Nam Thần! Nam Thần, Anh Làm Rớt Một Bạn Trai Kìa!
Chương 34
Editor: Mike-kun
Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn Tống Tử Kỳ, ôn nhu hỏi: "Cậu thật sự không sao chứ? Không thoải mái thì nói đi, tuyệt đối không nên miễn cưỡng."
Tống Tử Kỳ vội vàng lắc lắc đầu, ý bảo chính mình không sao, còn ngẩng đầu lên dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lương Bá Nhã, ý đồ dùng ánh mắt chân thành của mình làm Lương Bá Nhã hiểu rõ là cậu thật sự không có vấn đề gì, hơn nữa cậu thật sự thật sự rất muốn cùng đi ăn buffet với Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã cười khẽ một tiếng: "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi."
Tống Tử Kỳ vội vàng gật gật đầu như gà con mổ thóc.
Rất nhanh, hai người liền đi tới nhà hàng buffet kia, so với những tiệm cơm giá rẻ ở gần trường đại học, giá cả của nhà hàng buffet này có chút đắt hơn. Đương nhiên môi trường, phục vụ cùng hương vị chủng loại đồ ăn cũng xa hoa hơn không ít.
Học trò nghèo như Tống Tử Kỳ đương nhiên không có nhiều tiền dư để tới những chỗ như thế này. Bất quá cậu cũng đã nghe bạn học nói về nhà hàng buffet này rồi, trước kia cậu vẫn luôn nghĩ muốn tích cóp ít tiền, để khi nào có tiền nhất định phải đến nhà hàng buffet này ăn một bữa lớn.
Mà hiện tại, cậu không chỉ được thực hiện nguyện vọng này, mà còn cùng nam thần đi tới!
Đời này chết cũng không hối tiếc!
Nhà hàng buffet này hoàn cảnh phi thường không tồi, bầu không khí nhìn qua đặc biệt cao cấp, phẩm vị rất cao. Tống Tử Kỳ yên lặng đánh giá một vòng xung quanh, vô cùng vô cùng muốn lấy ra cái điện thoại để lên diễn đàn đăng topic --《 Cầu giúp đỡ! Lần đầu tiên đi ăn buffet, xin hỏi phải giả bộ thế nào để giống như người thường xuyên đi ăn đây? Online Chờ! Gấp! 》
Bất quá đương nhiên là Tống Tử Kỳ không dám ở trước mặt Lương Bá Nhã móc ra di động để đăng topic, cậu cố nén xúc động, toàn bộ hành trình đều cúi đầu giả bộ nhu thuận.
Đây là lần đầu tiên Tống Tử Kỳ đi ăn buffet, nhìn đủ loại đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn, điểm tâm ngọt, đồ uống, cơ hồ mỗi cái cậu đều muốn ăn. Vì thế cậu bưng dĩa đi quanh nửa ngày, nhìn thấy cái gì là kẹp cái đó, cuối cùng bưng dĩa đồ ăn sắp tràn quay về chỗ ngồi.
Mà Lương Bá Nhã đã sớm lấy xong đồ ăn trở lại, ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, thong thả ung dung uống một ly cà phê. Tống Tử Kỳ nhìn đồ ăn trên dĩa của Lương Bá Nhã bày biện chỉnh chỉnh tề tề, lại nhìn đống đồ ăn lung tung rối loạn trên dĩa của mình. Cơm, trái cây, thịt, rau, tất cả đều quậy với nhau, tức khắc tự thấy xấu hổ.
Lương Bá Nhã ngẩng đầu lên nhìn dĩa ăn của Tống Tử Kỳ một cái, sau đó cười nói: "Lấy nhiều như vậy, cậu ăn hết sao?"
Tống Tử Kỳ lập tức lúng túng, nam thần là đang nói cậu khẩu vị lớn sao mị?
▪︎ mị: dành cho ai không nhớ, nó là tiếng dê kêu á
Được rồi, đối với một em gái mà nói, từng này đồ ăn xác thực có chút nhiều, thế nhưng cậu lại là con trai mà, con trai ăn nhiều như vậy là chuyện bình thường! Bất quá chuyện này cậu có thể nói cho nam thần sao mị? Hiển nhiên là không!
...... Cho nên, cậu chỉ có thể yên lặng tiếp nhận cái giả thiết "Cậu chính là đứa con gái có khẩu vị rất lớn" này, duỗi tay gãi gãi đầu, sau đó ngẩng đầu cười với Lương Bá Nhã một cái.
Lương Bá Nhã cũng chống cằm cười: "Chẳng qua điểm này...... cũng rất đáng yêu."
Tống Tử Kỳ tức khắc đỏ mặt, nam thần vậy mà lại khen cậu đáng yêu!
Nam thần vậy mà lại khen cậu đáng yêu......
Tống Tử Kỳ gần như đem mặt chôn vào dĩa, thức ăn đưa vào trong miệng cũng không nếm được gì, đầy đầu chỉ còn lại câu nói kia của nam thần "Cũng rất đáng yêu......" "Cũng rất đáng yêu......" "Cũng rất đáng yêu......"......
Bất quá khi Tống Tử Kỳ nghĩ đến hôm nay cậu đến đây chính là vì phải thẳng thắn với Lương Bá Nhã, chút ngượng ngùng trong nháy mắt liền tan biến, đồ ăn mỹ vị mê người trên dĩa ăn trong nháy mắt cũng khiến Tống Tử Kỳ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Tay nắm chiếc đũa của Tống Tử Kỳ dừng lại, hiện tại câu nên nói sự thật sao?
Nhìn Lương Bá Nhã ở đối diện thong thả ung dung dùng bữa, Tống Tử Kỳ khẩn trương đến mức lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi...... Bây giờ nên thẳng thắn sao? Hoàn cảnh hiện tại hình như cũng không tệ lắm, tâm tình Lương Bá Nhã nhìn qua cũng không tồi. Nếu như bây giờ nói sự thật, có lẽ sự tình còn có thể chuyển biến tốt?
Nhưng mà, lỡ may nam thần thật sự tức giận thì làm sao bây giờ?
...... Cũng đúng, tức giận là đúng rồi, vốn dĩ chính là cậu dấu diếm trước, cho dù nam thần có tức giận cũng là chuyện đương nhiên.
Tay nắm chặt đôi đũa của Tống Tử Kỳ dần dần xiết chặt. Mặc dù cậu không ngừng làm tốt tâm lý cho mình, nhưng cứ mỗi khi lời nói thẳng thắn trào dâng cổ họng, thì lại bị bản chất nhát gan, nhút nhát của cậu nuốt vào.
Mỗi lần, cậu vất vả lấy hết can đảm, thì ít điểm dũng khí đáng thương lại rất nhanh liền bị đủ loại kết quả không tốt trong đầu dọa về.
Tống Tử Kỳ do dự tới do dự đi, rối rắm tới rối rắm đi, cả người rất nhanh liền xoắn xuýt thành một đoàn bánh ma hoa. Cậu vô ý thức dùng chiếc đũa đảo đồ ăn trong dĩa, chỉ trong chốc lát liền đem đồ ăn trong dĩa đảo thành một đống nhão sệt sệt, khiến người ta không hề muốn ăn.
▪︎ Bánh ma hoa là món bánh rán Trung Quốc, tạo hình xoắn vặn, rán trong dầu lạc. (Nhìn như bánh quẩy bên mình ha)
Nhưng mà Tống Tử Kỳ hoàn toàn lại giống như không biết, vẫn như cũ ngốc ngốc dùng chiếc đũa đảo đồ ăn trong dĩa. Lương Bá Nhã giương mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng: "...... Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Còn đắm chìm trong duy nghĩ của chính mình, Tống Tử Kỳ hoảng sợ, phục hồi lại tinh thần, liên tục lắc đầu, còn múc một muỗng thức ăn nhão nhét nhét vào trong miệng, sau đó liên tục gật đầu tỏ vẻ ăn rất ngon.
Lương Bá Nhã lại ôn nhu hỏi: "Vậy là...... có tâm sự?"
Tống Tử Kỳ bị sự nhạy bén nam thần làm hoảng sợ, cậu không nghĩ tới cậu chẳng qua chỉ mới thất thần một chút, mà đã bị nam thần nhín thấu...... Có nên thẳng thắn hay không đây?
Hiện tại, nếu nam thần đã chủ động đưa ra vấn đề, thì hẳn đây chính là cơ hội tốt nhất để thẳng thắn...... Có nên thẳng thắn hay không?
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ lần sau liền sẽ không còn cơ hội. Nếu hiện tại không thẳng thắn, có lẽ cậu sẽ không còn dũng khí để thẳng thắn nữa...... Có nên thẳng thắn hay không đây?
Hiện tại, nội tâm của Tống Tử Kỳ đang tiến hành đấu tranh kịch liệt, cậu có cảm giác như trong lòng mình đang có một cái cưa không ngừng giằng co, cán cân trong lòng chốc lát hướng bên này nghiêng, chốc lát lại hướng bên kia nghiêng, lắc lư không chừng, khó có thể lựa chọn.
Có nên thẳng thắn hay không? Có nên thẳng thắn hay không? Có nên thẳng thắn hay không đây?
Giờ phút này, Tống Tử Kỳ khẩn trương đến mức lòng bàn tay rất nhanh lại đổ mồ hôi lạnh.
"Sao? Thân thể vẫn không thoải mái à?" Lương Bá Nhã lại nhẹ giọng hỏi một câu.
Sau một lúc lâu, Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu. "...... Thật sự không sao?"
Tống Tử Kỳ vẫn như cũ lắc lắc đầu, cậu cúi đầu tắc một mồm to thức ăn vào trong miệng, đem đồ ăn nuốt xuống.
...... Hay là thôi đi, tạm thời không nên thẳng thắn, ít nhất chờ ăn xong bữa cơm này đã, chờ ăn xong bữa cơm này, cậu lại thẳng thắn với Lương Bá Nhã.
Rõ ràng không hề có khẩu vị, nhưng lại ôm cái ý niệm "Bữa cơm cuối cùng". Tống Tử Kỳ buộc mình ăn một đống đồ ăn, ăn một dĩa lại một dĩa, một dĩa lại một dĩa.
Ăn đến mức rõ ràng đã ăn không vô, cậu lại vẫn mang theo tâm tình bi tráng "Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về", ép buộc chính mình ăn hết.
▪︎ Đây là câu thơ bắt nguồn từ điển cố Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng.
Cuối cùng, Tống Tử Kỳ ăn no căng, bụng căng no muốn chết, căng đến mức nằm ở trên ghế cũng không nhấc nổi một ngón tay. Tống Tử Kỳ xoa cái bụng tròn trịa của chính mình, lại bắt đầu rối rắm, hiện tại nên thẳng thẳng thắn hay không đây? Nên thẳng thắn hay không?
Chính là đã ăn no như vậy, cậu căn bản không có sức lực mở miệng, hôm nay hay là thôi đi?
...... Không được!
Còn tiếp tục như vậy, rốt cuộc cậu muốn kéo dài đến khi nào mới thẳng thắn đây?
Nhưng mà......
Lương Bá Nhã ở đối diện nhìn vẻ mặt rối rắm của Tống Tử Kỳ khi xoa bụng, cười hỏi: "Sao nào, ăn no căng rồi?"
Tống Tử Kỳ: "......QAQ"
Thẳng đến lúc này, Tống Tử Kỳ tâm sự nặng nề, bỗng nhiên ý thức được chuyện này -- Xong rồi! Cậu vậy mà lỡ không chú ý ở trước mặt nam thần lộ ra tướng ăn hào phóng rồi! Hình tượng của cậu!
Chậm đã! Đại sự hàng đầu, cậu còn để ý cái hình tượng đó làm gì!
"Ăn quá nhiều, dạ dày sẽ không thoải mái," Lương Bá Nhã ôn nhu nói, "...... Đừng quá miễn cưỡng."
Tống Tử Kỳ sắc mặt ửng đỏ, thời điểm cậu phục hồi lại tinh thần liền bị chồng dĩa xếp chồng dọa sợ, bàn người bên kia nhìn về hướng cậu, ánh mặt đều có chút quái quái. Nếu trên mặt bọn họ có thể viết chữ, vậy nhất định đều sẽ viết "Tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào có thể tham ăn đến vậy!".
Nhưng mà, sắc mặt Lương Bá Nhã lại như thường, chẳng những không có lộ ra ánh mắt kỳ quái, ngược lại còn ôn hòa khuyên cậu ăn ít lại, quả nhiên không hổ là nam thần của cậu! Quả thật quá ôn nhu!
Cảm giác tội lỗi trong lòng Tống Tử Kỳ lại nhiều hơn, cậu vậy mà cứ luôn lừa gạt sự ôn nhu của nam thần! Cậu quả thật quá ác mà!
Tống Tử Kỳ trong nháy mắt hổ thẹn đến không muốn không muốn đâu, lời nói thẳng thắn cơ hồ muốn vọt ra khỏi cổ họng. Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn hòa của Lương Bá Nhã, dũng khí vừa mới nhấc lên trong nháy mắt lại biến mất, gần như không còn.
Phảng phất như cậu được chui đầu vào đại dương ôn nhu, dòng nước ấm áp bao lấy cậu, làm ấm tứ chi lạnh lẽo, đồng thời lại hòa tan dũng khí ăn cả ngã về không của cậu......
Một khi cậu lựa chọn nói thật, như vậy có lẽ, cậu sẽ không còn có cơ hội có thể thấy ánh mắt ôn nhu của nam thần nhìn cậu?
Nam thần ôn nhu làm cậu trầm mê, cũng làm cậu mềm yếu.
Tống Tử Kỳ nắm chặt bàn tay đã phiếm ra mồ hôi lạnh, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt...... Cuối cùng, cậu buông lỏng nắm tay, mười ngón vô lực thả xuống bàn.
Quên đi, chờ thêm chút nữa, lại chờ thêm chút nữa, chờ đến khi nào cùng nam thần tách ra, rồi nói thật với nam thần?
Ít nhất, để cậu hưởng thụ xong chút ôn nhu cuối cùng của nam thần......
Thời điểm rời đi nhà hàng buffet xuống cầu thang, Tống Tử Kỳ tâm sự nặng nề, thiếu chút nữa vì ngẩn ngơ mà bước hụt. May mắn trong nháy mắt khi dẫm vào khoảng không, cậu đã được Lương Bá Nhã kịp thời ôm eo.
Tống Tử Kỳ còn chưa kịp đắm chìm trong cái ôm ấm áp của Lương Bá Nhã, đã lập tức theo bản năng tránh né cái ôm của hắn. Cậu biết coi như mình giả trang rất giống con gái, nhưng cũng cùng con gái chân chính có cách biệt một trời, bất kể là thân thể rắn chắc của cậu hay là bộ ngực bằng phẳng, tất cả đều sẽ bại lộ sự thật cậu là con trai.
Trong nháy mắt, Tống Tử Kỳ đẩy Lương Bá Nhã ra, Lương Bá Nhã dừng một chút, bất quá hắn rất nhanh đã hồi phục tinh thần, đối với Tống Tử Kỳ vẻ mặt đề phòng, ôn nhu hỏi: "Không sao chứ?"...... Phảng phất như vừa rồi không có sự tình gì phát sinh.
Chờ đến khi Tống Tử Kỳ phản ứng lại, cậu mới ý thức được chính mình vừa làm gì...... Vừa rồi cậu vậy mà lại dùng dức đẩy nam thần ra! Đẩy ra! Đẩy ra đó QAQ!
Nhất thời cả người Tống Tử Kỳ đều không ổn, nam thần vừa rồi có ý tốt đỡ cậu khỏi ngã. Vậy mà cậu lại không chút lưu tình đẩy nam thần ra!!
------------------------------
Mike-kun: dạo này sa đọa quá haizzz
-20/4/2020- Hoàn chương 34.
Lương Bá Nhã cúi đầu nhìn Tống Tử Kỳ, ôn nhu hỏi: "Cậu thật sự không sao chứ? Không thoải mái thì nói đi, tuyệt đối không nên miễn cưỡng."
Tống Tử Kỳ vội vàng lắc lắc đầu, ý bảo chính mình không sao, còn ngẩng đầu lên dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lương Bá Nhã, ý đồ dùng ánh mắt chân thành của mình làm Lương Bá Nhã hiểu rõ là cậu thật sự không có vấn đề gì, hơn nữa cậu thật sự thật sự rất muốn cùng đi ăn buffet với Lương Bá Nhã.
Lương Bá Nhã cười khẽ một tiếng: "Được rồi, vậy chúng ta đi thôi."
Tống Tử Kỳ vội vàng gật gật đầu như gà con mổ thóc.
Rất nhanh, hai người liền đi tới nhà hàng buffet kia, so với những tiệm cơm giá rẻ ở gần trường đại học, giá cả của nhà hàng buffet này có chút đắt hơn. Đương nhiên môi trường, phục vụ cùng hương vị chủng loại đồ ăn cũng xa hoa hơn không ít.
Học trò nghèo như Tống Tử Kỳ đương nhiên không có nhiều tiền dư để tới những chỗ như thế này. Bất quá cậu cũng đã nghe bạn học nói về nhà hàng buffet này rồi, trước kia cậu vẫn luôn nghĩ muốn tích cóp ít tiền, để khi nào có tiền nhất định phải đến nhà hàng buffet này ăn một bữa lớn.
Mà hiện tại, cậu không chỉ được thực hiện nguyện vọng này, mà còn cùng nam thần đi tới!
Đời này chết cũng không hối tiếc!
Nhà hàng buffet này hoàn cảnh phi thường không tồi, bầu không khí nhìn qua đặc biệt cao cấp, phẩm vị rất cao. Tống Tử Kỳ yên lặng đánh giá một vòng xung quanh, vô cùng vô cùng muốn lấy ra cái điện thoại để lên diễn đàn đăng topic --《 Cầu giúp đỡ! Lần đầu tiên đi ăn buffet, xin hỏi phải giả bộ thế nào để giống như người thường xuyên đi ăn đây? Online Chờ! Gấp! 》
Bất quá đương nhiên là Tống Tử Kỳ không dám ở trước mặt Lương Bá Nhã móc ra di động để đăng topic, cậu cố nén xúc động, toàn bộ hành trình đều cúi đầu giả bộ nhu thuận.
Đây là lần đầu tiên Tống Tử Kỳ đi ăn buffet, nhìn đủ loại đồ ăn rực rỡ muôn màu trên bàn, điểm tâm ngọt, đồ uống, cơ hồ mỗi cái cậu đều muốn ăn. Vì thế cậu bưng dĩa đi quanh nửa ngày, nhìn thấy cái gì là kẹp cái đó, cuối cùng bưng dĩa đồ ăn sắp tràn quay về chỗ ngồi.
Mà Lương Bá Nhã đã sớm lấy xong đồ ăn trở lại, ngồi ngay ngắn ở chỗ ngồi, thong thả ung dung uống một ly cà phê. Tống Tử Kỳ nhìn đồ ăn trên dĩa của Lương Bá Nhã bày biện chỉnh chỉnh tề tề, lại nhìn đống đồ ăn lung tung rối loạn trên dĩa của mình. Cơm, trái cây, thịt, rau, tất cả đều quậy với nhau, tức khắc tự thấy xấu hổ.
Lương Bá Nhã ngẩng đầu lên nhìn dĩa ăn của Tống Tử Kỳ một cái, sau đó cười nói: "Lấy nhiều như vậy, cậu ăn hết sao?"
Tống Tử Kỳ lập tức lúng túng, nam thần là đang nói cậu khẩu vị lớn sao mị?
▪︎ mị: dành cho ai không nhớ, nó là tiếng dê kêu á
Được rồi, đối với một em gái mà nói, từng này đồ ăn xác thực có chút nhiều, thế nhưng cậu lại là con trai mà, con trai ăn nhiều như vậy là chuyện bình thường! Bất quá chuyện này cậu có thể nói cho nam thần sao mị? Hiển nhiên là không!
...... Cho nên, cậu chỉ có thể yên lặng tiếp nhận cái giả thiết "Cậu chính là đứa con gái có khẩu vị rất lớn" này, duỗi tay gãi gãi đầu, sau đó ngẩng đầu cười với Lương Bá Nhã một cái.
Lương Bá Nhã cũng chống cằm cười: "Chẳng qua điểm này...... cũng rất đáng yêu."
Tống Tử Kỳ tức khắc đỏ mặt, nam thần vậy mà lại khen cậu đáng yêu!
Nam thần vậy mà lại khen cậu đáng yêu......
Tống Tử Kỳ gần như đem mặt chôn vào dĩa, thức ăn đưa vào trong miệng cũng không nếm được gì, đầy đầu chỉ còn lại câu nói kia của nam thần "Cũng rất đáng yêu......" "Cũng rất đáng yêu......" "Cũng rất đáng yêu......"......
Bất quá khi Tống Tử Kỳ nghĩ đến hôm nay cậu đến đây chính là vì phải thẳng thắn với Lương Bá Nhã, chút ngượng ngùng trong nháy mắt liền tan biến, đồ ăn mỹ vị mê người trên dĩa ăn trong nháy mắt cũng khiến Tống Tử Kỳ cảm thấy tẻ nhạt vô vị.
Tay nắm chiếc đũa của Tống Tử Kỳ dừng lại, hiện tại câu nên nói sự thật sao?
Nhìn Lương Bá Nhã ở đối diện thong thả ung dung dùng bữa, Tống Tử Kỳ khẩn trương đến mức lòng bàn tay lại bắt đầu đổ mồ hôi...... Bây giờ nên thẳng thắn sao? Hoàn cảnh hiện tại hình như cũng không tệ lắm, tâm tình Lương Bá Nhã nhìn qua cũng không tồi. Nếu như bây giờ nói sự thật, có lẽ sự tình còn có thể chuyển biến tốt?
Nhưng mà, lỡ may nam thần thật sự tức giận thì làm sao bây giờ?
...... Cũng đúng, tức giận là đúng rồi, vốn dĩ chính là cậu dấu diếm trước, cho dù nam thần có tức giận cũng là chuyện đương nhiên.
Tay nắm chặt đôi đũa của Tống Tử Kỳ dần dần xiết chặt. Mặc dù cậu không ngừng làm tốt tâm lý cho mình, nhưng cứ mỗi khi lời nói thẳng thắn trào dâng cổ họng, thì lại bị bản chất nhát gan, nhút nhát của cậu nuốt vào.
Mỗi lần, cậu vất vả lấy hết can đảm, thì ít điểm dũng khí đáng thương lại rất nhanh liền bị đủ loại kết quả không tốt trong đầu dọa về.
Tống Tử Kỳ do dự tới do dự đi, rối rắm tới rối rắm đi, cả người rất nhanh liền xoắn xuýt thành một đoàn bánh ma hoa. Cậu vô ý thức dùng chiếc đũa đảo đồ ăn trong dĩa, chỉ trong chốc lát liền đem đồ ăn trong dĩa đảo thành một đống nhão sệt sệt, khiến người ta không hề muốn ăn.
▪︎ Bánh ma hoa là món bánh rán Trung Quốc, tạo hình xoắn vặn, rán trong dầu lạc. (Nhìn như bánh quẩy bên mình ha)
Nhưng mà Tống Tử Kỳ hoàn toàn lại giống như không biết, vẫn như cũ ngốc ngốc dùng chiếc đũa đảo đồ ăn trong dĩa. Lương Bá Nhã giương mắt nhìn hắn, bỗng nhiên mở miệng: "...... Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Còn đắm chìm trong duy nghĩ của chính mình, Tống Tử Kỳ hoảng sợ, phục hồi lại tinh thần, liên tục lắc đầu, còn múc một muỗng thức ăn nhão nhét nhét vào trong miệng, sau đó liên tục gật đầu tỏ vẻ ăn rất ngon.
Lương Bá Nhã lại ôn nhu hỏi: "Vậy là...... có tâm sự?"
Tống Tử Kỳ bị sự nhạy bén nam thần làm hoảng sợ, cậu không nghĩ tới cậu chẳng qua chỉ mới thất thần một chút, mà đã bị nam thần nhín thấu...... Có nên thẳng thắn hay không đây?
Hiện tại, nếu nam thần đã chủ động đưa ra vấn đề, thì hẳn đây chính là cơ hội tốt nhất để thẳng thắn...... Có nên thẳng thắn hay không?
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có lẽ lần sau liền sẽ không còn cơ hội. Nếu hiện tại không thẳng thắn, có lẽ cậu sẽ không còn dũng khí để thẳng thắn nữa...... Có nên thẳng thắn hay không đây?
Hiện tại, nội tâm của Tống Tử Kỳ đang tiến hành đấu tranh kịch liệt, cậu có cảm giác như trong lòng mình đang có một cái cưa không ngừng giằng co, cán cân trong lòng chốc lát hướng bên này nghiêng, chốc lát lại hướng bên kia nghiêng, lắc lư không chừng, khó có thể lựa chọn.
Có nên thẳng thắn hay không? Có nên thẳng thắn hay không? Có nên thẳng thắn hay không đây?
Giờ phút này, Tống Tử Kỳ khẩn trương đến mức lòng bàn tay rất nhanh lại đổ mồ hôi lạnh.
"Sao? Thân thể vẫn không thoải mái à?" Lương Bá Nhã lại nhẹ giọng hỏi một câu.
Sau một lúc lâu, Tống Tử Kỳ nhẹ nhàng mà lắc lắc đầu. "...... Thật sự không sao?"
Tống Tử Kỳ vẫn như cũ lắc lắc đầu, cậu cúi đầu tắc một mồm to thức ăn vào trong miệng, đem đồ ăn nuốt xuống.
...... Hay là thôi đi, tạm thời không nên thẳng thắn, ít nhất chờ ăn xong bữa cơm này đã, chờ ăn xong bữa cơm này, cậu lại thẳng thắn với Lương Bá Nhã.
Rõ ràng không hề có khẩu vị, nhưng lại ôm cái ý niệm "Bữa cơm cuối cùng". Tống Tử Kỳ buộc mình ăn một đống đồ ăn, ăn một dĩa lại một dĩa, một dĩa lại một dĩa.
Ăn đến mức rõ ràng đã ăn không vô, cậu lại vẫn mang theo tâm tình bi tráng "Gió đìu hiu sông Dịch lạnh, tráng sĩ một đi không trở về", ép buộc chính mình ăn hết.
▪︎ Đây là câu thơ bắt nguồn từ điển cố Kinh Kha ám sát Tần Thủy Hoàng.
Cuối cùng, Tống Tử Kỳ ăn no căng, bụng căng no muốn chết, căng đến mức nằm ở trên ghế cũng không nhấc nổi một ngón tay. Tống Tử Kỳ xoa cái bụng tròn trịa của chính mình, lại bắt đầu rối rắm, hiện tại nên thẳng thẳng thắn hay không đây? Nên thẳng thắn hay không?
Chính là đã ăn no như vậy, cậu căn bản không có sức lực mở miệng, hôm nay hay là thôi đi?
...... Không được!
Còn tiếp tục như vậy, rốt cuộc cậu muốn kéo dài đến khi nào mới thẳng thắn đây?
Nhưng mà......
Lương Bá Nhã ở đối diện nhìn vẻ mặt rối rắm của Tống Tử Kỳ khi xoa bụng, cười hỏi: "Sao nào, ăn no căng rồi?"
Tống Tử Kỳ: "......QAQ"
Thẳng đến lúc này, Tống Tử Kỳ tâm sự nặng nề, bỗng nhiên ý thức được chuyện này -- Xong rồi! Cậu vậy mà lỡ không chú ý ở trước mặt nam thần lộ ra tướng ăn hào phóng rồi! Hình tượng của cậu!
Chậm đã! Đại sự hàng đầu, cậu còn để ý cái hình tượng đó làm gì!
"Ăn quá nhiều, dạ dày sẽ không thoải mái," Lương Bá Nhã ôn nhu nói, "...... Đừng quá miễn cưỡng."
Tống Tử Kỳ sắc mặt ửng đỏ, thời điểm cậu phục hồi lại tinh thần liền bị chồng dĩa xếp chồng dọa sợ, bàn người bên kia nhìn về hướng cậu, ánh mặt đều có chút quái quái. Nếu trên mặt bọn họ có thể viết chữ, vậy nhất định đều sẽ viết "Tôi chưa bao giờ gặp qua cô gái nào có thể tham ăn đến vậy!".
Nhưng mà, sắc mặt Lương Bá Nhã lại như thường, chẳng những không có lộ ra ánh mắt kỳ quái, ngược lại còn ôn hòa khuyên cậu ăn ít lại, quả nhiên không hổ là nam thần của cậu! Quả thật quá ôn nhu!
Cảm giác tội lỗi trong lòng Tống Tử Kỳ lại nhiều hơn, cậu vậy mà cứ luôn lừa gạt sự ôn nhu của nam thần! Cậu quả thật quá ác mà!
Tống Tử Kỳ trong nháy mắt hổ thẹn đến không muốn không muốn đâu, lời nói thẳng thắn cơ hồ muốn vọt ra khỏi cổ họng. Nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn ánh mắt ôn hòa của Lương Bá Nhã, dũng khí vừa mới nhấc lên trong nháy mắt lại biến mất, gần như không còn.
Phảng phất như cậu được chui đầu vào đại dương ôn nhu, dòng nước ấm áp bao lấy cậu, làm ấm tứ chi lạnh lẽo, đồng thời lại hòa tan dũng khí ăn cả ngã về không của cậu......
Một khi cậu lựa chọn nói thật, như vậy có lẽ, cậu sẽ không còn có cơ hội có thể thấy ánh mắt ôn nhu của nam thần nhìn cậu?
Nam thần ôn nhu làm cậu trầm mê, cũng làm cậu mềm yếu.
Tống Tử Kỳ nắm chặt bàn tay đã phiếm ra mồ hôi lạnh, càng ngày càng chặt, càng ngày càng chặt...... Cuối cùng, cậu buông lỏng nắm tay, mười ngón vô lực thả xuống bàn.
Quên đi, chờ thêm chút nữa, lại chờ thêm chút nữa, chờ đến khi nào cùng nam thần tách ra, rồi nói thật với nam thần?
Ít nhất, để cậu hưởng thụ xong chút ôn nhu cuối cùng của nam thần......
Thời điểm rời đi nhà hàng buffet xuống cầu thang, Tống Tử Kỳ tâm sự nặng nề, thiếu chút nữa vì ngẩn ngơ mà bước hụt. May mắn trong nháy mắt khi dẫm vào khoảng không, cậu đã được Lương Bá Nhã kịp thời ôm eo.
Tống Tử Kỳ còn chưa kịp đắm chìm trong cái ôm ấm áp của Lương Bá Nhã, đã lập tức theo bản năng tránh né cái ôm của hắn. Cậu biết coi như mình giả trang rất giống con gái, nhưng cũng cùng con gái chân chính có cách biệt một trời, bất kể là thân thể rắn chắc của cậu hay là bộ ngực bằng phẳng, tất cả đều sẽ bại lộ sự thật cậu là con trai.
Trong nháy mắt, Tống Tử Kỳ đẩy Lương Bá Nhã ra, Lương Bá Nhã dừng một chút, bất quá hắn rất nhanh đã hồi phục tinh thần, đối với Tống Tử Kỳ vẻ mặt đề phòng, ôn nhu hỏi: "Không sao chứ?"...... Phảng phất như vừa rồi không có sự tình gì phát sinh.
Chờ đến khi Tống Tử Kỳ phản ứng lại, cậu mới ý thức được chính mình vừa làm gì...... Vừa rồi cậu vậy mà lại dùng dức đẩy nam thần ra! Đẩy ra! Đẩy ra đó QAQ!
Nhất thời cả người Tống Tử Kỳ đều không ổn, nam thần vừa rồi có ý tốt đỡ cậu khỏi ngã. Vậy mà cậu lại không chút lưu tình đẩy nam thần ra!!
------------------------------
Mike-kun: dạo này sa đọa quá haizzz
-20/4/2020- Hoàn chương 34.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất