nội quy hoàng cung và 200 điều lệ lệnh giờ giới nghiêm.
Mọi người nghe đến đó thì chân như đứng không vững, chỉ vì hai cung nữ mà 2000 gia quy đã lên 5000 và còn 200 lệnh giới nghiêm.
Nhưng mọi thưa chưa dừng lại ở đó, cậu quay qua bốn người kia nheo mắt gằng từng chữ nói.
- Cắt một năm bổng lộc của nhị vị vương gia và hai vương phi. Bốn người phải bồi thường tất cả các thiệt hại của hoàng cung và cả cái ngai vàng bị các người làm hư kia nữa.
-.......
- Còn nữa, cắt nửa năm bổng lộc của hai vị tướng quân và hai nữ quản. Vì lý do biết chuyện mà không ngăn cản, không điều tra, không thông báo cho ta và hoàng thượng. Còn bây giờ bãi triều.
Tiểu Tâm và Tiểu Liên nhìn nhau không nói lên lời, chuyện này họ làm ra sao lại bắt hai người gánh cơ chứ. Hai người A Doanh và A Bân cũng không thoát khỏi bất ngờ, hai người họ bây giờ vẫn mông lung không biết vì sao mình lại bị cắt nửa năm bổng lộc.
Bốn người vừa bước vào cánh cổng của hoàng cung nhưng họ cứ nghĩ mình vừa bước vào một cái chuồng hay một bãi tha ma nào vậy.
Đại chính điện cửa bị sập, ngai vàng bị chém làm hai, mái ngói bên có bên không. Rồi đi đến ngự hoa viên cũng không thoát, hoa lá rơi đầy, đến nổi gốc của chúng cũng bị đào lên.
Liên Thành máu nóng đã lên đến não, cậu nhanh chóng cầm hắc kiếm đi tìm kẻ gây ra chuyện này. Đến hoàng ninh cung, nơi đây còn sơ xác hơn nữa, nó hoàn toàn bị đánh sập, gió điều hiu, giống như vườn không nhà trống.
- Đến phủ của nhị vương gia và tam vương gia.
Liên Thành gằng từng chữ rồi kéo người đi đến hai phủ của hạ vương gia kia. Nơi này cũng không khác gì cung của cậu, mấy người nơi này đang cố dọn dẹp đống đổ nát thì nhìn thấy cậu và anh đi vào. Họ như vớ được vàng, liền quỳ xuống cầu xin.
- Hoàng thượng, độc vương xin hai người mau cứu chúng thần.
- Nói. Chuyện gì đang xảy ra ?
- Độc vương là do hai vương phi của vương gia gây ra ?
- Lý do.
- Là......
- Hừ. Không nói thì đích thân ta sẽ tra hỏi họ. Họ hiện tại đang ở đâu ?
- Cung thái hậu.
Liên Thành nghe xong thì ngay lập tức đi đến đó, cậu đạp cửa xông vào, bên trong này nó cũng không khác cung cậu là mấy. Cậu đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, xác định bốn thân hình to lớn kia đang đánh nhau góc bên kia.
Không nói không rằng cả hai người Ngô Thiễn và Liên Thành nhanh chóng lao đến, một kiếm một chưởng đánh bay cả bốn người ra bốn góc.
- Người đâu, bắt hai vị vương gia và hai vị vương phi lại cho ta.
- Buông ta ra....Liên Thành ngươi giám bắt ta ?
- Gia Minh ngươi là cái giống gì àm ta không có quyền bắt ? Giải đi đến chỗ thái hậu, ta sẽ đến đó ngay.
Bốn người nhanh chóng được giải đi, cậu nhanh chóng nhìn quanh tìm mấy nhóc tì kia. Ở một góc tường nơi đó có bốn cái đầu đang lúc nhúc ngoi ra.
- A Tiêu, Tiểu Nha, A Doãn, Tiểu Phiên các con mau ra đây.
- Hức.....hức....A Hạo ca ca...Tiểu Hào ca ca...........
Bốn đứa nhóc nhanh chóng chạy ra ôm chầm A Hạo và Tiểu Hào khóc xướt mướt, Ngô Thiễ thấy vậy xoa đầu từng đứa rồi cũng nhanh chóng dẫn tụi nó vào bên trong.
Trong này, thái hậu đang lấy tay day day thái dương vì quá đau đầu, nhìn thấy cậu và anh đi vào, bà liền vẫy tay bảo cậu lại.
- Liên Thành, con mau chóng giải quyết chuyện này đi, ta sắp chịu hết nổi rồi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ ?
- Con hỏi bốn đứa tụi chúng đi.
Ngô Thiễn ngồi xuống bên cạnh bà rồi hất mặt nhìn Ngô Lãng và Ngô Diện cau mày hỏi.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà bốn người khiến hoàng cung của ta bay luôn vậy ?
- Cái này thật sự oan cho hai người bọn đệ quá.
- Đúng. Ngô Diện nói đúng, cái này không thể nói là lỗi của chúng đệ được.
Gia Minh nghe hai người biện minh thì ngay lập tức xù lông dùng chân đạp thẳng vào hông Ngô Diện một cái rõ mạnh.
- Nói không phải sao ? Đến nương tử của mình alf ai cũng không nhận ra được. Bộ nam nhân và nữ nhân giống nhau như vậy sao ?
- Hàn Phong, huynh nói xem rốt cuộc có chuyện gì vậy ?
- Hai tên khốn đó đi tử lầu uống rượu, hai tay hai người ta không không nói. Đến tận khuya mới tìm đường về cung, nhưng thứ ta không ngờ họ lại ôm hai cung nữ cùng làm chuyện đó ngay trên giường của chúng ta.
- Ta không có....
- Ngươi không có vậy thứ ta thấy là gì ?
- Ta.....
Liên Thành và Ngô Thiễn đã hiểu nôm na câu chuyện này là gì. Cậu nhếch miệng, gõ tay lên bàn chờ đợi.
Ngô Thiễn cũng biết được cậu đang muốn làm gì, anh không suy nghĩ liền cho gọi hai cung nữ đã qua đêm với hai người họ vào.
- Người đâu, mau cho truyền hai cung nữ kia vào đây.
Một lát sau hai cung nữ kia tiến vào, mới nhìn sơ cũng biết được họ cố tình trang điểm đậm hơn bình thường. Hai ả giả vờ e thẹn oan ức đi đến quỳ xuống trước mặt hai người.
- Thần thiếp tham kiến thái hậu, hoàng thượng, độc vương, hai vị vương gia và hai vị vương phi.
Liên Thành tay đang bóc quýt nghe hai tiếng thần thiếp thì trái quýt trong tay cũng bị nát tự bao giờ.
- Thần thiếp ?
- Nô tỳ lỡ miệng, xin độc vương thứ tội.
- Tội ? Các ngươi có tội gì ?
- Nô tỳ......
Cả hai ả cứng miệng không nói lên lời, Liên Thành thây vậy chỉ nghếch miệng rồi ra lệnh cho tiểu công công đứng gần đó.
- Tập trung tất cả người của hoàng cung ra trước sân chính điện cho ta, không sót một người và cả các quan đại thần trong triều trong vòng nửa canh giờ phải có mặt tại đó.
- Vâng. Độc vương.
Cậu và Ngô Thiễn cùng thái hậu nhanh chóng đến chính điện, Gia Minh và Hàn Phong vẫn như nước với lửa với hai người kia, đến mặt cũng không thèm nhìn.
Nữa canh giờ sau, tất cả đã có mặt trước sân chính điện không sót một người, kể cả hai nữ quản Tiểu Liên và Tiểu Tâm, còn có cả hai vị tướng quân A Doanh và A Bân nữa.
Ai ai cũng có một tâm trạng lo sợ, không khí hôm nay còn áp lực hơn mọi khi. Liên Thành ra hiệu cho người dẫn hai cung nữ kia đến trước mặt mọi người. Việc nhị vị vương gia qua đêm với cung nữ chuyện đó ai cũng biết. Và hậu quả của việc đó thì ai cũng biết hai người bị chính hai vị phu nhân đuổi cùng giết tận.
- Các vị biết chuyện gì đã diễn ra phải không ?
-.....
- Thời gian hai vị vương gia trở về hoàng cung là lúc nửa đêm gần sáng. Lúc đó hầu như tất cả cá cung nữ và công công đã phải trong phòng của mình vì giờ giới nghiêm. Vậy... ta muốn hỏi hai.....cung nữ này...sao lại xuất hiện trước cửa phòng của hai vị vương gia cơ chứ. Hửm.
- Độc vương tha mạng...lúc đó hai nô tỳ vì quên chuẩn bị đồ cho vương phi nên mới đi chuẩn bị...ai ngờ....ai ngờ gặp vương gia ở đó và.....
- Vậy sao ? Các ngươi vào cung được bao lâu rồi ?
- Bẩm độc vương một năm.
- Một năm ? Vậy quy định trong cung đã nắm rõ phải không ?
- Vâng.
- Nếu như nắm rõ vậy sao các ngươi còn giám quy phạm giờ giới nghiêm ?
Câu hỏi của cậu làm cho hai ả phải câm nín, đúng là trong cung quy định trong thời gian giờ giới nghiêm không ai được phép ra khỏi phòng nếu không có sự đồng ý của nữ quản hay của hoàng thượng và độc vương.
Mọi người vẫn nín thở im lặng, ai cũng biết độc vương ghét nhất là những kẻ biết nhưng vẫn làm trái. Và ai nhìn vào cũng biết hai cung nữ nài muốn một bước lên tiên. Họ muốn lợi dụng chuyện đó để một bước trở thành quý phi. Nhưng có lẽ họ đã chọn nhầm người, chọn ai không chọn lại đi chọn hai vị vương gia.
Chuyện này cũng đương nhiên không qua được mắt của cậu, vì chuyện hậu cung anh đã giao toàn quyền cho cậu quản lý nên chuyện này anh cũng chỉ đứng bên mà không xen vào.
Liên Thành mỉm cười đầy ma mị, cậu nhanh tay lấy roi da trên tay của Tiểu Tâm, một đòn đánh mạnh vào ha ả kia.
Mọi người chỉ biết nhắm mắt, tiếng la thất thanh của hai cung nử khiến cho mọi người đều rùng mình. Cậu chưa dừng lại ở ở, một kiếm của cậu đã vô tình lướt qua cổ của hai ả kiến máu tràn ra đỏ cả y phục.
Hai ả chỉ có thể trợn tròn mắt, tay ôm cổ như không thể nào ngờ tới. Mọi người thấy màng đó thì chỉ giám cuối đầu mà nuốt nước miếng. Ai cũng biết đó chính là lời cảnh cáo của độc vương gởi đến tất cả bọn họ. Chỉ cần ai giám trái lời cậu kết cục cũng giống hai ả kia.
Liên Thành nhìn lại kết quả của mình thì chậc lưỡi thất vọng, cậu dùng khăn lau kiếm của mình rồi nhìn xuống họ lạnh giọng tuyên bố.
- Ai phản ta, ai muốn cầu lợi mà hại người khác kết quả các ngươi đã rõ. À...mà trong cung này có tất cả bao nhiêu nội quy nhỉ...
Tiểu Liên lạnh người cuối đầu, cô cố gắng lắm mới mở miệng ra được.
- 2000 nội quy.
- 2000 ? Vẫn còn ít, nữ quản chuẩn bị cho ta một chút, 5000 nội quy hoàng cung và 200 điều lệ lệnh giờ giới nghiêm.
Mọi người nghe đến đó thì chân như đứng không vững, chỉ vì hai cung nữ mà 2000 gia quy đã lên 5000 và còn 200 lệnh giới nghiêm.
Nhưng mọi thưa chưa dừng lại ở đó, cậu quay qua bốn người kia nheo mắt gằng từng chữ nói.
- Cắt một năm bổng lộc của nhị vị vương gia và hai vương phi. Bốn người phải bồi thường tất cả các thiệt hại của hoàng cung và cả cái ngai vàng bị các người làm hư kia nữa.
-.......
- Còn nữa, cắt nửa năm bổng lộc của hai vị tướng quân và hai nữ quản. Vì lý do biết chuyện mà không ngăn cản, không điều tra, không thông báo cho ta và hoàng thượng. Còn bây giờ bãi triều.
Tiểu Tâm và Tiểu Liên nhìn nhau không nói lên lời, chuyện này họ làm ra sao lại bắt hai người gánh cơ chứ. Hai người A Doanh và A Bân cũng không thoát khỏi bất ngờ, hai người họ bây giờ vẫn mông lung không biết vì sao mình lại bị cắt nửa năm bổng lộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất