Chương 38: Mộng xưa cõi trần
Giữa lớp áo đỏ rực, gương mặt trắng nõn càng thêm phần kiều diễm.
Người ấy tựa vào lồng ngực, ôm lấy cánh tay y, đôi mắt biêng biếc nhìn y thiết tha.
Dưới ánh nhìn đó, lòng Tất Cảnh xuyến xao, y lại ôm người ấy chặt thêm.
Mặt trời ban chiều đã ngả về Tây, hai người quấn quýt nương tựa lẫn nhau, thật là một khung cảnh hữu tình.
“Tất Cảnh…”
“Tất Cảnh…”
“Tất Cảnh…”
Người đó gọi từng tiếng, từng tiếng, ban đầu dịu êm, nũng nịu, rồi dần dần giọng nói đó thay đổi.
Dường như không buồn, không vui.
Tất Cảnh kinh hãi, y vội cúi đầu xuống, thì thấy đôi mắt vốn phải long lanh ánh sáng giờ đây lại âm u hệt như ao tù nước đọng, nhìn y mà không chút xao động.
Y bất giác nhíu mày, muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện cổ họng như bị nghẹn ứ, ngay cả một chữ cũng không thốt nên lời.
Người trong lòng bỗng dưng đứng phắt dậy.
“Hoàng hôn đẹp thật, tiếc rằng chẳng được dài lâu.”
Tất Cảnh chỉ có thể nhìn trân trân vào tấm lưng đó, nghe giọng nói hờ hững đó.
Y muốn đứng lên, lại nhận ra ngay cả việc nhúc nhích mình cũng không làm được.
Người đó không hề quay đầu nhìn y dù chỉ một lần, mà chỉ chậm rãi đi về phía xa xăm, bóng lưng đó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.
Tất Cảnh trợn trừng hai mắt, biểu tình trên mặt đã dữ tợn đến cực độ, nhưng y chỉ có thể ngồi đó mà chẳng làm gì được.
“Nhạc Chí!” Một tiếng gào to vang lên, Tất Cảnh bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lòng vẫn chưa dứt nỗi kinh hoàng.
Tất Cảnh ngồi trên giường, sắc mặt vẫn âm u đáng sợ như trước, y gặm nhấm lại cơn mộng đó trong nỗi hoài nghi, tay phải vô thức nắm lại, nện một đấm vào tường.
Sáng sớm, lúc Nhạc Chí tỉnh giấc, hắn bỗng cảm thấy có một luồng chân khí đang tích tụ ở đan điền của mình.
Đây là dấu hiệu của việc thăng cấp, Nhạc Chí vui như mở cờ trong bụng, hắn vội vàng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, dẫn chân khí trong bụng tản ra khắp nơi.
Đây không phải lần đầu tiên Nhạc Chí thăng cấp, hiện giờ tu vi của hắn đang là Kết Đan bậc Ba, nhưng lần này và lần trước có hơi khác nhau, vì hắn nhìn thấy trong đan điền của mình có một hạt châu nho nhỏ lấp lánh ánh sáng trắng.
Đó là nội đan của hắn!
Mà điều đáng mừng nhất chính là hắn đã luyện được Nhãn thần, nếu đôi mắt của thân thể chỉ nhìn thấy bề ngoài của sự vật, thì Nhãn thần lại nhìn thấy được nội đan và căn cốt con người. Nhãn thần cũng có mạnh có yếu, cũng chỉ nhìn được những người có tu vi thấp hơn mình. Nhưng đối với Nhạc Chí, đây là một niềm vui đáng kinh ngạc.
Người luyện Đan tu có thời gian tu luyện lâu dài, mỗi lần luyện đan lại tổn hao linh khí, nên khi mới bắt đầu, tu vi của họ thăng tiến rất chậm.
Nhưng Đan tu lại có nhiều cơ duyên hơn Đạo tu, khi luyện Đan tu đến một giai đoạn nhất định, sẽ đến lúc đan đạo hợp nhất, khi đó tu vi sẽ tiến bộ vượt bậc trong một lần.
Đời trước, Nhạc Chí chỉ có tu vi Kết Đan nên hắn chưa trải qua cảm giác khoái lạc của việc hợp nhất đan đạo, đời này hắn nhất định phải cảm thụ một lần.
Chân khí dần lan tỏa toàn thân, hòa vào trong xương cốt.
Kim đan trong bụng cũng sáng hơn một chút.
Nhạc Chí mở mắt ra, chầm chậm hít một hơi, hiện nay hắn đã luyện đến Kết Đan bậc Bốn.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, rọi xuống mặt đất, lòng Nhạc Chí hân hoan phấn chấn, gương mặt vô thức nở nụ cười.
Khi hắn đẩy cửa ra, lại thấy ở cửa có một người đang đứng.
Tất Cảnh vận một bộ áo tím, bên hông giắt một mảnh ngọc đen, mái tóc dài đen nhánh được vấn bằng trâm ngọc, gương mặt như được gọt giũa, ngũ quan sắc sảo, dung nhan đẹp đẽ vạn phần.
Nhạc Chí giật cả mình, nếu là trước đây, hắn đã lập tức nhào vào lòng người đó, nhưng hiện tại, lòng hắn chỉ còn chút xao động, lại nhanh chóng bị kìm nén.
Tất Cảnh đã nói: Nếu để ta lại thấy ngươi, mặc kệ ai che chở ngươi, ta cũng giết không tha.
Từ trước đến nay, Yêu Chủ là người đã nói là làm.
Nhưng sau đó bọn họ đã gặp lại hai lần, một lần dưới chân núi Tu Di, khi đó y đuổi đến cùng Truy Hồn châm, dù có ý muốn giết hắn nhưng không hiểu sao lại đột nhiên bỏ đi.
Lần thứ hai là trong phủ đệ này, lúc hai người Tất Cảnh và Cửu Phượng đang hò hẹn tâm tình dưới trăng.
Lần chạm trán thứ ba này, lại do Tất Cảnh phục sẵn trước cửa phòng hắn, Nhạc Chí không biết ý y thế nào.
Lẽ nào y quyết đuổi cùng giết tuyệt ư?
Nhạc Chí thấy lòng chua xót quá, hắn theo đuổi y đã mấy trăm năm, đổi lại là thế này đây.
Quả nhiên, không nên cưỡng cầu.
Nhạc Chí dè chừng nhìn Tất Cảnh, Tất Cảnh lại nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn.
Càng nhìn lâu, Tất Cảnh lại càng bực bội hơn.
Có một số việc, không phải y cứ muốn quên là có thể quên được. Y vẫn nhớ rõ Nhạc Chí đã nhìn y bằng đôi mắt đó, đen láy sáng trong, ẩn giấu si mê và ái tình say đắm.
Nhưng giờ đây, ánh mắt đó lại ơ thờ, bâng quơ như đang nhìn một người xa lạ.
Trái tim Tất Cảnh bỗng run rẩy nhè nhẹ.
Nhạc Chí đợi một lúc lâu, thấy sắc mặt Tất Cảnh dữ tợn, sát khí trên người nồng nặc, đôi mắt lạnh băng ghim chặt vào mình, khiến người ta lạnh run.
Bộ dạng này rõ ràng là đến để giết người, nhưng sao lại chỉ đứng đó, không nói năng gì.
Yêu Chủ càng lúc càng khiến người khác khó hiểu.
Dù gì thì người trước mắt vẫn là người mà hắn đã lưu luyến suốt mấy trăm năm ròng, giờ đây, dù tình cảm phai nhạt, lòng vẫn không khỏi hoài niệm, có điều ý niệm này vẫn bị hắn kiềm chế lại.
Nhưng cứ ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với Tất Cảnh, Nhạc Chí lại cảm thấy rất khó chịu.
Hắn ra khỏi cửa, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
“Nếu Yêu Chủ không lấy mạng tại hạ, thì tại hạ còn có việc, xin phép cáo từ.” Nhạc Chí nói, nói xong bèn quay người bỏ đi.
Sát khí phía sau càng bốc cao ngùn ngụt, Nhạc Chí cố bước nhanh hơn.
“Đứng lại!”
Nhạc Chí nghe một giọng nói lạnh lẽo rít lên từ đằng sau, vậy mà Tất Cảnh lại đuổi theo.
“Yêu Chủ đổi ý rồi à? Lời hẹn ngày đó là, Nhạc Chí tại hạ đây sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mắt ngài, sở dĩ giờ đây phải đối mặt ngài thế này, không phải do tại hạ cố ý. Nếu ngài vì thế mà lấy mạng tại hạ, tại hạ có chết cũng là chết oan.” Nhạc Chí nói.
“Quay lại đây!” Tất Cảnh lạnh lùng nói.
Nhạc Chí đành bất đắc dĩ quay người lại, quả nhiên nhìn thấy sát khí trên mặt Tất Cảnh càng lúc càng nặng nề.
“Nếu lần này ngài tha mạng cho tại hạ, tại hạ sẽ lập tức rời khỏi Hư Minh phủ, tìm một động phủ khác để tu luyện, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa.” Nhạc Chí vội vàng nói.
“Câm miệng!”
Giọng nói đó lại thêm giá rét.
“Nếu ngươi còn dám nói nữa, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
Nhạc Chí nín thinh ngay tức khắc.
Tất Cảnh đột ngột đến gần, y phủ bàn tay phải lạnh lẽo lên hai mắt Nhạc Chí.
Nhạc Chí thấy trước mắt là một mảng đen kịt.
“Nhạc Chí, ta không giết ngươi.” Tất Cảnh nói.
Giọng nói đó dịu dàng quá đỗi, làm Nhạc Chí giật mình hoảng hốt.
Lòng hắn hơi thả lỏng.
“Ngươi thấy hoàng hôn thế nào?” Bỗng dưng, Tất Cảnh hỏi.
Nhạc Chí thấy chuyện này kì quái quá, nên vẫn ngậm chặt miệng.
“Nói chuyện!”
Nhạc Chí ngẫm nghĩ rồi nói: “Hoàng hôn đẹp đấy, tiếc rằng chẳng được dài lâu.”
Bản tay đang đặt trên mắt đột ngột bị rút về, Tất Cảnh nhìn hắn với vẻ không tin được, Nhạc Chí bị ánh mắt đó dọa sợ.
“Tại sao hoàng hôn lại không vĩnh cửu?” Tất Cảnh thình lình bước đến gần, lạnh lùng hỏi.
Nhạc Chí chỉ cảm thấy mây đen đè đầu, chẳng lẽ hắn đã nói sai điều gì sao?
Hoàng hôn rất đẹp, nhưng cũng rất ngắn ngủi. Cảnh vật nơi trần thế chỉ có vậy, chỉ có tiên cảnh nơi chín tầng trời mới là thực là tuyệt cảnh.
“… Vì Thiên Đạo là thế.” Nhạc Chí đáp.
“Thiên Đạo? Ha ha ha ha!” Tất Cảnh đột nhiên cười phá lên, “Nhạc Chí, từ khi nào ngươi lại biết đến Thiên Đạo. Ngươi vốn là kỳ tài Tu Chân, lại cam tâm vứt bỏ linh căn, ngươi mà cũng biết Thiên Đạo ư!”
Nhạc Chí: “…”
“Nếu ngài không có việc gì, tại hạ xin phép cáo từ.” Nhạc Chí nói, mặc cho người phía sau vẫn cười lớn “ha ha”.
Tiếng cười của người phía sau nhỏ dần, trên mặt y nhuốm vẻ hoảng sợ: “Thiên Đạo ư? Thiên Đạo vô tình, làm sao ngươi hiểu được Thiên Đạo…”
Nhạc Chí rời khỏi phủ, rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trước đây, hễ không gặp được thì lòng hoài nhung nhớ, mà hiện nay, lúc chạm mặt lại khơi lại những chấp niệm xưa, cả người cũng bất an khó chịu.
Nhạc Chí tĩnh tâm lại, gọi Tất Phương điểu đến rồi bay về phía động phủ của Thẩm Mạn.
Những ngày gần đây Nhạc Chí lĩnh ngộ được đôi điều, người tu Tuyệt Tình Đạo sợ nhất là thiếu nợ ân tình của người khác, nếu không trả dứt ân tình, sẽ trở ngại đường tu luyện. Hắn nhận lời Tần Thái Hòa tìm Tần Tô, thật ra cũng để trả một mối ân tình tiềm ẩn.
Trước đây hắn và Tần Thái Hòa chưa từng giao hảo, sau này khi tiến vào Ma giới cũng là đôi bên giúp đỡ lẫn nhau, nên Nhạc Chí không biết rốt cuộc mình đã thiếu y ân tình nào, nhưng trong thâm tâm hắn luôn có cảm giác mình đã thiếu nợ y.
Lúc bình thường, không thể nhận ra mối ân tình sâu xa này, mãi đến khi Tần Thái Hòa thỉnh cầu, Nhạc Chí lại chợt ngộ ra. Nên hắn mới đột nhiên đáp ứng y.
U Thảo Tông tuy tốt, nhưng lại không phải nơi thích hợp nhất để tu luyện. Hắn tu luyện đã một trăm năm, lại gặp nhiều kỳ ngộ mà đạo tu mới đến Kết Đan, quả thật có hơi chậm. Nếu cứ thế này, không biết khi nào mới đến ngày đan đạo hợp nhất.
Nhạc Chí nghĩ sẽ mang Tần Tô giao cho Tần Thái Hòa, trả dứt ân tình này, sau đó tìm một động phủ thật tốt để tu luyện.
Hắn âm thầm lên kế hoạch như thế, có vẻ như Tất Phương điểu bên dưới cũng hiểu được, bèn bay nhanh hơn một chút.
Mây mù vụt qua bên người, chẳng mấy chốc họ đã đáp xuống trước động phủ của Thẩm Mạn.
Hôm nay, dường như Thẩm Mạn có hơi tiều tụy, khí lạnh trên người lại càng trầm trọng hơn.
Thẩm Mạn đứng tựa vào tường, tóc đen rối tung che khuất nửa gương mặt y, đôi mắt tối tăm đã không còn ánh sáng.
“Thẩm Mạn.” Nhạc Chí thấp thỏm gọi.
Biểu tình nặng nề trên mặt Thẩm Mạn dần tươi tỉnh hơn một chút, y nhìn Nhạc Chí, nở một nụ cười: “Ta làm đệ sợ sao?”
“Huynh làm sao thế?” Nhạc Chí lo lắng hỏi thăm.
“Lúc tu luyện nảy sinh tâm ma.” Thẩm Mạn nói, “Ngồi một chút đi.”
Trong động phủ có một chiếc bàn đá vuông, hai ghế đá, trên bàn đá bày một bộ ấm trà.
Nhạc Chí ngồi lên, bỗng thấy rét run.
Thẩm Mạn vội vàng đưa cho hắn một tấm đệm: “Trong động này tràn ngập ma khí, ta quên mất đệ là đạo tu.”
Nhạc Chí nhận lấy tấm đệm, lúc ngồi xuống mới không thấy lạnh nữa.
“Ổn rồi. Ma tu sợ nhất là tâm ma, nỗi lòng của huynh quá nặng nề.” Nhạc Chí nói, “Lúc tu luyện không thể có vướng bận, đường Ma tu mới có thể lâu dài.”
Thẩm Mạn nhếch một nụ cười khổ sở: “Khó lòng không vướng bận.”
“Cứ từ từ tiến tới, không thể nóng vội.” Nhạc Chí nói.
Thẩm Mạn không muốn nhiều lời, bèn nói: “Hôm nay phải đi rồi sao?”
“Phải, huynh phải bảo trọng đấy.” Nhạc Chí nói thật tâm.
Thẩm Mạn lấy ra hai cái chén, sau đó lấy từ trong góc ra một vò rượu, rót đầy cả hai.
Mặt Nhạc Chí cứng đờ ngay lập tức.
Là mùi hương của rượu Thanh Nguyên, nhưng hắn đã dặn lòng không được uống rượu rồi.
Thẩm Mạn lấy một chén, uống một hơi cạn sạch.
Nhạc Chí thấy y sảng khoái như thế, cũng nâng một chén khác, mùi hương rượu Thanh Nguyên ập vào mặt, khiến người say mê.
Nhạc Chí vừa đưa rượu đến bên môi, đã bị đoạt lấy.
“Chén rượu biệt ly này, để ta uống thay đệ.” Thẩm Mạn nói.
Thẩm Mạn đặt chén lên môi, nhẹ nhàng chạm vào.
Đó là nơi Nhạc Chí vừa chạm môi vào, Thẩm Mạn làm động tác này, lòng Nhạc Chí cảm thấy hơi quái dị.
“Thật ra huynh chỉ muốn uống rượu thôi chứ gì!” Nhạc Chí cười rồi nói, trong lòng xấu hổ.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Mạn đã uống cạn chén còn lại.
Thẩm Mạn đặt chén rượu trên bàn đá, nói như chưa thỏa mãn: “Say mãi cũng tốt mà.”
“Chẳng qua huynh mê rượu thôi, tìm lý do để làm gì.” Nhạc Chí cười nhạo.
Thẩm Mạn ôm lấy vò rượu, gác đầu trên miệng vò, hai mắt lờ đờ nhìn Nhạc Chí.
Nhạc Chí: “…”
“Sao lại bắt chước ta?” Nhạc Chí thẹn quá đâm giận.
Vẻ mặt mê dại của Thẩm Mạn biến mất ngay tức khắc, y đặt vò rượu sang một bên, dường như nhớ đến điều gì đó, cười to nói: “Ngốc! Đệ ngốc lắm, đệ có biết không?”
Nhạc Chí nhăn nhó trừng mắt nhìn người đang cười hả hê đó.
“Ta đến rồi, đi được chưa?” Trong động có thêm một người, Tần Tô ôm cánh tay đứng đó, nhíu mày nói.
Nhạc Chí đứng dậy, nhìn Thẩm Mạn một lần cuối: “Thẩm Mạn, mong huynh có ngày tu vi đại thành.”
Thẩm Mạn cười gật đầu.
Tần Tô cười lạnh lẽo, liếc Thẩm Mạn một cái rồi mới quay người bỏ ra ngoài. Nhạc Chí cũng theo sau cậu ta.
Thẩm Mạn ngồi lẻ loi trên ghế đá, y nhìn cái chén rỗng, thẫn thờ.
Người ấy tựa vào lồng ngực, ôm lấy cánh tay y, đôi mắt biêng biếc nhìn y thiết tha.
Dưới ánh nhìn đó, lòng Tất Cảnh xuyến xao, y lại ôm người ấy chặt thêm.
Mặt trời ban chiều đã ngả về Tây, hai người quấn quýt nương tựa lẫn nhau, thật là một khung cảnh hữu tình.
“Tất Cảnh…”
“Tất Cảnh…”
“Tất Cảnh…”
Người đó gọi từng tiếng, từng tiếng, ban đầu dịu êm, nũng nịu, rồi dần dần giọng nói đó thay đổi.
Dường như không buồn, không vui.
Tất Cảnh kinh hãi, y vội cúi đầu xuống, thì thấy đôi mắt vốn phải long lanh ánh sáng giờ đây lại âm u hệt như ao tù nước đọng, nhìn y mà không chút xao động.
Y bất giác nhíu mày, muốn lên tiếng nhưng lại phát hiện cổ họng như bị nghẹn ứ, ngay cả một chữ cũng không thốt nên lời.
Người trong lòng bỗng dưng đứng phắt dậy.
“Hoàng hôn đẹp thật, tiếc rằng chẳng được dài lâu.”
Tất Cảnh chỉ có thể nhìn trân trân vào tấm lưng đó, nghe giọng nói hờ hững đó.
Y muốn đứng lên, lại nhận ra ngay cả việc nhúc nhích mình cũng không làm được.
Người đó không hề quay đầu nhìn y dù chỉ một lần, mà chỉ chậm rãi đi về phía xa xăm, bóng lưng đó càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn nhìn thấy nữa.
Tất Cảnh trợn trừng hai mắt, biểu tình trên mặt đã dữ tợn đến cực độ, nhưng y chỉ có thể ngồi đó mà chẳng làm gì được.
“Nhạc Chí!” Một tiếng gào to vang lên, Tất Cảnh bừng tỉnh khỏi cơn mộng, lòng vẫn chưa dứt nỗi kinh hoàng.
Tất Cảnh ngồi trên giường, sắc mặt vẫn âm u đáng sợ như trước, y gặm nhấm lại cơn mộng đó trong nỗi hoài nghi, tay phải vô thức nắm lại, nện một đấm vào tường.
Sáng sớm, lúc Nhạc Chí tỉnh giấc, hắn bỗng cảm thấy có một luồng chân khí đang tích tụ ở đan điền của mình.
Đây là dấu hiệu của việc thăng cấp, Nhạc Chí vui như mở cờ trong bụng, hắn vội vàng ngồi xếp bằng trên giường, nhắm mắt, dẫn chân khí trong bụng tản ra khắp nơi.
Đây không phải lần đầu tiên Nhạc Chí thăng cấp, hiện giờ tu vi của hắn đang là Kết Đan bậc Ba, nhưng lần này và lần trước có hơi khác nhau, vì hắn nhìn thấy trong đan điền của mình có một hạt châu nho nhỏ lấp lánh ánh sáng trắng.
Đó là nội đan của hắn!
Mà điều đáng mừng nhất chính là hắn đã luyện được Nhãn thần, nếu đôi mắt của thân thể chỉ nhìn thấy bề ngoài của sự vật, thì Nhãn thần lại nhìn thấy được nội đan và căn cốt con người. Nhãn thần cũng có mạnh có yếu, cũng chỉ nhìn được những người có tu vi thấp hơn mình. Nhưng đối với Nhạc Chí, đây là một niềm vui đáng kinh ngạc.
Người luyện Đan tu có thời gian tu luyện lâu dài, mỗi lần luyện đan lại tổn hao linh khí, nên khi mới bắt đầu, tu vi của họ thăng tiến rất chậm.
Nhưng Đan tu lại có nhiều cơ duyên hơn Đạo tu, khi luyện Đan tu đến một giai đoạn nhất định, sẽ đến lúc đan đạo hợp nhất, khi đó tu vi sẽ tiến bộ vượt bậc trong một lần.
Đời trước, Nhạc Chí chỉ có tu vi Kết Đan nên hắn chưa trải qua cảm giác khoái lạc của việc hợp nhất đan đạo, đời này hắn nhất định phải cảm thụ một lần.
Chân khí dần lan tỏa toàn thân, hòa vào trong xương cốt.
Kim đan trong bụng cũng sáng hơn một chút.
Nhạc Chí mở mắt ra, chầm chậm hít một hơi, hiện nay hắn đã luyện đến Kết Đan bậc Bốn.
Ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ, rọi xuống mặt đất, lòng Nhạc Chí hân hoan phấn chấn, gương mặt vô thức nở nụ cười.
Khi hắn đẩy cửa ra, lại thấy ở cửa có một người đang đứng.
Tất Cảnh vận một bộ áo tím, bên hông giắt một mảnh ngọc đen, mái tóc dài đen nhánh được vấn bằng trâm ngọc, gương mặt như được gọt giũa, ngũ quan sắc sảo, dung nhan đẹp đẽ vạn phần.
Nhạc Chí giật cả mình, nếu là trước đây, hắn đã lập tức nhào vào lòng người đó, nhưng hiện tại, lòng hắn chỉ còn chút xao động, lại nhanh chóng bị kìm nén.
Tất Cảnh đã nói: Nếu để ta lại thấy ngươi, mặc kệ ai che chở ngươi, ta cũng giết không tha.
Từ trước đến nay, Yêu Chủ là người đã nói là làm.
Nhưng sau đó bọn họ đã gặp lại hai lần, một lần dưới chân núi Tu Di, khi đó y đuổi đến cùng Truy Hồn châm, dù có ý muốn giết hắn nhưng không hiểu sao lại đột nhiên bỏ đi.
Lần thứ hai là trong phủ đệ này, lúc hai người Tất Cảnh và Cửu Phượng đang hò hẹn tâm tình dưới trăng.
Lần chạm trán thứ ba này, lại do Tất Cảnh phục sẵn trước cửa phòng hắn, Nhạc Chí không biết ý y thế nào.
Lẽ nào y quyết đuổi cùng giết tuyệt ư?
Nhạc Chí thấy lòng chua xót quá, hắn theo đuổi y đã mấy trăm năm, đổi lại là thế này đây.
Quả nhiên, không nên cưỡng cầu.
Nhạc Chí dè chừng nhìn Tất Cảnh, Tất Cảnh lại nhìn thật sâu vào đôi mắt hắn.
Càng nhìn lâu, Tất Cảnh lại càng bực bội hơn.
Có một số việc, không phải y cứ muốn quên là có thể quên được. Y vẫn nhớ rõ Nhạc Chí đã nhìn y bằng đôi mắt đó, đen láy sáng trong, ẩn giấu si mê và ái tình say đắm.
Nhưng giờ đây, ánh mắt đó lại ơ thờ, bâng quơ như đang nhìn một người xa lạ.
Trái tim Tất Cảnh bỗng run rẩy nhè nhẹ.
Nhạc Chí đợi một lúc lâu, thấy sắc mặt Tất Cảnh dữ tợn, sát khí trên người nồng nặc, đôi mắt lạnh băng ghim chặt vào mình, khiến người ta lạnh run.
Bộ dạng này rõ ràng là đến để giết người, nhưng sao lại chỉ đứng đó, không nói năng gì.
Yêu Chủ càng lúc càng khiến người khác khó hiểu.
Dù gì thì người trước mắt vẫn là người mà hắn đã lưu luyến suốt mấy trăm năm ròng, giờ đây, dù tình cảm phai nhạt, lòng vẫn không khỏi hoài niệm, có điều ý niệm này vẫn bị hắn kiềm chế lại.
Nhưng cứ ở đây mắt to trừng mắt nhỏ với Tất Cảnh, Nhạc Chí lại cảm thấy rất khó chịu.
Hắn ra khỏi cửa, rồi cẩn thận đóng cửa lại.
“Nếu Yêu Chủ không lấy mạng tại hạ, thì tại hạ còn có việc, xin phép cáo từ.” Nhạc Chí nói, nói xong bèn quay người bỏ đi.
Sát khí phía sau càng bốc cao ngùn ngụt, Nhạc Chí cố bước nhanh hơn.
“Đứng lại!”
Nhạc Chí nghe một giọng nói lạnh lẽo rít lên từ đằng sau, vậy mà Tất Cảnh lại đuổi theo.
“Yêu Chủ đổi ý rồi à? Lời hẹn ngày đó là, Nhạc Chí tại hạ đây sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mắt ngài, sở dĩ giờ đây phải đối mặt ngài thế này, không phải do tại hạ cố ý. Nếu ngài vì thế mà lấy mạng tại hạ, tại hạ có chết cũng là chết oan.” Nhạc Chí nói.
“Quay lại đây!” Tất Cảnh lạnh lùng nói.
Nhạc Chí đành bất đắc dĩ quay người lại, quả nhiên nhìn thấy sát khí trên mặt Tất Cảnh càng lúc càng nặng nề.
“Nếu lần này ngài tha mạng cho tại hạ, tại hạ sẽ lập tức rời khỏi Hư Minh phủ, tìm một động phủ khác để tu luyện, không bao giờ xuất hiện trước mặt ngài nữa.” Nhạc Chí vội vàng nói.
“Câm miệng!”
Giọng nói đó lại thêm giá rét.
“Nếu ngươi còn dám nói nữa, ta sẽ giết ngươi ngay lập tức.”
Nhạc Chí nín thinh ngay tức khắc.
Tất Cảnh đột ngột đến gần, y phủ bàn tay phải lạnh lẽo lên hai mắt Nhạc Chí.
Nhạc Chí thấy trước mắt là một mảng đen kịt.
“Nhạc Chí, ta không giết ngươi.” Tất Cảnh nói.
Giọng nói đó dịu dàng quá đỗi, làm Nhạc Chí giật mình hoảng hốt.
Lòng hắn hơi thả lỏng.
“Ngươi thấy hoàng hôn thế nào?” Bỗng dưng, Tất Cảnh hỏi.
Nhạc Chí thấy chuyện này kì quái quá, nên vẫn ngậm chặt miệng.
“Nói chuyện!”
Nhạc Chí ngẫm nghĩ rồi nói: “Hoàng hôn đẹp đấy, tiếc rằng chẳng được dài lâu.”
Bản tay đang đặt trên mắt đột ngột bị rút về, Tất Cảnh nhìn hắn với vẻ không tin được, Nhạc Chí bị ánh mắt đó dọa sợ.
“Tại sao hoàng hôn lại không vĩnh cửu?” Tất Cảnh thình lình bước đến gần, lạnh lùng hỏi.
Nhạc Chí chỉ cảm thấy mây đen đè đầu, chẳng lẽ hắn đã nói sai điều gì sao?
Hoàng hôn rất đẹp, nhưng cũng rất ngắn ngủi. Cảnh vật nơi trần thế chỉ có vậy, chỉ có tiên cảnh nơi chín tầng trời mới là thực là tuyệt cảnh.
“… Vì Thiên Đạo là thế.” Nhạc Chí đáp.
“Thiên Đạo? Ha ha ha ha!” Tất Cảnh đột nhiên cười phá lên, “Nhạc Chí, từ khi nào ngươi lại biết đến Thiên Đạo. Ngươi vốn là kỳ tài Tu Chân, lại cam tâm vứt bỏ linh căn, ngươi mà cũng biết Thiên Đạo ư!”
Nhạc Chí: “…”
“Nếu ngài không có việc gì, tại hạ xin phép cáo từ.” Nhạc Chí nói, mặc cho người phía sau vẫn cười lớn “ha ha”.
Tiếng cười của người phía sau nhỏ dần, trên mặt y nhuốm vẻ hoảng sợ: “Thiên Đạo ư? Thiên Đạo vô tình, làm sao ngươi hiểu được Thiên Đạo…”
Nhạc Chí rời khỏi phủ, rồi mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trước đây, hễ không gặp được thì lòng hoài nhung nhớ, mà hiện nay, lúc chạm mặt lại khơi lại những chấp niệm xưa, cả người cũng bất an khó chịu.
Nhạc Chí tĩnh tâm lại, gọi Tất Phương điểu đến rồi bay về phía động phủ của Thẩm Mạn.
Những ngày gần đây Nhạc Chí lĩnh ngộ được đôi điều, người tu Tuyệt Tình Đạo sợ nhất là thiếu nợ ân tình của người khác, nếu không trả dứt ân tình, sẽ trở ngại đường tu luyện. Hắn nhận lời Tần Thái Hòa tìm Tần Tô, thật ra cũng để trả một mối ân tình tiềm ẩn.
Trước đây hắn và Tần Thái Hòa chưa từng giao hảo, sau này khi tiến vào Ma giới cũng là đôi bên giúp đỡ lẫn nhau, nên Nhạc Chí không biết rốt cuộc mình đã thiếu y ân tình nào, nhưng trong thâm tâm hắn luôn có cảm giác mình đã thiếu nợ y.
Lúc bình thường, không thể nhận ra mối ân tình sâu xa này, mãi đến khi Tần Thái Hòa thỉnh cầu, Nhạc Chí lại chợt ngộ ra. Nên hắn mới đột nhiên đáp ứng y.
U Thảo Tông tuy tốt, nhưng lại không phải nơi thích hợp nhất để tu luyện. Hắn tu luyện đã một trăm năm, lại gặp nhiều kỳ ngộ mà đạo tu mới đến Kết Đan, quả thật có hơi chậm. Nếu cứ thế này, không biết khi nào mới đến ngày đan đạo hợp nhất.
Nhạc Chí nghĩ sẽ mang Tần Tô giao cho Tần Thái Hòa, trả dứt ân tình này, sau đó tìm một động phủ thật tốt để tu luyện.
Hắn âm thầm lên kế hoạch như thế, có vẻ như Tất Phương điểu bên dưới cũng hiểu được, bèn bay nhanh hơn một chút.
Mây mù vụt qua bên người, chẳng mấy chốc họ đã đáp xuống trước động phủ của Thẩm Mạn.
Hôm nay, dường như Thẩm Mạn có hơi tiều tụy, khí lạnh trên người lại càng trầm trọng hơn.
Thẩm Mạn đứng tựa vào tường, tóc đen rối tung che khuất nửa gương mặt y, đôi mắt tối tăm đã không còn ánh sáng.
“Thẩm Mạn.” Nhạc Chí thấp thỏm gọi.
Biểu tình nặng nề trên mặt Thẩm Mạn dần tươi tỉnh hơn một chút, y nhìn Nhạc Chí, nở một nụ cười: “Ta làm đệ sợ sao?”
“Huynh làm sao thế?” Nhạc Chí lo lắng hỏi thăm.
“Lúc tu luyện nảy sinh tâm ma.” Thẩm Mạn nói, “Ngồi một chút đi.”
Trong động phủ có một chiếc bàn đá vuông, hai ghế đá, trên bàn đá bày một bộ ấm trà.
Nhạc Chí ngồi lên, bỗng thấy rét run.
Thẩm Mạn vội vàng đưa cho hắn một tấm đệm: “Trong động này tràn ngập ma khí, ta quên mất đệ là đạo tu.”
Nhạc Chí nhận lấy tấm đệm, lúc ngồi xuống mới không thấy lạnh nữa.
“Ổn rồi. Ma tu sợ nhất là tâm ma, nỗi lòng của huynh quá nặng nề.” Nhạc Chí nói, “Lúc tu luyện không thể có vướng bận, đường Ma tu mới có thể lâu dài.”
Thẩm Mạn nhếch một nụ cười khổ sở: “Khó lòng không vướng bận.”
“Cứ từ từ tiến tới, không thể nóng vội.” Nhạc Chí nói.
Thẩm Mạn không muốn nhiều lời, bèn nói: “Hôm nay phải đi rồi sao?”
“Phải, huynh phải bảo trọng đấy.” Nhạc Chí nói thật tâm.
Thẩm Mạn lấy ra hai cái chén, sau đó lấy từ trong góc ra một vò rượu, rót đầy cả hai.
Mặt Nhạc Chí cứng đờ ngay lập tức.
Là mùi hương của rượu Thanh Nguyên, nhưng hắn đã dặn lòng không được uống rượu rồi.
Thẩm Mạn lấy một chén, uống một hơi cạn sạch.
Nhạc Chí thấy y sảng khoái như thế, cũng nâng một chén khác, mùi hương rượu Thanh Nguyên ập vào mặt, khiến người say mê.
Nhạc Chí vừa đưa rượu đến bên môi, đã bị đoạt lấy.
“Chén rượu biệt ly này, để ta uống thay đệ.” Thẩm Mạn nói.
Thẩm Mạn đặt chén lên môi, nhẹ nhàng chạm vào.
Đó là nơi Nhạc Chí vừa chạm môi vào, Thẩm Mạn làm động tác này, lòng Nhạc Chí cảm thấy hơi quái dị.
“Thật ra huynh chỉ muốn uống rượu thôi chứ gì!” Nhạc Chí cười rồi nói, trong lòng xấu hổ.
Chỉ trong chốc lát, Thẩm Mạn đã uống cạn chén còn lại.
Thẩm Mạn đặt chén rượu trên bàn đá, nói như chưa thỏa mãn: “Say mãi cũng tốt mà.”
“Chẳng qua huynh mê rượu thôi, tìm lý do để làm gì.” Nhạc Chí cười nhạo.
Thẩm Mạn ôm lấy vò rượu, gác đầu trên miệng vò, hai mắt lờ đờ nhìn Nhạc Chí.
Nhạc Chí: “…”
“Sao lại bắt chước ta?” Nhạc Chí thẹn quá đâm giận.
Vẻ mặt mê dại của Thẩm Mạn biến mất ngay tức khắc, y đặt vò rượu sang một bên, dường như nhớ đến điều gì đó, cười to nói: “Ngốc! Đệ ngốc lắm, đệ có biết không?”
Nhạc Chí nhăn nhó trừng mắt nhìn người đang cười hả hê đó.
“Ta đến rồi, đi được chưa?” Trong động có thêm một người, Tần Tô ôm cánh tay đứng đó, nhíu mày nói.
Nhạc Chí đứng dậy, nhìn Thẩm Mạn một lần cuối: “Thẩm Mạn, mong huynh có ngày tu vi đại thành.”
Thẩm Mạn cười gật đầu.
Tần Tô cười lạnh lẽo, liếc Thẩm Mạn một cái rồi mới quay người bỏ ra ngoài. Nhạc Chí cũng theo sau cậu ta.
Thẩm Mạn ngồi lẻ loi trên ghế đá, y nhìn cái chén rỗng, thẫn thờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất