Nam Thần Bình Hoa

Chương 55: Ra kịch truyền thanh

Trước Sau
Khi nhận điện thoại Tần Ức mở loa ngoài nên khi giọng Thạch Tĩnh Chi vang lên Thạch Viện ở bên kia đã nói: "Cứ thế nhé, tín hiệu bên em kém quá, tắt nha!"

Cô bé nói xong, điện thoại đã truyền tới tiếng tút tút cúp máy. Tần Ức để điện thoại lên bàn, trả lời câu hỏi của Thạch Tĩnh Chi: "Viên Viên nói kịch truyền thanh của em ấy còn chưa được hoàn hảo lắm, cần thay đổi một số đoạn."

Tần Ức không giấu Thạch Tĩnh Chi điều gì, sau khi bị nhìn chằm chằm một phút đã bán luôn Thạch Viện đi.

Thấy sắc mặt Thạch Tĩnh Chi không vui vẻ lắm, cậu bồi thêm một câu: "Viên Viên nhỏ tuổi, ít khi thấy em ấy thật sự thích điều gì như vậy, anh đừng so đo với em ấy. Chuyện kia em cũng không định đồng ý mà."

"Anh biết." Thạch Tĩnh Chi cũng không định tính toán gì với Thạch Viện, trừ phi Tần Ức đồng ý thật hắn mới tính sổ với nhỏ đó.

Tần Ức dời mắt về phía chiếc hộp Thạch Tĩnh Chi đang cầm trong tay: "Anh đang cầm nhẫn của bên quảng cáo gửi tới sao?" Mấy ngày trước bên đối tác đã gọi điện thông báo cho cậu, Tần Ức làm người phát ngôn cho sản phẩm bên họ, cặp nhẫn mà cậu và Thạch Tĩnh Chi đã mang sẽ được tặng.

Bên công ty đá quý giao nhẫn ho Giang Hà, mà khi Tần Ức hỏi, Giang Hà nói không rõ ràng. Bây giờ thấy chiếc hộp trêи tay Thạch Tĩnh Chi cậu mới nhớ tới chuyện đó. Đồ vật ở trong tay Thạch Tĩnh Chi, không dám có sự cho phép của boss, Giang Hà không dám nói gì trước mặt Tần Ức.

"Đôi lần trước đó." Thạch Tĩnh Chi gật đầu, để Tần Ức mở hộp nhung xanh đen kia ra. Đôi nhẫn của riêng bọn họ phản chiếu trong đôi mắt của Tần Ức. Nhẫn trước khi được đưa tới đã trải qua gia công, bên trong khắc tên hai người Nhẫn của Tần Ức lớn hơn một chút, bên trong khắc ba chữ sjz(*) nhẫn của Thạch Tĩnh Chi khắc qy(*), hoa văn bên ngoài là một chuỗi ký tự tiếng Hy Lạp mang ý nghĩa rằng hai người yêu nhau.

(*) Tần Ức Qín yì | Thạch Tĩnh Chi Shí jìngzhī石靖之

Thạch Tĩnh Chi mở tay ra, cầm lấy hộp nhẫn. Tần Ức nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn của Thạch Tĩnh Chi khỏi hộp, từ từ đeo vào tay hắn.

Thạch Tĩnh Chi cầm chiếc còn lại lên, dùng ánh mắt thậm chí còn chăm chú hơn cả Tần Ức, đeo lên cho cậu: "Em phải luôn đeo chiếc nhẫn này. Không có sự đồng ý của anh, không cho tháo ra."

Tần Ức nhìn ánh mắt trong sáng, kiên định của hắn, đồng ý: "Được."

Hai chiếc nhẫn giống nhau đạt bên cạnh nhau, cảm giác được người đàn ông trước mắt này giữ lấy khiến tâm trạng Thạch Tĩnh Chi tốt lắm. Ngày này đáng được kỷ niệm này khiến một ý nghĩ rục rịch trong hắn. Đầu ngón tay hơi lạnh của Thạch Tĩnh Chi chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Tần Ức, linh hoạt như một chú cá bơi trêи làn da của đối phương, giọng cũng khàn khàn.



Tần Ức đã trưởng thành, tuy không có nóng lòng những chuyện này nhưng cũng nổi lên phản ứng sinh lý bởi những hành động của Thạch Tĩnh Chi. Đôi con ngươi màu mực nhuốm màu tình ɖu͙ƈ, mờ mịt hơi nước. Thế nhưng tuy cơ thể có phản ứng nhưng trong đầu cậu vẫn còn khắc sâu hình ảnh "thảm kịch" ngày nào, trong lòng sợ hãi không thôi.

Cho nên, khi hứng tình, Tần Ức vẫn cố gắng kìm chế lại, nằm chặt lấy đôi tay đang làm loạn của Thạch Tĩnh Chi. Cậu lắc đầu, âm thanh run rẩy vì đang kiềm nén: "Anh sẽ bị thương."

Thạch Tĩnh Chi ngửa đầu nhìn cậu, nói chắc chắn: "Không đâu." Dứt lời, bờ môi mềm mại ấy đã chạm vào môi Tần Ức. Làm một người cá có nhu cầu sinh lý, các cơ quan đều hoạt động bình thường, Tần Ức bị dụ dỗ thành công.

Sự chủ động của Thạch Tĩnh Chi khiến sợi dây lý trí cuối cùng của Tần Ức đứt phựt. Cậu nhanh chóng đảo khách thành chủ nhưng lý trí vẫn không muốn khiến đối phương tổn thương đối phương nên tới làm tới bước nào cũng hỏi ý kiến. Cuối cùng, đôi mắt Thạch Tĩnh Chi đỏ ửng, hàm chứa sự tức giận khiến chân tay cậu bủn rủn.

Không còn gì ràng buộc, Tần Ức như cá gặp nước, đạt được niềm vui khi trở về địa bàn của mình, tung hoành ngang dọc. Sau khi thỏa mãn, eo Thạch Tĩnh Chi như gãy đôi, nằm yên trêи giường không nhấc người dậy nổi.

Tuy lần này Tần Ức không mất khống chế như những lần trước nhưng hôm sau Thạch Tĩnh Chi muốn đứng dậy thì vẫn khó khăn lắm nhưng đã đỡ hơn lần đầu rồi. Ít nhất ngón tay vẫn cử động được, vẫn cầm đũa gắp đậu phụ được.

Lần đầu tiên Thạch Tĩnh Chi vui vẻ vì Tần Ức không ham mê những chuyện này. Nếu không thì chỉ bằng lực eo của đối phương cũng đủ khiến hắn chịu chết rồi. Những việc thế này, cũng có thể "quen tay hay việc", không thể vì kỹ thuật của Tần Ức không điêu luyện mà hai người yêu đương trong sáng cả đời được.

Không biết do ảo giác hay gì mà khi cậu húp cháo, người giúp việc trong nhà và quản gia đều nhìn mình rất mờ ám. Cậu nhìn Thạch Tĩnh Chi, không thấy hắn có biểu cảm gì khác lạ. Đối phương thấy cậu uống hết cháo còn gõ bàn để người hầu đem sữa chua đến.

"Em không thích uống sữa chua táo đỏ, em muốn loại nha đam." Tần Ức đưa ra ý kiến khác. Là một diễn viên, sữa chua vừa tốt cho sức khỏe, lại tốt cho sắc đẹp không thể thiếu trong thực đơn hàng ngày, mà Tần Ức cũng thích sữa chua hơn sữa bò. Thế nhưng mà cậu lại không thể chịu nổi vị táo đỏ này.

"Táo đỏ bổ máu, em nên uống nhiều một chút."

Thạch Tĩnh Chi vừa dứt lời, Tần Ức thấy mấy ánh mắt hướng về phía mình càng nóng bỏng hơn.

"Em không thiếu máu, tại sao phải bổ máu?" Tần Ức không hiểu, Thạch Tĩnh Chi cũng không giải thích, nhưng cũng không ép cậu uống vị sữa chua mà cậu không thích nữa, dùng giọng điệu cưng chiều nói, "Không uống thì thôi, nghe em hết."



Lúc này Tần Ức vẫn nghi ngờ thái độ khác thường của Thạch Tĩnh Chi lắm nhưng trừ Thạch Tĩnh Chi ra thì không ai có thể giải thích cho cậu được. Mãi về sau, cậu từ một chú cá chính trực bị làm hư thành một con cá đen tối mới hiểu được, à, thì ra lúc đấy Thạch Tĩnh Chi là đến chết vẫn sĩ diện.

Phía Tần Ức không có động tĩnh gì, đoàn kịch cũng không làm cách nào được. May là trợ lý số sáu tìm được đoạn voice kia cũng rất tuyệt, chỉnh sửa, cắt ghép vào thì cũng không tệ tới mức như lời Thạch Viện kể.

Bộ kịch truyền thanh này vừa ra đã nhanh chóng hot lên. Vốn bản gốc đã do đại thần giới đam mỹ chắp bút, đã có tiếng sẵn rồi. Được tác giả giúp đỡ về phần truyền thông đã có một lượng người nghe nhất định rồi, mà lượng người nghe đó lại bị giọng nói trầm thấp của xà yêu mê hoặc, tự động đi lôi kéo hội chị em ume.

Độ nổi tiếng của team Thạch Viện tăng không ngừng. Loại nhân vật yêu nghiệt thế này nếu không khéo sẽ thành ẻo lả, nhưng người mới Gạo Nếp này lại không như vậy. Đội của Thạch Viện phần lớn là những người chưa có kinh nghiệm, tuy kịch còn nhiều chỗ thiếu sót nhưng không che lấp được ưu điểm. Lần đầu tiên làm kịch mà đã có thể thành công như vậy đã là xuất sắc rồi.

Kịch đã hot, Gạo Nếp vai xà yêu còn hot hơn. Có rất nhiều đoàn kịch lớn, nhờ vả Thanh Hồ từng hợp tác với Tần Ức hỏi ID của cậu. Hòm thư QQ bị oanh tạc thảm, mỗi lần mở acc nhỏ này ra là thông báo nhảy liên tục.

Cậu không liếc mắt cái nào mà xóa sạch luôn, trong nháy mắt thế giới trở nên yên tĩnh.

Bởi vì sử dụng cách thức thô bạo như vậy mà Tần Ức bỏ lỡ một email rất quan trọng từ đội điều tra e1278, bên trong viết: Điện hạ, là anh sao?

Cái email này là người trong đội điều tra có mạng lười thông tin Internet rộng rãi gửi, nội dung sử dụng ký hiệu đặc biệt viết, người ngoài nhìn vào chỉ thấy toàn giun với dế. Nếu như thật sự là hoàng tử Best thất lạc bấy lâu nhất định có thể hiểu được, cũng sẽ trả lời bọn họ.

Khi hạ cánh phi thuyền xuống Trái Đất, đội điều tra e1278 chọn một vùng biển làm căn cứ, đánh bắt một ít loại cá quý hiếm đem bán, thế là bọn họ có tiền duy trì năng lượng cho phi thuyền và các thiết bị khác.

Khoa học kỹ thuật của Trái Đất rất khác bọn họ khiến đội tuần tra cũng không dám manh động mà lựa chọn sử dụng Internet tìm hiểu và học tập từ từ. Bây giờ bọn họ trong mắt người Trái Đất từ lũ điên đã trở thành người bình thường.

Bọn họ hiện tại đã có thể nhờ vả bạn mạng và dùng tin nhắn rác trêи Internet để tìm hoàng tử nhỏ thất lạc bấy lâu của bọn họ. Đương nhiên mạng lưới vẫn chưa đủ rộng, mặc dù xác định được hoàng tử sống ở nơi nào trêи hành tinh này nhưng nhỡ mà hoàng tử lại sống ở nơi bần cùng lạc hậu, không có Internet thì sao bây giờ.

Đội điều tra cố gắng vừa cố gắng làm thiết bị kiểm tra sóng âm đặc biệt, vừa cố gắng tìm kiếm manh mối trêи mạng. Bọn họ cố gắng tìm những đoạn voice ngắn của nam giới từ 18 tới 30 tuổi, dùng tốc độ khủng khϊế͙p͙ sàng lọc thì chọn được đoạn âm thanh này.

Trời xanh không phụ lòng cá, đội điều tra xét xong mấy trăm triệu đoạn vẫn chưa có chút tin tức nào, bỗng hai vị đội viên phụ trách nghe click vào kịch truyền thanh mới nổi, "Xà duyên".

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau