Chương 5
Editor: babiQynne
Bởi vì lúc rời khỏi buổi tiệc thời gian còn khá sớm, Thời Thanh Ninh vừa về đến nhà cũng mới tới bảy giờ.
Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ kỳ thực cũng mới chỉ qua có nửa ngày, đối Thời Thanh Ninh mà nói cũng đã tương đối dài.
Không đề cập tới áp lực ký ức, bộ thân thể này ngày hôm nay cũng vừa mới xuất viện mà thôi.
Lúc còn ở bên ngoài không cảm thấy gì, cho đến khi về lại một môi trường ấm áp, Thời Thanh Ninh mới lập tức cảm thấy cơn mệt mỏi ập tới.
Loại cảm giác này đối với cậu mà nói cũng rất mới mẻ, không hề mang theo thống khổ, chỉ đơn thuần là sự uể oải thư thái khiến con người ta hơi buồn ngủ.
Thời Thanh Ninh rất rõ ràng ý thức được mình không phải đang nằm mơ, chính là bởi dù có ở trong mơ cậu cũng sẽ không có được những cảm giác thư thái đến nhường này.
Thời phu nhân cùng Thời tiên sinh dều không có ở nhà, trong nhà chỉ có nhân viên bảo vệ cùng một bác gái phụ trách cơm nước cùng việc nhà.
Thời điểm Thời Thanh Ninh về đến nhà đúng lúc gặp được nàng, bác gái vừa trông thấy cậu trên mặt liền lộ rõ sự mừng rỡ, đang định tiến lên lại chợt dừng lại một chút, đột ngột đứng im ở nơi đó.
Cuối cùng nàng xoay người đi đến phòng ăn bưng lên một ly nước mật ong, nhẹ nhàng đem ly nước đi tới đặt ở trước mặt Thời Thanh Ninh.
Nước mật ong mới được pha, tản ra hơi nước lượn lờ cùng vị ngọt nhàn nhạt, mặt trên còn được đặt một lá bạc hà tươi.
Liếc mắt một cái liền có thể biết được người chuẩn bị nó có bao nhiêu sự dụng tâm.
Nhưng động tác của bác gái lại cẩn thận từng li từng tí một, như là lo sợ sẽ khiến cho người khác không vui, thậm chí cũng không dám nán lại ở đây lâu thêm một chút nào.
Nàng đang muốn quay người rời đi, bỗng nhiên nghe thấy được một âm thanh ôn hoà cất lên.
"Cảm ơn."
Bác gái kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy thiếu niên hơi ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Bác gái sửng sốt thật lâu mới hoàn hồn, vội vàng buông tay xoa xoa vạt áo, chân cũng không tự nhiên mà cọ cọ hai lần, luôn miệng đáp: "Ai, ai, không có gì, không có gì."
Bà vốn định nở một nụ cười, khoé mắt không biết vì sao lại đỏ lên, nói năng cũng có bắt đầu lộn xộn: "Xuất viện là tốt rồi... Quá tốt rồi..."
Thiếu niên nói: "Cháu có cái thuốc..."
"Đã sắc xong, đã sắc xong rồi." Bác gái vội nói, "Tôi giờ liền đi bưng ra đây!"
Bác gái vội vã đi xuống nhà bếp, phòng khách chỉ còn lại duy nhất Thời Thanh Ninh.
Cậu không nhịn được đưa tay sờ sờ chóp mũi.
Mối quan hệ của tiểu thiếu gia với người trong nhà trước giờ đều luôn cứng nhắc như vậy sao?
Thời Thanh Ninh đứng dậy đi theo, không muốn phiền đến bác gái nữa, trực tiếp đi đến nhà bếp uống thuốc, doạ cho bác gái suýt nữa sợ hết hồn.
Thuốc sắc rất được, vị chát mùi tanh bị đánh tan đi hơn nửa, Thời Thanh Ninh một hơi uống hết, bác gái lúc này mới yên lòng, vệ sĩ đứng ở cửa thấy vậy cũng mới lui ra ngoài.
Sau khi Thời Thanh Ninh súc miệng xong đi ra ngoài, đúng lúc này vừa vặn nhìn thấy một vệ sĩ khác vừa mới buông điện thoại từ trên tai xuống.
Bị tiểu thiếu gia bắt gặp được, vệ sĩ kia dường như có chút hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra.
"Điện thoại là phu nhân gọi tới, phu nhân còn đang bận xử lý công việc, biết nhị thiếu đã trở về liền an tâm rồi."
Vệ sĩ còn nói.
"Phu nhân sợ nhị thiếu biết bà gọi điện thoại đến sẽ thấy phiền, cho nên đã dặn đừng nói cho ngài."
"..."
Thời Thanh Ninh lại muốn sờ sờ mũi.
Thực ra cũng không có gì quá khó hiểu, tim bẩm sinh là một loại bệnh vô cùng hao tâm tổn sức, người khác nghe đến nó liền cảm thấy phiền toái đến líu lưỡi, huống hồ là chính mình mắc phải.
Dù là ai đi nữa trong mười mấy năm trời không thể chạy không thể nhảy, chỉ có thể bị nhốt lại một chỗ và luôn phải nhìn ra ngoài khung cửa sổ ao ước khát khao được bay nhảy tự do như bao người khoẻ mạnh ngoài kia, vậy thì tâm tình khó có thể duy trì được sự dễ chịu.
Hơn nữa tiểu thiếu gia ngay từ khi lọt lòng đã được Thời gia nâng ở trong lòng bàn tay che trở trăm bề, chiều chuộng vô hạn như vậy khó tránh khỏi sẽ có chút yếu ớt.
Mà nhìn vào cách mẹ Thời và bác gái kia quan tâm chân thành như vậy, hẳn là tiểu thiếu gia cũng không phải người có bản chất xấu.
Thôi, Thời Thanh Ninh nghĩ, đây cũng không phải vấn đề ngày một ngày hai có thể lập tức thay đổi được, cứ từ từ tính đi.
Trong nhà không có ai, vừa vặn thuận tiện cho Thời Thanh Ninh thăm dò. Ngày hôm nay cậu từ những người quen xung quanh thu được không ít tin tức, bởi vậy cũng chuẩn bị quan sát hoàn cảnh sống quen thuộc một chút, muốn từ những sinh hoạt thông thường tìm kiếm thêm một ít thông tin về chủ thể.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Thời Thanh Ninh nghe vệ sĩ giới thiệu qua mới biết, nơi này thực ra cũng không phải nơi ở trước kia của tiểu thiếu gia.
Vì để thuận tiện cho tiểu thiếu gia sau khi xuất viện có thể an dưỡng một cách tốt nhất, Thời gia liền chuyển đến nơi không khí vô cùng tốt này, môi trường xung quanh rất yên tĩnh. Tất thảy những hộ gia đình quanh đây đều là biệt thự, mỗi nhà cách nhau khoảng 1-2km.
Khoa trương nhất chính là, ở phía sau căn biệt thự này của Thời gia còn có một cái hồ nhân tạo.
Ngôi biệt thự ba tầng này có tới mười mấy gian phòng, phòng phục hồi chức năng, phòng điều dưỡng với đầy đủ các loại trang bị tân tiến, tất cả đều được xây theo tiêu chuẩn y tế chuyên nghiệp. Phòng ngủ của Thời tiểu thiếu gia toàn bộ cũng là mới được trang hoàn xong, bên trong tiện nghi vô cùng.
Đáng tiếc rằng một chỗ khiến cho Thời Thanh Ninh có cảm giác quen thuộc cũng không có.
Cuối cùng Thời Thanh Ninh đành quay lại phòng khách.
Cậu không tìm được chút ký ức nào, chỉ tìm được một cái đèn xông tinh dầu.
Đèn xông tinh dầu là được chuẩn bị cho việc điều trị của tiểu thiếu gia, các loại tinh dầu mà một người mắc bệnh tim bẩm sinh có thể sử dụng là rất ít. Cho dù tiểu thiếu gia hiện tại đã làm xong giải phẫu, Thời gia vẫn như trước rất cẩn thận.
Nhưng rất may mắn, Thời Thanh Ninh sau khi lật tìm mấy bình tinh dầu liền tìm được vị bạc hà mà mình muốn.
Cậu chọn một bình bạc hà tươi, tinh dầu thơm trong suốt nhỏ vào những viên đá trong đèn pha lê chầm chậm khuếch tán ra một màu xanh lục đẹp mắt, một mùi hương thơm mát rất dễ chịu lan toả ra.
Bạc hà tươi, quả không thẹn với cái tên của nó, nó tản ra một loại mùi thơm giống như là bóp nát một lá bạc hà xanh mướt vậy, thơm tới nức mũi.
Thời Thanh Ninh không khỏi chợt nhớ lại cặp con mắt màu xanh lục trầm mà hôm nay cậu đã gặp qua.
Đôi mắt của Bách Dạ Tức cũng không phải là một màu xanh lục sáng rực rõ ràng, mà là một loại màu tông trầm phải tới gần mới có thể phát hiện được, càng giống như màu ngọc lam dưới ánh trăng đêm, tối tăm nhưng cũng không kém phần tuyệt mỹ.
Trong tiểu thuyết dường như không đề cập tới việc nhân vật chính là con lai, tướng mạo của hắn cũng là mang theo nét phương Đông, chỉ là các đường viền tương đối lập thể, lông mày cao, khiến người khác nhìn vào càng cảm thấy được vẻ cao ngạo khó tiếp cận của hắn.
Nghe nói những người bản địa ở phương Đông trời sinh cũng sẽ có con mắt màu xanh lục trầm như vậy, chỉ là cực kỳ hiếm thấy, trong mấy vạn người mới có một.
Bách Dạ Tức khả năng là thuộc về loại này.
Thời Thanh Ninh nghĩ.
Vậy mới là nhân vật chính đi.
Đáng tiếc nội dung tiểu thuyết phát sinh ở trên người nhân vật chính thực sự làm cho người ta đau lòng.
Thời Thanh Ninh tính toán một chút, theo như tuổi tác hiện tại của Bách Dạ Tức, nội dung chính của cuốn tiểu thuyết vẫn chưa bắt đầu, mình vẫn có thể kịp thời đem người kéo về đúng quỹ đạo.
Bước đầu tiên là bắt đầu với những người đã nhận nuôi Bách Dạ Tức, Thời Thanh Ninh nhớ, người đầu tiên thích Bách Dạ Tức chính là con trai của gia đình đó...
Cậu đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở khoá.
Thời Thanh Ninh ngẩng đầu.
Trong bóng đêm vô hạn, một người mặc chiếc áo dài gió màu xám đậm và một bộ âu phục cùng màu bước vào, đây là một người đàn ông khá trẻ tuổi với đường nét gương mặt có phần nghiêm nghị cùng dữ tợn.
Bên ngoài trời lạnh, vừa mở cửa đương nhiên sẽ có gió thổi tới, mà gió kia có lạnh lẽo đến đâu cũng không sánh bằng một thân nửa phần hàn ý của cái người vừa đến. Người đàn ông vừa tiến vào trong, nhiệt độ cố định ban đầu của căn phòng cũng như vì hắn mà giảm mất mấy độ.
Mấy vệ sĩ đứng trong phòng khách cũng thêm phần nghiêm túc, cùng nhau cung kính hành lễ với hắn.
"Đại thiếu."
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Thời Thanh Ninh ngẩn người mất một lúc, sau mới ý thức được thân phận của người vừa tới này.
Cậu cũng cùng kêu một tiếng: "Ca."
Thời Thanh Ninh hơi nghi hoặc một chút, sau khi tỉnh lại cậu đã tìm xem qua tư liệu của Thời gia, trên tin tức chẳng phải nói Thời đại thiếu vốn luôn bận bịu công tác ở nước ngoài sao?
Vệ sĩ cũng đã nói hôm nay người của Thời gia đều rất bận. Dùng tài phú địa vị của Thời gia để mà nói, kiểu bận rộn đến mức này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Làm sao hiện tại...
Một ánh mắt lạnh như băng bất thình lình rơi vào trên người Thời Thanh Ninh.
Thời Dịch liếc mắt nhìn cậu một cái, cũng chưa nói ra một lời nào.
Hắn so với Thời Thanh Ninh cao hơn rất nhiều, thời điểm tầm mắt kia quét tới, hiển nhiên mang theo phần trịch thượng cùng lãnh đạm.
Người đàn ông cao gầy đi theo sau Thời Dịch đưa tay đóng kín cửa lại, sau đó quay đầu hướng Thời Thanh Ninh nói: "Nhị thiếu, nghe nói ngài khăng khăng xuất viện để đến quán bar, phu nhân vì lo lắng cho sức khoẻ của ngài liền kêu Thời tổng sớm quay trở về."
Thời Thanh Ninh: "..."
Cậu nhìn trên tay người đàn ông cao gầy còn kéo theo một ít hành lý, phỏng chừng cái sớm trở về này... Khả năng là phải thay đổi vé máy bay đột xuất đi?
Thời phu nhân có một buổi hội nghị không cần phải họp, nhưng Thời Thanh Ninh đoán rằng có lẽ bà không quay về là bởi sợ bản thân sẽ khiến con trai mình khó chịu.
Vì vậy liền để đứa con trai lớn chạy về một chuyến.
Thời Dịch so với Thời Thanh Nịnh lớn hơn bảy tuổi, cùng với đứa em trai trời sinh đã ốm yếu kia hoàn toàn bất đồng, Thời đại thiếu thân thể cường kiện, rất ít khi bệnh tật.
Chỉ là tính cách hắn lạnh lùng nghiêm khắc, một gương mặt lạnh như băng không biết đã doạ lui qua bao nhiêu người ái mộ, cho nên rõ ràng là tướng mạo xuất chúng như thế lại làm cho người khác căn bản không dám nhìn nhiều, chỉ sợ sẽ mạo phạm.
Bây giờ Thời Dịch đã tiếp nhận sản nghiệp của Thời gia, phong cách hành sự rất dứt khoát, đối với bản thân mình nghiêm ngặt, đối với người ngoài lại càng hung hăng hơn.
Trong ngày thường Thời đại thiếu công tác vô cùng bận rộn, ngày đêm làm việc liên tục đã là chuyện thường.
Thời Thanh Ninh đã từng thấy bản tin thời sự đưa tin về lịch trình công việc một ngày của Thời Dịch, đó không phải là những gì mà 996* có thể mô tả nổi nữa rồi.
996*: Văn hóa 996 chính là cách người dân Trung Quốc ám chỉ lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Mà hiện tại vị đại danh đỉnh đỉnh cuồng công việc này, trong lúc đang bận rộn công tác lại bị kêu sớm trở về nhà.
Trở về để trông nom em trai hắn.
Người đàn ông cao gầy dùng kính ngữ, âm thanh lại không có bao nhiêu nhiệt độ: "Xin hỏi ngài có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần quay lại bệnh viện không?"
Thời Thanh Ninh biết đại ca bận rộn tới mức nào, cho nên cũng gần như rõ ràng hình tượng của mình trong mắt trợ lý của đối phương.
Cậu lắc đầu một cái: "Không cần."
Thời Dịch đi qua trước mặt cậu, ngồi ở trên ghế sa lông trong phòng khách, mặt không đổi sắc vắt chéo hai chân.
Trong tin tức không đề cập nhiều về cuộc sống riêng của Thời đại thiếu, phỏng chừng thật sự là không có gì nổi bật, tư liệu sống thiếu hụt.
Nhưng là có nghe qua chút lời đồn, nói Thời đại thiếu đâm đầu vào công việc như vậy cũng là bởi không muốn về nhà, bất mãn vì ba mẹ chỉ yêu thương chiều chuộng mỗi đứa em trai ốm yếu.
Ghi chép thăm bệnh trong phòng bệnh của tiểu thiếu gia cũng rất ít xuất hiện tên của Thời Dịch, tình cảm của hai anh em có vẻ tương đối đạm bạc.
Trước mắt tình huống này, bên trong sự trầm mặc của Thời đại thiếu gia không biết còn ngầm giấu bao nhiêu lửa giận, Thời Thanh Ninh còn có việc, cũng không muốn lại làm phiền đối phương, chỉ nói.
"Em không sao, mới vừa nãy mẹ đã gọi điện thoại."
Cậu ôm đèn xông tinh dầu đứng lên: "Ca đi công tác trở về cũng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Trợ lý cao gầy đứng bên kia khẽ xì một tiếng.
Hiện tại cũng biết giả vờ rồi.
Sao không ý thức được sớm hơn một chút đi?
Y đang chuẩn bị trực tiếp đem hành lý mang lên lâu nhưng lại trông thấy Thời Dịch vẫn ngồi im trên ghế sa lông, dường như không có ý định đứng dậy.
Thời Dịch nhướng mắt liếc Thời Thanh Ninh một cái.
"Lại đây."
Trợ lý sững sờ.
Đại thiếu sao lại không lên?
Thời Thanh Ninh cũng không lường trước được phản ứng bất ngờ này của đối phương.
Nhưng cậu vẫn là đi tới.
Thời Dịch lấy ra điện thoại di động gửi đi một tin nhắn, không đến mấy giây, một người mặc đồ đen gõ cửa đi vào.
Người mặc đồ đen này rõ ràng cũng là một vệ sĩ, nhưng lại không phải những vệ sĩ hôm nay đã đi cùng Thời Thanh Ninh kia.
Người mặc đồ đen cầm một chiếc máy vi tính, mở lên TV lớn trong phòng khách, đem video trong máy tính thông qua chức năng kết nối màn hình trực tiếp truyền thẳng lên TV.
Âm thanh huyên náo truyền đến, mà người xuất hiện trong chính là Giản Nhậm.
Chỉ có điều video quay không phải ngày hôm nay mà là đã được quay lén vào lúc nào đó, Giản Nhậm cùng bạn y cũng không phát hiện ra ống kính, còn vô tư tán gẫu cùng những cô gái đi ngang qua.
Không bao lâu sau Giản Nhậm còn hẹn đến một cô gái khác, ở trước mặt mọi người hôn môi thắm thiết.
Đám bạn kia vừa huýt sáo vừa vỗ tay, tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh càng làm cho Giản Nhậm như được cổ vũ mà lấn tới hơn.
Video không chỉ có một đoạn, có cái chỉ là những tấm ảnh chụp chung, có cái thì là ảnh tán gẫu trò chuyện, đại khái tất cả đều là lịch sử tình trường phong lưu cực điểm của Giản Nhậm, có thể nói là vô cùng cặn bã và lạm dụng.
Hiển nhiên, Thời đại thiếu đã điều tra rất kỹ càng.
Vì để cho em trai triệt để hết hy vọng.
Thời Thanh Ninh như bé ngoan cúi đầu, ôm cây đèn xông tinh dầu hương bạc hà trong tay, nói: "Em đã cùng y nói rõ, sau này sẽ không còn một chút liên quan nào."
Thời Dịch liếc mắt một cái, vẫn là loại biểu tình thờ ơ lạnh nhạt khiến người ta không đoán ra được hắn đang nghĩ gì kia, thoạt nhìn có chút cao thâm khó dò.
Hắn ngoắc tay ra hiệu với vệ sĩ một cái, vệ sĩ lập tức đổi một đoạn video khác.
Đoạn video này khác với ban nãy, video này được quay từ một góc độ khá cao và xa, thoạt nhìn không giống quay chụp lén, trông giống như được quay lại từ một cái camera an ninh nào gần đó hơn.
Trong video vẫn là Giản Nhậm cùng đám đàn em của y, bọn họ đang tụ tập tại một quán cafe ngoài trời, một đám đàn ông ngồi đó cùng bình phẩm về những cô gái đi ngang qua trên đường.
"Dáng dấp cái cô mới đi qua kia được quá nhỉ."
"Được cái rắm, ngực bằng phẳng đến cộm cả tay."
"Êyyy mấy đứa nhìn cái mái tóc đuôi ngựa kìa, cái chân cái chân nữa, chân dài quá."
"Dài thật... Con mẹ nó, mắt mày đui hả, đứa đó là nam!"
"Làm gì có chuyện đó, nam sẽ để tóc dài đuôi ngựa hả...? Đệt, má nó là nam thật!"
"Ha ha ha tao đã bảo mày đui mà, mày cẩn thận một chút, Giản ca ghét đàn ông con trai mà tóc dài."
Cả đám dồn dập nhìn qua phía Giản Nhậm, y quả nhiên đang cau mày, trên mặt lộ rõ biểu tình chán ghét cực điểm.
"Ngu ngốc."
"Nó đâu rồi?" Y hất cằm, "Đi, tìm cái đứa tóc dài ban nãy đấy tẩn nó một trận cho tao."
Bọn đàn em dạ một tiếng nghe theo, nhưng vừa mới đứng dậy đi được vài bước lại chợt dừng lại.
"Ớ, người đâu?"
"Không thấy... Có phải là nó rẽ đâu rồi không?"
Cuối cùng bọn họ vẫn là không tìm thấy được bóng dáng của người đàn ông tóc đuôi ngựa kia, đành phải thôi.
Người không đánh được, bọn họ liền không ngừng ngồi đó đay nghiến.
"Thằng đó có bị biến thái không vậy, đàn ông bình thường ai lại để tóc dài."
"Tóc dài đều là cái loại đồng tính luyến ái ha ha ha ha, chỉ hận không thể lập tức tự biến mình thành nữ."
"Loại người như vậy còn dám vác mặt ra đường, quả thật làm ô uế đường xá..."
Bọn họ đang rôm rả trò chuyện, bỗng nhiên có một tên trong đám để ý thấy cái gì đó, liền kêu cả đám cùng đổ dồn ánh mắt về nhìn về phía đằng xa xa kia.
"Ai nha, nhìn đằng kia, đó chẳng phải là cái đứa đang theo đuổi Giản ca hả?"
"Cái thằng nhóc đồng tính luyến ái đó hả?"
Cả đám bọn họ nói tới đây liền rộ lên cười khúc khích, thấy Giản Nhậm cũng không để ý, liền tiếp tục bàn tán sôi nổi.
"Tiểu thiếu gia kia có lẽ là đang đi tìm Giản ca nha? Sao lại mang bộ dáng thất hồn lạc phách thế kia?"
"Lâu quá rồi chưa được gặp Giản ca đi, chà chà, coi bộ si tình quá."
"Muốn trêu cậu ta chút không?"
Hình ảnh có thể quay lại được cũng bị hạn chế một vài góc, trong video cũng chưa từng xuất hiện thân ảnh của Thời tiểu thiếu gia, chỉ có thể nghe được những lời cợt nhả của đám bọn họ.
Bởi vì ban nãy không thể tìm được người đàn ông tóc đuôi ngựa kia, bọn họ liền ngứa tay, đem những ý nghĩ xấu xa chuyển qua trên người tiểu thiếu gia.
"Bên kia hình như có một cái hồ nhỏ đúng không, chi bằng, chúng ta đem cậu ta đẩy xuống trong hồ đi..."
"Nhìn cái bộ dạng kia của cậu ta, chắc sẽ không khóc tại chỗ đâu nhỉ?"
"Khóc thì khóc chứ, đợi một lát sau để Giản ca diễn một phen anh hùng cứu mỹ nhân!"
"Tuyệt ha ha ha! Thú vị! Sau đó chả lẽ cậu ta lại không xúc động tới mức ngay lập tức muốn lấy thân báo đáp?"
"Giản ca thấy thế nào?"
Giản Nhậm miễn cưỡng nhấc lên tầm mắt, híp mắt một cái, ngầm đồng ý nói.
"Nhưng vẫn nên sớm đem cậu ta lên bờ."
Cả đám cười khoái chí: "Vẫn là Giản thiếu rất cao cả!"
"Được rồi!"
"Đi đi đi!"
Trên màn hình truyền đến tiếng cười nói ha ha đầy phấn khích, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí tĩnh lặng phía ngoài phòng khách ngay lúc này.
Thời Thanh Ninh ngồi nhìn TV, rơi vào suy tư.
Xem thời gian ở góc bên phải màn hình, đây hẳn là tai nạn xảy ra trước khi tiểu thiếu gia bất tỉnh?
Giản Nhậm có bao nhiêu ngu ngốc Thời Thanh Ninh cơ bản đã nắm rõ. Nhưng là cậu còn có một vấn đề khác cần lưu ý hơn.
Vốn còn tưởng là Giản Nhậm đêm nay tại quán bar bắt nạt nhân vậy chính chỉ là bởi cảm thấy mất mặt vì đàn sai, bây giờ xem lại, dường như là bởi Giản Nhậm đối với đàn ông tóc dài sớm đã có sự căm ghét kì thị?
Vậy thì đêm nay...
Thời Thanh Ninh đang nghĩ ngợi, video chợt im bặt đi, hết thảy tiếng vang trong nháy mắt biến mất, phòng khách lúc này càng trở nên cứng ngắc vắng lặng.
Thời Thanh Ninh bất tri bất giác mà ngẩng đầu, phát hiện Thời Dịch lại đang nhìn chính mình, vẫn duy trì một loại thần sắc thâm sâu khó dò kia.
... Hoá ra đây là ánh mắt đang nhìn đứa em trai phế vật sao?
Thời Thanh Ninh sờ sờ mũi, đang muốn tự mình mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng gõ.
Đi vào là Tôn Minh, thần sắc hắn vội vã, dường như nóng lòng muốn báo cáo cái gì: "Nhị thiếu..."
Dừng một chút, hắn mới nhìn thấy trên ghế sa lông còn một người khác: "Đại thiếu."
Thời Dịch giương mắt, gò má tuấn mỹ lạnh như băng, lời ít mà ý nhiều.
"Nói."
Tôn Minh hơi chần chừ, vẫn là nói: "Tôi phụ trách đưa một người mà nhị thiếu mới quen biết đêm nay về, nhưng tự hắn lại rời đi, không có lên xe."
Bách Dạ Tức tự mình đi rời đi?
Thời Thanh Ninh cau mày, linh cảm không lành càng trở nên rõ ràng hơn.
Giản Nhậm từ trước tới giờ thù ghét nam nhân tóc dài như vậy, đến ngay cả người đi đường cũng muốn túm lấy đánh một trận cho bõ ngứa mắt, vậy lần này thật sự có thể dễ dàng buông tha cho Bách Dạ Tức sao?
Huống hồ nội dung cẩu huyết của bộ tiểu thuyết này đều chỉ nhắm vào nhân vật chính.
Vậy nên bất cứ chuyện gì xấu xảy ra với Bách Dạ Tức mọi lúc mọi nơi cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.
Thời Thanh Ninh trong lòng thầm kêu không ổn, đặt ly nước bạc hà xuống, gấp gáp hỏi: "Hắn đi đâu?"
Tôn Minh lắc đầu: "Tôi đuổi theo nhưng lại bị mất dấu, không biết cậu ta đã đi hướng nào."
Hắn dừng một chút, nói: "Vậy nhưng mấy người anh em chịu trách nhiệm chặn Giản Nhậm nói rằng, sau khi Giản Nhậm rời khỏi quán bar đã đi theo một hướng khác ngược lại..."
"Có vị trí của Giản Nhậm sao?" Thời Thanh Ninh ngay lập tức đứng dậy nói, "Bạc hà có khả năng gặp nguy hiểm, tôi đi tìm hắn một chút."
"Nhị thiếu." Trợ lý cao gầy bên cạnh khẽ cau mày, "Đã trễ thế này, ngài còn muốn ra ngoài?"
Y không vui nói: "Thời tổng mới vừa phải ngồi mấy tiếng máy bay để kịp trở về, vì về sớm trở về còn phải tạm lùi lại nhiều lịch trình, đợi sau đó sẽ họp online xử lý sau. Bây giờ ngài ấy lại ra ngoài sẽ lãng phí rất nhiều thời gian quý báu của ngài ấy, ngài không thể vì Thời tổng mà suy nghĩ một chút nào sao?"
Thời Thanh Ninh nghiêng đầu, có chút không hiểu nói: "Tôi tự mình đi là được rồi."
Cậu quay qua nói với Thời Dịch: "Ca ca ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
"Tự ngài ——" trợ lý còn nói chưa dứt lời liền bị một âm thanh lạnh nhạt cắt ngang.
"Em thật sự muốn đi?" Thời Dịch hỏi.
Thời Thanh Ninh gật đầu.
"Ngày hôm nay em ở quán bar cùng Giản Nhậm phân rõ quan hệ, Giản Nhậm bởi vì giận chó đánh mèo mới trút giận lên người nam sinh kia."
Sợ Thời đại thiếu hiểu lầm em trai mình còn muốn đi tìm Giản Nhậm, Thời Thanh Ninh tận lực giải thích.
"Hiện tại Giản Nhậm có thể sẽ động thủ, em phải có trách nhiệm đi tìm hắn một chút."
Nhưng thành thật mà nói, Thời Thanh Ninh cũng không biết chính mình hiện giờ có thể thuyết phục được người anh trai trông có vẻ rất cứng nhắc và lạnh lùng này hay không nữa.
Trợ lý trong lòng cười lạnh.
Tìm lý do nghe cũng hay lắm, chẳng phải vẫn chưa chết tâm muốn đi tìm cẩu nam nhân kia à sao?
Uổng phí công sức đại thiếu vì cậu ta mà thu thập nhiều video như vậy.
Trợ lý hiểu rõ tính cách của Thời Dịch, đang chờ xem Thời Thanh Nịnh bị một tràng quát vào mặt, ấy vậy mà không ngờ bỗng nhiên lại nghe thấy Thời Dịch nói.
"Đi lấy xe."
Một vệ sĩ bên cạnh nghe thấy vậy lập tức vâng lệnh rời đi, trợ lý liền sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại đã trông thấy Thời đại thiếu đứng dậy đi ra cửa.
Đi ra đến cửa còn quay đầu lại liếc nhìn Thời Thanh Ninh một cái, dường như không vừa lòng mà nhíu mày nhắc nhở:
"Mặc áo khoác vào."
Sau đó lại hướng vệ sĩ nhắc một câu:
"Hai cái."
Vì vậy Thời tiểu thiếu gia lại bị quấn một lớp quần áo kín mít, sau đó mới rời khỏi nhà.
Hai người cùng lên xe, đuổi theo vệ sĩ của Giản Nhậm rốt cuộc cũng tìm được vị trí hiện tại của y, theo địa chỉ được chỉ dẫn, không bao lâu sau bọn họ liền lái xe đến khu phố hẻo lánh kia.
Xung quanh vùng này ánh đèn tối tăm, đèn xe chỉ có thể rọi sáng trong một vùng có hạn, đi thêm một chút chợt nhìn thấy ở góc đường phía xa xa đằng trước quả thực có thân ảnh của mấy người, càng tới gần bốn phía càng vang vọng ra tiếng đánh nhau rất rõ.
Thời Thanh Ninh nghe được âm thanh này, nhất thời không khỏi cả kinh.
Cửa xe vừa mở ra, cậu liền vội vã xuống xe muốn qua bên kia tìm người.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cổ áo phía sau của Thời Thanh Ninh bất ngờ căng ra, trực tiếp bị một lực từ đằng sau kéo giữ lại.
Thời Thanh Ninh quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt không tốt của Thời Dịch, hắn không nhìn Thời Thanh Ninh, chỉ khẽ hất cằm về phía trước ra hiệu cho vệ sĩ đằng sau.
Mấy vệ sĩ rất nhanh tiến lên đi đằng trước mở đường, Thời Thanh Ninh rốt cuộc cũng trông thấy được thân ảnh của Bách Dạ Tức.
Vô cùng may mắn thay, hắn là một trong số ít những người vẫn còn đứng vững, cũng chưa có mất đi ý thức.
Tia sáng của đèn đường mập mờ không rõ, có một vệ sĩ thời điểm tiến tới gần Bách Dạ Tức cũng bị công kích, mãi đến tận khi thanh âm của Thời Thanh Ninh vang lên.
"Bạc hà!"
Thời Thanh Ninh chạy tới, liền thấy đối phương một tay chống đỡ đầu gối, cúi đầu thở gấp, mái tóc dài tuỳ ý buộc lên đã có chút rối loạn, vạt áo trên người cũng dính đầy bụi đất.
"Cậu có sao không?" Thời Thanh Ninh vội đỡ lấy hắn.
Thân thể của người được cậu đỡ cũng đã cứng đờ, ngừng thở dốc mất nửa nhịp mới ngẩng đầu lên.
Trên mặt nam sinh thoạt nhìn cũng không có vết thương rõ ràng nào, Thời Thanh Ninh trông thấy vậy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, vậy nhưng đối phương lúc này lại nhìn qua một bên tránh đi ánh mắt của cậu.
Dường như không quen với loại cảm giác được người khác quan tâm này, hầu kết Bách Dạ Tức khẽ chuyển động, một hồi lâu sau mới nói.
"... Tôi không sao."
Ngực hắn phập phồng, thái dương đều ướt đẫm mồ hôi, thời điểm thốt ra một câu như vậy càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Thời Thanh Ninh quét tầm mắt liền phát hiện xung quanh đây có ít nhất mười mấy người nằm la liệt, không tính vệ sĩ của cậu đã xử gọn mấy người, nhân số quả thực cũng đủ để cho người khác lo lắng.
"Có phải Giản Nhậm chặn đường cậu?"
Thời Thanh Ninh hít một hơi.
"Thôi, đợi lát sau lại nói, trước tiên đi bệnh viện kiểm tra một chút..."
Lời này mới vừa nói ra khỏi miệng, nam sinh trước mặt liền nhìn cậu, sau đó đột nhiên đưa tay ra.
Thời Thanh Ninh hơi ngẩn người không hiểu: "Làm sao vậy?"
Bách Dạ Tức vẫn như trước không bộc lộ biểu tình gì trên mặt, chỉ im lặng chìa tay ra cho cậu xem.
Từng ngón tay thon dài mở ra duỗi thẳng, bày ra trước mắt cậu không sót chút nào. Xương cốt hai tay hoàn mỹ không hề có vết sưng tấy hay vết thương, dưới ánh trăng sáng trên cao chiếu rọi càng hiện ra một màu trắng lạnh như ngọc.
Nam sinh hơi cụp mắt xuống, giọng nói vẫn trầm ổn từ tính như cũ.
"Tay, không có vấn đề gì."
Bàn tay mà em thích, không có bị thương...
Bởi vì lúc rời khỏi buổi tiệc thời gian còn khá sớm, Thời Thanh Ninh vừa về đến nhà cũng mới tới bảy giờ.
Từ lúc tỉnh lại đến bây giờ kỳ thực cũng mới chỉ qua có nửa ngày, đối Thời Thanh Ninh mà nói cũng đã tương đối dài.
Không đề cập tới áp lực ký ức, bộ thân thể này ngày hôm nay cũng vừa mới xuất viện mà thôi.
Lúc còn ở bên ngoài không cảm thấy gì, cho đến khi về lại một môi trường ấm áp, Thời Thanh Ninh mới lập tức cảm thấy cơn mệt mỏi ập tới.
Loại cảm giác này đối với cậu mà nói cũng rất mới mẻ, không hề mang theo thống khổ, chỉ đơn thuần là sự uể oải thư thái khiến con người ta hơi buồn ngủ.
Thời Thanh Ninh rất rõ ràng ý thức được mình không phải đang nằm mơ, chính là bởi dù có ở trong mơ cậu cũng sẽ không có được những cảm giác thư thái đến nhường này.
Thời phu nhân cùng Thời tiên sinh dều không có ở nhà, trong nhà chỉ có nhân viên bảo vệ cùng một bác gái phụ trách cơm nước cùng việc nhà.
Thời điểm Thời Thanh Ninh về đến nhà đúng lúc gặp được nàng, bác gái vừa trông thấy cậu trên mặt liền lộ rõ sự mừng rỡ, đang định tiến lên lại chợt dừng lại một chút, đột ngột đứng im ở nơi đó.
Cuối cùng nàng xoay người đi đến phòng ăn bưng lên một ly nước mật ong, nhẹ nhàng đem ly nước đi tới đặt ở trước mặt Thời Thanh Ninh.
Nước mật ong mới được pha, tản ra hơi nước lượn lờ cùng vị ngọt nhàn nhạt, mặt trên còn được đặt một lá bạc hà tươi.
Liếc mắt một cái liền có thể biết được người chuẩn bị nó có bao nhiêu sự dụng tâm.
Nhưng động tác của bác gái lại cẩn thận từng li từng tí một, như là lo sợ sẽ khiến cho người khác không vui, thậm chí cũng không dám nán lại ở đây lâu thêm một chút nào.
Nàng đang muốn quay người rời đi, bỗng nhiên nghe thấy được một âm thanh ôn hoà cất lên.
"Cảm ơn."
Bác gái kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy thiếu niên hơi ngẩng đầu nhìn nàng, sắc mặt có chút tái nhợt, đôi mắt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Bác gái sửng sốt thật lâu mới hoàn hồn, vội vàng buông tay xoa xoa vạt áo, chân cũng không tự nhiên mà cọ cọ hai lần, luôn miệng đáp: "Ai, ai, không có gì, không có gì."
Bà vốn định nở một nụ cười, khoé mắt không biết vì sao lại đỏ lên, nói năng cũng có bắt đầu lộn xộn: "Xuất viện là tốt rồi... Quá tốt rồi..."
Thiếu niên nói: "Cháu có cái thuốc..."
"Đã sắc xong, đã sắc xong rồi." Bác gái vội nói, "Tôi giờ liền đi bưng ra đây!"
Bác gái vội vã đi xuống nhà bếp, phòng khách chỉ còn lại duy nhất Thời Thanh Ninh.
Cậu không nhịn được đưa tay sờ sờ chóp mũi.
Mối quan hệ của tiểu thiếu gia với người trong nhà trước giờ đều luôn cứng nhắc như vậy sao?
Thời Thanh Ninh đứng dậy đi theo, không muốn phiền đến bác gái nữa, trực tiếp đi đến nhà bếp uống thuốc, doạ cho bác gái suýt nữa sợ hết hồn.
Thuốc sắc rất được, vị chát mùi tanh bị đánh tan đi hơn nửa, Thời Thanh Ninh một hơi uống hết, bác gái lúc này mới yên lòng, vệ sĩ đứng ở cửa thấy vậy cũng mới lui ra ngoài.
Sau khi Thời Thanh Ninh súc miệng xong đi ra ngoài, đúng lúc này vừa vặn nhìn thấy một vệ sĩ khác vừa mới buông điện thoại từ trên tai xuống.
Bị tiểu thiếu gia bắt gặp được, vệ sĩ kia dường như có chút hơi do dự, cuối cùng vẫn nói ra.
"Điện thoại là phu nhân gọi tới, phu nhân còn đang bận xử lý công việc, biết nhị thiếu đã trở về liền an tâm rồi."
Vệ sĩ còn nói.
"Phu nhân sợ nhị thiếu biết bà gọi điện thoại đến sẽ thấy phiền, cho nên đã dặn đừng nói cho ngài."
"..."
Thời Thanh Ninh lại muốn sờ sờ mũi.
Thực ra cũng không có gì quá khó hiểu, tim bẩm sinh là một loại bệnh vô cùng hao tâm tổn sức, người khác nghe đến nó liền cảm thấy phiền toái đến líu lưỡi, huống hồ là chính mình mắc phải.
Dù là ai đi nữa trong mười mấy năm trời không thể chạy không thể nhảy, chỉ có thể bị nhốt lại một chỗ và luôn phải nhìn ra ngoài khung cửa sổ ao ước khát khao được bay nhảy tự do như bao người khoẻ mạnh ngoài kia, vậy thì tâm tình khó có thể duy trì được sự dễ chịu.
Hơn nữa tiểu thiếu gia ngay từ khi lọt lòng đã được Thời gia nâng ở trong lòng bàn tay che trở trăm bề, chiều chuộng vô hạn như vậy khó tránh khỏi sẽ có chút yếu ớt.
Mà nhìn vào cách mẹ Thời và bác gái kia quan tâm chân thành như vậy, hẳn là tiểu thiếu gia cũng không phải người có bản chất xấu.
Thôi, Thời Thanh Ninh nghĩ, đây cũng không phải vấn đề ngày một ngày hai có thể lập tức thay đổi được, cứ từ từ tính đi.
Trong nhà không có ai, vừa vặn thuận tiện cho Thời Thanh Ninh thăm dò. Ngày hôm nay cậu từ những người quen xung quanh thu được không ít tin tức, bởi vậy cũng chuẩn bị quan sát hoàn cảnh sống quen thuộc một chút, muốn từ những sinh hoạt thông thường tìm kiếm thêm một ít thông tin về chủ thể.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Thời Thanh Ninh nghe vệ sĩ giới thiệu qua mới biết, nơi này thực ra cũng không phải nơi ở trước kia của tiểu thiếu gia.
Vì để thuận tiện cho tiểu thiếu gia sau khi xuất viện có thể an dưỡng một cách tốt nhất, Thời gia liền chuyển đến nơi không khí vô cùng tốt này, môi trường xung quanh rất yên tĩnh. Tất thảy những hộ gia đình quanh đây đều là biệt thự, mỗi nhà cách nhau khoảng 1-2km.
Khoa trương nhất chính là, ở phía sau căn biệt thự này của Thời gia còn có một cái hồ nhân tạo.
Ngôi biệt thự ba tầng này có tới mười mấy gian phòng, phòng phục hồi chức năng, phòng điều dưỡng với đầy đủ các loại trang bị tân tiến, tất cả đều được xây theo tiêu chuẩn y tế chuyên nghiệp. Phòng ngủ của Thời tiểu thiếu gia toàn bộ cũng là mới được trang hoàn xong, bên trong tiện nghi vô cùng.
Đáng tiếc rằng một chỗ khiến cho Thời Thanh Ninh có cảm giác quen thuộc cũng không có.
Cuối cùng Thời Thanh Ninh đành quay lại phòng khách.
Cậu không tìm được chút ký ức nào, chỉ tìm được một cái đèn xông tinh dầu.
Đèn xông tinh dầu là được chuẩn bị cho việc điều trị của tiểu thiếu gia, các loại tinh dầu mà một người mắc bệnh tim bẩm sinh có thể sử dụng là rất ít. Cho dù tiểu thiếu gia hiện tại đã làm xong giải phẫu, Thời gia vẫn như trước rất cẩn thận.
Nhưng rất may mắn, Thời Thanh Ninh sau khi lật tìm mấy bình tinh dầu liền tìm được vị bạc hà mà mình muốn.
Cậu chọn một bình bạc hà tươi, tinh dầu thơm trong suốt nhỏ vào những viên đá trong đèn pha lê chầm chậm khuếch tán ra một màu xanh lục đẹp mắt, một mùi hương thơm mát rất dễ chịu lan toả ra.
Bạc hà tươi, quả không thẹn với cái tên của nó, nó tản ra một loại mùi thơm giống như là bóp nát một lá bạc hà xanh mướt vậy, thơm tới nức mũi.
Thời Thanh Ninh không khỏi chợt nhớ lại cặp con mắt màu xanh lục trầm mà hôm nay cậu đã gặp qua.
Đôi mắt của Bách Dạ Tức cũng không phải là một màu xanh lục sáng rực rõ ràng, mà là một loại màu tông trầm phải tới gần mới có thể phát hiện được, càng giống như màu ngọc lam dưới ánh trăng đêm, tối tăm nhưng cũng không kém phần tuyệt mỹ.
Trong tiểu thuyết dường như không đề cập tới việc nhân vật chính là con lai, tướng mạo của hắn cũng là mang theo nét phương Đông, chỉ là các đường viền tương đối lập thể, lông mày cao, khiến người khác nhìn vào càng cảm thấy được vẻ cao ngạo khó tiếp cận của hắn.
Nghe nói những người bản địa ở phương Đông trời sinh cũng sẽ có con mắt màu xanh lục trầm như vậy, chỉ là cực kỳ hiếm thấy, trong mấy vạn người mới có một.
Bách Dạ Tức khả năng là thuộc về loại này.
Thời Thanh Ninh nghĩ.
Vậy mới là nhân vật chính đi.
Đáng tiếc nội dung tiểu thuyết phát sinh ở trên người nhân vật chính thực sự làm cho người ta đau lòng.
Thời Thanh Ninh tính toán một chút, theo như tuổi tác hiện tại của Bách Dạ Tức, nội dung chính của cuốn tiểu thuyết vẫn chưa bắt đầu, mình vẫn có thể kịp thời đem người kéo về đúng quỹ đạo.
Bước đầu tiên là bắt đầu với những người đã nhận nuôi Bách Dạ Tức, Thời Thanh Ninh nhớ, người đầu tiên thích Bách Dạ Tức chính là con trai của gia đình đó...
Cậu đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng mở khoá.
Thời Thanh Ninh ngẩng đầu.
Trong bóng đêm vô hạn, một người mặc chiếc áo dài gió màu xám đậm và một bộ âu phục cùng màu bước vào, đây là một người đàn ông khá trẻ tuổi với đường nét gương mặt có phần nghiêm nghị cùng dữ tợn.
Bên ngoài trời lạnh, vừa mở cửa đương nhiên sẽ có gió thổi tới, mà gió kia có lạnh lẽo đến đâu cũng không sánh bằng một thân nửa phần hàn ý của cái người vừa đến. Người đàn ông vừa tiến vào trong, nhiệt độ cố định ban đầu của căn phòng cũng như vì hắn mà giảm mất mấy độ.
Mấy vệ sĩ đứng trong phòng khách cũng thêm phần nghiêm túc, cùng nhau cung kính hành lễ với hắn.
"Đại thiếu."
Bầu không khí nhất thời trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Thời Thanh Ninh ngẩn người mất một lúc, sau mới ý thức được thân phận của người vừa tới này.
Cậu cũng cùng kêu một tiếng: "Ca."
Thời Thanh Ninh hơi nghi hoặc một chút, sau khi tỉnh lại cậu đã tìm xem qua tư liệu của Thời gia, trên tin tức chẳng phải nói Thời đại thiếu vốn luôn bận bịu công tác ở nước ngoài sao?
Vệ sĩ cũng đã nói hôm nay người của Thời gia đều rất bận. Dùng tài phú địa vị của Thời gia để mà nói, kiểu bận rộn đến mức này cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Làm sao hiện tại...
Một ánh mắt lạnh như băng bất thình lình rơi vào trên người Thời Thanh Ninh.
Thời Dịch liếc mắt nhìn cậu một cái, cũng chưa nói ra một lời nào.
Hắn so với Thời Thanh Ninh cao hơn rất nhiều, thời điểm tầm mắt kia quét tới, hiển nhiên mang theo phần trịch thượng cùng lãnh đạm.
Người đàn ông cao gầy đi theo sau Thời Dịch đưa tay đóng kín cửa lại, sau đó quay đầu hướng Thời Thanh Ninh nói: "Nhị thiếu, nghe nói ngài khăng khăng xuất viện để đến quán bar, phu nhân vì lo lắng cho sức khoẻ của ngài liền kêu Thời tổng sớm quay trở về."
Thời Thanh Ninh: "..."
Cậu nhìn trên tay người đàn ông cao gầy còn kéo theo một ít hành lý, phỏng chừng cái sớm trở về này... Khả năng là phải thay đổi vé máy bay đột xuất đi?
Thời phu nhân có một buổi hội nghị không cần phải họp, nhưng Thời Thanh Ninh đoán rằng có lẽ bà không quay về là bởi sợ bản thân sẽ khiến con trai mình khó chịu.
Vì vậy liền để đứa con trai lớn chạy về một chuyến.
Thời Dịch so với Thời Thanh Nịnh lớn hơn bảy tuổi, cùng với đứa em trai trời sinh đã ốm yếu kia hoàn toàn bất đồng, Thời đại thiếu thân thể cường kiện, rất ít khi bệnh tật.
Chỉ là tính cách hắn lạnh lùng nghiêm khắc, một gương mặt lạnh như băng không biết đã doạ lui qua bao nhiêu người ái mộ, cho nên rõ ràng là tướng mạo xuất chúng như thế lại làm cho người khác căn bản không dám nhìn nhiều, chỉ sợ sẽ mạo phạm.
Bây giờ Thời Dịch đã tiếp nhận sản nghiệp của Thời gia, phong cách hành sự rất dứt khoát, đối với bản thân mình nghiêm ngặt, đối với người ngoài lại càng hung hăng hơn.
Trong ngày thường Thời đại thiếu công tác vô cùng bận rộn, ngày đêm làm việc liên tục đã là chuyện thường.
Thời Thanh Ninh đã từng thấy bản tin thời sự đưa tin về lịch trình công việc một ngày của Thời Dịch, đó không phải là những gì mà 996* có thể mô tả nổi nữa rồi.
996*: Văn hóa 996 chính là cách người dân Trung Quốc ám chỉ lịch làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối liên tục 6 ngày trong một tuần.
Mà hiện tại vị đại danh đỉnh đỉnh cuồng công việc này, trong lúc đang bận rộn công tác lại bị kêu sớm trở về nhà.
Trở về để trông nom em trai hắn.
Người đàn ông cao gầy dùng kính ngữ, âm thanh lại không có bao nhiêu nhiệt độ: "Xin hỏi ngài có chỗ nào không thoải mái sao? Có cần quay lại bệnh viện không?"
Thời Thanh Ninh biết đại ca bận rộn tới mức nào, cho nên cũng gần như rõ ràng hình tượng của mình trong mắt trợ lý của đối phương.
Cậu lắc đầu một cái: "Không cần."
Thời Dịch đi qua trước mặt cậu, ngồi ở trên ghế sa lông trong phòng khách, mặt không đổi sắc vắt chéo hai chân.
Trong tin tức không đề cập nhiều về cuộc sống riêng của Thời đại thiếu, phỏng chừng thật sự là không có gì nổi bật, tư liệu sống thiếu hụt.
Nhưng là có nghe qua chút lời đồn, nói Thời đại thiếu đâm đầu vào công việc như vậy cũng là bởi không muốn về nhà, bất mãn vì ba mẹ chỉ yêu thương chiều chuộng mỗi đứa em trai ốm yếu.
Ghi chép thăm bệnh trong phòng bệnh của tiểu thiếu gia cũng rất ít xuất hiện tên của Thời Dịch, tình cảm của hai anh em có vẻ tương đối đạm bạc.
Trước mắt tình huống này, bên trong sự trầm mặc của Thời đại thiếu gia không biết còn ngầm giấu bao nhiêu lửa giận, Thời Thanh Ninh còn có việc, cũng không muốn lại làm phiền đối phương, chỉ nói.
"Em không sao, mới vừa nãy mẹ đã gọi điện thoại."
Cậu ôm đèn xông tinh dầu đứng lên: "Ca đi công tác trở về cũng nên nghỉ ngơi thật tốt."
Trợ lý cao gầy đứng bên kia khẽ xì một tiếng.
Hiện tại cũng biết giả vờ rồi.
Sao không ý thức được sớm hơn một chút đi?
Y đang chuẩn bị trực tiếp đem hành lý mang lên lâu nhưng lại trông thấy Thời Dịch vẫn ngồi im trên ghế sa lông, dường như không có ý định đứng dậy.
Thời Dịch nhướng mắt liếc Thời Thanh Ninh một cái.
"Lại đây."
Trợ lý sững sờ.
Đại thiếu sao lại không lên?
Thời Thanh Ninh cũng không lường trước được phản ứng bất ngờ này của đối phương.
Nhưng cậu vẫn là đi tới.
Thời Dịch lấy ra điện thoại di động gửi đi một tin nhắn, không đến mấy giây, một người mặc đồ đen gõ cửa đi vào.
Người mặc đồ đen này rõ ràng cũng là một vệ sĩ, nhưng lại không phải những vệ sĩ hôm nay đã đi cùng Thời Thanh Ninh kia.
Người mặc đồ đen cầm một chiếc máy vi tính, mở lên TV lớn trong phòng khách, đem video trong máy tính thông qua chức năng kết nối màn hình trực tiếp truyền thẳng lên TV.
Âm thanh huyên náo truyền đến, mà người xuất hiện trong chính là Giản Nhậm.
Chỉ có điều video quay không phải ngày hôm nay mà là đã được quay lén vào lúc nào đó, Giản Nhậm cùng bạn y cũng không phát hiện ra ống kính, còn vô tư tán gẫu cùng những cô gái đi ngang qua.
Không bao lâu sau Giản Nhậm còn hẹn đến một cô gái khác, ở trước mặt mọi người hôn môi thắm thiết.
Đám bạn kia vừa huýt sáo vừa vỗ tay, tiếng ồn ào náo nhiệt xung quanh càng làm cho Giản Nhậm như được cổ vũ mà lấn tới hơn.
Video không chỉ có một đoạn, có cái chỉ là những tấm ảnh chụp chung, có cái thì là ảnh tán gẫu trò chuyện, đại khái tất cả đều là lịch sử tình trường phong lưu cực điểm của Giản Nhậm, có thể nói là vô cùng cặn bã và lạm dụng.
Hiển nhiên, Thời đại thiếu đã điều tra rất kỹ càng.
Vì để cho em trai triệt để hết hy vọng.
Thời Thanh Ninh như bé ngoan cúi đầu, ôm cây đèn xông tinh dầu hương bạc hà trong tay, nói: "Em đã cùng y nói rõ, sau này sẽ không còn một chút liên quan nào."
Thời Dịch liếc mắt một cái, vẫn là loại biểu tình thờ ơ lạnh nhạt khiến người ta không đoán ra được hắn đang nghĩ gì kia, thoạt nhìn có chút cao thâm khó dò.
Hắn ngoắc tay ra hiệu với vệ sĩ một cái, vệ sĩ lập tức đổi một đoạn video khác.
Đoạn video này khác với ban nãy, video này được quay từ một góc độ khá cao và xa, thoạt nhìn không giống quay chụp lén, trông giống như được quay lại từ một cái camera an ninh nào gần đó hơn.
Trong video vẫn là Giản Nhậm cùng đám đàn em của y, bọn họ đang tụ tập tại một quán cafe ngoài trời, một đám đàn ông ngồi đó cùng bình phẩm về những cô gái đi ngang qua trên đường.
"Dáng dấp cái cô mới đi qua kia được quá nhỉ."
"Được cái rắm, ngực bằng phẳng đến cộm cả tay."
"Êyyy mấy đứa nhìn cái mái tóc đuôi ngựa kìa, cái chân cái chân nữa, chân dài quá."
"Dài thật... Con mẹ nó, mắt mày đui hả, đứa đó là nam!"
"Làm gì có chuyện đó, nam sẽ để tóc dài đuôi ngựa hả...? Đệt, má nó là nam thật!"
"Ha ha ha tao đã bảo mày đui mà, mày cẩn thận một chút, Giản ca ghét đàn ông con trai mà tóc dài."
Cả đám dồn dập nhìn qua phía Giản Nhậm, y quả nhiên đang cau mày, trên mặt lộ rõ biểu tình chán ghét cực điểm.
"Ngu ngốc."
"Nó đâu rồi?" Y hất cằm, "Đi, tìm cái đứa tóc dài ban nãy đấy tẩn nó một trận cho tao."
Bọn đàn em dạ một tiếng nghe theo, nhưng vừa mới đứng dậy đi được vài bước lại chợt dừng lại.
"Ớ, người đâu?"
"Không thấy... Có phải là nó rẽ đâu rồi không?"
Cuối cùng bọn họ vẫn là không tìm thấy được bóng dáng của người đàn ông tóc đuôi ngựa kia, đành phải thôi.
Người không đánh được, bọn họ liền không ngừng ngồi đó đay nghiến.
"Thằng đó có bị biến thái không vậy, đàn ông bình thường ai lại để tóc dài."
"Tóc dài đều là cái loại đồng tính luyến ái ha ha ha ha, chỉ hận không thể lập tức tự biến mình thành nữ."
"Loại người như vậy còn dám vác mặt ra đường, quả thật làm ô uế đường xá..."
Bọn họ đang rôm rả trò chuyện, bỗng nhiên có một tên trong đám để ý thấy cái gì đó, liền kêu cả đám cùng đổ dồn ánh mắt về nhìn về phía đằng xa xa kia.
"Ai nha, nhìn đằng kia, đó chẳng phải là cái đứa đang theo đuổi Giản ca hả?"
"Cái thằng nhóc đồng tính luyến ái đó hả?"
Cả đám bọn họ nói tới đây liền rộ lên cười khúc khích, thấy Giản Nhậm cũng không để ý, liền tiếp tục bàn tán sôi nổi.
"Tiểu thiếu gia kia có lẽ là đang đi tìm Giản ca nha? Sao lại mang bộ dáng thất hồn lạc phách thế kia?"
"Lâu quá rồi chưa được gặp Giản ca đi, chà chà, coi bộ si tình quá."
"Muốn trêu cậu ta chút không?"
Hình ảnh có thể quay lại được cũng bị hạn chế một vài góc, trong video cũng chưa từng xuất hiện thân ảnh của Thời tiểu thiếu gia, chỉ có thể nghe được những lời cợt nhả của đám bọn họ.
Bởi vì ban nãy không thể tìm được người đàn ông tóc đuôi ngựa kia, bọn họ liền ngứa tay, đem những ý nghĩ xấu xa chuyển qua trên người tiểu thiếu gia.
"Bên kia hình như có một cái hồ nhỏ đúng không, chi bằng, chúng ta đem cậu ta đẩy xuống trong hồ đi..."
"Nhìn cái bộ dạng kia của cậu ta, chắc sẽ không khóc tại chỗ đâu nhỉ?"
"Khóc thì khóc chứ, đợi một lát sau để Giản ca diễn một phen anh hùng cứu mỹ nhân!"
"Tuyệt ha ha ha! Thú vị! Sau đó chả lẽ cậu ta lại không xúc động tới mức ngay lập tức muốn lấy thân báo đáp?"
"Giản ca thấy thế nào?"
Giản Nhậm miễn cưỡng nhấc lên tầm mắt, híp mắt một cái, ngầm đồng ý nói.
"Nhưng vẫn nên sớm đem cậu ta lên bờ."
Cả đám cười khoái chí: "Vẫn là Giản thiếu rất cao cả!"
"Được rồi!"
"Đi đi đi!"
Trên màn hình truyền đến tiếng cười nói ha ha đầy phấn khích, trái ngược hoàn toàn với bầu không khí tĩnh lặng phía ngoài phòng khách ngay lúc này.
Thời Thanh Ninh ngồi nhìn TV, rơi vào suy tư.
Xem thời gian ở góc bên phải màn hình, đây hẳn là tai nạn xảy ra trước khi tiểu thiếu gia bất tỉnh?
Giản Nhậm có bao nhiêu ngu ngốc Thời Thanh Ninh cơ bản đã nắm rõ. Nhưng là cậu còn có một vấn đề khác cần lưu ý hơn.
Vốn còn tưởng là Giản Nhậm đêm nay tại quán bar bắt nạt nhân vậy chính chỉ là bởi cảm thấy mất mặt vì đàn sai, bây giờ xem lại, dường như là bởi Giản Nhậm đối với đàn ông tóc dài sớm đã có sự căm ghét kì thị?
Vậy thì đêm nay...
Thời Thanh Ninh đang nghĩ ngợi, video chợt im bặt đi, hết thảy tiếng vang trong nháy mắt biến mất, phòng khách lúc này càng trở nên cứng ngắc vắng lặng.
Thời Thanh Ninh bất tri bất giác mà ngẩng đầu, phát hiện Thời Dịch lại đang nhìn chính mình, vẫn duy trì một loại thần sắc thâm sâu khó dò kia.
... Hoá ra đây là ánh mắt đang nhìn đứa em trai phế vật sao?
Thời Thanh Ninh sờ sờ mũi, đang muốn tự mình mở miệng, ngoài cửa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng gõ.
Đi vào là Tôn Minh, thần sắc hắn vội vã, dường như nóng lòng muốn báo cáo cái gì: "Nhị thiếu..."
Dừng một chút, hắn mới nhìn thấy trên ghế sa lông còn một người khác: "Đại thiếu."
Thời Dịch giương mắt, gò má tuấn mỹ lạnh như băng, lời ít mà ý nhiều.
"Nói."
Tôn Minh hơi chần chừ, vẫn là nói: "Tôi phụ trách đưa một người mà nhị thiếu mới quen biết đêm nay về, nhưng tự hắn lại rời đi, không có lên xe."
Bách Dạ Tức tự mình đi rời đi?
Thời Thanh Ninh cau mày, linh cảm không lành càng trở nên rõ ràng hơn.
Giản Nhậm từ trước tới giờ thù ghét nam nhân tóc dài như vậy, đến ngay cả người đi đường cũng muốn túm lấy đánh một trận cho bõ ngứa mắt, vậy lần này thật sự có thể dễ dàng buông tha cho Bách Dạ Tức sao?
Huống hồ nội dung cẩu huyết của bộ tiểu thuyết này đều chỉ nhắm vào nhân vật chính.
Vậy nên bất cứ chuyện gì xấu xảy ra với Bách Dạ Tức mọi lúc mọi nơi cũng chẳng có gì là đáng ngạc nhiên.
Thời Thanh Ninh trong lòng thầm kêu không ổn, đặt ly nước bạc hà xuống, gấp gáp hỏi: "Hắn đi đâu?"
Tôn Minh lắc đầu: "Tôi đuổi theo nhưng lại bị mất dấu, không biết cậu ta đã đi hướng nào."
Hắn dừng một chút, nói: "Vậy nhưng mấy người anh em chịu trách nhiệm chặn Giản Nhậm nói rằng, sau khi Giản Nhậm rời khỏi quán bar đã đi theo một hướng khác ngược lại..."
"Có vị trí của Giản Nhậm sao?" Thời Thanh Ninh ngay lập tức đứng dậy nói, "Bạc hà có khả năng gặp nguy hiểm, tôi đi tìm hắn một chút."
"Nhị thiếu." Trợ lý cao gầy bên cạnh khẽ cau mày, "Đã trễ thế này, ngài còn muốn ra ngoài?"
Y không vui nói: "Thời tổng mới vừa phải ngồi mấy tiếng máy bay để kịp trở về, vì về sớm trở về còn phải tạm lùi lại nhiều lịch trình, đợi sau đó sẽ họp online xử lý sau. Bây giờ ngài ấy lại ra ngoài sẽ lãng phí rất nhiều thời gian quý báu của ngài ấy, ngài không thể vì Thời tổng mà suy nghĩ một chút nào sao?"
Thời Thanh Ninh nghiêng đầu, có chút không hiểu nói: "Tôi tự mình đi là được rồi."
Cậu quay qua nói với Thời Dịch: "Ca ca ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."
"Tự ngài ——" trợ lý còn nói chưa dứt lời liền bị một âm thanh lạnh nhạt cắt ngang.
"Em thật sự muốn đi?" Thời Dịch hỏi.
Thời Thanh Ninh gật đầu.
"Ngày hôm nay em ở quán bar cùng Giản Nhậm phân rõ quan hệ, Giản Nhậm bởi vì giận chó đánh mèo mới trút giận lên người nam sinh kia."
Sợ Thời đại thiếu hiểu lầm em trai mình còn muốn đi tìm Giản Nhậm, Thời Thanh Ninh tận lực giải thích.
"Hiện tại Giản Nhậm có thể sẽ động thủ, em phải có trách nhiệm đi tìm hắn một chút."
Nhưng thành thật mà nói, Thời Thanh Ninh cũng không biết chính mình hiện giờ có thể thuyết phục được người anh trai trông có vẻ rất cứng nhắc và lạnh lùng này hay không nữa.
Trợ lý trong lòng cười lạnh.
Tìm lý do nghe cũng hay lắm, chẳng phải vẫn chưa chết tâm muốn đi tìm cẩu nam nhân kia à sao?
Uổng phí công sức đại thiếu vì cậu ta mà thu thập nhiều video như vậy.
Trợ lý hiểu rõ tính cách của Thời Dịch, đang chờ xem Thời Thanh Nịnh bị một tràng quát vào mặt, ấy vậy mà không ngờ bỗng nhiên lại nghe thấy Thời Dịch nói.
"Đi lấy xe."
Một vệ sĩ bên cạnh nghe thấy vậy lập tức vâng lệnh rời đi, trợ lý liền sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại đã trông thấy Thời đại thiếu đứng dậy đi ra cửa.
Đi ra đến cửa còn quay đầu lại liếc nhìn Thời Thanh Ninh một cái, dường như không vừa lòng mà nhíu mày nhắc nhở:
"Mặc áo khoác vào."
Sau đó lại hướng vệ sĩ nhắc một câu:
"Hai cái."
Vì vậy Thời tiểu thiếu gia lại bị quấn một lớp quần áo kín mít, sau đó mới rời khỏi nhà.
Hai người cùng lên xe, đuổi theo vệ sĩ của Giản Nhậm rốt cuộc cũng tìm được vị trí hiện tại của y, theo địa chỉ được chỉ dẫn, không bao lâu sau bọn họ liền lái xe đến khu phố hẻo lánh kia.
Xung quanh vùng này ánh đèn tối tăm, đèn xe chỉ có thể rọi sáng trong một vùng có hạn, đi thêm một chút chợt nhìn thấy ở góc đường phía xa xa đằng trước quả thực có thân ảnh của mấy người, càng tới gần bốn phía càng vang vọng ra tiếng đánh nhau rất rõ.
Thời Thanh Ninh nghe được âm thanh này, nhất thời không khỏi cả kinh.
Cửa xe vừa mở ra, cậu liền vội vã xuống xe muốn qua bên kia tìm người.
Nhưng còn chưa đi được mấy bước, cổ áo phía sau của Thời Thanh Ninh bất ngờ căng ra, trực tiếp bị một lực từ đằng sau kéo giữ lại.
Thời Thanh Ninh quay đầu lại liền nhìn thấy sắc mặt không tốt của Thời Dịch, hắn không nhìn Thời Thanh Ninh, chỉ khẽ hất cằm về phía trước ra hiệu cho vệ sĩ đằng sau.
Mấy vệ sĩ rất nhanh tiến lên đi đằng trước mở đường, Thời Thanh Ninh rốt cuộc cũng trông thấy được thân ảnh của Bách Dạ Tức.
Vô cùng may mắn thay, hắn là một trong số ít những người vẫn còn đứng vững, cũng chưa có mất đi ý thức.
Tia sáng của đèn đường mập mờ không rõ, có một vệ sĩ thời điểm tiến tới gần Bách Dạ Tức cũng bị công kích, mãi đến tận khi thanh âm của Thời Thanh Ninh vang lên.
"Bạc hà!"
Thời Thanh Ninh chạy tới, liền thấy đối phương một tay chống đỡ đầu gối, cúi đầu thở gấp, mái tóc dài tuỳ ý buộc lên đã có chút rối loạn, vạt áo trên người cũng dính đầy bụi đất.
"Cậu có sao không?" Thời Thanh Ninh vội đỡ lấy hắn.
Thân thể của người được cậu đỡ cũng đã cứng đờ, ngừng thở dốc mất nửa nhịp mới ngẩng đầu lên.
Trên mặt nam sinh thoạt nhìn cũng không có vết thương rõ ràng nào, Thời Thanh Ninh trông thấy vậy mới thoáng thở phào nhẹ nhõm, vậy nhưng đối phương lúc này lại nhìn qua một bên tránh đi ánh mắt của cậu.
Dường như không quen với loại cảm giác được người khác quan tâm này, hầu kết Bách Dạ Tức khẽ chuyển động, một hồi lâu sau mới nói.
"... Tôi không sao."
Ngực hắn phập phồng, thái dương đều ướt đẫm mồ hôi, thời điểm thốt ra một câu như vậy càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Thời Thanh Ninh quét tầm mắt liền phát hiện xung quanh đây có ít nhất mười mấy người nằm la liệt, không tính vệ sĩ của cậu đã xử gọn mấy người, nhân số quả thực cũng đủ để cho người khác lo lắng.
"Có phải Giản Nhậm chặn đường cậu?"
Thời Thanh Ninh hít một hơi.
"Thôi, đợi lát sau lại nói, trước tiên đi bệnh viện kiểm tra một chút..."
Lời này mới vừa nói ra khỏi miệng, nam sinh trước mặt liền nhìn cậu, sau đó đột nhiên đưa tay ra.
Thời Thanh Ninh hơi ngẩn người không hiểu: "Làm sao vậy?"
Bách Dạ Tức vẫn như trước không bộc lộ biểu tình gì trên mặt, chỉ im lặng chìa tay ra cho cậu xem.
Từng ngón tay thon dài mở ra duỗi thẳng, bày ra trước mắt cậu không sót chút nào. Xương cốt hai tay hoàn mỹ không hề có vết sưng tấy hay vết thương, dưới ánh trăng sáng trên cao chiếu rọi càng hiện ra một màu trắng lạnh như ngọc.
Nam sinh hơi cụp mắt xuống, giọng nói vẫn trầm ổn từ tính như cũ.
"Tay, không có vấn đề gì."
Bàn tay mà em thích, không có bị thương...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất